Chương 6.
VI
Ở bộ, hai người có vẻ sống khá hoà thuận với nhau. Một thứ giao kèo ngầm đã ký kết giữa hai người để che giấu các bạn đồng sự những cuộc xung đột nội bộ. Họ xưng hô với nhau ông ông tôi tôi, và lại giả vờ như cười với nhau, sung sướng và hả hê, hài lòng về cuộc sống chung.
Về phía Lesable và Maze thì đối đãi với nhau một cách lễ độ khách sáo như giữa những tay địch thủ suýt nữa đã choảng nhau. Sau cuộc đọ sức hụt đã từng làm cho họ rợn mình, thì giữa họ nảy nở một niềm lễ phép cường điệu, họ đâm ra vì nể nhau hơn, và dường như có ý muốn thầm kín gần gụi nhau, vì họ lo sợ mơ hồ rằng có thể xảy ra chuyện rắc rối gì mới chăng. Mọi người để ý và hoan nghênh thái độ của họ, tỏ ra là những người lịch thiệp đã từng có vấn đề va chạm nhau vì danh dự.
Họ trông thấy nhau từ rất xa đã chào nhau, trịnh trọng và nghiêm trang, tay ngả mũ chững chạc đường hoàng.
Họ không nói gì với nhau, vì cả hai bên đều không muốn hoặc không dám mang tiếng làm lành trước.
Nhưng một bữa, vì ông sếp gọi gấp, Lesable cắm cổ chạy để tâng công, vừa đến một chỗ hành lang rẽ ngoặt thì húc đầu vào bụng một nhân viên đi ngược lại. Chính là Maze. Cả hai đều lùi lại, Lesable cuống quýt và lễ phép hỏi: “Ông có làm sao không?”
Gã kia đáp: “Thưa ông, không sao.”
Từ đó trở đi họ cảm thấy nên trao đổi vài lời khi gặp nhau cho phải lẽ. Rồi, vì ganh đua tỏ ra mình lịch sự, họ đi đến chỗ ân cần với nhau, và chẳng mấy lúc đã có đôi chút vồn vã, cho đến tình thân mật, phần nào còn dè dặt, sự thân mật giữa những người đã hiểu lầm nhau, nay còn chút do dự ngại ngùng kìm hãm lòng cởi mở; rồi, cứ chào hỏi nhau, qua lại thăm viếng nhau mãi, một tình bạn nảy ra.
Bây giờ thường khi họ đã tán gẫu với nhau mỗi lúc đến phòng viên tham biện quản trị để lấy tin tức. Lesable ta đã mất cái thói kiêu căng của một viên chức có triển vọng bay nhảy, Maze cũng dẹp bớt cái tác phong của kẻ giao du nhiều; còn Cachelin thì xen vào trò chuyện, có vẻ quan tâm đến tình bạn giữa hai người. Đôi khi, gã tham biện đẹp trai vừa đi khỏi, dáng người đường bệ, trán đụng tới cửa cao, lão ta lại nhìn chàng rể mà lẩm bẩm: “Như nó mới thật đáng mặt trai chứ!”
Một buổi sáng, cả bốn người đang ở trong phòng, kể cả lão Savon, vì lão ta không lúc nào rời bản sao chép, bỗng chiếc ghế của lão, chắc đã bị kẻ ranh mãnh nào cưa sẵn, đổ sụp xuống làm cho lão ngã lăn xuống sàn, kêu thất thanh.
Ba người kia đổ xô lại. Lão tham biện quản trị thì đổ cho tại âm mưu của bọn phiến loạn công xã, còn Maze thì cứ khăng khăng muốn xem chỗ lão già bị thương. Cachelin và hắn định cởi quần áo lão ta ra, nói là để buộc vết thương. Nhưng lão già giãy nảy cự tuyệt, mồm tru tréo lên rằng mình không việc gì cả.
