Chương 4 Sinh hồn
Rừng rậm ngoài trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.
Trong khu rừng rậm yên tĩnh, bóng đêm dần dần bị xua đi, mặt trời ban mai như một vầng sáng đỏ lấp lánh trên ngọn cây. Ánh dương soi thẳng qua kẽ lá, chiếu sáng mặt đất phủ đầy rêu phong bên dưới.
Kỳ Linh tỉnh lại trong ánh mặt trời, bò dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy Ngân Trần đang ở cạnh khe suối đằng xa rửa tay. Bên chân anh đặt vài quả xanh tươi, sạch sẽ, căng mọng.
Ngân Trần nghe thấy tiếng động thì quay người lại, nhìn thoáng qua Kỳ Linh, sau đó ném trái cây cho cậu.
Kỳ Linh bắt lấy, gặm một miếng, nước trái cây ngọt ngào thoáng chốc xoa dịu cổ họng đang khát cháy của cậu. Cảm giác bụng đói cồn cào khiến cậu nhớ ra đã hơn một ngày nay vẫn chưa có cái gì vào bụng. Ăn xong, cậu lấy tay áo lau miệng, ngẩng đầu nhìn sang Ngân Trần, thấy anh cũng vừa ăn xong. Nhưng anh dùng một tấm khăn lụa trắng tinh để lau tay, Kỳ Linh thấy Ngân Trần như tuyết đầu mùa chẳng hề nhiễm bụi trần mà ngẫm lại mình, giận dỗi nói: “Bà chủ tôi nói, đàn ông thì phải ở bẩn một chút, Liễu Sương Hoa hàng xóm nhà tôi rất thích xài khăn lụa, không ngờ anh cũng…” Mới nói được đến đây, cậu liền vội cúi người xuống ho sù sụ, khạc ra những mảnh băng vụn.
Ngân Trần vẫn thong thả lau tay, không buồn trả lời. Khe suối phản chiếu ánh nước trong veo lấp lánh lên khuôn mặt anh. Anh hít thở luồng không khí sớm mai ở trong rừng, vẻ mặt dường như rất vui vẻ, hoàn toàn chẳng bị Kỳ Linh làm ảnh hưởng.
“Ngân Trần, tôi nói cho anh biết, anh cư xử như vậy là vô cùng thiếu đạo đức”. Kỳ Linh khạc mảnh băng cuối cùng ra, run rẩy đôi môi tê cóng, tức giận nói, “Có bản lĩnh thì anh cũng dạy tôi chiêu này đi, để lúc tôi không muốn nghe anh nói chuyện sẽ nhét băng đầy miệng anh. Anh cho rằng mình nói ít à? Anh càu nhàu còn kinh hơn cả bà chủ lúc trước của tôi nữa. Nói lu loa cả ngày, cũng không thèm quan tâm xem người khác nghe có hiểu hay không!”
“Dạy cho cậu cũng vô ích.” Ngân Trần cất tấm khăn lụa trắng “Cậu không thể dùng chiêu hồn thuật này với tôi đâu”
“Tại sao?” Kỳ Linh liếc mắt nhìn đầy khiêu khích.
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, đôi mắt sâu hun hút nheo lại, cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Anh vẫn giữ giọng nói bình tĩnh và dịu dàng: “Bởi vì thân thể nhà Hồn thuật chứa dây mạch linh hồn sẽ tương tự một vách chân cường lực tự nhiên bảo vệ xung quanh họ. Trừ phi hồn lực của cậu cao hơn đối phương rất nhiều lần, nếu không, cậu không thể phá vỡ được bức tường thần lực bảo vệ thân thể họ để sử dụng hỗn thuật lên người họ. Lấy ví dụ như nhà Hồn thuật của Aslan chúng ta trời sinh có khả năng điều khiển nước cực mạnh, mà bảy mươi phần trăm trong thân thể con người đều là nước. Nếu chúng ta dễ dàng phá vỡ vách chắn của đối phương, như vậy có thể tuỳ tiện đóng băng nước trong nội tạng họ, tạo ra vài kiềm băng chọc thủng bụng người khác, đây không phải là quá dễ dàng sao?”
Kỳ Linh im lặng.
“Có phải cậu lại không hiểu không?” Ngân Trần cố dằn cơn giận, nhỏ giọng hỏi.
Kỳ Linh gật gật đầu, “Vâng, thưa thầy!”
Ngân Trần quay lưng đi, nhìn con suối xinh đẹp trước mặt, không ngừng hít sâu, siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng không bị kẻ có vấn đề về trí thông minh kia quấy rầy tâm trí, khoan khoái hưởng thụ buổi sớm mai đẹp đẽ.
Kỳ Linh thấy Ngân Trần không để ý đến mình, cũng cảm giác có chút buồn tẻ nên cậu cứ ngồi dưới bóng cây, cởi áo ngoài ra, vò vò chiếc áo. Bùn đất trộn lẫn vết máu bám trên đó giờ đã khô đi, bị Kỳ Linh vò mấy cái liền rã ra thành bụi màu nâu đỏ, bay lả tả xuống đất.
Nhìn vết máu, vết bẩn trên quần áo, Kỳ Linh có cảm giác hai ngày qua cứ như là giấc mơ. Cậu từ một bồi bàn ở trạm dịch bình thường đột ngột biến thành Sứ đồ có thể phi thiên, độn thổ như trong truyền thuyết. Hai tay cậu máy móc vò áo nhưng ánh mắt thì rơi vào xa xăm, trầm tư vô hồn. Đến khi trước mắt chợt tối đi, cậu mới tỉnh lại. Không biết tự lúc nào, Ngân Trần đã đứng ngay trước mặt cậu.
“Cởi quần áo ra đi!” Ngân Trần thản nhiên nói, cứ như thể đang đọc chữ trên sách vậy.
“Gì cơ?” Kỳ Linh không tin nổi vào tai mình.
“Cởi quần áo ra đi, cậu vò như thế sạch sao được. Chẳng phải cậu vẫn hỏi tôi vì sao quần áo tôi luôn sạch sẽ như mới à? Cởi ra, tôi dạy cho cậu cách làm.” Lần này, Ngân Trần lại kiên nhẫn lạ thường, đôi mắt ánh lên vẻ nhẫn nại. Thậm chí dưới ánh nắng sớm mai trong trẻo, khuôn mặt anh rạng rỡ nét cười.
Kỳ Linh ấm ức đưa áo ngoài cho anh rồi cởi cả áo bên trong ra. Ánh mặt trời rọi lên làn da nâu bóng loáng tràn đầy sức sống của cậu trai tuổi mười bảy. Nhớ lúc nhỏ mỗi ngày đều phải khuân vác thùng rượu, bàn ghế, chẻ củi trong trạm dịch nên cậu đã rèn luyện được một dáng vóc đẹp.
“Cả quần nữa.” Ngân Trần mỉm cười nhìn cậu.
“…” Kỳ Linh cắn răng, kéo đai lưng.
Dù Phúc Trạch không nằm ở phương Bắc nhưng khí trời đầu đông vẫn lành lạnh, đặc biệt là vào lúc sáng sớm này, khi ánh mặt trời còn chưa kịp sưởi ấm cho khu rừng rậm vốn bị bóng tối bao phủ suốt cả đêm.
