Chương 26 Bắn!
Ngày đầu tiên của tháng Mười hai đã tới! Ngày định mệnh! Vì, nếu viên đạn không được phóng đi vào lúc mười giờ 46 phút 40 giây đêm nay, thì phải chờ hơn mười tám năm nữa Mặt trăng mới lại thỏa mãn cả hai điều kiện thiên đỉnh và cận điểm.
Thời tiết rất tuyệt. Mặc dù đã đầu mùa đông, nhưng Mặt trời chiếu sáng rực rỡ và Trái đất – hành tinh mà ba cư dân sắp sửa rời bỏ để kiếm tìm thế giới mới, đang vui vẻ tắm mình trong ánh nắng lấp lánh của Mặt trời. Mọi trái tim đều đập những nhịp lo lắng và hồi hộp, chỉ trừ trái tim của Michel Ardan. Đại nhân vật điềm tĩnh này đến và đi với dáng vẻ nhanh nhẹn như thường, không có biểu hiện cho thấy bất cứ vấn đề khác lạ nào đang ám ảnh tâm trí anh.
Sau bình minh, một đám đông vô số kể đã phủ kín đồng cỏ, trải dài đến ngút tầm mắt quanh khu Đồi Đá. Cứ 15 phút đồng hồ qua đi, tuyến xe lửa lại chở tới một nhóm khán giả mới và theo báo cáo của quan sát viên thành phố Tampa, không dưới mười lăm triệu khán giả đã nhóm họp về Florida.
Suốt cả tháng trước đó, đám đông này đóng quân quanh khu vực tường vây và lập nên một thành phố mà về sau được gọi là “Thành phố của Ardan”. Cả đồng bằng phủ đầy lán gỗ, nhà tranh và lều vải. Mọi dân tộc trên đời đều có mặt tại đây và mọi ngôn ngữ trên đời đang được cất lên cùng một lúc. Thật đúng là tháp Babel tái xuất. Tất cả các tầng lớp trong xã hội Mỹ đều tụ lại với nhau trong sự bình đẳng tuyệt đối. Chủ ngân hàng, tá điền, thủy thủ, thợ trồng bông, môi giới viên, thương nhân, người lái thuyền, thẩm phán, thoải mái tự nhiên huých tay nhau. Những người gốc Pháp ở Louisiana kết anh em bằng hữu với những nông dân đến từ Indiana, các quý ông Kentucky và Tennessee cùng những gã Virginia kiêu ngạo trò chuyện với đám chuyên bẫy thú, những người nửa hoang dã thuộc vùng hồ và những tay bán thịt đến từ thành phố Cincinnati. Mũ rộng vành trăng và mũ rơm Panama, quần vải bông màu lam, bít tất sáng màu, diềm xếp nếp bằng lanh mịn, đều xuất hiện tại đây; còn trên ngực áo sơ mi, trên cổ tay áo, trên từng ngón tay, thậm chí trên tai, người ta đeo đủ loại nhẫn, ghim cài áo, ghim hoa, đồ nữ trang rẻ tiền, những thứ mà giá trị tương xứng với khiếu thẩm mỹ kém tệ. Phụ nữ, trẻ em và người hầu, trong những bộ váy đắt đỏ ngang nhau, vây quanh chồng, cha, hay ông chủ, những người chả khác gì tộc trưởng một bộ lạc trong đại gia đình của họ.
Đến giờ ăn, tất cả đều hăng hái tấn công các món ăn chỉ có ở các bang phía Nam và ngấu nghiến các món ếch hầm, khỉ nhồi, súp cá, chồn túi opossum tái và thịt gấu mèo nướng, với sự thèm khát đe dọa sẽ làm suy kiệt nhanh chóng nguồn lương thực dự trữ của Florida. Còn có rượu cho bữa tiệc khó tiêu này nữa! Tiếng reo hò, tiếng la hét vang dội khắp các quầy bar và quán rượu nơi người ta trang trí đầy những ly thủy tinh, cốc vại, chai lọ hình dáng đặc biệt, các cối nghiền đường và hàng bó rơm rạ! “Một ly Mint Julep,” người phục vụ hét lên; “Một ly Claret Sangaree,” giọng khác kêu lớn; “Rượu trái cây!”, “Một Brandy Smash!”, “Một Mint Julep chân chính theo phong cách mới!” Tất cả những tiếng la hét này hòa lẫn vào nhau tạo nên một trận náo loạn inh tai nhức óc.
Nhưng đến ngày hôm nay, ngày mùng 1 tháng Mười hai, rất ít nghe thấy những âm thanh đó. Chẳng ai thiết nghĩ tới chuyện ăn uống nữa và đến bốn giờ chiều, rất nhiều khán giả còn chưa thèm ăn bữa trưa! Mà còn có một sự thực ấn tượng hơn, ngay cả đam mê của cả dân tộc như vui chơi giải trí dường như cũng tắt lụi dưới sự kích thích của thời gian.
Đến khi đêm xuống, một cơn kích động câm lặng và tê dại, như khi đứng trước tai họa khủng khiếp, lan khắp đám đông đang bồn chồn. Tâm trạng bứt rứt không sao tả xiết thâm nhập mọi trí óc, cảm giác xúc động không thể định rõ đè nặng mọi trái tim. Ai cũng mong chóng qua đi.
