Chương VI
Chương VI
noxville… Ngày… Tháng… Năm…
Kính anh Quân…
Sau khi đi hè về Khánh nhận được điện thoại của chị An nói về chuyện chị Thi bị tai nạn và đã qua đời. Khánh giận và ghét anh Quân ghê vậy đó. Anh biết tại sao không. Tại vì anh không nói cho Khánh biết tin buồn của anh. Khánh đã nói nhiều lần với anh, Khánh tự xem mình như đứa em gái của anh và anh cũng từng nói rất vui khi có cô em gái như Khánh. Thế mà có tin buồn anh lại dấu biệt đi, hổng chịu san sẻ với Khánh. Dù biết nỗi buồn của mình không ai có thể chia xẻ được, nhưng ít ra Khánh cũng có thể an ủi anh vài câu, chọc cho anh cười để quên đi điều đau lòng đã xảy ra. Lần sau; anh nghe Khánh dặn và anh phải nhớ nghen, có chuyện gì buồn anh nên nói cho Khánh biết. Anh không nói Khánh sẽ giận nghỉ chơi với anh, lúc đó cho anh ở một mình. Nói thật đó chứ hổng có hù đâu. Mặc dù Khánh hay hù anh nhưng cái này hổng có hù á…
Hổm rày không có Khánh ở nhà làm phiền, nhà văn nhớn có viết cái gì hông. Truyện Người Đi Nhặt Quá Khứ tới đâu rồi. Khánh háo hức muốn được đọc nó. Anh rán viết lè lẹ đi. Nếu anh muốn, anh có thể gởi truyện cho Khánh xem lại chính tả, hỏi ngã dùm cho anh. Hồi còn đi học trung học Khánh đứng nhất môn Việt Văn đó. Anh Quân coi chừng sẽ có người viết văn cạnh tranh với anh đó…
Quân mỉm cười gấp lá thư còn hơn phân nửa chưa đọc của Khánh lại. Cô độc giả láng giềng này giống anh ở chỗ có tâm hồn hoài cổ, thích viết thư bằng bút mực hơn dùng điện thư. Hỏi sao không email cho nhanh thời nàng trả lời là muốn đi nhặt quá khứ qua cách viết thư bằng giấy mực. Tuy lâu lắc nhưng nó có cái hay và sự lãng mạn của chữ nghĩa. Như vậy mới quí. Người ta có trông chờ thời người ta mới nâng niu và gìn giữ thư của mình. Quân thấy nàng có lý về việc liên lạc bằng thư thường hơn dùng email. Nàng, cũng thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh để chuyện trò hay hỏi han này nọ. Anh thích nghe giọng nói thanh thanh, êm êm và nhẹ nhàng như ru người ta ngủ của nàng. Giọng nói ma túy của nàng làm anh nghe một lần là ghiền luôn, cứ muốn nghe hoài. Anh chưa thố lộ điều này với Khánh vì nghĩ chưa tới lúc. Đợi khi nào tình thân giữa hai người tới mức độ chín mùi anh sẽ nói. Anh nghĩ chắc nàng sẽ ré lên cười khi nghe mình tiết lộ.
