LOẠN TỪ TRONG NHÀ
Những thứ một người Trung Quốc có thể hưởng thụ và chiếm hữu, Bao Thiện Khanh đã hưởng thụ và chiếm hữu đủ, giờ vẫn đang hưởng thụ và chiếm hữu. Lão có tiền, có nhà lầu, xe hơi, con trai con gái, có vợ bé, có đổ cổ ngoạn, có tủ sách không bao giờ đọc chỉ để trưng bày, có danh vọng, có địa vị, có đến một lô những quan hàm khả dĩ in trên danh thiếp và trên tờ cáo phó, có bạn bè, có đủ loại chức sắc, có đèn điện, điện thoại, chuông điện, quạt điện, có tuổi thọ, có thân hình phốp pháp và không thiếu mọi thứ thuốc bổ.
Giá có thể buông thả chút đỉnh, lão cứ việc nằm ì trên giường, vợ bé và đám con cái sẽ phục dịch lão chu đáo, đầy đủ. Dù cứ thế mà chết đi, tài sản của lão cũng thừa mứa cho đám con cái sung sướng một vài đời, trên tờ thông báo tin buồn cũng sẽ có đề chữ và thơ văn của khối người nổi danh, quan tài của lão sẽ đủ sức thách thức với sự bào mòn của đất và của nước trong mấy chục năm, và sẽ được sáu mươi tư phu đòn khiêng đi diễu trên phố.
Nhưng Bao Thiện Khanh không muốn nghỉ ngơi. Lão có "đời sống chính trị" của lão. Đời sống chính trị của lão không bao gồm chủ nghĩa, chủ trương, chính sách, kế hoạch và nguyên tắc gì gì ráo. Lão chỉ có một quyết định, chính là lão phải vững tay ấn. Nếu lão nhàn tản vô lự, tức là người khác đang hoạt động và nắm quyền. Lão không thể chịu nổi điều đó. Lão cho rằng tất cả những việc lão không thể tham dự, ắt là có kẻ ngáng chân lão, lão phải dốc sức phá tan. Ngược lại, phàm các việc đủ sức hoạt động, lão luôn cảm thấy không nên bỏ lỡ cơ hội. Giống như một chiếc thuyền chài, lão giở hết mẹo lợi dụng sức gió đẩy cánh buồm của lão đi, để nhanh chân đến nơi nhiều cá. Bất chấp luồng gió ấy có hại cho người khác hay không, lão chỉ nhăm nhăm cho mình được thuận buồm xuôi gió, mặc xác những chuyện khác.
Nhằm trúng gió, đón no gió, chính là "đời sống chính trị" của lão. Sau khi đón no gió, chỉ dùng chút sức nhỏ, lão có thể đạt được lợi ích của một "chính trị gia" Trung Quốc xứng đáng được hưởng. Bởi vậy, lão không muốn nghỉ ngơi, cũng chẳng chịu nghỉ ngơi; bỗng dưng vô duyên vô cớ bỏ uổng chút nhãn lực và thiên tài ngắm gió, sử dụng gió, thì quả vô cùng có lỗi với chính mình. Càng cao tuổi, lão càng cảm thấy mắt mình tinh tường, càng nhận rõ sự ấu trĩ của người khác; án binh bất động là việc quá ư oan uổng. Huống hồ, lão mới vừa qua tuổi sáu mươi; lão biết, chỉ cần có sức lực, với kinh nghiệm và trí tuệ của mình, dù ngồi không một chỗ phì phò thở, lão vẫn có tác dụng về mặt chính trị như thường.
Lão ghét nhất cái đám nhân vật quan trọng mới nổi lên sau này mà lão không quen biết và các món việc mới mẻ, càng già lão càng cảm thấy những người quen cũ của mình thật đáng mến, ở chỗ họ rất thích lo cho bạn bè, lão cũng tiện tay té nước theo mưa nắm lấy dịp để khuếch trương thế lực của mình. Với những sự việc mới, lão mít đặc cán thuổng, vì thế lão càng cảm thấy mẹo cũ của lão thật cao minh đáng nể lắm. Người Tây cũng được, người Trung Quốc cũng hay, bất kể là ai, chỉ cần cho lão việc làm, lão liền ủng hộ hết mình. Cũng thế, ai không cho lão thế lực chính là kẻ thù của lão. Lão thừa nhận một cách rạch ròi lòng khoan dung độ lượng của mình, và cũng chẳng chối tính đố kỵ và hẹp hòi của bản thân; đây là thái độ nên có của một nhà chính trị. Lão hết sức tự hào về cái khả năng tự biết mình này; đây cũng là điểm lợi hại của lão: "Mếch lòng tôi hay thân cận tôi, tùy anh!" Nụ cười thoảng trên khuôn mặt béo múp míp của lão thể hiện điều này.
Vừa tổ chức lễ mừng thọ lục tuần xong, ảnh của lão đã đăng trên báo chí cả nước, phía dưới chú thích: "Chủ tịch Ủy ban xây dựng mới nhậm chức Bao Thiện Khanh". Ngắm nghía ảnh của mình, lão gật gù: "Vẫn lại phải đến tay mình thôi!". Lão ôn lại đời sống chính trị trước đây.
Những kinh nghiệm ngày trước khiến lão nắm chắc chức tước mới này, vừa có thể tăng thêm kinh nghiệm cho lão, vừa có thể nâng cao thân phận, rồi sau có thể sinh ra một chức tước cao hơn nữa. Tưởng tượng đến vinh quang và thế lực trong tương lai, lão hơi mãn nguyện với hiện tại. Có đến hai ba năm, hình ảnh của lão đã không đồng loạt thường xuyên đăng trên các báo như thế này; lần này, lão không thể không thấy mãn nguyện; tấm ảnh sáu mươi tuổi này đã chứng minh sự tầm thường thiếu năng lực của các chính khách khác, chứng minh rằng không thể coi thường thế lực của lão và khó mà gạt bỏ nổi lão. Người mới việc mới quả xuất hiện như cỏ dại, nhưng Bao Thiện Khanh là cây tùng cây bách hiện đang đầy sức sống, càng già càng xanh. Chuyện đời vốn chẳng có cách thứ hai, cách của Bao Thiện Khanh là duy nhất, trước đây đã vậy hiện giờ cũng vậy, sau này vẫn sẽ cứ vậy! Mẹo của lão là kinh thánh quan liêu, lão không hề phản đối hai chữ "quan liêu" này. "Chỉ những kẻ không có cửa mà vào mới bảo tôi quan liêu". Lão từng nói câu ấy khi bốn mươi tuổi.
