Chương 3 Tương thông
Vầng trăng bị mây đen che phủ, chỉ lộ ra chút ánh sáng yếu ớt mơ hồ sau tầng mây. Gió lay những gọng cây cao kêu xào xạc, chậm rãi mà rõ ràng. Rừng cây giống như dòng cát đang di chuyển phía trên đỉnh đầu, càng tôn lên màn đêm yên tĩnh. Thông qua làn gió có thể cảm nhận được hết tư vị của mùa đông. Không rõ là sương giá hay băng vụn đang lơ lửng trong không khí, nhưng khi chạm vào da khiến người ta nổi gai ốc.
Kỳ Linh trợn tròn mắt, hơi thở trở nên gấp gáp và dồn dập, cậu nhìn Ngân Trần đang trần trụi đưa lưng về phía mình, không thể thốt nên lời.
Trong bóng tối, lưng, bắp đùi, cánh tay và cổ của Ngân Trần… toàn thân từ trên xuống dưới – ngoại trừ khuôn mặt ra – tất cả đều hiện lên những đường rạch màu vàng rõ nét. Vô số điểm sáng vàng óng chậm rãi di chuyển thành đường như những dọc gân trên lá, sau đó đều đều tập trung tại tước ấn ở vị trí xương cụt kia, giống như một lưu vực sông to lớn, trên đó, hệ thống sông ngòi chằng chịt phân bố khắp toàn thân.
Tước ấn như một trái tim khỏe mạnh đang đập thình thịch, những dòng chảy màu vàng không ngừng thông qua nó mà tuần hoàn khắp toàn thân. Trong ánh sáng vàng lập lòe mơ hồ chớp tắt như hơi thở, Ngân Trần quay người lại, khuôn mặt anh tuấn tú đến mức khiến người khác thấy ngạt thở. Anh đối mặt với Kỳ Linh, cất tiếng: “Bản chất của hồn thuật chính là vận dụng hồn lực đang tiềm ẩn trong cơ thể. Thời điểm lúc con người khác nhau ở chỗ ít hay nhiều mà thôi. Có người học được cách vận dụng nó như thế nào, vì vậy họ mới trở thành Hồn thuật. Còn những người không biết cách vận dụng – giống như cậu ngày trước – sẽ chỉ là những người bình thường.
Trên thế giới có muôn vàn cách thức để vận hành hồn lực, mà bảy thuật vận hồn các Vương tước đang sử dụng hiện nay là phương pháp mạnh nhất trong vương quốc chúng ta. Đó cũng là cách có một không hai, khác biệt với nhau. Mạch linh hồn tôi ban cho cơ thể cậu giống với cách vận dụng hồn thuật của chính tôi. Cậu có tể tưởng tượng đơn giản rằng, tất cả các dây thần kinh, đường mạch, mạch máu giống như những dòng sông, kênh rạch. Kế đến, thử tiếp tục tưởng tượng hồn lực của cậu lưu chuyển trong dòng mạch hồn lực này giống như nước chảy trên những con kênh ấy. Từ đó phối hợp với các nguyên tố bên ngoài như nước, gió, lửa, đất để sản sinh ra sức mạnh lớn lao.”
Kỳ Linh nhìn những dòng mạch mảnh mai màu vàng lưu chuyển khắp toàn thân Ngân Trần trong bóng tối, hoàn toàn quên mất phải nói gì. Văng vẳng bên tai ậu chỉ còn tiếng nói trầm ấm, cuốn hút của Ngân Trần, giống như quả đấm không nặng không nhẹ liên tục gõ vào lồng ngực.
“Việc sử dụng hồn thú chính là cách dùng hồn lực tác động vào mạch hồn mà nên. Khi cậu giải phóng hồn thú ra bên ngoài trong lúc chiến đấu, sức mạnh của nó mạnh hay yếu được quyết định bởi hai phương diện. Một là do hồn lực của bản thân hồn thú, phương diện khác chính là cách cậu sử dụng hồn lực của mình đối với hồn thú. Thông qua việc không ngừng vận dụng hồn lực của mình, chúng ta sẽ tác động mạnh mẽ vào tước ấn. Mỗi một lần như vậy thì sức mạnh của bản thân chúng ta lẫn của hồn thú đầu sẽ nâng tăng lên. Cũng giống như việc gõ chuông, tước ấn của cậu chính là cái chuông, hồn lực là thanh gỗ, số lần tác động vào tước ấn càng nhiều thì sức mạnh sẽ càng lớn, tiếng chuông càng vang lâu.”
Kỳ Linh trông ngốc nghếch hẳn, cậu khẽ mấp máy môi, cũng không biết đang nói gì. Theo bản năng, cậu đi vài bước về phía Ngân Trần, tựa như bị mê hoặc bởi ánh sáng vàng óng mầu nhiệm trước mắt…
“Từ từ sẽ được thôi. Sau này, tôi sẽ dạy hết cho cậu, dù sao chúng ta…” Ngân Trần sực nhớ ra gì đó, không nói thêm nữa. Anh mặc lại quần áo, khoác trường bào màu trắng bạc vào, sau đó quay người, nói với Kỳ Linh, “Còn một việc nữa phải nhắc nhở cậu…”
“Chuyện gì ạ…?” Mắt Kỳ Linh như dại ra, yên lặng nhìn vào mặt Ngân Trần, hơi thở nặng nề và dồn dập.
“Đó chính là những người có mạch máu hồn giống nhau sẽ bị đối phương… nói thế nào nhỉ… sẽ bị hấp dẫn lẫn nhau.”
Ngân Trần đã mặc lại quần áo xong xuôi, phất tay về phía Kỳ Linh. Thoáng chốc, trên gương mặt cậu đã phủ một lớp sương lạnh lẽo. Kỳ Linh bị cơn lạnh đột ngột xuất hiện làm cho phải xuýt xoa, thần trí liền tỉnh táo trở lại.
Kỳ Linh nhướng mày, “Anh nói gì? Sẽ bị đối phương hấp dẫn à? Đừng đùa chứ, hai người đàn ông như vậy kỳ cục lắm…” Kỳ Linh vừa nói vừa không nhịn được nhăn mặt nhìn Ngân Trần, trong lòng thầm nghĩ. “Cho dù bị hấp dẫn cũng chỉ vì dáng vẻ anh quá thanh tú, trắng hơn cả con gái ở Phúc Trạch do chưa từng phơi nắng cày ruộng mà thôi!”
