← Quay lại trang sách

Chương 2 Ban ấn

Khu rừng bên ngoài thị trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.

Ánh trăng lấp lánh tựa dòng thủy ngân đang tuôn chảy trên khắp mặt đất tại trấn Phúc Trạch. Con đường đá nham thạch gập ghềnh khi nãy còn nhuộm vàng ánh tà dương, giờ đây đã biến thành một mặt băng bàn bạc cứng rắn. Trên mặt đường lúc này là thi thể của Kim Tư và Lưu Na đang bị bao phủ bởi từng mảnh băng tinh thể đẹp tựa những đám san hô, gương mặt họ dường như được bảo dưỡng trong băng hổ phách, tỏa ra một vẻ đẹp ghê rợn như bóng dáng của tử thần vừa giáng hạ.

Trạm dịch lúc nãy vẫn còn tiếng người ồn ào, giờ đây đã chìm trong bầu Không gian tĩnh mịch, tối tăm. Mặt sàn, bức vách, hành lang uốn khúc, đình viện… toàn bộ bị bao phủ dưới một trời băng tuyết. Khắp nơi đều là máu tươi bắn tung tóe và các mảnh vụng thi thể vương vãi. Nội tạng lẫn máu thịt vừa nãy còn tỏa hơi nóng ấm thì giờ phút này cũng đã bị đóng băng. Vô số các mảnh vụn thi thể rải rác xung quanh hệt như vừa bị nổ tung.

Ánh đèn tắt lịm. Sinh mệnh và hơi thở của cả thị trấn thoáng chốc như bị ma quỷ đoạt đi mất. Ngôi làng được rừng rậm bao quanh giờ này tối đen như mực, chẳng còn chút ánh sáng và hơi ấm nào. Trong bóng tối buốt giá chỉ có tiếng bão tuyết đang không ngừng gào thét.

Tri giác của Kỳ Linh chỉ còn sót lại đôi phần. Bên tai là tiếng gió rít gào, hay nói cách khác, đó không còn đơn giản là tiếng gió nữa mà là âm thanh của dây cung xé gió bắn ra vô số những mũi tên sắc bén bay vun vút qua màng nhĩ, truyền vào trong đầu, mang lại cảm giác như đau xé. Khắp toàn thân nhức nhối, đau buốt tựa như cả cơ thể bị vô số lưỡi dao cắt qua. Những cảnh tượng trước mắt dao động rồi kéo dài thành từng vệt sáng mơ hồ. Ánh mắt Kỳ Linh phút chốc tan rã trong cơn gió gào rít này, chẳng kịp nhìn thấy rõ ràng bất cứ điều gì nữa, trước mắt chỉ còn lại một vầng sáng đục ngầu. Cậu cảm giác cơ thể mình như đang bị thứ gì đó kẹp chặt và cuốn đi cực nhanh. Là một con quái vật nào đó chăng? Chắc chắn không phải là người, bởi con người sao lại có được tốc độ kinh khiếp đến thế?

Cảnh tượng ban nãy ở trạm dịch vẫn còn đọng lại trong ký ức, dù rằng giờ đây, nơi đó đã biến thành vùng đất ma quỷ tối tăm bị băng tuyết bao phủ. Khi Thầm Âm dùng sợi tơ bạc quấn lấy cậu kéo ra khỏi trạm dịch rồi chạy chối chết, Kỳ Linh chỉ kịp nhìn thấy từ mặt đất trạm dịch bị đóng băng bỗng điên cuồng trồi lên mấy chục lưỡi băng sắc bén hợp thành dây leo. Chúng nuốt chững thân thể những nhà hồn thuật kia, rồi tựa như con rắn chui vào trong đầu họ, sau đó xé toạt ra. Mấy chục con rắn băng khổng lồ tựa như những quái vật có sinh mệnh bao vây lấy gia tộc Thần thị, dùng lưỡi băng sắc bén, nhọn hoắt đâm họ rồi kéo thân thể họ vào trong vực sâu đầy ác mộng kinh hoàng.

Vài giây trước còn là gia tộc hào quang sáng chói muôn trượng như thần thánh, chỉ vài giây sau đã biến thành một đống máu thịt bất lực, vô dụng. Tiếng kêu thảm thiết cào xé ruột gan hòa lẫn với mùi máu tanh nồng nặc vẫn còn lan tỏa trong làn không khí cuộn đến từ phiá sau.

Kỳ Linh không nhịn được muốn nôn mửa.

Tầm nhìn của cậu dần rõ ràng trở lại. Cậu thấy mình đang nằm gục trên lưng Thầm Âm, còn Thầm Âm thì đang dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi chạy trốn vào sâu trong khu rừng rậm tối tăm. Khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều cuả cô giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng ma sợ hãi, đôi môi tái nhợt, đồng tử co rút lại gần như thành một đường thẳng.

“Chị không cứu họ sao…?” Kỳ Linh cất tiếng nói khàn khàn từ cổ họng.

Thầm Âm Không quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Không cứu được! Bọn họ kiểu gì cũng sẽ chết…”

Sau khi Kỳ Linh thích ứng được với khung cảnh biến đổi thần tốc trước mặt, cậu mới nhìn rõ cơ thể mình đang bị Thầm Âm dùng sợi tơ bạc cột chặt lên người, chạy cực nhanh về phía trước, cảm giác như đang bay giữa không trung. Sắc mặt Thầm Âm tái nhợt, nghiến răng vung mạnh tay phải, vô số tia sáng trắng phun trào thành dòng chảy ra khỏi lòng bàn tay cô, cuộn bay về phía trước, quấn lấy những thân cây khổng lồ. Sau đó, Thầm Âm kéo mạnh, một sức mạnh cực đại kéo hai người họ bay vút về phía trước. Mặt đất dưới chân bị cày nát bởi dòng khí dữ dội cuộn trào lướt qua, để lại một khe sâu hoắm, tiếng rền ầm ầm không ngừng vang vọng xuyên qua khu rừng rậm xông thẳng về vùng sâu thẳm, nơi ánh sáng càng lúc càng yếu ớt.

Dù với tốc độ như bảo táp thế này nhưng cảm giác kinh hoàng khiến người ta ngạt thở vẫn bủa vây từ phía sau, dường như càng lúc càng đến gần hơn. Kỳ Linh quay đầu lại, phía xa là gió tuyết mịt mù, bông tuyết bay lả tả khắp trời đất như lông ngỗng xoay tròn. Mặt đất bị đóng băng với tốc độ nhanh không thể tin được đang chực lao đến gần họ, bên tai không ngừng vang lên tiếng băng dần đông nghe răng rắc. Giữa đám gió tuyết màu trắng đang không ngừng đuổi theo họ ấy, thấp thoáng một bóng dáng màu đen khổng lồ.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách điên cuồng, tựa như thần lạnh lẽo đã đến gần sát. Tay chân Kỳ Linh trở nên tê cóng, cậu há miệng nhưng lại phát hiện mình không tài nào uốn lưỡi phát âm cho được. Cậu vận sức muốn nói với Thầm Âm, nhưng từ trong cổ họng truyền ra chỉ là những âm thanh khàn khàn không rõ nghĩa. Tiếng bão tuyết xung quanh cũng nhanh chóng nuốt chửng những âm thanh yếu ớt đó của cậu. Suy nghĩ dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, cái giá lạnh rét buốt như đang giằng kéo linh hồn ra khỏi thể xác cậu rồi xé thành từng mảnh nhỏ. Hai mắt Kỳ Linh từ từ khép lại, cậu sắp mất đi tri giác thêm một lần nữa.

“Nhanh chút nữa, nhanh hơn chút nữa đi! Tôi Không muốn chết đâu…”

Cậu nghe thấy Thầm Âm giống như bị ai đó túm lấy cổ họng, cất lên những âm thanh tràn ngập nỗi sợ hãi kinh hoàng. Thầm Âm có thể cảm nhận chuẩn xác hồn lực to lớn đang phát ra từ bốn phía sau lưng mình. Đó chính là Nanh Thương Tuyết đã giết chết Lợi Cát Nhĩ và mọi người trong gia tộc của cô chỉ trong tích tắc. Hồn lực giống như thủy triều cuồn cuộn ập đến ngay phía sau lưng họ. Cô biết mình không thể nào thắng được nó, chỉ có nước tháo chạy.

