Chương 970 Đấu Pháp
“Chuyện này…”
“Không ngờ tại Đan Nguyên hội này, còn có một trận chiến đấu giữa các Đại Thừa!”
“Hai vị Tôn Giả Phật môn, chính là một trong Thập Bát La Hán, là tùy thị của vị Đại Nhật Như Lai kia, cao tăng đại đức thành danh đã lâu.”
“Trấn Nguyên đại tiên mặc dù thần thông quảng đại, nhưng cuối cùng chỉ là Đại Thừa tân tấn, bây giờ một mình đối đầu hai vị Tôn Giả, còn định ra chiến ước sáu chiêu một thắng dạng này, có phải quá mức tự tin rồi không?”
“Có lẽ là đang đưa cầu thang, Phật môn thế lớn, dù sao cũng phải cho chút thể diện, đấu một phen, giữ thể diện.”
“Giữ thể diện, hừ hừ, đây cũng không giống như tác phong của Trấn Nguyên tiền bối!”
“Vô luận như thế nào, hôm nay chúng ta có thể thấy Đại Thừa đấu pháp, đều là một chuyện may lớn!”
Mắt thấy song phương định ra chiến ước, mọi người sau khi hoảng hốt, lại có mấy phần chờ mong.
Mặc dù thế giới này tồn tại Độ Kiếp tiên nhân, thậm chí Chân Tiên vượt qua cửu trọng thiên kiếp, nhưng tu sĩ Đại Thừa như cũ vẫn là chiến lực đỉnh cao thường quy.
Dù sao đại nạn thiên kiếp, trừ phi bạo phát đại chiến tam giới, tiên, phật, yêu, ma tương sát sinh tử, nếu không kiếp tiên cơ hồ không có khả năng xuất thủ, thậm chí cực ít xuất hiện, kiệt lực không dính dáng tới nhân quả thị phi.
Bởi vậy, tu sĩ Đại Thừa, chính là cảnh giới đỉnh điểm mà thường nhân có thể gặp, tồn tại như thế đấu pháp, vô luận chỗ nào, đều có thể tạo ra sự chú ý cực lớn, nhất là tu sĩ Hợp Thể, bình thường đều sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng nhãn giới, hấp thu kinh nghiệm bực này.
Trên Đan Nguyên hội, Đại Thừa đấu pháp.
Một phe là Ngũ Trang quan chủ, tiên chân đạo đức, danh động Nam Chiêm - Trấn Nguyên đại tiên.
Một phe là Tôn Giả Tây Phương, La Hán Phật môn, cao tăng đại đức thành danh đã lâu.
Cường thủ đối cường thủ, đại năng chiến đại năng, hẳn là một trận long tranh hổ đấu!
Mọi người rửa mắt mà đợi, Hứa Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp nhìn về phía hai tên La Hán: “Hai vị ai tới trước, hay là liên thủ cùng ra chiêu.”
“Để bần tăng tới trước đi.”
Đại La Hán thở dài một tiếng, rời khỏi yến tiệc.
Hắn ta biết rõ, đối phương tự tin đến vậy, đề xuất chiến ước này, ắt hẳn có chỗ dựa vững chắc.
Nhưng biết được thì sao? Đối phương đã đưa ra lời thách thức, bọn hắn còn có thể chối từ hay sao? Danh tiếng, uy tín của Phật môn, một trong hai đại đạo thống trị Địa Tiên giới, không thể nào phai mờ.
Trấn Nguyên Tử, Đại Thừa tân tấn, chủ động khiêu chiến hai vị La Hán Tôn Giả lừng danh, vứt bỏ lợi thế trận pháp quen thuộc, chỉ dùng thần thông đấu pháp, thậm chí lấy một địch hai, đặt ra chiến ước sáu chiêu phân thắng bại, tựa như chơi cờ, nhường trước cho đối thủ vài nước.
Điều kiện và tình huống như vậy, nếu hai vị không ra trận nghênh chiến, e rằng uy danh của Phật môn sẽ tiêu tan không còn sót lại.
Vì vậy, Bố Đại La Hán buộc phải xuất chiến, dù biết đối thủ có chỗ dựa vững chắc.
Bố Đại La Hán oai phong xuất trận, Hứa Dương cũng điều khiển tường vân ngũ sắc bay lên cao, cả hai đối mặt nhau trên tầng trời cao.
“Tôn giả, mời!” Hứa Dương ung dung ngồi trên mây, tay cầm phất trần, lịch thiệp mời đối phương ra tay trước.
“Đạo hữu hãy cẩn thận!” Bố Đại La Hán không hề chần chừ, đưa tay vung ra sau lưng, rút lấy chiếc túi vải khổng lồ.
“Càn Khôn Bố Đại!”
Tất cả mọi người trong Ngũ Trang Quan đều tập trung ánh mắt theo dõi. Tử Dương chân nhân vuốt râu dài, bình tĩnh phân tích điểm yếu và giải thích cho mọi người hiểu rõ.
“Tứ Đại Kim Cương, Thập Bát La Hán là những vị hộ pháp đắc lực của hai vị Phật Tây phương, chuyên đảm nhận vai trò hộ pháp và chiến đấu. Mỗi vị đều có tu vi cao thâm, thần thông quảng đại.”
“Bố Đại Tôn giả xếp thứ 15 trong Thập Bát La Hán, sở hữu pháp bảo bản mệnh mang tên Càn Khôn Bố Đại. Pháp bảo này có khả năng thu nạp vạn vật trong trời đất, từng được sử dụng để thu phục một vị Yêu Vương Đại Thừa.”
“Việc một vị Đại Thừa thu phục một vị Đại Thừa khác cho thấy sức mạnh phi thường của Bố Đại La Hán. Nếu không có biện pháp sắc bén để chống lại Càn Khôn Bố Đại, e rằng sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Tử Dương chân nhân chỉ vài lời đã vén màn bí mật về Càn Khôn Bố Đại.
Bố Đại La Hán cũng đồng thời tế ra pháp bảo. Chiếc túi phình to bay vút lên cao, miệng túi hướng thẳng về phía ngũ sắc tường vân nơi Hứa Dương đang ngồi. Ngay sau đó, những sợi Kim Ti Tuyến như rồng như rắn cuồn cuộn lao vào, khiến miệng túi mở toang. Bên trong tối đen như hố sâu vô tận, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy rùng mình, linh hồn như muốn bị hút vào trong đó.
“Thu!!!”
Bố Đại La Hán bấm một Phật ấn, Càn Khôn Bố Đại lập tức xoay vù vù, tạo ra một lực hút khổng lồ, bao trùm lấy Hứa Dương và ngũ sắc tường vân bên dưới, hòng thu phục đối thủ.