← Quay lại trang sách

Lời dẫn + Chương 1 Gặp Thần

Những bông tuyết nhỏ li ti đang quay cuồng khắp bầu trời, tựa như có một con thú lớn vừa rũ mình khiến đám lông tơ màu trắng bay lả tả che kín cả tầm mắt. Mùa đông đã đến trên vùng đất này.

Nhiệt độ phía Nam vừa mới bắt đầu hạ xuống nên không dễ gì cảm nhận được ngay,chỉ lúc rạng sáng mới thấy sương giá đọng trên song cửa sổ, nhưng ở đây – vùng đất gần cuối cực Bắc này – đã điêu tàn trong những đợt gió đông đầu mùa miên man bất tận. Những khối núi băng lớn nổi trôi trên mặt biển thỉnh thoảng va vào nhau vang lên tiếng nổ sắc nhọn chói tai, khối băng sụp xuống chìm vào lòng biển khơi, dậy lên những đợt sóng biển trắng xóa. Vùng đất đen lạnh giá sau mấy ngày bão tuyết liên tục đã biến thành một cánh đồng tuyết mù mịt, mênh mông. Đây đã là nơi tận cùng của phía Bắc, sông bang nối liền không dứt giống như con quái thú với hàm răng sắc nhọn cắn chặt lấy nơi giao nhau của đất trời. Đường chân trời dường như cũng biến mất dưới mặt băng trắng lóa đến chói mắt.

Bầu trời bị những đám mây đen kịt che kín, ánh sáng giống như một lớp bụi mơ hồ, le lói rải mình xuống mặt đất. Gió tuyết vần vũ quét từng trận, từng trận trong không gian trống trải tựa như tiếng sói tru thê lương. Trong đám bông tuyết to như nắm tay người, thấp thoáng bóng dáng một thiếu niên gầy gò lê từng bước từng bước một đến chỗ sông băng sâu thẳm nơi cuối đất trời. Thật ra chính cậu cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì nữa, chỉ là trong tăm tối, có một giọng nói quen thuộc vẫn đang gọi cậu, giống như tiếng u hồn vẳng từ nơi sâu thẳm trong tâm trí, chẳng cách nào xua đi được.

Gió rét như cắt thổi bay mũ trùm màu bạc trên đầu cậu, viền áo choàng xanh thẳm khảm bạc trắng sang trọng bị gió thổi thốc,quay cuồng phần phật. Tròng mắt màu hổ phách dưới hang mi ánh kim dày rậm như lông vũ của cậu liên tục lóe sáng lấp lánh. Gió như lưỡi dao vút qua làn da trắng nõn. Gương mặt cậu thiếu niên mười hai,mười ba tuổi đáng ra phải ửng hồng nhưng giờ phút này lại chỉ còn là một màu tái nhợt, thẳm sâu đôi mắt kia run lên nỗi khiếp sợ tột cùng.

Vách đá sừng sững hai bên sông băng ở phía trước dần dần tiến sát vào nhau,tạo thành một khe núi càng ngày càng hẹp.Tại nơi cùng trời cuối đất xa xôi ấy,sông băng và vách đá nối liền với nhau,chỉ để lộ ra một hang động âm u tối tăm không thấy đáy, không biết thông đến nơi nào. Bông tuyết quay cuồng trong trời đất như bị một nguồn sức mạnh thần bí hút lấy, mạnh mẽ cuốn vào hang động màu đen kia, để rồi biến mất trong khoảng không tĩnh lặng như tờ, dường như bị thứ gì đó nuốt chửng …

Ken….két

Ken….két

Âm thanh vọng lại từ hang động sâu thặm tựa như tiếng rít gào của loài côn trùng khổng lồ bước ra từ địa ngục. Mỗi một tiếng vọng thảm thiết lướt qua màng nhĩ đều khiến người ta sởn gai ốc. Loại âm thanh này nghe qua như tiếng kêu của con nhện khổng lồ trước khi bị thiêu chết, nhưng nghe lâu lại lộ ra một loại khoái cảm ghê rợn, giống như trạng thái hung phấn tột cùng mà tiếng thét của một cô gái đem lại cho kẻ thù ác. Tiếng thét huyền ảo này là sự pha trộn giữa nỗi đau kịch liệt và niềm vui sướng cực điểm!

Cậu thiếu niên đã đứng trước cửa hang động. Đến đây, bão tuyết đã mất đi âm thanh. Tất cả tiếng vần vũ đều như bị hang động khổng lồ này nuốt chửng. Trong sự yên tĩnh mênh mang, chỉ thi thoảng còn sót lại tiếng rít như kim loại mài vào nhau vang vọng thấu buốt. Đôi mắt cậu thiếu niên ngập tràn thứ ánh sáng hỗn độn, vẻ mặt cậu trông vô cùng hoảng sợ nhưng xen lẫn nỗi khao khát tột độ, nhìn vào chỉ khiến sống lung lạnh ngắt. Hai tròng mắt vẫn run rẩy giống như hai vũng sơn vàng nóng chảy.

Đôi mắt cậu thiếu niên mở to, con ngươi màu hổ phách phản chiếu bức màn tối tăm giữa lòng hang động sâu hun hút. Trong bầu không khí yên tĩnh đầy áp lực, đột nhiên truyền đến một tiếng vang nặng nề nhưng rất nhỏ, nghe như tiếng máu ào ạt len lỏi qua mạch máu chật hẹp. Cậu thiếu niên cúi đầu, khuôn mặt trắng trẻo đã lạnh cóng. Một thứ màu xanh đen gồ ghề, vặn vẹo trong hang động chậm rãi trườn đến bên chân cậu, giống như một tĩnh mạch nhỏ màu đen đang chảy quanh co dưới mặt băng. Cậu ngồi xổm xuống, cúi đầu, dường như có một lực hấp dẫn kì lạ kéo cả người cậu đến gần tĩnh mạch màu đen này. Cậu dí sát mặt xuống, như muốn nhìn rõ ràng hơn thứ kì lạ kia, khuôn mặt cứ từ từ tiến gần mặt băng, còn thân thể bé nhỏ thì đang trong một tư thế vặn vẹo. Nhưng cậu lại chẳng hề biết khuôn mặt trắng trẻo của mình đang dần dần hiện lên chi chit các mạch máu, giống như những con giun đan mình vào nhau, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc và càng ngày càng rõ nét. Giữa lúc khuôn mặt cậu đang tiến sát đến mặt băng, con ngươi màu hổ phách dần đà chuyển thành màu đen ma quái, trông giống như có mấy con cá đen nhánh đang bơi lội trong đó.

“Thình thịch!…”

Đột nhiên, một luồng âm thanh tựa nhịp đập vang lên, thứ giống như tĩnh mạch mảnh khảnh dưới mặt băng từ từ bành trướng, mở rộng từ nơi sâu hun hút trong hang động đến vị trí mặt băng ngay dưới chân cậu thiếu niên, biến thành vật thể hình ống màu đen to bằng cánh tay. Trước mắt cậu đột ngột tối đen như mực, chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì mắt đã hoa lên, một dòng xoáy ùa đến, cuốn lấy thân thể, phút chốc đã kéo cậu ra xa khỏi hang động. Cậu thiếu niên chỉ kịp nghe tiếng gió rít ù tai, hoàn toàn không còn thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra ở phía đằng trước nữa, chỉ cảm giác có vô số vòng khí trong suốt tựa mũi kiếm sắc bén cắt vào không khí hệt như đang cắt một tấm vải lụa.

“Cậu có biết mình vừa suýt chết hay không?”

Trong dòng xoáy mạnh truyền đến tiếng người. Không cảm nhận được cảm xúc, không đoán định được tuổi tác, âm thanh tinh khiết giống như dòng nước và không khí, là tiếng của một người đàn ông rất ôn hòa, nhưng phảng phất đâu đó là sự lạnh lùng khôn tả nên mang lại ấn tượng là một người lớn tuổi.