Hồn lực đã bị phóng thích đến cực hạn, vô số sợi màu trắng bạc như tơ lụa bung khỏi người cô thành từng luồng với tốc độ ánh sáng, mãnh liệt tựa gió giật sấm rền kéo họ bay vút về phía trước. Ngay khi mà trong lòng cô vẫn còn ôm hi vọng về một sự may mắn thần kỳ nào đó, mong đợi tìm được con đường sống trong cơn đại họa này thì bỗng thấy phía cuối khu rừng có một ngọn núi đột ngột trồi lên từ mặt đất.

“Không…!”

Cô tuyệt vọng đứng yên tại chỗ: trước mặt là tuyệt lộ, sau lưng quái vật đã tiến đến cận kề.

Thầm Âm cứng đờ người vì sợ hãi, cô quay lại, nhìn thấy Kỳ Linh đã ngã xuống khỏi lưng mình từ lúc nào, ý thức đã mơ hồ, nằm ngửa trên mặt đất. Trên gương mặt anh tuấn của cậu phủ một lớp băng trắng mỏng, hàng mày đóng đầy tuyết. Trông cậu như đã cận kề cái chết. Thầm Âm cứng đờ người vì sợ hãi, cô quay lại, nhìn thấy Kỳ Linh đã ngã xuống khỏi lưng mình từ lúc nào, ý thức đã mơ hồ, nằm ngã ngửa trên mặt đất. Trên gương mặt anh tuấn của cậu phủ một lớp băng trắng mỏng, hàng mày đóng đầy tuyết. Trông cậu như đã kề cái chết.

Thầm Âm giương mắt nhìn cơn gió tuyết vần vũ xoay tròn cuồng loạn đang dần dần tiến gần đến, bỗng hạ quyết tâm.

“Nếu nhất định phải như vậy…”

Mây đen trên bầu trời cuồn cuộn kéo đến, tiếng sấm rền xiết ầm ầm từ sau trong những đám mây dày cộp không ngừng vang lên. Giờ phút này, nếu đứng từ trên bầu trời đêm xanh thẳm nhìn xuống hẳn sẽ thấy cánh rừng rậm rạp này đang bị bao phủ trong bảo tuyết, những gốc cây cao lớn chọc trời đều bị quấn chặt bởi chi chít những sợi tơ màu đen thành một tấm lưới, tỏa ra hơi thở tử thần của kẻ săn mồi.

Tựa như có con nhện khổng lồ đã để lại một cái bẫy màu trắng chết chóc trên mặt đất. Giữa bóng cây dày đặc, thỉnh thoảng có vài tia sáng le lói liên tục nhấp nháy ở khắp nơi, sau đó lại biến mất một cách bí ẩn, giống như vô số con mắt cực to đang chớp nháy trong bóng tối.

Thầm Âm kìm nén cảm giác sợ hãi như bị quái thú khuấy động lên trong lồng ngực, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm vào cơn gió tuyết đang từ từ tiến đến gần kia.

… Đừng sợ, chỉ cần vận dụng toàn bộ hồn lực, cảm ứng được tốc độ của đối phương thì sẽ Không đến nỗi chết…

… Mỗi một sợi tơ kia đều có thể thay mình bắt được chính xác sự chuyển động và biến hóa của hồn lực đối phương, chỉ cần tĩnh tâm cảm nhận là có thể đoán trước được lúc đối phương tấn công…

… Không muốn chết như vậy… Không cần phải chết ngay lúc này… sẽ Không sao đâu…

… Không sao đâu, thật sự nếu đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, mình còn có thể…

Thầm Âm dần dần kiểm soát được nỗi kinh hoàng trong lòng, từ từ nhắm mắt lại. Cô khai mở hồn lực từ trong cơ thể, nó tựa như dòng nước chảy lưu chuyển theo những sợi tơ trắng, hồn lực bám vào từng tấc lưới xen kẽ. Trong đêm tối, tất cả biến hóa nhỏ nhặt, tất cả ý đồ công kích, tất cả hồn lực đang di chuyển đều thông qua những sợi tơ kia truyền về cơ thể cô. Cô dường như đã biến thành một con quái vật khổng lồ đang giăng lưới thần kinh màu trắng phủ khắp cả rừng rậm. Giờ đây, cả khu rừng trở thành cơ thể to lớn của cô.

“Tới rồi!” Đôi mắt cô bỗng mở to ra.

Chỉ trong nháy mắt khi hồn lực chưa kịp phản hồi, cô đã thấy năm chiếc móng vuốt sắc bén vồ đến như chớp giật, tựa như những lưỡi hái nhọn hoắt có thể vươn thẳng đến vô hạn, xuyên thủng cơ thể cô. Toàn thân Thầm Âm bị lực công kích khổng lồ xuyên qua, đánh bay về phía vách núi đằng sau phát ra tiếng “ầm” vang dội, đá vụn văng tung tóe, bụi bay mù mịt khắp trời.

… Rõ ràng cô đã cảm nhận được từ trước nhưng tốc độ quá khủng khiếp nên Không kịp né tránh…

Trời đất khôi phục vẻ tĩnh lặng như tờ.

Cát bụi chậm rãi lắng xuống, vách núi nơi cơ thể Thầm Âm quật vào khóe thành một cái hang sâu hun hút. Ngay cửa hang, mái tóc đen như lụa cả Thầm Âm bay ngược ra ngoài. Hàng ngàn tiếng băng vỡ vụn vang lên. Những dây leo tinh thể băng sắc bén như muôn vàn lưỡi dao nhọn đang chậm chạp, uốn éo mọc lên lấp kín hang động kia. Trông chúng như đang chen chúc nhau đâm ra từ vách núi, xuyên thủng cả tầng nham thạch, chĩa mũi thủy tinh nhọn hoắt ra ngoài. Giữa đám tinh thể băng kia là mái tóc của Thầm Âm bị ngâm trong vũng máu sền sệt ám màu chết chóc.

Kỳ Linh nằm trên mặt đất, nhìn hình ảnh xoay ngược ở phía sau bằng ánh mắt rệu rã. Chứng kiến Thầm Âm bị đám dây leo băng tuyết kia cuồn cuộn nuốt chửng, sâu trong đáy mắt bất lực của cậu là hình ảnh hang động bị những dây băng chen chút lấp kín phía xa xa.

Cùng lúc đó, vô số mảnh băng bén nhọn trồi lên từ mặt đất xung quanh cậu với tốc độ chậm chạp, dùng tư thế kiêu ngạo từ từ đâm xuyên qua da thịt cậu, từng vòng trói chặt cơ thể, rồi xiết lại. Trên mỗi lưỡi băng lại mọc ra thật nhiều gai băng bén nhọn khác. Mắt cá chân, bắp đùi, cánh tay, lồng ngực, bụng của cậu đã bị những lưỡi băng chi chít xé nát, chúng nhanh chóng truyền vào từng cơn rét buốt như tiêm nọc độc vào cơ thể, cảm giác đau đớn đã khiến cậu trở nên tê liệt. Dòng máu lành lạnh chảy ngược tràn ngập cả lồng ngực, chèn ép khiến tim đập yếu ớt, một dòng máu tanh nồng phun ra từ trong miệng cậu.

Trong đầu Kỳ Linh, hình ảnh cuối cùng trước khi mất đi ý thức chính là móng vuốt khổng lồ của con quái thú lông lá xù xì kia. Trên đó máu tươi đầm đìa, ánh trăng rắc xuống khiến nó sáng lên một màu xanh u tối. Móng vuốt cực lớn giơ cao hướng về phía cậu, che khuất đi ánh trăng vằng vặc, bổ xuống nhanh như chớp từ trong bóng đêm u tối.

♣ ♣ ♣

Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía tây.

Lúc Liên Tuyền bước vào thành phố Rannes đã là giữa trưa. Bầu trời quang đãng, tường bao cao thấu bầu trời xanh thẳm như đại dương yên ả và thuần khuyết. Thỉnh thoảng dăm chú chim biển màu trắng cất lên tiếng hót vang dội rồi âm thanh nhanh chóng bị gió cuốn đi xa.