Kỳ Linh cầm tấm vải trắng Ngân Trần đưa cho quấn ngang hông, lòng tràn đầy hứng thú đứng bên cạnh khe suối nhìn Ngân Trần giặt quần áo… Ừ, giặt quần áo… miễn cưỡng có thể gọi như vậy.
Có điều, so với lúc trước ở trạm dịch, mỗi ngày cậu đều phải giặt đống quần áo khách hàng giao cho, Ngân Trần quả thật nhẹ nhàng vô cùng. Anh hoàn toàn không làm như cậu, không phải khiêng mấy thùng nước nặng trịch đổ vào thùng đồ, cũng không cần cho nước bồ kết vào để loại bỏ vết dầu mỡ trên quần áo, càng không phải giậm chân huỳnh huỵch lên đống đồ dày cộp như ngựa xéo.
Ngân Trần trông như đang nhàn nhã đứng trong vườn, khoanh tay trước ngực thưởng thức hoa cỏ. Một dòng suối bay lên lượn lờ trước mặt anh giống như một quả cầu nước chuyển động trên không trung, quần áo Kỳ Linh tự nhiên lộn nhào bên trong đó. Rồi vô số dòng nước lớn nhỏ như một đàn cá đang bơi với tốc độ cực nhanh, vang lên tiếng róc rách. Lúc Kỳ Linh còn đang sững sờ nhìn cảnh tượng đó, Ngân Trần không nói một lời quay người đi vào rừng, một lúc sau đi ra, trên tay cầm cọng cỏ vàng nâu trông như cỏ lau. Anh vung tay lên, cọng cỏ liền nhập vào quả cầu nước, cuốn trôi theo dòng nước chảy dào dạt.
“Sao anh lại vứt nó vào đấy?” Kỳ Linh gãi đầu, không hiểu.
“Đây là cỏ Hương Bách ngàn năm, là hương liệu đặc biệt của phía Tây Nam các cậu. Trong số hương liệu xuất xứ từ trấn Phúc Trạch được bán tại các cửa tiệm buôn ở cảng cỏ hương liệu làm bằng loại cỏ này, cậu không biết à?” Ngân Trần khoanh tay, nhìn quần áo của Kỳ Linh vẫn đang lăn qua lộn lại trong quả cầu nước.
“Không biết… Anh cho hương liệu vào làm gì? Có phải nấu ăn đâu?”
“Bởi vì cậu hôi quá!”
“… Anh có tình người hay không thế? Tôi bị một con quái vật đánh cho máu me be bét, lại còn lăn lộn trong bùn lầy thì làm sao sạch sẽ thơm tho cho được?” Kỳ Linh hừ mũi nhưng vẫn không nhìn được lén lút giơ tay mình lên ngửi thử. “Mà mấy cô bé hàng xóm khen tôi thơm đấy, còn nói lúc tôi đốn củi, mùi mồ hôi thơm phưng phức nữa cơ!”
“Ừ cậu xem đi, nước giặt… đã biến thành màu nước tương rồi kìa”. Ngân Trần vui vẻ mỉm cười.
Kỳ Linh quay đầu nhìn quả cầu nước đang chuyển động kia, dòng nước trong suốt lấp lánh ban đầu giờ đã biến thành một vũng bùn lỏng. Cậu thở dài, mặt mày ủ rũ, suy sụp.
Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu thẳng xuống, tia nắng cũng gay gắt hơn lúc sáng sớm. Rừng rậm bừng sáng, cuối cùng cũng thoát khỏi lớp áo sương lạnh lẽo, rét mướt của đêm tối. Thật là một buổi sáng đầu đông khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Lúc này gương mặt Ngân Trần chỉ cách chóp mũi Kỳ Linh vài tấc. Mũ trùm đầu của chiếc trường bào rũ xuống, phần lớn khuôn mặt anh gần như ẩn trong bóng râm cây cối. Nước suối gợn sóng lăn tăn phản chiếu lấp lánh lên đôi mắt sáng ngời như đá quý, như ánh sao lập loè trong đêm đen.
Anh nhìn Kỳ Linh, cậu thiếu niên đang mặc trên mình bộ quần áo đã được giặt sạch. Quần áo khi nãy còn ướt, anh tiện tay giũ một cái liền lách tách kết thành băng rồi vỡ vụn, rơi lả tả, trên tay chỉ còn lại bộ quần áo khô ráo, thơm tho.
Kỳ Linh vừa buộc lại đai lưng vừa nhìn Ngân Trần đầy vẻ nghiêm túc trước mặt. Anh sửa lại cổ áo giúp cậu, tiện thể vén mớ tóc dính trên cổ ra. Nếu giờ phút này trước mặt có chiếc gương, cậu có thể thấy rõ khuôn mặt mình đỏ đến cỡ nào. Vì bây giờ, trong đầu cậu không ngừng hiện lên hình ảnh trong ký ức tối hôm qua. Điều cậu nhớ được cuối cùng là lúc tay Ngân Trần luồn vào quần mình, sau đó cậu đã hôn mê… Đây không phải chính là tình tiết hạn chế độ tuổi gì gì đó hay sao? Kỳ Linh đỏ bừng mặt, trong lòng ngập tràn nỗi xấu hổ và tức giận, nhưng lại không dám hỏi thẳng Ngân Trần. Lỡ như đó là cậu nằm mơ thì sao… vậy thì mất mặt quá…
Ngân Trần thoáng nhìn vẻ mặt của Kỳ Linh, trong lòng đại khái đã biết cậu ta đang nghĩ gì rồi. Tuy mới trở thành Vương tước và Sứ đồ có hai ngày, nhưng ít nhiều cũng có thể nắm bắt được suy nghĩ và tâm tình của đối phương. Sự tương thông lẫn nhau này đang dần dần được kiến tạo. Có điều đồng thời với việc đó, Ngân Trần cũng bất ngờ cảm nhận được một vài suy nghĩ khác, như những điều thầm kín đang diễn ra trong đầu cậu trai ở lứa tuổi dư thừa tinh lực này khiến anh không khỏi đỏ mặt, nhưng lại không tiện làm rõ nên anh đành tiếp tục giả bộ trấn tĩnh, sửa sang lại quần áo giúp Kỳ Linh.
Mỗi người mang một tâm tư riêng, lặng im đứng đối diện nhau, giả vờ ai làm việc của người đó…
Dĩ nhiên Kỳ Linh hoàn toàn không biết tối qua, hai người gần như đã cận kề cái chết. Ngân Trần cũng không muốn nói cho cậu biết về chuyện Chư Thần Hoàng Hôn. Bởi vì ngay cả bản thân anh cũng khó mà có thể tin được nó sẽ xuất hiện ở đây. Thậm chí anh còn không dám chắc liệu nó có phải Chư Thần Hoàng Hôn hay không nữa.
Nếu như không phải tối qua anh tự tiêu trừ sạch sẽ tất cả hồn lực trên người mình, nhất định đã bị Chư Thần Hoàng Hôn phát hiện ra. Khi đó, dù có là ba kẻ như anh hợp lại cũng chỉ đành trở thành miếng thịt trong miệng nó mà thôi. May là sau khi tiêu trừ hết hồn lực, anh liền trở thành một cái xác không có chút sức lực phòng ngự, có thể sống sót qua tiếng kêu chứa đầy hồn lực của nó đã được xem như là một kỳ tích.
