Những Kẻ Lạ (2)
2- Những Cánh Rừng Không Tuổi
Ngồi trong xe điện ngầm tuy kín mà Phương thấy hơi lạnh. Phần dưới của hai ống chiếc quần jean vẫn còn ướt vì cơn mưa vừa qua. May sao có chỗ ngồi không phải đứng. Ngồi đối diện với Phương có hai mẹ con, chắc như thế, nhưng người mẹ còn trẻ quá! Chắc còn ít tuổi hơn mình! Hay họ là hai chị em? Chị em thì đúng hơn!
Phương quan sát cô gái. Chắc chỉ chừng 16, 17. Project thứ hai của mình là đây, được không nhỉ?
Tóc ngắn, nhuộm mầu nâu vàng loang lổ! Ở chân tóc nhú lên một mầu đen khiêm tốn vì bị lẫn vào mầu nâu và vàng hoe. Á Châu? Tầu, Việt? Không phải Đại Hàn dù ở đây người Đại Hàn rất đông. Mặt cô gái cũng xinh và đều đặn. Có gì đáng nhớ để Phương có thể ghi lại? Không có gì nổi trội! Vậy là vẽ mới khó! Nhìn cái áo ngắn tay cổ thuyền sặc sỡ với nhiều hoa văn rực rỡ, tự dưng Phương thấy vui mắt.
Không biết đứa bé trai nói thầm gì mà cô ta chợt bật cười. Nụ cười rất tươi. Những chiếc răng trắng bóc xinh đẹp.
Cô ta lấy trong chiếc túi xách ra một tờ giấy. Nhưng khi bung ra thì không phải là tờ giấy mà là một túi giấy mầu nâu nhạt. Cô gái quơ quơ túi giấy trước mặt thằng bé. Nó cười thích thú!
Cô ta trùm túi giấy đó lên đầu mình. Túi giấy đã được khoét 2 lỗ ngang đúng vào đôi mắt. Trông cô gái lúc này thật ngộ nghĩnh! Phương cũng mỉm cười khi nhìn thấy như vậy!
Khi cô gái nhấc chiếc túi giấy ra, thằng bé cười sằng sặc. Đùa một lúc chán, cô ta xếp chiếc túi giấy cất đi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương, cô gái cũng cười như làm quen.
Phương buột miệng nói với cô ta:
- Thằng bé dễ thương quá!
Cô gái cười nói:
- Cám ơn!
Quay sang thằng bé, cô ta nói với nó nhưng lại chỉ sang Phương:
- Kent! Nói cám ơn đi!
Thằng bé lắc đầu quay mặt đi. Chắc nó xấu hổ!
Tàu điện ngầm ngừng lại. Nhiều người đi xuống nhưng cũng có nhiều người đi lên. Phương theo giòng người đi ra khỏi tàu điện. Nàng chờ tàu điện khác.
Phương tìm một băng ghế ngồi đợi. Vô tình lại ngồi cùng một chỗ với cô gái khi nãy và thằng bé xinh trai. Nàng nói với cô gái:
- Hi! Tên tôi là Phương! Cô là…?
- Mary! Tên tôi là Mary. Còn đây là Kent.
- Kent là..
Cô gái chắc đã quen với những ánh mắt dò hỏi nên trả lời ngay:
- Con trai của tôi! Nhưng cũng là em trai của tôi!
Phương hơi khựng lại khi nói:
- Ồ.. Xin lỗi nhé.. Cô còn trẻ quá!
Mary cười không nói gì. Nhưng không phải nụ cười tươi tắn như lúc trước.
Phương nghĩ đến chuyện cô gái tên Mary trở thành project số 2 của mình. Nàng sẽ vẽ phác họa hình cô ta ẩn sau một chiếc túi trùm đầu, chi chừa hai con mắt. Bỗng dưng Phương hình dung Mary giấu gì sau chiếc túi trùm đầu này? Và nàng bắt chuyện:
- Kent mấy tuổi?
Mary trả lời thay cho con trai:
- 2 tuổi! Đến tháng hai sang năm là 3 tuổi.
Thấy cô ta cũng dễ gợi chuyện nên Phương lại hỏi thêm vì tò mò:
- Nhưng tại sao Kent lại vừa là con trai lại vừa là em của Mary?
Có lẽ thấy Phương còn trẻ, cũng chỉ hơn mình vài tuổi nên Mary có cảm giác gần gũi dễ thân cận hơn. Kể chuyện vì sao có Kent ư? Chắc một người trẻ như cô gái này sẽ thông cảm mình hơn và sẽ hiểu vì sao Kent vừa là con trai mình vừa là em trai của mình.