Thiếu niên áo xanh ngước khuôn mặt vẫn còn ngợp vẻ kinh hoàng lên, con ngươi từ đen nhánh hỗn độn dần ngưng tụ lại thành màu hổ phách óng ánh. Sau khi ánh mắt tập trung lại lần nữa, cậu nhận thấy hiện lên giữa dòng khí hỗn loạn đang từ từ tiêu tan là một thiếu niên tóc ngắn màu bạc xấp xỉ tuổi mình, đang lạnh lùng nhìn cậu. Gió thổi lay động mái tóc mềm, vài sợi tóc bay phất phơ trước trán cậu ta, thấp thoáng để lộ một đoạn mão buộc tóc màu đen cẩn kim cương sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là trang sức quý giá của những người mang thân phận tôn quý. Trong cơn bão tuyết rét căm căm, thiếu niên tóc bạc chỉ mặc trường bào lụa trắng, giống như không hề sợ hãi giá lạnh. Áo choàng trắng trên người như đám mây không trọng lượng, bay lơ lửng xung quanh thân thể, cậu chẳng mảy may quan tâm đến cơn bão đang tàn phá xung quanh.

Thiếu niên tóc bạc quay người lại, đưa lung về phía cậu. Cậu cũng nương theo bóng lưng cậu ta để nhìn về phía cửa hang động – nơi mà mình mới vừa ngồi cách đó không lâu. Giờ phút này, trước mặt cậu là một bàn tay cháy đen phá mặt băng trồi lên với bộ dạng kinh khủng như oan hồn đến từ địa ngục, đông lại trong gió tuyết. Nếu như vừa rồi không được người thiếu niên này cứu, chắc giờ này bàn tay cháy đen kia đã bóp gãy cổ họng cậu rồi.

Nhìn kĩ càng thì thấy bàn tay kia không giống với bàn tay người, chỉ có bốn ngón, trên mỗi ngón là móng tay đen sì, nhọn hoắt, vặn vẹo và sắc bén; làn da như bị thiêu cháy, chỉ còn lại một lớp màng màu đỏ đang mưng mủ, chất dịch nhớp nhúa trên đó hệt như máu.

“Lẽ nào kế hoạch kia đã bắt đầu rồi ư?… Nhưng sao lại sớm như thế?…”

Thiếu niên tóc bạc nhìn cửa hang động tối âm u, khẽ thì thầm, không biết là đang tự lẩm bẩm hay là nói với ai đó còn chưa hiện thân. Nhìn từ bóng lung, không tài nào đoán ra vẻ mặt của cậu, nhưng trong giọng nói ôn hòa phảng phất lộ ra một nỗi u khuất và kinh sợ khó bề che giấu. Cậu quay người, đi đến trước mặt thiếu niên áo xanh rồi ngồi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo sắc sảo và đôi mắt màu hổ phách rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Được nụ cười anh tuấn này tô điểm, khuôn mặt thiếu niên tóc bạc trở nên cuốn hút như pha lê đủ sắc màu. Ánh nắng chiếu xuống mái tóc bạc thoáng để lộ mão buộc tóc màu đen khảm kim cương đang lấp loáng vô số vầng sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt mơ màng của cậu. Đáy mắt cậu như chứa đầy những hạt kim cương lớn có nhỏ có. Tóc cậu như băng tuyết trắng xóa, trông tựa như một vị thiên sứ thuần khiết.

Thiếu niên áo xanh hỏi: “Anh là ai?”

Thiếu niên tóc bạc đưa tay, kéo anh ta đứng lên khỏi mặt đất rồi ngắn gọn giới thiệu: “Tôi tên Bạc Y Tư.”

Gió xung quanh như ngừng thổi, mùi hương tỏa ra từ người cậu thiếu niên tóc bạc giống như một loại thương hiệu thanh khiết của cảng A Lộc Tư, nhã nhặn và tôn quý. Loại hương liệu này chắc hẳn rất quý giá.

“Cậu là ai? Sao lại chạy đến vùng cực Bắc này?”

Chàng trai Bạc Y Tư đứng trên mặt băng trắng xóa, giống như một vị thiên sứ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cậu như được sinh ra từ thế giới băng tuyết này, tinh khiết và đơn thuần, toàn thân lấp lánh những mảnh sáng của kim cương

“Tôi tên Ngải Âu Tư…”

Thiếu niên áo xanh nhỏ giọng trả lời. Một cơn gió nhè nhẹ thổi đến từ phía sau Bạc Y Tư. Khoảnh khắc đó, mũi cậu tràn ngập mùi hương liệu hòa lẫn hương tuyết trắng, ánh sáng chói chang và thiêng liêng soi nghiêng xuống đỉnh đầu hệt như đang bao bọc một sinh mệnh lớn lao.

Ngại Âu Tư nhìn thiếu niên tóc bạc trước mắt, phía sau cậu ta là hang động màu đen khổng lồ, trông như quái thú đến từ lòng đất đang chuẩn bị nuốt chửng chàng trai tóc bạc. Nụ cười của cậu ta vừa ấm áp vừa đẹp đẽ, trong vẻ dịu dàng vốn có dường như toát ra nỗi bi thương man mác, từa tựa mùi thơm êm dịu như hương liệu của cảng A Lộc Tư phảng phất từ người cậu ta, cứ thế nồng đượm trong gió.

Nhiều năm sau, mỗi lần Ngải Âu Tư nhớ lại cảnh tưởng ngày hôm ấy đều cảm thấy giống hệt như một chỉnh thể hòa hợp giữa lời tiên tri u ám và màn đêm đen kịt.

Chương 1 Điểm đỏ thứ ba

Thị trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.

Khi Kim Tư bước vào đại sảnh trạm dịch đã là buổi chiều. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ bao phủ lên ngôi trạm dịch tọa lạc tại cửa trấn Phúc Trạch một vầng sáng màu cam ấm áp và mê hoặc. Từ cửa trạm dịch nhìn ra là một con đường nhỏ thẳng tắp được lát bằng đá nham thạch màu xám trắng, niên đại có vẻ khá cổ xưa. Mặt đá trơn bóng, nhẵn nhụi như minh chứng cho bàn tay vỗ về của mưa gió và thời gian. Trên con đường này, thi thoảng lại thấy xuất hiện vài người qua lại, vai đeo hành lý đủ loại hình dáng, kích cỡ, vừa nhìn đã biết không phải dân địa phương. Lác đác cũng có vài chiếc xe ngựa vận chuyển hương liệu và đồ da thuộc được may thủ công của Phúc Trạch rời khỏi trấn. Từ xưa đến nay, thị trấn Phúc Trạch nổi tiếng về việc sản xuất loại hương liệu từ rễ cây phong, cây hòe, nhờ ưu điểm hàng đẹp giá thấp nên bán rất chạy ở cảng ven biển phía Nam.

Nếu như lúc trước hai ven đường là hoa cỏ xanh biếc mượt mà, thì nay tiết trời đã đầu đông, cây cỏ khô héo. Gió cuốn những vụn cỏ khô bay đầy trên không trung, hòa trong ánh tà dương hắt xuống trông tựa như cát bụi vàng óng phất phơ. Cả Phúc Trạch tựa như một thị trấn nhỏ ấm áp, sau khi được lớp phấn vàng kim tô điểm, đâu đâu trong trấn cũng tràn ngập mùi hương mật ong, rượu quả mọng và trà hoa quả nóng.

Nhưng Kim Tư vốn không hề quan tâm đến phong cảnh ngoài cửa kia, trong mắt hắn hiện giờ chỉ có bóng người đang ngồi trong đại sảnh trạm dịch mà thôi.

Tương tự như vậy, lúc này Kỳ Linh cũng đang quan sát khách khứa trong trạm dịch. Cậu len lỏi qua từng bàn bưng trà rót nước.

Nếu muốn miêu tả Kỳ Linh thì có thể dùng rất nhiều tính từ. Ngày còn bé, cậu thường xuyên nghe người khác khen mình lanh lợi, hiếu động, ngoan ngoãn, xinh trai, vân vân… Đến khi lớn lên thì nào là anh tuấn, cao lớn, khí khái… Ánh mắt Kỳ Linh vốn đã sáng ngời, rất hợp với hàng mày đen thanh mảnh, sắc bén như dao kia. Đôi mắt tựa vì sao, còn nụ cười lại giống như vầng trăng lưỡi liềm tỏa sáng trên bầu trời đêm. Ngày nào cũng vậy, trước cửa trạm dịch luôn có rất nhiều thiếu nữ trong thị trấn Phúc Trạch cố ý đi vòng qua đây để được nhìn ngắm cậu. Các cô nàng vấn khăn đội đầu, cột dây buộc tóc màu sặc sỡ, vừa nô đùa chạy ngang qua cửa trạm dịch vừa liếc mắt vào bên trong.