Khi cơn vui đã dịu, Cachelin đột nhiên nói to lên: “À này, ông Maze, ông thử nghĩ xem, bây giờ ta hoà thuận với nhau cả, thì bữa nào chủ nhật ông lại đằng nhà tôi đánh chén một bữa. Chúng tôi rất mong, chàng rể tôi và tôi, cả con gái tôi nữa, nó đã được nghe nói đến ông nhiều, vì bọn tôi hay bàn đến chuyện ở sở. Thôi, thế là nhận lời đấy nhé?”
Lesable cũng tiếp lời mời mọc, nhưng có phần hững hờ hơn bố vợ: “Mời ông đến, chúng tôi rất mong.”
Maze ngần ngại, bối rối, mỉm cười nhớ lại những lời người ta đồn đại.
Cachelin thúc: “Thôi, thế là đồng ý đấy, hả?”
“Đã vậy thì xin vâng.”
Khi ông bố ở sở về báo tin: “Con không biết chứ, ông Maze chủ nhật sau sẽ đến ăn ở nhà ta đấy”, thì Cora, thoạt nghe bỡ ngỡ, lẩm bẩm: “Ông Maze? Thế à!”
Rồi chị ta, không biết vì lẽ gì, đỏ mặt lên như gấc. Chị đã từng nghe nói nhiều đến anh chàng ấy, đến những kiểu cách của hắn, đến những thành tích của hắn, là vì ở bộ hắn vẫn có tiếng là mạnh dạn đối với phụ nữ và quyến rũ ghê lắm, đến nỗi từ lâu lòng chị những ước ao được biết hắn.
Cachelin xoa tay nói tiếp: “Rồi con sẽ thấy, anh chàng rắn rỏi và bảnh trai lắm. Anh ta cao lớn như một kỵ binh vậy, chứ chẳng giống như cái thằng chồng con ấy đâu!”
Chị không trả lời, sượng sùng tưởng như người ta đã đoán được cô ả hằng mơ ước anh chàng kia rồi.
Họ chuẩn bị bữa ăn cũng thật chu đáo như bữa trước kia đã mời Lesable. Cachelin bàn tính các món ăn, muốn cho thật tươm, và dường như một hy vọng gì mờ ám, chưa rõ nét, đã nảy nở trong lòng lão làm cho lão vui lên, yên trí vì điều dự tính ngấm ngầm và chắc chắn nào đó.
Suốt cả ngày chủ nhật, lão rối rít đôn đốc mọi việc chuẩn bị, còn Lesable thì mắc giải quyết một công việc khẩn cấp ở sở mang về từ hôm trước, số là bấy giờ đã vào đầu tháng mười một rồi, ngày đầu năm sắp tới.
Đúng bảy giờ, Maze tới, vui phớn phở. Hắn bước vào như ở nhà hắn và vừa chúc mừng vừa đưa tặng Cora một bó hoa hồng thật to. Hắn lại nói thêm, bằng giọng thân mật của kẻ đã từng giao du nhiều: “Thưa bà, hình như tôi có được quen biết bà một chút, mà tôi đã quen từ lúc bà còn là cô gái nhỏ xíu, là vì đã bao nhiêu năm rồi cụ nhà đã nói cho tôi nghe về bà.”
Cachelin trông thấy hoa, thì kêu lên: “Úi chà, thế này thì lịch sự quá!” Và cô con gái nhớ lại rằng cái ngày Lesable đến trình diện đã không mang hoa. Gã tham biện đẹp trai có vẻ khoái chí, cười hớn hở, như lần đầu tiên đến nhà những người bạn cố tri, và ngỏ với Cora những lời chiều nịnh kín đáo khiến cô ả đỏ mặt.
Hắn thấy cô nàng dễ thèm quá. Cô ả thì thấy anh chàng rất nên duyên. Khi hắn về rồi Cachelin hỏi: “Này, hóm đấy chứ, đáo để lắm nhớ! Nghe nói cô nào cũng cứ là mê tít đi.”
Cora kín đáo hơn, nhưng cũng thú thật rằng thấy anh chàng “dễ thương chứ không đến nỗi bộ điệu như chị vẫn tưởng.”