“Đó là vì thông thường những người có mạch linh hồn giống nhau chỉ có quan hệ Vương tứơc và Sứ đồ. Mối quan hệ giữa bản thân Vương tước và Sứ đồ là không thể nghi ngờ, luôn trung thành để sống chết vì nhau. Cái đó không khác biệt lắm với tình yêu của loài người, hai bên đều là duy nhất của nhau, cũng bằng lòng hi sinh tất cả vì nhau.” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh đang trố mắt líu lưỡi, thở dài, tiếp tục phân tích. “Còn nói theo bản thân của hồn lực, nhà Hồn thuật sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu với hồn lực lớn mạnh. Đối với nhà Hồn thuật mà nói, hồn lực lớn mạnh nhất đại biểu cho mỹ cảm cao nhất, có lực hấp dẫn trí mạng nhất. Mà đối với người có mạch linh hồn tương đồng với mình, kiểu lực hấp dẫn này sẽ càng mạnh mẽ hơn, càng trí mạng hơn. Cái đó cũng không khác lắm với tình dục của loài người…”
“Hãy giết tôi đi…”
“Không cần lo lắng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đến khi cậu dần quen với thứ tình cảm đó thì cảm giác say đắm với người cùng mạch hồn với mình sẽ từ từ biến mất. Còn loại tình cảm tương tự tình dục hoặc tình yêu kia cũng dần dần quá độ biến thành một loại tình cảm chân chính sâu sắc trong linh hồn. Khi đó, chính loài người các cậu cũng có thể phân định rõ ràng loại tình cảm này và tình dục. Thoạt nhìn có vẻ khác giống nhưng thực tế lại là hoàn toàn khác nhau…. Có điều ở giai đoạn hiện thời, loài người các cậu dễ dàng lẫn lộn hai cảm xúc này với nhau…”
“Được rồi, được rồi, đừng hễ mở miệng ra là loài người các cậu, loài người các cậu…. Nói cứ như thể anh không phải con người vậy…” Kỳ Linh gãi đầu, vẻ mặt khó có thể chấp nhận.
“Trước kia, ta quả thật là người…” Ngân Trần cười nhàn nhạt, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, trông rất đẹp.
“Anh nói trước kia anh là người….” Tóc gáy Kỳ Linh dựng đứng cả lên, nhảy lùi về phía sau một bước. “Vậy bây giờ anh…?”
“Tôi cũng không biết như chúng tôi… được xem là gì nữa. Có vài người cảm thấy chúng tôi là thần, nhưng có người lại cho rằng chúng tôi là ác ma. Cũng có người cảm thấy thật ra chúng tôi không tồn tại, thậm chí còn là quái vật…” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm, điền nhiên nói ra những lời này.
Kỳ Linh thấy nhẹ nhõm hơn, cậu ngước nhìn Ngân Trần trước mặt. Trên khuôn mặt lạnh lùng và anh tuấn của anh lại lộ ra một nỗi bi thương mơ hồ. Lẽ nào Vương tước như thần thánh mà cũng có chuyện phiền muộn hay sao? Kỳ Linh lắc đầu, thấy sao mà mông lung đến thế!
“Vậy sau này không phải tôi sẽ chỉ thích con trai thôi đấy chứ? Tôi không muốn thế đâu…. Mẹ tôi vẫn chờ tôi cho bà bồng một đứa cháu bụ bẫm đấy…” Kỳ Linh ho khan, có chút lúng túng nhỏ giọng nói tiếp. “Tuy rằng mẹ tôi đã chết rồi…”
“Cậu không phải chỉ thích con trai thôi, mà chính xác là cậu thích tôi.” Hàng mày sắc bén của Ngân Trần lo âu cau lại, anh hoài nghi chỉ số thông minh của tên nhóc loài người đang đứng trước mặt mình lúc này. Trông có vẻ cũng là nhân tài, đầu óc chắc không có vấn đề đâu nhỉ?
“Vậy thì có khác gì đâu?” Kỳ Linh bi thương, tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất, giơ tay lên trời gào thét. “Tôi đây đã gây ra tội nghiệp gì chứ…?”
“Cậu cũng đâu phải là thực sự yêu thích tôi. Tôi chỉ dùng loại tình cảm đó để ví dụ cho cậu hiểu thôi!” Ngân Trần giơ tay lên, Kỳ Linh đang gào thét thoắt cái im bặt, miệng cậu đang ních đầy băng nhưng đôi mắt to vẫn cố lườm tới lườm lui, tỏ vẻ “Bi kịch mà!”
“Tình cảm của Vương tước và Sứ đồ rất phức tạp, khác với tình thân, cũng khác với tình bạn. Nếu như cố gắng phải nói rõ ra, vậy thì cậu có thể hiểu là người mới bắt đầu tiếp xúc sẽ cảm thấy có một loại tình cảm độc hiếm, hủy diệt, đến chết cũng không đổi, tương tự tình yêu vậy. Loại tình cảm này vốn không có trong cảm xúc của loài người, cho nên tôi cũng chỉ có thể dùng tình yêu và tình dục làm ví dụ cho cậu mà thôi…. Đến sau này, nói chính xác ra thì thứ tình cảm ấy gọi là ‘tương thông’ sẽ thích hợp hơn. Tâm ý tương thông, thấu hiểu lẫn nhau.”
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh bị băng bịt kín miệng, không tài nào thốt ra nổi một câu nhưng mặt mày thì vẫn ủ rũ. Anh thở dài, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt qua môi cậu. Băng vụn trong miệng Kỳ Linh liền hóa thành nước suối ấm áp.
Sau khi Kỳ Linh nuốt hết xuống, câu đầu tiên thốt ra lại là: “Vậy tôi phải kết hôn với anh hả?”
Ngân Trần mặt lạnh tanh đứng lên, liếc mặt rồi vung tay, miệng Kỳ Linh lại bị bịt kín bằng miếng băng vụn lớn hơn cả lúc trước.
Ngân Trần xoay người, không thèm ngoảnh đầu lại, đi thẳng đến một gốc cây đại thụ cao ngất trời có đám rễ trồi lên mặt đất. Anh tìm một chỗ hõm sâu, rêu phủ thật dày, được đám rễ cây khổng lồ bao quanh mà nằm xuống. Đầu mù đông, rêu đã úa màu, biến thành một đám xù xì khô héo, lót bên dưới giống như một tấm nệm, ấm áp và thoải mái vô cùng.