Không khí nơi thành phố cảng có mùi mằn mặn đặc trưng của biển cả, thêm vào đó là ánh nắng rực rỡ khiến tâm trạng con người bỗng trở nên thư thái. Rannes nằm ở phái Tây Nam của Aslan. Vào mùa này, phần lớn lãnh thổ đế quốc đã bước vào đầu đông, nhưng khắp thành Rannes vẫn như được bao phủ trong mùa xuân ấm áp.

Sống trong một thành phố dễ chịu như thế khiến tâm trạng mọi người đều trở nên rất vui vẻ, dù Aslanf người đánh cá từ khơi xa trở về hay là công nhân trong lò rèn, trên khuôn mặt mỗi người luôn đọng lại nụ cười tươi tắn, sáng sủa như bầu trời trong xanh. Thế nhưng trên khuôn mặt của Liên Tuyền lại chẳng hề có nét tươi cười nào cả. Từ nhỏ đến lớn, cô hầu như Không cười bao giờ, tất cả mọ người đều cảm thấy cô quá nghiêm túc. Có lẽ cuộc sống của cô gái này chẳng có gì thú vị chăng?

Là một trong bốn thành phố lớn của Aslan, Rannes nằm ở vị trí thông thường chiến lược quan trọng của đế quốc. Vô số thuyền bè hàng hải đều đi qua cảng này, dỡ hàng, chất hàng rồi lại khởi hành. Cư dân của thành phố luôn yên ổn làm ăn và sống rất sung túc. Ngành đánh bắt và vận chuyển hàng hải là trụ cột ở nơi đây.

Nhưng Rannes vẫn có một bí mật. Bí mật này tất cả các nhà Hồn thuật đều biết: Đây cũng chính là cửa vào Đồi Hồn, Liên Tuyền đến đây cũng là vì điều đó.

Vừa bước qua cửa thành rộng lớn chưa được bao lâu thì đã nghe thấy những âm thanh huyên náo từ phía xa xa, cô chau mày, quay người nhìn lại. Dưới ánh mặt trời chói mắt, một đội xe ngựa đang băng băng lao đến từ trên con đường màu trắng. Những người bán hàng rong và khách bộ hành ven đường vội vàng né tránh, tất cả mọi người đều dè dặt cúi đầu, như ngầm hiểu với nhau.

Chắc hẳn là một vị quý tộc gia thế hiển hách nào đó ở trong thành rồi, Liên Tuyền kéo mạng che kín nửa gương mặt, đứng sang một bên đường.

Đoàn xe nhanh chóng chạy đến gần, vó ngựa phi trên con đường lát cẩm thạch trắng tạo nên âm thanh vang dội. Chính giữa đường, một bà lão đang chậm chạp cúi người xuống nhặt lại cái rổ vừa bị lật úp do kinh sợ, thế nhưng đoàn xe vẫn lao như bay về phía bà.

Khoảnh khắc ấy, những người xung quanh còn chưa kịp cứu giúp, thậm chí bà lão kia vẫn còn đang giữ nguyên tư thế khom lưng thì “ầm” một tiếng, cơ thể già nua đã như một chiếc lá khô lìa cành, nhẹ bỗng bay lên khỏi mặt đất, sau đó bị hất văng ra, đập vào tường thành bên đường. Máu tươi bắn lên tung tóe dưới ánh nắng chói chang nhanh chóng bết dính lại.

Liên Tuyền nhướng đôi mắt, cau mày nhìn ti thể bà lão nằm gục im lìm ở chân tường trong khi đoàn xe vẫn lao đi như bay. Bọn họ không hề dừng lại hay có chút chần chờ gì cả, giống như chỉ đụng vào một cái sọt hay cái ghế vậy. Một vài hồi ức xưa cũ chợt lóe lên trong đầu cô, đan xen cảnh tượng ngay trước mắt.

Đoàn xe dừng tại tòa cung điện cao lớn màu trắng xây bằng nham thạch cách đó hai trăm mét. Hộ vệ và tỳ nữ đứng đầy trước cổng, cùng nghênh đón những người vừa đến.

Liên Tuyền cất bước, bóng cô thoáng lay động dưới ánh nắng, vụt lóe đã đứng ngay trước đoàn xe. Người trong xe vén tấm màn xa hoa nặng trịch lên, thấy Liên Tuyền đang đứng trước xe ngựa liền nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó khinh thường dời mắt đi, rít lên kẽ răng: “Cút!”

Liên Tuyền vẫn Không hề nhúc nhích, giống như chẳng thèm để ý đến tên võ sĩ to con cầm gậy nanh sói đang đi về phía mình từ đằng sau vậy. Người đàn ông trong xe nheo mắt. Ngay giây tiếp theo, tên võ sĩ kia đã vung gậy nanh sói được đúc từ sắt đen, nện thật mạnh về phía Liên Tuyền như một con dã thú.

Tiếng xương vỡ vụn xen lẫn tiếng nanh nhọn cắn phập vào máu thịt vang lên. Thân thể Liên Tuyền bay văng ra ngoài, rơi “bịch” xuống mặt đất cách đó mười mấy mét, lăn mấy vòng trên mặt đá nham thạch.

Toàn bộ người dân xung quanh đều cúi đầu im lặng, không ai dám lên tiếng, tất cả đều lén lút liếc nhìn Liên Tuyền đang nằm yên không nhúc nhích ở giữa đường.

Người đàn ông trên xe đủng đỉnh bước xuống, trên trường bào lộng lẫy của gã điểm xuyến đường viền trắng bạc và hoa cài ở cầu vai, lấp loáng ánh sáng trắng chói mắt trong nắng mặt trời.

Gã ung dung đi đến bên cạnh Liên Tuyền, giơ chân lật người để cô quay mặt lại đối diện với gã, “Có ai từng nói với mày bọn tao là thế gia đứng đầu về hòn thuật ở Rannes chưa?”

“Thế gia đứng đầu về hồn thuật à… Vậy vậy thì vừa hay… được việc rồi…”

Liên Tuyền chậm chạp đứng dậy, bởi vì vừa trúng đòn nặng và rơi xuống đất nên cổ, xương sống và các khớp xương của cô đều bị lệch lạc. Cô đứng thẳng người lên, thong thả xoay cổ, cánh tay và eo hệt như đang sắp xếp lại cả cơ thể vừa bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, xương khớp vặn vẹo kì lạ, phát ra tiếng kêu rắc. Cảnh tượng này trông quái dị khôn tả.

Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia nghi ngờ, “Mày nói gì?”

“Tôi nói là…” Cuối cùng, Liên Tuyền xoay cổ lại, giống như hoàn tất việc cắm cái chêm to lớn vào rãnh gỗ, “… Anh biết hồn thuật, thật là được việc rồi. Bởi vì tôi đã từng thề rằng, tuyệt đối sẽ không giết những người Không biết hồn thuật.”

“Mày nói đùa cái quái gì thế?” Thoắt cái con người của người đàn ông co lại, sát khí bừng bừng làm bay tốc trường bào của gã lên.

Nhưng ngay cả cơ hội để ra tay Liên Tuyền cũng không dành cho gã. Hai tay cô đưa thẳng lên không trung, thân thể người đàn ông kia liền như bị một đôi tay khổng lồ vô hình nắm lấy, vút lên bầu trời cao vút. Cùng lúc đó, Liên Tuyền tao nhã ung dung chuyển tay hướng về phía một cái ao gần đó, nhẹ nhàng nắm lại. Thế là vô số giọt nước tròn xoe bay lên Không trung, hướng về phía cô. Cô lật tay, nắm tay hướng về phía người đàn ông trên bầu trời kia vung mạnh ra.

Những giọt nước cỡ bằng viên trân châu bay nhanh như chớp về phía gã, một chuỗi âm thanh “bụp, bụp” vang lên khi những giọt nước bắn xuyên qua thân thể. Vô số giọt nước cứng như viên bi sắt không ngừng xoay quanh gã đàn ông, bắn xuyên qua cơ thể gã hết lần này đến lần khác giống như một đám côn trùng hung hãn vây bắt con mồi của mình. Cứ thế lặp đi lặp lại, trên người gã xuất hiện chi chít lỗ thủng. Màn sương máu li ti bay khắp trời giống như những hạt bụi đỏ dính đầy lên bức tường đá màu trắng cao lớn xung quanh.