Ngắm ảnh mình, lão thấy không thật giống lão. Đúng thế, khuôn mặt béo, mắt to, râu ngắn, và cái thân hình tròn như cái lu, lồ lộ cả ra, nhưng lại hơi thiếu sinh khí. Những thứ ấy chưa đủ để đại diện cho Bao Thiện Khanh. Bằng kinh nghiệm mấy chục năm, lão biết rõ nét biểu cảm và dáng vẻ của sự sắc sảo nhanh nhẹn đáng nể ra sao, giống như diễn viên danh tiếng biết tư thế nào của mình được coi là đẹp nhất. Lão đâu có râu ngắn, cổ thô thế kia. Lão cho rằng, cũng nên sao lại hai tư thế, hai tư thế quan trọng nhất, đã trở thành thói quen, mà vẫn sử dụng một cách vô ý thức, và thường xuyên được sửa sang. Một là ở bộ mặt; mỗi bận gặp bạn mới, hoặc tiếp kiến các cấp dưới, đôi mắt to của lão sẽ trừng lên một lát, thật sáng, thật to, thật ngơ ngác như thể nom thấy một vật kỳ quái nào đó, lớp thịt trên má chảy xuống, sau đó từ từ vén lên, từng lớp từng lớp nét cười nồng hậu xuất hiện trong đôi mắt mở to, sau cùng trở thành một nụ cười mỉm rất dễ thương. Nụ cười mỉm qua đi, lão mới mở miệng nói, đầu lưỡi hơi uốn lại khiến từ ngữ vo tròn đượm vẻ ngây thơ đáng yêu, tỏ rõ nét chân thực khả ái. Với dáng vẻ này, dù là người băng, cũng sẽ bị lão làm cho cảm động ngay tắp lự.
Thứ hai là bộ chân. Chân lão đầy đặn lắm, song lại nhỏ teo. Khi lão bước đến đối diện với một vị tai to mặt lớn hoặc cáo từ, lão biết tận dụng đôi chân của mình một cách vô cùng tài tình khéo léo: Bước ngắn, nhỏ, hơi cong chân, hoặc tiến hoặc lùi, dẻo đáo để. Sự lanh lẹ của phần dưới gây không ít nguy hiểm cho tấm thân phì nộn của lão, song lão biết tìm cách giữ thăng bằng, đồng thời tỏ rõ cái vẻ lanh lợi, khiêm nhường cung kính của lão.
Tìm thấy hai điểm này, lão như mới có thể tìm được chính mình. Đời sống chính trị là một loại nghệ thuật, hai điểm này biểu hiện nghệ thuật của lão, lão muốn dùng tư thế này để gặp gỡ người đời, mà tốt nhất là đăng trên báo.
Nhưng trên báo chi in hình một người béo mập nặng nề, như thế trong cái đẹp vẫn còn chỗ khiếm khuyết.
Thôi, không can hệ lắm. Có vô khối chuyện, chuyện rất quan trọng mà báo chí không hề biết. Lão nhớ lại cái lần ứng dụng "mẹo chân ": Chức chủ tịch Ủy ban xây dựng có đến sáu bảy phần là giao cho lão Vương Tân, nhung Bao Thiện Khanh đã diễn một màn quá đẹp ở chỗ Sơn Mộc. Cái mà lão Vương Tân không dám đáp ứng cho Sơn Mộc thì Bao Thiện Khanh đích thân dâng lên. "Ông bầu tôi làm chủ tịch, tôi bầu ông làm cố vấn cao cấp!". Khi cáo từ Sơn Mộc, hai chân lão thoăn thoắt lùi từng bước nhỏ về phía sau, lưng hơi cong, đưa ra điều kiện "hai bên cùng có lợi" này. Quả nhiên đến cái chức ủy viên, Vương Tân cũng trượt nốt, ôi lão Tân đáng thương! Bất luận lão Tân cố chấp thắc mắc thế nào, rốt cuộc vẫn là bạn cũ. Phải tìm cho hắn ta một địa vị! Bao Thiện Khanh làm việc bao giờ cũng biết đối nhân xử thế, bất giác lão mỉm miệng cười.
Lão Vương Tân cố chấp quả không oan! Quá cố chấp! Sơn Mộc là cả một thế lực, chớ có đắc tội với hắn - Huống hồ có Sơn Mộc làm cố vấn, việc gì chẳng dễ như trở bàn tay. Lão lim dim hồi lâu, tìm một phép ví von. Nghĩ không ra. Cuối cùng lão nghĩ ra một phép so sánh: Khi cô vợ bé đòi thứ này thứ kia, chẳng quá ngang với đòi ngồi lên chân Sơn Mộc? Vớ vẩn! Có điều có Sơn Mộc ở đây, đời sống chính trị độ này hẳn vững vàng, ung dung, thoải mái hơn bất cứ lần nào trước. Người Đông Dương (tức Nhật Bản - ND) thích cầm quyền, làm việc, hợp tác với họ, nhất thiết phải nhận thức rõ điểm này; hiểu được điểm này, chính là một đảm bảo vững chắc cho sự nghiệp của mình. Kỳ lạ, lão Vương Tân già đời làm quan, ngay cả điều vặt vãnh đó cũng không biết. Cái gì mà lão Vương Tân chẳng từng làm? Giáo dục, diêm vụ, thuế vụ, đường sắt... đều đã làm, lẽ nào còn không hiểu rằng làm việc chẳng qua chỉ là đem giao nhiệm vụ cấp trên ấn xuống cho cấp dưới, đem cái cấp dưới trình lên tiếp tục trình lên trên, chỉ cần tự mình ký ngoéo một chữ là xong? Tại sao lần này cứ khăng khăng từ chối Sơn Mộc? Kỳ lạ! Hoặc còn có diệu kế gì khác chăng? Có thể lắm! Thử nghe ngóng xem sao; bạn cũ, nhưng cẩn thận chẳng bao giờ thừa.