Kỳ Linh ngọ nguậy đầu lưỡi bị tê cóng, trong lòng oán hận thầm nghĩ: “Chỉ là ngủ một giấc thôi mà phải chọn nơi thư thái như vậy à, thật yếu ớt!”
Cậu sảng khoái nằm xuống ngay tại chỗ, thoải mái giang rộng tay chân, nhìn lên bầu trời.
Đêm tối đậm đặc như con sóng lạnh lẽo, nhẹ nhàng vỗ rì rào vào khu rừng yên tĩnh. Thị trấn Phúc Trạch đầu đông, trời sắp đổ tuyết. Kỳ Linh nằm trên nền đất cứng lạnh buốt, cắn răng chịu đựng. Qua thật lâu, cuối cùng không chịu đựng nổi giá rét thấu xương đang len lỏi thấm sâu vào cơ thể, cậu mới cất tiếng gọi Ngân Trần: “Tôi có thể qua chỗ anh ngủ được không? Rét quá!”
“Không được!” Ngân Trần vẫn nhắm mắt không buồn nhúc nhích, khẽ khàng đáp trả.
“Tại sao?” Kỳ Linh ngồi bật dậy, mái tóc đen khỏe mạnh rối bù.
“Bởi vì hiện tại, đối với cậu mà nói…” Ngân Trần nhẹ nhàng lắc đầu, ra vẻ vô cùng đáng tiếc, “Tôi quá mức hấp dẫn.”
“…. Anh có biết xấu hổ không vậy?” Kỳ Linh đột nhiên tức tối gào lên, quay mình ngã bịch xuống đất. Nhưng lưng mới vừa chạm đất, cậu lại ngồi bật dậy, “Vậy anh đưa chiếc áo choàng cho tôi làm chăn đi!”
“Cũng không được.”
“Tại sao?” Kỳ Linh lườm anh, hàm răng trắng nghiến chặt “Lẽ nào cái áo choàng rách đó của anh cũng quá mức hấp dẫn với tôi à?”
“Áo choàng không hấp dẫn….” Ngân Trần đổi lại tư thế nằm cho thoải mái hơn, quấn lấy áo choàng của mình, trông thư thái như nằm trong chăn ấm. “…nhưng áo choàng có mùi của tôi, mà mùi của tôi đối với cậu bây giờ có thể nói là hết sức cám dỗ đấy!”
“… Anh có biết xấu hổ không?” Kỳ Linh lại cáu gắt gào lên rồi trở mình nằm xuống.
Cậu mới vừa đặt lưng xuống thì bỗng vang lên một hồi những tiếng lách tách. Từ sâu dưới lòng đất nơi cậu nằm, một lớp băng thật mỏng nhưng cứng rắn trời lên trên. Giống như một cái kén, nó tự dưng thành túp lều khoảng không. Lều bảng nho nhỏ bao phủ quanh cậu, khiến gió rét không tài nào luồn vào được, mà không khí trong không gian nhỏ hẹp này cũng dần dần được thân nhiệt của cậu làm ấm lên.
Kỳ Linh nằm trong lều băng nho nhỏ mà Ngân Trầm dựng cho mình, đáy lòng trỗi dậy một cảm giác ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ là một cô nhi, đã quen không có ai chăm sóc. Tuy Ngân Trần với cậu chỉ quen biết nhau có một ngày nhưng lại cảm giác vô cùng thân thiết. Dù anh ta đối với cậu ẩn dưới khuôn mặt lạnh băng kia. Có lẽ đúng như anh ta nói, giữa Vương tước và Sứ đồ thật sự tồn tại một thứ tình cảm không thể nào phân biệt được. Giống như khoảng khắc anh ta dựng lều băng cho cậu, tuy là giữa đêm đông rét lạnh nhưng lại mang đến sự ấm áp…. Cậu…. chẳng lẽ cậu “yêu” anh ta rồi sao?
“Ngân Trần, tôi xin anh, để lại một cái lỗ cho tôi hít thở với! Anh làm cái này là lều hay quan tài thế? Anh có tính người không vậy?”
♣ ♣ ♣
Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Tiếng chim kêu quang quác chói tai trên bầu trời, bỗng một tia chớp đánh mạnh xuống mặt đất, vô số lông vũ bay lượn rồi thoáng chốc biến mất. Sau khi lông vũ hóa thành sương khói tan đi, Liên Tuyền liền xuất hiện, chiếc bóng trắng đối diện với cô cũng không chạy trốn nữa. Bóng người màu trắng âm u đứng yên trong màn đêm, đưa lưng về phía Liên Tuyết, không nói lời nào cũng không cử động, giống như một u hồn giữa đếm tối lạnh giá.
Đây là một lối đi dài, nói đúng ra là dải đất ngăn cách giữa hai tòa cung điện. Tường bao xung quanh cao vút không thấy đỉnh, chính giữa ngăn cách bởi một lối đi hẹp dài như vậy, miễn cưỡng có thể để cho một chiếc xe ngựa chạy qua được.
Liên Tuyền vẫn đứng bất động, lạnh lùng đưa mắt về phía bóng người đang từ từ quay đầu lại. Đó là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, đường nét và ngũ quan tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành, tỏa ra tia sáng hút hồn dưới ánh trăng.
“Cô muốn làm gì?” Liên Tuyền lạnh lùng hỏi người thiếu nữ này.
“Tôi à?…. Hì hì…” Thiếu nữ nhẹ nhàng giơ tay lên che miệng như e thẹn, giữa làn môi mềm mại ẩn hiện hàm răng trắng muốt sáng ngời. Ánh mắt cô dịu dàng lưu chuyển, nhìn Liên Tuyền, khuôn mặt mang đầy vẻ áy náy, “Tôi đến để giết cô.”
“Giết tôi? Cô biết tôi là ai không?” Đồng tử Liên Tuyền dần dần co lại, dưới ánh trăng, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo âm u.
“Tôi biết chứ, cô là Quỷ Sơn Liên Tuyền – Sứ đồ thứ Năm cừ khôi.” Váy lụa màu trắng của thiếu nữ nhẹ nhàng phất phơ trong gió, mang một vẻ mộng ảo, như mây lại như khói bao quanh thân thể duyên dáng của cô. “Anh trai cô thì càng lợi hại hơn, Vương tước cấp Năm Quỷ Sơn Phùng Hồn. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tình cảm giữa Vương tước và Sư đồ không phải đều vô cùng mờ ám sao? Mà các người lại là hai anh em…. Cũng không sợ người ta bàn tán à? Chẳng hạn như loạn luân này nọ…. Khó nghe lắm đấy!”