Một tiếng nổ lớn rền vang, thi thể của gã rơi xuống đất, những giọt nước chứa đầy máu tươi của gã biến thành vô số viên bi đỏ ngầu, giống như những con sâu đã hút no máu đang bay lơ lửng cách thi thể gã vài mét. Liên Tuyền không hề có bất cứ biểu cảm nào, những ánh sáng hờ hững toát ra từ đôi mắt trông có vẻ như đã thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng phất tay, những viên bi máu đỏ ngầu kia lập tức vỡ tan, hóa thành những giọt nước lớn có nhỏ có, ào ạt trút xuống người gã.

Muôn vàn lỗ thủng trên thân thể gã lại tuôn máu xối xả. Liên Tuyền đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh gã, nhẹ nhàng tháo mạng che mặt ra. Ánh mắt người đàn ông kia bỗng trở nên kinh hoàng giống như nhìn thấy quái vật.

Gió biển thổi tóc Liên Tuyền tung bay dưới ánh mặt trời khiến gã thấy dấu ấn rõ ràng nơi cổ, ngay bên dưới lỗ tai cô.

“Tước ấn… thứ năm…” Miệng gã đàn ông ứ đầy máu tươi, cất lên tiếng nói mơ hồ. “Cô là…”

Khuôn mặt Liên Tuyền vô cảm và lạnh lùng, cô gật đầu, nhìn gã đàn ông sắp chết trước mặt, nghiêm túc nói: “Đúng, tôi chính là Quỷ Sơn Liên Tuyền, Sứ đồ thứ Năm.”

♣ ♣ ♣

Bên ngoài trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.

Trời đã sáng bảnh mắt, từng đám mây trắng mịn như nhung nối liền nhau che kín bầu trời. Ánh nắng chiếu xuyên qua những tán cây xanh tươi tạo nên từng vệt lốm đốm, lay động bên cạnh người Kỳ Linh. Gió mang theo mùi hương, của lá cây trong lành, không khí như được ánh nắng sưởi ấm. Mùa đông giá rét như đã lùi xa vào nơi sâu thẳm của rừng rậm, giờ phút này, trấn Phúc Trạch như lạc vào mùa xuân ấm áp sau khi tuyết đã tan hết. Tất cả đều vô cùng tươi đẹp, dường như trận giết chóc ác mộng đêm qua chưa hề xảy ra vậy.

Bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt đến đau nhói, theo bản năng, Kỳ Linh lập tức ngồi bật dậy, nhìn xuống lồng ngực mình. Thật kỳ lạ, rõ ràng tối qua, lồng ngực cậu đã bị những lưỡi băng sắc bén đâm thủng, giờ lại hoàn toàn chẳng có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Cậu vén tay áo và ống quần lên phát hiện tay chân cũng Không có bất cứ vết thương nào.

Vậy Thầm Âm…

Ngay tức khác, cậu quay đầu lại, nhìn về phía vách núi thẳng đứng. Hang động mới bị khoét ra đêm qua vẫn còn nguyên ở đây, nhưng những tinh thể băng sinh trưởng điên cuồng kia đã biến mất từ lúc nào. Kỳ Linh lồm cồm bò dậy, nhanh chóng leo lên vách núi. Vừa leo cậu vừa cảm thấy mình như đã thay đổi da thịt, Không những Không giống một người vừa giãy giụa trở về từ cõi chết, mà còn như thể chưa dùng hết sức lực vậy. Sau khi leo lên đến nơi, cậu phát hiện hang động trống trơn, chẳng có gì cả.

Nhưng hôm qua, rõ ràng cậu đã nhìn thấy Thầm Âm bị mấy tia chớp sáng rực đánh trúng, ném vào đây mà? Bên trong còn đầy kín tinh thể băng nhọn hoắt như những lưỡi dao sắc bén. Thế nhưng bây giờ hang động lại trống trơn, Kỳ Linh vuốt thử lên hòn đá bên rìa hang động, phát hiện các vết cắt còn mới tinh, chứng minh hôm qua cậu không hề bị ảo giác, hang động này đúng là mới vừa hình thành.

Cậu thất vọng leo xuống mặt đất, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra Ngân Trần đang ngồi cách đó không xa.

Ngân Trần ngồi trên nhánh rễ của một cây đại thụ. Nhánh rễ màu đen kia trồi lên khỏi mặt đất, cong queo một đoạn trên không trung rồi lại chui xuống lòng đất, trông giốngnhư một cây cầu to bằng một người ôm.

Vệt sáng lốm đa lốm đốm đong đưa từ tàng cây to xanh biếc soi vào mặt Ngân Trần. Trong ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt anh tinh xảo như được tạc từ băng tuyết, đồng thời cũng toát lên một vẻ lạnh lùng uy nghiêm. Trường bào của anh như mây chậm chạp lượn lờ trong không khí một cách thần kỳ, khiến vẻ thần bí và cuốn hút khác thường trên người anh càng thêm đậm nét. Anh gặp lại quyển sách có da dê đang cầm trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Linh, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

“Đi? Đi đâu ạ?” Kỳ Linh vô thức vòng tay ra sau gáy, hoàn toàn không hiểu Ngân Trần đang nói gì. “Anh ơi, tôi mới vừa tỉnh ngủ, vẫn còn chưa kịp rửa mặt đâu.”

Ngân Trần: “Cứ đi theo tôi. Từ từ tôi sẽ kể với cậu, hiện tại trong một chốc một lát cũng không thể nói rõ ra hết được.”

“Vậy anh là người đã cứu tồi à? Hôm qua, tôi nhớ được hình như mình đã bị vài lưỡi cắt ra…” Kỳ Linh gãi gãi đầu, dường như cảm thấy mình miêu tả như vậy cũng hơi quái lạ, “Anh là thấy thuốc sao?”

Tôi không phải thầy thuốc.” Ngân Trân cúi đầu, xoa xoa cặp chân mày của mình, vẻ mặt tỏ ra hơi khó chịu, “Khi tôi đến thì cậu đã nằm ngủ ở đó rồi.”

Ngân Trần hít một hơi thật sâu, khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.

“Anh à, trước đó, tôi thực sự sắp chết thật đấy…” Kỳ Linh nghĩ ngợi, không biết nên giải thích với anh ta như thế nào. Dù sao không phải ai cũng tin vào sự tồn tại của hồn thú hoặc các nhà Hồn thuật trên đời. Thế là cậu chuyển đề tài, “Lúc đến, anh có nhìn thấy trong hang kia, ở bên kia ấy, có một chị gái không? Lớn hơn tôi chừng hai, ba tuổi, dáng vẻ rất xinh đẹp. Anh có thấy chị ấy không?”

Ngân Trấn nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt tĩnh lặng như sương đọng, “Không thấy.” Sau đó, anh liền đứng lên, đi về phía Kỳ Linh, “Cứ đi theo tôi, đến Granlt.”

“Gr… Granlt?” Kỳ Linh hoảng hốt, “Anh muốn dẫn tôi đến Granlt? Tại sao? Tôi còn phải chạy về trạm dịch nưã, bên đó thế nào tôi. Nếu không trở về, bà chủ nhất định sẽ mắng tôi chết mất. Với lại, tôi đã sinh ra và lớn lên ở đây, cuộc đời chưa từng…”

Còn chưa nói hết câu, Kỳ Linh đã cảm giác khắp cổ họng mình đều là băng vụn lạnh buốt. Cậu ho sù sụ ra vài mảnh băng, lưỡi tê cóng.

“Ổn ào quá!” Ngân Trần khẽ nheo mắt, day day tai, làm ra vẻ như đã hài lòng, hưởng thụ sự yên lặng giờ phút này. Anh quay đầu lại, đôi mắt trong suốt dưới tia nắng lấp lánh như đá quý, nói với Kỳ Linh, “Kể từ ngày hôm nay, cậu đã trở thành một Sứ đồ. Cuộc sống trước đây không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa cả.”

“Ổn ào quá!” Ngân Trần khẽ nheo mắt, day day tai, làm ra vẻ như đã hài lòng, hưởng thụ sự yên lặng giờ phút này. Anh quay đầu lại, đôi mắt trong suốt dưới tia nắng lấp lánh như đá quý, nói với Kỳ Linh, “Kể từ ngày hôm nay, cậu đã trở thành một Sứ đồ. Cuộc sống trước đây không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa cả.”

