← Quay lại trang sách

Chương VIII

Chương VIII

ói xong hai chữ '' bye Khánh...'' Quân thẩn thờ. Tự dưng anh thấy buồn. Tại sao mình buồn? Anh tự hỏi và dường như không có hoặc không muốn có câu trả lời. Tuy nhiên điều đó không quan trọng. Chỉ biết mình buồn. Khánh đi nghỉ hè với gia đình một tuần lễ. Có phải mình buồn vì việc đó. Một tuần lễ dài này mình sẽ không có ai để chuyện trò. Không có ai để cợt đùa, để chọc cho mình giận hờn rồi lát sau lại giảng hòa. Không có ai rình rình hù dọa mình. Mình cảm thấy như vừa mất đi một cái gì, có thể không quí báu đối với người khác, nhưng với mình rất khó khăn mới tìm thấy được. Chắc mình sẽ nhớ nhiều. Không biết nhớ bao nhiêu song chắc nhiều. Người ta có thể cân được nỗi nhớ không. Người ta có đo được niềm đau hay nỗi buồn không. Quân tự hỏi. Ánh nắng ngoài khung cửa kính dọi vào phòng thành vệt dài trên bàn viết bằng gỗ đỏ. Tiếng máy điện toán chạy rì rầm. Nửa phút trước đây anh còn vui, còn khoe với Khánh về cái desktop mới tinh với màn ảnh lớn. Tuy nhiên niềm vui nhỏ không kéo dài được lâu. Bây giờ nỗi trống vắng ùa vào. Mình làm gì bây giờ trong ngôi nhà cũng trống, cũng vắng, cũng lặng lẽ như cái bóng của chính mình. Ngồi im lìm trước màn ảnh mới giây lát Quân bấm chuột mấy lần xong mỉm cười thích thú khi thấy trên màn ảnh hiện lên hình của Khánh với mái tóc ngắn cong cong, khuôn mặt dễ nhìn và nụ cười quyến rũ. Có những người nhìn mặt một lần hoặc nhiều lần rồi bắt đầu không muốn nhìn nữa. Khánh không ở trong số đó. Quân đã nhìn hình nàng rất nhiều lần và cứ muốn nhìn hoài. Có những người mình nói chuyện vài lần rồi bắt đầu không muốn nói nữa. Khánh hoàn toàn khác. Khánh và anh nói chuyện điện thoại với nhau hàng trăm lần, thư từ cho nhau mấy chục lá, mà càng nói anh càng cảm thấy muốn nói nhiều hơn nữa. Bây giờ nhìn kỹ bức ảnh của Khánh được phóng lớn anh mới nhận ra nàng có một nốt ruồi hoặc một chấm đen nơi khoảng dưới mắt và trên gò má bên trái. Khuôn mặt dễ nhìn, từ đó toát ra một nét gì vui vẻ nhờ nụ cười mỉm. Vóc dáng cao so với chiều cao của đàn bà Việt Nam, thân hình cân đối, tạo cho nàng một phong cách đặc biệt của một phụ nữ đang ở tuổi từ ba mươi lăm tới bốn mươi.

Đang chăm chú ngắm nhìn anh chợt ngước lên khi nghe tiếng nói.

- Hi Quân… How are you doing?

John, người bạn làm ở phòng bên cạnh bước vào chào hỏi. Nhìn thấy hình của Khánh trên màn ảnh, anh ta cười hỏi.

- Is that your wife?

Quân chưa kịp trả lời anh ta đã trầm trồ nói tiếp.

- She' s beautiful…

Quân gật đầu cười không muốn đính chánh vì nghĩ Jonh chỉ là bạn cùng sở, không có liên hệ gì hế, do đó đính chánh càng gây thêm nhiều thắc mắc.

