Tập IV Nghĩa tình ở California
Sau cả ngày viếng thăm phim trường ở Hollywood City, trở về khách sạn tui ngủ thẳng cẳng một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau ngoài trời thời tiết hơi se lạnh, tui khoác thêm cái áo gió cho ấm, nếu không cẩn thận đỗ bệnh bất tử thì sẽ gặp nhiều khó khăn trong những ngày rong ruổi trên đất Mỹ.
Ăn sáng xong tui ra ngoài sân khách sạn để chờ xe và tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sáng.
Mấy ngày qua di chuyển bằng xe Taxi nên "hao đô" quá, Con bé nhà tui a lô cho một đứa bạn đang sinh sống và làm việc tại Los Angeles, qua trao đổi cháu gợi ý nên thuê một chiếc xe để mình tự lái, như vậy sẽ chủ động thời gian và cũng sẽ giảm bớt chi phí hơn, thời may trong đoàn có hai anh chàng thanh niên trẻ có bằng lái quốc tế lận lưng nên lời đề nghị của nhỏ bạn con tui thật hợp lý, vậy là nhỏ bạn con tui lái một xe, một cậu thanh niên lái chiếc xe thuê, chiếc xe này nếu ở bên nhà thì cũng được liệt vô hàng xe sang, ngồi xe của người trong đoàn tự lái tui vừa vui vừa lo, vui là coi như xe nhà mình muốn ghé đâu cũng được, lo là "Tài xế nội địa" lái xe "Hải ngoại" có an toàn không, về xe cộ thì dễ rồi, vì chỉ cần ngồi sau tay lái một thời gian ngắn sẽ quen xe thôi, lo là đường sá bên Mỹ lạ hoắc lạ huơ, chạy lớ quớ lạc như chơi, hơn nữa tốc độ xe bên Mỹ chạy trên Freeway khá cao liệu "Tài xế nội địa" có đảm đương được chăng.
Tui đưa ra những quan ngại trên cho "Tài xế nội địa", cậu ta nói:
- Chèn ơi dễ ẹc hà chú ơi! Địa điểm đến thì con mở máy định vị trên xe, cứ theo đó mà lái, đến đoạn nào quẹo phải, quẹo trái hoặc đi thẳng đều có "Bà google map" nhắc nhở mình bằng tiếng Việt luôn nên không sợ chạy lạc đường, còn lại thì chú an tâm, nói không phải tự khen chứ con là tay lái cừ khôi lắm đó chú.
Nghe anh chàng này quả quyết như vậy tui cũng an tâm ngồi kế bên tài xế phía trước, xe tui ngồi gồm bốn ông đực rựa, xe nhỏ bạn con tui thì gồm "Ngũ Long công chúa ngự trị".
Cô gái lái chiếc xe kia do quen đường nên chạy rất nhanh, còn anh chàng bên xe tui chạy theo kiểu cẩn thận cho quen xe mới dám đạp lút ga.
Áng chừng sau một giờ lái xe thì trước mắt tui thấy khu chợ Phước Lộc Thọ hiện ra, thú thiệt trước đây mỗi khi Tết đến Xuân về tui hay mò vô trang Youtube để xem đốt pháo nổ tại khu chợ này, mấy dây pháo dài sọc họ treo trên cao thòng xuống tận dưới đất, khi giao thừa họ châm lửa đốt khiến tiếng nổ vang trời, khói bay mịt mù, những người khách vãng lai hoặc dân địa phương cũng tụ tập lại khu này vừa xem văn nghệ vừa tham gia đốt pháo rất vui, xem qua màn hình cảnh đốt pháo ngày xuân khiến lòng tui rộn ràng và chạnh nhớ những mùa Xuân năm xưa đang xa dần theo dĩ vãng.