3 giờ sáng. Khánh chợt mở mắt. Đây là điều bất thường đối với nàng. Bên cạnh Hiền vẫn thở đều. Căn phòng sáng mờ mờ. Nằm im không động đậy, nàng suy nghĩ vẩn vơ như cố tìm ra lý do tại sao mình lại thức giấc vào giờ mà đáng lẽ phải ngủ say. Tại sao mình lại thức dậy? Có điều gì làm mình bận tâm? Có điều gì làm mình lo nghĩ? Không lẽ tại… tại Quân. Khánh giật mình vì ý nghĩ đó. Hổng phải đâu. Mình với ảnh đâu có gì. Chỉ là bạn thôi mà. Mình coi ảnh như anh. Quân lớn tuổi hơn mình nhiều. Mình chỉ thương hại hay tội nghiệp. Quân thường nói cô đơn. Nàng nghi ngờ vào lời nói của anh. Nhà văn nào cũng nói mình cô đơn. Dường như phải bị, hoặc được cô đơn thì họ mới viết văn hay. Vì vậy mà đôi khi họ cô đơn tự tạo. Khánh cười lặng lẽ trong bóng tối vì ý nghĩ của mình. Hổng biết mấy người viết văn khác có xạo không; nhưng ông già viết văn láng giềng gần của nàng thì xạo xạo, xạo thật xạo… hi… hi… hi… Khánh phải đưa tay bụm miệng để tiếng cười không phát ra làm cho Hiền thức dậy. Tuy nhiên Hiền vẫn quay mặt vào vách ngủ say sưa. Ông chồng của nàng rất dễ ngủ. Ngủ như con nít vậy đó. Những người ít suy nghĩ, tâm tư của họ bình yên nên dễ ngủ. Riêng nàng thì phải dỗ giấc ngủ của mình. Nằm trong bóng tối và trong yên lặng nàng suy nghĩ vẩn vơ, hồi tưởng lại việc đã qua, mơ mộng và tưởng tượng tới mệt nhoài rồi mới thiếp dần vào giấc ngủ.
Khánh trở mình nằm nghiêng qua bên phải, có lẽ vì không muốn hoặc không thích nghe tiếng thở đều đều của chồng. Nàng đã quá quen và không bực dọc về điều đó; nhưng đêm nay lại đâm ra khó chịu vì thức giấc và trằn trọc nửa đêm. Hơi nhỏm người dậy nàng nhìn đồng hồ. 3 giờ 43. Như vậy còn lâu lắm trời mới sáng. Nhắm mắt lại nàng nghĩ lan man. Các đoạn đời rời rạc, các mẫu kỹ niệm vụn vặt, đứt khúc được hồi tưởng và chấp nối lại để thành hình quá khứ xa xăm. Đứa con gái 14, 15 tuổi, rụt rè, nhút nhát, suốt ngày quanh quẩn trong nhà trừ những giờ đi học. Cha mẹ hơi khắt khe trong vấn đề cho phép con gái giao tiếp với bạn bè nhất là bạn trai. Sách vở vừa là bạn thân vừa là ông thầy. Tuổi thơ lớn lên trong sự nghèo nàn và túng thiếu do đó nàng mơ ước nhiều thứ lắm. Nó như là niềm an ủi và vỗ về của một đứa con gái sinh ra trong một gia đình nghèo vào thời buổi nhiều xáo trộn của đất nước. Tuy nhiên nàng cũng được cha mẹ cho đi học. Dù gặp nhiều trở ngại cuối cùng nàng học xong lớp 12. Bằng tú tài toàn phần không giúp nàng tìm được việc làm để giúp đỡ gia đình. Do sự mai mối của chú tư, nàng quen Hiền rồi hai đứa làm đám cưới và cuối cùng nàng bắt đầu cuộc đời mới ở Mỹ. Dù hôn nhân không phát khởi bởi tình yêu, nhưng sau vài năm chung sống nàng thương Hiền. Anh là một người chồng tốt và một người cha gương mẫu. Anh đã làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha và nàng không thể đòi hỏi gì hơn ở Hiền. Dù vậy trong tận cùng góc cạnh nào đó của tâm hồn, nàng vẫn cảm thấy thiếu thốn một cái gì. Sự