“Sứ đồ… là… gì chứ?” Kỳ Linh mơ hồ có găng hỏi bằng cái lưỡi đang bị đông cứng không chịu nghe theo sự sai khiến của mình.

Đồng tử Ngân Trần co lại, anh sải từng bước đến gần Kỳ Linh. Trên thân cây xung quanh đột nhiên đóng đầy băng những luồng xoáy rét không ngừng xoay chuyển trong không khí.

“Cậu hỏi tôi Sứ đồ là gì ư?” Ngân Trần đứng trước mặt Kỳ Linh, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. “Rốt cuộc, cậu là ai?”

“Tôi…” Kỳ Linh nhìn Ngân Trần lạnh lùng đang đứng trước mặt, nỗi sợ hãi giá buốt khi nãy lại bắt đầu cuộn trào.

“Cậu chưa từng nghe qua về Sư đồ sao?”

“Chưa từng nghe ạ…”

“Vậy cậu có biết hồn thuật không?”

“Không biết…”

Ngân Trần nhìn cậu thiếu niên đầy khí khái nhưng vẫn chưa trút bỏ hết nét ngây thơ trước mặt, vẻ mặt cậu tràn ngập nỗi sợ hãi nhưng lại không mảy may có sự chột dạ. Rõ ràng cậu ấy đang nói thật.

Đôi mắt Ngân Trần thanh tỉnh lại, băng sương trên cây hoá thành khói trắng, biến mất dưới ánh mặt trời ấm áp. Anh thở dài, không biết rốt cuộc Tư tế Bạch Ngân đang nghĩ gì, cảm giác giống như là đang trêu ngươi anh vậy. Cũng chỉ đành dẫn cậu ấy về Granlt, tự mình đi hỏi Tư tế Bạch Ngân thôi.

“Anh… Anh sẽ giết tôi ư…?” Kỳ Linh núp phía sau thân cây, ló đầu ra, ngón tay bấu chặt lấy thân cây, căng thẳng hỏi.

Một cảm giác giống như có dòng suối dịu dàng, trong trẻo chảy qua ngực Ngân Trần. Cảm giác như xa xôi lại như quen thuộc anh cười nhẹ, khuôn mặt dịu đi mấy phần anh tuấn vô cùng, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói khẽ với Kỳ Linh bằng chất giọng rất đỗi êm ái: “Yên tâm, không đâu. Tôi không giết cậu. Tôi sẽ bảo vệ cậu.”

♣ ♣ ♣

Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.

Liên Tuyển trọ ở một lữ quán nhỏ, cô ngồi trên giường, nhắm mắt im lặng. Đầu giường đặt chiếc đèn đồng mà chủ quán đưa đến, cô cũng không thắp lên. Trong bóng tối, khuôn mặt cô vẫn không có bất cứ một biểu cảm nào.

Ngoài cửa số, vầng trăng tròn vằng vặc treo cao trên biển rộng, nhìn ra từ ô cửa sẽ thấy mặt biển gợn sóng lăn tăn trong đêm tối.

Một gợn sóng trong suốt nhấp nhô lan rộng trong không gian.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Liên Tuyền mở mắt, thân thể tĩnh lặng bùng lên một làn sương màu xanh thẫm, giống như bị cơn gió thổi tan, trong nháy mắt đã phát tán ra ngoài cửa sổ.

Thời gian chậm chạp trôi qua trong bóng tối tĩnh mịch.

“Xem ra lần này…” Liên Tuyền khẽ nói, “… một con quái vật lợi hại đã đến rồi…”

Ánh trăng soi xuống con đường nối liền thành Rannes tạo thành một lớp trắng bạc. Hai bên đường có hàng cột đá khổng lồ điêu khắc các loại thần chú, trong bồn hoa xây bằng đá cẩm thạch màu trắng nở rộ các loại hoa lá. Dọc suốt con đường, lác đác vài đài phun trang trí, tất cả mọi thứ này tượng trưng cho cảnh phồn hoa sung túc của Rannes.

Giờ phút này, mấy tiếng leng keng nghe êm ái đang dịu dàng lảnh lót trong đêm khuya thanh vắng. Âm thanh từ ngoại thành truyền đến đang từ từ tiến vào thành phố Rannes.

♣ ♣ ♣

Bên ngoài trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.

“Chúng ta cũng không cần về trấn Phúc Trạch nữa. Nơi đó đã…” Ngân Trần ngập ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp “Chúng ta xuất phát thẳng từ nơi này, đến cảng Rannes rồi đi thuyền. Đó là cách đến Granlt đơn giản và nhanh nhất.”

Kỳ Linh đứng sau lưng Ngân Trần ngơ ngác gật đầu. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trấn, bên đó tối đen như mực chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng cậu vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi mình chạy khỏi trạm dịch, xung quanh máu tươi văng tung tóe, nội tạng nằm rải rác khắp nơi. Nghĩ đến đây, gương mặt cậu hiện lên vẻ bi thương.

Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, khẽ thở dài. Lúc chạy đến Phúc Trạch, anh còn cho rằng mình đã đến muộn mất rồi, vì từ trạm dịch ở đầu trấn đến tận sâu trong trấn, khắp nơi đều là những trụ băng lớn bé sắc bén ngoi lên. Có trụ đâm thẳng qua một thi thể, có trụ thì treo mấy mảnh nội tạng máu chảy đầm đìa. Cả trấn trông như địa ngục kinh hoàng đã bị ác ma cắn nát. Anh cảm nhận được quỹ đạo của hồn lực để lại trong không khí, liền một mạch đuổi theo vào rừng sâu ngoài trấn, sau đó nhìn thấy Kỳ Linh đang nằm ngủ say trên mặt đất.

Anh nhắm mắt lại, chỉ có thể cảm ứng được hồn lực truyền đến từ thân thể Kỳ Linh. Anh cũng không rõ tại sao ba điểm đỏ lúc trước thấy ở Khởi Nguồn Tiên Tri, đến giờ chỉ còn mỗi mình Kỳ Linh mà thôi.

Nhìn thấy Kỳ Linh đang đau buồn, Ngân Trần bèn chậm rãi đi đến bên cạnh, đưa tay về phía cậu. Kỳ Linh không nói gì, nhưng con ngươi run run, hiển nhiên cảm thấy sợ hãi.

Ngân Trấn nhẹ nhàng đến gần cậu, nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”

Ngân Trần giơ tay đặt lên gương mặt cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển đến góc xương sọ phía sau lỗ tai.

“Có thể sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng sẽ không sao đâu, cậu cố nhịn một chút.”

Ngón tay Ngân Trần ấn chặt lên da đầu sau gáy của Kỳ Linh, vài luồng lực giá buốt như cây kim sắc bén nhanh như chớp đâm vào cơ thể cậu. Xúc cảm lạnh buốt điên cuồng xông vào từ gáy khiến tim Kỳ Linh thoắt cái như bị thít chặt.

Nhưng người thật sự sợ hãi lại là Ngân Trần. Khi dùng vài tia hồn lực để thăm dò thân thể Kỳ Linh, anh phát hiện hồn lực mình vừa phóng ra khi tiến vào cơ thể Kỳ Linh chớp mắt đã biến mất không chút tăm hơi. Mà so ra, hồn lực đựng trong cơ thể Kỳ Linh giống như biến cả mênh mông bát ngát, cuồn cuộn ngất trời.

Rốt cuộc, Ngân Trần cũng có thể xác định được Kỳ Linh chính là Sứ đồ mà tư tế Bạch Ngân đã giao phó cho mình tìm kiếm. Ngân Trần thở dài, nhìn Kỳ Linh tựa như một tờ giấy trắng trước mặt mình, trong mắt là biểu cảm khiến người khác không cách nào suy đoán được. Nhưng cũng tốt, nếu so với việc phải đào tạo lại một người đã học đụơc chút hồn thuật vớ vẩn nào đó thì người như Kỳ Linh lại có thể bắt đầu từ khởi điểm thuần túy nhất.