Thiếu nữ làm ra vẻ mặt như đang xấu hổ, tựa hồ bản thân vừa nói ra lời gì đó mà bình thường người ta khó lòng mở miệng. Nhưng sau đó, cô vừa cúi đầu vừa nhẹ nhàng nhướng khóe mắt quyến rũ, sóng mắt đong đưa liếc nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền, trong mắt lại đầy vẻ khôi hài.
“Cô muốn chết à?”
“Dĩ nhiên tôi không muốn chết rồi.” Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, xòe tay ra nói. “Cho nên tôi mới dụ cô đến đây! Cô nghĩ bay trên trời lâu như vậy không mệt sao, hao tổn hồn lực lắm đó! Cô cho rằng ai cũng có một con súc sinh biết bay như cô hả?”
“Cô…” Huyệt thái dương Quỷ Sơn Tuyết Liên khẽ giật, cô có thể nghe thấy tiếng máu huyết đang sục sôi trong huyết quản của mình.
Thiếu nữ kia lại hoàn toàn không hề để ý đến cô, chỉ tiếp tục nói: “Nếu như mới vừa rồi đánh nhau ở bờ biển, cô thả Hải Ngân – hồn thú thứ nhất của mình – trồi lên từ mặt biển thì làm sao? Vậy tôi có khả năng đã thất bại rồi!”
“Hừ!” Liên Tuyền cười khẩy. “Chỉ đối phó với cô, tôi hoàn toàn không cần vận dụng đến hồn thú thứ nhất, thậm chí là cả Ẩm Sí cũng khỏi phải thả ra luôn.”
“Đừng nói vậy!” Vẻ mặt thiếu nữ hơi giận, “Tuy biết cô là Sư đồ thứ Năm, rất lợi hại, nhưng tôi cũng chẳng thể yêu đâu nhé! Cho nên cô nhất định phải nghiêm túc mà đánh nhau với tôi đi! Nếu không thì chán lắm!”
“Cô muốn chết như vậy thì tôi nhất định sẽ tác thành cho cô.”
Tay Quỷ Sơn Liên Tuyền mơ hồ hiện ra vô số ánh sáng màu vàng óng, tia sáng lưu động theo đường vân chữ thập. Mặt đất dưới chân đột nhiên cuồn cuộn gió thốc, thổi trường bào đen bay lên phần phật, khiến cô trông như một loài ma quỷ đang chuẩn bị nuốt chửng con người trong bóng đêm.
“Nôn nóng muốn đánh nhau luôn à? Đều là con gái cả, tao nhã một chút đi! Còn nữa, trước khi ra tay, thuận tiện nói cho cô biết luôn…” Thiếu nữ nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai. “Tôi cũng là Sứ đồ đấy! Hơn nữa, tôi còn có một biệt hiệu mà bản thân rất thích, là Sứ đồ Tàn sát.”
Thiếu nữ rung cổ tay mình, chiếc lắc xâu từ những viên đá quý màu xanh lam của đại dương vang lên tiếng “lanh canh” rất êm tai. Trong sắc trăng, nụ cười cô đẹp tựa bức tranh. Chiếc váy lụa mỏng không có gió mà vẫn bay bay, quấn quanh thân thể mảnh mai, uyển chuyển giống như một vị nữ thần thánh khiết.
Trái tim Liên Tuyền bỗng chìm vào khe biển sâu lạnh buốt.
“Chao ôi, cô xem tôi này, bất lịch sự quá, chỉ lo giới thiệu cho cô biết danh hiệu của tôi, quên mất không nói tên. Tôi ấy à, tên là Thần Âm.”
Gió kéo theo mây đen ùa đến, bầu trời nhanh chóng trở nên u tối. Ánh trăng chiếu qua khẽ hở của những đám mây đen soi xuống lối đi hẹp dài. Tiếng đá quý va chạm vào nhau lảnh lót, du dương vang lên trong bóng tối yên tĩnh.
Thân tể Quỷ Sơn Liên Tuyền không ngừng hiện ra hoa văn chữ thập vàng óng ập lòe lóe sáng như hơi thở đều đều lên xuống. Hồn lực trong cơ thể của cô càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Bên dưới lòng đất của lối đi lát đá cẩm thạch rắn chắc mơ hồ truyền đến tiếng ầm ầm nặng nề, như một con quái vật to lớn bên dưới vừa thức tỉnh.
Thần Âm giơ tay lên che miệng, cười yêu kiều, sau đó giương đôi mắt sâu hút như hồ nước nhìn Liên Tuyền, nói: “Này, tôi nói cho cô biết, đừng manh động đấy nhé, nếu không, cô sẽ càng chết nhanh hơn.”
“Tôi hỏi cô, tại sao lại muốn giết tôi?” Tầng sát khí ngút trời bao phủ cả khuôn mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền.
“Ôi, Sứ đồ thì đương nhiên phải nghe lời của Vương tước rồi. Vương tước Giết chóc sai tôi đi giết ai thì tôi giết người đấy thôi. Cô cũng biết con người của anh ta rồi, có bao giờ thấy anh ta giết người mà nói lý do cho người khác biết không? Ngoại trừ anh ta và tư tế Bạch Ngân ra thì chẳng ai biết lý do cả.” Thần Âm giở giọng quở trách Liên Tuyền, lại nghịch sợi tóc rũ xuống thái dương.
“Được…” Đồng tử Liên Tuyền co lại như sợi dây mỏng, “Vậy tôi hỏi cô, các người chỉ truy sát một mình tôi hay là còn truy sát cả anh trai tôi – Vương tước cấp Năm Quỷ Sơn Phùng Hồn nữa?”
“Tôi không biết.” Thần Âm lắc lư cổ tay, vô số mây đen cuồn cuộn kéo đến vùi lấp bầu trời, “Thế nhưng lúc tôi ra cửa, vị Vương tước khác máu nhà tôi cũng vội vã đi ra ngoài luôn. Anh ta mang theo vẻ mặt trầm trọng, ồ không, phải nói là vui sướng mới đúng, như thể sắp đi giết một nhân vật lợi hại vậy.” Thần Âm nói đến đây thì cúi đầu đăm chiêu, “Có điều… cũng rất đặc sắc, đúng không? Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ trận tai kiếp bốn năm trước, đã lâu rồi không thấy cánh Vương tước đánh giết lẫn nhau. Thật là đáng mong đợi!”
