← Quay lại trang sách

Chương 1151 Đối Chiến (2)

“Sưu!”

Ma thi vây quanh, ô quang gào thét, tình thế càng lúc càng nguy hiểm.

Ngay lúc đó, thân thể võ giả dừng lại, không còn né tránh, mà là Kình Động cánh tay, tung một quyền mạnh mẽ.

“Oanh!!!”

Một quyền khai sơn, chấn động hư không, lực lượng khủng khiếp tác động, phá vỡ chướng ngại không khí, tạo ra những cơn sóng cuồn cuộn.

Một quyền, chỉ là một quyền, đã khiến không gian xung quanh hiện ra hình dạng vặn vẹo, thậm chí có dấu hiệu tan vỡ.

Tuy chỉ là ảo giác ánh sáng do không khí lưu động tạo ra, không phải hư không thật sự vặn vẹo, nhưng cũng đủ thấy sức mạnh của cú đấm này.

Một quyền như vậy, ầm vang đánh ra, như Cuồng Long vọt biển bay lên không, trực diện đối đầu với tia ô quang đang lao tới.

“Ầm!!!”

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, tia ô quang vỡ vụn, quay ngược trở lại, hiện ra nguyên hình Hắc Ma đinh, chữ triện màu đỏ như con rắn vặn vẹo, như muốn vỡ tan, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

“Sao có thể!?”

Thấy vậy, trưởng lão Hắc Môn cũng quá kinh hãi, vội vàng thúc đẩy pháp lực, muốn thu hồi pháp khí.

Hắn là tu sĩ Luyện Khí, đã đạt đến mười tầng tu vi, tương đương với Thần Cương võ giả, nhưng Hắc Ma đinh trong tay lại là lợi khí, được tôi luyện nhiều năm bằng bí pháp Hắc Môn, tiêu hao rất nhiều tâm huyết, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn thăng thành linh khí.

Nhờ nó, hắn đã nhiều lần đối đầu với cơ quan liên bang, thậm chí sát thương vài Thần Cương võ giả và Dị Năng Đại Sư của cơ quan liên bang, trở thành tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật có tiếng, tiêu dao đến nay, không ai có thể chế ngự.

Nhưng hiện tại…

Đó là thứ quái vật gì, tay không đối cứng với Hắc Ma đinh?

Đối cứng thì thôi, còn không bị thương, thậm chí ngay cả hộ thân cương khí cũng không vỡ.

Không nói đến lực của ma đinh, chỉ là sát khí ăn mòn, cũng đủ khiến Thần Cương võ giả phải nuốt hận rồi.

Hắn Chuyện này…!?

Trưởng lão Hắc Môn sắc mặt đại biến, vội vàng thúc giục pháp khí, muốn thu về.

Nhưng không ngờ…

“Ầm!!!”

Một bước đạp đất, gạch đá vỡ vụn, võ giả mượn lực bay lên, lơ lửng giữa không trung, đuổi theo Hắc Ma đinh đang bay ngược trở lại, lại tung một quyền cực mạnh.

“Ầm!!!”

Một tiếng leng keng, tia lửa tung tóe, trọng quyền của võ giả đánh trúng phần đuôi của hắc đinh.

Nên hình dung thế nào?

Giống như dùng búa đập đinh, dồn hết toàn lực, hung hăng nện xuống, muốn đóng cây đinh sắt vào tấm bảng.

Đương nhiên, lúc này không có tấm ván gỗ, kết quả của cú đánh này, là ma đinh chịu lực, lại hóa thành một tia ô quang, ầm vang phá không bay ra.

Lúc này, thời gian lại một lần nữa chậm lại, hiện ra hình ảnh như vậy, trong ngọn lửa bắn tung tóe, một cây đinh dài to bằng cánh tay trẻ con bị lực cự đại tác động, chữ triện màu đỏ trên bề mặt nổ tung, không còn cách nào kết nối điều khiển.

