← Quay lại trang sách

VI THẦN

Thế rồi Thanh minh cũng đã qua đi. Có lẽ bao nhiêu hoa hải đường đã nở rộ rồi hay sao ấy? Thời tiết năm nay tự nhiên cũng muộn hơn, lũ bướm còn non, yếu lắm, những nàng ong vàng vừa nở đã tung tăng bay đi tìm mật, dường như thế giới bao la này đâu đâu cũng tràn đầy hương vị ngọt ngào đáng yêu làm sao! Trên bầu trời, vài đám mây đang lãng đãng trôi, chim yến đen kết hình chữ đinh, đùa giỡn giữa những đám mây trắng. Tịnh không một ngọn gió, nhưng những cành liễu mong manh lại cố tình lay động như muốn mỉa mai cái sắc xanh mượt mà của đồng ruộng. Màu xanh của đồng ruộng nhẹ nhàng phủ cả lên dãy núi nhỏ gần đó, như sợ chỉ cần chạm khẽ sẽ tan loãng hết. Tựa hổ như càng lên cao, sắc xanh càng nhạt dần, lên đến đỉnh núi, chỉ còn những đường vân mờ mờ xanh lẫn trong sắc vàng. Cây cối trên sườn núi cũng khoác một màu xanh non mơn mởn, bầu trời sau núi đang ấm dần lên, chẳng thế mà đàn nhạn trời bay thành hàng hót vang khắp nơi? Lan tháng ba ẩn mình sau khe đá vẫn còn chưa trổ hoa.

Nhắm mắt hít thở thật sâu vào lổng ngực là có thể cảm nhận được hương vị của núi non mà chẳng phải mất công tìm kiếm ở đâu, bạn thấy không, đến những chiếc lá vàng rụng xuống từ năm ngoái vẫn còn phảng phát mùi thơm nữa là. Xa xa vẳng lại tiếng kêu không quá đỗi vui sướng của bầy sơn dương trắng, trong tiếng kêu ấy, phảng phất như có chút gì bi ai. Thinh thoảng, một con dê nhỏ chạy lại, chưa kịp mọc sừng đã mọc râu đứng ngơ ngác bên vách đá ngoe nguẩy chiếc đuôi xinh xắn rồi chạy biến đi.

Tôi đắm mình trong biển ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp sườn núi, trong đầu không vướng chút suy tư. Nhưng tự nhiên từ trong lòng tôi rớt xuống những hạt ngọc của thi ca, rớt lên mặt biển xanh của lòng mình, không chút thanh hưởng, chỉ có ít nhiều gợn sóng của cái cười nhẹ chạy chưa đến cằm thì đã tan biến mất. Nhưng rốt cuộc cũng không thành được một câu thơ cho ra hồn. Trong vũ trụ của thi ca, ngay cả bản thân tôi cũng chỉ là một dấu chấm hay là dấu phẩy nhỏ nhoi ở một đoạn nào đó trong thơ mà thôi.

Càng đắm mình trong ánh nắng, tôi càng cảm thấy thoải mái dễ chịu, tôi cảm nhận được sự vui sướng trong từng nhịp bay của cánh bướm. Tôi ngồi ôm gối, đung đưa người theo cành liễu đang khe khẽ rung rung khắp xung quanh. Mỗi chiếc lá liễu non óng ả thắm tươi giống như chiếc tai nhỏ nghiêng nghiêng nghe tiếng thầm thì của mùa xuân. Bất giác đưa mắt nhìn lên không trung. Chao ôi, cảm ơn mảng mây trắng kia, phía trên còn chấp chới một chú chim yến nhỏ, chú nhỏ bé đến nỗi gần như sắp hòa vào màu trời giống như một chấm đen giữa trời xanh bao la. Tâm hồn tôi tưởng chừng như đang phiêu diêu tận mãi nơi đó.

Con đường nhỏ trên sườn núi phía xa xa giống như một đường chỉ vàng phân cách giữa địa phận các tỉnh màu xanh trên tấm bản đồ. Nhìn xuống phía dưới là ruộng lúa mì bát ngát, địa hình càng lúc càng thấp, con đường nhỏ giống như một con sông đang chảy tít xuống phía chân đổi cho đến khi bị rừng thông già che khuất. Ước gì, bên rừng thông kia là một eo biển. Mãi đến khi tôi đứng dậy, bước vài bước đến chỗ cao hơn đưa mắt nhìn xem, ồ, thì ra là không phải phía dưới đều là cây cối dày đặc, lác đác vài ngôi nhà lá thấp lè tè; một tiếng gà kêu yếu ớt lẫn trong ngọn gió vừa thoảng đến.

Tiếng gà kêu từ đằng xa vẳng lại trong nắng xuân có chút gì bi thảm khiến tôi lơ mơ không nhận rõ mọi vật phía trước là thực hay là hư, nó như một sợi kim tuyến làm bằng âm thanh chập chờn giữa mộng và thực; bất chợt tôi như nhìn thấy một chiếc mào gà đỏ như máu! Thầm nghĩ, trong thôn hay ở bất cứ một nơi nào đó đã xuất hiện một con gà trống - và mong sao nó là màu trắng tuyết.

Tôi ngồi bệt xuống, không, đúng hơn là nằm xuống mắt lim dim như cố để một kẽ hở để thu giữ màu xanh lam của bầu trời, càng nhìn càng thấy trời sâu và cao thăm thẳm. Đồng thời chút xanh lam của ánh sáng ấm áp cũng rơi xuống, rơi xuống trên cặp mắt không xa lòng tôi kia. Một lát sau, tôi khép đôi mắt lại, nhìn vào cõi thinh không và ý vị tươi cười trong lòng mình.