Kỳ Linh dùng một sợi dây da cừu bện màu đen để cột mái tóc đen nhánh ra sau gáy, sau đó xắn nửa ống tay áo lên để tiện lau bàn, rửa bát. Cánh tay rắn chắc tỏa ra sức sống khỏe khoắn của cậu thanh niên vừa mới trưởng thành, đường nét cơ bắp rõ ràng, ưa nhìn, mang theo nhựa sống tràn trề, không giống như mấy ông chú suốt ngày ngồi bên bàn uống rượu sữa dê mật ong kia, cơ thể bủng beo cứ như cả người được phủ lên một lớp phô mai mềm vậy.

Lúc cậu trèo lên cây sau vườn hái quả ăn, hoặc khi đứng trên mái nhà quét đám lá phong đỏ mùa thu rơi đầy trên nóc, thân thể cao ráo tráng kiện, nhanh nhẹn như một chú báo. Lại có những khi cậu đứng trong sân vào buổi chiều thu nhá nhem, ngập trong ráng chiều đỏ au cuối ngày, gió nổi lên thổi thốc vào khiến mặt cậu nhăn lại, trông như chàng thi sĩ đa tình mà nghèo túng. Nhưng ai biết đâu trong lòng cậu lúc này là mối lo toan thường nhật: “Xong rồi, tháng này làm vỡ mất ba cái đĩa, bà chủ chắc lại trừ hết tiền lương của mình cho xem.”

Dĩ nhiên, ở độ tuổi mà việc trêu chọc con gái đã là thiên tính thì việc cậu trai Kỳ Linh thường xuyên liếc mắt đưa tình với các nàng cũng là điều khó tránh khỏi. Trời phú cho cậu khuôn mặt ưa nhìn, vóc dáng trổ mã cao ráo nhanh nhẹn, tuy chỉ khoác lên người bộ quần áo của chân chạy bàn cũ mèm nhưng cả người vẫn toát lên khí chất của tầng lớp thượng lưu, rạng ngời sáng chói như vì sao giữa hàng đêm tăm tối.

Người trong trấn đã từng đến đế đô Granlt đều nói Kỳ Linh giống như người ở đế đô vậy, hàng mày sắc sảo, ánh mắt sáng ngời, lấp lánh. Nhưng từ khi sinh ra đến nay đã mười bảy năm, cậu chưa hề rời khỏi trấn Phúc Trạch bé nhỏ nơi núi rừng hẻo lánh này lấy một bước, dù bản thân cũng muốn đến Granlt lắm.

Hôm nay, trong trạm dịch của trấn nhỏ này có tới năm người đến từ đế đô. Mục tiêu của họ là hồn thú Hạc Băng (Hạc: một giống thú giống như con cầy đầu nhọn, mũi nhọn, tính hay ngủ, ngày ngủ đêm ra ăn các loài sâu, long loang lổ, rậm mà mượt, dùng may áo ấm) sẽ xuất hiện tại thị trấn Phúc Trạch vào tối nay.

Mấy ngày này, Kỳ Linh luôn nghe thấy người trong trấn bàn ra tán vào chuyện đó, nhưng với cậu thì những từ như hồn thú, nhà Hồn thuật, vân vân… trong lời họ nói quả thật đều vô cùng xa lạ. Dù biết rõ cả vùng đất Odin tồn tại được là nhờ vào hồn lực, nhưng người duy nhất cậu từng tiếp xúc có liên quan đến nó chỉ là một bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, suốt ngày lẩm bẩm ra chiều thần bí ở trong trấn. Người ta đều đồn đại rằng, lúc còn trẻ bà từng đến đế đô làm tỳ nữ cho một gia đình danh gia vọng tộc, sau khi lén lút học được chút ít hồn thuật thì chạy về Phúc Trạch. Song lần duy nhất Kỳ Linh từng thấy bà sử dụng hồn lực cũng chỉ là làm cho nước trong giếng tự động phun lên đổ đầy vại mà thôi, việc làm đơn giản như vậy thế mà cũng gần như lấy đi cái mạng già của bà rồi. Khi đó bà thở hổn hển giống như sắp sửa về chầu trời luôn vậy.

Lúc ấy, Kỳ Linh cảm thấy vô cùng thất vọng, bởi vì cậu từng nghe rất nhiều chuyện kể về các nhà Hồn thuật vĩ đại. Trong truyền thuyết, họ có thể thăng thiên độn thổ, nhấc tay lên là hào quang sáng lóa, phất tay đi là sóng thần cuồn cuộn. Với cậu, sự tồn tại của họ giống như một kiểu thần thánh.

Mỗi khi có dịp, cậu đều hỏi thăm những vị khách vãng lai về chuyện ở đế đô và những nhà Hồn thuật ở đấy, nhưng hơn phân nửa lữ khách đến Phúc Trạch cũng chẳng là nhân vật lợi hại gì, chẳng qua họ chỉ nghe đồn về hồn thuật vốn nằm trong tay những người mang huyết thống hoàng thất ở đế đô mà thôi.

Cho nên trong khi trong trạm dịch đột ngột xuất hiện tới năm nhà Hồn thuật đến từ Granlt, cả người cậu giống như bình nước bị đun sôi sùng sục vậy, tim đập loạn lên, không thể tĩnh tâm dù chỉ một khắc.

Kim Tư liếc nhìn xung quanh, sau đó chọn một bàn đã có người rồi ngồi xuống. Hắn còn chưa kịp yên chỗ thì đã nghe thấy người phụ nữ đối diện lên tiếng: “Bàn này có người rồi, anh không nhìn thấy sao?”

Kim Tư ngẩng đầu, nở nụ cười cởi mở.

Kim Tư đến nay đã ngoài ba mươi tuổi, là nhà Hồn thuật có chút danh tiếng ở đế đô. Gia tộc họ Kim từ lâu nổi tiếng tinh thông về khống chế hồn lực, cũng được xem như là danh môn thế gia. Hắn nhướng cặp chân mày đã được tỉa tót một cách cẩn thận, liếc nhìn về phía người phụ nữ mặc trang phục xanh thẫm đối diện, điềm nhiên nói: “Nhìn thấy chứ!”

Nói xong, hắn nhấc tay rót một tách trà, nước trà hoa quả như một sợi dây nhỏ chậm rãi chảy vào tách, qua một hồi lâu mới đầy. Hắn đặt bình trà xuống: “Thế thì đã sao?”

Hắn nhếch đôi mắt sâu thẳm, nhếch mép nhìn cô ta.

Kim Tư cầm tách trà lên, vừa đưa đến gần môi thì chiếc tách đột ngột “xoảng” một tiếng, vỡ tan. Nước trà bắn tung tóe, đọng thành từng giọt như những viên trân châu nhảy nhót lộn xộn trên mặt bàn gỗ, phát ra những tiếng lộp bộp rời rạc. Nhưng những giọt nước này cũng không hẳn đã bị đóng băng, chỉ giống như có một lực vô hình nào đó khống chế, biến thành những thể hình cầu không thể tách rời, nảy ra xung quanh mà thôi.

Kỳ Linh đứng bên cạnh chứng kiến, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. Kim Tư chỉ cúi đầu cười mỉm, nhẹ nhàng xòe tay ra. Thoáng chốc, tất cả những giọt nước dường như bị một lực hấp dẫn kéo ngược trở lại, quay trở về trong lòng bàn tay hắn. Kỳ Linh còn chưa kịp thấy rõ thì một chiếc tách băng tinh xảo đang tỏa khói lạnh nghi ngút hiện ra trong tay Kim Tư. Hắn với tay cầm bình trà lên rót, dòng nước trà nóng hổi chảy vào tách băng, hơi nóng bốc lên nghi ngút nhưng lại không thấy tách băng kia có chút dấu vết tan chảy nào.