Lesable, có vẻ không uể oải và rầu rĩ như mọi khi, cũng đồng ý rằng trước kia đã “ngộ nhận” anh chàng.
Maze lúc đầu đến chơi còn dè dặt, rồi sau đến luôn. Hắn được lòng tất cả mọi người. Người ta lôi kéo hắn, nâng niu hắn. Cora nấu những món ăn mà hắn thích. Và rồi tình thân mật giữa ba người đàn ông thắm thiết đến nỗi họ không rời nhau ra nữa. Anh bạn mới kéo cả nhà đi xem hát, ngồi ở những lô dành cho nhà báo.
Đêm khuya họ đi bộ về, dọc theo những phố đông người, cho đến tận cửa nhà vợ chồng Lesable. Maze và Cora đi trước, bước chân đều, sánh hông nhau, hoà cùng một động tác, một nhịp điệu, hình như hai người sinh ra là để sát cánh đi trong cả cuộc đời. Họ thủ thỉ với nhau, vì họ ăn ý nhau đáo để, và cười ngặt nghẹo; đôi khi người thiếu phụ ngoảnh đầu lại phía sau liếc nhìn ông bố và chồng.
Cachelin nhìn họ bằng con mắt hiền từ, và thường khi không nhớ rằng mình đang nói với chàng rể, lão tuyên bố: “Của đáng tội, chúng thế mà tốt đôi, nhìn chúng đi với nhau kể cũng thú.” Lesable thản nhiên đáp: “Họ vóc người gần bằng nhau”, và anh ta sung sướng cảm thấy quả tim đập bớt mạnh, khi đi nhanh anh đỡ thở hơn trước, tóm lại anh đã tráng kiện hơn xưa; thế là dần dần tiêu tan mối hiềm khích đối với bố vợ, vả chăng những lời châm chọc độc ác của ông ta ít lâu nay cũng không còn nữa.
Đến ngày đầu năm anh ta được thăng tham tá thượng hạng. Anh mừng quýnh lên, đến nỗi về đến nhà là ôm vợ hôn, từ sáu tháng nay đó là lần đầu. Chị vợ sửng sốt, ngượng nghịu hình như chồng làm một việc gì khiếm nhã; và chị ta nhìn anh chàng Maze vừa đến để chúc mừng năm mới. Về phía anh chàng cũng có vẻ lúng túng và quay ra cửa sổ, ra điều không muốn nhìn.
Nhưng chẳng bao lâu Cachelin lại trở nên cáu kỉnh và xấu thói, và lão ta lại bắt đầu châm chọc xỏ xiên chàng rể. Đôi khi lão lại vặc cả đến anh chàng Maze, làm như cũng vì hắn mà mối tai hoạ kia treo lơ lửng trên đầu, và cái thời hạn nghiệt ngã cứ mỗi phút lại thêm tới gần.
Chỉ có Cora có vẻ thản nhiên như không, rất mực vui sướng, rất mực hoan hỉ. Hình như chị đã quên cái thời hạn gay go nó đã sát tới kia.
Bấy giờ đã sang tháng ba. Bao nhiêu hy vọng dường như tiêu tan, là vì bà cô Charlotte chết đi tính đến ngày hai mươi tháng bảy sắp tới là đã đầy ba năm.
Một mùa xuân sớm sủa làm cây cỏ đâm chồi nảy lộc; và một bữa chủ nhật, Maze đề nghị với các bạn đi dạo chơi trên bờ sông Seine để hái hoa tím trong bụi.
Họ đi một chuyến tàu sớm và xuống ga Maisons-Laffitte. Một gợn gió mùa đông còn luồn qua các cành cây trơ trụi, nhưng trên cỏ non xanh, óng mượt đã lốm đốm những bông hoa trắng và xanh lơ; và những cây ăn quả trên đồi giơ những cánh tay gầy guộc đầy những búp non đã nở, hình như choàng vào mình những vòng hoa hồng.