“Sứ đồ đánh Sứ đồ không phải cũng đáng mong đợi như vậy hay sao?” Quỷ Sơn Liên Tuyết cất tiếng lạnh lùng.
“Đúng vậy, cho nên cô phải dốc hết toàn lực đấy nhé! Nếu không chỉ hai, ba chiêu đã bị tôi hạ đo ván thì chẳng còn gì thú vị cả.” Thầm Âm dẩu môi, gương mặt xinh đẹp lại ra vẻ quở trách.
“Phùn phụt…”
Giống như tiếng thứ gì đó chui ra từ thân thể, như tiếng da thịt bị xé toạc nhầy nhụa.
Thần Âm nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền sắc mặt tái nhợt ở đối diện, cười nói: “Ôi chao, rốt cuộc đã lấy ra hồn khí rồi. Đặc sắc đây!”
Quỷ Sơn Liên Tuyết đưa tay ra phía sau lưng, bắt lấy chuôi kiếm đâm rách da thịt vừa mọc lên, sau đó rút mạnh cả thanh kiếm dài khổng lồ từ trong cơ thể mình ra, sóng lưng cô bị xé toạc thành một đường cực lớn đẫm máu. Cô vung tay chĩa kiếm xuống, máu dính trên mũi kiếm nhỏ giọt xuống đất. Da thịt bị xé mở sau lưng chậm chạp khép lại, che kín xương sống lưng trắng hếu vừa lộ ra khi nãy.
Tay phải Liên Tuyền cầm kiếm, thân kiếm nghiêng nghiêng chĩa xuống đất. Vô số hơi nước ùn ùn ngưng tụ thành băng tinh nhọn hoắt trong không khí. Những băng tinh này nhanh chóng xoay chuyển tạo thành dòng khí như những tấm lụa trong suốt xoay quanh thân kiếm. Vầng trăng trên bầu trời giống như chiếc răng nhanh trắng, tiếng kiếm ngân vang trong đêm tối hệt như nhịp thở đều đều.
“Hồn khí lợi hại thật đấy, nếu thế…” Thần Âm nhẹ nhàng đặt một tay lên gáy, động tác tao nhã như tháo trâm cài tóc, rút ra một chiếc chuôi tinh tế từ xương cổ, “Tôi cùng đùa chơi với cô thôi.”
Nói xong, như đang kéo ra tủy sống trắng lóa mềm mại từ trong cổ mình, cô chậm chạp rút ra một sợi dây thừng màu bạc to cỡ một ngón tay. Ánh mắt khép hờ, vẻ mặt quyến rũ mê hồn như thể cô công chúa cao quý rút ra chiếc trâm cài tóc. Cô nhẹ nhàng quấn sợi roi bạc vào tay, chỉ để lại làn da láng mịn trắng nõn, hoàn toàn không còn bất kỳ dấu vết nào.
“Vậy thì đến đi!”
Chớp mắt, Thần Âm thôi cười, khuôn mặt trắng trẻo như được phủ lên một lớp sương giá. Cô vung mạnh sợi roi bạc, đầu roi sắc bén phát ra tiếng “ầm”, đâm toạc bề mặt nền nham thạch dưới chân.
Quỷ Sơn Liên Tuyền đột nhiên cảm giác được một luồng hồn lực nhanh như chớp từ lòng đất lao lên.
“Đến ngay đây!”
Thanh kiếm to lớn đâm xuống đất, tiếng nổ vang lên ầm ầm, đá vụn bắn tung tóe. Sâu trong lòng đất vang lên tiếng kêu thảm thiết kỳ dị như có thứ gì đó bị xuyên thủng. Đột nhiên hoa mắt, Quỷ Sơn Liên Tuyền còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt, khi cô còn chưa kịp nhìn rõ, chiếc roi bạc đã như một con bạch xà nhanh như chớp vọt lên khỏi mặt đất ngay bên cạnh thân kiếm, đâm thẳng vào bả vai cô. Đầu roi xuyên qua bả vai rồi nở rộ như đóa hoa ăn thịt người, năm cánh bấu chặt vào máu thịt, chất dịch đặc trên đầu roi bạc như nọc độc ở nanh rắn.
Đứng ở xa, Thần Âm nở nụ cười khoe hàm răng trắng muốt, trông hết sức quái gở và kinh khiếp: “Đến rồi đấy!”
Thần Âm giật mạnh, Quỷ Sơn Liên Tuyền đổ ầm nặng nề xuống nền đất nham thạch, khiến vô số vết nứt và đá vụn bay lên, bụi bay mịt mù trong không khí.
♣ ♣ ♣
Rừng rậm ngoài thì trấn Phúc Trạch, đế quốc Aslan phía Tây.
Trong mơ là cảnh bầu trời lộng gió gào thét, những cơn gió không ngừng thổi tan từng đám mây.
Trăng trong vằng vặc treo cao nơi đỉnh đầu, tỏa thứ ánh sáng trắng buốt giá khắp cả vùng đất. Khu rừng tĩnh lặng như đá ngủ say được bao phủ bởi ánh trăng. Đột nhiên từ vực sâu tối tăm ở phía cuối chân trời truyền đến tiếng vang đinh tai, giống như tiếng trống trận dồn dập, sau đó là tiếng trống thúc càng lúc càng nhanh như cơn mưa rào dày đặc. Đùng, đùng, đùng, đùng… kéo đến từ phía chân trời.
Kỳ Linh bị tiếng trống đánh thức. Cậu mở mắt ra, chưa kịp thích ứng được với ánh trăng vằng vặc trên đầu đã bị một bóng đen đè lên người. Kỳ Linh vừa định hô hoán thì đã bị bịt miệng lại ngay lập tức. Cậu trợn tròn mắt kinh hoàng, sau khi thấy rõ người đang đè mình là Ngân Trần thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, gương mặt cậu đỏ bừng, thân nhiệt nháy mắt cũng tăng vọt.
“Anh… Anh định làm gì?” Không biết tự lúc nào, ngón tay thon dài lạnh ngắt của Ngân Trần đã vén áo cậu lên rồi luồn vào. Cả người cậu như con tôm luộc chín đỏ, cứ cố vùng vẫy, giãy giụa nhưng lại bị Ngân Trần đè chặt không thể nào cử động được.
“Đừng lên tiếng…” Ngân Trần lạnh lùng như dòng sông phủ đầy băng tuyết.