Kỳ Linh mặc quần áo tử tế xong nhảy nhảy lên vài cái. Có lẽ vì được ngủ một giấc thật ngon, lại ăn sáng bằng hoa quả tươi nên cậu cảm thấy thân thể tràn trề sức lực như dùng không hết vậy. Đương nhiên cậu không quên cúi đầu trước ngực mình đánh giá: “Thơm thật đấy… Ôi, muốn cho mấy cô bé trong thôn ngửi thử quá…” Cậu cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm, ra vẻ đáng tiếc.
“Được rồi, hiện tại cậu không sao rồi thì thử thả Nanh Thương Tuyết ra xem nào!” Ngân Trần tìm một thân cây thân thấp đã đổ ngồi xuống, tư thế nhìn nhàn nhã như chờ xem kịch.
“Nanh Thương Tuyết? Không, không, không, không, không, không… Ngàn lần không!” Kỳ Linh giật nảy mình, vội vàng xua tay, “Một cái chân của nó còn to hơn cả thân cây anh đang ngồi đấy, móng vuốt thì cứ như là dao thép ấy!”
Ngân Trần khẽ lườm cậu, vẻ mặt khinh thường. (Cái lườm của anh có biên độ rất nhỏ nên dáng vẻ vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Kỳ Linh nghĩ thầm: Lúc nào cũng phải chú ý duy trì hình tượng của mình có mệt không kia chứ!) Thấy Ngân Trần không để ý đến mình, Kỳ Linh cũng muốn tránh đề tài này, bèn nói: “Ngân Trần, hồn thú của anh là gì thế? Tôi nghe họ nói hồn thú của Vương tước đều vô cùng lợi hại, hay anh thả ra cho tôi xem đi?”
“Cậu nói đến Tuyết Thích ư?” Ngân Trần hỏi.
“Hồn thú của anh tên là Tuyết Thích à? Trông nó ra sao vậy?”
Ngân Trần quay sang nhìn cậu, mắt nheo lại, thoắt cái đồng tử co lại thành một sợi mảnh.
“Ơ?” Kỳ Linh ngẩng đầu nhìn trời, phút chốc xung quanh tối sầm, là mây đen sao? Nhưng dù là mây đen thì cũng, không thể đen kìn kịt thế này, đưa tay chẳng thấy được năm ngón. Kỳ Linh nhìn dáo dác, chỉ phát hiện Ngân Trần đang đứng trước mặt mình, trường bào màu trắng trên người anh vẫn đang phát sáng mờ ảo, xung quanh thì tối đen như mực. Cậu vừa cử động liền phát hiện tay trái hình như đụng phải một vật cứng ngắc lạnh giá, trên đó là thứ chất lỏng dinh dính. Sờ cẩn thận hóa ra là một cái gai to lớn bén nhọn.Kỳ Linh tiếp tục cẩn thận sờ soạng xung quanh một vòng, phát hiện ra đỉnh đầu và dưới chân đều là gai nhọn sắc bén trông giống như thủy tinh màu đen.
“Đây là đâu?”
“Không phải cậu muốn xem hồn thú của tôi sao?” Ngân Trần mặt tỉnh rụi, “Hiện tại, chúng ta đang ở trong miệng của nó.”
Kỳ Linh hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch ra, cậu nhắm tịt mắt lại, “… Anh thật sự là ác nhân mà, mau thu nhỏ lại đi!”
Kỳ Linh kêu là một lúc lâu, khi mở mắt ra đã thấy mình trở lại cánh rừng cây bao quanh, cạnh bên khe suối rực nắng như cũ rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Cậu đã xem của tôi rồi, đến lượt tôi xem của cậu.” Ngân Trần điềm nhiên như không.
“Cái gì của tôi cơ?” Kỳ Linh giả ngốc, không muốn đối mặt với sự thật.
“Hồn thú của cậu.” Ngân Trần nghiến răng, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, nhưng anh vẫn duy trì tư thái Vương tước cao quý và lạnh lùng.
“Kinh khủng lắm…” Đôi mắt to của Kỳ Linh láo liên.
“Bớt nói nhảm đi, thả Nanh Thương Tuyết ra nhanh lên, nếu không, tôi đi ngủ cho cậu chơi với Tuyết Thích một mình đấy!” Ngân Trần gườm gườm, ra vẻ “Tôi làm thật đấy nhé!”
“Thả thế nào mới được chứ…” Kỳ Linh sắp khóc đến nơi.
“Thử đánh hồn lực của cậu sâu vào tước ấn đi!”
Kỳ Linh nhắm mắt lại, nghĩ thầm trong lòng, thôi chết thì chết.
Nhưng không những Kỳ Linh không chết, ngược lại như nhìn thấy bảo vật, miệng “chậc, chậc, chậc, chậc” không ngừng. Sau tiếng nổ “bùm” trong không khí, cậu cứ đi vòng vòng xung quanh con sư tử oai hùng còn cao hơn mình một cái đầu, qua lại trước mặt nó, vừa xoay quanh vừa trầm trồ “Ngầu quá, thật là hãnh diện!”
Con sư tử cao lớn toàn thân màu trắng bạc thuần khiết kia như hiểu được lời Kỳ Linh nói, nó ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ vô cùng tự đắc, thậm chí còn rung mình như khoe mẽ, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Đôi cánh bạc khổng lồ vỗ phạch một phát, giang rộng trên hai vai nó, giống như một loại thần thú do các vị thần trong thế giới thần thoại điều khiển, chói lọi ánh hào quang.
Nanh Thương Tuyết nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, giơ chân trước khổng lồ về phía Kỳ Linh như một hoàng tử kiêu ngạo. Kỳ Linh vội giơ hai tay ra nắm lấy bàn chân lông xù thật dày của nó lắc lên lắc xuống, “Rất hân hạnh được biết mày!”
“Nhưng mà, hồn thú có phân đực cái không?” Kỳ Linh quay đầu ném cái nhìn đầy nghi ngờ về phía Ngân Trần, sau đó quay lại nhìn Nhanh Thương Tuyết. “Mày là đực hay cái… Ông anh ơi, tôi sai rồi, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng giương vuốt ra…!”
Kỳ Linh ngửa cằm, trợn mắt nhìn Nanh Thương Tuyết đột ngột giương móng vuốt như dao găm ra đặt ngay trên cổ họng mình. Nanh Thương Tuyết liền thu vuốt lại, gầm gừ rồi quay người đi, nhảy hai cái nhẹ nhàng lên tảng đá nham thạch cao lớn, nhìn Kỳ Linh với ánh mắt xem thường, vẻ mặt thể hiện “Như cậu mà biết ông đây là đực hay cái sao?”
Kỳ Linh xoa xoa cổ họng, khẽ nói thầm: “Cái con này sao giống với người như thế nhỉ? Còn biết giơ ngón giữa nữa!” Lẩm bẩm xong liền quay đầu lại, lớn tiếng nói với Ngân Trần: “Nó có bệnh giống anh, hở một tí là giơ mấy thứ sắc bén ra kề vào cổ họng người khác.”
