Chương 22 Công dân mới của Hợp chúng quốc
Ngay hôm đó, toàn nước Mỹ đều biết về sự vụ giữa đại úy Nicholl và ngài chủ tịch Barbicane, cũng như hồi kết phi thường của câu chuyện. Từ hôm đó trở đi, Michel Ardan không có một giây phút nghỉ ngơi. Các phái đoàn từ mọi nơi trong liên bang quấy nhiễu ông không ngừng không nghỉ. Ông buộc phải đón tiếp tất cả, dù muốn hay không. Bao nhiêu bàn tay ông đã bắt, bao nhiêu người ông đã nói với họ “hoan-nghênh-mừng-gặp-mặt” cùng, thật không thể đếm xuể! Thành quả vinh quang như thế sẽ khiến bất cứ ai mê muội, nhưng ông luôn giữ được mình trong trạng thái nửa say vui vẻ.
Trong số các đoàn đủ mọi nơi dồn dập đến gặp thì phái đoàn “Những Người Cuồng Tín Mặt Trăng” đã cẩn thận nhắc nhở những gì họ đã giúp cho cuộc chinh phục Mặt trăng trong tương lai. Một ngày nào đó, chắc chắn những con người gàn dở này, rất đông trên đất Mỹ, sẽ tìm gặp ông và thỉnh cầu được cùng ông trở về quê hương bản xứ của họ.
“Ảo tưởng kỳ dị!” ông nói với Barbicane, sau khi đuổi được phái đoàn đó với lời hứa hẹn sẽ truyền vô số lời nhắn nhủ cho bạn bè của họ trên Mặt trăng. “Anh có tin vào ảnh hưởng của Mặt trăng đối với chứng loạn trí không?”
“Gần như không!”
“Không hơn gì tôi, mặc dù có vài sự kiện đáng chú ý được ghi lại trong lịch sử. Chẳng hạn vào đợt dịch bệnh bộc phát năm 1693, rất nhiều người chết vào thời điểm xảy ra thiên thực. Bacon trứ danh luôn bị ngất đi trong lúc thiên thực. Charles VI sáu lần tái phát bệnh điên suốt năm 1399 vài lần trong kỳ trăng mới vài lần trong kỳ trăng tròn. Gall quan sát thấy những người mất trí phải chịu đựng hai lần phát bệnh nặng mỗi tháng vào kỳ trăng mới và trăng tròn. Trên thực tế, nhiều quan sát thực hiện với bệnh sốt, chứng mộng du và nhiều chứng bệnh khác ở người, có vẻ cho thấy Mặt trăng gây ra ảnh hưởng bí ẩn nào đó lên con người.”
“Nhưng bằng cách nào và tại sao?” Barbicane hỏi.
“Ôi chao, tôi chỉ có thể cho anh câu trả lời mà Arago mượn từ Plutarch, đáp án có tuổi đời mười chín thế kỷ. Biết đâu mấy câu chuyện không có thật thì sao!”
Trên đỉnh cao danh vọng, Michel Ardan phải chạm trán với mọi phiền toái xảy ra với người của công chúng. Quản lý của các hãng giải trí muốn giới thiệu ông. Barnum đề nghị ông một triệu đô để tham gia chuyến du lịch vòng quanh liên bang trong chương trình biểu diễn của anh ta. Còn ảnh chụp của ông, ôi chao, số ảnh này được bán với mọi kích cỡ và chân dung ông được chụp với mọi dáng điệu người ta có thể nghĩ ra được. Hơn nửa triệu tấm được bán hết veo trong thời gian ngắn đến khó tin.
Không chỉ nam giới mới tỏ lòng kính trọng ông, mà cả phụ nữ cũng thế. Ardan có thể kết hôn cả trăm lần, nếu ông sẵn lòng ổn định cuộc sống. Những phụ nữ chưa chồng luống tuổi, đặc biệt, ở tầm tuổi bốn mươi trở lên, tương đối tẻ nhạt, ngày đêm hau háu ngắm nhìn ảnh ông. Họ sẵn sàng kết hôn với ông cả trăm lần, ngay cả khi ông ép họ rơi vào tình cảnh phải theo ông bay vào không gian. Tuy nhiên, ông không có ý định đưa chủng tộc người Pháp lai Mỹ lên Mặt trăng.
Vì thế ông từ chối mọi lời đề nghị.
Ngay khi thoát khỏi những cuộc hội họp có phần khó chịu này, ông cùng với bạn bè đến thăm khẩu Columbiad. Rất hài lòng với chuyến kiểm tra của mình, ông đi xuống đáy cái ống của cỗ máy khổng lồ sắp đưa ông tới lãnh địa của Mặt trăng. Tới đây, rất cần phải nhắc tới đề xuất của J. T. Maston. Vào lúc vị thư ký của Câu lạc bộ Súng thấy Barbicane và Nicholl đều đồng ý lời đề nghị của Michel Ardan, anh xác định sẽ tham gia cùng họ, để trở thành một trong đội bốn người bảnh chọe. Vì thế, một ngày, anh yêu cầu phải được chấp nhận là một trong số các nhà du hành. Barbicane, khổ sở vì phải từ chối anh, giải thích rõ ràng với anh rằng viên đạn không thể chở quá nhiều hành khách. Maston, trong cơn tuyệt vọng, đi tìm Michel Ardan, vị này khuyên anh nên chấp nhận thực tế và bổ sung một hai lời bình luận về cá nhân.