“Anh… gặp ma à?” Tay Ngân Trần đã vòng qua eo Kỳ Linh, luồn xuống quần cậu từ phía sau.
“Anh điên à?… Mẹ kiếp, anh sờ mó gì đấy hả?” Kỳ Linh đỏ mặt tía tai gào lên, ngay chỗ xương cụt của cậu liền truyền đến một nguồn lực lạnh băng, nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể. Trong thoáng chốc, trước mặt tối sầm, cậu liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Kỳ Linh đã bị đóng băng hoàn toàn trong phút chốc. Ngân Trần đặt cậu ra phía sau tảng đá nham thạch khổng lồ. Anh lặng lẽ nhìn cậu rồi ngồi dựa vào tảng đá.
Tiếng trống càng lúc càng lớn dần, dồn dập xen lẫn tiếng cây cối đang bị đổ rạp xuống.
Nỗi sợ hãi ngày càng tích tụ không thể nào kìm nén được, hồn lực bên trong Ngân Trần bị tiếng trống kia kích thích, không ngừng cuồn cuộn trong huyết mạch. Anh nhắm mắt, từ từ triệt tiêu hết hồn lực toàn thân, các mạch vàng dần dần biến mất. “Ẩn giấu hồn lực…. Đừng để bị phát hiện…. Nếu không…”
Bên tai là tiếng trống dồn dập vang rền như búa sắt khổng lồ nện vào lồng ngực, vô số cây cối cao vút ven đường đều ngã rạp xuống, trên trời là âm thanh “két…két…” kỳ lạ như tiếng côn trùng, lại tựa như tiếng kim loại cứa vào nhau, có sức mạnh phá hủy tất cả. Mỗi lần âm thanh vang lên, không khí đều gợn lên những đợt sóng trong suốt. Ngân Trần dựa vào tầng nham thạch, ánh mắt rệu rã, khóe miệng không ngừng tuôn trào máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo trắng trước ngực, còn cơ thể thì liên tục co giật.
“Két… két…” Khuôn mặt anh tuấn của anh co giật đến biến dạng. Máu ở mỗi một tấc da thịt, mỗi một huyết quản đều bị tiếng kêu âm u quái lạ kia kích động như nước sôi sùng sục. Hồn lực ẩn giấu sâu trong cơ thể dường như khó có thể ngăn cản được sự cám dỗ của tiếng kêu này. Nó rối rít muốn đâm toạc người anh, như núi lửa chờ chực phun trào…
Ngân Trần cứng đờ, quay đầu nhìn Kỳ Linh đang ngủ yên trong lều băng. Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn con quái vật to lớn đang chậm chạp bò lê qua đầu mình bằng ánh mắt thanh tĩnh cuối cùng còn sót lại. Phía xa là chiếc bóng màu đen khổng lồ, thân thể kềnh càng không trông thấy đầu, vô số chiếc chân to như cột đá sắc bén chuyển động đan xen. Mỗi một chiếc chân khi giẫm lên mặt đất đều vang lên tiếng ầm ầm như trống trận đinh tai nhức óc.
“Tại sao…. Chư Thần Hoàng Hồn… lại ở đây…? Không thể nào…” Dưới ánh trăng, đôi mắt Ngân Trần rốt cuộc mất đi ánh sáng, vụt trở nên tối đen như mực. Vạt áo trắng tinh nơi ngực đã bị máu tươi trào ra khỏi miệng nhuộm đẫm.
Ánh trăng sáng rực trên bầu trời không một áng mây, giữa cánh rừng rậm nguyên thủy yên tĩnh, một con rết thật lớn màu đen như dãy núi trập trùng đang chậm chạp bò qua. Nó đi đến đâu, cây cối ngã rạp xuống đến đó như dấu vết một con mãng xà khổng lồ bò qua thảm cỏ để lại. Dọc theo nơi nó đi qua, bùn đất, đá vụn bay tung tóe khắp nơi. Hàng nghìn hàng vạn chiếc chân khổng lồ đan xen cứ lên lên xuống xuống cào xé mặt đất, khe nứt rộng rồi cất vào nhau giống như mặt băng bị vỡ.
♣ ♣ ♣
Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Ánh trăng yếu ớt tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ tươi như thế bị nhuốm máu. Trên vách tường bên phải lối đi của cung điện cao lớn là một hàng tượng đầu vũ nữ tóc rắn. Từng ánh mắt trống rỗng dưới ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng tối tăm.
Máu tựa tương đỏ đậm đặc vương đầy trên mặt đất và vách tường xung quanh. Trên mặt đường đá nham thạch là những khe rãnh do bị chém mà thành. Vách tường đầy vết nứt do kiếm và roi cắt vào. Đá vụn và bụi bay mù mịt trong không khí.
Quỷ Sơn Liên Tuyền quỳ trên mặt đường, chống kiếm để gượng đỡ thân thể mình khiến một phần ba thành kiếm dài khổng lồ cắm ngập xuống đất. Cô dốc sức lực khống chế cơ thể, không để mình ngã xuống, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực giống như nước lũ vỡ đê muốn cuốn phăng tất cả. Ý thức cô trở nên mơ hồ, nỗi sợ hãi khủng khiếp đè nặng lên toàn bộ lý trí.
“Cô ta quả thật… là một con quái vật mà…” Liên Tuyền rít lên, nhìn Thần Âm trắng muốt như tuyết đầu mùa dưới ánh trăng bàng bạc, phất phơ lẩn khuất vào mây mù trong đêm. Còn giờ phút này, toàn thân Liên Tuyền nhuộm đầy máu tươi, sau lưng là hai vết thương sâu đến tận xương. Hiện tại, cô không có hồn lực dư thừa để tự chữa lành nữa, đau nhức kéo đến từng cơn, như có móng vuốt mộ con chim lớn đang quặp sâu vào cột sống.