Mary kể với Phương:
- Tôi vẫn còn đang học trung học. Mười bẩy tuổi mà đã có con gần 3 tuổi, kỳ quá phải không? Cha mẹ tôi phải nuôi Kent thay cho tôi nên vì vậy mà Kent cũng là em của tôi!
Phương nghĩ đến số tuổi đời của Mary. Còn quá trẻ mà đã có con gần 3 tuổi! Chưa hiểu về cuộc đời bao nhiêu thì làm sao hiểu được trách nhiệm của mình? Tội nghiệp quá! Ngay như Phương cũng chỉ thấy trách nhiệm hiện tại của mình là phải học cho xong để tốt nghiệp, sau đó kiếm việc làm để còn trả nợ tiền học 4 năm. Trách nhiệm của một người trẻ như Phương chỉ có biết như thế!
Phương nhìn Mary cười thông cảm rồi hỏi:
- Cha của đứa bé cũng ở chung nhà luôn hả?
Mary lắc đầu:
- Không! Chết rồi!
Phương kêu lên:
- Trời! Chết rồi sao? Tại sao vậy?
- Bị bắn chết!
Phương thảng thốt nhìn Mary và lập lại lời nói đó nhưng là một câu hỏi:
- Bị bắn chết?
- Ừ!
- Tại sao vậy?
- Cũng không biết ai bắn và tại sao nhưng chắc vì anh Liêm không làm theo lời tụi nó!
- Mary có phải là người Việt không?
- Không, tôi là người Tầu nhưng anh Liêm, ba của Kent là người Việt Nam. Còn chị người gì?
- Tôi là người Việt. Nhưng mà.. Mary nói tụi nó là ai vậy?
- Trong băng đảng đó mà!Anh Liêm ở trong nhóm đó. Anh Liêm hơn tôi 4 tuổi.
- Vậy lúc Mary sinh con thì Liêm còn sống chứ?
- Không đâu! Anh Liêm không biết tôi và anh ấy có con khi anh ấy chết.
Phương lại kêu lên:
- Trời! Tội quá! Buồn quá nhỉ?
Mary không nói gì. Phương nhìn cô gái. Vẻ dửng dưng trên khuôn mặt còn thơ ngây của Mary làm Phương thấy nao nao trong lòng.
- Buồn nhỉ? Mất đi một người mình yêu thương đau buồn lắm!
- Thoạt đầu thì sốc quá chứ không biết buồn! Kỳ lạ như vậy đó! Vả lại mặc dù anh Liêm là mối tình đầu của tôi nhưng mới quen à! Quen mới có mấy tháng là anh ấy chết! Nhưng Kent giống ba nó! Giống lắm! Anh Liêm hay tặng tôi nhiều món quà, toàn những thứ con gái thích. Không biết anh ấy lấy ở đâu ra tiền mà mua cho tôi những món quà đó!
Không thấy Mary kể tiếp, Phương gợi chuyện:
- Làm sao quen nhau?
- Tình cờ thôi! Ngay trên những bậc thang xuống hầm tầu điện ngầm này. Lần đó tôi đánh rơi một cái túi nhỏ lúc vội vã chạy vì sợ trễ tầu. Anh Liêm nhìn thấy, lượm và chạy theo tôi. Rồi cũng tình cờ chúng tôi lên cùng chuyến tầu và ngồi cạnh nhau. Nói chuyện mới biết cũng không ở xa nhau bao nhiêu. Anh Liêm tử tế và dễ thương lắm. Tôi thích những người như vậy. Nhìn anh ấy với mấy hình xâm ở cánh tay thì lúc đầu thấy hơi sờ sợ nhưng quen rồi không sợ nữa.
Phương cười:
- Tình yêu đầu đời là vậy sao?
Mary cũng cười:
- Ờ, gặp lại lần sau là chúng tôi yêu nhau. Yêu nhiều lắm kìa! Yêu bất kể!
Phương cũng cười khi nói với Mary:
- Nhưng lúc đó Mary còn trẻ quá mà! 14 tuổi hả?
- Mười bốn nhưng gần 15! Anh Liêm làm tôi thấy mình.. lớn hơn tuổi thật! Mà hình như lúc đó cũng chẳng để ý đến tuổi tác! Yêu là yêu thôi!
- Gia đình anh ta chắc đông người?