Tôi nhắm mắt mơ màng ngủ, nhưng vẫn nghe thấy rõ mồn một những tiếng hót líu lo khe khẽ và tiếng gọi nhau của những chú chim non. Kể cũng lạ thật, mỗi lẩn giấc ngủ chập chờn kéo đến, tôi lại nhìn thấy nơi ấy, hoàn toàn không biết chính xác đó là nơi nào, thế nhưng trước mỗi giấc mơ nó lại hiện về trước mắt. Rồi chẳng biết tự bao giờ, tôi đặt tên cho nó là phía trước giấc mộng.

Nơi ấy không rộng lắm, không có núi non và cũng không có biển. Giống như một vườn hoa nhưng lại không có giới hạn một cách rõ ràng. Nó như một mảnh đất hình tam giác không mấy ngay ngắn mà chóp của ba góc đó như bị chìm lấp vào trong khoảng tối mờ mịt. Trên một góc cứ luôn luôn hiện ra trước mắt tôi đầu tiên - là một thảm hoa đỏ thẫm lẫn hoa màu vàng kim, dày đặc tầng tầng lớp lớp. Không hề có chút tia nắng mặt trời, đằng sau thảm hoa đỏ vàng kia là một màu đen kịt, nhưng cái phông màu tối ấy dường như lại càng khiến cái màu vàng đỏ của hoa thêm thẫm hơn, tưởng tượng nó giống như trên chiếc bình hoa đen vẽ những bông hoa mẫu đơn đỏ, nó sâu đến nỗi từ trong cái đẹp của nó có một vẻ gì làm người ta sợ hãi. Tôi nhận ra rằng khung cảnh đen tối xung quanh đã khiến thảm hoa màu vàng đỏ kia bao chặt lấy màu sắc của mình, không dễ dàng lọt ra xung quanh. Cộng với cái hiếm hoi của ánh nắng mặt trời, càng khiến cái thảm màu sắc kia như chùng xuống hòa lẫn với màu đất. Bao giờ cũng vậy, cái tôi để mắt tới đầu tiên là thảm hoa ấy, cứ nhìn thấy nó thì những cái còn lại chẳng cần nhìn cũng biết, đúng là thoáng thấy Hương Sơn ắt biết chùa Bích Vân ở chỗ nào.

Hai góc còn lại, thì góc bên phải là một gò đất vừa dài vừa dốc, hoa dại màu xám sẫm mọc um tùm. Trong cảnh không lấy gì làm đẹp đẽ có một sức lực gì đó thật thâm hậu, có thể là do ánh trăng giúp những nơi xám xịt kia ánh thêm chút ít sắc bạc, làm hé lộ phần tầng không linh diệu của thi ca. Nhưng tôi không nhớ rõ ở đâu đó có một vầng trăng nhỏ bé. Bất luận thế nào, tôi cũng không ghét bỏ nó. Không, tôi yêu cái màu tím tựa hổ như bị sương làm cho mờ đi ấy, nó giống như tà áo dài tím mờ của mẹ tôi mặc thời còn trẻ. Góc phía bên phải là đẹp nhất, một căn phòng nhỏ, trước cửa có giàn dây leo nguyệt quý, nở toàn một màu hoa giản dị, phủ đầy một lớp phấn mỏng.

Bất chợt lúc nào đó, tôi đưa mắt nhìn từ trái sang phải, đen tím, đỏ vàng, phấn mỏng giống như từ thu chớm sang xuân, thời gian cứ trôi đi, sinh mệnh không những không viên mãn rồi úa tàn, mà ngược lại giống như hoa hổng là kết tinh song tuyệt của hương và sắc vậy.

Ở giữa ba góc là một khoảnh cỏ xanh, xanh thẳm, mềm mại, dày dặn, ẩm ướt, mỗi một thân lá đều vươn thẳng lên cao như để lắng nghe tiếng mưa rơi ở một nơi nào đó. Không một chút gió, không một con côn trùng nào lay động, một thế giới quỷ diễm thu nhỏ, sống chăng chỉ có màu sắc.

Trong những trải nghiệm thực tế, tôi chưa từng thấy một khung cảnh giống như thế này. Nhưng chính nó lại mãi mãi tồn tại, tồn tại ngay trước giấc mộng của tôi. Màu xanh thẫm đặc trưng của Anh, dải đồi cỏ tím Xcôtlen, sự u tối của rừng đen nước Đức, hoặc các tổ tiên của nó, nhưng nào ai biết được. Từ trong cái rực rỡ của vùng phụ cận xích đạo giảm dần ánh nắng mặt trời, cũng có nét rất giống nó, nhưng nó lại không có rắn dạng cầu vồng và chim năm màu, thôi mặc kệ, dù sao tôi cũng đã làm quen với nó.

Không biết bao nhiêu phen tôi đã nhìn thấy nó rồi. Nó và cái cảnh "núi cao trăng nhỏ, nước chảy đá trồi ấy" là một đôi bình phong trong lòng tôi. Nhưng tôi chưa hề bước vào căn phòng nhỏ đó. Tôi không phải là kẻ bị tất cả những sắc màu kia hấp dẫn đến thẫn thờ ngơ ngẩn, liền vội vàng lao vào một cõi mộng của màu sắc khác trên đám cỏ của nó. Nó là người bạn bao lâu nay tôi vẫn thường gặp. Tên tuổi cũng đã biết cả. Có điều là chưa tâm sự cùng nhau tỏ tường đó thôi. Tôi không hiểu trung tâm của nó là màu gì, chứa đựng ở đó thứ âm nhạc thần bí gì... Quá mong sao có một chút vang động mong manh.