cảm thấy thiếu thốn này đã không có khi hai đứa mới lấy nhau vì còn phải lo vật lộn với sự sống, kiến tạo một mái ấm và sinh con cái. Nó chỉ mới xảy ra lúc gần đây. Khi mà nhu cầu về vật chất đã được thỏa mãn, thời nhu cầu tinh thần lại bị đòi hỏi và thúc bách nhiều hơn. Nàng tự hỏi mình thiếu thốn một cái gì. Cảm giác thật mơ hồ và khó giải thích cho tới khi tình cờ gặp Quân tại nhà An. Ông văn sĩ già đó không có gì đặc biệt hết. Ông ta cũng như mọi người, không có gì khác biệt nhiều lắm. Nàng nhớ buổi tiệc ở nhà An. Quân lẻ loi, cô đơn, buồn rầu. Ở Quân là sự khắc khoải, băn khoăn và mệt mỏi được lộ ra bằng tia nhìn xa vắng, nhìn đăm đăm vào khoảng không gian như tìm kiếm một cái gì. Phải chăng cái gì mà Quân tìm kiếm cũng chính là cái mà nàng đang thiếu thốn và kiếm tìm. Sau khi An nói ông già mà nàng gặp trong tiệm sách Book A Millions là Lê Quốc Phú, nàng tò mò muốn biết thêm về một người viết văn mà nàng đã có dịp đọc qua nhiều sáng tác đăng rải rác trên các trang mạng tiếng Việt. Quân nói về quãng đời đã qua, về cuộc chiến tranh rất xa lạ đối với thế hệ của nàng. Những người lính chết trẻ. Những cuộc tình đứt đoạn mà đọc xong còn thấy ngỡ ngàng tự hỏi tại sao. Không khí mất mát, tan vỡ, chết chóc bao trùm hầu hết trong các quyển tiểu thuyết của Quân. Đây là khung trời của quá khứ bị đè nặng bởi nỗi buồn rầu, thê lương và khổ sở. Họa hoằn lắm mới thấy có nụ cười gượng gạo. Chắc Quân ít khi cười. Ít khi nói. Suốt ngày câm lặng và lủi thủi như cái bóng của chính mình. Trong bóng tối mờ mờ phát ra bởi chiếc đèn ngủ, nàng hình dung ra khuôn mặt xương xương, khắc khoải, ưu tư, phiền muộn. Giọng nói rời rạc, mỏi mệt, chậm rãi như thiếu hơi mòn sức. Ánh mắt băn khoăn. Nghe An kể ngày xưa, cách đây gần bốn mươi năm Quân có hôn ước với một người rồi sau năm 1975, họ xa nhau và không bao giờ gặp lại. Nàng định, nếu có dịp sẽ phỏng vấn Quân về mối tình này. Suy nghĩ khiến cho Khánh mỏi mệt rồi chìm dần vào giấc ngủ muộn.
Giơ tay vẩy hai đứa con đang ngồi trên xe buýt tới trường, Khánh nghe điện thoại của mình reo. Mở máy, nhìn số, nàng mỉm cười khi thấy số điện thoại của Quân. Ba tháng nay đàm đạo với nhau nhiều lần do đó nàng thuộc lòng số điện thoại của ông già viết văn.
- Hello… Xin lỗi ông là ai?
Khánh ráng nín cười khi nghe đầu dây bên kia im lặng rồi sau đó tiếng thở dài và giọng nói trầm khàn vang lên.
- Dạ chắc tôi lầm số… Xin lỗi bà…
Khánh nói trong tiếng cười hăng hắc.
- Anh Quân hả… Anh không nhận ra giọng của Khánh à…
Quân lắc đầu nhè nhẹ khi nghe tiếng cười pha lẫn trong giọng nói quen thuộc của Khánh.
- Tôi tưởng tôi lầm số. Bộ Khánh giả giọng để hù tôi à?
Khánh cười thánh thót.
- Thử coi anh có nhận ra người quen không. Anh yếu quá…
Quân cười.
- Khánh có làm gì không?
- Dạ có…
- Tưởng Khánh không có làm gì thì tôi mời Khánh ly kem…
- Anh đang ở Knoxville?
- Đang ở trong Turkey Creek Mall…
- Anh đi thăm con gái hả?
