← Quay lại trang sách

Chương 25 Những công việc cuối cùng

Tính đến ngày 22 tháng Mười một, chuyến hành trình sẽ diễn ra trong mười ngày nữa. Vẫn còn một việc cần phải hoàn thành để tất cả được trọn vẹn, một việc vừa tinh vi vừa nguy hiểm, đòi hỏi sự thận trọng vô vàn và làm tiêu tan khả năng thành công trong vụ cược thứ ba của đại úy Nicholl. Thực ra, chính là việc nạp đạn cho khẩu Columbiad, đưa vào trong khẩu súng 400.000 pound thuốc bông nổ. Nicholl đã nói, có lẽ không phải là không có lý do chính đáng, rằng việc xử lý số lượng pyroxyle ghê gớm như vậy rất có thể sẽ dẫn đến một thảm họa nghiêm trọng; nhưng bất luận thế nào, khối vật chất khổng lồ dễ cháy nổ này chắc chắn sẽ phải dùng để tạo áp lực cho viên đạn.

Thực ra đã có những nguy hiểm phát sinh do sự bất cẩn của người Mỹ, nhưng Barbicane dồn hết tâm sức cho thành công và áp dụng mọi biện pháp phòng ngừa có thể. Đầu tiên, ngài rất cẩn trọng khi vận chuyển số bông nổ đến Đồi Đá. Ngài yêu cầu chuyển thành từng lượng nhỏ, đóng gói cẩn thận trong các hòm niêm phong kín. Số bông nổ này được chuyển theo đường sắt từ thành phố Tampa tới khu lán, rồi từ đó được các nhân công đi chân trần mang đến chỗ khẩu Columbiad. Sau đó dùng cần cẩu nằm sẵn bên miệng khẩu đại bác, họ đưa số bông nổ này vào vị trí. Không một động cơ hơi nước nào được phép hoạt động và mọi nguồn lửa phải bị dập tắt trong vòng hai dặm quanh đó.

Dù đang tháng Mười một, họ cũng sợ phải làm việc ban ngày để những tia nắng Mặt trời không tác động đến đám bông nổ rồi dẫn đến hậu quả đáng tiếc. Thế là họ làm việc vào ban đêm, dưới ánh sáng sinh ra trong môi trường chân không từ thiết bị của Ruhmkorff, loại thiết bị này có thể chiếu ánh sáng nhân tạo rực rỡ xuống đáy sâu khẩu Columbiad. Tại đó, các thỏi thuốc nổ được sắp xếp rất có quy luật, nối với nhau bằng một sợi kim loại, mục đích là để đồng loạt liên kết chúng với tia lửa điện, cuối cùng là khiến khối bông nổ bốc cháy.

Ngày 28 tháng Mười một, đã có 800 thỏi thuốc nổ được xếp dưới đáy khẩu Columbiad. Cho đến lúc này công việc đã được tính là thành công! Nhưng ngài chủ tịch Barbicane đang trải qua cảm giác bối rối, âu lo và mâu thuẫn nhiều làm sao! Ngài cự tuyệt khách tới Đồi Đá nhưng vô ích; ngày nào cũng có những người vùng lân cận tò mò trèo lên hàng rào, một số còn bất cẩn hút thuốc trong khi hàng đống bông nổ vây quanh. Barbicane liên tục chìm trong trạng thái lo sợ. J. T. Maston dùng hết khả năng của anh để hỗ trợ ngài: điên cuồng đuổi những kẻ xâm phạm và cẩn thận nhặt mọi mẩu thuốc chưa tắt mà đám Yankee quăng lại. Một nhiệm vụ gian khổ đến cỡ nào! Để ý hơn 300.000 người tụ tập quanh khu tường vây! Michel Ardan xung phong giám sát vận chuyển các thỏi thuốc nổ tới miệng khẩu Columbiad, nhưng ngài chủ tịch bị choáng váng vì ông vừa ngậm điếu xì gà cỡ bự trên miệng vừa lùng sục những khán giả bất cẩn mà rõ ràng với họ ông chính là ví dụ kinh khủng nhất, thấy rằng ngài không thể tin tưởng vào gã nghiện thuốc liều mạng này nên đã bố trí một bảo vệ đặc biệt cho ông.