"Có lẽ Vương Tân không đến nỗi mong ngày mong đêm cho mình bị hạ bệ đâu nhỉ? Bạn củ mài". Lão hỏi chính mình. Không bao giờ lão kế chuyện của lão cho ai khác, nên thường tự hỏi, tự đáp "Không thể, lão Vương Tân không thể đâu!". Lão nghĩ, lễ nhậm chức chủ tịch đã tổ chức xong một cách yên lành, báo chí cũng chẳng châm chích gì; sáu hội viên tuy có kẻ xin nghỉ ốm, nhưng mình đã bình an vô sự nhậm chức rồi, có lẽ chỉ trong nửa buổi một ngày họ sẽ trả phép thôi. Sơn Mộc rất thích thú, hôm đó còn mời mọi người dùng cơm, tuy thức ăn không được bày vẽ cho lắm, nhưng cũng ra dáng một người Đông Dương! Trước kia rất thuận lợi, sau này có Sơn Mộc đỡ đầu, chắc sẽ trơn như bôi mỡ thôi. Đúng vậy, nghĩ cách bố trí cho yên Vương Tân đi, một phần vì chỗ bạn bè cũ, một phần vì đỡ phải thắc thỏm về mỗi cái gai này. Còn về dùng người trong ủy ban, lẽ ra cũng phải có bài bản, những người ở mấy nơi khác rắn mặt giới thiệu đã bôi trơn cả rồi, về sau còn có nữa, dùng được thì dùng, không dùng thì đẩy cho Sơn Mộc. Đúng thế, việc này giống hệt như vận cũ của mình, quá đẹp.
Nghĩ cách đổi xe cho Sơn Mộc mới được, quả thật người Đông Dương thích lợi dụng ghê cơ. Xe của mình cũng phải thay rồi, không, đổi xe cho Sơn Mộc trước đã, mình tội gì phải vội! Sao không làm một luôn một lèo? Đúng! Mình là chủ tịch, ông ta là cố vấn, bất tất, bất tất, học theo lão Vương Tân, nhường tuốt cho Sơn Mộc vẫn hơn!
Quyết định xong điều đó, đời sống chính trị lần này của lão rõ ràng thuận buồm xuôi gió, cần quái gì phải nghĩ ngợi thêm. Giá như còn điều đáng phải bận tâm tí chút chính là sinh nhật cô vợ ba ngày mai có tổ chức hay không? Nếu tổ chức, tuổi tác cô ta còn trẻ, sợ đám không ưa ủy ban sẽ có cớ nói ra nói vào. Còn không tổ chức, lại sợ lúc đó, vài vị khách kéo tới, khó ăn khó nói quá. "Đời sống chính trị" có một điểm đáng ghét, chính là luôn luôn phải "suy tính" nhìn trước ngó sau, không nhẹ tênh tênh như người bình thường được. Cái sẩy nẩy cái ung có thể dẫn tới nguy hiểm. Chẳng hạn, ngay chuyện lấy vợ bé này thôi, làm chính trị thì không thể không lấy vợ bé, mặt khác vợ bé đem lại vô khối rắc rối. Hẳn nhiên, lão nghĩ, về khoản cưới vợ bé này, lão vẫn coi như khá thuận lợi, thứ nhất nhờ phúc của mình lớn, thứ hai do mình có đầu óc, nhớ lại chuyện lão lấy cô vợ bé Tây dương khi còn ở Cáp Nhĩ Tân, cô ả sau này lão tống cổ bằng năm trăm đồng, lão tủm tỉm cười, không còn tơ tưởng muốn lấy vợ Tây nữa, nom trắng thế hóa ra da dẻ thô ráp không chịu được! Hừm! Lão không khoái xem phim ảnh nước ngoài, phần lớn là vì điều này. Kể cả điện ảnh Trung Quốc, trong đám minh tinh kia chẳng có ai thực sự xinh đẹp cả. Lấy vợ bé chi bằng tới vùng Tô Châu tìm một cô mơn mởn con nhà trung lưu vừa yểu điệu vừa non tơ như Lâm Đại Ngọc. Cô vợ ba chính là một mẫu giống thế, còn kém con gái lão một tuổi, nhưng đẹp hơn con gái lão nhiều. Có lẽ nên tổ chức sinh nhật cho cô ta, đáng thương ghê cơ. Huống hồ, mượn dịp mời Sơn Mộc ăn bữa cơm đỡ mang tiếng cố ý mời khách. Hay đấy, mời Sơn Mộc làm thượng khách, tất cả mời độ ba bốn mâm, không phô cho ai biết rằng đây là tổ chức sinh nhật, lại không quá thờ ơ với cô vợ ba, tuyệt thật!
Phúc khí giúp con người thành đạt, đầu óc giúp bản thân giữ chắc phú quí, đời sống chính trị và cuộc sống gia đình của lão là một chứng minh giàu sức thuyết phục. Vợ cả niệm kinh ăn chay, thật thà yên phận. Con trai lớn đã có công việc rất ngon lành, con gái trưởng đã vào đại học. Vợ hai có ba cậu ấm, cô vợ ba cuối năm ngoái đã sinh em bé. Một gia đình lý tưởng, không gây ra chuyện đàm tiếu trong bàn dân thiên hạ, khó lắm chứ! Điều đáng lo nhất là con trai con gái lớn học hành bên ngoài, thói xấu gì mà chẳng học! Nhưng, con trai cả đã có việc làm, chẳng bao lâu sẽ lấy vợ sinh con; còn con gái, chỉ mong tốt nghiệp một cách thuận lợi suôn sẻ, tìm một anh chàng thích hợp gả béng đi; chớ gây trò cười! Người làm chính trị vốn không sợ gây chuyện cười, nhung lão là người đi trước, không thể không để tâm gương tốt cho lớp sau, đó là đạo đức chính trị. Làm chính trị không thể không nói đạo đức, vũ đài chính trị biết bao hiểm nguy, không có đạo đức thì chẳng có gan đương đầu với hiểm nguy. Lão đã sáu mươi, còn dám giơ vai gánh vác việc nặng cho đời, đạo đức không đầy đủ, liệu có nổi dũng khí này? Tu dưỡng đạo đức của bản thân, khỏi phải bàn, nhất định phải cao hơn nhiều những gì lão có thể trông thấy, nhất định rồi.
Lão không muốn xem tấm ảnh trên báo nữa, đó chẳng qua là một lão béo lùn thô kệch, không chút sinh khí, còn con người thật sự của lão là một chính trị gia có đầu óc, có đạo đức, tài năng, kinh nghiệm, có vận tốt! Thây rõ điểm này, lòng lão hết sức bình thản như mặt nước hồ thu phẳng lặng in bóng vầng trăng. Lão muốn chơi mấy ván bài với đám vợ bé, cho đầu óc hoạt động, và bình tĩnh lại.
- Lão gia, ủy viên Phương - Trần Thăng sẽ sàng đặt tâm danh thiếp rõ to lên chiếc bàn con.
- Mời - Bao Thiện Khanh thích Phương Văn Ngọc, Phương Văn Ngọc làm được ủy viên hoàn toàn dựa vào vây cánh của lão. Phương Văn Ngọc đến thật đúng lúc, vừa đẹp hai nam, hai nữ - hai bà vợ bé - chơi mấy vòng xem sao.