Cuối cùng, chỉ còn lại một tia ô quang, bay ngược xuyên không mà đi.

“!!!!!!!”

Tròng mắt trưởng lão Hắc Môn co rút lại, vội vàng thúc đẩy pháp lực, muốn khống chế pháp khí.

Nhưng làm sao còn khống chế được nữa?

Nhận hết quyền lực, Hắc Ma đinh ầm vang một trọng kích, giống như một đoàn tàu cao tốc lao nhanh, không chỉ mất đi khống chế mà còn mang theo kinh khủng quán tính thế năng, không thể hãm, không thể dừng, chỉ có thể hóa thành một tia ô quang, đảo ngược nguyên chủ mà đến.

Cực hạn lực lượng tác dụng, cực hạn tốc độ phát huy, tạo thành trùng kích thương tổn cực hạn.

Như thế…

“Phốc!!!”

“Oanh!!!”

Ô quang phá không, xuyên qua thân, nhập vào trong Phương Đại trạch, tạo nên một tiếng ầm ầm vang dội.

Trưởng lão Hắc Môn run lên, cúi đầu nhìn lồng ngực, chỉ thấy một lỗ thủng to lớn, xuyên thấu Hắc Liên lồng ánh sáng và thân thể máu thịt, để lại một cái hố sâu không thấy đáy.

“Như thế nào… dạng này!?”

“Phốc!!!”

Khàn giọng một câu, không cam lòng vọng lại, rồi bị tiếng máu tươi dâng trào thôn diệt, một thi thể với lồng ngực trống rỗng ngã ngửa trên mặt đất, mất đi sức sống trong dòng máu tươi chảy ra cuồn cuộn.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Gặp một màn này, trong phòng trực tiếp cũng là tĩnh mịch.

Dù đối với hắn luôn có lòng tin, nghĩ tới khả năng dùng lực phá pháp, nhưng không ai nghĩ tới sẽ phá pháp theo cách này.

Nói đùa gì chứ, mạnh mẽ oanh tạc pháp khí, phản kích kỳ chủ, xuyên qua pháp thuật hộ thân cùng thân thể huyết nhục?

Cần sức mạnh khủng bố cỡ nào mới có thể làm được?

Mọi người khó có thể tưởng tượng, trưởng lão Hắc Môn càng khó tưởng tượng.

Cho nên, thắng sống bại chết, hết thảy đều kết thúc!

“Rống!”

Pháp Chủ dù chết, nhưng Hắc Ma thi vẫn chưa ổn định, ngược lại càng hung bạo, tiếp tục tấn công võ giả.

Đáp lại bọn hắn, là một chiêu Hàng Long chưởng, chưởng công vô cùng, Cuồng Long quá cảnh, đánh vào quần thi, làm cốt nhục bay tán loạn.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Mọi người gặp vậy, lại trầm mặc, rất lâu mới có tiếng nói.

“Ta tố cáo, có người bật hack!”

“Lão quỷ: Có bản lãnh này thì ngươi nói sớm đi, ngươi nói sớm ta đã không đùa loè loẹt với ngươi, trực tiếp cho ngươi đánh chết là được, cần gì lãng phí cảm tình như vậy?”

“Khá lắm, sao cái gì ngươi cũng phá được vậy?”

“Vậy lúc nãy ngươi còn né tránh làm gì?”

“Các ngươi biết gì, chủ thớt đang biểu diễn cho mọi người thấy khi gặp tình huống này cần phải né tránh như thế nào.”

“Cuồng đồ đại lão: Nếu không phải vì hiệu quả chương trình, lão tử một chưởng đã đánh ngươi thành cặn bã!”

“Đáng tiếc mình vừa rồi còn lo lắng cho huynh ấy, hóa ra thằng hề là chính mình!”

Nhìn đám Hắc Ma thi tan nát, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhất thời than thở không thôi.