Vừa định buông tay, đột nhiên Ngân Trần lại như cảm giác được điều gì đó, ngón tay lại phóng ra thêm hồn lực.

“Đừng cử động!” Ngân Trần khẽ quát.

Kỳ Linh vốn đang sợ hãi, thấy Ngân Trần bất chợt trở nên nghiêm trọng giống như nhìn thấy ác ma thì càng mất lòng tin hơn.

Ngân Trần hoảng sợ rút tay lại, vẻ mặt tái nhợt và trầm trọng. Anh khó có thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trong giây lát kia nói chính xác hơn thì hồn lực của anh giống như bị một con quái thủ khổng lồ không tài nào đoán được kích thứơc đã cắn nuốt hết chỉ trong nháy mắt. Đáng sợ hơn chính là, nếu như Ngân Trần có ý đồ dùng nhiều hồn lực nhằm làm hại Kỳ Linh, hoặc không kịp thu hồi lại thì có lẽ giờ phút này, hồn lực trong thân thể anh đã bị nuốt chửng mất hơn phân nữa rồi.

“Trong thân thể cậu… rốt cuộc là có… thứ quái vật gì…?”

Sắc mặt Kỳ Linh tái nhợt, hoàn toàn không hiểu Ngân Trần đang nói gì. Nhưng từ vẻ mặt kinh hãi của anh ta cậu biết hắn đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ nào đó rồi.

♣ ♣ ♣

Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.

Liên Tuyền đứng lên, đi đến bên cửa số, sau đó nhảy phắt ra ngoài. Cơ thể giống như con chim diệc màu đen bay vút hòa vào nền trời đêm. Trường bào đen tuyền lấp lánh của cô được tôn lên bởi ánh trăng bàng bạc trên bầu trời và mặt biển xanh thẫm gợn sóng lăn tăn dưới chân. Trông có giống như một linh hồn đang len lỏi trong không trung u tối.

Một bóng dáng màu trắng mờ nhạt giữa bầu trời im lặng bay lướt qua từ phía sau cô. Liên Tuyền rẽ sang một hướng khác, sau đó lại lao “vút” đuổi theo bóng trắng kia. Đại dương mênh mông tráng lệ bị vứt lại ở phía sau, hai chiếc bóng một đen một trắng nhanh như sao băng tạo nên vệt sáng mơ hồ trên những đỉnh giáo đường và tháp cung điện.

“Đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho…”

Cánh tay và cổ Qủy Sơn Liên Tuyền lộ ra bên ngoài trường bào, hiện lên vô số đường vân chữ thập đan chéo vào nhau tỏa ra thứ ánh sáng vàng kim. Hồn lực to lớn cuồn cuộn như sóng cả, vang ầm trên bầu trời. Một con quái vật to kềnh càng thoắt cái hiện hình, chiếc bóng khổng lồ trong tích tắc bao trùm cả thành phố dưới chân. Đó là đôi cánh to như một dãy núi, vô số lông vũ màu trắng bạc sáng chói giữa màn đêm. Tiếng kêu quang quác như lưỡi kiếm sắc bén rạch nát cả bầu trời.

Quỷ Sơn Liên Tuyền đứng trên lưng nó, chẳng hề bị chao đảo. Gió thổi trường bào cô bay phần phật. Hồn thú Ám Sí chở cô, im hơi lặng tiếng bay vút về phía bóng trắng đằng trước. Ngước nhìn từ dưới mặt đất, trên bầu trời giống như có một hòn đảo băng đang lơ lửng.

Bên ngoài trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.

“Đừng cử động!”

Ngân Trần ấn Kỳ Linh xuống, khiến cậu đứng im không nhúc nhích được. Anh đưa tay cởi áo cậu, làm lộ ra lồng ngực thiếu niên rắn chắc.

“Anh muốn… muốn làm gì…?” Vẻ mặt Kỳ Linh lúng ta lúng túng.

Ngân Trần không trả lời cậu, chỉ nhẹ nhàng đặt năm ngón tay thon dài lên lồng ngực cậu. Anh nhắm mắt lại, rót vào trong cơ thể Kỳ Linh nhiều hồn lực hơn. Bởi vì, anh vừa cảm nhận được thứ đang tồn tại trong cơ thể cậu thiếu niên khiến anh hoàn toàn không thể tin đó là sự thật. Nếu mới vừa rồi không phải là ảo giác của anh, như vậy thì trong thân thể cậu ấy đến tột cùng ẩn giấu bao nhiều bí mật đây?

Giây phút kể tiếp, theo ngón tay thẩm thấu vào trong cơ thể Kỳ Linh, Ngân Trần cảm giác được năm luồng hồn lực giống như một lực hút khổng lồ của hố đen kéo con người ta xuống vực sâu vô hạn. Anh vừa định lấy tay ra khỏi lồng ngực Kỳ Linh, lại có cảm giác năm luồng hồn lực từ sâu trong cơ thể cậu thiếu niên chợt nhanh như chớp, giống như rắn ngo ngoe quấn lấy luồng hồn lực của mình, điên cuồng đảo hướng cắn trả.

“Xoạt”, Ngân Trần nhảy ngược về phía sau. Như một cách chim lặng lẽ, anh bay thẳng lên tán cây cao trong nháy mắt, sau đó trở mình trên không trung, đáp xuống mặt đất cách Kỳ Linh một trăm mét tạo nên tiếng động vang rền.

Như vừa có một vụ nổ xảy ra, bụi đất bay tán loạn. Giữa cát bụi mịt mù, Ngân Trần quỳ một chân trên đất, mặt đất dưới đầu gối anh đã nứt ra vô số khe hở.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía xa nơi Kỳ Linh đã bị ngã thẳng ra đằng sau.

Làn sóng cuồn cuộn trong lòng ngực giống như nước sôi sùng sục nhưng lại lạnh buốt tới cực độ. Khó hình dung được cảm giác hoang đường trong lòng cậu lúc này. Đúng, là cơn giá rét không ngừng sôi trào, giống như vô số lưỡi dao sắc bén vung cắt vun vút trong cơ thể. Tất cả kinh mạch và tứ chi dưới lưỡi dao này đều bị lóc thành từng miếng, sụp đổ, tách rời, rách vụn thành từng mảnh nhỏ, thành bột vụn, thành chất dịch sền sệt, cuối cùng tan thành không khí. Toàn thân tựa hồ như không còn tồn tại nữa.

Ý thức Kỳ Linh rối mù, vô số luồng sức mạnh không phân định đang chạy loạn trong thân thể cậu giống như từ thuở hồng hoang; vô số dòng nước tụ lại rồi phân tán. Tầm mắt cậu bị ảo giác bao phủ, rất nhiều luồng sáng vàng lưu động trong bóng tối, giống như một bộ rễ cây to lớn đang xen dày đặc. Tất cả động mạch, tĩnh mạch thậm chí là mao mạch hoàn toàn bị những tia sáng vàng kim này lấp đầy, đã căng phồng lên.

“Tôi sắp chết rồi…” Kỳ Linh đau đớn cất lên âm thanh yếu ớt từ trong cổ họng.

Khi mở mắt ra lần nữa, Kỳ Linh thấy xung quanh mình đã tối đen như mực, chỉ có mấy đốm màu vàng phát sáng đang lơ lửng giữa các thân cây, có lẽ là đom đóm. Cậu lồm cồm bò dậy cảm giác thân thể như muốn nổ tung thành từng mảnh nhỏ, đau đớn xưa nay chưa từng có mới vừa rồi giờ đã hoàn toàn biến mất. Cậu quay đầu lại, thấy Ngân Trân ngồi ngay phía sau, sắc mặt tái nhợt đang thở hồng hộc, vẻ như đã bị kiệt sức.

“Anh… không sao chứ?” Kỳ Linh chạy đến, dè dặt ngồi xổm xuống trước mặt anh.