Sông Seine, nặng nề, buồn bã và ngầu bùn vì những trận mưa vừa qua, chảy giữa hai bờ bị lở trong những trận lũ mùa đông; và cả vùng đồng quê sẫm nước, tưởng như vừa tắm xong, bốc lên một vị ẩm dìu dịu trong hơi ấm của những ngày nắng đầu mùa.
Họ tha thẩn trong cánh đồng cỏ. Cachelin, rầu rĩ, gõ can xuống những mô đất, hôm đó lại càng bứt rứt hơn ngày thường, chua xót nghĩ đến cái vận xúi sắp sửa hoàn toàn thành sự thực. Lesable cũng ủ ê, chỉ sợ giẫm vào cỏ ướt chân, trong khi đó chị vợ và Maze tìm kiếm làm một bó hoa. Cora từ mấy hôm nay có vẻ ốm, mệt mỏi và xanh đi.
Chẳng mấy lúc chị ta đã thấy mệt và muốn trở về để ăn trưa. Họ tìm đến một quán nhỏ tựa bên một nhà máy xay gió cũ gần đổ, vừa bữa ăn thường lệ của những người Paris về chơi miền quê được dọn ra dưới một vòm cây, trên chiếc bàn gỗ phủ hai chiếc khăn mặt, và gần sát ngay bên sông.
Người ta nhai cá rán rau ráu, rồi ăn đến món thịt bò xào khoai tây, và đến lúc dọn ra liễn rau xanh trộn thì bỗng Cora đùng đùng đứng dậy, chạy ra phía bờ sông, hai tay cầm chiếc khăn ăn bịt lấy mồm.
Lesable, lo lắng, hỏi: “Cô ấy làm sao thế?” Maze, bối rối, đỏ mặt lên, ấp úng: “Nào… tôi có biết đâu… ban nãy chị ấy vẫn khoẻ mà!”, còn Cachelin thì hốt hoảng ngồi đờ ra, chiếc dĩa còn cắm lá rau xà-lách chổng lên trời.
Lão đứng lên, ngó tìm con gái, thấy chị ta đứng tựa đầu vào một thân cây, có vẻ ốm. Một điều nghi ngờ thoáng qua làm lão ta khuỵu chân ngồi xuống chiếc ghế, vừa đưa mắt lơ láo nhìn hai anh chàng, họ bấy giờ hình như cũng sượng sùng với nhau. Lão soi mói nhìn họ, con mắt e ngại, không dám nói gì, điên cuồng vì lo sợ mà cũng vì hy vọng.
Mười lăm phút trôi qua trong không khí im phăng phắc. Rồi Cora trở lại, mặt hơi xanh, đi không vững. Không ai hỏi chị ta một cách rành mạch; mỗi người hình như đoán có một việc vui mừng xảy ra, nhưng khó nói, ai cũng sốt ruột muốn biết mà lại ngại nghe ra nhẽ. Duy có Cachelin hỏi con: “Đỡ rồi chứ?” Chị ta trả lời: “Vâng, không sao cả. Thôi ta trở về nhà cho sớm, tôi hơi rức đầu.”
Ra về, chị níu lấy tay chồng như để ra hiệu điều gì bí mật mà chưa dám nói ra.
Đến ga Saint-Lazare họ chia tay nhau. Maze, lấy cớ rằng vừa nhớ ra một việc bận, bắt tay chào mọi người rồi bỏ đi.
Liền đó, khi chỉ còn một mình với con gái và chàng rể, Cachelin hỏi: “Lúc nãy đang ăn con làm sao thế?”
Cora thoạt tiên không trả lời; rồi ngập ngừng một lúc, chị ta nói: “Không việc gì, con hơi buồn nôn.”
Chị ta lê chân đi uể oải, với một nụ cười trên môi. Lesable khó chịu, đầu óc bối rối, với những ý kiến lộn xộn, trái ngược, vừa khao khát giàu sang, vừa giận dữ âm thầm, vừa xấu hổ khó nói, lại vừa hèn nhát mà cũng ghen tuông, hắn ta làm như những kẻ ngủ trưa, buổi sáng chưa muốn dậy mà cứ nhắm mắt để khỏi nhìn thấy ánh sáng đã qua rèm, lọt vào buồng và quệt ngang giường thành một vệt chói loà.
