1960 1-
Một người đàn ông trẻ tuổi, đầu đã lộ ra những sợi tóc bạc, dạo bước dưới ánh nắng ban trưa, giữa những bia mộ của nghĩa trang, dưới bầu trời đang tan chảy trên cái sắc xanh thẳm của biển.
Trên tay anh bế một đứa bé gần như không hiểu lời anh nhưng mỉm cười khi ánh mắt họ gặp nhau. Họ cùng nhau tiến đến một ngôi mộ khiêm nhường, nằm riêng trên một doi đất hướng ra Địa Trung Hải. Người thanh niên quỳ trước ngôi mộ và, vẫn ôm con, để đứa bé sờ những chữ cái được khắc trên mộ.
ISABELLA SEMPERE
1917-1939
Người thanh niên ở đó một lát, trong yên lặng, mi khép lại để ngăn những giọt nước mắt.
Tiếng đứa con trai đưa anh về thực tại và khi mở mắt ra anh thấy cậu bé đang chỉ một bức tượng nhỏ lấp ló sau những nhành hoa khô, khuất dưới bóng của một lọ thủy tinh ở trước mộ. Anh chắc chắn rằng lần trước ghé thăm không có bức tượng này. Bàn tay anh tìm kiếm giữa những đóa hoa và cầm lên một bức tượng bằng nhựa, nhỏ đến mức nó nằm gọn trong nắm tay anh. Một thiên thần. Những lời anh nghĩ anh đã quên giờ lại như vết thương cũ cháy bùng lên trong ký ức.
Và nếu một ngày, khi đang quỳ bên mộ cô ấy, cháu cảm thấy ngọn lửa căm hờn đang cố chiếm ngự cháu, cháu hãy nhớ rằng trong câu chuyện của ta, cũng như trong câu chuyện của cháu, có một thiên thần nắm giữ mọi câu trả lời.
Đứa bé cố giật lấy bức tượng thiên thần đang nằm trên tay người cha, và khi bàn tay nó chạm vào bức tượng nó lỡ tay gạt xuống. Thiên thần rơi xuống phiến đá cẩm thạch và vỡ ra. Và đó là lúc người đàn ông trẻ tuổi trông thấy nó. Một mẩu giấy nhỏ giấu trong lớp thạch cao. Loại giấy mỏng, gần như trong suốt. Anh gỡ cuộn giấy ra, và ngay lập tức nhận ra dòng chữ viết:
Mauricio Valls
Pinar
Phố Manuel Arnús
Barcelona
Cơn gió biển dềnh lên qua những bia mộ và hơi thở của một lời nguyền rủa vuốt ve khuôn mặt anh. Anh cho mẩu giấy vào túi. Ngay sau đó, anh đặt một bông hồng lên nấm mộ rồi quay bước đi về, vẫn bế đứa bé trên tay, theo hướng những cây bách mà mẹ của con trai anh đang đợi. Ba người họ ôm lấy nhau và khi nhìn vào mắt anh nàng phát hiện ra trong ánh mắt ấy có điều gì đó mà mới lúc nãy thôi còn chưa tồn tại. Điều gì đó hỗn loạn và tối đen khiến nàng hoảng sợ.
“Daniel, anh có sao không?”
Anh nhìn nàng một lúc lâu và mỉm cười.
“Anh yêu em,” anh nói, rồi hôn nàng, biết rằng câu chuyện kia, câu chuyện của anh, vẫn chưa đến hồi kết.
Nó chỉ mới bắt đầu thôi.
HẾT