“Không sao! ” Mặt Ngân Trần trắng bệt như viên ngọc hoàn mĩ không tì vết, chỉ sợ đụng vào sẽ vỡ nát. “Lẽ ra nên dẫn cậu đến Granlt rồi mới tiến hành ban ấn. Nhưng ban này, nếu không làm như vậy thì cậu đã mất mạng rồi…”

Sau khi nói ra một hơi nhiều đến thế, Ngân Trần bèn dừng lại, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Kỳ Linh mơ hồ thấy được làn da nơi cổ và xương quai xanh của anh lộ ra khỏi cổ áo có những đường mạch máu vàng lưu động, giống hệt với dòng ánh sáng cậu nhìn thấy trước khi mất đi ý thức. Không biết tại sao, cổ Ngân Trân bị những đường mạch màu vàng này chiếu rọi khiến làn da phát sáng đem lại cảm giác vô cùng hấp dẫn. Dường như có một thứ sức mạnh lớn lao nào đó, hoặc là một phép màu đẹp đến cực hạn đang vẫy gọi khiến Kỳ Linh muốn đến gần, muốn có được… Một cảm giác phiêu diêu và thác loạn dấy lên, máu huyết như sôi trào, cậu cố kìm nén lồng ngực đang bắt đầu hô hấp dồn dập, chợt lắc đầu.

Ngân Trần nhìn Kỳ Linh trước mặt, dường như hiểu lòng cậu. Anh xua tay với Kỳ Linh, yếu ớt nói: “Vừa mới được ban ấn, cậu phải… cách xa tôi một chút…”

“Vì sao ạ?” Kỳ Linh đỏ ửng cả mặt, nhìn Ngân Trân.

“Bởi vì… hiện tại cậu sẽ cảm thấy tôi… nói sao đây, rất hấp dẫn, đúng không nhỉ?”

Ngân Trần nghiêng đầu, giống như hết sức đau khổ mới tìm ra được một từ để tạm hình dung như thế.

“Hả?… Anh.. Hấp dẫn á?” Kỳ Linh liếc nhìn anh đầy xem thường, sau đó lùi lại hai bước, ngồi xuống, hai tay chắp lại, “Quý ngài ơi, tin tưởng tôi đi, anh thật sự đã cả nghĩ rồi!”

Ngân Trần nhắm mắt lại, lười tranh luận với cậu. Kỳ Linh nhìn Ngân Trần đang yếu ớt trước mắt cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí còn không dám thở mạnh, yên lặng ngồi xổm trước mặt, nhìn anh đăm đăm. Chờ rất lâu đến khi thấy được sắc mặt Ngân Trần đã khôi phục vẽ bình thường cậu mới dám kéo tay áo anh, nhỏ giọng hỏi.

“Ban Ấn là gì ạ?” Kỳ Linh lại gải gải đầu mình.

“Trên người tất cả các nhà hồn thuật đều có một dấu ấn. Dấu ấn này căn cứ vào mạch hồn thuật trong thân thể mỗi người khác nhau mà có hình dáng và biển hiện ở những vị trí khác nhau. Dấu ấn trên người Vương tước và Sứ đồ của mình được gọi là Tước ấn. Tước ấn của hai người giống hệt như nhau và cũng ở cùng một vị trí. Sau khi Vương tước tìm được sứ đó của mình thì đưa về đế đô Granlt, ban cho mạch linh hồn và tiến hành nghi thức khiến Sứ đồ có tước ấn giống mình, đó được gọi là ban ấn.”

“À Kỳ Linh nửa hiểu nữa không. Cậu vuốt vuốt mái tóc trên trán, để lộ ra đường chân tóc thật đều, vẻ mặt thoáng mờ mịt. “Nhưng tại sao mới vừa rồi anh nói nếu hiện tại không ban ấn cho tôi thì tôi sẽ mất mạng?”

“Tước ẩn không chỉ là một dấu ấn đơn giản như vậy. Nó là nơi tập trung nhiều hồn lực nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất. Hơn hết thảy, nó là điểm xuất phát lúc nhà Hồn thuật vận dụng hồn lực. Vả lại, quan trọng nhất, nó là nơi mà hồn thú của chúng ta trú ngụ. Cậu biết tước ấn của mình có Nanh Thương Tuyết đang ngoan ngoãn ở trong đó không? Nếu như mới vừa rồi tôi không ban ấn cho cậu, nó không tìm được chỗ trú ngụ trong thân thể cậu thì hồn lực của nó và cậu không thể nào cùng tồn tại. Kết quả cuối cùng không phải cậu chết thì là nó chết.”

“Kinh khủng vậy cơ à?” Kỳ Linh ngồi bệt xuống đất “Ý anh nói là quái vật mới vừa rồi vẫn còn truy sát tôi bây giờ đang ở trong thân thể của tôi rồi á? Thật quả kinh khủng.”

“Nó sẽ không bao giờ đuổi giết cậu nữa. Hiện tại, nó chỉ nghe lệnh một mình cậu mà thôi. Cậu kêu nó làm gì nó sẽ làm nấy. Chỉ có hai mệnh lệnh không thể truyền đạt cho hồn thú, một là bảo nó tấn công chủ nhân mình, hai là bảo nó tự sát.” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh đang ngây ra như phỗng trướt mặt. “ Không tin bây giờ cậu thả nó ra thử xem.”

“Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không!” Kỳ Linh vội vàng xua tay, bất chợt như nhớ ra điều gì đó, lại nghiêng người ngồi xuống, nhìn anh trai trông chẳng lớn hơn mình là mấy ở trướt mặt. Gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng của anh ta có vẻ điểm trai, thanh tú hơn mình một chút. “Mới vừa rồi, anh nói tôi là Sứ đồ của anh. Vậy anh là… anh là Vương tước à? Anh chính là một trong bảy người lợi hại nhất đế quốc chúng ta trong truyền thuyết thật sao?”

Ngân Trần liếc mắt, không buồn trả lời cậu. Nhưng Kỳ Linh vẫn chăm chú nhìn anh, chờ đáp án. Ngân Trần bị ánh mắt nồng cháy và mong đợi của cậu thiếu niên trước mắt nhìn đến mức khó chịu, thế là đành phải miễn cưỡng gật đầu.

“Oaaaa!” Kỳ Linh đứng vụt dậy, “Vậy mà tôi lại có thể gặp được Vương tước! Còn là Sứ đồ của Vương tước nữa! Cừ khôi quá đi!”

Kỳ Linh lại ngồi xổm xuống, nhìn ngó lại ngại phiền phức, thế là dứt khoát ngồi bệt xuống luôn, hai chân lười nhác xoải rộng ra. “Vương tước, ngài muốn tôi làm gì? Tôi có thế giúp ngài nấu cơm, tôi nấu ăn thật sự rất tuyệt đấy cả trấn ai cũng khen ngợi cả! Tôi cũng có thể giặt quần áo giúp ngài, ngài xem ngài hay mặc đồ màu trắng, dễ bẩn lắm! Vừa tạnh mưa mà đi vào rừng một chuyến, thoắt cái là biến thành con khỉ lấm lem ngay! Tôi còn biết đấm lưng, bóp vai, chải tóc cũng rất đẹp nữa! Ngài xem mái tóc dài của ngài này, còn có bím tóc nhỏ nữa, mỗi buổi sáng phải rất mất thời gian đây. Cần tôi chải đầu cho ngài không? Tôi sẽ cột cho ngài mái tóc đẹp hơn cái đuôi sam hiện tại, giống như tóc của tôi đây này. Ngài xem thử có thích không? Để tôi nghĩ thêm coi tôi còn biết làm gì…”

Ngân Trần nhắm mắt lại, day day tai, Kỳ Linh lại ho sù sụ ra vài mảnh băng vụn. Cậu vừa ho vừa ra hiệu “Biết rồi, biết rồi! Tôi câm miệng ngay đây!” với Ngân Trần. Dù cậu ủ ê lè chiếc lưỡi bị đông cứng đến tê tái ra nhưng Ngân Trần vẫn thấy được niềm khát vọng và nỗi vui sướng phát ra từ nội tâm qua ánh mắt cậu, Ngân Trần không khỏi khẽ bật cười. Đến lúc anh phát hiện ra bản thân đang cười thì cũng tự cảm thấy giật mình.

“Ngài Vương tước, vậy ngài sẽ dạy tôi hôn thuật chứ?” Kỳ Linh ngồi xích lại gần anh.

“Dĩ nhiên!” Ngân Trần thản nhiên khẳng định.