Phương Văn Ngọc bước vào, Bao Thiện Khanh chẳng buồn đứng dậy đón, lão biết Phương Văn Ngọc sẽ không bực gì lão, hơn nữa còn coi hành động bất lịch sự này là một biểu hiện thân mật. Nhưng, đôi mắt lão nhướng lên, rồi từ từ lộ ra từng nếp cười, lão biết thế đã đủ bù đắp cái thiếu sót không đứng dậy đón khách, khỏi tốn sức mà vẫn mua chuộc được lòng Phương Văn Ngọc. Giở mấy mẹo vặt xong, lão cảm thấy sự ưu việt của mình, có Phương Văn Ngọc ở đây để so sánh, lão không thể không thừa nhận kinh nghiệm và tư cách của mình.
- Văn Ngọc! Ngồi đi! Ngồi đi! Mệt quá đi mất, mấy hôm nay nhọc cho cái thân già tôi quá... Ha ha! - Lão phải bảo Văn Ngọc như vậy, ra vẻ lão đâu có rảnh rỗi ngồi nhà, lão ghét bận rộn, nhưng lại thích nói về mình quá, nếu chủ tịch tối mắt vì việc, hẳn nhiên; ủy viên phải biết nên chịu cực thêm một chút rồi.
- Biết anh Thiện bận rộn, giờ, em... - Phương Văn Ngọc không dám ngồi xuống, làm ra vẻ tiến thoái lưỡng nan, chỉ sợ đến không đúng lúc gây phiền cho người khác.
- Ngồi đi! Đến đúng lúc lắm! - Xem màn biểu diễn của Phương Văn Ngọc, lão càng khoái hắn, tay Phương Văn Ngọc này có tương lai đấy!
Phương Văn Ngọc đã hơn bốn mươi, dáng cao, mặt trắng trẻo, có vẻ như anh nghiện. Hắn chẳng có dam mê gì ngoài thuốc phiện. Trong mắt Bao Thiện Khanh, hắn là một người có năng lực, thông minh, có dáng dấp, có đầu óc, đáng tiếc số lận đận, mãi không lên nổi. Lần này tốn công tốn sức lắm mới kiếm cho hắn một chân ủy viên, hy vọng hắn nhờ bước đi này mà gặp vận hơn lên đến những mấy năm.
- Văn Ngọc, anh đến vừa hay, tôi đang định chơi vài ván, dám chơi không nào? - Bao Thiện Khanh uốn đầu lưỡi, tỏ vẻ gần gũi dễ dãi.
- Hầu bài anh Thiện, xưa nay thua em có bao giờ phải đưa tiền ra đâu! - Phương Văn Ngọc há miệng nhưng không dám cười to, để lộ mấy chiếc răng vàng dài dài ám khói thuốc. Tới khi Bao Thiện Khanh cười phá lên, hắn mới cười theo.
- Đánh bùn sang ao cả thôi - Bao Thiện Khanh cười xong, hết sức trịnh trọng nói - Một ủy viên được năm trăm sáu, không có phí xe cộ, phí công tác, vất vả lắm! Có điều, Văn Ngọc này, anh phải biết tận dụng, chớ để xểnh mất; đến khi Sơn Mộc định ra đại cương công tác, mỗi thành phố huyện lỵ đều phải sắp xếp người, chú ý một chút, giới thiệu thêm vài người. Mấy người này đang hong hóng vào cái chức chủ tịch huyện đấy. Đâu thế chỉ biết dựa vào thư giới thiệu! Việc này có thể khiến anh dư dả chút đỉnh, nếu không anh phải bù tiền đấy; năm trăm sáu eo hẹp quá, năm trăm sáu! - Đôi mắt trố của lão nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân mũm mĩm nhỏ nhắn, gật gù liên hồi. Một lát sau, lão mới nói tiếp - Được thôi, hôm nay tạm cho anh nợ, còn gì nữa không?
- Có ạ! Chú Lưu vừa kiếm về một lô chính hiệu cho em nếm trước, khói mùi lắm nhưng quả không tồi, giá quá chì - Phương Văn Ngọc lắc lắc đầu, kẹp một điếu "pháo đài" (tức xì gà - ND) đưa lên bằng hai ngón tay ám khói vàng khè.
- Tôi cũng có một ít, khá ngon, cứ hỏi bà hai ấy; thỉnh thoảng bà ấy hút một điếu, tôi không cho bà ấy hút nhiều! Chúng ta vào trong nhà chứ? - Bao Thiện Khanh định đứng dậy.
Lão vẫn chưa nhổm lên, chuông điện thoại đã reo leng keng. Lão không thích tiếp điện thoại. Rất nhiều đồ điện lão thích bày đặt, chứ không khoái sử dụng. Được dùng nhiều điện chính là một kiểu quyền uy, ra lệnh cho người hầu gọi đổ ăn hay mua bán gì đó bằng điện thoại, khiến lão cảm tưởng mệnh lệnh của lão có thể truyền đi thật là xa, nhưng lão không muốn đích thân đi gọi hay đi tiếp điện thoại. Lão biết mình không phải loại chính trị gia liều mạng đi ngồi máy bay.
- Làm phiền nhé - Lão đứng vững, mũi bàn chân mũm mĩm nhỏ nhắn, rất nhã nhặn nói với Phương Văn Ngọc.
Cặp chân dài của Phương Văn Ngọc dường như chỉ bước một bước đã tới bên bàn máy điện thoại, nhấc ống nghe lên, quay đầu mỉm cười với Bao Thiện Khanh:
- A lô, cần gì thế? Nhà họ Bao, ở đâu, gì cơ? Ồ, anh Mặc! Vâng, tôi đây, vâng! Nói chuyện với anh Thiện? À, anh biết đây anh Thiện không thích tiếp điện thoại mà, hi hi, được rồi, tôi sẽ chuyển lời!... Được, nghe rõ cả rồi, mai gặp nhé, mai gặp nhé! - Nhìn ống nghe một thoáng, rồi gác máy.
- Mặc Sơn hả? - Cằm Bao Thiện Khanh rụt vào mắt trố ra tạo tư thế thăm hỏi.
- Vâng, Mặc Sơn - Phương Văn Ngọc gật gật đầu có vẻ không muốn báo cáo lắm - Bảo tôi nói với anh Thiện hai việc, thứ nhất, ngày mai ông ta đến mừng thọ bà ba, chuẩn bị chơi vài ván.
- Trí nhớ tốt gớm, nhớ giỏi thật! - Bao Thiện Khanh thích người ta nhớ sinh nhật của cô vợ bé - Còn chuyện thứ hai?