Tuy vậy, khoảng bảy giờ, sự im lặng nặng nề đã tiêu tan. Mặt trăng nhú lên từ đường chân trời. Hàng triệu tiếng hoan hô đón mừng sự xuất hiện của nó. Mặt trăng rất đúng giờ hẹn và những tiếng reo hò hân hoan đón chào nó từ mọi phía khi những ánh trăng nhạt duyên dáng chiếu rọi bầu trời trong trẻo. Vào khoảnh khắc đó, ba nhà du hành quả cảm xuất hiện. Một màn này trở thành tín hiệu để tiếng reo hò lại vang lên dữ dội hơn nữa. Ngay sau đó, đám đông khổng lồ, như hòa chung một ý chí, cất giọng hát bài quốc ca Hợp chúng quốc và khúc Yankee Doodle, hát bằng năm triệu cổ họng mạnh mẽ, ngân lên như cơn bão ầm ào vang tới tầng xa nhất của khí quyển. Rồi sau đó, sự yên lặng sâu thẳm ngự trị toàn bộ đám đông.
Một người Pháp và hai người Mỹ, khi bước vào khu tường vây, đã được dành cho vị trí trung tâm đám đông. Họ được các thành viên Câu lạc bộ Súng và phái đoàn đến từ tất cả các đài thiên văn ở châu Âu hộ tống. Barbicane, bình tĩnh và sẵn sàng, đưa ra các chỉ thị cuối cùng của ngài. Nicholl, môi mím lại, hai tay bắt chéo sau lưng, bước những bước vững vàng và nhịp nhàng. Michel Ardan, lúc nào cũng thoải mái, mặc bộ du hành từ đầu tới chân, chân mang bao da, túi đạn bên hông, khoác hờ áo suit nhung, điếu xì gà trong miệng, tràn ngập vẻ hoạt bát không gì sánh nổi, cười nói, đùa vui, chơi khăm cùng J. T. Maston. Nói ngắn gọn, anh chàng là một gã “người Pháp” thực thụ (tệ hơn, một “người Paris”) cho đến phút cuối cùng.
Đồng hồ điểm mười giờ! Thời khắc các nhà du hành vào trong viên đạn đã đến! Các hoạt động cần thiết để hạ cánh, di dời cần cẩu và giàn cần cẩu đang đặt bên miệng khẩu Columbiad, cần một khoảng thời gian nhất định.
Barbicane chỉnh chiếc đồng hồ bấm giờ của ngài tới một phần mười của giây để kỹ sư Murchison theo đó phụ trách dùng tia lửa điện khai hỏa khẩu súng. Vì thế, các du hành gia ngồi trong viên đạn có thể quan sát tận mắt kim đồng hồ vững vàng đánh dấu thời khắc xuất phát của họ.
Đã đến lúc nói “Tạm biệt!” Cảnh tượng này thật cảm động. Bất chấp tính cách sôi nổi hào hứng của mình, đến cả Michel Ardan cũng xúc động. J. T. Maston phát hiện trong cặp mắt khô khan của mình một giọt lệ xưa cũ, mà chắc chắn anh dành riêng cho dịp này. Anh rớt nước mắt xuống trán ngài chủ tịch thân mến của anh.
“Tôi có thể không đi hay sao?” anh nói, “vẫn còn thời gian mà!”
“Không thể, bạn già ơi!” Barbicane đáp. Vài phút sau, ba người đồng hành ngồi gọn trong viên đạn, rồi khóa chặt cửa kim loại. Miệng khẩu Columbiad, lúc này đã được dọn sạch mọi chướng ngại, mở rộng hướng tới trời cao.
Mặt trăng tiến lên cao trên bầu trời quang đãng trong trẻo, tỏa ánh ngời lộng lẫy hơn hẳn ánh lấp lánh của các ngôi sao. Băng qua chòm sao Song Tử, lúc này, Mặt trăng đã di chuyển được gần nửa quãng đường từ chân trời tới thiên đỉnh. Một sự im lặng khủng khiếp bao trùm lên tất cả! Không có lấy một làn gió trên địa cầu! Không cả tiếng thở từ lồng ngực của vô số khán giả! Trái tim họ dường như cũng sợ đánh nhịp! Mọi con mắt đều dán lên cái miệng há toác của khẩu Columbiad.
Murchison dõi mắt vào đồng hồ bấm giờ trên tay. Trên đó báo hiệu còn 40 giây nữa là đến thời khắc xuất phát, thế mà mỗi giây dường như kéo dài cả thế kỷ! Đến giây thứ 20, một cơn rùng mình lan khắp đám đông khổng lồ và cả những nhà du hành can đảm đang nhốt mình trong viên đạn kia cũng đang nhẩm đếm từng giây không thể chịu nổi ấy. Vài tiếng reo hò vút lên đâu đó giữa đám đông.
“Ba mươi lăm! Ba mươi sáu! Ba mươi bảy! Ba mươi tám! Ba mươi chín! Bốn mươi! BẮN!!!”
Tức khắc, Murchison ấn ngón tay lên khóa bình điện, nối liền dòng dung dịch và đánh tia lửa vào khóa nòng khẩu Columbiad.
Một âm thanh chấn kinh như từ thế giới khác lập tức bùng lên, không có thứ gì người ta từng biết có thể sánh được với nó, không dù là tiếng sấm rền hay tiếng núi lửa nổ vang! Không từ ngữ nào có thể diễn tả được dù chỉ một chút xíu thứ âm thanh kinh hồn này! Một cột lửa khổng lồ phun lên từ lòng đất tựa như từ miệng núi lửa trào lên. Trái đất như đang khạc ra và với nỗ lực vĩ đại, một số ít khán giả thấy được cái bóng chớp nhoáng của viên đạn đang vinh quang phóng vút trong khí quyển giữa hơi lửa bừng bừng!