Chương 698 Sự Tích
Nhìn thấy người trong miếu, người ăn mày cũng giật mình, dừng bước và quan sát cẩn thận. Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hai người đàn ông to lớn, hắn ta lập tức có ý định rút lui, nhưng quay đầu nhìn lại, gió lạnh ùa vào khiến hắn ta không thể di chuyển.
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể cúi người xuống, khom lưng nịnh nọt nói: “Xin mấy vị đại nhân thương tình cho phép tiểu nhân ở đây tránh gió tuyết. Trời đông giá rét thế này, mạng già của tiểu nhân sắp không còn rồi. Tiểu nhân tuyệt đối không làm phiền các vị gia!”
Hai người đàn ông to lớn không nói gì, chỉ quay sang nhìn thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng cũng im lặng, không nói nhiều lời, chỉ ném chiếc bánh màn thầu trong tay ra ngoài.
Chiếc bánh màn thầu rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn, trở nên xám xịt.
“Cảm ơn ngài đã ban thưởng, cảm ơn ngài đã ban thưởng!”
Người ăn mày không hề chê bai, ngược lại còn vui mừng khôn xiết. Hắn ta vội vàng cúi xuống nhặt chiếc bánh màn thầu lên, cắn một miếng rồi liên tục cúi đầu cảm ơn ba người.
Lúc này, thanh niên mới quay lại, bỏ miếng thịt khô vào miệng và không quan tâm đến người ăn mày nữa.
Người ăn mày cũng không tự chuốc nhục, cầm nửa chiếc bánh bao và co lại vào một góc khuất của ngôi miếu.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên im ắng.
Thanh niên ăn hết lương khô, không nói lời nào, ngồi im lặng.
Hai người đàn ông to lớn đứng sau anh ta như những bức tượng, bất động như những tòa tháp thép.
Bỗng nhiên…
“Chít!”
Một tiếng rít sắc nhọn vang lên, cánh cửa miếu lại bị đẩy ra.
Hai người bước vào miếu, một già một trẻ.
Lão giả râu tóc bạc trắng, nhưng vẫn tinh thần quắc thước, mang theo khí chất nho nhã của một thư sinh, không biết là phu tử nhà ai hay thư viện nào.
Người trẻ tuổi là một cô bé bảy tám tuổi, dung nhan xinh đẹp như ngọc, mặc một bộ váy hồng rực rỡ, hòa quyện với làn da trắng như tuyết của cô bé, vô cùng nổi bật.
Lão giả và cô bé bước vào miếu, nhìn thấy ba người thanh niên, không hề sợ hãi, chắp tay nói: “Lão phu cùng cháu gái đi ngang qua đây, xin vào đây tránh gió tuyết một chút, nếu có gì bất tiện, mong được lượng thứ!”
Thanh niên liếc nhìn hai người, nhíu mày, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng nói: “Đây là nơi vô chủ, tự nhiên là được!”
Nói xong, hắn không quan tâm đến họ nữa.
“Cảm ơn!”
Lão giả không để ý, chắp tay, dẫn cô bé vào miếu.
Vừa vào miếu, họ đã nhìn thấy tượng thần.
Lão giả dẫn cô bé đi thẳng đến bệ thờ, sau đó vung tay áo quét sạch bụi bẩn dày đặc trên bàn thờ, rồi mở gói lấy ra ba chiếc bánh bao và ba nén hương, thành kính đặt lên bàn thờ và cúi đầu lạy trước tượng thần.
Cả quá trình diễn ra cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng không hề cứng nhắc.
Trước cảnh tượng này, thanh niên càng nhíu mày, hai người đàn ông to lớn cũng không hề thay đổi vị trí.
Nhưng Lão giả ià lại hồn nhiên không hay, tự mình cúi đầu lạy trước tượng thần.
Cô bé bên cạnh bỗng hỏi bằng giọng trẻ con non nớt: “Gia gia, gia gia không phải thường nói người đọc sách không tin vào yêu ma quỷ quái sao, sao hôm nay lại bái lạy vị thần không tên này?”
“Đây đâu phải là thần!”
Lão giả nghe vậy, lại lắc đầu và hỏi cô bé: “Hoan Nhi, con có biết đây là tượng ai không?”
“Chuyenej này…”
Cô bé cắn ngón tay, nhìn ngắm tượng thần, rồi lắc đầu nói: “Hoan Nhi không biết.”
Lời nói ngây thơ, chất phác và hoàn toàn không giả. Ngôi miếu này không biết đã bị bỏ hoang bao lâu, tượng thần cũng không được ai chăm sóc, qua thời gian, khuôn mặt đã trở nên mơ hồ, thân hình cũng bị tàn khuyết, ai có thể nhận ra được?
Cô bé đang mải mê nhìn ngắm, bỗng từ trong góc tối vang lên một tiếng: “Tiểu tử này biết!”
“Ồ?”
Lão giả ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người ăn mày bẩn thỉu, quần áo rách rưới đang ngồi trong góc tối, không quan tâm, chỉ hỏi: “Vậy ngươi hãy nói xem?”
Người ăn mày nhếch miệng cười một tiếng: “Đây là miếu thờ Thần Võ Sơ Tổ, Thiên Võ Đại Đế - Hứa Thanh Dương!”
“Rắc!”
Lời nói chưa dứt, một tiếng giòn tan vang lên.
Nhìn theo tiếng động, ta thấy thanh niên áo trắng kia đã bóp nát cành tùng trong tay, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt khó coi.
Lão giả liếc nhìn thanh niên một cái, rồi quay lại, hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của hắn, chỉ gật đầu khen người ăn mày: “Tốt lắm, đúng là miếu thờ Thần Võ Sơ Tổ, Thiên Võ Đại Đế!”
Nói xong, lão giả đưa tay vuốt ve đầu cô bé, cười nói: “Vì vậy, đây không phải là tượng thần quỷ nào, mà là tượng Nhân Hoàng Võ Tổ, vị ngang hàng với Tam Hoàng Ngũ Đế, chúng ta phải kính cẩn thờ phụng.”
“A!”
Cô bé gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, rồi tò mò hỏi: “Vậy ông ấy hẳn là rất lợi hại đúng chứ?”
“Lợi hại?”
“Đâu chỉ có vậy!”
Lão giả cười một tiếng, như hứng thú trào dâng, liền ngồi xuống một bên cạnh bàn và bắt đầu kể chuyện.
“Sự tích vị Thiên Võ Đại Đế này, phải kể từ mười năm ngàn năm trước.”