- Có gì đâu, có gì đâu, ông ta nghe nói, chưa chắc đã chính xác, có lẽ học sinh lại muốn gây chuyện!'
- Gây chuyện gì? Có gì đáng làm ầm lên đâu chứ? - Giọng Bao Thiện Khanh hạ thấp xuống nhưng rất rành rọt, như nhả từng từ từng từ.
- Anh Mặc nói, bọn chúng muốn đả đảo Ủy ban xây dựng đấy.
- Vớ vẩn! - Bao Thiện Khanh ngồi xuống, mũi chân khẽ ngọ ngoạy.
- Đâu có gì, anh Thiện - Phương Văn Ngọc dụi đầu thuốc châm điếu khác - Đây chỉ là để phòng bị thôi ạ. Mọi việc của ủy ban đều thuận lợi, chẳng việc gì đâu, thuần túy chỉ mong điều tốt lành, mặt khác không để chúng tràn ra, phố xá ngập cờ trắng, nom tang tóc lắm. Cứ thông báo cho Cục công an, trước hết phái đến cho anh một tiểu đội, sau đó bảo họ cử đến mỗi trường một đội nữa, cấm ngặt ra vào, được không ạ?
- Để tôi nghĩ xem đã - Mũi chân Bao Thiện Khanh ngó ngoáy càng nhanh, đầu lưỡi chậm chạp liếm cặp môi dày bự, mắt chớp chớp. Một lúc lâu, lão cười - Hay là cứ thỉnh giáo Sơn Mộc trước, anh thấy thế nào?
- Hay đấy! Hay đấy! - Phương Văn Ngọc búng tàn thuốc xuống thảm, rồi lấy tay trái bóp bóp mũi, ra chiều tìm tòi dụng kế lung lắm - Có điều, bất luận thế nào, vẫn phải bảo Cục công an phái đến một tiểu đội cho anh trước, phải có chuẩn bị, phải luôn có sự chuẩn bị. Cần đội thường phục, mang theo đồ nghề, canh chặt hai đầu ngõ. Gân xanh trên gương mặt toát lên vè nghiện ngập của hắn nổi lên, đôi mắt hấp ha hấp háy phát ra chút ánh sáng bồng bềnh.
- Chặn hai đầu ngõ, khi cần kíp, đành, xin lỗi nhé, pằng pằng, một loạt. Một loạt pằng pằng, không còn cách nào khác!
- Không còn cách nào khác! - Bao Thiện Khanh cũng nổi nóng, nhưng không bộp chộp như Phương Văn Ngọc - Có điều hỏi ý kiến Sơn Mộc trước vẫn hơn, nếu ông ta muốn giải quyết bằng vũ lực, thì chúng ta chẳng hối hận khi tự vấn lương tâm; còn nếu ông ta chủ trương hòa bình thì chúng ta cần tỏ ra cứng rắn. Tôi đã tính đâu ra đấy cả, mai mời Sơn Mộc ăn cơm, vừa đẹp bàn bạc vấn đề này.
- Anh Thiện - Phương Văn Ngọc ra vẻ có lỗi - Xin thứ lỗi cho em nôn nóng, lỡ mai quá muộn rồi thì sao? Dù mai có thể bàn bạc với Sơn Mộc, chỗ anh đây vẫn phải có một tiểu đội đến trước chứ?
- Cũng được, điều một tiểu đội đến trước - Bao Thiện Khanh thấp giọng như nói với chính mình. Im lặng một lát, lão như không muốn, nhưng không thể không nói, liếc nhìn Phương Văn Ngọc như nhắm trúng Phương Văn Ngọc là người có thể tâm sự cùng, lão mở miệng:
- Văn Ngọc, sự việc không đơn giản thế đâu. Tôi không thể lập tức đi tìm Sơn Mộc. Tại sao ư? Anh thấy đấy, người Đông Dương luôn kỹ tính. Hễ gặp tôi là ông ta, ắt ông ta hỏi tôi trước, ai là người cầm đầu? Anh nghĩ xem, một đám học sinh non nớt thì hiểu cái gì, sau lưng hẳn có người xúi bẩy. Có lẽ anh định nói đảng Cộng Sản? - Lão thấy Phương Văn Ngọc mấp máy môi - Không đâu! Không đâu! - Lão lắc đẩu vẻ quả quyết, hơi đắc ý - Trung Quốc không có đảng Cộng Sản, tôi sống sáu mươi năm rồi, vẫn chưa từng gặp một đảng Cộng Sản nào. Sau lưng lũ học sinh hẳn có người cầm đầu, dùng ít kẹo ít bánh mua chuộc chúng, lôi kẻ cầm đầu đó lên vũ đài, thay thế anh tôi, anh, tôi - Giọng nói của lão cao lên, gương mặt phúng phình đỏ bừng - Trước hết, chúng ta phải thăm dò xem người đó hoặc nhóm đó là ai, để sau đỡ bị Sơn Mộc hỏi dồn đến cứng cả họng. Anh xem, giả dụ Sơn Mộc hỏi thế này: Ai là người cầm đầu? Tôi đáp không nổi. Thế là Sơn Mộc đủ để vểnh ria mép lên, nói: Ai muốn đối chọi ông, ông cũng không biết sao? Điều này, tôi hết chịu nổi. Xử lý kẻ thù của chúng ta thế nào, cứ nghe theo Sơn Mộc. Nhưng chúng ta chỉ việc tìm cho ra kẻ địch là ai. Đúng thế không? Đúng không?
Cái đầu dài ngoằng trên cái cổ gầy nhằng của Phương Văn Ngọc lắc liền mấy vòng, trong bụng "rất" khâm phục, trên mặt "cực kỳ" khâm phục anh Bao Thiện - Em có sống thêm hơn bốn mươi năm nữa cũng chẳng nghĩ thấu đáo bằng anh được, anh Thiện ạ!