Vừa về đến nhà, hắn lấy cớ là có việc dở phải làm cho xong, và rút lui vào buồng một mình.
Bấy giờ Cachelin để hai tay lên vai con gái: “Con có mang, phải không?”
Chị ta ấp úng: “Vâng, có lẽ. Độ hai tháng.”
Chị ta chưa nói hết lời thì lão đã mừng rỡ nhảy cuồng lên, rồi lão đi ngay một điệu nhảy đú đởn chung quanh con gái, ý chừng hồi tưởng lại xưa kia lúc còn ở trại. Mặc dầu cái bụng phệ, lão co chân lên để nhảy, làm chuyển cả gian nhà. Đồ đạc rung lên, cốc chạm vào nhau loảng xoảng trong tủ ăn, chiếc đèn treo lắc lư và rung rinh như ngọn đèn tàu biển.
Rồi lão ta ôm lấy con gái quý và hôn chùn chụt; rồi, thân mật khẽ vỗ tay vào bụng con: “Thôi! Thế là yên trí! Con đã cho chồng con biết chưa?”
Chị bỗng nhiên đờ người ra, lẩm bẩm: “Không… chưa… con… con đợi xem đã.”
Nhưng Cachelin kêu lên: “Thôi, được rồi. Cô ngượng chứ gì. Đợi đấy, để tôi đi bảo cho nó biết.”
Thế là lão đâm bổ sang nhà con rể. Thấy lão vào, Lesable đang ngồi không làm gì, đứng phắt dậy. Nhưng lão kia không đợi cho anh ta hoàn hồn: “Này, anh biết vợ anh có mang chưa?”
Anh chồng sững sờ, luống cuống, đỏ mặt lên.
“Thế nào? Sao? Cora à? Ông bảo gì?”
“Tôi bảo rằng nó có mang rồi, anh nghe ra chưa? Phúc đức quá!”
Và, trong cơn mừng rỡ, lão nắm lấy hai tay chàng rể, siết chặt, rung lên, như để chúc mừng, để cảm ơn; lão nhắc lại: “Thôi! Thế là yên trí! Hay lắm! Anh tính, cái tài sản ấy thế là về tay mình.” Và, không đừng được, lão ta ôm chặt lấy hắn.
Lão kêu lên: “Hơn một triệu, anh tính, hơn một triệu!” Lão lại nhảy lên, nhưng rồi chợt nói: “À nhưng mà anh sang đây, chị ấy đang đợi anh: thì cũng phải hôn vợ lấy một cái chứ!” và lão cứ thế ôm hắn mà đẩy đi, và ẩn hắn như hắt quả bóng vào giữa buồng, chỗ Cora đang đứng, nghe ngóng, lo sợ.
Vừa thấy chồng, cô ả lùi lại, nghẹn ngào vì cơn xúc động đột ngột. Anh chàng đứng trước vợ, mặt tái xanh và lòng ray rứt. Hắn có vẻ một quan toà mà vợ như một tội phạm.
Cuối cùng hắn nói: “Hình như mình có mang phải không?”
Chị ta, giọng run run, ấp úng: “Có lẽ.”
Nhưng Cachelin tóm lấy cổ cả hai vợ chồng, ấn họ dính mũi vào nhau, vừa kêu lên: “Rõ khỉ, hôn nhau đi chứ! Bõ công lắm rồi còn gì nữa.”
Và, khi đã buông họ ra rồi, lão tuyên bố, đầy lòng hỉ hả: “Thôi, thế là ăn đứt. Này, anh Léopold, chúng ta đi tậu ngay một biệt thự ở vùng quê. Ít ra ở đó thì anh mới lại sức được.”
