Tập V Las Vegas Thiên đường xa lắm.
Tạm biệt miền nam California, tám "Mống" tụi tui lại phải dọn dẹp hành lý về lại Phi trường Los Angeles để lấy vé mà Tour đặt sẳn bay lên Las Vegas, chưa lần nào đến các Sòng bài sang trọng này, nhưng qua báo chí, qua internet và nhất là tui đã được nghe trực tiếp của một người "Lãng tử giang hồ" anh chia sẻ những thủ thuật của sòng bài làm cách nào để thu hút người chơi bài hoặc kéo máy, họ nghiên cứu về tâm lý của con bạc để kích thích lòng đam mê cờ bạc để vét đến đồng bạc cuối cùng của họ ( Tui sẽ đề cập thêm phía sau) khiến tui e dè khi đặt chân đến đây, nói thì nói vậy thôi chứ tui đến nơi này mà tui lận lưng có hai trăm lẻ bốn Dollar mà thôi, hơn nữa tui không có máu cờ bạc trong người nên sẽ bảo toàn số tiền nhỏ bé trong túi của mình. (Cũng nói thêm chỗ này, tại sao tui cũng đầu đen, xí lộn đầu bạc máu đỏ cũng như thiên hạ thì làm sao không ham mê tứ đỗ tường, trong đó con ma cờ bạc là thứ kích thích đam mê của con người nhiều nhất, chẳng qua chuyện là như vầy nên tui quyết lòng dứt bỏ một cách cương quyết để lương tâm khỏi cắn rứt thêm lần nữa.
Vào năm một ngàn chín trăm bảy mươi, năm đó tôi đang ở một đại đội tác chiến của QLVNCH đóng quân tại ấp Mỹ Thủy thuộc xã Thạnh Mỹ Lợi quận Thủ Đức, khi vừa lảnh tiền lương hàng tháng xong, những tờ giấy bạc thơm mùi mực in và mới tinh luôn, tui bỏ vô bóp ngay ngắn và dự định qua sáng hôm sau xin phép sếp cho về thăm nhà rồi đưa má tui số tiền này để đỡ đần cho gia đình trong thời buổi kiệm ước, tiền nằm trong bóp chưa được mươi phút thì tui nghe trung sĩ Đê, và ông thượng sĩ Hà rủ binh "Sập xám chướng" ( bài 13 lá binh ba chi ) vốn cũng khoái cái món này tui nhào vô mần liền, cứ tưởng với cái tài binh của mình cũng không phải tệ, với hy vọng quơ hết tiền "ông thầy" của mình cho mấy ổng biết tay mình, dè đâu sau một hồi sát phạt tui bị thua cháy túi, các bạn biết đó mỗi buồn nó xâm chiếm nhanh chóng trong tui, và hơn thế nữa cũng vừa lúc đó tin dữ lan đến, anh Thọ ông anh lớn của tui tử trận ở Giồng trôm Bến tre trong một trận hành quân, đất trời như sụp đỗ dưới chân tui, nỗi hối hận cắn xé trong lòng khiến tui đau buồn toan tìm đến cái chết cho xong một kiếp người, tui nhẫn tâm vô cùng khi để má mình phải gian nan đi nhận xác anh mình về nhà mà tiền bạc thiếu trước hụt sau, tui tự sỉ vả mình thật nhiều, thật nhiều.
Chôn cất anh tui trong nghĩa trang quân đội Gò vấp xong, tui cũng được gia đình an ủi và tha thứ tội lỗi nên tui cũng nguôi ngoai một phần, từ đó về sau tui tự hứa với lòng không bao giờ tham gia vào cuộc đỏ đen với bất cứ hình thức nào).
Sau bốn mươi lăm phút bay từ phi trường Los Angeles phi cơ đáp xuống phi trường Las Vegas, vào kiểm tra an ninh xong cả đám tụi tui nhanh chóng lấy hành lý và di chuyển ra ngoài để đón taxi về khách sạn.
Cái không khí nóng hầm hập như lò bánh mì ập đến khi tui bước ra khỏi cửa của Terminal, ban đầu tui ngây thơ tưởng rằng hơi nóng này là do hơi nóng thổi ra từ phía sau của máy điều hòa, rồi dần tui cũng nhận ra đây là cái nóng của khí hậu sa mạc mặc dù mặt trời đã đi ngủ tự bao giờ, do Las Vegas được xây dựng trên vùng đất sa mạc của tiểu bang Nevada.
.
Lật đật lên xe taxi để tránh cái nóng, hai mươi phút sau cả đám tụi tui có mặt tại trước cửa khách sạn Paris, khách sạn này nằm trong quần thể xây dựng mang kiến trúc của nước pháp, gần đó có bản sao tháp Eiffel cao ngất, phía bên phải là Khải Hoàn Môn thu nhỏ có những con đường nhỏ chạy dọc ngang trước khách sạn hệt như một góc trời từ Paris họ bứng đem về dựng lại ở đây.
Vô làm thủ tục nhận phòng xong, tụi tụi xách những hành lý xách tay vô thang máy, còn hành lý cồng kềnh có mấy anh chàng lực lưỡng của khách sạn cho lên lầu bằng "con đường riêng".
Trên đường vô thang máy tụi tui đi xuyên qua những quầy rượu lộ thiên, những cổ máy kéo chớp đèn xanh đỏ thật vui mắt, các cửa hàng bán đủ thứ nhu cầu sinh hoạt của con người được xây dựng nối tiếp nhau, nhà hàng phục vụ thức ăn của Pháp rất đông thực khách, nhìn ai cũng quý phái sang trọng bắt mê.