Hỏi xong Khánh nghe tiếng Quân cười trong điện thoại cùng với câu nói ngập ngừng vang lên.
- Tôi đi thăm con gái tiện đường thăm Khánh luôn…
- Vậy à… Khánh phải đi công chuyện… Chừng một giờ thôi… Vậy Khánh gặp anh Quân lúc 1 giờ rưởi tại quán kem…
- Tôi sẽ chờ…
Dứt câu chuyện Khánh thở dài. Thật lòng nàng không muốn gặp Quân. Nàng chỉ muốn sự giao du giữa mình với Quân, tới một giới hạn như tình bạn hoặc như một người anh lớn tuổi với đứa em gái nhỏ. Là đứa con gái đầu lòng trong gia đình có nhiều em trai do đó nàng thích được làm em của một người lớn tuổi như Quân. Có chồng, có con, đang yên ấm với hạnh phúc, nàng không muốn làm bất cứ điều gì gây ra sự tan vỡ. Dù đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn, cần có một người bạn để tâm sự, nhưng nàng không muốn tình bạn biến thành tình yêu trái ngang sẽ tạo ra nhiều đau lòng cũng như rắc rối cho nàng và Quân. Tuy biết vậy song dường như nàng không cản mình được. Mỗi khi Quân gọi điện thoại, nàng vui vẻ chuyện trò với anh. Sau khi điện đàm xong nàng cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng và thoải mái, làm như mọi phiền não, âu lo của đời sống theo những lời nói mà tan biến mất. Nàng hân hoan chờ đón thư của Quân, dù chỉ là lời hỏi thăm, khuyên nhủ, bông đùa hoặc cố vấn. Nàng xem như đó là món ăn tinh thần rất cần thiết của mình.
Thở hắt hơi dài Khánh đi nhanh vào nhà. Leo lên giường nằm im nàng nhắm mắt lại. Ý tưởng ngổn ngang, mâu thuẫn. Lát sau nàng lại ngồi dậy. Xỏ vội đôi giày đi bộ, chụp lấy cái bóp da, nàng hối hả bước sau khi khép cửa phòng ngủ lại. Nàng đi như chạy vào nhà chứa xe vì sợ mình sẽ đổi ý. Bước vào cửa tiệm kem Khánh thấy Quân đang ngồi đọc sách. Anh ngước lên với nụ cười buồn đủ để làm cho nàng quên đi băn khoăn và thắc mắc trong lúc lái xe tới tiệm kem. Kéo ghế cho Khánh ngồi xuống, Quân cười hỏi.
- Khánh khỏe không?
- Dạ khỏe… Còn anh Quân?
- Tôi cũng bình thường. Tôi đã gọi cho Khánh ly vanila…
- Dạ cám ơn anh Quân…
Khánh ngừng lời dù trong đầu nàng còn muốn nói thêm là anh Quân vẫn còn nhớ Khánh thích kem vanila à… Phải có cái gì thì Quân mới còn nhớ được nàng thích ăn kem vanila. Chi tiết nhỏ nhặt này cho nàng biết ít nhiều gì Quân cũng quan tâm tới nàng.
- Anh Quân ở chơi bao lâu?
Khánh hỏi bằng một giọng không được bình thường cho lắm. Cảm nhận ra điều đó Quân cười nói như trấn an.
- Chiều nay tôi phải về rồi. Đứa con gái của tôi muốn hoán đổi chiếc xe cũ của nó với chiếc xe mới, nên tôi mang cái bằng khoán lên cho nó. Nhân tiện tôi ghé thăm Khánh…
Khánh cố giấu kín sự thất vọng của mình khi nghe Quân nói. Nàng nghĩ thầm: '' Tôi tưởng anh cố tình lên đây gặp tôi, đâu ngờ…''
Có lẽ đọc được ý tưởng của người đối diện nên Quân cười tiếp.