Và lẩn này tôi quyết định đi khám phá. Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy lúc đã bước đến giàn hoa nguyệt quý, xung quanh yên lặng đến nỗi chính tôi cảm thấy sợ ngay cả tiếng bước chân của mình. Với tôi, hoa nguyệt quý báo hiệu khí tiết của cái tết Đoan ngọ, tôi muốn dán một tờ giấy vàng thẫm, bên trên có in chữ phán quan màu đỏ tươi vào giữa hai bụi ngải. Nhưng không. Trong lòng tôi chỉ văng vẳng tiếng gào thét: "Anh Đào". Nơi đây tĩnh lặng quá chừng.

Ngôi nhà nhỏ đóng cửa im ỉm - ngay cả cửa sổ cũng được che kín bởi bức rèm màu trắng ngà, hoàn toàn không nhìn rõ bóng hoa bởi không đủ ánh sáng. Bên trong không có động tĩnh gì, dường như gian nhà nhỏ này là nơi bắt nguồn của mọi sự im lặng. Đẩy nhẹ cửa bước vào, đón tiếp tôi chỉ là sự tĩnh mịch và ngăn nắp, tôi nói là đón tiếp bởi tất cả mọi thứ trong phòng còn có chút hơi hướng của "người" nếu như cảnh vật ngoài kia là của "ma" - mong sao tôi đã không quá cường điệu khi ví như vậy.

Một gian lớn được bức màn ngăn làm hai gian một to một nhỏ. Bức màn cũng màu trắng ngà, bên trên thêu vài con bướm. Gian ngoài chỉ có một chiếc bàn dài, một chiếc bàn hình bầu dục và một chiếc ghế, tất cả đều có màu cỏ tối, trông rất giản dị. Tấm đệm trên ghế màu xanh nhạt, vài cuốn sách xếp ngay ngắn trên bàn. Trên án thư đặt một chậu tùng nhỏ, hai bên là hai chiếc gương đồng, màu nhạt hơn màu cây tùng. Gian trong kê một chiếc giường nhỏ, tấm ra trải giường màu xanh sắp rơi xuống đất. Đầu giường treo một chiếc giỏ nhỏ bên trong đặt mấy bông hoa nhài sắp khô. Nền nhà trải một tấm đệm hương bồ, bên mép là đôi dép lê xanh thêu hoa trắng.

Tôi bỗng thót tim! Đây hoàn toàn không phải là cảnh tượng đan chéo rực rỡ, chói lọi, nhịp điệu êm ả giản dị, đẹp đẽ trong thi ca, tiểu thuyết, cũng không phải cảnh trong mộng tưởng, bởi đôi dép xinh xinh màu xanh thêu hoa trắng đập vào mắt tôi kia đã quá đỗi quen thuộc.

Chuyện tình yêu muốn đời vẫn là chuyện bình thường, bình thường như bao quy luật của thiên nhiên, như mưa mùa xuân, sương mùa thu vậy. Thế nhưng những người bình thường lại thích tìm kiếm, khám phá những điều lãng mạn trong những chuyện tình yêu kia. Như thế có nghĩa là đa số sự vật trong thế giới này càng thiếu sắc thái hơn; con người thật đáng thương cho! Hy vọng rằng câu chuyện tôi sắp kể ra đây sẽ đem đến cho các bạn một chút ý vị nào đấy.

Giờ đây không sao tìm lại được những giây phút đẹp đẽ như cái lần ấy nữa. Tôi nói "cái lần ẩy" là bởi vì, tất cả những gì diễn ra vào ngày hôm ấy, giờ phút ấy đều hết sức tuyệt diệu. Khóm hải đường trong sân nhà nàng đua nhau nở hoa tạo thành một quả cầu tuyết màu phấn trắng; khóm trúc mảnh mai ven đường đang độ lên măng, ngoài trời nắng xuân ấm áp lan tỏa nơi nơi. Hôm ấy, bố mẹ nàng đều không có nhà, chú mèo trắng già đang nằm ngủ say sưa dưới bụi hoa. Nghe thấy tiếng tôi nàng chạy vụt ra nhanh như một chú chim yến từ phía sau rèm cửa, đến nỗi không kịp thay giày, đôi dép lê nhỏ màu xanh dưới chân giống như hai chiếc lá non. Trông nàng hân hoan rạng ngời như ánh nắng ban mai, hiện rực rỡ, in rõ rệt lúm đồng tiền hệt hai nụ hồng hương chúm chím phơn phớt lớp son mỏng. Hổi đó nàng vẫn còn tết tóc dài.