Một điều rất đặc biệt toàn bộ không gian rộng lớn này đều nằm trong một bầu trời nhân tạo ánh sáng trên bầu trời còn sáng, cũng tô điểm thêm và ba ngôi sao lấp lánh, trăng lưỡi liềm lấp ló đàng đông, những đám mây trắng bay chậm chạm ví như nó cũng muốn dòm xuống xem được bao nhiêu mạng vô đây phụ "Đóng tiền điện" cho sòng bài, điều đặc biệt nữa trong khuôn viên này bất cứ ngóc ngách nào ở đây các bạn không bao giờ tìm được cái đồng hồ, bởi vậy dân vào chơi bài không còn nhận biết thời gian là gì cả, cứ chơi, cứ chơi và chơi xả láng sáng về sớm.
Phòng tụi tui nằm trên tầng mười tám, bước vô thang máy rộng thênh thang, khi thang máy khép lại tui nhấn vào số 18 chưa đầy một phút tầng mười tám hiện ra trước mắt rồi, vô phòng bấm số máy nội bộ báo cho họ biết số thẻ hành lý mình số mấy ở phòng nào thì tít tắt hành lý đến trước cửa phòng mình nhanh như điện xẹt, gửi chút đỉnh tiền típ cho họ xong tui liền đóng cửa và nhào vô nhà tắm tẩy trần tấm thân liền, khách sạn ở đây khỏi chổ chê rồi các bạn ạ...
Sáng hôm sau xuống nhà hàng lấy đồ ăn sáng, mình phải chọn theo menu họ in sẳn, những món ăn của Pháp họ chế biến thật ngon và hương vị đậm đà, ăn xong tụi tui gọi taxi đi Outlet để cho mấy cô nàng đi Shopping, cái nóng hầm hập ban ngày thật đáng sợ trong khi chờ xe, tui bị những cơn gió thổi hơi nóng vào mặt nghe rát hai bên má, tui phải lấy hai tay che mặt lại để tránh cái nóng, hai mươi phút sau tụi tui đến nơi các cửa hàng danh tiếng bày bán nằm san sát bên nhau, nào là Tommy, Nike, Adidas, Polo.V.v...
Các cửa hàng nơi đây nói chung không có ông bảo vệ ngồi thù lù một đống như bên mình, nhân viên bán hàng đi tới lui chứ không ngồi chết một chỗ, hàng hóa bày đầy ai muốn mua gì cứ lấy, miễn sao cà thẻ trả tiền thì được, ai có tật tham vặt thấy hàng hóa để hớ hên nỗi máu lấy lận vô mình là tự chuốc họa vào thân, vì tuy không có người coi chừng hàng hóa bày bán nhưng Camera dày đặc, không cử chỉ nào thoát khỏi những cặp mắt thần này hết, bạn lấy hàng mà chưa trả tiền bạn bước ra khỏi cửa chuông báo động nó la làng liên tục, bạn có mọc cánh cũng không bao giờ thoát.
Con bé nhà tui mua hai cái vali, tính tiền xong và Cali đã được đọc mã vạch coi như mình thanh toán rồi, cháu bèn bỏ cái vali nhỏ bào trong vali lớn nhằm cho gọn khi bỏ lên xe, khi ra khỏi cửa hàng chuông báo nó la rần rần khiến cô nhân viên nhìn với cặp mắt hơi nghi ngại, khi tháo vali ra thì cô ta phát hiện cái vali nhỏ bên trong, cô ta nói hàng hóa để bên trong hàng hóa nó sẽ báo động, khi bỏ vali nhỏ ra ngoài để ra cửa thì lần này nó mới chịu im hơi lặng tiếng, các bạn biết không thí dụ như quần áo bày bán cái nào họ cũng gắn con chíp hết, nếu họ chưa tháo ra bạn chôm chĩa đem ra ngoài là bị "dính chấu" liền, thiết nghĩ đã có tiền đi du lịch rồi thì đừng vì chút lợi nhỏ làm mất tư cách của mình đồng thời cũng một phần làm mất thể diện quốc gia.
Trên đường quay trở lại khách sạn Paris tui thấy một tòa nhà lớn mang tên Trump đang xây dựng, tương lai nơi đó cũng sẽ là cửa hàng hoặc khách sạn gì đó, nếu ai ủng hộ ông Trump thì ghé vô, còn như không khoái ông thì ngó lơ cũng chẳng ai phiền muộn gì.
Về tới khách sạn, tui thấy nhiều con nhạn là đà với gương mặt trắng bệt do thức đêm thua bài, không biết bao nhiêu người đã đến đây "Đóng tiền điện", tui được biết các sòng bài họ cho xe đón khách các nơi đi xe miễn phí, đến sòng bài ăn uống miễn phí nên nhiều cụ già đã ghiền tiếng rột rẹt của kéo máy, nhiều người mất hết tiền nhiều khi mất cả nhân cách cũng là một khoảng cách rất gần.
Trong đoàn tui, mấy cháu chơi cho vui thua ít tiền có cháu cũng thắng chút đỉnh cầu may vì các cháu cũng thấm nhuần câu ông bà mình nhắc nhở con cháu qua bao đời nay:
"Cờ bạc là bác thằng bần
Cửa nhà bán hết sa chân vào cùm"
Tui kết thúc câu chuyện Las Vegas ở đây tuy còn nhiều điều để nói, sau này nếu bạn nào có dịp đến đây tự mình khám phá thêm cho cuộc đời thêm thi vị nhé.
Saigon 14.7.2019 (23:13)