- Thật ra thì tôi cũng tính lên thăm Khánh nhưng tôi ngại…
Múc muỗng kem đưa vào miệng, Khánh cười nói trong lúc kem còn trong miệng nên giọng nói của nàng ngọng nghịu. Điều đó làm cho Quân bật cười và Khánh cũng cười theo.
- Anh Quân ngại điều gì?
Quân cười trước câu hỏi.
- Khánh biết rồi mà…
Khánh nhẹ lắc đầu.
- Hông… Khánh hổng biết… Anh Quân nói ra i…
- Tôi ngại cho Khánh chứ tôi không ngại cho tôi…
- Anh Quân không ngại à?
Quân cười chống chế.
- Cho Khánh nhiều hơn cho tôi…
Không muốn đề cập tới chuyện đó nữa, Khánh vừa ngậm kem vừa hỏi.
- Người Đi Nhặt Quá Khứ tới đâu rồi anh Quân?
Tuy mới quen song nàng hiểu tánh của Quân. Nói tới chuyện văn chương, viết lách là anh sắm nắm, vui vẻ và hăng say nói. Tuy nhiên lần này nàng đoán lầm. Quân thở dài.
- Chẳng được trang nào hết. Tôi… Tôi…
Quân ấp úng. Mặt anh đỏ lên và dáng điệu hơi ngượng ngùng.
- Có chuyện gì vậy anh Quân? Anh bịnh nên không viết được hả? Anh bịnh gì vậy?
- Thì cũng bịnh chút chút…
Cau mày Khánh lại hỏi tiếp.
- Anh bị bịnh gì vậy anh Quân?
Quân cười lắc đầu.
- Thì bịnh già… Nhức đầu, sổ mũi khi trái gió trở trời… Tôi bị dị ứng nặng...
Khánh cười vui. Nàng biết tính của Quân. Đặt gói quà lên trên mặt bàn, Quân cười nhẹ.
- Hai cuốn tiểu thuyết cho Khánh đó. Hai quyển này tôi nghĩ Khánh chưa đọc…
Mân mê hai quyển sách, Khánh nhìn người ngồi đối diện với mình.
- Dạ cám ơn anh Quân… Khánh không có gì cho anh hết…
Múc muỗng kem bỏ vào miệng xong Quân mới cười.
- Khánh nhận sách và đọc là tôi vui rồi. Đó là món quà quí giá nhất đối với tôi…
- Dạ… Hai quyển này thì Khánh chưa đọc… Đọc trên mạng nhức mắt, nhức đầu, mỏi lưng…
Quân gật đầu nhè nhẹ.
- Mai mốt Khánh đừng có đọc trên mạng nữa. Muốn đọc quyển nào Khánh cứ việc điện thoại cho biết. Mình là láng giềng gần mà…
- Dạ anh Quân cứ từ từ… Cũng phải mất cả tháng Khánh mới đọc xong hai cuốn này. Lúc này mới bắt đầu niên học nên Khánh bận với hai đứa nhỏ…
Thấy Khánh đưa tay xem đồng hồ, Quân cười.
- Khánh bận việc gì cứ đi. Tôi cũng phải đi về…
Quân trả tiền xong hai người từ giã. Nhìn theo dáng đi của Quân, Khánh cảm thấy có điều gì bất ổn trong lòng mình. Dường như là lòng thương hại, sự cảm mến, kính trọng pha chút thân mật và gần gụi.
- Anh Quân…
Khánh gọi và Quân vẫn im lặng đi như không nghe khiến cho nàng phải hối hả bước theo.
- Anh Quân…
Nghe tiếng gọi bên tai Quân quay lại. Anh thấy Khánh đang đi tới gần.
- Lần sau nếu lên thăm, anh gọi cho Khánh biết trước. Như thế Khánh có thời giờ nói chuyện với anh lâu hơn…
Quân gật đầu cười.