Những lúc bố mẹ có nhà, nàng chỉ dám đứng sau cửa sổ nhìn tôi hoặc tìm cách mỉm cười với tôi khi tôi bước ra. Lần này, nàng thật giống như một chú mèo nhỏ tìm được bạn chơi vừa ý. Tôi không bao giờ ngờ rằng nàng lại có thể mạnh dạn như thế. Trong lúc hai người cùng bước vào nhà, vai của nàng khẽ chạm vào vai tôi. Ngày đó, cả hai mới mười bảy. Chúng tôi chưa hề nói với nhau nhưng bốn con mắt thì dường như đã mách bảo cho nhau biết tiếng nói con tim mỗi người. Tôi vốn thích nhất là được ngắm bức tranh "bách điểu triều phượng" với những nét vẽ đầy công phu, tỉ mỉ được treo trên tường nhà nàng. Lần này tôi không còn để ý đến bức tranh đó nữa, mà hai mắt tôi dán vào đôi dép lê nhỏ màu xanh; nàng giấu giấu chân ra phía sau, hai vành tai đỏ lựng, nhưng vẫn cười rạng rỡ. Tôi định hỏi nàng về chuyện bài vở, học hành nhưng lại không dám mở miệng, muốn hỏi chú mèo con mới đẻ có trắng tuyền không, cũng không dám nốt. Trong lòng có ba điều muốn nói mà chẳng hiểu sao như có ai đó muốn bịt miệng mình lại, tôi đoán nàng cũng như tôi, bởi nhìn chiếc cổ trắng nõn của nàng cứ khe khẽ lắc như thế muốn nuốt tuột hết những lời nói không ra đầu ra đũa gì, nhưng điều đáng nói thì lại ngại ngùng không dám thốt ra.

❆❆❆

Nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu đỏ gần cửa sổ, bóng hoa hải đường in trên nửa gương mặt nàng khẽ khàng lay động. Thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như thế phát hiện ra có người vừa bước vào. Mãi đến khi nhìn rõ là không có ai thì bóng hoa trên gương mặt nàng được niềm hoan lạc xóa sạch lại càng lộ rõ vẻ hồng tuyệt đẹp. Hai tay nàng thay nhau mân mê cạnh ghế tỏ vẻ không hề sốt ruột nhưng là vì sung sướng mất cả sốt ruột. Cuối cùng, nàng nhìn tôi đắm đuối rồi lưu luyến thốt ra câu: "Về thôi anh!". Tôi như quên đi chính mình, chi nhìn thấy mà không nghe thấy, ba chữ được thốt ra từ miệng nàng. Trong sâu thẳm của trái tim tôi đã đoán đúng ý nghĩa của ba chữ ấy, bởi tôi cũng có sự rung động như nàng. Con tim tôi như ngừng đập, trong đầu tôi biết rõ rằng mình không thể không về. Mắt tôi cứ dán chặt vào nàng, đáng lẽ nàng phải ngượng nghịu cúi đầu thì ngược lại nàng không cúi mà dũng cảm ngẩng mặt cố ý và không chút e dè thẹn thùng đón nhận cái nhìn của tôi. Mãi đến khi cả hai cùng cúi đầu và cả hai cùng ngẩng lên, rồi lại nhìn nhau tựa hồ như lòng đã gặp lòng.

Tôi lưu luyến bước ra hết sức chậm rãi, nàng tiễn tôi ra đến ngoài rèm cửa, tôi nhận thấy mắt nàng như phủ một lớp sương. Bước ra đến cổng ngoài, quay đầu nhìn lại, nàng đã đứng dưới gốc hải đường. Tôi ra khỏi nhà nàng hệt như một chiếc lông bị gió cuốn đi.

Sau này tôi không có dịp nào như vậy nữa.

Rồi một dạo, gia cảnh nhà nàng sa sút, kéo theo đó là một đám tang không một ai thương xót. Dưới ánh nến nhạt nhòa, tôi và nàng chỉ dám hỏi han nhau dăm ba câu. Nàng vận chiếc áo tang dài, tay đặt trước ngực thay nhau hết mân mê vạt áo lại đến dải khăn tang. Nàng đứng rất gần tôi, gần đến nỗi cả hai đều như nghe thấy tiếng rần rật của hổng cầu chạy trên má như tiếng chổi non cựa mình sau cơn mưa. Thế mà, hai đứa cũng chỉ nói được một đôi câu vô nghĩa lí nhí trong miệng; nhưng mồm thì mấp máy: Lòng chúng ta nào có sá gì tất cả.

Tôi và nàng đều bước sang tuổi hai hai, nhưng vào thời điểm đó, phong trào Ngũ Tứ vẫn chưa ra đời, quan hệ nam nữ vẫn còn là điều cấm kỵ. Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào làm hiệu trưởng của một trường tiểu học, niềm vinh quang lớn lao nhất đời, bởi lần đó nàng gửi cho tôi một bức thư chúc mừng. Cuối trang thư, nàng ép một cánh hoa mai và đề thêm một dòng: Không cần hồi âm, và lần ấy, tôi cũng không dám hồi âm cho nàng. Nhưng trong lòng tôi dường như lúc nào cũng hừng hực ngọn lửa khao khát được gặp nàng. Tôi dồn mọi tâm trí vào công việc điều hành trường học. Tôi muốn những thành tích trong công việc làm món quà tặng nàng. Và trong mỗi giấc mơ của tôi, đều hiện lên đôi bàn tay ngọc ngà của nàng đang hoan hô cổ vũ tôi! Đôi bàn tay đến cái khuỷu cũng là ngọc chuốt.

Kết hôn là điều cả hai không bao giờ dám nghĩ đến. Vô vàn những ngáng trở vô hình nhưng đầy quyến lực ngăn cách giữa hai chúng tôi như thể có một con hổ dữ chỉ chực hầm hè đứng giữa hai chúng tôi.