“Thật ạ? Vậy thì tốt quá!” Kỳ Linh nhanh chóng bật dậy khua tay múa chân. “Ngài Vương tước, ngài cần đấm lưng không? Sứ đồ mát xa cho ngài một lát nhé? Áo choàng của ngài mỏng quá, ngài có lạnh không, có lạnh không? Thân thể của tôi rất mạnh khỏe để tôi nhường áo cho ngài. Ngài muốn uống nước không? Tôi đi tìm nước cho ngài gài

Cậu còn chưa nói xong, Ngân Trân lại giơ tay lên. Kỳ Linh vội vàng che miệng lại, giơ hai tay lên đầu hàng. Có điều lần này, Ngân Trần không làm cho câu ho ra băng nữa mà nhẹ nhàng khua tay trên đỉnh đầu. Tiếng là cây lay động xào xạc, Kỳ Linh ngẩng đầu, thấy vô số giọt sương trên lá phát sáng lấp lánh như đom đóm đang đua nhau bay về phía Ngân Trấn, ngưng tụ thành một quả cầu nước to cỡ nắm tay lơ lửng trước mặt anh. Ngân Trần đưa tay ra lấy, như thể hái một quả táo, “Thật sự tôi hơi khát.”

Anh tao nhã đưa quả cầu nước vào miệng, Kỳ Linh nhìn đến mê mẩn, “Ngài Vương tước, ngìa lợi hại quá… “

“Đừng gọi tôi là ngài Vương tước mãi thế. Tên tôi là Ngân Trần. “

“Ngân Trần… tên thật là hay… Tôi nghe Thầm Âm nói, Vương tước chia theo cấp độ. Ngân Trần, anh là Vương tước cấp mấy? Lợi hại như vậy ít nhất cũng phải là Vương tước cấp đầu ấy nhỉ? ” Kỳ Linh vung tay lên, kích động vô cùng.

“Ừ, đúng vậy! Vương tước chia làm bảy cấp độ, từ cấp độ số Bảy đến cấp độ số Một. Số càng nhỏ thì càng lợi hại. Tôi là Vương tước cấp Bảy.”

“Gì cơ…?” Giọng nói Kỳ Linh rõ ràng nhuốm vẻ thất vọng, “Anh là người yếu nhất trong bảy người à?”

Cậu buông thõng tay xuống, vừa dứt lời thì “xoẹt”, mặt đất dưới chân đột ngột nứt ra, một mũi chông bằng băng nhọn hoắt như thanh tre đâm xuyên lên, chĩa thẳng vào cổ họng cậu.

“Tôi sai tôi…!” Kỳ Linh ngửa cổ xin tha.

“Hừm!” Ngân Trần hừ lạnh, sau đó nhắm mắt dưỡng thân hoàn toàn không để ý đến cậu nữa.

Chông băng lại “xoạt” rút xuống lòng đất. Kỳ Linh lúng túng cười khan, gãi gãi đầu.

“Có điều, trong bảy chúng tôi, sự tồn tại của Vương tước cấp Hai tương đối đặc biệt. Sau này, nếu cậu vô tình gặp hắn thì tốt nhất nên tránh đường vòng đi.” Ngân Trần mở mắt, nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

“Tại sao? Không phải chỉ mới cấp Hai thôi sao, lẽ nào còn lơi hại hơn cả cấp Một à?” Kỳ Linh thắc mắc.

“Bởi vì Vương tước cấp Hai chuyên chịu trách nhiệm thanh trừ các Vương tước phản bội đế quốc hay Tư tế Bạch Ngân. Cho nên hắn được tôn là “Vương tước Giết chóc”. Nói đơn giản là “Vương tước chuyên đi giết Vương tước”, Sứ đồ của hắn cũng vậy, được gọi là “Sứ đồ Tàn sát”. Về phần Vương tước cấp Một thì... cậu không cần phải lo. Chắc hẳn cả đời này, cậu cũng khó có cơ hội gặp được hắn một lần. Vương tước cấp Một hiện tại đến chúng tôi cũng chưa từng có ai được gặp mặt. Nghe nói hắn luôn ở chỗ sâu nhất trong Trái Tim đế đô Granlt, chưa từng rời khỏi đó.”

“Như vậy à…?” Kỳ Linh mang máng hiểu, gật đầu.

“Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát không có chuyện gì quan trọng thì cậu đừng đánh thức tôi. Ngân Trần nhắm mắt lại lần nữa, tựa Vào thân cây bên cạnh ngủ thiếp đi.

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Ngân Trần khiến làn da anh trắng trẻo mịn màng giống như mặt sứ bóng loáng. Kỳ Linh ở gần kề quan sát. Trong không khí thoang thoảng mùi hương tản mác từ người Ngân Trần, giống như mùi hương cây cối trong lành khíên người ta cảm thấy tươi đẹp như mộng ảo. Mùi hương ấy thật hấp dẫn… Hấp dẫn ư?

Kỳ Linh đột nhiên lắc đầu, vội vàng cách xa Ngân Trần một chút. Cậu giơ tay lên vỗ vào huyệt thái dương của mình, “Không phải mình bị bệnh rồi đấy chứ?”

Cậu quay đầu lại liếc nhìn anh, quả thật gương mặt tinh xảo đến mức không thể soi mói được gì: mặt mày sáng láng, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng. Nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta nảy sinh cảm giác bị hấp dẫn chứ?

Xem ra, lát nữa chờ anh ta tỉnh dậy phải hỏi cho kỹ chuyện này mới được. Nếu không thì gay go đây!

Kỳ Linh âm thầm tự ổn định tinh thần, bỗng nhớ đến lời Ngân Trần vừa nói là trên người mình có một tước ấn, thế là vén áo mình lên xem thử. Lồng ngực, bụng đều không có. Cậu liền cởi áo ra, quay đầu nhìn hai bên bả vai và eo, cũng không thấy.

“Ồ, vậy chắc là trên đùi nhỉ? “

Kỳ Linh đưa mắt, trông thấy dáng vẻ Ngân Trần như đã ngủ say, thế là dứt khoát ngay cả quần cũng cởi ra luôn.

“Ồ, hóa ra là ở trên mông! ” Kỳ Linh đăm chiêu gật đầu. “Không phải Ngân Trần nói tước ấn Vương tước và Sứ đồ dù là hình dáng hay vị trí đều giống nhau như đúc sao? Vậy thì trên mông Ngân Trần chắc chắn cũng… “

Lời còn chưa dứt, cậu lại cúi người xuống, ho sủ sụ ra băng vụn. Lần này băng vụn thật nhiều, Kỳ Linh ủ rũ, ho thế nào cũng Không ra hết được.

“Vị trí tước ấn của chúng ta là ở đốt cuối cùng của xuong cụt, Không phải là ở mông. ” Ngân Trần mở mắt, chậm rãi rời chỗ rễ cây tiến đến gần Kỳ Linh. Anh nhìn Kỳ Linh bằng ánh mắt lạnh lùng. “Cậu đã cởi hết quần áo, vậy thì vừa hay… “

Nói xong, anh lần lên nút cổ áo tinh xảo được đúc từ bạc trắng, cởi ra trường bào của mình.

“Anh muốn làm gì…? ” Kỳ Linh đột nhiên đỏ mặt, “Khô-ng phải anh nói buồn ngủ sao? Anh đừng đến đây… Tôi cảnh cáo anh đấy…! “

Ngân Trần im lặng nhìn cậu, tiếp tục cởi áo trong ra, sau đó lại cởi thắc lưng của mình. Dưới ánh trăng, thân thể Ngân Trần thon thả mà cường tráng, làn da nâu tôn lên lồng ngực rộng lớn và cơ bụng rắn chắc, sắc trăng dịu dàng phủ một lớp trắng ngà lên thân thể anh.

“Tôi…” Kỳ hình đỏ bừng cả mặt, chẳng hiểu sao trong lồng ngực đập rộn rã hơn, cuối cùng vẫn không nhịn được hô lớn lên, “Tôi thích con gái cơ!”

Lời ngả bài bất ngờ này khiến Ngân Trần lập tức bị sặc. Lúc khom lưng ho khan, anh phẫn nộ đưa tay vạch đường trong không trung. Trên mặt đất trồi lên chông băng thẳng tắp, chĩa thẳng vào giữa hai chân Kỳ Linh.

Kỳ Linh đỏ mặt tiá ta