Sắc mặt người phụ nữ đối diện như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh lẽo, cô ta vừa định đứng lên thì Kim Tư đã vẫy tay ra hiệu cứ ngồi xuống đã. Hắn uống một ngụm trà, lơ đãng nói:

“Cô nên giữ hồn lực mà bắt Hạc Băng, hoặc là, chừa chút hồn lực lại để dễ bề chạy thoát thân.” Nụ cười của Kim Tư rạng rỡ và tự tin, “Cô nói xem có đúng không, Lộ Nhã?”

Người phụ nữ mặc trang phục xanh thẫm tên Lộ Nhã trầm mặc không nói thêm gì, nhưng người đàn ông trung niên cách đó một chiếc bàn lại lên tiếng: “ Dù sao Hạc Băng cũng chỉ có một, sớm muộn gì cũng phải tranh giành, thế nào cũng phải đánh nhau, hiện tại có chết một tên cũng chẳng có gì lớn lao, ngược lại còn thấy sảng khoái là đằng khác.”

Kim Tư quay đầu tỏ vẻ căm hận, Thác Ca – kẻ hắn không muốn nhìn thấy nhất – giờ đang ngồi yên vị trên chiếc bàn kia. Kim Tư vừa sờ ngón út bị cụt trong tay áo mình vừa nhìn Thác Ca bằng ánh mặt hiểm độc. Ba năm trước, trong trận vây bắt hồn thú Lưu Vân, lúc tranh cướp, Thác Ca đã dùng kiếm băng chém đứt ngón út của hắn. Nhưng cuối cùng, Thác Ca cũng không bắt được Lưu Vân mà lại để cho một tiểu quận chúa mới chỉ tám tuổi trong đế đô thu phục.

Ba năm sau, giờ phút này đây, Thác Ca lại đang ngông cuồng cười cợt Kim Tư, nụ cười của hắn để lộ ra hàm răng vô cùng bẩn thỉu.

“Tranh cướp Hạc Băng đâu nhất định phải đến mức người chết ta sống, nói như vậy ảnh hưởng đến hòa khí hai bên đấy!” Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi ở bàn khác cũng cất tiếng xen lời. Cô ta ăn mặc giống như vũ công lưu diễn từ trấn này đến trấn khác, toàn thân đeo đầy lục lạc và đá năm màu rẻ tiền đến tầm thường. Tuy thế, thân phận cô ta chẳng hề “tầm thường” chút nào. “Chỉ cần nắm bắt được thời cơ, cúp đuôi chuồn thật nhanh thì không đến nỗi mất mạng, tránh được kết cục đổ máu mà chẳng vơ vét được lợi lộc gì. Cho nên, làm người phải biết chừng mực, nên tự đánh giá được khả năng của mình.”

Lúc cô ta nói, búi tóc to tròn cứ nhẹ nhàng lắc lư, trông rất đỗi vui vẻ, cứ như đang thưởng thức rượu ngon. Có điều không biết những lời này là nói với ai, bởi lẽ ánh mắt cô ta chỉ nhìn vào hư không, chẳng dừng lại ở người nào cả.

Kim Tư thấy cô ta xuất hiện ở đây liền hít sâu một hơi, nói với giọng điệu nửa sợ hãi nửa chán ghét, “Lưu Na, không phải cô đã có Hồng Nhật rồi sao?Còn đến đây góp vui làm gì?”

Lưu Na hờn mắt cười, quay đầu sang nói với không khí: “Nhưng mà Hồng Nhật ở một mình đã lâu, cũng sẽ thấy cô đơn. Mi nói xem có đúng thế không, Hồng Nhật?”

Vừa dứt lời, khoảng không bên cạnh Lưu Na đột nhiên giống như dòng chất lỏng xoay chuyển tạo ra một luồng xoáy trong suốt. Sau đó ầm vang một tiếng thật lớn, một con sư tử màu đỏ oai hùng cao bằng hai người bỗng hiện ra bên cạnh Lưu Na. Nó không ngừng gầm gừ, trên trán là bốn con mắt to đỏ lòm như quả cầu sắt nung đỏ. Cái mồm há to như chậu máu phả ra dòng khí nóng rực khiến không khí bị vặn vẹo, tạo ra vô số dòng xoáy nhiệt trong suốt. Dáng vóc Lưu Na vốn cao ráo, cứng cỏi nhưng giờ phút này đứng bên cạnh con mãnh thú to lớn kia, trông cô ta chẳng khác gì một nàng thiếu nữ nhỏ nhắn cả.

Đám cư dân của trấn vốn đang thầm thì bàn tán trong trạm dịch bấy giờ thi nhau kêu gào bỏ chạy trối chết. Suy cho cùng, cả đời họ chưa bao giờ được nhìn thấy hồn thú thật sự, trong trí tưởng tượng của họ thì hồn thú chắc cũng không khác gì so với sư tử hay hổ, báo bình thường.

“Vả lại, Hạc Băng cũng không dễ đối phó đâu. Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào bảo bối của tôi thôi, cho nó xông lên trước.”

Lưu Na vừa vuốt ve con quái thú khủng khiếp bên cạnh vừa dịu dàng thì thầm, trông như một người mẹ hiền từ đang vuốt ve đứa con cưng của mình.

“Nói thật dễ nghe!” Kim Tư cười khẩy. “Cho nó xông lên trước ư? Chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết. Ai cũng biết một nhà Hồn thuật bình thường chỉ có thể sở hữu một hồn thú. Muốn bắt Hạc Băng, chẳng khác nào buộc Hồng Nhật của cô chết trước.”

“Đúng vậy…” Ánh mắt Lưu Na dịu dàng như nước. Cô ta đưa tay vuốt ve u thịt màu đen trên mép miệng to như chậu máu của con quái thú, cũng không buồn quay đầu lại, đáp trả: “Thế thì liên quan gì đến anh?”

Thác Ca và Lộ Nhã đều cười khẩy, không lên tiếng. Kim Tư thấy vậy cũng rất khó chịu, nhưng hắn không thể nổi cáu lúc này. Cho dù Lưu Na không triệu hồi hồn thú, chỉ trên phương diện hồn thuật thôi thì bản thân cô ta cũng đã ngang tài ngang sức với Kim Tư rồi. Hắn đành hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía bầu trời đang dần tối ở bên ngoài.

Đại sảnh trạm dịch nhanh chóng trở nên trống trải, chỉ còn lại bốn người họ và Kỳ Linh đang đứng bên cạnh cầm bình trà. Cậu đã bị dọa cho sợ đến mức không dám nhúc nhích.

“Leng keng…”

Trong trạm dịch đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông kim loại lảnh lót, khuếch tán trong không khí, tựa như trên mặt hồ tĩnh lặng bất chợt có hạt mưa rơi xuống tạo ra những bước sóng lăn tăn. Chạng vang trời chiều, lúc này, đại sảnh mờ tối âm u như có đám ma quỷ lạnh lẽo đang ẩn núp. Ai ai cũng đều nhạy cảm nhận thấy nhiệt độ xung quanh đang hạ xuống một cách nhanh chóng, hơi nước trong không khí cũng dần dần đông lại.

“Ôi chao…!” Trong bóng tối truyền đến một giọng nói non nớt nhưng lại mang vẻ kì quặc khó tả, “Sao lại đông đúc thế nhỉ?”

Bóng dánh một cô bé chừng mười hai, mười ba tuổi mơ hồ xuất hiện trong bóng tối. Cô ta mặc trường bào màu tím dài chấm gối, chân trần đứng trên bậc thang của trạm dịch, cả tay và chân đều đeo vòng bạc. Tiếng “leng keng” lạnh lẽo khi nãy hẳn là phát ra từ đây.

“Chuyện này khiến tôi hơi bị… không vui rồi đấy!”

Tiếng nói xa xăm như vẳng lại từ một đầm nước chết màu đen. Cùng với vẻ mặt vô cảm và trống rỗng, câu nói này cứ như chẳng phải tiếng của cô ta phát ra mà là từ một loài ma quỷ nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Không khí phút chốc chùng xuống một cách quái gở và phức tạp, tựa như một trận gió tanh tưởi đến nồng nặc thổi qua đầm lầy chết chóc.

Từ từ bước từng bước xuống bậc thang, lúc đi qua Lộ Nhã, cô ta nhẹ nhàng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh tanh nhìn đối phương, đầu hơi nghiêng, “Vậy… bớt một kẻ trước đi nhé.”

