Chương 966 Đan Nguyên
Hứa Dương không để ý, tiếp tục nói: “Tuy luyện được 3000 viên đan dược, nhưng thượng phẩm có hạn, lại cần tu vi cao để luyện hóa dược lực. Do đó, ta sẽ phân phối như sau: Tu giả Hợp Thể sẽ được nhận ‘Đại Hoàn’ thượng phẩm, tu giả Phản Hư sẽ được nhận ‘Thảo Hoàn’ trung phẩm, còn tu giả Hóa Thần sẽ được nhận ‘Tiểu Hoàn’ hạ phẩm. Như vậy, tất cả mọi người đều có thể hưởng Đan Nguyên.”
Nói xong, Hứa Dương nhìn mọi người và hỏi: “Các vị đạo hữu, thấy thế nào?”
“Tiền bối khí khái, xưa nay hiếm có!” “Đại tiên độ lượng, không ai sánh bằng!” “Trấn Nguyên đạo huynh…”
Mọi người dưới đài, bao gồm cả các tu sĩ Hợp Thể, đều cảm động.
Dâng tặng linh căn ngũ giai lại nhận đan dược lục giai, xem ra là một món hời.
Nhưng không thể tính toán đơn giản như vậy. Hôm nay đến đây, ai cũng mang theo đệ tử, một vị Hợp Thể thường có vài đệ tử Phản Hư Hóa Thần. Giờ đây, đan dược được phân chia, lại thêm giá trị của Thảo Hoàn đan không thể so sánh với linh căn…
Không nói kiếm lời lớn, nhưng tối thiểu Ngũ Trang quan trả lễ, hơn xa đầu tư cùng nỗ lực của bọn hắn.
Quả thật, vị Trấn Nguyên đại tiên này giống như lời đồn, người kính hắn một thước, hắn kính người một trượng.
Đan Nguyên hội lần sau, nhất định phải mang theo trọng lễ đến đây, không thể giống như hai con lừa trọc kia, thân là Đại Thừa, La Hán tôn quý, mà chỉ mang đến một món tiên khí hạ phẩm, thật vô liêm sỉ, hèn hạ, đê tiện, hết ăn lại uống, không biết làm người…!
Khí phách khẳng khái của Hứa Dương thu hút được cảm tình của mọi người, khiến lập trường của họ thay đổi hoàn toàn, khuynh hướng ủng hộ Hứa Dương càng rõ rệt.
Bố Đại La Hán và Thác Tháp La Hán nhận thức được sự thay đổi trong tâm lý của mọi người, nhưng lại không thể làm gì, đành bất lực nhìn Hứa Dương.
Cái gì gọi là Đan Nguyên hội chứ? Đây rõ ràng là “Đại hội mua chuộc nhân tâm” của Ngũ Trang quan. Hai vị La Hán mà không hề hay biết, nghe theo lời đề nghị ngu xuẩn của Tử Dương chân nhân, đến đây chịu nhục.
Biết vậy, họ đã chẳng đến đây làm gì.
Không, không phải vậy! Biết trước, họ sẽ tìm mọi cách để thoái thác nhiệm vụ này!
Bây giờ thì hay rồi, chuyện Tử Kim Linh vẫn chưa giải quyết xong, họ đã trở thành tiêu điểm chỉ trích chung của mọi người, gánh chịu vô số tiếng xấu. Hơn nữa, còn để Hứa Dương thu hút được nhân tâm, sau này việc truyền bá Phật pháp ở Nam Chiêm còn tiến hành kiểu gì?
Bữa tiệc không hề như họ mong đợi, trái lại mang đến cho Bố Đại La Hán và Thác Tháp La Hán cảm giác như ngồi trên đống lửa.
Dù vậy, hai người không thể bỏ đi giữa chừng.
Dù sao, Phật môn là một trong hai đại đạo thống trị ở Địa Tiên giới, là thế lực lớn, đại diện cho Phật pháp. Việc họ tỏ ra hẹp hòi là điều không thể xảy ra. Do đó, mặc dù chịu nhục, họ cũng chỉ có thể cố gắng ngồi yên.
May mắn thay, Hứa Dương không để ý đến tâm trạng của họ, sau khi giới thiệu công dụng của Thảo Hoàn đan, liền muốn nâng chén khai tiệc: “Đan Nguyên hội, mời các vị đạo hữu cùng thưởng thức Thảo Hoàn đan!”
“Mời đạo hữu!”
“Mời tiền bối!”
“Mời đại tiên!”
Mọi người cũng nâng chén đáp lại, muốn đẩy cao bầu không khí.
Nhưng không ngờ…
“Chậm đã!”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến bầu không khí sôi nổi bỗng chốc im bặt.
“Ừm?!”
Mọi người giật mình, kinh ngạc nhìn về phía người lên tiếng. Đó là…
“Đại huynh!”
Mẫu Đơn tiên tử Thi Nhiên đứng dậy, nhìn về phía Hứa Dương, rồi lại nhìn xuống những người đang ngồi dưới, giọng nói nhẹ nhàng: “Trước khi mở tiệc, Mẫu Đơn cảm thấy còn có một chuyện cần phải nói rõ ràng.”
“Chuyện này…”
Mọi người ngạc nhiên, không hiểu rõ lắm. Chỉ có một số ít người ánh mắt vô thức nhìn về phía Bố Đại La Hán và Thác Tháp La Hán.
Bố Đại La Hán và Thác Tháp La Hán cũng cau mày, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.
Chẳng lẽ Mẫu Đơn tiên tử muốn…
“Hôm nay Đan Nguyên hội, đại huynh mở tiệc chiêu đãi các tu sĩ Nam Chiêm, cùng tham gia Đan Nguyên luận đạo, quả thực công đức vô lượng!”
Suy nghĩ của họ chưa kịp định hình đã bị cắt ngang. Mẫu Đơn tiên tử dời mắt nhìn về phía hai vị La Hán của Phật môn: “Hai vị La Hán Tôn Giả từ Tây phương xa xôi đến đây, hẳn là không được mời trước, vậy rốt cuộc hai vị đến đây vì chuyện gì?”
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lời nói của Mẫu Đơn tiên tử khiến hai người im lặng hoàn toàn.
Quả nhiên, Mẫu Đơn tiên tử đang chĩa mũi dùi về phía họ, muốn đẩy họ lên đống lửa!
Điều này cũng hoàn toàn hợp lý. Chuyện Kim Mao Hống ai cũng biết, nhưng những tu sĩ Đại Thừa Nam Chiêm Bộ Châu như họ lại càng rõ ràng hơn.
Mẫu Đơn tiên tử hiểu rõ ý đồ của họ, vì vậy nhân cơ hội này phơi bày mọi chuyện trước mặt các tu sĩ Nam Chiêm, buộc họ phải thay mặt vị Đại Bồ Tát kia, thậm chí toàn bộ Phật môn phải bày tỏ thái độ, coi đây là bước dạo đầu, lợi dụng việc này để bảo vệ Ngũ Trang quan, đồng thời cảnh báo họ đừng lấy chuyện này để gây hấn và uy hiếp.
Bố Đại La Hán và Thác Tháp La Hán vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì. Mưu kế của Mẫu Đơn tiên tử hoàn toàn chính đáng, họ không thể không tiếp nhận.
Vậy họ phải tiếp nhận như thế nào, ứng phó ra sao?