Nghe câu đó, Lesable giật mình. Bố vợ lại nói: “Chúng ta sẽ mời hai ông bà Torchebeuf đến, mà lão phó chủ sự nghe chừng cũng sắp về chầu giời, chắc anh sẽ thay hắn ta thôi. Thế là một bước tiến đấy nhớ.”
Lesable càng nghe Cachelin nói càng nhìn rõ ra; hắn nhìn thấy chính mình đang tiếp đón ông sếp trước một biệt thự trắng xinh, bên bờ sông. Hắn diện một chiếc áo toan thật oách, và chiếc mũ pa-na-ma đội trên đầu.
Với hy vọng đó, có cái gì êm ái lùa vào trong tim hắn, cái gì ấm áp và khoan khoái như quyện lấy hắn, làm cho hắn thư thái và người khoẻ hẳn lên.
Anh chàng mỉm cười, mà chưa trả lời.
Cachelin, ngây ngất với bao nhiêu hy vọng, bay bổng lên trong những ước mơ, tiếp tục nói: “Biết đâu đấy? Chúng ta sẽ có thanh thế trong nước. Anh có thể trở nên nghị sĩ. Mặc dầu thế nào, chúng ta sẽ có thể nhìn thẳng vào mặt phải của xã hội, và mua lấy những cái ngọt bùi. Anh sẽ tậu lấy một con ngựa xinh và một chiếc xe nhỏ để hàng ngày đi ra ga.”
Những hình ảnh của cuộc sống giàu sang, lịch sự và khoái lạc thức dậy trong trí óc Lesable. Tưởng tượng đến cái cảnh anh ta tự đánh lấy một chiếc xe ngựa xinh xinh, như những kẻ nhà giàu mà anh vẫn thường ao ước được như họ, anh ta xiêu lòng. Anh buột mồm nói: “Chà! Như thế thì còn thú gì bằng.”
Cora, thấy chồng đã ngả ý, cũng mỉm cười, lòng dịu lại và biết ơn; và Cachelin, thấy không còn trở ngại gì nữa, liền tuyên bố:
“Thôi chúng ta đi ăn hiệu một bữa. Mẹ kiếp! Phải khao một tí chứ!”
Cả ba người khi ra về đều say chếnh choáng, về phần Lesable thì nhìn cái gì cũng thành hai và bao nhiêu ý nghĩ nhảy múa trong đầu, anh ta không vào được tới phòng tối của mình. Có lẽ vì sơ ý, hay vì quên, anh chàng nằm lăn ra giường của vợ còn để không. Và suốt đêm anh ta tưởng như chiếc giường lắc lư, tròng trành, nghiêng ngả, như một con tàu. Mà anh chàng lại như hơi say sóng.
Anh rất ngạc nhiên, khi tỉnh dậy, thấy mình ôm Cora trong lòng.
Chị ta mở mắt ra, mỉm cười, và bỗng ôm choàng lấy chồng hôn, đầy lòng biết ơn và âu yếm. Rồi cô ả nói với chồng, giọng thỏ thẻ của những người đàn bà lúc nũng nịu: “Nếu mình ngoan thì hôm nay đừng đến sở. Sắp giàu to rồi, chẳng cần phải chăm chỉ lắm nữa. Chúng ta lại về thôn quê chơi đi, riêng hai chúng ta thôi.”
Anh chàng cảm thấy lòng thư thái, vừa khoái trá mà vừa uể oải như người ta thường thấy sau những cuộc liên hoan ốm người, lại thêm ngây dại trong hơi ấm của chăn gối. Hắn oằn oại muốn nằm như thế mãi, không thiết gì hơn là sống yên ổn trong an nhàn. Một sự khao khát được nhàn hạ mới mẻ và mãnh liệt làm tê liệt tâm hồn anh ta, xâm nhập toàn thân anh ta. Và một ý nghĩ lờ mờ, dai dẳng, khoan khoái, chập chờn trong óc: “Ta sẽ giàu có, tự chủ.”
Nhưng bỗng anh ta chột dạ, và khe khẽ hỏi vợ, dường như sợ bức tường cũng có tai: “Này, nhưng mà chắc mình có mang thật không?”