Cuối cùng, nhờ thượng đế ban ân, quá trình nạp đạn vĩ đại này đã thành công mỹ mãn, tiền cược ván thứ ba của đại úy Nicholl theo đó mà mất trắng. Lúc này vẫn còn phải đưa viên đạn vào khẩu Columbiad rồi đặt nó lên chiếc giường bông nổ êm ái.

Nhưng trước khi thực hiện việc này, tất cả những thứ cần thiết cho chuyến hành trình phải được sắp xếp cẩn thận vào trong cỗ xe bằng đạn. Nhu yếu phẩm rất nhiều, mà nếu Ardan được phép thuận theo ước muốn của ông thì sẽ chẳng còn chỗ nào cho ba nhà du hành cả. Thật không thể tưởng tượng được một nửa số thứ mà gã người Pháp quyến rũ này muốn chở tới Mặt trăng! Một kho đồ lặt vặt vô dụng theo đúng nghĩa! May là Barbicane đã ngăn cản và từ chối đưa vào bất cứ thứ gì không thật sự cần thiết. Các loại nhiệt kế, khí áp kế và kính viễn vọng được đóng vào hộp dụng cụ mang theo.

Ba du hành gia đều muốn thăm dò Mặt trăng thật cẩn thận trong suốt hành trình của họ và để thuận lợi cho hoạt động nghiên cứu, họ mang theo tác phẩm Mappa Selenographica xuất sắc của Beer và Mädler, một kiệt tác của tài quan sát và tính nhẫn nại; có nó, họ kỳ vọng sẽ nhận dạng được những đặc điểm tự nhiên trên Mặt trăng mà họ đã quen thuộc cũng nhờ có nó. Tấm bản đồ này mô phỏng cực kỳ chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất trên bề mặt hướng về Trái đất của Mặt trăng; núi non, thung lũng, miệng núi lửa, các đỉnh núi, dải núi đều được vẽ với kích cỡ, vị trí tương quan và danh tự chuẩn xác, từ núi Doerffel và Leibnitz mạn phía Đông đĩa Mặt trăng cho tới Mare Frigoris mạn cực Bắc.

Họ còn mang theo ba khẩu súng trường và ba khẩu súng bắn chim, một lượng lớn đạn thường, đạn ghém và thuốc súng.

“Chúng ta không thể biết chúng ta sẽ phải đối mặt với cái gì,” Michel Ardan nói. “Con người hay quái vật đều có thể chặn chuyến thăm hỏi của chúng ta. Áp dụng mọi biện pháp phòng ngừa thì mới khôn ngoan.”

Số vũ khí tự vệ này còn có thêm bầu bạn gồm cuốc, xà beng, cưa, các công cụ hữu ích khác, chưa kể tới quần áo đáp ứng mọi điều kiện thời tiết, từ đồ cho vùng cực lạnh giá tới đồ cho vùng nóng thiêu đốt.

Ardan muốn đưa theo một đống các loại động vật khác nhau, không phải một cặp mỗi loài, vì ông không thấy việc hòa nhập lũ rắn, hổ, cá sấu và những con thú nguy hiểm khác vào Mặt trăng là cần thiết. “Tuy nhiên,” ông nói với Barbicane, “một số loài thú hữu dụng và có giá trị, bò thiến, bò sữa, ngựa và lừa sẽ chịu được tốt chuyến hành trình đồng thời rất có ích cho chúng ta.”

“Tôi đồng ý, Ardan thân mến,” ngài chủ tịch đáp, “nhưng cỗ xe đạn của chúng ta không phải con tàu huyền thoại của Noah, vì nó khác cả về kích thước lẫn mục đích. Hãy giới hạn trong khả năng của mình thôi.”

Sau cuộc thảo luận kéo dài, tất cả đều thống nhất rằng cả ba du hành gia nên theo sự dẫn đường của chú chó thể thao Nicholl mang theo tới vùng đất mới. Các gói hạt giống cũng được tính vào nhu yếu phẩm. Michel Ardan, thực sự là, rất muốn thêm mấy bao tải đầy đất để gieo hạt; thế nên ông lấy cả tá cây bụi, dùng rơm bọc lại cẩn thận để trồng trên Mặt trăng.