Sau đó, đầu Lộ Nhã không hiểu sao rơi “Bịch” xuống đất. Cơ thể bị mất đầu của cô ta vẫn còn ngồi thẳng lên bàn, thậm chí động tác tay đang châm trà vẫn còn giữ nguyên, chỉ có dòng máu nóng đỏ tươi đang phun ào ạt ra ngoài như suối tuôn từ vết thương to như miệng bát trên cần cổ.

Bình trà trong tay Kỳ Linh rơi “xoảng” xuống đất. Cậu trân trối nhìn thi thể không đầu vẫn đang ngồi bên bàn, toàn thân giống như bị bàn tay tử thần vô hình giữ chặt lấy, không thể nhúc nhích. Lý trí mách bảo cậu hãy chạy đi, nhưng thân thể vì sợ hãi quá độ nên vẫn còn đứng đó, đôi chân không tài nào nhấc lên được.

Cô bé bình thản đi qua thi thể của Lộ Nhã, tiếng “leng keng” lạnh lẽo hệt như thứ âm thanh gọi hồn phát ra từ chiếc vòng trên chân cô ta vang vọng khắp đại sảnh tĩnh mịch. Cô ta từ từ đi về phía Kỳ Linh, mỗi bước đi, chiếc vòng bạc tên người lại rung lên phát ra tiếng “leng keng” kì lạ thật khó diễn tả.

Cô ta nhìn thẳng về phía trước, khi đi ngang qua Kỳ Linh, ngay đến con ngươi cũng không chút chuyển động, tựa như cậu không hề tồn tại. Vừa đến trước mặt Lưu Na, cô ta đã quay đầu nhìn con sư tử đỏ, ánh mắt ngây thơ toát ra vẻ hoài nghi, cất tiếng lảnh lót, hồn nhiên: “Tại sao nó lại ở đây? Nó không biết Hạc Băng sắp sửa đến sao?”

Cơ thể bé nhỏ đứng trước con sư tử đỏ rực khổng lồ, cô ta ngẩng đầu như ngây ngô nhìn nó, “Có phải mày muốn chết không?”

Giọng nói yếu ớt lại rất bình thản giống như đang hỏi người ta ăn xong điểm tâm chưa vậy. Thế nhưng dưới ánh nhìn đầy soi mói của cô ta, Hồng Nhật lại như thấy quái vật, càng lúc càng lùi bưới. Dáng vẻ ngông cuồng, tàn bạo khi nãy giờ phút này đã biến mất chẳng chút tăm hơi, trông như một chú cún con đang hoảng sợ run rẩy. Lưu Na đứng lên, vung tay, Hồng Nhật tan thành một đám sương đỏ rồi biến mất trong không khí.

Cô bé nghiêng đầu, từ từ đi về phía một chiếc ghế trong góc, sau đó quay người ngồi xuống, co chân lên, tay bó gối. Cả cơ thể bé nhỏ lọt thỏm giữa chiếc ghế tay vịn. Sau khi đã yên vị, cô ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn đám người như đã chết rồi bằng đôi mắt to linh hoạt, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trong sảnh.

Lưu Na đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng lên nói: “Nếu cô đến đây để tranh cướp Hạc Băng, vậy tôi xin thua, xin phép rút lui.”

Mặt chau mày nhíu, cô bé lắc đầu, nghiêm chỉnh nói bằng chất giọng yếu ớt như truyền đến từ một không gian xa xôi nào khác: “Không phải đâu, tôi không đến tranh cướp Hạc Băng với các người.”

Nói xong, ánh mắt thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, bên ngoài đã tối đen như mực, mặt trời chiều đỏ rực như máu đã hoàn toàn chìm sâu trong lòng đất, màn đêm đen kịt phủ lên từng tấc đất trong trấn nhỏ. Cả vùng đất tăm tối chỉ còn lác đác vài ánh đèn leo lét hắt ra từ cửa sổ các ngôi nhà dân, cô bé dừng lại chốc lát rồi nói: “Tôi đến để giành Hạc Băng với bọn họ.”

Thác Ca bên cạnh cười khẩy hỏi: “Bọn họ là ai?”

Cô bé nghiêng đầu nhìn Thác Ca, giống như đang suy tư về câu hỏi giễu cợt đó. Ánh mắt trống rỗng, cô nhìn hắn, đáp: “Bọn họ chính là bọn họ đấy!” Sau đó thoáng dừng lại, cô nói thêm: “Bọn họ không phải anh.” rồi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cuối con phố ngoài cửa, không nhúc nhích.

Thác Ca ngồi bên bàn cũng không thấy cử động gì nữa.

Kỳ Linh đứng gần Thác Xa hơn, không nhịn được cúi người nôn ọe. Trên mặt đất dưới chân Thác Ca chẳng biết từ lúc nào đã mọc ta vài sợi tinh thể băng sắc nhọn, hệt như dây leo điên cuồng sinh trưởng, xuên thủng hai bàn chân hắn, dọc theo cơ thể Thác Ca mà đâm xuyên qua bắp chân, bắp đùi, cuối cùng là lồng ngực. Chúng chen chúc nhau đâm ra ngoài, nở bung trong không khí, trông giống như có một con nhóm biển màu trắng cực lớn đã nổ tung trong lồng ngực hắn. Vô số lưỡi băng sắc bén như pha lê thi nhau tô điểm thi thể như một bức tượng điêu khắc. Nội tạng của hắn đầm đìa dòng máu nóng hổi, vắt trên các tinh thể băng trong suốt đang bốc lên khói trắng.

Bóng tối chết chóc bao phủ xuống đỉnh đầu, hơi thở rét lạnh không ngừng dấy lên cuồn cuộn trong đại sảnh trạm dịch.

Lưu Na đứng lên, nhìn cô bé, vẻ mặt sợ hãi, “Rốt cuộc… cô là ai?”

Cô bé không ngó Lưu Na mà chỉ ngồi ôm gối, ngẩng đầu không biết nhìn nơi nào trên trần nhà. Ánh mắt trống rỗng và đờ đẫn, giống như có thể xuyên thấu qua mái nhà nhìn thấy bầu trời càng lúc càng đen kịt ở bên ngoài.

Trên nền trời tăm tối, một dòng khí tựa tấm vải khổng lồ cuồn cuộn không ngừng nghỉ, xé tầng mây thành những dải dài và hẹp. Gió rét trong đêm đông cuốn theo những bông tuyết li ti xộc vào từ bên ngoài cửa sổ.

“Ngay cả tôi mà cô cũng không nhận ra…” Cô bé rũ mắt, có vẻ hơi tiếc nuối.

“Cô ta là… Cốt Điệp Lợi Cát Nhĩ…” Cổ họng Kim Tư run rẩy, khàn giọng thốt ra những từ này.

“Ơ?… Anh biết tôi à?” Lợi Cát Nhĩ lơ đãng nhìn Kim Tư, đột nhiên khẽ cười, gương mặt như một đóa hoa tươi đẹp tắm trong sương mù. “Hay là nói… anh thấy nó rồi hả?”

Cô ta ngồi co ro trong chiếc ghế ở góc phòng tờ mờ sáng, khắp người được bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh âm u thoắt ẩn thoắt hiện chẳng biết từ đâu. Lúc này, ở góc đại sảnh sau lưng cô ta hiện ra một sinh vật… một sinh vật không-biết-miêu-tả-như-thế-nào bao phủ cả không gian to lớn, trông giống như một con bươm bướm vậy. Với kích thước khổng lồ, con quái thú chỉ có thể xếp dúm đôi cánh lại, đứng trong góc sau lưng Lợi Cát Nhĩ, gần như đội nứt cả mái nhà. Thân thể phù đầy vảy lấm tấm và sắc bén, mỗi một mảnh đều tỏa ra thứ ánh sáng xanh tăm tối. Chống đỡ cho bộ khung cánh là những mạch xương trắng dày đặc như thủy tinh, giăng giữa những mạch xương này là một lớp màng trông có vẻ mềm mại nhưng lại khiến người ta ghê tởm. Dọc theo cánh mọc đầy những thứ nhớp nháp như xúc tu của bạch tuộc đang ngọ nguậy liên tục. Con bướm khổng lồ này càng nhìn kỹ càng thấy giống một con dơi nhớp nhúa, sặc sỡ, vặn vẹo sau lưng Lợi Cát Nhĩ.