- Tôi sẽ nhớ lời Khánh dặn… Chúc Khánh vui…
Đứng nhìn theo bóng của Quân, Khánh cảm thấy buồn. Nàng cũng không hiểu sao mình lại nói ra câu trên. Nó chẳng khác gì lời hẹn hò, hoặc ít ra cũng là lời chấp nhận sự viếng thăm và giao du với Quân. Dù thâm tâm không muốn, song dường như có cái gì thúc đẩy khiến cho nàng không cưỡng lại được nên mới bật ra câu nói trên. Nói xong rồi nàng mới ân hận nhưng lỡ rồi không thể rút lại được.
Khánh ngắm nghía phong bì màu vàng lớn và nặng của Quân gởi cho nàng. Từ khi gặp nhau lần cuối cùng nàng cũng không viết thư và gọi điện thoại cho Quân. Ngay cả anh cũng không có thư từ và điện thoại cho nàng. Cả hai người như cố né tránh điều gì. Cầm phong bì đi vào trong nhà, Khánh đặt nó lên bàn ăn khi nghe điện thoại reo. Bên kia giọng nói quen thuộc của An vang vang.
- Khánh mạnh hông?
- Dạ cám ơn chị em cũng bình thường. Chị và gia đình cũng mạnh chứ?
- Tụi này khỏe. Khánh nghe tin gì chưa?
Nghe giọng của An, Khánh biết sẽ tin gì hay ho và mới mẻ.
- Dạ tin gì vậy chị?
- Tin về anh Quân…
- Dạ em không có nghe… Em cũng không có nói chuyện với ảnh nên không biết…
Khánh cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ khi phải nói dối với An.
- Ổng bị ung thư…
Khánh cảm thấy như có bàn tay bóp nghiến trái tim của mình làm cho nàng xây xẩm mặt mày. Tay bấu chặt mặt bàn ăn, nàng cố gượng đứng cho vững.
- Thiệt hả chị?
Khánh nghe giọng của mình lạc đi. Có lẽ cũng nhận ra điều đó, An lên tiếng.
- Khánh sao vậy?
- Dạ không có gì chị. Tại em bị cảm mấy ngày nay nên khan giọng. Sao chị biết anh Quân bị ung thư hả chị?
- Ông Hiển đi khám bịnh chung chỗ với anh Quân. Biết ông xã mình là bạn thân với anh Quân nên bác sĩ vui miệng xì ra cho ông Hiển biết. Anh Quân ảnh kín miệng lắm. Ông xã mình tra hỏi mãi anh mới nhận… Tội nghiệp ảnh. Chị Thi mới mất, giờ tới phiên ảnh bị bịnh. Có mỗi đứa con mà nó lại ở xa.
- Hình như con gái của ảnh ở Knoxville phải không chị?
- Đâu có… Con gái của ảnh ở tuốt trên Virginia lận… Ai nói với Khánh ở Knoxville?
Khánh im lặng giây lát mới lên tiếng.
- Dạ em đoán mò vậy mà… Xin lỗi chị em phải đi đón hai đứa nhỏ. Khi nào rảnh em sẽ gọi lại chị…
- Ừ… Mình gọi Khánh cho biết tin về anh Quân thôi chứ hổng có chuyện gì hết…
Dứt chuyện với An, Khánh ngồi phệt xuống ghế như không còn đủ sức để đứng nữa. Hóa ra hơn tháng nay Quân không gọi cho nàng vì anh có lý do riêng. Bây giờ nàng lại tìm ra một điều khác lạ nữa. Quân nói dối đi thăm con ở Knoxville chính ra để gặp nàng. Anh cố tình gặp nàng chắc để báo tin bị bịnh. Nàng nhớ lại lời Quân nói hôm đó là anh bị bịnh chút chút. Khi nàng hỏi bịnh gì thì Quân lại nói bịnh già, bịnh nhức đầu sổ mũi, dị ứng… Nàng nghĩ Quân cố ý báo tin song thấy thái độ của nàng có vẻ không quan tâm lắm nên nín luôn không chịu nói. Khánh im lìm suy nghĩ. Nàng cần phải gọi điện thoại hỏi thăm và an ủi Quân. Điều đó không có gì quá đáng vì an ủi một người đang bịnh hoạn, cô đơn và buồn rầu như Quân. Đó là việc nên làm. Huống chi nàng đã nói tự xem mình như đứa em gái của Quân, do đó gọi điện thoại an ủi Quân lúc anh bịnh hoạn là điều ai cũng phải làm. An ủi một người đâu có phải là tội lỗi. Khánh nhũ thầm với mình như thế. Suy nghĩ cặn kẽ Khánh mở điện thoại gọi Quân. Tuy nhiên điện thoại reo mà không có người trả lời.