Còn vấn đề lương thực: Việc cung cấp lương thực trở nên rất cấp thiết phòng ngừa trường hợp họ phát hiện ra Mặt trăng hoàn toàn cằn cỗi. Barbicane xoay xở rất thành công, ngài đã sắp xếp cho họ thực phẩm đủ dùng một năm. Trong đó có rau củ và thịt được bảo quản, dùng áp suất nước nén đến kích thước nhỏ nhất. Họ còn mang theo rượu mạnh và lượng nước đủ dùng trong hai tháng, nhờ các quan sát thiên văn, họ tin rằng bề mặt Mặt trăng không thiếu nước. Về lương thực, chắc chắc các cư dân Trái đất sẽ tìm ra thực phẩm ở đâu đó trên Mặt trăng. Ardan chẳng bao giờ lo nghĩ về vấn đề này; thực ra, nếu anh chàng băn khoăn về điều đó thì đã chẳng bao giờ tham gia hành trình này.

“Hơn nữa,” một ngày, ông nói với các bạn, “chúng ta sẽ không bị các bạn bè địa cầu bỏ rơi hoàn toàn, họ sẽ chú ý không quên chúng ta.”

“Không quên, chắc chắn rồi!” J. T. Maston đáp.

“Thật không gì đơn giản hơn,” Ardan tiếp lời, “khẩu Columbiad luôn nằm ở đây. Ôi chao! Bất cứ khi nào Mặt trăng đạt điều kiện thuận lợi về thiên đỉnh, nếu không thì cận điểm, đúng hơn là khoảng mỗi năm một lần, các anh có thể gửi cho chúng tôi một viên đạn đóng gói đồ ăn, mà chúng tôi có thể chờ đợi vào một ngày nhất định được không?”

“Hoan hô! Tuyệt vời!” J. T. Maston rú lên. “Đúng là một anh chàng mưu trí! Thật là một ý tưởng xuất sắc! Thế là, các bạn yêu quý của tôi, chúng tôi sẽ không quên các bạn!”

“Chúng tôi sẽ chờ các bạn! Sau đó, các bạn thấy đấy, chúng tôi sẽ thường xuyên nhận được tin tức từ Trái đất và chúng tôi sẽ thật là ngu ngốc nếu không có ý định liên lạc với bạn bè tốt của mình ở đây!”

Những lời này lan tỏa một niềm tin mạnh mẽ, Michel Ardan đã truyền cho toàn Câu lạc bộ Súng nhiệt tình của ông. Những lời ông nói có vẻ rất đơn giản và dễ dàng, khả năng thành công rất chắc chắn, đến nỗi không một ai có thể cứ hèn nhát bám chặt lấy mặt đất này mà ngần ngại theo chân ba nhà du hành trong chuyến thám hiểm Mặt trăng của họ.

Cuối cùng, mọi thứ cũng sẵn sàng, chỉ còn việc đặt viên đạn vào khẩu Columbiad. Một công việc vô vàn nguy hiểm và khó khăn.

Viên đạn khổng lồ được chuyển tới đỉnh Đồi Đá. Tại đây, các cần cẩu công suất lớn nâng nó lên, rồi giữ lơ lửng trên miệng khối trụ khổng lồ.

Giây phút này mới đáng sợ làm sao! Nếu dây xích đứt tung do sức nặng khủng khiếp của viên đạn thì sao? Cú rơi đột ngột của khối lượng đó chắc chắn sẽ khiến chỗ bông nổ bùm!

May mắn thay, tai nạn này không xảy ra; vài giờ sau, cỗ xe bằng đạn đã hạ cánh nhẹ nhàng xuống tâm khẩu đại bác và nằm yên trên chiếc giường pyroxyle, chiếc giường lót toàn thứ lông vịt gây nổ. Áp lực của viên đạn không gây hậu quả gì ngoài sức nén nặng nề lên số thuốc nổ trong khẩu Columbiad.

“Tôi thua cược,” đại úy nói và ngay tức khắc trả cho ngài chủ tịch Barbicane số tiền 3.000 đô.

Barbicane không muốn nhận tiền từ bạn đồng hành của mình, nhưng cuối cùng đã chịu thua trước sự kiên quyết của Nicholl, vì vị này muốn thực hiện mọi cam kết của mình trước khi rời Trái đất.

“Bây giờ,” Michel Ardan nói, “tôi chỉ có một mong mỏi dành cho anh, Đại úy quả cảm của tôi.”

“Điều gì?” Nicholl hỏi.

“Là anh sẽ thua hai ván cược còn lại! Như thế nghĩa là chuyến hành trình của chúng ta chắc chắn sẽ không bị gián đoạn!”