Chương 220 Thi Biến
“Đúng vậy! Phải tìm thì cũng phải tìm mấy tráng hán như chúng ta chứ! Nhất là ta, ngày nào cũng dậy sớm, khí thế hừng hực, dương khí dồi dào như sông Mã, còn tốt hơn mấy tên tiểu bạch kiểm kia gấp nhiều lần!
“Hừ, ta thấy nha, đều là chuyện do bọn nhà giàu đọc sách thêu dệt ra, cho nên chuyện tốt như vậy chỉ đến với thư sinh, còn người chân chất như chúng ta, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay.”
“Nếu thật sự có mỹ nhân Quỷ Hồ đến cửa, vậy ta nhất định khiến nàng không xuống được giường!”
“Thôi đi, dựa vào ngươi…”
Mấy thanh niên càng nói càng hăng, không để ý đến xung quanh mà cười lớn.
Chỉ có một lão già không ồn ào, cầm chén rượu lên tự mình nhấp một ngụm, đợi đến khi mấy thanh niên yên tĩnh lại mới nói: “Mấy tên tiểu tử các ngươi, không biết trời cao đất rộng, thật sự cho rằng chuyện Quỷ Hồ là giả?”
“Chuyện này…”
Mấy thanh niên nhìn nhau, có chút kinh ngạc nhìn lão nhân: “Bát gia, lời này của ngài là có ý gì, chẳng lẽ trên đời thật có Quỷ Hồ tinh quái?”
“Ngươi lại nói to chút!”
Bát gia trừng mắt nhìn người kia, dặn dò: “Các tiểu tử, nhớ kỹ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, bởi vì cái gọi là ngẩng đầu ba thước có Thần Minh, chuyện thần quỷ, nên đứng xa mà nhìn!”
“Chúng ta…”
Gặp phải chuyện như vậy, mấy tên thanh niên đều có chút chột dạ, chỉ có một người trẻ tuổi điếc không sợ súng nói:
“Bát gia, lão đừng dọa người, nếu thật có Quỷ Hồ hút dương khí con người, vậy tại sao chúng nó chuyên tìm thư sinh mặt trắng, dương khí của những nông dân chúng ta không phải càng chân chất hơn sao?”
Nghe vậy, những người khác cũng lấy lại can đảm, ồn ào nói: “Đúng vậy, nếu không phải hút dương khí, chỉ vì mặt mũi anh tuấn, vậy Quỷ Hồ có gì đáng sợ, ta còn ước gì các nàng đến cửa làm bà nương cho ta!”
“Các ngươi biết cái gì?”
Bát gia trợn mắt nhìn mấy người: “Quỷ Hồ tìm thư sinh, không chỉ vì dương khí người sống, mà còn vì văn khí của thư sinh.”
Mọi người tò mò: “Văn khí là cái gì?”
Bát gia lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm. Nhưng nghe trước kia lão nhân nói, một số người đọc sách nhiều, học vấn tốt có một cỗ văn khí trên người, những Quỷ Hồ tinh quái hút được sẽ có lợi rất lớn, cho nên bọn họ luôn thích tìm thư sinh. Nếu không có thư sinh, mới tìm đến các thanh niên tráng hán như các ngươi, hút dương khí của các ngươi…”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bát gia, mấy thanh niên nhìn nhau, đều có chút sợ hãi.
“Bát gia, đừng dọa chúng ta!”
“Đúng vậy, làm ơn!”
“Ta thấy tiểu tử kia tám thành là có bệnh cấp tính, phát bệnh mà chết.
”
“Đúng vậy, ta thấy thi thể kia, mặt mũi và thân thể đều co rút biến dạng, khẳng định là phát bệnh mà chết.”
Mấy người hùa theo, tránh đi chủ đề về Quỷ Hồ.
Bát gia cười lạnh một tiếng: “Hiện tại biết sợ rồi sao? Sau này mồm mép cẩn thận hơn, còn có…”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn từ đường liếc một cái, sau đó mới hỏi mấy người: “Có biết vì sao tộc trưởng bảo ta và các ngươi canh gác thi thể không?”
“Chuyện này…”
Mấy người nhìn nhau, đều không hiểu.
Bát gia lắc đầu, giọng yếu ớt nói: “Những người chết yểu như vậy, đều kìm nén một hơi, xương mắc tại cổ họng không thể nuốt xuống, nếu không tốt, thì sẽ…”
“Liền sẽ thế nào?”
Mọi người nuốt nước bọt, đầy mắt khẩn trương nhìn Bát gia: “Nói đi!”
“Thì sẽ thi biến!”
Bát gia nở nụ cười âm u, lộ ra một chiếc răng vàng: “Các ngươi có biết cái gì gọi là thi biến hay không…?”
“Soạt!”
Lời nói chưa dứt, bỗng nhiên sau lưng họ vang lên một tiếng động lớn.
Bát gia sắc mặt cứng đờ, ngẩn người tại chỗ.
Mấy thanh niên cũng sững sờ, sau đó ngẩng đầu, nhìn lại theo tiếng động, nhất thời mặt lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào trong từ đường sau lưng Bát gia, há hốc miệng, không nói được lời nào, đứng tại chỗ run rẩy.
Bát gia nhìn thấy bộ dạng của họ, cũng run rẩy, vội vàng la mắng: “Thối, thằng nhóc thúi, đừng làm rộn, đêm hôm khuya khoắt muốn dọa chết người à…”
“Thi biến rồi!”
Lời nói chưa dứt, bỗng nghe mấy thanh niên kinh hô một tiếng, xoay người chạy, lao thẳng ra cửa.
“!!!”
Bát gia co rúm người lại, khó khăn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong từ đường, trên chiếc sập ngang, người vốn đang nằm im bỗng ngồi dậy.
Cảnh tượng này khiến Bát gia lập tức tái mặt, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Sau đó, hắn hoảng hốt chống đỡ thân thể, lảo đảo chạy ra ngoài.
“Thi, thi biến rồi, mau tới đây, cứu mạng!!!”
⚝ ✽ ⚝
Trong từ đường, trên chiếc sập ngang, Hứa Dương cau mày, một tay đè ép huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức dữ dội, trí nhớ hỗn loạn, như bị người bổ đầu, xé rách hồn phách.
Chuyện gì xảy ra?
Nguyên chủ gặp chuyện gì mà bị thương nặng như vậy, ngay cả lực lượng thần hồn của Mộng Điệp cũng không thể hoàn toàn bình ổn thương thế của hắn?
Hứa Dương ngồi trên sập ngang, ôm lấy đầu, mười ngón tay ép chặt huyệt thái dương, muốn làm dịu cơn đau, nhưng không có tác dụng gì.
Cuối cùng, hắn cũng không quan tâm đến xung quanh, trực tiếp vận khởi tâm pháp Võ Kinh.