Có một điều an ủi duy nhất là vẫn chưa có lời đồn đại nào lọt đến đôi tai khắc khoải của tôi, rằng nàng đã đính hôn. Và còn một điều đáng mừng hơn là tôi được kiêm chức hiệu trưởng của một trường bình dân, nơi nàng nhận dạy vào buổi tối. Tôi chẳng mong muốn gì hơn, ngoài niềm hạnh phúc được ngày ngày trông thấy nàng. Còn nàng, nàng tìm cách lánh mặt tôi, dù gì, giờ đây nàng cũng đã là một cô gái ngoài hai mươi, không còn cái vẻ hồn nhiên, thơ ngây của thuở mười bảy, mười tám, nhưng lại tăng thêm nét tôn nghiêm kín đáo của người phụ nữ.

Hai năm nữa lại trôi qua, tôi ra nước ngoài. Hôm đến nhà nàng chào từ biệt, gặp đúng lúc nàng đi vắng.

Mấy năm làm việc tại nước ngoài, tôi luôn luôn tìm cách hỏi thăm tin tức về nàng. Viết thư trực tiếp cho nàng là điểu không thể được. Còn hỏi thăm qua người này người kia, thì tôi lại ngại không dám.

Đành gặp nàng trong những giấc mơ vậy. Kể cũng lạ, người phụ nữ trong giấc mơ của tôi bao giờ cũng chỉ là "nàng". Cảnh mộng khác nhau nhiều lúc khiến tôi thất vọng bi thương, nhiều lúc làm tôi hạnh phúc tột độ, sự mơ mộng trong tình yêu quả thật thú vị. Trong trái tim tôi, nàng vẫn còn nguyên sơ cái vẻ đẹp của thuở mười bảy mười tám: Khuôn mặt trái xoan; mắt mũi thanh thoát tươi tắn; thân hình tầm thước mềm mại, dáng đi nhẹ nhàng, duyên dáng, mớ tóc tết vừa dài vừa đen càng tạo thêm nét quyến rũ của tấm lưng ong. Tôi cũng vẫn còn nhớ dáng nàng lúc chải tóc, nhưng tôi chỉ toàn thấy mỗi cái bím tóc tết đuôi sam sau lưng nàng.

Sau khi về nước, việc đầu tiên tôi làm là thăm dò mọi tin tức liên quan đến nàng. Và những gì tôi được biết quả đúng với lời đồn đại, nàng đã trở thành gái lầu xanh.

Nhưng cái tin động trời ấy cũng không hề giảm bớt nhiệt tình trong tôi, không, ngược lại tôi càng nóng lòng muốn gặp nàng, càng muốn ra tay cứu giúp nàng. Tôi tìm đến nhà nàng. Gia đình nàng đã chuyển đi nơi khác, đứng ngoài tường nhìn vào, chỉ thấy mấy cành hải đường lấp ló. Căn nhà từ lâu đã đổi chủ.

Cuối cùng, tôi cũng tìm được nàng. Nàng đã cắt tóc và búi ngược về phía sau, sau gáy cài một chiếc lược màu xanh. Nàng mặc chiếc áo dài màu phấn hồng, tay áo chỉ ngắn đến khuỷu, đôi vai ấy nay đã không còn mềm mại như trước nữa. Nàng trang điểm có phần lòe loẹt, trán và đuôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn. Thế nhưng nhìn nàng cười, tôi vẫn thấy đẹp mê hổn, tuy không còn nét hồn nhiên của ngày xưa nữa. Giá như có xóa những lớp phấn son trang điểm kia đi, thì giỏi lắm nàng cũng chi bằng một sản phụ yếu ớt mới sinh xong. Suốt buổi nói chuyện, nàng không một lần nhìn thẳng vào tôi, mặc dù trông nét mặt nàng vẫn không có vẻ gì xấu hổ ngượng ngùng, nàng vẫn nói vẫn cười, chỉ có điều tâm trí để ở tận đâu đâu, dường như nàng chỉ muốn nói chuyện khách khí xã giao với tôi. Tôi thử dò hỏi nàng một số chuyện và tinh hình kinh tế nàng có vẻ tránh không muốn trả lời. Nàng châm thuốc hút rồi nhà khói ra đằng mũi, nàng ngồi vắt chéo chân nghếch đầu nhìn khói thuốc bay trước mặt, lộ vẻ hết sức chán chường nhưng cũng rất cứng cỏi. Mắt tôi ướt nhòa, nàng nhận thấy tôi khóc, nhưng nàng chẳng tỏ thái độ gì. Nàng không ngừng ngắm nghía bộ móng tay của mình, rồi lại đưa ra đằng sau vuốt vuốt tóc, cơ hồ như nàng chỉ sống vì chúng. Nhắc đến những người trong gia đình, nàng không nói với tôi nửa lời, tôi đành đứng dậy ra về. Trước lúc bước ra, tôi đưa cho nàng địa chỉ của mình, thiết tha mong mỏi nàng cầu xin hay mệnh lệnh cho tôi giúp nàng làm bất cứ việc gì. Nàng dường như chẳng để tâm chú ý, mỉm cười, nàng đưa mắt nhìn ra chỗ khác, không hề có ý trông với theo tiễn đưa tôi. Nàng tưởng rằng tôi đã đi khuất, kỳ thực tôi đang đứng bất động trước cổng... nàng quay đầu nhìn lại, hai ánh mắt chạm vào nhau chỉ trong khoảnh khắc, nàng lại ngoảnh đầu đi tiếp vào nhà.

Người ta thường nói, mối tình đầu là đóa hoa đầu tiên của mùa xuân, không thể tùy tiện ngắt bỏ. Tôi nhờ người gửi cho nàng ít tiền. Và sau đó cũng không một lời phản hổi từ nàng.