Nanh Thương Tuyết liền nhảy xuống, đứng bên cạnh Kỳ Linh lần nữa. Cậu vuốt cái bờm màu bạc oai phong lẫm liệt quanh cổ nó, lại hỏi Ngân Trần: “Lúc trước tôi thấy thì nó lớn hơn bây giờ nhiều. Mỗi chân nó to bằng cả một thân cây, sao giờ lại có dáng vẻ thế này nhỉ?”
Cậu thấy là trạng thái lúc chiến đấu của nó thôi. Khi đánh nhau, các hồn thú đều biến thành hình dáng oai lực nhất.”
“À…” Kỳ Linh gật gù. “Vậy ở trạng thái bình thường thì Tuyết Thích của anh trông như thế nào? Anh đừng thả ra nữa, tôi không muốn thấy hình dáng lúc chiến đấu của nó như vừa rồi đâu. Tôi sợ lắm! Tôi chỉ muốn xem dáng vẻ bình thường của nó thôi…”
Ngân Trần à lên, sau đó xoè tay ra, đưa lên trước mặt Kỳ Linh. Một con bọ cạp màu bạc nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh, đang giơ một cái càng lắc lư ngay trước mặt cậu, tựa như chào hỏi.
“Một lát nữa, chúng ta sẽ xuất phát. Nhưng trước tiên tôi muốn đi đến một nơi để làm chút chuyện. Cậu ở đây chờ tôi hay muốn trở về Phúc Trạch? Nhưng mà nơi đó… cũng chẳng còn sót lại gì nữa đâu.”
“Tôi vẫn về Phúc Trạch một lát… Tôi vẫn phải xem thử mới được… Khi nào anh trở lại?” Kỳ Linh nhìn Ngân Trần, thậm chí trong lòng còn nhói lên niềm luyến tiếc không muốn anh rời đi. Đột nhiên cậu thấy ghê tởm tâm trạng này của mình, lập tức nôn khan.
Dĩ nhiên Ngân Trần biết rõ cậu đang suy nghĩ điều gì, anh hoàn toàn không thèm trả lời, quay người bỏ đi, “Nhanh thôi, chiều sẽ quay lại. Cậu ở trấn Phúc Trạch chờ tôi, đừng có chạy lung tung đấy!”
Chữ “chạy” vẫn còn vang vọng trong không khí mà bóng dáng Ngân Trần đã bặt tăm, chỉ lưu lại hỗn khí, thổi vô số lá vàng lìa khỏi thân cây.
♣ ♣ ♣
Cứ điểm Thiên Cách Tây Nam, đế quốc Aslan phía Tây.
Đế đô Granlt đã thiết lập vô số cứ điểm lớn nhỏ trải khắp lãnh thổ để dành cho Vương tước, Sứ đồ cũng như các nhà Hồn thuật của hoàng gia có thể liên lạc với nhau và thu thập tin tức. Tất cả các cứ điểm này bao phủ cả đế quốc như một tấm lưới. Mạng lưới thông tin này có tên là Thiên Cách.
Đây là cứ điểm Thiên Cách gần trấn Phúc Thạch nhất.
Ngân Trần đi xuống cửa hang động cổ xưa trông như một tấm bia mộ, dần dần tiến sâu vào lòng đất. Thềm đá dưới chân đã mòn vẹt, vừa nhìn đã biết niên đại xây dựng rất xa xưa. Trên hai bên vách đường hầm, cứ cách một khoảng lại đặt một đèn treo tường. Nó không thấp bằng lửa mà duy trì ánh sáng bằng hồn lực, tuy vậy, chúng cũng không sáng lắm nên chỉ nhìn thấy cảnh tượng trong đường hầm một cách mờ mờ ảo ảo, phía cuối đường vẫn bị bao phủ trong bóng tối yên lặng như tờ. Ngân Trần vừa đi vừa có cảm giác mình đang tiến về phía một mộ huyệt thực sự. Thật không hiểu tại sao cứ điểm này lại được xây dựng tối tăm như thế.
Hai bên vách tường dần dần xuất hiện hoa văn điêu khắc tỉ mỉ liên tiếp miêu tả về nguồn nước vô cùng điền hình của Aslan, chốc lát đã đi đến bậc thang cuối cùng. Một thạch thất khá trống trải, không trang trí gì cả, chỉ có một đài đá khổng lồ hiện ra ngay trước mặt. Phía sau đài đá là một nhà Hồn thuật mặc trường bào màu đen, đội mũ trùm đầu. Gương mặt hắn bị chiếc mũ che phủ, chỉ chừa lại khuôn miệng. Bờ môi mỏng và tái nhợt, trông như bệnh nhân bị mất máu quá nhiều.
“Ngân Trần. Vương tước cấp Bảy. Ta đến để tìm hiểu một vài việc, hi vọng ngươi có thể cung cấp cho ta.” Ngân Trần tiến về phía người mặc áo bào đen, điềm nhiên nói.
“Vương tước, rất vui lòng có thể ra sức vì ngài!” Tiếng nói khàn khàn của hắn vang lên trong hang động u ám, khiến người nghe cảm giác khó chịu như bị một con rắn lạnh lẽo bò lên lưng.
“Tối hôm qua, có phải trong rừng rậm ngoài trấn Phúc Trạch từng xuất hiện một hồn thú cấp bậc cao hay không? Cấp bậc cao theo ý ta nói là chỉ… cấp bậc thuộc tứ đại hồn thú thượng cổ…”
“…” Hắn im lặng, hiển nhiên không ngờ được Ngân Trần sẽ hỏi về vấn đề này.
“Là Chư Thần Hoàng Hôn sao?” Ánh mắt Ngân Trần sáng quắc, lạnh lùng như đóng băng.
“Quả thật tối qua, ngoài trấn Phúc Trạch từng xuất hiện hồn thú cấp bậc vô cùng cao. Suy đoán theo hồn lực thì ít nhất cũng cao gấp mấy lần Vương tước. Theo tiêu chuẩn này có thể cho rằng đó là một trong tứ đại hồn thú thượng cổ… Nhưng có phải Chư Thần Hoàng Hôn hay không thì không dám khẳng định…” Hắn vẫn trả lời Ngân Trần bằng chất giọng khàn khàn âm u lạnh lẽo.
“Ta có thể khẳng định. Không hồn thú nào khác có thể cất lên tiếng kêu khiến tất cả hồn lực trong thân thể con người đều bị kích thích đến sôi trào như vậy. Trong tiếng kêu này, hễ ai vận hành hồn lực dù chỉ một chút, hoặc để nó bắt được một tia hồn lực thôi thì người đó cũng sẽ bị nó kích động toàn bộ nguồn hồn lực đến mức tan rã, cuồn cuộn tuôn trào, mất khống chế như thuỷ triều dâng lên trong cơ thể, cho tới khi tất cả hồn mạch bị xung kích đến cực điểm rồi bùng nổ, tạo ra thương tích trầm trọng cho nhà Hồn thuật…” Ngân Trần vừa thong thả nói vừa quan sát biểu cảm của người mặc áo bào đen.
Hắn không phản ứng gì với lời nói của Ngân Trần cả. Khuôn mặt bị bóng đen của chiếc mũ trùm đầu che khuất hoàn toàn, không tài nào phán đoán được ngay lúc này hắn đang nghĩ gì.