“Nó đẹp lắm đấy…”

Mộ thứ nhơm nhớp như con lươn từ trên mái nhà rủ xuống, Lợi Cát Nhĩ đưa tay vuốt ve một nhánh xúc tu nhớp nháp của Cốt Điệp. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở đỉnh xúc tu có một con mắt đang khép hờ.

Kim Tư và Lưu Na nhanh chóng đứng bật dậy, làm đổ cả ghế sau lưng. Bọn họ vội vàng chạy ra khỏi trạm dịch, chẳng ai muốn tranh giành thứ gì với loại quái vật như vậy cả.

Kỳ Linh núp trong góc trạm dịch, muốn chạy nhưng từ da đầu đến ngón chân đều tê cứng cả rồi. Nhìn cô bé có ánh mắt vẫn trống rỗng trước mặt, lại nhìn Kim Tư và Lưu Na vừa hoảng hốt tháo chạy, cậu đã hoàn toàn bị khiếp sợ, càng không cần nhắc đến cái đống không biết là quái quỷ gì ở trong góc đại sảnh kia nữa. Nếu như lúc trước còn vô cùng khát khao khám phá thế giới hồn lực, thì giờ đây, Kỳ Linh chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi cơn ác mộng này thôi.

Bấy giờ, bỗng Lợi Cát Nhĩ quay đầu lại nhìn Kỳ Linh, “Tôi đói rồi.” Cốt Điệp phía sau cô ta bỗng “xoẹt” hóa thành một vũng dịch đặc màu xanh lá, ào ào đổ xuống từ trên tường, xuôi theo mặt đất chảy tràn lên lưng ghế dựa, chui vào cơ thể chủ nhân của mình – Lợi Cát Nhĩ từ phía sau lưng.

“Cậu đi tìm một chút thức ăn cho tôi đi!”

Hàm răng Kỳ Linh va vào nhau lập cập, cậu vừa gật đầu vừa lảo đảo dợm chạy về phía sân sau.

“Này!” Kỳ Linh vừa định bước ra cửa sau thì Lợi Cát Nhĩ đã gọi cậu lại. “Tốt nhất là nhanh lên một chút nhé! Còn nữa, nếu cậu muốn chạy trốn thì tôi sẽ mất hứng đấy!”

Sau khi Lỳ Linh đi ra khỏi đại sảnh, Lợi Cát Nhĩ quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa trạm dịch, “Ôi chao, bọn họ đến rồi! Kim Tư và Lưu Na sao lại muốn bỏ chạy cơ chứ! Cứ như tôi là quái vật đáng sợ vậy. Bọn họ không biết chạy ra ngoài lúc này mới thật sự là gặp phải một bầy quái vật hay sao…” Khuôn mặt trẻ thơ ấy phút chốc như bị phủ lên một vẻ bi thương nhàn nhạt, giống như thật sự đang tiếc nuối cho hai người kia vậy.

Trong khi đó, những đám mây ngoài cửa sổ bị gió thổi tách ra một khe hở, ánh trăng soi xuống từ trên cao, chiếu lên con đường lớn ngoài trạm dịch. Lúc này, ở chỗ rẽ cách cánh cổng trạm dịch hai trăm mét là thi thể Kim Tư và Lưu Na đang chắn ngang. Ánh tăng sáng ngời như dát một lớp bạc thật mỏng lên xác bọn họ.

Một khắc trước, trong đại sảnh trạm dịch chỉ còn một mình Lợi Cát Nhĩ, giờ đây bỗng nhiên bắt đầu náo nhiệt trở lại, tính cả Lợi Cát Nhĩ và Kỳ Linh thì tổng cổng có mười người.

Tám người mới đến đều mặc trường bào trắng bạc kiểu dáng giống nhau, thanh khiết và cao quý. Nam đội mão, vừa nhìn đã biết thân phận hiển hách, bên hông đeo một thanh kiếm vàng kim. Nữ mặc váy lụa mỏng manh phất phơ như sương tuyết, dù không có gió thổi nhưng những mảnh lụa kia vẫn bay bổng như khói sương quanh người theo bước chân và động tác của họ. Tất cả nhẹ nhàng lượn lờ tựa sương mù biến ảo, trông họ như những người của thần giới. Trên cổ tay các cô gái đều đeo một chiếc lắc màu lam, óng ánh trong suốt như nước mắt đại dương.

Tám người kia ngồi một bên đại sảnh, đối mặt với Lợi Cát Nhĩ hình dáng kỳ quái như đã hồn lìa khỏi xác, đang uể oải ngồi lọt thỏm trong ghế. Khí thế hoàn toàn bất đồng của hai bên tràn ngập trong đại sảnh.

“Người của gia tộc Thần thị cũng đến đây góp vui à?” Lợi Cát Nhĩ nhìn tám người áo trắng như tuyết phía đối diện, lạnh lùng chất vấn: “Hồn thú của các ngươi còn chưa đủ nhiều sao?” Những người ngồi đối diện nhìn Lợi Cát Nhĩ, tuy không tỏ ra sợ hãi nhưng ít nhiều vẫn có phần kiêng dè. Có thể nhận ra được điều này kể từ lúc tám người họ vừa đi vào trạm dịch, khi nhìn thấy một mình Lợi Cát Nhĩ đang ngồi trong góc, rõ ràng tất cả đều giật mình.

Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi ngồi giữa đám người, trông như là thủ lĩnh của nhóm. Hắn vừa uống trà Kỳ Linh rót vừa trầm giọng nói: “Người trong thiên hạ có bản lĩnh chiếm đoạt Hạc Băng không nhiều lắm, vì thế gia tộc chúng tôi đương nhiên phải đến. Huống chi Hạc Băng lại là hồn thú cao cấp thuộc tính nước, trăm năm mới có một, dĩ nhiên chúng tôi sẵn lòng có thêm mấy hồn thú cao cấp như vậy nữa.”

Hắn đặt tách trà xuống, nhìn Lợi Cát Nhĩ, “Trái lại cô đấy, ở đế đô Granlt càn quấy chưa đủ hay sao mà còn phải tìm đến tận đây?”

“Ơ hay…” Lợi Cát Nhĩ thả chân xuống, duỗi lưng. “Giống như anh nói, nếu tôi làm càn ở đế đô Granlt như thế thì ở trấn nhỏ này, tôi nên làm càn đến trời long đất lở mới phải chứ.”

Lợi Cát Nhĩ chậm chạp đứng lên, nhẹ nhàng xoay người vòng tay vòng chân cùng rung lên leng keng, “Chỉ là các người chưa chi đã đến đông như vậy, một mình tôi muốn giành với tất cả sẽ rất vất vả đây…”

Cô ta duỗi thân thể cứng nhắc vì ngồi quá lâu của mình bằng một động tác vô cùng kì quái. Những tiếng răng rắc kinh người liên tiếp phát ra từ cơ thể nhỏ nhắn, “Anh nói xem bọn anh đáng xấu hổ biết bao, đông người như vậy lại đi tranh giành với một cô bé…”

“Cô mà còn là cô bé sao? Là gái lỡ thì rồi mới đúng…” Trong đám người áo trắng, một cậu thanh niên mang dáng dấp như cậu bé khẽ cất tiếng cười khẩy.

Mặt Lợi Cát Nhĩ bỗng tím tái giống như một xác chết băng giá, “Cậu nói lại lần nữa xem!”

Trên mái nhà đột nhiên rũ xuống hai nhánh băng vừa cứng rắn sắc bén lại vừa mềm mại linh hoạt như rắn. Chúng chậm chạp vươn dài, nhắm thẳng vào đôi mắt của cậu trai, tư thế như rắn hổ mang chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Sắc mặt cậu trai tái nhợt, hiển nhiên dù nhục nhã cực độ nhưng cũng chẳng dám mang tính mạng mình ra đùa. Thế là cậu ta đành nuốt cơn giận xuống, cắn chặt hàm răng lại.

Vẻ mặt Lợi Cát Nhĩ lại hòa nhã giống như gió xuân mới thổi qua, hai nhánh băng tan đi trong không khí như sương như khói.

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, khẽ cất giọng nghiêm khắc khiển trách cậu ta: “Đừng gây chuyện!”