Nhưng giờ phút này, người thật sự kinh hoàng lại chính là Thần Âm. Tuy vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh nhưng nỗi rúng động trong lòng cô ta còn lớn hơn cả Quỷ Sơn Liên Tuyền. Vị trí của cô ta là Sứ đồ thứ Hai, thực lực hẳn phải vượt trội so với Sứ đồ thứ Năm. Ai cũng biết giữa Vương tước và Sứ đồ, giữa thứ Ba và thứ Tư là một ranh giới rất rõ ràng. Bất kỳ một người nào trong nhóm ba vị Vương tước đầu tiên cũng đều có đủ thực lực một mình khiêu chiến với bốn vị Vương tước ở cấp bậc sau cùng liên thủ lại. Nhưng hiện tại, hồn lực của cô ta đã phóng ra đạt đến mức độ truy sát, vậy mà Quỷ Sơn Liên Tuyền vẫn còn tràn ầy sức sống thế kia. Lẽ nào thật sự phải thả hồn thú ra mới có thể giết chết cô ta? Điều đó đỗi với cô mà nói quả thật là một sự nhục nhã…
Thần Âm nhìn Liên Tuyền đang quỳ trên mặt đất, yếu ớt nói: “Này, hỏi cô đấy, có phải cô sắp chết rồi không? Nếu như còn đánh được thì tôi sẽ ra tay nhé…. Thật đáng ghét, lại khiến tôi phải tốn sức lực…”
Vẻ mặt Thần Âm tỏ ra mất kiên nhẫn, nhắc đến sự sống chết của người khác một cách điềm nhiên như đang nói chuyện ăn cơm, uống nước thường tình vậy. Liên Tuyền nhìn con quái vật vô cùng xinh đẹp trước mắt đang nhẹ nhàng từng bước một tiến đến gần mình, giống như một ác ma màu trắng đang mỉm cười ngạo nghễ.
Liên Tuyền đột ngột đứng bật dậy, rút mạnh thanh kiếm đang cắm dưới đất lên, chém vào vách tường bên cạnh. Ầm! Một tiếng nổ lớn xé toạc không khí, vô số ánh sáng xoay cuộn bùng nổ khỏi thân kiếm, vang dội trời đất. Một con chim hung tợn trắng muốt đồ sộ hiện ra sau lưng Liên Tuyền, cất tiếng kêu đinh tai nhức óc. Thần Âm bị tiếng rít liên tiếp đè ép khiến lồng ngực khó thở. Chim ưng khổng lồ nhanh chóng bành trướng kích thước, như diều gặp gió liền trở bên to lớn, chốc lát đã lấp kín lối đi. Trên trán nó mọc ra bốn thanh kiếm kim loại sắc bén như chiếc mũ an toàn lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lẽo. Quỷ Sơn Liên Tuyền yếu ớt dựa vào một chân của Ám Sí, những vuốt nhọn to kềnh của nó còn lớn hơn cả thanh kiếm của cô. Cô nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Thần Âm, nở nụ cười kỳ dị và nhợt nhạt, “Ha ha… ha ha ha…. Hôm này, dù không thể sống rời khỏi nơi này, tôi cũng phải kéo theo cô xuống địa ngục…”
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên hồi trống dồn dập, đùng, đùng, đùng, đùng… như thể từ phương xa có kẻ đang đánh chiếc trống trận khổng lồ. Thần Âm nhìn lên bầu trời dài hẹp phía trên, sắc mặt thoáng biến đổi. Cô ta lui về sau vài bước, thu lại vẻ hoảng sợ, một lần nữa nở nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Nhẹ nhàng tháo xuống chiếc lắc tay xâu những hạt đá quý màu xanh biển, móng tay nhẹ nhàng bấm lại, mười sáu viên đá quý rơi vào trong lòng bàn tay. Cô ta dùng ngón tay cầm lên, khẽ vứt xuống từng viên một.
“Một, hai, ba…” Thần Âm tùy ý vứt mười sáu viên đá quý xuống đất như chơi trò chơi. “… mười lăm, mười sáu.” Vẻ mặt cô ta lạnh lẽo, trong phút chốc, một lớp sương buốt giá đã bao phủ khắp gương mặt. Tròng mắt cô ta lại trở nên sáng quắc. “Không có thời gian chơi với cô nữa, ra tay thật đây!”
Mười sáu viên đá quý rơi trên đất đột nhiên nảy lên leng keng, sau đó bắt đầu vặn vẹo biến hình, như sương khói lượn lờ rồi biến thành một thân cây…. Trong không khí tràn ngập tiếng kêu quái gở, như tiếng rít của hồn lực mà lại như tiếng kêu ré lên của trẻ con, đâm vào thân thể khiến người ta đau đớn…
“Không thể nào…. Đây là… quái vật… cô là quái vật gì…?” Cổ họng Quỷ Sơn Liên Tuyền dần dần thít chặt lại, nỗi kinh hoàng như quái thú biển sâu quắp chặt trái tim cô.
Trên mặt đường hẹp dài, những thân cây uốn éo đan vào nhau tạo thành khung xương rồi mọc ra máu thịt. Mười bảy Thần Âm xinh đẹp nhẹ nhàng đứng trên mặt đất như mười bảy áng mây khuếch tán, rải rác khắp lối đi.
Mười bảy gương mặt giống hệt nhau nở nụ cười kỳ dị kinh người. Mười bảy tiếng nói như chuông ngân dịu dàng lại lộ ra cái rét lạnh đến thấu xương, đồng thanh: “Đến đây đi, cô sợ gì chứ…?”
Tiếng gió mãnh liệt không ngừng rít gào trong không trung, lông vũ bạc bay lượn đầy trời. Mười bảy bóng dáng lướt nhanh như sao băng, tiếng chim kêu sắc bén và tiếng roi vút lên phá vỡ bầu trời đêm. Lối đi nằm giữa hay luồng hồn lựa dời núi lấp biển như bị một bàn tay to bóp vụn, chia năm xẻ bảy. Tiếng nổ, tiếng đá vụn tung tóe, hai bên cung điện cao lớn chấn động, chao đảo như sắp sụp.
Quỷ Sơn Liên Tuyền ngã ngửa trên mặt đất, khuôn mặt bê bết máu. Ám Sí che chở cô dưới đôi cánh của mình, đồng thời hai cánh lay động, dùng những sợi lông vũ dài sắc bén như lưỡi dao, miễn cưỡng ứng phó vơi bảy bóng dáng màu trắng đang vây quanh và tấn công nhanh như chớp.
Vết thương chồng chất trên thân mình Ám Sí cao lớn, trên ngực nó là một vết thương thật sâu, máu vẫn đổ ào ạt ra ngoài. Những giọt nước mắt nóng hổi của Liên Tuyền không ngừng ào ra, nhưng cô đã không còn sức lực cử động nữa…. Cô trơ mắt nhìn roi của Thần Âm quất xuống trong không trung, xé toạc bộ lông cứng rắn của Ám Sí, bó ra từng lớp da thịt. Tiếng chim kêu đau đớn như thế là khúc của một áng thơ bi trang hào hùng.