Bạn bè khám phá ra nỗi bất hạnh của tôi. Họ có ý tốt giới thiệu bạn gái cho tôi, nhưng sự đáp lại của tôi bao giờ cũng là cái lắc đầu cười chua chát. Tôi quyết một lòng chờ đợi nàng. Mối tình đầu như của báu trời cho thời niên thiếu, mãi mãi ngọt ngào, bất luận của báu đó là con búp bê vải hay những hòn đá vô tri vô giác. Dần dần, tôi cùng với một vài người bạn tri kỷ bắt đầu bàn luận về nàng, trước mặt tôi, họ không nói gì về nàng, nhưng lại ngâm ngầm bóng gió châm chọc tôi, cho tôi là quá ngu ngốc, rằng một người con gái như nàng không xứng đáng để tôi yêu. Họ càng như vậy, tôi lại càng ngoan cố. Chính nàng là người đã nhóm lên ngọn lửa tình yêu đẩu đời trong tôi, thì tôi phải quyết theo nàng đến nơi sơn cùng thủy tận. Tôi yêu nàng hơn là thương hại nàng nhưng lại càng nặng không ít nhân tình. Ít lâu sau đó, tôi nhờ người đánh tiếng với nàng, rằng tôi muốn cưới nàng làm vợ. Bản thân tôi không đủ gan tự đi hỏi lấy. Người bạn tôi trở về mang theo những cái cười ngất như điên dại của nàng. Nàng không nói gì, mà chi cười. Nàng cười ai mới được chứ? Cười sự ngu xuẩn của tôi ư? Có thể lắm, người đa tình ai mà chẳng có chút ngốc nghếch? Điều đó đủ để người ta đắc ý cười. Cười bản thân nàng ư? Ấy cũng chỉ vì ngại không muốn khóc, đau đớn quá sức chịu đựng khiến người ta bật lên cười man dại.

Cuối cùng, sự si mê ngu ngốc đã tiếp sức cho cái thằng tôi, tôi quyết định đích thân đến gặp nàng. Tôi bỏ công trau chuốt những từ cần nói, rồi học thuộc lòng, tự bảo mình - chỉ được phép thắng chứ không được bại. Nhưng lần đó, nàng đi vắng. Tôi lại tìm nàng hai lần sau đó, nhưng đều không gặp. Lần thứ tư, đến nhà nàng, cảnh đập vào mắt tôi là chiếc quan tài bên trong có nàng. Thì ra nàng chết vì nạo thai.

Vòng hoa tang kết bằng những đóa hổng tươi, trên mỗi cánh hoa mang theo cả những giọt nước mắt đau đớn được đặt trước linh cữu nàng đã kết thúc mối tình đầu của tôi, và mở đầu cho sự trống vắng suốt cuộc đời của tôi. Tại sao nàng lại đến nông nỗi này? Tôi thật sự không muốn tìm hiểu nữa. Nàng đã mãi mãi không chết trong trái tim tôi.

Tôi đứng thẫn thờ nhìn đôi dép nhỏ màu xanh, tôi cảm thấy bức màn sau lưng động đậy. Quay đầu lại, con bươm bướm thêu trên chiếc màn đang bay bay trên đầu nàng. Nàng vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như thuở mười bảy mười tám, giống như một tiên nữ giáng trần đang chấp chới chưa đứng vững xuống đất. Tôi lùi lại một bước như thế sợ tiến lên sẽ làm nàng chạy mất. Trong khoảnh khắc tôi lùi lại, nàng đã biến rồi, biến thành cô gái hơn hai mươi. Nàng cũng lùi lại về phía sau, vừa lùi vừa chau mày. Rồi nàng cười lên sằng sặc. Tôi ngồi lại gần chiếc giường nhỏ. Vừa ngồi xuống, tôi lại đứng lên, nhoài người về phía nàng, nhanh như cắt trong chớp mắt, nàng lại biến thành một thiếu nữ mười bảy. Trong một giây phút tôi trông thấy sự biến hóa nửa năm của nàng, dường như nàng không khuất phục trước thời gian. Tôi ngồi trên ghế, nàng ngồi vào lòng tôi. Tôi cảm nhận được rằng đã lấy lại được màu hồng trên mặt mình mười lăm mười sáu năm về trước. Chúng tôi cứ ngồi như vậy, lắng nghe tiếng sóng lòng đang cuộn dâng không biết trong bao nhiêu lâu. Cuôi cùng tôi ghé vành tai nàng thì thầm:

- Mình nàng sống ở đây ư?

- Em không sống ở đây, còn sống ở chỗ này - Nói rồi nàng chỉ vào trái tim tôi.

- Em vẫn chưa quên anh! Vậy sao? - Tôi nắm chặt tay nàng.

- Khi bị người khác hôn, lòng em chỉ tưởng nhớ về anh!

- Nhưng sao em lại cho phép người khác hôn mình? - Tôi nói không hề tỏ ý ghen tuông.

- Yêu trong lòng, nhưng môi có ai cấm đâu, ai bảo anh không đến hôn em?

- Anh sợ đắc tội với cha mẹ em, hơn nữa phải ra nước ngoài.

Nàng gật đẩu nói:

- Sự nhút nhát đã khiến anh mất tất cả, xa cách đã khiến trái tim yêu đương trở nên hoang mang.