Ngân Trần lạnh lùng nhếch môi, cười nói: “Câu hỏi cuối cùng của ta: ở gần đây còn có Vương tước nào khác không? Nếu có thì họ đang thi hành nhiệm vụ gì?”
“Gần đây có Vương tước khác. Họ đang thi hành nhiệm vụ khác”
“Là ai? Đang làm gì?” Ngân Trần chăm chú nhìn vào mặt hắn.
“Xin lỗi, việc này với cấp bậc của ngài thì quyền tìm hiểu bị giới hạn, ngài không có thẩm quyền được biết điều này.” Người mặc áo bào đen lễ phép nhưng lạnh lùng đáp lại.
♣ ♣ ♣
Rừng rậm ngoài trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.
Bóng đêm dần buông, cả khu rừng chìm trong đêm đen vô tận yên tĩnh và dịu dàng. Kỳ Linh chờ nửa ngày, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối rồi. Cậu ngẩng đầu trông ngóng mãi vẫn không thấy bóng dáng Ngân Trần đâu cả. Xung quanh là rừng rậm trống vắng, ngoại trừ cậu ra thì không có bất kỳ ai khác. Hàng loạt cây cao chọc trời như người khổng lồ đen trùi trũi đứng sừng sững xung quanh, chúng tựa như đang cúi đầu thương hại chàng trai cô đơn.
Khoảng khắc đó, Kỳ Linh cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết.
Trấn Phúc Trạch chẳng còn ai nữa, cả trạm dịch đã bị phá huỷ, trở thành một đống phế tích, những thứ khác trong trấn cũng bị phá nát. Rất nhiều người đã rời khỏi đây, chỉ còn sót lại một bà lão goá bụa không có nơi nào để đi nên mới phải nán lại. Cả trấn như đã trải qua một trận tai kiếp, giờ phút này chỉ còn lại đống điêu tàn và hoang vắng khiến người ta ngạt thở.
“Tôi đã về rồi!” Tiếng nói của Ngân Trần bất chợt vang lên ngay trước mặt cậu.
Kỳ Linh bật dậy, không nhịn được vòng tay ôm lấy Ngân Trần, nụ cười trên khuôn mặt cậu vô cùng chân thành, có thể nhìn ra được từ tận đáy lòng cậu đang vui mừng khôn xiết.
“Tôi còn lo anh…” Kỳ Linh nói giữa chừng lại lắc đầu im bặt.
“Lo lắng tôi bỏ cậu lại một mình à?” Ngân Trần hỏi.
“Cứ xem là như thế đi…”
“Vậy cậu có thể yên tâm. Một khi Vương tước ban ấn cho Sứ đồ thì không cách nào thay đổi được điều này, và cũng không thể ban ấn cho người khác được nữa. Nói cách khác, tôi chỉ có một Sứ đồ là cậu thôi, nên tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu.” Ngân Trần nghiêm túc giải thích.
Kỳ Linh gật đầu lia lịa, sau đó mới cười lên.
“Đói bụng chưa? Nhóm lửa lên, cậu tự nướng đồ ăn đi, thuận tiện sưởi ấm luôn thể. Khi trời tối sẽ lạnh, tôi không dựng lều băng giúp cậu nữa đâu, cả đêm đều phải duy trì hồn lực rất mệt.”
Sau khi trời tối hẳn, vầng trăng cũng ló ra khỏi tầng mây. Khu rừng được ánh trăng vằng vặc rải khắp, vừa đa tình lại tĩnh lặng như một thiếu nữ yêu kiều.
Nanh Thương Tuyết vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, lững thững dạo bước quanh Kỳ Linh, còn cậu cũng vô cùng phối hợp với nó, luôn miệng tấm tắc khen ngợi. Khi nó giơ bàn chân lông xù lên, “Ôi móng vuốt này sắc bén như bảo kiếm, ngầu quá đi!” Lúc nó vỗ “phạch” giang rộng đôi cánh trên bả vai, “Oà, đây thật là đôi cánh của thiên sứ mà!” Rồi nó ngoe nguẩy đuôi, ba chiếc gai nhọn như thanh dao găm sắc bén trên đuôi nhẹ nhàng lướt ngang chặt gãy một cây to cỡ vòng eo, “Trời ạ, mày chính là bảo kiếm trảm yêu trừ ma trong truyền thuyết sao?”
Hai chủ tớ cứ kẻ bè người hát, cả hai đều vô cùng hưởng thụ…
Ngân Trần liếc mắt khinh thường, quay đi không nhìn họ nữa. Anh ngồi dưới tán cây, cầm bánh bao xé thành từng miếng vụn, sau đó đút cho Tuyết Thích. Cái miệng nhỏ nhắn của nó “cạch cạch” không ngừng, đôi mắt nhỏ tròn xoe giương trên đầu, hai chiếc càng múa máy, trông nó như một con chó đang lắc lư đầu vô cùng vui vẻ.
“Két két két…” Tuyết Thích ăn xong, nhảy qua nhảy lại trên bờ vai Ngân Trần.
Tuyết Thích quay người nhảy xuống khỏi vai anh, phóc một cái biến mất vào trong bụi cỏ rậm rạp.
“Anh hiểu được nó nói gì à?” Kỳ Linh từ đằng xa đi đến nghi ngờ hỏi.
“Dĩ nhiên, ở chung đã lâu đương nhiên hiểu được.” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, thản nhiên đáp.
Kỳ Linh vừa định nói tiếp thì một chuỗi âm thanh ầm ầm vang lên, sau đó xa xa, chỗ bụi cỏ đột ngột bay đến mười mấy quả dại như mưa rơi lộp bộp xuống bên chân Ngân Trần. Thế rồi, Tuyết Thích bé nhỏ nhảy bổ đến đầu vai anh, khua càng ríu rít.
Ngân Trần cầm lấy một quả, cắn một miếng, cười với Tuyết Thích.
Kỳ Linh cũng khom lưng nhặt một quả lên cắn, nước quả chua chua ngọt ngọt chảy vào miệng cậu. “Tuyết Thích, mày giỏi quá…” Còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ phía sau, cậu quay người lại, thấy Nanh Thương Tuyết hất đuôi, biến mất trong rừng rậm tối đen. Giây lát sau liền nghe thấy âm thanh gào thét long trời lở đất. Lồng ngực Kỳ Linh bị đè ép, cậu vừa giơ tay xoa ngực vừa nhìn Nanh Thương Tuyết đi ra khỏi đám cây rậm rạp, vỗ mạnh đôi cánh kêu phành phạch, vô số chim chóc từ trên đỉnh đầu rơi xuống bên chân Kỳ Linh, khoé mỏ con nào cũng trào máu đỏ, rõ ràng đã chết do chấn động của tiếng gầm kia.