Anh Thiện không đáp lời, mí mắt khẽ nhướng lên, chấp nhận lời ca ngợi - Đúng thế cầm tặc tiên cầm vương, bắt trộm trước hết phải bắt tên đầu sỏ, lũ học sinh tự khắc lành như nai tất. Điều này vừa nói rồi đấy thôi: Hòa bình ư? Vẫn là vũ lực đấy! Chúng ta phải nghe Sơn Mộc. Vì chắc hẳn thế lực của kẻ cầm đầu không phải vừa đâu! - Hắn lại suy tính, đoạn nói - Nếu rốt cuộc chúng mình vẫn không biết kẻ cầm đầu là ai, Sơn Mộc thế nào cũng nói rằng: Ông đã không biết kẻ cầm đầu, thôi đành coi chuyện này do phong trào học sinh, sinh viên khởi xướng vậy. Thế thì chết toi, phong trào học sinh, một phong trào tép riu chúng mình còn chẳng lo xong, vẫn phải xin ý kiến Sơn Mộc ư? Thế chẳng phải rước phiền vào mình sao? Anh nói đúng, pằng pằng một loạt súng, bảo đảm đuổi sạch trơn, không sai chút nào; nhưng một loạt súng pằng pằng chớ nên để chúng ta nhúng tay. Nếu Sơn Mộc nhận lấy thì, mặc mẹ nó, pằng pằng pằng bắn bỏ. Có đúng không, Văn Ngọc tôi nói thế có đúng không?
- Đúng quá đi chứ ạ! - Phương Văn Ngọc lau sạch mặt bằng chiếc khăn lụa cáu bẩn - Có điều, anh Thiện này, nếu do chúng ta nổ súng thì cũng chẳng sao. Dù sau lưng học sinh có kẻ xúi giục thì cũng nên trừng phạt bọn chúng - không lo học hành, làm bậy làm bạ cái gì! Bạn bè Đông Dương, bạn bè Trung Quốc, giới thương nhân đều ủng hộ chúng ta. Triệt hết đám học sinh, đúng, triệt đám học sinh! Không thể không cho lũ nhóc biết tay! Chúng ta bỏ biết bao nhiêu công sức, tốn biết bao tâm huyết, mới có ngày hôm nay, đâu thể để chúng nó hô hào đả đảo, anh Thiện? - Thấy anh Thiện gục gặc liên hồi, tính nóng nảy mà người nghiện thường có nhẹ bớt đi chút ít - Cứ thế mà làm, anh Thiện, trước tiên chúng ta thông báo cho Cục công an để họ phái đến một tiểu đội, sau đó chúng ta tiếp tục chia nhau đi gọi điện thoại nghe ngóng xem đứa nào là thằng đầu sỏ - Mắt hắn đột nhiên lóe lên - Anh Thiện, hay là triệu tập cuộc họp toàn thể ủy ban, được không ạ?,
- Nghĩ xem đã! - Bao Thiện Khanh quyết định không để cho Phương Văn Ngọc hối thúc đến rối cả đầu, trong mớ kinh nghiệm của lão, kế sách luôn luôn là biện pháp tốt nhất, mà kéo dài là cách giết thời gian và sóng gió hay nhất - Không cần gọi điện thoại cho Cục công an trước, bọn họ đáng lý phải đến ngay chỗ chúng ta, đây là một cơ hội làm việc tốt của họ, chúng ta cần gì phải đón. Còn về mở cuộc họp, không cần. Thứ nhất là các ủy viên đều không ở đây, thứ hai các ủy viên không phải hoàn toàn do chúng ta tiến cử, mở cuộc họp sẽ rắc rối, rắc rối đấy. Tốt nhất chúng ta cứ dò cho ra thằng đầu sỏ, dò được hắn rồi - Đôi tay múp míp của Bao Thiện Khanh xua xua ra ngoài - Giao tuốt cho Sơn Mộc. Hết lo, rảnh nợ, sạch hết tội.
Phương Văn Ngọc vừa định mở miệng, chuông điện thoại lại reo.
Lần này, không để Phương Văn Ngọc tỏ ý nhanh nhẩu nhận điện thoại giúp, đôi chân béo mập nhỏ nhắn của Bao Thiện Khanh đã khua khoắng di chuyển thân hình như vừa chạy vừa lăn đến chỗ máy điện thoại, hệt một chú vịt bắng nhắng. Nhác ống nghe, lão há to miệng thở hổn hển.
- Ở đâu đấy? Ổ thư ký Phùng à, dạo này khỏe chứ? À, à, à! Còn cục trưởng? À, tôi quên mất cục trưởng về nhà tổ chức lễ thọ cho bà nhà rồi, trí nhớ của tôi tệ thật đấy! Thế... còn... đợi chút nhé, tôi nghĩ xem, rồi gọi điện cho anh. Được cám ơn, tạm biệt! - Gác máy xong, lão như không thở nổi nữa. Ngồi thu lu trên ghế sa lông như một đống bông, khép mắt một lát, lão lẩm bẩm - Trí nhớ tệ quá, hôm nọ định gửi cho cục trưởng Thường tấm trướng mừng thọ, hôm nay đã quên rồi, thật tệ quá! Tệ quá!
- Thư ký Phùng nói sao ạ? - Phương Văn Ngọc hỏi với vẻ rất quan tâm.
- Hừ, học sinh đã xuống đường rồi, Phùng Tử Tài xin ý kiến tôi! - Bao Thiện Khanh gượng cười - Ban nãy tôi nói gì nhỉ? Chúng ta vẫn chưa bảo họ phái người đến, họ đã xùi ý kiến của tôi, nếu chúng ta mở mồm trước, Cục công an lại không kéo đến đây làm việc sao? Xin ý kiến tôi, bọn họ làm gì thế nhỉ?
- Nhưng học sinh đã xuống phố rồi! - Phương Văn Ngọc cũng không nghĩ ra cách gì nữa, vì nghiện thuốc nên càng nhát gan hơn - Anh tính trả lời Phùng Tử Tài ra sao?
- Đương nhiên ông ta sẽ gọi điện xin ý kiến cục trưởng Thường. Tôi không tranh phần ấy đâu, mua hột mà nuốt làm gì - Bao Thiện Khanh nhìn cuốn lịch trên mặt bàn.
- Chỗ anh không có người bảo vệ đâu có được! -Phương Văn Ngọc lại cảnh cáo một cách đầy thiện ý.
- Chuyện đó, tôi có cách - Bao Thiện Khanh biết học sinh đã xuống đường, không thể không tính toán cho sự an toàn của mình - Văn Ngọc, anh gọi điện cho Trương Thất, bảo ông ta gửi năm mươi tay súng đến mang theo đồ nghề, mỗi người tám hào một ngày, đến ủy ban lĩnh tiền, bọn chúng đáng tin hơn bọn tuần cảnh!