Nàng kể cho tôi nghe tình cảm của nàng trước lúc chết. Đúng vào năm tôi ra nước ngoài thì mẹ nàng qua đời. Nàng được tự do hơn một chút. Cành hoa đẹp vươn ra khỏi hàng rào tự khắc sẽ trở thành mục tiêu của ong bướm, ngay sau đó đã có người theo đuổi nàng. Nàng luôn tưởng nhớ đến tôi, nhưng sự đam mê thể xác đã chiên thắng tình yêu, hoa của tình yêu đâu chỉ mỗi hoa mai. Nàng đón nhận tình yêu của một người, bởi người đó rất giống tôi. Người đó vô cùng yêu thương nàng, nhưng nàng không sao quên được hình ảnh của tôi, sự thỏa mãn về thể xác không đồng nghĩa với sự thỏa mãn về tình yêu, dung mạo giống nhau không có nghĩa là thay thế được tình yêu cũ. Người đó nghi ngờ chất vấn nàng và nàng đã thừa nhận trái tim mình đang ở nơi tôi. Nàng và người ấy chia tay mỗi người một ngả. Lúc này, tài sản cha nàng đã bị hết sạch, không còn cách nào khác, nàng phải bán mình cho một tên công tử nhà giàu để lấy tiền phụng dưỡng cha.

- Sao em không dạy học kiếm tiền? - Tôi hỏi.

- Em chỉ dạy được bậc tiểu học, số tiền lương ít ỏi đó không đủ để cha em hút thuốc!

Cả hai chúng tôi cùng lặng người đi. Tôi nghĩ: Giá như lúc đó tôi có trở về thì với khả năng kinh tế của mình liệu có thể chu cấp nổi cho cha nàng không? Hay là cũng giương mắt nhìn nàng bán mình?

- Em chôn chặt tình yêu trong tim - Nàng nói - Lấy thức ăn kiếm được từ thể xác mình để nuôi dưỡng nó. Em chỉ sợ khi thể xác không còn thì tình yêu của em cũng chết theo, nhưng kỳ thực em đã nhầm; thôi, chẳng nhắc đến làm gì nữa. Người ấy cả ghen quá quắt, cứ bám riệt lấy em. Bất luận là em làm gì, đi đâu, anh ta đều theo sát bên cạnh. Anh ta không tìm ra được một bằng cứ nhỏ nào chứng tỏ em đã yêu người khác, nhưng lại cảm nhận được là em không yêu anh ta. Dần dần, từ thái độ không thích, anh ta chuyển sang nhục mạ em một cách công khai, thậm chí còn dùng vũ lực, anh ta bức em đến không có cách không thừa nhận rằng trái tim mình đã thuộc về người khác. Cực chẳng đã cũng chỉ vì miếng cơm manh áo đó thôi. Anh ta đuổi em ra khỏi nhà, đến một tấm áo cũng không cho mang theo. Còn em vẫn phải cung cấp đều đặn cho cha, bản thân em, cũng cần phải ăn phải mặc, hơn nữa, vốn dĩ đã quen với thói ăn trắng mặc trơn rồi. Để thỏa mãn thể xác chỉ còn cách tận dụng thể xác của mình, cơ thể vốn là cái vốn liếng của người đàn bà mà. Ai cho em tiền người đó mua được nụ cười xác thịt của mình. Rồi em cũng biết cách cười cợt đong đưa khách: Em soi gương tập những điệu cười lẳng lơ. Hoàn cảnh trớ trêu khiến con người phải tính nước lùi, cuộc sống bán trôn nuôi miệng như thế còn ghê gớm hơn những ngày sống với gã công tử nhà giàu kia. Đi trên phố, có nhiều người chỉ trỏ đằng sau lưng thở dài, chê trách, nhưng xét cho cùng thì em vẫn thấy mình được tự do, có lúc em còn cảm thấy đắc ý hài lòng với mình khi gặp những người con gái không biết cách trang điểm. Em đã từng bốn lần nạo thai, nhưng vết thương chưa kịp lành, đã phải tiếp khách kiếm tiền.

Lúc đầu, em cũng muốn mình có chút tiếng tăm, vì em đã từng là một thứ đồ chơi của chốn giàu sang, hơn nữa lại biết ít chữ nghĩa, nên rất nhiều người tìm đến em. Em không tính đến chuyện lâu dài, thậm chí, chẳng lo tích lũy tiền, được bao nhiêu tiền, em đều phục vụ cho quần áo son phấn. Nhan sắc của ngày hôm nay chính là cuộc sống của ngày hôm nay, ngày mai ắt sẽ có ngày mai nuôi sống mình. Sức khỏe sa sút, kệ, chỉ cẩn biết đến niềm đam mê trước mắt còn tương lai, ra sao thì ra. Ít lâu sau, lối sống như vậy rồi cũng kết thúc. Cha hút nhiều hơn ăn. Em nạo thai, cần tiêu tốn rất nhiều tiền. Trước kia, không lo tích cóp tiền thì nay, tiền cũng chẳng ở lại với mình. Một chút sĩ diện cũng không còn, em tìm cách kiếm tiền bằng cách của kẻ để tiện nhất, có lúc còn cướp giật trắng trợn. Người ta xì xào chỉ trỏ sau lưng em thì em quay lại cười trừ. Mỗi lần nạo thai là già đi đến hai, ba tuổi, cái gương soi có bao giờ lừa dối người đâu. Em đã già và xấu đi nhiều rồi. Điên dại cũng đủ để làm con người suy mòn già lão. Em đã cố hết sức đem thân hầu hạ người nếu không lấy gì nuôi miệng. Em mở toang cửa mà ngủ. Em đã là của mọi người, không còn là của em nữa. Một ngày là hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bất kỳ giây phút nào, em cũng có thể đem thân ra bán. Em chìm ngập trong bế dục. Em không hề tồn tại trong thế giới tĩnh lặng trong sạch. Đốt ngón tay của em chỉ bấm đếm tiền nong. Em không suy nghĩ, chỉ là cái bàn tính mà thôi - Sao cho vào thêm được năm hào. Em không khóc - Khóc nom xấu lắm, chỉ sốt lên vì tiếc, bất cần thân xác của mình nữa.