Nanh Thương Tuyết ngẩng đầu, ra vẻ ngông cuồng tự đại nhưng đồng thời mắt híp lại, len lén nhìn Kỳ Linh, vẻ mặt khoe khoang và mong ngóng được khen ngợi. Kỳ Linh vội vàng chạy đến, vừa vuốt đầu nó vừa nói: “Mày tuyệt nhất, mày cừ khôi nhất, mày siêu đỉnh luôn…” Nó đắc ý ngoe nguẩy đuôi, Kỳ Linh nhìn ba con dao găm phía đuôi nó trong lòng hốt hoảng “ Mày để ý chút đi nào, đừng chém phải tao đấy…”
Tuyết Thích ở trên vai Ngân trần quay đầu đi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Nanh Thương Tuyết. Một lát sau, Tuyết Thích vụt nhảy xuống khỏi vai anh, rồi nhanh thoăn thoắt đến bên cạnh bàn chân dày lông lá của Nanh Thương Tuyết, đứng lại, ngẩng đầu ngước nhìn quái vật to lớn trước mặt.
Nanh Thương Tuyết nheo mắt liếc xuống Tuyết Thích chỉ to bằng móng vuốt mình, vẻ mặt tràn đầy khinh thường. Tuyết Thích từ từ quay người, vểnh đuôi lên, đâm luôn một phát vào bàn chân Nanh Thương Tuyết.
Nanh Thương Tuyết phóng vụt lên cao, nằm nhoài trên tán cây, vẻ mặt đầy kinh hãi, thè nửa chiếc lưỡi ra ngoài, mắt trợn trừng. Mà giờ phút này, Tuyết Thích nho nhỏ dưới tán cây đang cắm một càng xuống đất chống đỡ cơ thể, càng còn lại đặt lên lồng ngực, khom người run run, trông bộ dạng như thể đang cười đắc thắng đến mức hụt hơi luôn.
Ngân Trần và Kỳ Linh nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng. Kỳ Linh thấy đám chim nằm đầy trên đất, vừa khéo bụng cũng đã đói, thế là cậu đi vào rừng cây nhặt lấy ít củi, sau đó lấy đá lửa trong áo ra nhóm lên. Cậu vặt sạch lông mấy con chim kia, xiên vào nhánh cây, gác lên đống lửa nướng. Được một lúc lại cảm thấy hình như còn thiếu thứ gì đó, cậu lại đi vào rừng tìm vài cọng cỏ gia vị và cả vài quả dại trở về. Cậu vò nát những cọng cỏ kia, bôi thứ chất lỏng vừa lấy được lên lớp da, lại nhét mấy quả dại vào bụng chim rồi mới gác lên lửa nướng lần nữa. Chỉ chốc lát sau, thịt chim láng bóng, hương vị mê người thơm nức lan toả khắp nơi.
Ngọn lửa trong bóng đêm có vẻ ấm áp và sáng rực hơn. Củi không ngừng cháy kêu lách tách, đốm lửa nổ lốp đốp, như đom đóm bị gió thổi bay xung quanh giữa những thân cây. Sau khi đốt lửa, Tuyết Thích liền quay về trong tước ấn của Ngân Trần. Nanh Thương Tuyết cũng nhảy đến sau một tảng đá nham thạch ở rất xa đám lửa, nằm bệt rã rời.
Ngân Trần nói với Kỳ Linh: “Cậu thu nó vào tước ấn đi!”
Kỳ Linh nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “À… đúng rồi, sao bình thường anh toàn bỏ Tuyết Thích vào trong tước ấn vậy? Thả ra không phải tốt hơn sao? Tôi cảm thấy có một con sư tử cao lớn như vậy bên người sẽ vô cùng hãnh diện đấy!”
“Một khi hồn thú bị thu phục sẽ không còn tự do giống như trước nữa, có lúc săn mồi và có lúc cần nghỉ ngơi để khôi phục hồn lực. Cũng phải ở trong tước ấn của chúng ta mới khôi phục hồn lực được. Nếu chỉ ở bên ngoài, cơ thể mãi duy trì trạng thái thực thể hoặc chiến đấu thì hồn lực của chúng sẽ bị tiêu hao liên tục.” Ngân Trần giơ tay lên chỉ chỉ, “Đấy, nhìn Nanh Thương Tuyết đi, nếu cậu không thu nó vào tước ấn, chắc hẳn đến sáng mai, nó chẳng thể lết đi nổi nữa đấy!”
Kỳ Linh sợ hãi, vội vàng đứng lên, chạy thẳng đến trước mặt Nanh Thương Tuyết, vẫy vẫy tay với nó, sau đó chỉ chỉ vào mông mình. Nanh Thương Tuyết uể oải đứng lên, vòng qua sau rồi cứ mù mờ đứng đó mà cúi đầu nhìn mông cậu.
Kỳ Linh quay đầu lại, nói với Ngân Trần: “Tôi thu nó vào tước ấn kiểu gì đây?”
“Tụ hồn lực của cậu về phía tước ấn, sau đó cảm ứng với hồn lực của nó, rất đơn giản.”
Kỳ Linh chẳng hiểu gì cả, nhưng Ngân Trần đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi. Cậu đành phải cắn răng, nhìn Nanh Thương Tuyết phía sau đang sắp sửa ngủ gật, hai mắt nhắm lại, cảm ứng hồn lực của mình lưu chuyển trong người. Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong không khí, chú sư tử bạc cao lớn biến thành làn khói trắng, cuộn xoáy rồi là chui vào cơ thể Kỳ Linh.
Kỳ Linh sửng sốt, “Chuyện này… thần kỳ quá!”
Kỳ Linh trở lại bên cạnh Ngân Trần, ngồi xuống rồi đẩy đẩy chân anh, “Ngân Trần, kể tôi nghe một vài chuyện về thế giới của bọn anh đi! Lúc nhỏ, trước khi ngủ, tôi thích nhất là nghe kể chuyện cổ tích đấy…”
Ngân Trần hé mắt liếc nhìn, vẻ mặt khinh thường nói: “Ai kể chuyện cổ tích với cậu, những gì tôi nói đều là sự thật!”
Kỳ Linh vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, anh kể nhiều một chút, tôi muốn nghe lắm. Anh nghĩ xem, dù sao tôi cũng là Sứ đồ của anh, sau này gặp phải những Vương tước khác, cũng không thể cứ như tên ngốc không biết gì cả. Tôi phải giữ thể diện cho anh nữa chứ! Tuy anh chỉ là Vương tước cấp bảy cỏn con… Ôi ngài ơi, xin thu lại chông băng đi, tôi không có ý đó đâu! Được rồi, tôi nói là ít nhất sau này gặp mặt mọi người, tôi cũng phải ra dáng Sứ đồ chứ, tránh làm cho anh mất mặt…”
Ngân Trần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Linh. Trong ánh lửa bập bùng, nét thiếu niên ngây thơ vẫn còn vương lại trên khuôn mặt nhưng vẫn mơ hồ thấy được dáng vẻ anh tuấn, khôi ngô trong tương lai của cậu. Anh chuyển tư thế, đối mặt nói với Kỳ Linh: “Giữa các Vương tước với nhau vốn rất ít qua lại. Xưa nay, Vương tước luôn một thân một mình, bên cạnh chỉ có Sứ đồ đi theo mà thôi. Trừ phi là Tư tế Bạch Ngân ra nhiệm vụ rất quan trọng, cần họ phối hợp với nhau để hoàn thành, nếu không bình thường hiếm khi họ gặp nhau. Bởi vì hồn lực của một Vương tước đã rất kinh người rồi, nên rất ít khi có việc cần phải cử một lúc tới mấy Vương tước mới có thể giải quyết…”
Ngân Trần ngả người về sau, dựa vào tảng đá nham thạch, “Với lại, cậu cũng sẽ không khiến tôi mất thể diện đâu.” Anh nhớ đến ban đầu lúc thăm dò hồn lực trong cơ thể Kỳ Linh, cảm nhận được nguồn hồn lực mênh mông cuồn cuộn của cậu.