Lợi Cát Nhĩ ngồi xuống ghế, ánh mắt lại trở nên trống rỗng và quái lạ.

Kỳ Linh mang thức ăn đến cho Lợi Cát Nhĩ, sau đó rót trà cho khách xong mới vội chuẩn bị chuồn đi. Nói thật, dù cậu vô cùng tò mò với mấy nhà Hồn thuật thần bí đến từ đế đô, nhưng sau khi liên tiếp thấy nhiều người chết như vậy thì cậu chẳng còn muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Đang lúc định mang bình trà ra cửa sau, chân cậu không biết bị vướng phải thứ gì, cả người mất thăng bằng, ngã về phía trước.

Cậu vốn nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần ngã dập đầu xuống đất, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mềm mại như ngã xuống một chiếc giường êm ái. Kỳ Linh mở mắt ra, trước mặt cậu là một khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta có cảm giác như nữ thần giáng thế. Cậu cúi đầu, thấy mình đã ngã vào một tấm lưới trắng bạc, những sợi lưới màu trắng như tơ nhện đan xen dọc ngang trong không khí, hứng lấy bình tà, ly tách và cả thân thể cậu.

Kỳ Linh vội vàng ngọ nguậy đứng lên, sau đó nghe thấy cô gái kia hỏi mình: “Cậu không sao chứ?” Nói xong, cô ấy liền vung tay lên, trong nháy mắt, những sợi tơ bạc đó rút lại vào lòng bàn tay cô như sương khói.

“Tôi… Tôi không sao.” Mặt Kỳ Linh nhanh chóng nóng lên, cậu nhìn cô gái xấp xỉ tuổi mình đang đứng ngay phía trước. Trường bào lụa mỏng màu trắng phất phơ, tóc đen như mực, óng ánh sáng bóng búi hờ trên đỉnh đầu. Đôi mắt cô ấy tròn xoe đen nhánh, đôi bờ mi dài thanh mảnh tô điểm khiến gương mặt trở nên vô cùng dịu dành. Khuôn mặt nhỏ nhắn thon thả, làn da trắng nõn nà như tuyết, cô ấy giống như một nàng công chúa cao quý trẻ tuổi vậy.

“Tôi tên Thần Âm, đến từ đế đô Granlt.” Cô nhìn Kỳ Linh, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tôi tên Kỳ Linh…”

Kỳ Linh vốn định chạy trốn, bây giờ lại bị cuốn hút đến nỗi chẳng thể nhúc nhích. Nếu như mới vừa rồi, cậu còn cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như cơn ác mộng kinh hoàng, thì hiện tại, cậu thật sự cho rằng mình đang ở trong giấc mơ đẹp nhất. Cậu cẩn thận đứng bên cạnh cô, trong lồng ngực dâng trào huyết khí tuổi trẻ của thiếu niên. Kỳ Linh chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như thế ở trấn nhỏ này. Cậu hận mình không nên thân, ngay cả hơi thở cũng không thể bình ổn được.

“Cậu ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.” Thần Âm vẫy vẫy tay với cậu.

Kỳ Linh hoảng hốt và kích động ngồi xuống. Cậu nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đến mức gần như thoát tục của Thần Âm, nỗi sợ hãi vừa rồi bay biến đâu hết cả. Bây giờ, dù có dùng xe trâu đến kéo chắc hẳn cũng không thể kéo cậu đi được.

“Chị…Chị cũng là nhà Hồn thuật sao?” Kỳ Linh trợn tròn đôi mắt to dưới hàng mày rậm của mình, nhìn thẳng vào Thần Âm.

“Ừ, đúng vậy, bọn chị đều là nhà Hồn thuật.” Thần Âm đặt tay lên bàn, chiếc vòng trên cổ tay được kết từ những viên đá quý màu xanh tinh khiết trong veo, “Gia tộc của bọn chị cũng là gia tộc có tên tuổi ở đế đô, người trong nhà đều là những nhà Hồn thuật, đây là người thân của chị. Cậu nhìn người mới nói chuyện vừa rồi, người ngồi chính giữa đấy…” Thần Âm kề sát đầu, nhỏ giọng nói với Kỳ Linh: “… Anh ấy là Thần Tư, anh trai của chị, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, luôn dọa người.”

Kỳ Linh nhìn Thần Âm nhích đến gần mình, cảm giác hơi thở trở nên gấp gáp khác thường, mùi hương ngọc lan thoang thoảng từ người Thần Âm vấn vít nơi chóp mũi cậu, như có như không, không hề nồng đậm nhưng rõ ràng vô cùng, giống như một đóa hoa nở ở nơi không nhìn thấy trong đêm tối.

“Ôi! Thế các anh chị là nhà Hồn thuật lợi hại nhất ở đế đô à?” Mắt Kỳ Linh tỏa sáng, lòng hiếu kỳ về thế giới thần bí của cậu bắt đầu dâng lên.

“Cậu nói bọn chị à? Gia tộc bọn chị trong giới Hồn thuật xem như không tệ. Nhưng trong thế giới hồn lực, người lợi hại nhất không được gọi là nhà Hồn thuật mà được xưng tụng là Vương tước. Họ chính là đỉnh cao của cả giới Hồn thuật.”

Thần Âm nhìn nét đầy vẻ tò mò của Kỳ Linh, vừa mỉm cười vừa giải thích với cậu. Dù sao cũng còn một khoảng thời gian nữa Hạc Băng mới xuất hiện, thay vì ngồi im lặng nghiêm trang chờ đợi với mấy người trong gia tộc, chi bằng tâm sự với cậu thiếu niên điển trai trước mặt này còn hơn.

“Hả? Vậy anh trai của chị là Vương tước sao?” Kỳ Linh hỏi

“Anh trai của chị ư?” Thần Âm nhìn cậu thiếu niên chẳng hề biết gì về thế giới Hồn thuật trước mặt, che miệng cười. “Vương tước có thể giết một trăm người như anh trai chị chỉ trong nháy mắt thôi!”

“Giết trong nháy mắt?”

“Ừ…Giống như vừa rồi Cốt Điệp Lợi Cát Nhĩ giết chết Lộ Nhã và Thác Ca vậy. Trong thế giới của các nhà Hồn thuật, nếu như cấp bậc hồn lực của hai người cách biệt quá xa, gần như là chiếm ưu thế áp đảo, vậy thì kẻ mạnh có thể hoàn toàn đè ép hồn lực đối phương khiến họ không tài nào thi triển hồn lực, có khả năng bị giết chết ngay lập tức.”

“Vương tước lợi hại như thế sao?” Kỳ Linh trợn tròn mắt.

“Dĩ nhiên rồi! Cậu không biết về thế giới của bọn chị. Từ nhỏ đến lớn, bọn chị hầu như không có cơ hội nhìn thấy Vương tước. Người từng vinh hạnh gặp được Vương tước trong đế đô cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đối với những người từ nhỏ đã học Hồn thuật như bọn chị mà nói, Vương tước giống như thiên thần trên trời vật, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Đa phần họ đều tồn tại giống như một truyền thuyết.”

“Có bao nhiêu Vương tước ạ!” Kỳ Linh không nhịn được hỏi.

“Bảy người.” Khuôn mặt Thần Âm dưới ánh đèn trông hoàn hảo chẳng chút tì vết như được tạc ra từ ngọc quý.” Từ khi lịch sử đế quốc chúng ta bắt đầu được ghi lại thì Vương tước đã có bảy tước vị, và cũng chỉ có bảy vị mà thôi. Vương tước già chết đi thì người thừa kế sẽ trở thành Vương tước kế nhiệm.Vương tước sẽ không nhiều hơn, cũng sẽ không ít đi, vĩnh viễn chỉ có bảy vị. Người thừa kế Vương tước được gọi là Sứ đồ, mỗi Vương tước đều có Sứ đồ của riêng mình.”

“Vương tước nào cũng lợi hại giống nhau sao?”

