Chương 7.
VII
Từ sau khi phát hiện cái việc may mắn đó, ba bố con rất mực hoà thuận. Họ đâm ra vui tính, điềm đạm và dịu dàng. Cachelin trở lại với cái tính vui hóm xưa kia, và Cora ân cần săn sóc chồng. Lesable cũng hình như thay đổi hẳn, lúc nào cũng phởn phơ, và dễ dãi như chưa bao giờ từng thấy.
Maze đến chơi thưa hơn và bây giờ hình như thấy ngượng nghịu ở trong gia đình ấy; người ta vẫn tiếp đón hắn tốt, nhưng có phần lạnh nhạt hơn, là vì hạnh phúc vốn dĩ ích kỷ và không cần đến người ngoài.
Ngay đến Cachelin cũng hình như cảm thấy có phần ngấm ngầm bất bình với anh tham biện đẹp trai mà chính lão ta, mới mấy tháng trước, đã niềm nở lôi kéo về nhà. Chính lão báo tin cho anh bạn thân ấy tin Cora có mang. Lão nói độp vào mặt cu cậu: “Anh biết chưa, con gái tôi nó chửa rồi đấy!”
Maze làm ra bộ ngạc nhiên, đáp lại: “Ủa, thế à! Thế thì ông hả dạ lắm rồi còn gì.”
Cachelin đáp: “Còn phải nói!” và nhận thấy anh bạn đồng sự, trái lại, hình như không khoái chút nào. Có anh đàn ông nào lại ưa nhìn người đàn bà mà họ đang theo đuổi ở trong cảnh ngộ như vậy, dù nguyên nhân tại họ hay không tại họ.
Tuy nhiên, chủ nhật nào Maze cũng vẫn đến ăn ở nhà. Nhưng những tối họp mặt đó trở nên nặng nề, mặc dầu chưa xảy ra việc bất hoà gì nghiêm trọng; và cái ngượng nghịu lạ lùng ấy cứ mỗi ngày một tăng. Thậm chí có một tối, hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Cachelin đã hầm hầm tuyên bố: “Cái thằng ấy nó bắt đầu quấy rầy mình.”
Và Lesable đáp luôn: “Sự thực là người ta càng biết hắn nhiều thì càng bất lợi cho hắn.” Cora đã cúi mặt xuống. Chị ta chẳng nói chẳng rằng. Hình như cô ả cứ thấy ngượng nghịu trước mặt anh chàng Maze to lớn, mà về phía cậu này thì hầu như xấu hổ bên cạnh cô nàng, hắn không dám nhìn thẳng và mỉm cười như trước, không mời đi xem hát nữa, và dường như mối tình thân xưa kia thắm thiết đến thế nay đã trở nên một điều nghiệp chướng mà hắn đeo vào mình.
Thế rồi một bữa thứ năm, vào giờ ăn tối, chồng vừa ở sở về thì Cora hôn vào bộ râu mép của hắn và, bằng một giọng nũng nịu hơn mọi khi, cô ả rủ rỉ nói:
“Mình đừng mắng em nhé?”
“Sao thế?”
“Chả là… cái ông Maze ấy mà, ông ấy vừa mới đến thăm em. Nhưng em, em chả muốn thiên hạ xì xào về em, cho nên em yêu cầu ông ấy từ rày không có anh ở nhà thì đừng đến đây nữa. Hình như ông ấy có vẻ hơi mếch lòng.”
Lesable ngạc nhiên, hỏi:
“Thế hắn ta nói thế nào?”
“À! Ông ấy chẳng nói gì nhiều, nhưng em cũng chẳng ưng chút nào, và em yêu cầu hẳn ông ấy từ nay đừng đến đây nữa. Mình biết đấy, chính ba và mình dắt ông ta đến đây, chứ em có biết gì đâu. Vì thế em sợ em mà cấm cửa ông ấy thì mình giận.”
Một niềm vui mừng cảm kích lùa vào trái tim anh chồng:
“Em làm như thế là tốt, tốt lắm. Mà anh còn phải cảm ơn em nữa kia.”
Cô ả, muốn giải quyết rành mạch quan hệ giữa hai người đàn ông mà cô đã tính toán từ trước, liền nói tiếp: “Ở sở, mình cứ tảng lờ đi như không biết chuyện gì cả, mà mình vẫn cứ chuyện trò với hắn như trước, chỉ có một điều là từ nay hắn đừng vác mặt đến đây nữa.”
Thế là Lesable, âu yếm ôm vợ vào lòng, hôn hít một thôi một hồi cả vào mắt lẫn má. Hắn nhắc đi nhắc lại: “Mình thật là một nàng tiên!… Mình thật là một nàng tiên!” Và hắn cảm thấy chạm vào bụng mình cái bướu của đứa bé trong lòng mẹ nó đã to rồi.