- Bắt điện thoại anh Quân… Làm ơn nghe dùm đi anh Quân…
Khánh lẩm bẩm nhưng bên kia vẫn im lặng.
- Anh Quân kỳ quá… Mau lên… Nghe dùm đi anh Quân…
Chuông reo chục lần, ba lần gọi mà không có kết quả Khánh đâm ra bực dọc. Ngay lúc đó Hiền đi đón hai con về tới. Bước vào nhà thấy mặt vợ không vui, anh cười hì hì.
- Có chuyện gì vậy em?
- Chuyện gì kệ tui. Anh hỏi làm chi?
Hiền chưng hửng. Anh nhìn vợ với ngạc nhiên và thắc mắc. Bình thường Khánh rất nhu mì, hiền hậu và dịu dàng. Tuy thỉnh thoảng nàng cũng nổi cơn tam bành vì có lý do chính đáng, nhưng hôm nay thì hơi khác và hơi lạ. Anh chưa kịp lên tiếng Khánh đã tuôn ra tràng dài.
- Nhà này bộ đống rác sao mà ai ai cũng tự do bày tùm lum tùm la. Từ cha tới con, bày thấy mà phát ớn, dọn phát mệt… Bộ chỗ này cho anh để đôi giày chạy bộ của anh hả. Còn hai đứa… Bộ chỗ này là game room à…
Khánh vừa nói vừa chỉ vào giầy vớ, đồ chơi, ly nước, miếng giấy, hộp potato chip nằm lăn lóc đầy phòng khách. Hiền trợn mắt nhìn vợ như muốn phân trần hoặc cãi cọ, nhưng thấy nét mặt hầm hầm của nàng anh nín luôn vì biết không nên chọc giận bà chằng lửa trong lúc này. Hai đứa nhỏ thấy mẹ la rầy len lén rút vào phòng, còn Hiền cũng lẳng lặng xách giày, chìa khóa xe te te đi vào phòng ngủ. Khánh im lặng nhìn theo. Nàng biết mình nóng giận vô cớ nhưng vì tự ái nên không thèm xin lỗi chồng một tiếng. Còn lại một mình trong phòng khách, ngồi thừ nhìn ra khung cửa kính, nàng thấy hình ảnh của Quân hiển hiện. Người đàn ông luống tuổi. Tóc hoa râm. Gầy gò. Ánh mắt u ẩn. Nụ cười buồn. Lặng lẽ ra vào trong ngôi nhà rộng vắng. Bếp núc lạnh tanh. Quân thích ăn bánh mì vì thế mà ít khi chịu nấu cơm. Liên tưởng tới cảnh Quân khòm lưng gõ từng chữ trên cái laptop, nàng mỉm cười lắc đầu lẩm bẩm.