Một tiếng rít thê lương nữa phá vỡ bầu trời đêm, toàn thân Ám Sí bị chiếc roi bạc trói chặt như bị một con mãng xà màu trắng quấn lấy. Mười bảy Thần Âm dần dần tụ lại thành một, khi hai thân thể Thần Âm cuối cùng chồng vào nhau, cô ta lộ ra nụ cười thõa mãn. Tay khẽ nắm chuôi roi, cô ta nhìn Liên Tuyền nằm trên đất và Ám Sí bị trói chặt cứng đờ.
“Cô nhìn đi, tôi vẫn có thể không cần thả hồn thú mà đã kết thúc sinh mạng của cô đấy thôi. Xem ra Sứ đồ đứng sau mãi mãi vẫn chỉ là kẻ đứng sau.” Nói xong, cô ta khẽ giơ tay lên. Bắt đầu từ chuôi roi, một chuỗi xương gai sắc bén soàn soạt mọc lên, chạy thẳng đến đầu roi đang trói chặt Ám Sí, kèm theo là tiếng máu thịt bị đâm toạc, xé nát. Đau đớn khó nhẫn nhịn đong đầy trong đôi mắt Ám Sí, nhưng nó chỉ cất lên tiếng rít khe khẽ từ cổ họng.
“Cô là đồ súc sinh!!!…” Nước mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền nhỏ xuống đất. Ngón tay cô vì cố sức đã găm sâu vào mặt đất nham thạch.
Chiếc roi bạc như rắn dần dần trường khỏi thân mình Ám Sí, buông lỏng hồn thú khổng lồ đã không còn cử động này ra. Thần Âm đi về phía Liên Tuyền, nhẹ nhàng đung đưa roi, vụt quất vào đùi Liên Tuyền, một vết thương đẫm máu hiện ra. Cô ta thật sự thỏa mãn khi được hưởng thụ trò chơi này, điềm nhiên tạo ra vẻ mặt tao nhã và quý phái.
Quỷ Sơn Liên Tuyền quay người, gục trên mặt đất không nhúc nhích. Một lát sau, cô cất tiếng cười khàn khàn và quái dị từ cổ họng: “Ha ha… Ha ha ha…” Năm ngón tay cô găm chặt vào nền đất, đầm đìa máu tươi.
“Cô cười gì vậy hả?” Thần Âm vô cùng thích thú, cúi đầu nhìn Liên Tuyền.
Quỷ Sơn Liên Tuyền không đáp, Thần Âm đang định hỏi tiếp thì mơ hồ cảm giác được sự chấn động từ sâu trong lòng đất. Từ vùng biển xa xôi truyền đến tiếng gào thét rung chuyển cả đất trời, tiếng ầm ầm vẳng lại từ sâu bên dưới chỗ họ đứng.
“Cái… Cái gì vậy…?” Khi Thần Âm cảm giác được một luồng hồn lực to lớn đột nhiên phun trào khỏi nền đất, toàn thân cô ta chợt bùng nổ vô số tia sáng trắng kéo ngược thân thể ra phía sau. Các trụ băng thình lình mọc lên không ngừng trên nền đất, chĩa thẳng lên trời. Chỉ cần Thần Âm lùi chậm một chút thôi thì giờ đây đã bị những trụ băng này đâm thủng thân thể rồi.
“…Đây là Hải Ngân, hồn thú thứ nhất của cô ư? Không thể nào…. Làm sao nó có thể từ biển đi được đến tận nơi này…?”
Ngay chính trong khoảng khắc Thần Âm đang hoảng hốt, Quỷ Sơn Liên Tuyền dồn hết hồn lực cuối cùng còn sót lại, xông về phía Ám Sí đang nằm yên. Cô chém thanh kiếm trên nền đất, trong tiếng kiếm vang rền, Án Sí vùng vẫy mở hai cánh ra, hóa thành một làn khói quấn vào thanh kiếm. Trong tích tắc tiếp theo, Liên Tuyền bất chợt xông về phía bức tượng thứ mười bảy trên vách tường. Khi hai tay cô chạm vào bức tượng, tất cả sức lực dường như đều biến mất. Đây là cách duy nhất cô có thể dùng để chạy trốn.
Thần Âm nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền biến mất ngay trước mặt mình, vẻ mặt không ngăn được nỗi tức giận tột cùng, ngay sau đó lại đổi sang nét mặt không thể tin nổi, “Không thể nào!!!… Cô ta đã có hồn khí của mình, sao có thể thông qua quân cờ để vào Đổi Hồn lần nữa chứ?”
Thần Âm đứng nguyên ở đó, trước mắt là cơ man trụ băng khổng lồ. Cô ta nheo mắt, vung roi lên, thoắt cái, tất cả trụ băng nổ tung thành từng mảnh nhỏ, bay tứ tán khắp nơi. Vô số vụn băng tinh li ti bay trong không trung, phản chiếu ánh sáng long lanh, soi lên vẻ mặt đậm đầy sát khí của Thần Âm.
♣ ♣ ♣
Đồi Hồn, vung biển Rannes, để quốc Aslan phía Tây.
Tia sáng rực rỡ xoay tròn xung quanh, chiếu rọi vào hang động trống trải khổng lồ sâu thẳm thành một màn lấp lánh. Qủy Sơn Liên Tuyền toàn thân đẫm máu ngã trên tảng nham thạch, thanh kiếm rơi bên cạnh.
Ý thức rệu rã, ánh mắt mất đi tiêu cự, hơi thở cô đứt quãng yếu ớt, máu ứ đặc quánh, sền sệt trong cổ họng như muốn khiến cô ngạt thở rồi cướp đi sinh mạng của cô.
Vách núi đột ngột mọc lên, vây quanh hang động khổng lồ như di tích viễn cổ này. Bốn phía đều là vách núi đá nham thạch cắm đầy hàng ngàn hàng vạn hồn khí hùng mạnh như kim châm tỏa sáng. Chúng cảm ứng lẫn nhau phát ra âm thanh cộng hưởng như những móng vuốt sắc bén xé rách chút ý thức cuối cùng của Quỷ Sơn Liên Tuyền.
Trong tầm mắt đang dần mất ý thức của cô là gương mặt kiên nghị tràn ngập chính khí giữa gió tuyết, là đôi lông mày rậm sắc bén, là tròng mắt xanh thẳm, ánh mắt vĩnh viễn như cánh đồng bát ngát yên tĩnh bị bao phủ bởi bão tuyết.
“Phùng Hồn…”