Nàng lặng đi một lúc. Nước mắt của tôi trào xuống ướt đẫm cả áo của nàng.

- Anh đã về đây rồi - Nàng tiếp tục nói - Anh cũng đã hơn ba mươi rồi. Em nhớ lại thời học sinh anh mười bảy tuổi. Cặp mắt của anh không còn như xưa kia nữa - bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Cái ánh mắt đăm đắm nhìn đôi dép màu xanh của em ngày ấy. Nhưng anh dù ít dù nhiều vẫn là anh, còn em, em đã chết từ lâu rồi. Anh vẫn còn có thể tiếp tục theo đuổi giấc mộng tình yêu thuở ban đầu, riêng em, em không còn mộng mơ gì nữa. Thủy chung, em không hề một mảy may nghi ngờ, rằng, nếu anh quay trở lại, nhất định anh sẽ cần có em. Ngược lại khi trông thấy anh, tự em, em cũng không tìm ra chính mình nữa, lấy gì để cho anh bây giờ? Khi anh chưa trở về, không bao giờ em tránh né, bất luận nói với ai, em nói chỉ yêu mình anh thôi. Anh trở về rồi, em chỉ còn biết cười điên dại. Chờ cho em bước chân đến nông nỗi này, anh mới chịu quay lại, thế có phải cố ý trêu ngươi không? Giá như anh không trở lại nữa, suốt đời em vẫn nằm trong cảnh mộng nơi đất khách anh ở, anh vẫn mãi mãi nằm trong trái tim em, như vậy chẳng đẹp lắm sao? Anh đã đùng đùng trở về rồi, mà lại trở về chậm đến thế này.

- Chậm thì có chậm, nhưng đâu phải không kịp - Tôi vội xen vào.

- Muộn chính là không kịp nữa đấy. Em đã giết chết em rồi.

- Sao?

- Em đã giết chết em rồi. Vận mệnh của em chỉ có thể nằm trong trái tim anh mà thôi, sống mãi trong một bài thơ, sống chết có gì là khác nhau đâu! Khi nạo thai đích thân em ra tay. Có anh ở bên cạnh, em không sao lại cười cợt nữa. Không cười, em làm sao kiếm nổi tiền? Chỉ có môi một con đường, tên nó là chết. Anh quay về chậm mất rồi, em không thể chết muộn hơn được nữa: Em chết muộn đi phút nào, chút hy vọng được sống trong lòng anh lập tức cũng mất nốt. Em ở nơi nào, nơi ấy chính là lòng anh. Nơi ấy không có ánh mặt trời, không có âm thanh, chỉ có ít màu sắc. Màu sắc là thứ bền vững, màu sắc vẽ nên hồi ức của hai chúng ta. Nhìn đôi hài nhỏ bé kia, màu xanh, chính chút màu sắc ấy, cả hai chúng ta luôn luôn nhận ra được chúng.

- Nhưng anh cũng còn nhớ đôi chân ấy, có cho anh xem được không?

Nàng cười, lắc lắc đầu.

Tôi hết sức kiên quyết, tôi ôm chặt lấy chân nàng, kéo tất vải xuống, lộ ra một đoạn xương chân trắng không có thịt.

- Đi đi! Nàng đẩy tôi một cái - Từ nay chúng ta không còn gì để lại gặp nhau nữa? Em nguyện mãi mãi ở trong lòng anh, bây giờ đã hỏng mất rồi. Cái em nguyện mãi mãi trong anh là tuổi trẻ.

❆❆❆

Mặt trời chếch về phía tây, gió thổi mạnh hơn, mát mẻ hơn, phương đông có mây đen. Ánh xuân trong mộng nhạt nhòa rất nhiều. Tôi đứng lên lại trông thấy đám cây tùng xanh mờ kia. Đứng không biết bao lâu. Từ xa xa có những bóng người nhỏ bé chuyển động và những tiếng nhạc nghe rất mơ hồ. Mỗi lúc một gần hơn, không biết bao nhiêu cánh chim trắng hốt hoảng vụt lên, cất tiếng kêu não nuột bay về núi. Tôi trông thấy đã rõ ràng, một đám người bước thấp bước cao, lấm bụi đất. Ba bốn tay trống đi phía trước, mấy bóng áo trắng theo sau, cuối cùng là một chiếc quan tài. Mùa xuân cũng vẫn cứ phải chôn người. Một nắm tiền giấy bay tung lên, như một đàn bướm rơi xuống đồng lúa. Đám mây đen phía phương đông càng đậm đặc hơn, sắc xanh của hàng liễu cũng sẫm màu, xanh đến thê thảm. Lòng trống rỗng, tôi chỉ nghĩ đến đôi hài nhỏ bé màu xanh kia giống như hai chiếc lá mơ màng trong giấc xuân mộng trên cây, mãi mãi sống trên đời.