- Không đâu! Cha mẹ của anh Liêm chết từ hồi còn ở quê hương anh ấy. Mồ côi rồi được người bác, anh của cha anh ấy nhận nuôi. Tội nghiệp anh Liêm…
Có một nỗi ngậm ngùi nào đó tuy thoáng qua nhưng Phương cảm nhận được trong giọng nói của Mary.
Cô ta kể tiếp:
- Nhưng anh Liêm không ở với gia đình người bác lâu. Anh ấy bỏ học đi theo bạn bè lên tận đây sống. Tôi có cha mẹ, có gia đình, có chỗ nương dựa, tôi không hiểu vì sao anh ấy có thể sống nhờ vào bạn bè như vậy được? Có lần tôi hỏi anh Liêm như vậy.
Không thấy Mary kể tiếp, Phương lại tò mò:
- Anh ta trả lời ra sao?
- Anh ta bảo anh ấy là trẻ đường phố! Anh Liêm kể cho tôi nghe nhiều chuyện về thuở ấu thơ, nhất là về những cánh rừng ở sau khu nhà anh ta với những rừng thông bát ngát hết từ ngọn đồi này sang đồi kia. Còn kể về những thung lũng đầy hoa vàng với những lạch nước nhỏ hay những giòng suối trong veo mà anh Liêm có thể bắt cá bằng tay được. Anh ấy kể cho tôi nghe về những điều này nhiều lần lắm! Mỗi lần như vậy là mặt anh ấy sáng rỡ lên. Ít khi nào tôi thấy anh ấy cười. Ngay cả những lúc tôi vui và cười nói thì anh Liêm cũng chỉ hơi mỉm cười! Nhìn anh ấy là thấy tội nghiệp! Tôi nghe nhiều lần đến nỗi không chỉ nhớ về những điều anh ấy kể mà còn có thể như là..
- Là sao?
Mary cười:
- Giống như là tôi cũng đã ở đó. Tôi cũng nằm trên cỏ ở một sườn đồi mà anh ta đã nhớ đến và nhìn thấy thung lũng đầy hoa vàng. Mà kỳ lạ thay tôi cũng thấy vui với anh Liêm và cũng có cảm giác như nơi đó là nhà của mình. Hay đó chỉ là nhà của tôi và anh Liêm? Không biết nữa! Bây giờ có những lúc nhớ lại tôi lại còn có cảm tưởng như tôi đã nhìn thấy không phải mình anh Liêm mà nhìn thấy hai đứa trẻ là tôi và anh ấy vui đùa ở chỗ đó. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó. Nhưng khi nghĩ như vậy tôi thấy bình yên lắm. Thấy dễ chịu hơn là cứ nghĩ anh ấy đáng thương và tội nghiệp!
- Chắc vì vậy mà Mary yêu anh ta!
- Chắc vậy! Tôi cũng không biết nữa! Nhưng mà chị có biết nhiều về quê hương chị không?
- Tôi sinh ra ở đây. Tôi chẳng biết gì về quê hương mình. Nhưng tại sao Mary lại hỏi như vậy?
- Bởi vì tôi muốn biết về nơi mà anh Liêm đã sinh ra. Tôi muốn biết nơi mà anh ấy cứ nhắc đến hoài. Chắc hẳn nơi ấy làm anh ta vui. Anh Liêm tuy không nói ra nhưng tôi nghĩ là anh ấy muốn trở về nơi đó lắm! Bây giờ thì.. chắc anh Liêm đang ở đó..
- Tại sao Mary lại nói như vậy?
Mary nhìn Phương. Nỗi buồn chợt lan tỏa khắp mọi nơi trên khuôn mặt trong sáng của cô ta như những đám mây xám ở đây bất chợt kéo đến rồi cũng ra đi vội vã như trốn chạy.
- Chị không biết thật sao? Anh Liêm đã chết như một kẻ mồ côi không nhà, không thân nhân!.. Tôi nhớ ngày đó..
Phương lây nỗi buồn của Mary rồi hỏi nhỏ:
-.. Ngày đó Mary có mặt lúc anh ta.. chết sao?