“Vậy sao? Nhưng tôi chẳng biết gì cả. Ngân Trần, vậy mấy Sứ đồ khác của anh chắc đều cừ lắm phải không?” Kỳ Linh chán nản cúi đầu, thỉnh thoảng giương mắt lên nhìn Ngân Trần.
“Tôi từng nói với cậu rồi, một Vương tước chỉ có một Sứ đồ thôi. Trừ phi Sứ đồ đó chết, nếu không, Vương tước không thể ban ấn cho người thứ hai. Mà trước cậu, tôi chưa từng có Sứ đồ nào khác.” Ngân Trần nhắm mắt lại, khẽ nói.
“Ôi… hoá ra tôi là người đầu tiên của anh…” Hai bàn tay Kỳ Linh liền thả lỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Ngân Trần giữ nguyên tư thế ngủ cao quý nhưng vẫn khó che dấu được cảm xúc tức giận bên trong, trên huyệt thái dương của anh lại nổi đầy gân xanh chi chít.
Kỳ Linh gãi gãi đầu, trong lòng thấy cao hứng một cách khó hiểu, “Nói vậy, rốt cuộc Sứ đồ sẽ phải làm gì? Hầu hạ Vương tước sao? Hay là đi làm tuỳ tùng cho bọn anh?”
Ngân Trần mở mắt nhìn Kỳ Linh. Ánh trăng soi rõ khuôn mặt khí khái trẻ trung, đôi mắt như đại dương sâu thẳm, hàng mày như lưỡi kiếm tôn lên vẻ anh tuấn của anh, “Sứ đồ… là Vương tước kế nhiệm, sau khi tôi chết đi, cậu chính là Vương tước thứ Bảy.”
“Aaaaa!”
Sau khoảng khắc sửng sốt đó, Kỳ Linh nắm tóc mình hét ầm lên. Dĩ nhiên đang hét giữa chừng thì miệng cậu lại chứa đầy băng vụn, bắt đầu ho sủ sụ.
Phun ra hết đám băng vụn, Kỳ Linh vẫn không chịu từ bỏ: “Ngân Trần, hồn thuật của anh vô cùng lợi hại! Tôi phải luyện bao nhiêu năm mới được như anh đây? Anh dạy tôi cách làm cho một chông băng đột ngột mọc lên khỏi mặt đất đi! Quá cừ khôi! Hay là ít nhất anh cũng dạy tôi biết giặt quần áo soạt soạt á! Có một tuỳ tùng sạch sẽ, anh cũng thấy hãnh diện mà!”
“Những thứ này không cách nào dạy được, chỉ có thể học nó trong chiến đấu và luyện tập không ngừng. Vương tước chỉ dạy Sứ Đồ cách vận dụng hồn lực đặc biệt của họ thôi. Còn có thể sản sinh ra bao nhiêu năng lượng thì hoàn toàn được quyết định bởi khả năng của Sứ đồ. Nói đơn giản một chút, bản chất hồn thuật là vận dụng hồn lực trong chính cơ thể mình, sinh ra cảm ứng với các yếu tố bên ngoài, từ đó đạt được ‘kỳ tích’ mà thể xác người thường không thể nào vươn tới được. Các nhà Hồn thuật trên lãnh thổ đế quốc Aslan trời sinh hồn lực trong cơ thể là thuộc tính nước. Cho nên đối với những sự vật như nước, băng, sương, khí đều có cách điều khiển xuất chúng. Việc điều khiển nguyên tố này đối với nhà Hồn thuật mà nói cũng giống như uống nước, chớp mắt, ngẩng đầu, gần như là bản năng tự nhiên. Kiểu như khi sinh ra, không có ai dạy cậu chớp mắt thế nào, không ai dạy cậu bật nhảy ra sao, nhưng từ bé cậu đã biết. Hồn thuật cũng giống như vậy, từ từ rồi cậu sẽ hiểu.”
Kỳ Linh cúi đầu đăm chiêu.
“Hơn nữa, bởi vì nhà Hồn thuật không ngừng điều khiển, tuần hoàn, kích động nguồn hồn lực trong cơ thể nên về mặt thể chất cũng có tiềm năng mạnh mẽ hơn người thường. Ví dụ sức lực, tốc độ, năng lực tái sinh của chúng ta đều vượt xa họ. Cho nên mới nói… Gà của cậu bị khét rồi!” Ngân Trần nhìn ra phía sau Kỳ Linh, tỉnh bơ nói.
“Gì cơ?… Ôi!!!” Kỳ Linh nhảy phắt đến nhất nhánh cây lên nhưng đã muộn. Cậu nhìn con gà như cục than trong tay mà khóc dở mếu dở…
♣ ♣ ♣
Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.
Hai bên đột ngột mọc lên những dãy núi đen ngòm, chen chúc đến tận trời xanh, chỉ để lại một khe hẹp khá nhỏ bé, lối vào tràn ngập màn sương dày đặc. Khe núi sâu thẳm bị che khuất sau lớp sương mờ ảo không thấy được gì. Thỉnh thoảng, từ sâu trong đó văng vẳng vọng ra tiếng kêu kì dị.
Xung quanh là máu văng tung toé, khắp nơi là những đoạn chân tay cụt, vô số đầu lâu hình dáng kỳ lạ, có cái bị vỡ chỉ còn phân nửa, óc nhớp nhúa vung vãi trên vách đá, có cái chỉ còn lại vỏ rỗng, tuỷ não bên trong chẳng biết đã đâu mất. Trên mặt đất rải rác những tròng mắt đủ màu sắc và kích cỡ, giống như vô vàn đôi mắt của oan hồn không cam tâm đang trừng trừng nhìn thế gian.
Đống nội tạng đẫm máu vương mắc khắp xung quanh như trên vách núi, trên nhánh cây, trong khe suối, trên tảng đá nham thạch… Đôi khi, trên mặt nước cũng có nội tạng trôi lềnh bềnh. Cả khe núi khổng lồ đều vẩn đục âm khí và bị mùi hôi thối của tử thi bao trùm.
Như địa ngục trần gian tĩnh mịch, khắp thung lũng sâu hun hút bị sương mù bao phủ không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến nơi đây vốn yên tĩnh nay lại trở thành địa ngục khủng khiếp như thế.
Trên mặt đất đầy thi thể có hai bóng dáng nhỏ bé chậm chạp đi ra khỏi bãi chiến trường đẫm máu này. Quỷ Sởn Phùng Hồn nhìn khuôn mặt thuần khiết như chỉ cần đụng vào là vỡ nát đang ngủ say trên lưng mình, trong ngực nhói lên một nỗi cảm xúc khôn tả.
“Chúng ta… sống sót ra ngoài rồi…” Trên khuôn mặt loang lổ vết máu của Quỷ Sơn Phùng Hồn rốt cuộc đã xuất hiện nụ cười, đôi mắt sáng như sao của anh chợt long lanh không chút tì vết, khuôn mặt gầy gò như sương mai mỏng manh, yếu ớt không có sức sống.