Phương Văn Ngọc hơi yên tâm, lập tức gọi điện cho Trương Thất. Bao Thiện Khanh như không còn gì đáng lo nghĩ, nằm sượt trên ghế sô pha khép mắt lại. Phương Văn Ngọc nhìn anh Thiện không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhưng lại cứ nghĩ đến thư ký Phùng. Anh Thiện đủng đỉnh thật, sao không gọi điện lại cho thư ký Phùng nhỉ? Bao Thiện Khanh đã quên phắt Phùng Tử Tài. Lão biết tỏng, nếu Phùng Tử Tài thấy sự việc không ổn hắn sẽ lủi nhanh, việc gì phải lo thay cho hắn, lão đang đếm nhẩm từng người từng người trong gia đình, chỉ cần người nhà họ Bao yên ổn cả, những việc khác mặc mẹ nó tất. Lão bỗng mở bừng mắt, ngồi dậy nhấn chuông điện. Vừa nhấn vừa gọi:
- Trần Thăng! Trần Thăng!
Trần Thăng chạy vào.
- Trần Thăng, cô cả về chưa? - Lão duỗi cổ, muốn nhìn cuốn lịch trên bàn - Hôm nay không phải là chủ nhật hả?
- Vâng, chủ nhật, cô cả chưa về ạ! - Trần Thăng vừa đáp vừa rót trà.
- Gọi điện đến trường, bảo cô về, nhanh lên - Bao Thiện Khanh cuống cuồng nói - Chốc nữa hẵng rót trà, gọi điện trước đi! - Về đám con gái lão yêu cô cả nhất và cũng lo âu về cô cả nhất Cô là con bà cả, lại là một cô gái, nên lão đặc biệt yêu thương cô, trong yêu thương vẫn có tôn trọng, con vợ lẽ đương nhiên càng được yêu chiều, nhưng chỉ dừng ở yêu chiều; còn cô cả, chỉ ở cô cả, lão như tìm thấy con người giữ gìn sự thuần khiết và đạo đức của gia đình nhà họ Bao. Cô đã là "nhi nữ", thì nhất thiết không thể không thuần khiết tươi đẹp như một đóa thủy tiên. Đóa thủy tiên này cho người nhà một hương thơm thanh khiết, khiến ai cũng cảm thấy như trong nhà có một thiên kim tiểu thư như đóa hoa tươi, mà không dám buông thả và càn quấy được. Nếu cô cả cũng cùng đám con trai con gái hỗn tạp tràn xuống đường vẫy cờ la hét thì đóa hoa tươi nhà họ Bao coi như đã rơi xuống bùn, vì hễ đám học sinh nam nữ tiếp xúc với nhau, con gái còn giữ sao nổi sự thuần khiết nữa.
- Lão gia, điện thoại trường học ngắt mất rồi! - Trần Thăng như không muốn bỏ máy điện thoại xuống, ngoảnh đầu lại nói, xong lại áp ống nghe vào tai.
- Sai thằng Vương đi đón! Ôm chặt cái điện thoại làm gì nữa thế?
Mắt Bao Thiện Khanh trợn rõ to, chòm râu ngắn dựng cả lên. Trần Thăng chạy ra, xe hơi ngoài cửa pí po inh ỏi. Liến đó, anh ta chạy ngược vào - Lão gia, Trương Thất đưa người đến rồi.
- Bảo anh ta vào! - Tay Bao Thiện Khanh run run, hai chữ "Trương Thất" như đồng nghĩa với tai họa, rắc rối và giết chóc, tai họa đến trước cửa nhà mình, lão bắt đầu sợ hãi, tuy lão biết Trương Thất đến là bảo vệ lão.
Trương Thất chưa dám bước vào phòng, đứng ngoài cửa, nói vào:
- Bao đại nhân, xin lỗi ngài, tôi mới đưa được ba mươi lăm người; hôm nay ai cũng tối mắt, vì đám học sinh đâu cũng cần người, tôi để ba mươi lăm người ở đây cho ngài, rồi lập tức đi tìm tiếp, không để lỡ việc của ngài đâu, trước khi lên đèn chắc gom đủ số năm mươi.
- Được rồi, Trương Thất - Bao Thiện Khanh he hé cửa phòng nhìn lướt Trương Thất - Họ mang đồ nghề đủ cả chứ? Tốt! Mau đi tìm tiếp mấy người nữa! Tiền công do ủy ban chịu; còn cậu, tớ có phần thưởng riêng.
- Ngài không phải thưởng nữa, thường ngài vẫn cho đấy thôi! Vậy thì, tôi đi đây, ngài còn sai bảo gì nữa không? - Trương Thất định bước ra.
- Gượm, gượm, Trương Thất, xe ô tô đi đón cô cả rồi, đợi xe về cậu hẵng đi; trước hết hãy đi xem đám kia đã, chia ra đứng ở cửa tây, cửa đông và cửa chính! Đừng túm tụm lại một nơi!
Trương Thất đi kiểm tra. Bao Thiện Khanh ngoảnh đầu nhìn Phương Văn Ngọc:
- Văn Ngọc, chú thấy sao? Không gay go sao? - Đóng cửa phòng lại lão chắp tay sau đít từ từ đi vào...
- Không biết chừng! - Phương Văn Ngọc cũng đứng dậy, mặt xám như tro - Lỗi là ở Cục công an. Cục trưởng không ở đây, Phùng Tử Tài có lẽ...
- Có lẽ đã xéo từ tám hoánh nào rồi! - Bao Thiện Khanh tiếp lời - "không thành kế", không loạn mới lạ, không loạn mới lạ, trò này, cái trò này, rốt cuộc chúng ta không biết kẻ cầm đầu là đứa nào, có cách gì đây?
Điện thoại, Phương Văn Ngọc không đợi xin chỉ thị, vồ lấy ống nghe.
- Ai? Chú Vương hả? Đợi chút nhé - Vừa nói hắn vừa gật đầu - Anh Thiện, tài xế Hương đang gọi nhờ điện thoại trên phố. Học sinh xuống đường cả rồi, có lẽ cô cả cũng theo nốt. Trên đường phố hỗn loạn lắm, ẩu đả rồi!
- Bảo thằng Vương về ngay!
- Chú về ngay nhé! - Phương Văn Ngọc dập máy đánh "rầm" một cái, lòng dạ rối bời, định đốt một điếu thuốc.
- Trần Thăng - Bao Thiện Khanh gọi vọng qua cửa sổ - Gọi Trương Thất đến!
Lần này, Trương Thất vào phòng, đứng rất nghiêm.
- Trương Thất, thưởng anh năm mươi đồng đây, đi tìm cô cả về cho tôi! Anh biết trường của cô chứ?
- Dạ, biết ạ! Nhưng thưa Bao đại nhân, hàng nghìn hàng vạn học sinh, bảo tôi tìm cô cả vào đâu ạ? Mỗi mình tôi, chứ thêm hai người nữa có tìm được cô cả cũng chẳng thể kéo ra nổi!