Chủ nhật. Quân mở mắt ngước đầu nhìn đồng hồ đang đặt trên nóc tủ. 5 giờ sáng. Anh nằm yên nghĩ ngợi. Giờ này Khánh đang làm gì? Có nhớ mình không? Dù chỉ trong thoáng nhớ. Chắc là không, phải không Khánh. Đâu có gì phải nhớ đối với một người đi chơi vui vẻ. Chỉ có người ở nhà, buồn mới nhớ mong và chờ đợi. Khánh đi mang theo niềm vui của mình. Khánh đi chơi vui mà Khánh bỏ lại cho tôi nỗi buồn chín nhừ. Khánh đi, mang theo Khánh nụ cười bằng chữ, tuy không âm thanh nhưng tôi có thể tưởng tượng được giọng Khánh cười. Nghe hoài những bài thơ Khánh đọc cho tôi nghe rồi mê giọng nói buồn như có chất á phiện ru tôi vào giấc ngủ muộn màng. Tôi gọi giọng của Khánh là giọng nói ma túy, nghe một lần thích. Nghe hai lần cảm. Nghe ba lần mê và nghe tới lần thứ tư ghiền không bỏ được. Thứ 2. Buổi sáng mưa tầm tả. Ngồi trong phòng riêng nhìn mưa rơi tôi tự hỏi. Giờ này Khánh đang làm gì? Nghe lại giọng đọc thơ của Khánh cảm thấy buồn. Thứ 3. Sáng trời âm u. Chiều mưa dầm. Cơn mưa đổ xuống bất chợt. Ta ngồi trên chiếc ghế quen thuộc. Ngồi đợi ai về. Nhạc nghe não buồn… Hãy cố yêu người mà sống… Lâu rồi đời mình cũng qua… Sáng đi bác sĩ. Không có gì ngoài lời dặn dò và an ủi. Rán mà sống. Sống nhọc nhằn mà cũng rán sống. Sống để làm gì? Có gì để mà sống? Phải chăng chút tình cảm làm đau nhức từng khớp xương và tê liệt mọi suy nghĩ. Biết vậy mà vẫn nhớ. Vẫn khắc khoải đợi chờ từng lá thư, dòng chữ. Từ khi Khánh đi rồi tôi có viết được gì đâu. Đầu óc trống rỗng. Suy nghĩ của tôi chạy theo người mất rồi người ơi. Chữ nghĩa của tôi bị người xỏ mũi dẫn theo người rồi. Tôi trở thành ù lì, chai cứng, thờ ơ với mọi người. Chừng nào mới về? Đi gì mà lâu quá? Người đi mà người có nhớ tôi chút nào không? Có nhớ ta không trong giấc ngủ muộn màng? Trong giờ ăn trưa? Trong buổi chiều xuống? Thứ tư. Thức dậy 2 giờ rưởi sáng. Nằm thao thức. Nghe tiếng xe lửa chạy. Tiếng còi vọng não nề trong đêm vắng. Lái xe 20 dặm đi làm. Vào tới sở người lả đi. Có chút hăm hở lúc đi làm nhưng vào tới nơi lại muốn trở về nhà. Chẳng làm gì hết. Chỉ nằm yên trong phòng nhìn trần nhà. Ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc mà cảm thấy xa và lạ. Cơn buồn ngủ ập xuống khiến cho mình muốn nằm dài ra ngủ một giấc không bao giờ thức dậy. Thứ 5. Sáng thức 6 giờ. Cảm thấy khỏe khoắn. Pha ly cà phê. Ăn tô cereal xong sửa soạn đi làm. Trời hôm nay sương mù giăng giăng trên đỉnh núi làm cho tôi nhớ người… 6 giờ chiều. Một mình quanh quẩn trong ngôi nhà vắng. Không biết làm gì. Tự nhũ thôi ngủ đi… Ngủ là sẽ quên hết mọi điều, mọi thứ, mọi người kể cả mình… Tôi chỉ ước ao một điều là có một lúc nào đó ngủ luôn một giấc không thức dậy. Chắc bình yên và an lành lắm. Không mộng, không mơ, không sầu, không khổ, không nhớ, không tương tư, không vất vả, không bon chen. Không gì hết. Đó là một ước ao tuyệt vời. Như hồi nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy xe lửa, ước ao được ngồi lên và chuyến xe sẽ đưa mình tới một nơi mà mình mong ước. Bây giờ tự hỏi ở đâu là nơi mà mình mong ước. Không có hay không tìm được. Đôi khi cái gì mà mình đi tìm, đi kiếm lại chính là cái gì mà mình đã bỏ rơi. Có thể là như vậy. Mình đi qua nửa vòng trái đất trong cơn hốt hoảng để tìm kiếm tự do, rốt cuộc rồi mới biết đây không là thứ tự do mà mình tìm kiếm mà càng ngày càng bị trói buộc vào thứ xiềng xích vô hình và bỗng dưng muốn trở lại cội nguồn. Tuy nhiên đường về tắt nghẹn. Hai mươi mấy năm về trước có người đã thốt lên lời than thở bằng hai câu thơ. '' Ai đưa ta tới chốn này… Bên kia không óc bên này không tim…'' Sống làm sao được với những kẻ không óc, không tim ở tại quê hương bất hạnh. Bây giờ lại sống què quặt cho tới hết đời trên mảnh đất càng sống càng thấy xa lạ và lạc loài... Thứ 6. Hôm nay dậy trễ vì đêm hôm qua hơn 12 giờ mới ngủ. Trong khi trằn trọc tôi hỏi. Người về chưa? Sao đi lâu quá? Khánh có biết là tôi nhớ Khánh không? Nhớ đến mụ người. Nhớ quay quắt. Nỗi nhớ làm đần độn trí óc. Không làm được việc gì. Pha ly cà phê uống xong mà người vẫn dật dờ nên phải gọi vào sở cáo bệnh không thể đi làm. Thứ 7. Sáng hôm nay thức dậy trời chuyển mưa cho nên cảm thấy từng khớp xương nhức nhối. Trời âm u, nằng nặng hơi nước, đặc sệt mùi hương của thứ hoa gì là lạ, chắc theo gió đưa tới từ những đồi cỏ hoang của Signal Mountain sừng sững trong sương mù. Ta nhớ lại những ngày ở Phú Bổn. Buổi sáng thức dậy co ro. Điếu thuốc lá làm ngầy ngật vì bụng đói. Mưa rơi như bụi bay. Mưa ở đây thấm vào đâu so với mưa cao nguyên ở quê hương. Mưa ngày. Mưa đêm. Mưa thúi đất. Mưa từ trên trời cao đổ xuống. Mưa từ dưới đất mưa lên. Mưa làm ướt, làm lạnh, tê cóng hai tay, hai bàn chân mà cả tuần chưa một ngày được khô ráo. Hôm nay thứ bảy sở làm vắng. Ngồi xuống ghế nhìn ra sân. Cụm hoa 10 giờ ủ rũ vì không có ai tưới nước. Tội nghiệp cho vườn hoa không được tưới nước. Mở máy và hình của ai hiện lên. Bà chằn có nụ cười mỉm thật hiền mà cũng thật quyến rũ. Người như vậy đâu có phải bà chằn dữ dằn hở chút là hăm he dọng phù mỏ…


Nguồn: Tác giả: VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2012