Tìm được Parking (nơi đậu xe) không mấy khó khăn, cả đám tụi tui ùa ra trước cổng chợ, nơi có tượng ba ông Phước Lộc Thọ thật cao to được trưng bày ngay trước mặt tiền của khu chợ, từng tóp đứng chụp hình lia lịa, ai cũng cố thu hình ảnh của mình vào ống kính máy ảnh thật nhiều để làm kỷ niệm, còn tui thì để nay mai về quê nhà tui sẽ "Khè" với mấy người bạn:
- Tao đi Mỹ rồi nghe mậy
Vừa chụp hình tui vừa tự cười với mình qua cái câu "Tao đi Mỹ rồi nghe mậy", câu này tui bắt chước một anh chủ đài phát thanh hay nói để phê phán những người hay khoe khoang về cái tôi của mình trong cuộc sống hàng ngày.
Vào chợ, các cháu bu quanh xe nước mía trong nhà lồng chợ để mua, tui nhìn quanh thấy bảng hiệu toàn là tiếng Việt, mua bán cũng bằng tiếng Việt, sống ở đây mấy người lớn tuổi không rành tiếng Anh cũng chẳng thua thiệt gì.
Hàng quán bán những món ăn của người Việt, chả giò, bún cá, cơm tấm, hột vịt lộn, khô bò.V.v... Tóm lại cái gì cũng có ở khu chợ này.
Ngồi uống nước xong, tui gọi điện thoại cho hai người bạn ở gần nơi này với ước mong hội ngộ một lần cho vui.
Một cô em người Rạch giá quen biết tui cùng nhóm bạn trên Facebook, đã bỏ thì giờ lái xe đến đón tui và đãi món bún cá ở tiệm (Hỷ)
Rất ngon, đã vậy cô em còn tặng cho tía con tui ít quà cho vui, tui xin cảm ơn tấm thịnh tình của cô em này, tiếc rằng ông xã cô bận việc nên không đến gặp nhau được.
.
Ăn uống xong cô em lái xe trả tui về nơi "Bắt cóc" tui khi nãy, trên đường đi tui nhận một cú phone của ông anh cũng là dân Rạch giá gọi đến, hai vợ chồng ông anh này gặp tui vài lần ở Sài gòn và cùng nhau về Rạch giá hội ngộ với anh chị em cựu học sinh Trung học Kiên Thành, anh cho biết anh không thể đến chợ Phước lộc Thọ gặp tui được, nghe vậy tui cũng đành nói lời tạm biệt anh để tui trở về khách sạn nơi tui ở.
Chuyện gặp ông anh nọ tưởng chừng như vậy coi như xong, bổng dưng cậu thanh niên đi chung xe với tui lên tiếng:
- Chú à, bạn chú lớn tuổi rồi mà hẹn lần sau gặp thì lâu lắm, biết chừng nào mới có dịp, sẳn xe nè chú kêu ổng cho địa chỉ đi, chú cháu mình ghé thăm ổng luôn.
Nghe lời đề nghị của thằng cháu này rất hợp tình hợp lý, nhưng tui còn e ngại sợ làm phiền mọi người, tui bèn nói:
- Chú ngại lắm, sợ mất thì giờ các cháu.
Cậu ta nói liền theo:
- Có gì đâu chú ơi. Qua tới nơi rồi còn bao xa nữa đâu, nếu không gặp ổng thì uổng lắm, mình có xe mà sợ gì, cho mấy bà về trước đi, chú cháu mình về sau ăn nhằm gì.
Tôi thầm mang ơn với tấm lòng của hai ông "Tài xế nội địa" của mình vô cùng, thế là tụi tui đến nhà ông anh sau mươi phút khi biết được địa chỉ của ông anh nọ.
Tụi tui liên lạc nhau trên đường đi, anh ra đón tôi ngoài đường trước nhà anh đang ở, từ xa tui quan sát bóng dáng quen thuộc của anh, vẫn "ốm yếu ho hen" nhưng người đầy cương nghị trong cuộc sống, bất giác tôi chạnh lòng nhớ lại buổi sớm tinh mơ tui và anh đi tìm quán cóc bán cà phê để uống khi hội ngộ ở Rạch giá đúng là một kỷ niệm khó quên của tụi tui.