- Có chuyện gì tôi quên nhưng ngày đó tôi nhớ hoài. Tôi và anh Liêm đang đi vào một ngõ hẹp trong khu phố tầu. Trời lúc đó cũng đã chập choạng tối. Một buổi mùa đông.. trời gần tối. Chúng tôi đi vào đó vì là đường tắt. Ngõ hẹp và vắng vẻ lắm. Anh Liêm biết mọi chỗ, mọi nơi. Cái gì anh ấy cũng biết.. Nhiều lúc tôi tự hỏi hay vì anh ấy biết nhiều quá nên mới chết?.. Bỗng dưng tôi nhìn thấy trên cao, từ một cửa sổ căn gác, có chớp sáng như lửa. Hình như có tiếng nổ nhưng không lớn lắm.. Rồi bỗng dưng đang nắm tay tôi, anh Liêm buông ra và ngã xuống. Tôi chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra đã thấy anh Liêm ngã xuống đất! Cúi xuống thì đã thấy nhiều máu tuôn ra ở ngực anh Liêm, ở miệng anh ấy. Tôi nhớ mình muốn hét lên nhưng chẳng có tiếng nào thoát ra khỏi miệng tôi cả..
Mary không kể nữa mà cứ nhìn về phía trước. Không hiểu là nhìn đường hầm trống vắng đang chờ đoàn tầu điện tới hay đang nhìn về dĩ vãng, về ký ức của một đêm tối nào, về hình ảnh của một người thanh niên mồ côi mà theo Mary là rất tội nghiệp. Cái chết trong ngõ hẹp trên đường phố lạnh lẽo không phải là rất đáng thương sao?
Phương không hỏi nữa. Gợi lại một ký ức đau buồn và một mất mát như thế không phải là quá sức cho một thiếu nữ mới lớn sao?
Bỗng dưng Phương lại nghe thấy tiếng Mary kể tiếp:
- Nằm đó nhưng anh Liêm vẫn mở mắt nhìn tôi. Hình như đôi mắt anh ấy muốn nói gì với tôi. Tôi không biết là anh ấy muốn nói gì? Chắc chắn không phải là lời chào tạm biệt! Sao lại từ giã đột ngột như thế? Tại sao? Để trả lời cho câu hỏi của tôi chỉ có đôi mắt vẫn mở lớn của anh Liêm. Chung quanh tôi vắng lặng. Tôi có cảm tưởng mọi người đã chết cả, chỉ có mình tôi sống! Tôi nhớ mình không muốn phải sống một mình như vậy! Tôi cứ ngồi bên cạnh anh Liêm. Chắc không lâu sau đó, tôi áp mặt mình vào mặt anh ấy và tôi bắt đầu gọi tên anh Liêm. Tôi gọi anh ấy thức dậy với tôi. Tôi gọi to tiếng và gọi nhiều lắm.. cho đến khi có người đi ngang qua ngõ nghe thấy, đến tìm và gọi cảnh sát. Nhưng khi cảnh sát đến.. à không.. lúc cái người trông thấy tôi và anh Liêm rồi gọi cảnh sát thì anh ấy đã chết rồi!
Phương nắm tay Mary như an ủi.
- Khi cảnh sát đến họ hỏi tôi về anh Liêm và gia đình anh ấy. Biết là anh ấy không có gia đình và tôi chỉ là bạn gái, người cảnh sát viên đã bảo tôi vuốt mắt cho anh Liêm. Hóa ra anh Liêm chờ tôi vuốt mắt cho anh ấy!.. Rồi họ mang anh ấy đi! Đó là lần cuối tôi nhìn thấy anh Liêm! Sau này tôi mới biết là với những người không có thân nhân, những xác chết vô thừa nhận sẽ được mang đi chôn ở một cái đảo xa lắm! Nhưng đó… không phải là nơi anh Liêm muốn đến! Tôi chắc chắn như vậy! Tôi muốn nói với những người đã mang anh Liêm đi. Nhưng ai nghe tôi, một cô bé? Người ta đưa anh ấy đi mà anh ấy không chống cự gì. Anh ấy cũng chẳng nhìn lại tôi một lần, chẳng nói lời nào.
- Lúc họ mang anh ta đi còn cô thì sao?