- Anh cứ đi tìm đi, tùy cơ ứng biến, tìm về rồi, tôi tặng riêng anh thêm mười đồng! - Phương Văn Ngọc liếc liếc anh Thiện giao hẹn với Trương Thất.
- Được ạ. Tôi xin đi ngay - Vương Thất hăm hở bước ra.
- Chú Vương về rồi, thưa lão gia - Trần Thăng bước vào báo cáo.
- Trần Thăng lấy mũ cho ta! - Bao Thiện Khanh sững người một lát, quay sang Phương Văn Ngọc - Văn Ngọc, anh chớ đi vội, tôi ra ngoài xem sao, một đứa con gái, không thể...
- Anh Thiện! - Phương Văn Ngọc chụp tay anh Thiện, bàn tay lạnh ngắt - Anh sao có thể ra ngoài được! Để em đi được rồi. Ít kẻ nhận ra em, ảnh của anh...
Hai người cùng một lúc đảo mắt nhìn vào tờ báo trên bàn.
- Văn Ngọc, cậu cũng không thể ra được! - Chân Bao Thiện Khanh mềm nhũn, ngồi phịch xuống - Tìm Sơn Mộc nghĩ cách giải quyết được không? Chuyện này không thể coi là chuyện nhỏ đâu? Con gái tôi! Nếu ông ta cử vài tay thân cận, bảo đảm sẽ tìm về được!
- Ngộ nhỡ ông ta không giúp thì nguy to! - Phương Văn Ngọc nói lí nhí.
- Nghe kìa! - Bao Thiện Khanh bật dậy.
Nhà họ Bao ngay gần phố chính, bình thường nghe rõ cả tiếng còi ô tô. Giờ đang vọng tới tiếng ổn liên tục, liên tục, hỗn loạn rầm rập, không phân biệt nổi đó là âm thanh gì, cứ như sóng cuộn ầm ầm mỗi lúc một gần, chỉ thấy một trận cuồng nộ đáng sợ, ào ào tràn tới.
Mặt Phương Văn Ngọc từ tái xám chuyển sang xanh lè, há hốc miệng, hít hơi:
- Anh Thiện, chúng ta phải trốn thôi!
Bao Thiện Khanh lắp bắp, không nói ra lời. Mặt tím ngắt.
Giận dữ và kinh hoàng níu chặt tim lão, lão không thốt nên lời.
- Học sinh, học sinh! Một đám ranh con! - Lão gào lên trong lòng - Chúng mày thì biết cái gì! Biết cái gì! Đời sống chính trị của Bao Thiện Khanh này có chỗ nào không phải với người ta! Khốn nạn, một lũ khốn nạn!
Trương Thất khép cửa phòng, chẳng buồn bỏ mũ:
- Đại nhân, họ đến rồi! Tôi đi tìm cô cả, vừa lúc đụng đầu với bọn họ!
- Giữ chặt cửa tây chưa? Bao Thiện Khanh khó nhọc lắm mới thốt nổi.
- Họ không đến đây mà đến tập hợp ở chỗ giáo trường!
- Kẻ nào bước vào, bắn ngay, rõ chưa? - Bao Thiện Khanh nghe thấy các học sinh không vào ngõ, cứng rắn hơn một chút.
- Nghe kìa! - Trương Thất đẩy cửa phòng ra.
- Đả đảo lũ giặc bán nước! - Hàng trăm hàng ngàn cái mồm cùng hô lên một lúc.
Đôi mắt trố của Bao Thiện Khanh đảo quanh kiếm tìm như thể ba từ "giặc bán nước" là một con diều gió từ trên không trung bỗng rơi độp xuống. Lão chẳng tìm thấy gì, nhưng từ trên không trung lại rớt xuống như có tiếng sét: "Đả đảo lũ giặc bán nước!". Lão ngó ngó Phương Văn Ngọc, nhìn nhìn Trương Thất, gượng gạo muốn cười mà không cười nổi. Mấy từ "Thất", "Trương", không sao nói cho rành rọt - Cô cả đâu? Tôi bảo anh đi tìm cô cả cơ mà!
- Đoàn người kia chính là học sinh trường cô cả, phía sau còn có một đám đông nam học sinh.
- Trông thấy cô chưa?
- Người cầm cờ đi đầu chính là cô cả!
- Đả đảo lũ giặc bán nước! - Từ không trung lại truyền đến một tiếng thét.
Trong tiếng thét đó, Bao Thiện Khanh như nghe rõ mồn một giọng con gái mình.
- Giỏi, giỏi! - Tay và môi lão run bần bật - Một lũ mất dạy, không cha không mẹ không chính phủ, trai trộm cắp, gái đĩ điếm! Tao sẽ tính sổ với mày sau, chớ vội mừng cô cả ạ! Tao không quản được con cái nhà người ta, mày chạy sao thoát lòng bàn tay tao! Bố nó là giặc bán nước, giỏi!
- Anh Thiện! Anh Thiện! - Phương Văn Ngọc lên cơn nghiện, gượng gạo khuyên nhủ - Không cần tức giận thế, cô cả nhỏ tuổi, nhất thời mê muội, không thể coi là thực lòng chống đối anh, tuyệt đối không thể!
- Anh không biết thôi! - Bao Thiện Khanh càng run hơn - Nếu nó cần tiền, cần quần áo, xe cộ đều xong ngay, chỉ cần nó nói với tôi một tiếng; hà tất đi gào thét khắp phố!
Điên ư? Giặc bán nước, bố nó là giặc bán nước, hay chưa? Khốn nạn, bôi tro trát trấu vào mặt!
Điện thoại! Không ai nhấc máy. Phương Văn Ngọc đã lên cơn nghiện không buồn nhúc nhích nữa, Bao Thiện Khanh tức đến nỗi không đứng dậy nổi.
Trương Thất đợi chuông réo rắt hồi lâu, mới lụt cụt đến nhấc ống nghe... Đợi chút... Đại nhân, thư ký Phùng của Cục công an.
- Dập máy, hết phép rồi! - Bao Thiện Khanh nằm ẹp trên ghế sô pha.
- Trần Thăng! Trần Thăng! - Phương Văn Ngọc thều thào gọi.
Trần Thăng đang ở ngoài sân, vội nhào vào.
Phương Văn Ngọc chỉ chỉ tay ra phía sân, rồi cong môi lên, khẽ rên lên như mèo kêu.
Trần Thăng và Trương Thất cùng tháo chạy ra ngoài.
Ông Văn Tùng dịch
(Rút trong tập Lạc đà Tường tử)