Anh đón tụi tui vô nhà, anh tặng quà cho tui, tui cũng gửi anh chút trà và cà phê để gọi là chút tấm lòng thơm thảo dành cho nhau, mấy đứa cháu thấy hai "ông già" tía lia với nhau khiến ai nấy cũng vui lây, uống chưa hết ly trà, chưa hết những câu chuyện hàn huyên tui đành kiếu từ anh ra về vì đường còn xa mà trời cũng sắp nhá nhem tối.
Bịn rịn chia tay nhau, trên đường về tui bật ra ý một bài thơ:
Tình người viễn xứ
(Hai Hùng SG)
Hoa Kỳ đất nước xa xôi
Tôi anh mỗi đứa cảnh đời khác nhau.
Nhưng lòng mình vẫn khát khao.
Gặp trên đất khách, nôn nao đợi chờ.
Thỏa lòng vì đạt ước mơ
Một chiều hạ nắng, anh chờ tin tôi.
Trong lòng chợt thấy bồi hồi.
Dáng anh đứng đón tôi, xa bên đường.
Dạt dào tình cảm thân thương
Anh, tôi hội ngộ vấn vương một chiều.
Ngoài sân vắng vẻ đìu hiu
Vài cơn gió nhẹ, một chiều gặp nhau.
Không khóc nhưng dạ nghẹn ngào.
Tiếc rằng hội ngộ qua mau thì giờ
Chén trà lưng rót thẩn thờ
Chia tay giây phút bơ vơ nỗi lòng.
Tôi về mang nhớ mênh mông.
Anh còn ở lại, cũng không vui gì.
Thôi thì đến lúc phải đi.
Mình sẽ gặp lại khi về Việt quê.
Rời nhà anh Quyền, xe tụi tui còn ít xăng nên ông "Tài xế nội địa" ghé vô cây xăng để đỗ, do lần đầu tiên mới đỗ xăng ở Mỹ nên cháu tài xế lúng túng, chừng nhìn những xe khác phải vô văn phòng gặp nhân viên để quẹt thẻ mua xăng, khi thanh toán xong họ điều khiển sao đó thì bên ngoài mình mới tự đỗ theo số gallon mình đã trả tiền, trong lúc đỗ xăng có một anh chàng da trắng lân la đến làm quen, tự dưng anh ta biểu diễn những điệu nhảy thật đẹp mắt cho tụi tui coi, nhảy xong anh ta đến gần bên cửa xe và nói:
- Tao đang đói, chưa đủ tiền mua thức ăn hôm nay.
Hiểu ý người thanh niên nọ, cũng là để giúp anh no lòng một cháu trong xe đã tặng cho anh chàng hai mươi Dollar.
Anh chàng da trắng vui mừng bà cảm ơn rối rít, anh cầm tiền bà đi nhanh vô văn phòng cây xăng mua thức ăn, thấy anh ăn ngon lành trong lòng tui cũng vui lây, vì thằng cháu trong đoàn đã làm một việc thật ý nghĩa.
Về đến khách sạn tui cứ vương vấn mãi hình bóng người anh thân thương lúc ban chiều hội ngộ, tuy không ruột thịt nhưng tui quý mến nhân cách là lối sống của anh, đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ bổng dưng điện thoại reo tới tấp, tui nghe tiếng chị vợ của anh Quyền trách cứ:
- Anh Hùng tới chơi sao không chờ em dìa tiếc quá chừng, thôi hẹn anh mơi mốt ở Việt Nam nhe.
Tui cảm ơn tấm thạnh tình này thêm lần nữa, hẹn anh chị khi về thăm lại qua nhà nhé.
Tui chìm vào giấc ngủ vùi để lấy sức chinh phục vùng sa mạc tiểu bang Nevada nơi có khu giải trí Las Vegas danh lừng bốn phương, nơi kẻ khóc người cười suốt ngày đêm khi đặt chân đến nơi này.
Sài gòn 14.7.2019(19:09)