Lập tức chị an ủi: “Ồ! Đúng rồi, yên trí. Em chẳng nhầm đâu.”
Nhưng hắn, vẫn còn hơi lo ngại, liền đưa tay khẽ nắn bụng vợ đã phình ra. Hắn nói: “Ừ, đúng rồi, nhưng mình ở cữ sau thời hạn, sợ họ có thể không thừa nhận quyền của ta chăng.”
Nghe nói vậy, chị nổi giận: “À! Không thể được, lại còn nước ấy nữa kia à, mất bao nhiêu cực nhục, vất vả, hơi sức mà họ lại còn lý sự nữa à, không thể được!” Chị ta ngồi phịch xuống, điên cuồng vì tức giận. Rồi chị nói: “Ta đi đến nhà quản lý văn khế ngay đi.”
Nhưng họ nhất trí là phải đi lấy giấy chứng nhận của thầy thuốc trước đã. Thế là họ lại đi đến nhà bác sĩ Lefilleul.
Ông ta nhận ra ngay hai người và hỏi: “Thế nào, ông bà thành công chứ?”
Cả hai đều đỏ mặt tía tai, riêng Cora, hơi chột dạ, lúng búng: “Thưa ông, có lẽ thế.”
Thầy thuốc xoa tay: “Tôi biết mà, tôi biết mà. Cái kế mà tôi đã mách ông bà là không sai bao giờ, trừ phi một người trong hai vợ chồng hoàn toàn bất lực.”
Thăm cho thiếu phụ xong, ông tuyên bố: “Yên trí rồi, hoan hô!”
Và ông ta lấy một tờ giấy viết: “Tôi ký tên dưới đây, bác sĩ y khoa trường Đại học Paris, chứng nhận rằng bà Léopold Lesable, tên con gái là Cachelin, có đủ triệu chứng là đã có mang được chừng ba tháng.”
Rồi, quay lại phía Lesable: “Thế còn ông? Ngực và tim thế nào?” Ông ta ghé tai nghe và nhận rằng anh chàng đã khỏi hẳn.
Họ ra đi, sung sướng và mừng rỡ, tay khoác tay, chân bước nhẹ nhàng. Nhưng đang đi giữa đường, Léopold nảy ra một ý kiến: “Có lẽ trước khi đến nhà quản lý văn khế, mình hãy độn thêm một hai chiếc khăn mặt vào bụng, cho người ta nhìn rõ thì hơn. Họ khỏi cho rằng mình muốn tranh thủ thời gian.”
Thế là họ quay về nhà, và anh chồng tự tay cởi áo để độn bụng giả cho vợ. Anh ta đặt khăn mặt hết chỗ này tới chỗ khác, tới mười lần, rồi lùi xa ra vài bước để ngắm nghía, muốn cho hoàn toàn y như thật.
Khi thấy đã trông được, họ lại ra đi, và ở ngoài phố, anh chàng có vẻ hãnh diện được rước cái bụng to kia đi vì nó chứng minh cái khí lực trai tráng của anh chàng.
Viên quản lý văn khế tiếp đón họ ân cần. Rồi ông ta nghe họ trình bày, đưa mắt đọc tờ giấy chứng nhận, và đến khi Lesable nhấn mạnh: “Thưa ông, vả lại cứ trông nhà tôi đây thì cũng biết.” Ông ta liếc nhìn một cách tin tưởng cái bụng to và nhọn của thiếu phụ.
Họ chờ đợi, băn khoăn, nhà pháp luật tuyên bố: “Được rồi. Dù đứa hài nhi đẻ rồi hay sắp đẻ, thì cũng đã có nó, nó đang sống. Vì vậy, chúng tôi xin đình chỉ hiệu lực của bản chúc thư cho đến ngày bà ở cữ.”
Ra khỏi phòng giấy viên chưởng khế, hai vợ chồng ôm choàng lấy nhau hôn ngay ở cầu thang, nỗi vui mừng của họ thật là nhiệt liệt.