Chương VII
Chương VII
ang ngồi gõ lóc cóc, Quân cau mày khi nghe tiếng đinh đong vang lên. Đoán là hàng xóm hoặc nhân viên bưu điện anh chậm chạp đi ra. Cửa mở, anh sững sốt khi thấy Khánh đang đứng cầm xâu chìa khóa trên tay.
- Khánh đi đâu vậy?
Vì sửng sốt nên Quân hỏi một câu làm phật lòng người nghe. Tuy nhiên Khánh lại cười vui vẻ nói đùa.
- Anh Quân có mời khách đường đột tới thăm vào nhà hông?
Cười gượng gạo, Quân mở rộng cánh cửa.
- Tôi nghĩ không mời Khánh cũng vào nên…
Bước vào cửa Khánh cười nhẹ.
- Anh mà hổng mở cửa là Khánh nằm vạ trước nhà anh đó…
Vừa vào tới phòng khách Quân chưa kịp mời ngồi cũng như uống cái gì, Khánh nói như ra lệnh.
- Anh Quân ngồi xuống rồi nghe Khánh hỏi tội anh…
Hơi mỉm cười Quân im lặng ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với khách trong lúc nghĩ thầm.
- Cô này có mác hông ta. Cổ tới nhà mình, ra lệnh cho mình ngồi xuống để hỏi tội mình. Đúng là bà chằng…
- Khánh uống gì để tôi đi lấy?
Quân điềm đạm hỏi. Cử chỉ của anh khiến cho Khánh cười nói nhỏ.
- Dạ… Anh Quân cho Khánh ly nước lạnh được rồi…
Quân trở ra với hai ly nước lạnh đặt trước mặt hai người.
- Khánh đi đâu vậy?
- Đi thăm anh chứ đi đâu…
- Khánh đi với ai?
- Đi một mình… Lái xe trên xa lộ mới đầu hồi hộp nhưng rồi cũng quen…
Ngừng lại nàng nhìn Quân đăm đăm.
- Anh Quân mạnh hông?
- Tôi cũng bình thường…
Quân trả lời với giọng chậm và rời rạc. Thấy Khánh nhìn mình bằng ánh mắt soi mói anh cười gượng.
- Khánh sao vậy. Bộ tôi nói…
- Anh xạo… Anh dóc… Anh chơi hổng có điệu…
Quân bật cười vì những danh từ được tuôn ra từ cửa miệng của một người đàn bà nhu mì, đôn hậu và dịu dàng như Khánh. Có lẽ biết mình phát ngôn không được nhã lắm, Khánh cười hắc hắc như để khỏa lấp.
- Tại sao anh giấu Khánh hả anh Quân?
- Tôi có giấu Khánh chuyện gì đâu…
Nói xong Quân nhìn ra cửa như để tránh tia nhìn trách móc và giận hờn của người bạn trẻ tuổi.
- Anh Quân có biết anh làm như vậy là làm khổ Khánh không. Nếu đã coi nhau như anh em hay bạn thì anh nên thành thật, anh Quân. Chị Thi qua đời anh cũng không cho Khánh biết. Bị ung thư mà anh cũng giấu biến, tới chừng chị An nói Khánh mới bật ngửa ra…
- Tôi xin lỗi Khánh… Tôi sợ Khánh lo…
- Biết anh bị bịnh Khánh lo âu; nhưng có thể Khánh không sợ và rầu bằng anh giấu và im hơi lặng tiếng. Khánh gọi điện thoại, anh hổng trả lời. Viết thư cho anh, anh lờ luôn. Email cho anh, anh coi như hổng có đọc. Ghét anh ghê vậy đó…
Quân im lặng nhìn ra khung cửa sổ. Trong lúc nói Khánh kín đáo quan sát người đối diện. Già nua. Gầy ốm. Râu tóc dài không được cắt tỉa. Tia nhìn vốn đã mỏi mệt bây giờ mệt mỏi hơn; đã xa vắng càng xa vắng thêm; đã thờ ơ giờ đây lại nhiều hững hờ và ơ thờ. Khánh ứa nước mắt. Nàng nhớ tới ba của mình. Quân có thể cũng tuổi với ba của nàng hoặc lớn hơn năm bảy tuổi. Đối với Quân, nàng có thứ tình cảm phức tạp, lộn xộn như cha, anh và bạn. Cả ba thứ đó trộn lẫn với nhau khiến cho nàng loay hoay tìm kiếm lý do, tự hỏi tại sao mình lại quan tâm cũng như quyến luyến Quân càng ngày càng nhiều hơn.
- Anh Quân…
Hớp ngụm nước lạnh, Khánh gọi nhỏ. Giọng của nàng không còn cáu kỉnh mà dịu lại như đứa em gái nói chuyện với người anh trai lớn của mình.
- Dạ…
Theo thói quen Quân lên tiếng dạ. Điều đó làm cho Khánh bật cười.
- Xời… Nói chuyện với Khánh mà anh lại dạ thưa…
Quân cũng cười hỏi lãng.
- Chừng nào Khánh về lại Knoxville… Hay là tôi lái xe đưa Khánh về…
- Rồi làm sao anh trở lại đây?
Khánh vặn. Quân cười hiền.
- Thì tôi kêu con gái chở tôi về…
Khánh xì tiếng thật dài.
- Xí… Anh đừng có xạo… Khánh biết hết trơn. Anh hỏng có đứa con nào ở Knoxville hết. Con gái anh ở Virginia mà. Anh đi Knoxville thăm Khánh thì anh cứ nói đại đi... Có gì anh phải giấu...
Quân đỏ mặt và chỉ còn cách nhăn răng cười cho đỡ mắc cỡ.