“Điều này cũng không hẳn, thực tế thì chênh lệch rất xa. Vương tước phân chia theo hồn lực, từ Vương tước cấp Bảy đến Vương tước cấp Một, hồn lực càng lúc càng lợi hại. Trong đó các vị Vương tước được xếp ở ba cấp đầu, sau khi họ trở thành Vương tước, thậm chí là quãng thời gian trước đó, gần như tất cả mọi người đều không biết họ là ai, dáng vẻ như thế nào. Họ hầu như chưa từng xuất hiện công khai trong vương quốc của chúng ta. Lúc chị còn chưa ra đời, một năm nọ, không biết vì nguyên do gì mà hàng nghìn hàng vạn hồn thú ở hẻm núi phía Bắc đồng thời bị mất kiểm soát. Khi đó, mẹ chị từng gặp được vị Vương tước cấp Năm xuất hiện trấn áp những hồn thú kia, đó cũng là vị Vương tước cấp bậc cao nhất mà gia tộc chị từng gặp. Không ai biết hồn lực của các Vương tước rốt cuộc mạnh đến mức nào, cũng không ai thấy được dáng vẻ hồn thú của họ ra sao.”

“Tại sao không ai thấy được ạ? Ngay cả em cũng đã thấy được hai hồn thú rồi, một con sư tử, một con bướm… hoặc gọi là dờii đi… Em không biết đó là con gì, cũng không dám nhìn kỹ. Thật đáng sợ! Nó có rất nhiều xúc tu nhớp nháp, thật kinh khủng!” Kỳ Linh nhỏ giọng nói với Thần Âm, đồng thời len lén liếc nhìn Lợi Cát Nhĩ, sợ bị cô ta nghe thấy.

“Dĩ nhiên hồn thú của nhà Hồn thuật bình thường khá dễ thấy rồi. Hồn thú của chị cũng thường xuyên được thả ra này, nhưng Vương tước thì khác. Thứ nhất, bản thân họ rất ít khi đi lại trên thế gian; bình thường chúng ta gần như không có cơ hội nhìn thấy họ. Thứ hai, hồn lực của họ cao đến mức đáng sợ; nếu không phải trường hợp khẩn cấp gì đó thì hầu như họ sẽ không thả hồn thú của mình ra để giải quyết đâu.”

Khi Thần Âm nói đến Vương tước, trên gương mặt ngợi đầy vẻ sùng bái và tôn kính vô hạn. Kỳ Linh nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của Thần Âm, cũng bất giác cùng cô ảo tưởng Vương tước rốt cuộc là người như thế nào. Nghĩ ngợi một hồi, Kỳ Linh sực nhớ ra, hỏi Thần Âm: “Chị ơi, hồn thú của chị là gì ạ?”

Thần Âm mím môi cười cười, nói: “Vẫn không nên nói cho cậu biết thì hơn, sợ sẽ dọa cậu mất.”

Nói xong, cô chỉ chỉ chỗ vừa mới giăng tấm mạng nhện bạc. Kỳ Linh đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp: “Đừng thả ra… Em sợ nhất thứ này đấy…” Rồi cậu khẽ ngập ngừng, “Vậy bảy người họ thật sự là lợi hại nhất trên thế giới này hả chị? Tài quá!”

“Ừ, phải nói là bảy người lợi hại nhất đế quốc Aslan của chúng ta. Bởi vì lục địa Odin được chia làm bốn quốc gia chiếm giữ Đông, Tây, Nam, Bắc. Aslan thuộc nước phía Tây, còn có đế quốc Friere thuộc lửa ở phía Đông, đế quốc Inde thuộc gió ở phía Bắc và đế quốc Elles diện tích lớn nhất và cũng thần bí nhất thuộc đất phía Nam. Mỗi vương quốc đều có bảy vị Vương tước. Phải nói họ là hai mươi tám người có hồn lực cao nhất trên lục địa này.”

“Đúng rồi chị à, Hạc Băng mà các anh chị nói đến rốt cuộc là vật gì ạ?”

“Nó là hồn thú. Nếu cậu bắt được thì có thể khiến nó trở thành hồn thú bị hồn lực của cậu khống chế. Dù là chiến đấu với kẻ địch hay là sai khiến nó làm việc cũng sẽ có rất nhiều ích lợi. Hơn nữa, hồn lực của hồn thú thông thường đều cao hơn hồn lực con người. Nói đơn giản chút, cậu có thể xem hồn thú như là vũ khí của chúng ta vậy. Hạc Băng lần này là hồn thú có cấp có hồn lực thuộc nước, đối với người sinh ra ở đế quốc Aslan như chúng ta mà nói thì nó là một hồn thú cực kì có giá trị. Bởi vì chúng ta sinh trưởng ở vùng đất thuộc nước, trời sinh hồn lực của chúng ta có khả năng điều khiển nước mạnh nhất, cho nên rất nhiều người muốn thu phục được nó. Những người không có một chút đẳng cấp, căn bản là chui vào tìm đường chết.”

“Chị ơi, không phải chị đã có hồn thú rồi à, thế sao chị còn đến?”

“Chị chẳng cần Hạc Băng gì cả đâu, là anh trai Thần Tư của chị muốn đấy!” Thần Âm khẽ lè lưỡi, còn Kỳ Linh thì nhìn đờ đẫn.

“Vậy sao mấy anh chị lại đến đông như vậy?”

“Hạc Băng cũng được xem như là hồn thú rất lợi hại, tuy không sánh bằng Kẻ Dệt Mộng của chị. Hì hì!” Thần Âm nhẹ nhàng đến gần Kỳ Linh. “Đừng nói cho anh trai chị biết, nếu không, anh ấy lại tức giận cho mà xem. Bắt hồn thú là chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì phải phóng phần lớn hồn lực của mình ra để nuốt chửng hồn lực của đối phương. Để chị nói đơn giản chút, là tương đương với việc bóc trần linh hồn cậu rồi giải phóng khỏi thể xác, sau đó đi nuốt linh hồn của đối phương vào. Trong quá trình này, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị đối phương nuốt ngược lại ngay. Chuyện này không vui chút nào… Cho nên, bình thường, bọn chị đều tập trung tấn công hồn thú đến trạng thái hấp hối, sau đó mới thừa dịp lúc hồn thú nó yếu nhất thì nuốt chửng nó, biến nó trở thành hồn thú của mình. Vì thế hôm nay, bọn chị chẳng khác nào thợ săn đến giúp anh trai chị vây bắt cả. Bọn chị chịu trách nhiệm tấn công nó đến khi hấp hối, sau đó, anh trai chị sẽ nuốt lấy nó.”

“Ồ, hóa ra là vậy…” Kỳ Linh gật đầu mơ hồ, nửa hiểu nửa không.

Màn đêm đen kịt tràn ngập một cảm giác lạnh buốt như ở trong hồ nước. Rừng rậm cuối con đường toát lên vẻ yên tĩnh rợn người. Trong bóng đêm sâu hun hút, từng đợt tiếng bước chân vang lên giống như nhịp trống khuếch đại càng lúc càng gần.

Trời đổ tuyết nhè nhẹ, ban đầu chỉ là từng bông tuyết li ti phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong bóng tối; nhưng chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ trong không khí liền nhanh chóng giảm xuống, cả trấn nhỏ giống như bị kéo về phía hẻm núi sâu thẳm rồi rơi xuống dòng sông băng. Một giây trước, mặt đất vẫn còn là bùn đất xốp, một giây sau liền biến thành vùng đất lạnh giá, băng đóng dày cộp.

Trong khu rừng tối tăm, chi chít băng tuyết dùng tốc độ cuốn phăng tất cả ầm ầm khuếch tán về phía trước, như thể nuốt hết thảy, làm đóng băng vạn vật trong trời đất.

Trận tai kiếp nguy hiểm này đang kéo đến trạm dịch nhanh như tia chớp, những người bên trong dường như vẫn chưa nhận ra. Họ vẫn như chú sóc ngủ ở sâu tận hốc cây, không có cảm giác được bão tuyết vẫn ở phía ngoài.

“Chị… Chị còn muốn uống nước nữa không? Em mang cho chị nhé?”

Kỳ Linh rùng mình, nhìn ra ngoài ô cửa sổ, hình như trời trở gió rồi. Cậu đứng lên, đóng kín cửa sổ lại, quay người rút một cây củi đang cháy trong lò, đi đến bên lò sưởi âm tường nhóm than củi bên trong. Nhiệt độ trong phòng đã khiến người ta không thể chịu nổi nữa.

“Sao đột nhiên lạnh thế này? Bây giờ mới