- Gõ... gõ... tối ngày gõ hoài... Tội tình gì mà phải viết…
Già, thêm đã quen nên Quân chỉ gõ bằng hai ngón tay trỏ. Nàng cười sặc nước lạnh khi nghe anh diễn tả cử chỉ cò mổ này. Dù vậy anh vẫn cặm cụi viết. Anh giống như con tằm phải nhả tơ. Chỉ khi nào chết mới thôi. Vừa dọn dẹp phòng khách Khánh vừa suy nghĩ vừa hồi tưởng lại những lần nói chuyện với Quân. Nàng quên mất chồng và hai con cho tới khi nghe tiếng nói bên tai.
- Má… Con đói bụng…
Hiền cười chêm vào.
- Mình có cái gì ăn hông em?
Khánh cau mày. Tuy cơn giận đã dịu, nàng cũng làm ra vẻ vẫn còn giận chồng con bằng câu nói.
- Lục cơm nguội ăn đi… Tui hổng có nấu cơm chiều nay…
Hiền ấp úng.
- Anh lục rồi… Hết cơm nguội rồi…
Tấn, đứa con trai lớn cười xen vào.
- Má hổng nấu cơm vậy mình mua fried chicken đi ba…
Hiền chưa kịp lên tiếng, Khánh đã gạt ngang.
- Tối ngày cứ pizza, fried chicken, hamburger… Riết rồi thành ông địa…
Hiền há miệng định cười nhưng ngậm lại liền khi thấy vợ trừng mắt nhìn mình. Đan, đứa con trai út níu tay ba.
- Ông địa là gì vậy ba?
Câu hỏi ngây thơ của nó khiến cho Khánh bật cười. Nhân đó Hiền cũng cười theo. Thấy ba má cười, hai đứa nhỏ cũng ré lên cười hăng hắc. Nhờ vậy mà Khánh nguôi giận và không khí của gia đình trở lại êm ấm.
- Chờ đó để tui đi nấu cơm…
Quay sang Hiền đang đứng xớ rớ, nàng nói như ra lệnh.
- Anh với hai đứa nhỏ hút bụi và dọn dẹp phòng khách đi…
Cười hì hì, nháy mắt làm hiệu cho hai con, Hiền nói đùa bằng tiếng Anh.
- Yes madame. I heard you cloud and clear…
Quay đi để giấu nụ cười, Khánh bước vào bếp. Hình ảnh của Quân tạm thời biến mất trong tâm trí nàng.
Cơm nước xong để mặc chồng và hai đứa con ngồi xem truyền hình, Khánh đi vào phòng làm việc của mình. Trong lúc chờ máy điện toán khởi động nàng cầm lấy quyển tiểu thuyết. Trên nền giấy trắng tin hiện ra chữ ký của Quân. Bây giờ nàng mới để ý tới nét chữ hơi khác thường. Nó có vẻ nguệch ngoạc và không được sắc lắm so với chữ ký của những quyển tiểu thuyết anh đã gởi cho nàng từ trước. Điều này tỏ lộ sự bất ổn trong tâm tư của Quân mà cũng có thể do ở sức khỏe suy kém. Lên mạng vào xem thư nàng thất vọng khi không thấy thư mà nàng muốn thấy. Toàn spam. Trầm ngâm giây lát nàng mở cuốn sổ tay của mình. Có địa chỉ nàng tìm ra đường lối để tới nhà của Quân. Không muốn gặp anh nhưng nàng biết, nếu không nói chuyện được nàng không yên tâm. Nàng muốn biết anh đang làm gì? Sức khỏe ra sao? Từ đây tới thứ hai mà không liên lạc được với Quân nàng sẽ xuống thăm anh tại nhà. Biết làm như thế sẽ có rắc rối nhưng nàng không còn chọn lựa nào khác hơn. Nàng nghĩ sáng sớm đi và chiều về sớm trước khi hai đứa con tan học chắc cũng không có gì xảy ra. In tờ giấy chỉ đường xong gấp lại làm tư bỏ vào trong bóp nàng yên tâm ngồi đọc tiếp cuốn tiểu thuyết.
Nguồn: Tác giả: VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2012