← Quay lại trang sách

Chương 365 Hai Giới Âm Dương

Bóng tối bao trùm tháp cổ, tiếng côn trùng rả rích vang vọng, mọi người vây quanh đống lửa trại, lắng nghe tiếng nói trầm bổng của người thuyết thư.

Khung cảnh này thật kỳ diệu.

Mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, nhưng lại không thể làm gì.

Kẻ thuyết thư vẫn thong dong ung dung, cầm quạt giấy gõ vào lòng bàn tay như thước gõ.

“Chư vị có biết, núi là gì, cây là gì?”

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Mọi người im lặng, không ai lên tiếng.

Kẻ thuyết thư cười một tiếng, ung dung giải đáp câu đố:

“Núi là Phệ Hồn Sinh Tử Sơn, cây là Thông U Âm Dương Thụ!”

“Câu chuyện này bắt đầu từ ngọn núi và gốc cây này!”

“Vô tận kiếp trước, thời điểm Thái Sơ, Lão Quân khai thiên lập địa.”

“Thanh khí bay lên, trọc khí chìm xuống, tạo nên bầu trời huyền hoàng, vũ trụ hoang sơ!”

“Thiên địa chia thành hai mặt, một mặt là dương, một mặt là âm, tạo thành hai giới Âm Dương.”

Hứa Dương cất giọng êm ái, thuật lại nguồn gốc của thế giới.

Thế giới này cũng có câu chuyện khai thiên tích địa, nhưng Khai Thiên Giả không phải Bàn Cổ mà là Thái Thượng Lão Quân.

Trong Đạo Tàng có bộ kinh tên là “Thái Thượng Khai Thiên Kinh”, kể về việc Lão Quân khai thiên tích địa, giáo hóa chúng sinh.

“Lão Quân khai thiên, phân chia âm dương, hai giới cách biệt, chức năng riêng biệt.”

“Vì vậy, thế giới âm phủ có một ngọn hắc sơn, tồn tại không biết đã bao nhiêu năm tháng.”

” m phủ là nơi luân hồi, linh hồn sinh linh đến rồi đi, mang theo một luồng âm khí.”

“Trải qua ngàn năm vạn năm, âm khí tích tụ, cuối cùng Hắc Sơn sinh ra linh trí, hóa thành sơn tinh!”

“Hắc Sơn thành tinh, dần dần sinh trưởng, liền bắt đầu vô tình hay cố ý nuốt chửng linh hồn để tăng cường sức mạnh.”

“Trải qua ngàn năm vạn năm, Hắc Sơn sẽ trở thành một Đại Yêu, gặp lúc nguyên linh tịch mịch, tiên thần phi thăng, âm phủ không người cai quản, luân hồi sụp đổ, nó cũng chia đất xưng vương, dựng lên Hắc Sơn Uổng Tử thành!”

“Chính là — — Hắc Sơn lão yêu!”

Tiếng gõ quạt giấy của Hứa Dương vang lên, kết thúc câu chuyện, ánh mắt hắn lướt nhìn mọi người, vẫn không rõ ý đồ, chỉ thấy sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt họ.

Bọn họ không biết, kẻ thuyết thư với lai lịch bí ẩn, thậm chí không rõ là người hay quỷ, yêu hay ma này, tại sao lại muốn kể cho họ nghe những chuyện chẳng liên quan gì đến họ.

Nhưng có một điều chắc chắn, tình cảnh hiện tại của họ rất không ổn.

Lan Nhược tự này, cùng với kẻ thuyết thư này, đều toát lên vẻ quỷ dị.

Mọi người hoảng sợ, nhưng Hứa Dương vẫn không để ý, tiếp tục nói:

“Vì có câu nói ‘một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên’, nên Hắc Sơn thành tinh cũng mang lại lợi ích cho không ít kẻ khác.”

“Kẻ được lợi nhất chính là một gốc cây sinh trưởng trên Hắc Sơn.

“Cây này chính là cây hòe, đồng thời trời sinh kỳ dị, có khả năng câu thông hai giới âm dương”

“Chính là — — Thông U Âm Dương Hòe!”

Hứa Dương gõ quạt giấy, trầm giọng nói: “Sau khi Hắc Sơn thành tinh, cây Âm Dương Hòe này cũng hóa thành yêu ma, tuy không bằng Hắc Sơn lão yêu có vạn năm đạo hạnh, nhưng cũng có vài ngàn năm tu vi, tự xưng là Thụ Yêu mỗ mỗ ().”

(

): Mỗ mỗ tương tự như ma ma, ý nói đến 1 bà lão.

“Một núi một cây, cùng nhau sinh trưởng, có thể nói là thâm căn cố đế, nhất là yêu thụ này, mạng sống đều nằm trong tay Hắc Sơn lão yêu, căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể nghe theo sai khiến, làm theo ý muốn của nó.”

“Thiên địa có đạo, chúng sinh có pháp, cô âm không sinh, độc dương bất trưởng, dù là yêu ma cũng không ngoại lệ.”

“Cả yêu thụ và lão yêu Hắc Sơn đều là tinh quái âm thế, yêu ma âm loại, bởi vậy nhất định phải hấp thu dương khí của người dương gian để tu luyện, nếu không Cô Âm chí tuyệt, không chỉ tu vi khó tiến bộ mà còn có nguy cơ thân tử đạo tiêu.”

“Cho nên, Hắc Sơn lão yêu khống chế yêu thụ, lợi dụng năng lực câu thông âm dương của nó, mở ra thông đạo hai giới Âm Dương, tàn sát một ngôi chùa miếu, biến nó thành quỷ vực âm u.”

Nói xong, Hứa Dương cụp mắt nhìn những người đang kinh ngạc: “Chư vị có biết ngôi chùa đó tên gì?”

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Mọi người nghe vậy đều im lặng, sự hoảng sợ trong mắt càng thêm sâu sắc.

“Ngôi chùa tên là Tây Phong.”

“Sau đổi thành Lan Nhược.”

Hứa Dương gõ nhẹ quạt giấy, nhìn mọi người: “Chư vị có thể đến đây, cũng coi như vận may không tệ.”

⚝ ✽ ⚝

Lời nói trêu chọc khiến mọi người không biết nên khóc hay cười, không biết nên đáp lại thế nào.

Hứa Dương cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Cuối cùng, quỷ vực Lan Nhược nuốt chửng người sống, biến thành lương thực cho đôi lão yêu, dẫn đến việc cao nhân đạo pháp xuất thủ trấn áp.”

“Nhưng ít ai biết rằng, yêu thụ không chỉ có khả năng câu thông âm dương mà còn có phép thuật di chuyển không gian, chỉ là tiêu hao quá lớn, lợi không bằng hại, nên ít khi sử dụng.”

“Sau khi quỷ vực bị phong bế, người sống không còn đến, huyết thực dần biến mất, không có dương khí bồi bổ, yêu thụ không chỉ khó tiến bộ tu vi mà còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”

“Tẩu hỏa nhập ma?”

Nghe đến đây, Ninh Thải Thần không kiềm chế được sự tò mò, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Yêu ma cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma?”

Hứa Dương cười một tiếng, giải thích: “Tẩu hỏa nhập ma không phải là đọa nhập ma đạo, mà là Âm Thần, nhục thân và pháp lực nội nguyên mất kiểm soát, xung đột lẫn nhau, dẫn đến tự hủy diệt. Tu giả đều có nguy cơ này, yêu ma cũng không ngoại lệ.”

“Thì ra là thế.”

Ninh Thải Thần gật đầu: “Cho nên…”

“Cho nên Hắc Sơn lão yêu không thể ngồi yên.”