- Chẳng ai để ý đến tôi! Tôi đứng đó mà cũng chẳng khóc. Tôi chẳng hiểu gì cả, chẳng ai giải thích cho một cô bé như tôi. Tôi không phải là thân nhân của anh Liêm, tôi chỉ là.. bạn gái của anh ấy. Khi anh Liêm đã được đưa đi rồi thì chỉ còn những vệt máu trên lề đường. Mà không, cả vũng máu ấy chứ! Chung quanh đó cảnh sát còn chăng giây vàng. Tôi đã đứng ngoài vòng giây đó mà nhìn. Không khóc! Nhưng thấy đau! Đau ở đâu cũng không biết nữa? Nhưng mà có đau rồi tôi biết là mình sẽ không bao giờ gặp hay nhìn lại anh Liêm lần nào nữa. Tôi đi về nhà thôi! Mà lạ lùng sao sau đó tôi cũng chẳng khóc gì cả! Tôi như một đứa mất hồn! Tôi ngơ ngẩn đến trường đi học ngày hôm sau. Tôi về nhà, tôi sống như một đứa bị mất hết mọi sự! Cho đến khi bụng tôi ngày càng lớn tôi mới biết anh Liêm đã không đi xa tôi hẳn! Anh ấy đang ở bên cạnh tôi. Và rồi tôi tỉnh lại! Tôi cương quyết giữ cái thai trong bụng mình cho dù cha mẹ tôi nói gì đi nữa! Kết quả khi Kent ra đời.. nó trở thành vừa là con trai của tôi vừa là em trai tôi!
Nhìn Phương, Mary hồn nhiên hỏi:
- Chị có nghĩ là anh Liêm của tôi đang ở nơi mà anh ấy muốn về không?
- Chắc vậy! À mà không.. đương nhiên là như vậy, bây giờ anh ấy có thể đi đến bất cứ nơi nào anh ấy muốn đến.
- Một ngày nào đó khi Kent lớn, tôi sẽ kể cho nó nghe về cha của nó. Nhưng thực sự tôi không biết sẽ kể về anh ấy như thế nào? Chỉ có những cánh rừng thông, thung lũng đầy hoa vàng, những lạch suối nước trong veo nhìn thấy cá bơi lội, những bờ cỏ xanh trên triền đồi là những điều tôi nghe nhiều có liên quan đến anh Liêm. Chị có nghĩ con tôi sẽ hiểu về cha nó như thế nào không?
- Hồi nãy Mary vừa nói với tôi là Liêm tử tế và dễ thương lắm. Vậy thì cha của Kent là như vậy đó, đúng không?
- Vậy thì cứ nói cho Kent biết cha nó là người tử tế và dễ thương lắm.
- Ừ đúng như vậy!
Câu chuyện mới đến đó thì tầu ngầm điện đến. Mary đứng lên dắt tay Kent cười nói với Phương:
- Tôi đi đây!
Phương vẫn ngồi đợi chuyến tầu điện sau. Nàng cười với Mary và Kent:
- Sẽ có lúc chúng ta gặp lại ở đây hả?
Mary gật đầu nắm tay Kent vội vã lên tầu điện.
Những cánh cửa tầu điện đóng lại và đoàn tầu vụt đi.
Nỗi buồn từ câu chuyện kể của Mary vẫn còn đâu đây. Chuyện kể của một phụ nữ trẻ, ít tuổi đời và cái chết của một thanh niên cũng trẻ, quá trẻ khi phải từ giã cõi đời này đột ngột mà chưa kịp từ giã! Nếu còn được vài phút giây để từ giã thì Liêm sẽ nói gì với Mary? Và Mary cũng sẽ trả lời thế nào với Liêm? Có lẽ cũng giống như một ai đó đã nói là chúng ta nên nói lời tạm biệt trước để phòng khi lúc muốn nói lời giã biệt thì không còn kịp nữa!
Nghĩ như vậy và tự nhiên Phương thấy xốn xang, một nỗi buồn vu vơ đậu trên bờ mi mình. Phương chớp mắt, không tin là mình đang thổn thức.. vì một chuyện không phải của mình hay liên quan gì đến mình..
Những cánh hoa vàng nằm lẫn trong cỏ được Phương vẽ trên áo của Mary như một lưu luyến về ước mơ của người thanh niên trẻ tên Liêm đã ngã xuống trên mặt đường loang lổ nứt nẻ cũ kỹ trong ngõ hẹp của phố tầu bẩn thỉu. Mặt anh ta đã áp xuống lề đường lạnh lẽo như đụng vào một thực tại tàn nhẫn, nhưng trái tim của Liêm đã bay bổng về những cánh rừng không tuổi với thung lũng hoa vàng nơi mà tuổi thơ không hề bị cướp mang đi mà tồn tại mãi mãi. Mà không chỉ trong trái tim của một người bất chợt đã nằm xuống nhưng vĩnh viễn nằm yên trong ký ức của một thiếu nữ trẻ đang nắm tay một đứa bé trai thơ ngây tên Kent hướng về tương lai với nụ cười trong sáng.