Lúc sắp đi ra khỏi Hành Lang Vực Thẳm, trong đôi mắt cậu thiếu niên bỗng xuất hiện một bóng dáng như hồn ma Quỷ Sơn Phùng Hồn nhìn thấy bóng người im hơi lặng tiếng đang đứng trong sương mù dày đặc phía đằng xa thì liền dừng bước. Khuôn mặt cương nghị của anh bao phủ một tầng sát khí mạnh mẽ. Anh nhẹ nhàng đặt thiếu niên tựa vào vách núi nghỉ ngơi. Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện lên nỗi sợ hãi, trông yếu ớt như thể chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đủ để lấy mạng cậu.
“Quỷ Sơn Phùng Hồn, Vương tước cấp Năm là anh sao?” Hồn ma trong sương mù hỏi.
“Anh là ai?” Trên cơ thể Phùng Hồn mơ hồ loé sáng vô số hoa văn chữ thập vàng óng lên xuống như hơi thở.
Hồn ma từ từ đi đến, từng đường nét dần hiện rõ trong màn sương mù, giống như một xác chết ngoi lên khỏi mặt nước. Áo choàng đen nhánh, mũ trùm đầu bao phủ cả khuôn mặt, hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của sự sống nào đang lưu chuyển trên người gã.
“Tôi là U Minh.” Bóng đen nói.
“U Minh?… Vương tước cấp Hai… Vương tước cấp Hai U Minh?…” Trong giọng nói của Quỷ Sơn Phùng Hồn tràn ngập âm thanh sắc bén khiến người ta sởn cả gai ốc. Chính anh cũng không nhận ra được giọng mình vì sợ hãi mà đã trở nên khàn khàn the thé như thế.
Nỗi sợ hãi trào dâng khỏi lồng ngực anh như đàn kiến đông đúc đang tháo chạy. Khi anh định rút hồn khí từ trong người ra mới phát hiện thân thể của mình đã hoàn toàn không thể cử động.
“Đừng lãng phí sức lực.” Giọng nói chẳng có bất kỳ cảm xúc và âm hưởng lên xuống nào, tựa tiếng ma quỷ vọng thẳng từ địa ngục giữa màn sương mù, “Trước khi bị tôi giết trong nháy mắt, anh có gì muốn nhắn nhủ lại không?”
“Đây là… sức mạnh của Vương tước cấp Hai sao…?”
Tuy lúc cứu được cậu thiếu niên kia khỏi hành lang vực thẳm, Phùng Hồn đã tiêu hao phần lớn hồn lực mới dẫn đến tình trạng bị vây hãm, hoàn toàn không thể sử dụng một chút hồn lực nào như hiện tại, có khả năng khiến anh rơi vào kết cuộc bị giết chết trong nháy mắt… nhưng cho dù anh chẳng mảy may bị tiêu hao hồn lực đi chăng nữa thì U Minh đối diện vẫn là một quái vật khó lường. Phùng Hồn nhận thấy hồn lực trong thân thể mình bị đối phương áp chế không tài nào lưu chuyển được. Nhìn gã ma quỷ ở ngay trước mặt mà không sao cảm nhận được hồn lực, trong mắt anh ngập tràn tuyệt vọng. Anh cứng nhắc quay đầu, trông vào đôi mắt trong veo đang mở to nhìn mình từ phía xa của cậu thiếu niên, một dòng lệ nóng hổi đầy ai oán lăn ra từ hốc mắt anh.
“U Minh… Anh nghe tôi nói… Anh có thể giết tôi, nhưng không thể giết cậu ta. Cậu ta là… Cậu ta là…” Lời của Phùng Hồn chợt đứt đoạn, như một nhánh cây bị bẻ gãy vang lên tiếng giòn tan.
Một chông băng tinh xảo đã đâm toạc cổ họng Phùng Hồn. Ngay sau đó là bả vai, lồng ngực, bụng, từng chông băng sắc bén không ngừng đâm ra từ trong thân thể anh, máu chảy ào ạt xuống đất.
“Không thể nào… Sao anh có thể điều khiển được nước trong cơ thể tôi…? Hồn lực của anh mạnh đến mức… có thể phá vỡ vách chắn thân thể của tôi ư… Chuyện này không thể nào…”
U Minh vươn bàn tay thon dài tái nhợt ra khỏi áo bào đen, khẽ phất, thân thể Phùng Hồn bất chợt bay lên, va vào vách núi rồi rơi ầm xuống đất.
Thân thể U Minh lướt đi trong không khí, không còn nhận được bất kỳ trọng lực nào, tất cả đều nhẹ tênh vụt qua. Bóng dáng màu đen của gã thoắt cái đã hiện ra ngay trước mặt cậu thiếu niên.
U Minh cúi người xuống, vươn đôi bàn tay hoàn mỹ gần như không có một vết sẹo nào, nhẹ nhàng nâng cậu thiếu niên lên bằng những ngón tay thon dài, lạnh ngắt. Khuôn mặt như thiên thần của cậu ấy giờ phút này tràn đầy nỗi sợ hãi, ánh mắt lay động kịch liệt, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
U Minh khom người, khẽ cởi mũ trùm đầu xuống, ánh sáng trắng ngà êm dịu trong khe núi đầy sương mù bao phủ lên khuôn mặt vô cùng anh tuấn, trẻ trung của gã. Nụ cười tà ác ẩn hiện như vảy cá lấp lánh giữa biển sâu, mắt như khe núi hẹp dài, xương lông mày nổi bật trên trán hài hoà với sống mũi cao thẳng, đôi đồng tử xanh biếc như đại dương mênh mông. Trường bào màu đen bị hồn lực thổi bay phập phồng quanh người, lượn lờ trong không khí như màn sương đen, bao quanh cơ thể cao ráo và tràn đầy sức mạnh.
“Tốt nhất cậu hãy nói cho tôi biết… cậu là ai…?’ U Minh tiến đến gần cậu thiếu niên gầy yếu ngồi dưới đất, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, hỏi với giọng điệu trầm ấm, lôi cuốn. Ngón tay mạnh mẽ của gã khẽ mơn trớn gương mặt trắng nõn của cậu như đang vuốt ve một đoá hoa chớm nở.
Cậu thiếu niên chậm chạp, nhút nhát giơ tay lên. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch đặt hờ lên cánh tay U Minh, lại run rẩy dường như không dám chạm vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Tôi là…” Tiếng nói yếu ớt của cậu hoà lẫn vào màn sương mù không nghe rõ, miệng cậu khéo mở trống rỗng, vô thanh vô tức như đã cạn kiệt sức lực.
Trong khoảnh khắc U Minh còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay lạnh ngắt của cậu thoáng chốc đã biến thành lưỡi dao sắc bén, như thể dây leo bằng thép điên cuồng trèo lên cánh tay U Minh, len lỏi quấn lấy với tốc độ nhanh như chớp, không thể chống cự.
Trong nháy mắt, tay phải và cả bả vai của U Minh liền hoá thành bụi phấn li ti tản mát trong không khí. Máu văng tung toé ra xung quanh, bốc mùi tanh tưởi giữa màn sương dày đặc.