“Anh thấy đấy, bạn già,” anh nói, “anh đừng bực bội vì những lời tôi nói; nhưng thực sự là, trong số chúng ta, anh ở tình cảnh quá không hoàn thiện đến nỗi không thể xuất hiện trên Mặt trăng!”
“Không hoàn thiện?” Người thương binh anh dũng rít lên.
“Phải, bạn thân mến ơi! Hãy tưởng tượng cuộc gặp của chúng ta với một vài cư dân trên đó! Anh có muốn gửi đến họ những ý niệm u sầu về chuyện gì đang diễn ra dưới này không? Để dạy họ chiến tranh là gì, để nói với họ rằng chúng ta dành phần lớn thời gian để ăn tươi nuốt sống nhau, để nghiền nát chân tay nhau và rằng trên địa cầu có sức chứa cả trăm tỷ cư dân nhưng thực ra chỉ còn gần hai trăm triệu? Đó là lý do, người bạn đáng mến của tôi, chúng tôi buộc phải để anh ra khỏi cửa!”
“Nhưng mà, nếu các anh tới đó nổ tung thành mảnh nhỏ, các anh cũng sẽ không hoàn thiện như tôi.”
“Không nghi ngờ gì,” Michel Ardan đáp, “nhưng chúng tôi sẽ không nổ tung.”
Trên thực tế, một thử nghiệm sơ bộ, tiến hành vào ngày 18 tháng Mười, đã thu được kết quả tốt đẹp và tạo ra những hy vọng chắc nịch vào sự thành công. Barbicane, mong muốn thu được một số kết quả về ảnh hưởng va chạm vào thời điểm viên đạn khai hỏa, đã mang đến một khẩu súng cối 38 inch từ kho vũ khí và đạn dược ở Pensacola. Ngài đặt nó trên triền sông đường Hillsborough, để quả đạn pháo có thể rơi xuống biển và vụ va chạm theo đó mà bị triệt phá. Mục tiêu của ngài là xác định được mức độ va chạm khi khởi hành mà không phải khi trở lại.
Một quả đạn rỗng được chuẩn bị cho thử nghiệm lạ lùng này. Một lớp lót dày gắn với một lưới đàn hồi làm từ loại thép tốt nhất, ốp lấy mặt trong vỏ. Đó thực sự là một cái tổ được chèn chắn cực kỳ cẩn thận.
“Thật đáng tiếc là tôi không có chỗ trong đó,” J. T. Maston nói, tiếc nuối vì chiều cao không cho phép anh tham gia chuyến phiêu lưu này.
Trong viên đạn này còn có con mèo lớn và con sóc của J. T. Maston mà anh đặc biệt yêu thích. Họ mong muốn xác định xem những con thú nhỏ này sẽ trải nghiệm ra sao trong chuyến hành trình thử nghiệm này, đặc biệt là chịu đựng cơn choáng váng chóng mặt thế nào.
Khẩu súng cối được nạp 160 pound thuốc súng, viên đạn được đặt trong ổ đạn. Khi khai hỏa, viên đạn phóng đi với vận tốc rất lớn, vẽ thành một đường parabol tuyệt đẹp, đạt độ cao khoảng một ngàn foot và hạ xuống biển bằng một đường cong duyên dáng giữa những tàu thuyền đang thả neo ở đó.
Không một giây trì hoãn, một chiếc thuyền nhỏ lao về hướng viên đạn rơi, vài thợ lặn lao mình xuống nước và buộc dây chão vào quai móc của viên đạn, rồi nhanh chóng kéo lên tàu. Chưa đầy năm phút tính từ lúc đóng nhốt đám thú cho tới khi mở cửa nhà giam giải thoát chúng.
Ardan, Barbicane, Maston và Nicholl đều đang có mặt trên tàu và hỗ trợ toàn bộ quá trình với niềm vui rõ rệt. Viên đạn vừa mở thì con mèo đã nhảy ra ngoài, xây xước nhẹ, nhưng tràn trề sức sống và chẳng có vẻ gì vừa trải qua chuyến hành trình trên không. Tuy nhiên, không phát hiện được dấu vết nào của con sóc. Sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ – con mèo đã ăn mất bạn đồng hành của nó!
J. T. Maston rất đau lòng trước sự ra đi của con sóc tội nghiệp và đề nghị bổ sung trường hợp của nó vào danh sách những chiến sĩ tử vì khoa học.
Sau thử nghiệm này, mọi lưỡng lự, mọi sợ hãi đều tan biến. Hơn thế, kế hoạch của Barbicane đã đảm bảo cho viên đạn có độ hoàn thiện cao hơn và tiến xa tới mức triệt tiêu toàn bộ ảnh hưởng của va chạm. Giờ đây chỉ còn lại vấn đề lên đường!
Hai ngày sau, Michel Ardan nhận được lá thư từ Tổng thống Mỹ, một vinh dự khiến ông cảm thấy đặc biệt xúc động.
Sau người đồng hương lừng lẫy của ông, Hầu tước de Lafayette, chính phủ đã ban tặng cho ông danh hiệu “Công dân của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ”.