- Đúng không?
Quân gật đầu nhìn nhận khi bị hỏi vặn.
- Bây giờ bịnh anh Quân như thế nào?
Trước khi Quân mở miệng, Khánh đe liền.
- Nói thật á… Khánh coi anh Quân như anh ruột nên không thích anh giấu diếm bất cứ điều gì…
Hớp ngụm nước cho thông cổ, Quân hắng giọng khàn khàn.
- Ung thư bao tử, thời kỳ thứ 1, không chết, đúng hơn chưa chết vì có thể chữa trị được. Đang uống thuốc...
Quân nói vắn tắt. Khánh im lặng. Lát sau nàng mới nhẹ thở dài nhìn Quân và nói với giọng thân tình.
- Anh Quân ráng mà sống... Anh phải sống...
- Sống để làm gì?
Quân lên tiếng hỏi. Câu hỏi của anh chìm vào im lặng. Có lẽ người hỏi và người bị hỏi cũng không có câu trả lời thỏa đáng cho một chuyện thoạt nghe giản dị song lại khó giải đáp.
- Sống để viết văn... Anh Quân thích viết văn mà...
- Tôi viết đủ rồi... Tôi mệt với chữ nghĩa rồi... Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ...
Khánh kêu lớn.
- Hổng được đâu... Anh Quân phải viết cho mọi người đọc...
Quân mỉm cười. Bắt gặp nụ cười của anh, Khánh tiếp nhanh như sợ nếu ngừng lại nàng không thể nói ra điều mình muốn nói.
- Anh viết cho Khánh đọc. Khánh thích đọc truyện của anh... Khánh muốn, Khánh cần có anh để thỉnh thoảng trò chuyện, tâm sự hoặc học hỏi nơi anh nhiều điều Khánh không biết...
Nghe giọng nói như năn nỉ, như van cầu của người đàn bà đang ngồi đối diện với mình; Quân nói lảng sang chuyện khác.
- Hôm nay tôi thấy Khánh hơi lạ...
Mỉm cười, Khánh cúi nhìn y phục của mình.
- Sáng đi vội quá nên Khánh chẳng kịp sửa soạn... Xấu như bà chằn...
Quân cười khẽ.
- Bà chằn dữ chứ không có xấu...
Liếc đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ, Quân tiếp.
- Khánh ăn gì chưa?
- Dạ chưa. Anh Quân mời Khánh ăn cái gì?
- Tôi chỉ có bánh mì thịt và mì gói. Khánh chọn thứ nào?
- Bánh mì... Ăn mì gói mập...
Liếc vóc dáng mảnh mai của cô bạn, Quân cười đùa.
- Tạng người như Khánh ăn trăm gói mì cũng không mập đâu...
Khánh cười hắc hắc vì sung sướng. Hai người cùng bước vào nhà bếp. Quân mở tủ lạnh bày ra chả lụa đã được cắt sẵn, dưa leo, rau thơm. Bỏ hai khúc bánh mì vào cái lò nướng nhỏ anh vặn 350 độ. Trong lúc chờ bánh mì nóng và vàng, Quân kể vắn tắt cho Khánh nghe về thời tuổi nhỏ của mình lúc còn ở dưới làng quê nghèo khổ vì không có sự đùm bọc của cha.
- Khét... khét... Bánh mì khét anh Quân...
Quân gật đầu cười đứng lên.
- Mũi của Khánh thính lắm. Tôi nướng bánh mì bị khét hoài hà. Vặn lò, bỏ bánh mì vào trong lò xong gõ truyện rồi quên luôn. Tới chừng nghe mùi thì bánh mì thành than... Có lần smoke alarm kêu inh ỏi mà tôi tự hỏi cái gì kêu om xòm...
Khánh cười hắc hắc. Hai người vừa gặm bánh mì vừa trò chuyện vui vẻ. Mặt đối mặt nhau, họ nhận ra, dù tuổi tác cách biệt song trong nhiều lãnh vực họ lại có cùng ý tưởng. Chỉ có một điều không giống nhau là Khánh không thích bàn về chính trị. Ba thứ mà họ bàn luận ưng ý nhất là thơ, văn và âm nhạc. Càng trò chuyện Quân càng ngạc nhiên khi khám phá ra Khánh có suy tư và nhạy cảm, từ đó nàng có nhiều nhận xét đặc biệt và ngộ nghĩnh.
Ăn xong, nhìn đồng hồ Quân nhắc chừng.
- 12 giờ. Khánh nên đi về kẽo trễ...
Khánh ưng thuận. Hai người dừng lại nơi cánh cửa mở rộng. Nhìn Quân đăm đăm, Khánh nói bằng giọng thân mật và vòi vĩnh như đứa em gái làm nũng với anh trai.
- Anh Quân nhớ lời Khánh dặn nghen. Anh phải săn sóc anh. Anh mà có gì Khánh buồn lắm...
Nhìn Khánh rưng rưng nước mắt, Quân gật đầu.
- Tôi sẽ cố...
- Anh phải hứa với Khánh đi anh...
Vừa nói nàng vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Quân dặc dặc mấy cái.
- Tôi hứa. Thôi Khánh đi về kẽo trễ...
Bước ra cửa Khánh còn quay lại dặn dò lần cuối.
- Khánh cố gắng gọi anh Quân mỗi ngày. Anh nhớ trả lời điện thoại nghen. Hổng thôi là Khánh giận á...
Quân khẽ gật đầu. Đứng nhìn theo bóng của Khánh đi ra xe anh tự hỏi mình phải làm gì? Hình như anh không có câu trả lời dứt khoát.
Nguồn: Tác giả: VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2012