Những Kẻ Lạ (3) - 3- Sean: Cảm Ơn Đời, Tạ Ơn Người!- -4- Sarah: Ký Ức Không Ngủ Yên!
Vừa vào thang máy, Phương đưa tay định bấm nút nhưng nghe có người gọi:
- Khoan! Chờ tôi!
Phương bấm nút hold. Cửa thang máy vẫn mở.
Một thanh niên trẻ hối hả tiến đến, bước vào thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, anh ta quay sang nói với Phương:
- Cám ơn!
Phương nhìn người thanh niên nước da nâu với mái tóc ngắn quăn thành nhiều lọn nhỏ đang đứng cạnh mình, rồi đáp:
- Không có chi!
Cửa thang máy mở ở lầu 3. Phương và người thanh niên trẻ đều bước ra ngoài.
Phương đi về hướng phòng thuê của mình. Chợt nghe tiếng người thanh niên đó gọi:
- Này cô ơi!
Phương dừng chân quay lại. Anh ta đang ngơ ngác nhìn tới lui như tìm kiếm.
- Có người nhờ tôi đưa cái này cho.. một người ở đây.
Phương thấy tức cười nhưng không cười mà hỏi lại:
- Anh kiếm ai?
Anh ta thở dài:
- Tôi đánh rơi tờ giấy đề số phòng mất tiêu!.. Bạn gái tôi nhờ.. Nếu bây giờ tôi gọi cô ấy và hỏi lại vì đánh rớt mất thì cô ta sẽ nổi giận đấy vì nhờ có một chút chuyện mà cũng không làm xong..! Cô hiểu không?
Bây giờ thì Phương cười thoải mái khi nói:
- Nhưng anh không hỏi thì làm sao biết đưa cho ai?
- Đó là một phụ nữ Trung Hoa! Bà ngoại của Helen!
À thì ra thế! Phương nhớ ngay bà già tầu ở cùng dẫy với nàng! Ngay sát phòng nàng.
- Vậy hôm nay anh may đấy khi gặp tôi! Bà đó ở ngay sát phòng tôi nè!
Chàng thanh niên mừng rỡ nhìn Phương cười:
- Cám ơn nhiều lắm!
Phương cười thay cho câu trả lời. Nàng mở cửa vào phòng mình. Erika chưa về. Không có ai trong phòng nhiều lúc cũng thấy dễ chịu hơn!
Vừa treo túi xách lên móc áo trên tường ngay gần cửa, chưa kịp cởi áo khoác lại có tiếng đập cửa. Phương nhìn qua ô kính nhỏ xíu ở cửa xem bên ngoài là ai. Vẫn anh chàng khi nãy! Chuyện gì nữa đây?
Phương mở cửa. Anh ta đang cầm một chiếc hộp khuôn khổ vừa phải, mặt nhăn nhó:
- Nhờ cô giúp tôi.. Bà ngoại của Helen không có nhà! Cô.. cô đưa giúp dủm tôi được không? Làm ơn giúp tôi..
- Được rồi, tôi giúp anh! Anh tên gì vậy?
Chàng thanh niên tươi ngay nét mặt:
- Tên tôi là Sean! Cám ơn nhiều lắm. Tên cô là..?
- Phương!
Anh ta đưa cho Phương chiếc hộp rồi lại cám ơn nữa.
Phương cầm chiếc hộp. Nhẹ lắm không biết là cái gì?
Nhưng Sean không đi ngay mà có vẻ băn khoăn. Phương nhìn anh ta rồi hỏi:
- Sao vậy? Cần nhắn gì với bà ta hả?
- Không… không phải vậy.. nhưng mà nhờ cô đưa thì tôi lại thành nói dối! Helen sẽ hỏi tôi gặp bà ngoại cô ấy như thế nào, nói những chuyện gì! Không được.. không làm vậy được! Cái đó tôi chết chắc!
Phương nghĩ thầm cái anh chàng này đàng hoàng và ngay thẳng thật! Cô gái Helen nào đó thật may mắn!
Nàng đưa chiếc hộp cho Sean:
- Vậy thì anh phải chờ hay trở lại lúc khác thôi!
- Cô có thường hay gặp bà ta không?
- Thỉnh thoảng!
- Làm sao biết được bao giờ bà ngoại của Helen ở nhà đây?
- Buổi sáng thỉnh thoảng tôi nhìn thấy bà ta đi xuống dưới nhà rồi ngồi ở sân trước đó. Không biết là chờ ai hay chỉ để nhìn người qua lại.
- Sân trước ngay gần cửa vào chung cư đúng không?
- Đúng rồi!
Anh ta lại cám ơn rồi vội vã đi.
Phương đóng cửa phòng rồi lại chợt nhớ đến bà tầu hàng xóm mà chưa một lần chào hỏi nhau.
Mở tủ lạnh, Phương tìm xem còn gì ăn được vào buổi chiều. Tủ lạnh trống trơn cho những sinh viên xa nhà ở trọ, bận rộn! Nàng thở dài thầm, lại phải đi mua thức ăn!
Tròng chiếc áo khoác vào, lại đeo xắc trên vai, mở cửa ra ngoài. Phương khóa cửa rồi cất chìa khóa vào xách tay.
Xuống nhà, ra khỏi cửa chính, Phương nghĩ trong đầu sẽ mua gì và sẽ làm gì cho bữa ăn tối nay và 1, 2 ngày nữa.
Nhìn thấy Sean đang ngồi ở băng ghế gỗ. Lúc đi ngang, Phương nói với Sean:
- Vẫn chờ sao?
Sean cười:
- Một lúc nữa thôi!
Ra đến đường, Phương chợt nhìn thấy bà tầu hàng xóm, người mà Sean đang đợi. Không hiểu sao nàng quay trở lại nói với Sean:
- Bà ấy tới rồi kìa!
Sean mừng rỡ đứng dậy:
- Thật sao? Tốt quá! Bà ấy đâu?
Phương đưa tay chỉ. Người đàn bà Á châu trung niên đeo kính, chiếc ví đeo bắt chéo ngang ngực, một tay xách chiếc giỏ. Có lẽ là nặng vì thấy bà ta nghiêng người hẳn về một bên chiếc giỏ.
Sean nhanh nhẹn đi nhanh về phía bà ta chào hỏi:
- Chào bà! Cháu là bạn của Helen!
Bà ta dừng bước nghiêm mặt nhìn cậu thanh niên trước mặt với một chút nghi ngại. Bà ta hỏi Sean:
- Bạn của Helen?
- Dạ đúng rồi! Cháu tên là Sean, bạn của Helen. Cô ấy nhờ cháu đưa cho bà cái này! À nhưng mà bà đưa cháu xách cái giỏ này cho! Nặng quá mà!
Bà tầu vẫn nhìn Sean bằng ánh mắt hoài nghi.
Phương thấy tội nghiệp cho Sean nên tiến đến nói với bà ta:
- Chào bà, cháu là hàng xóm của bà, phòng cháu ở ngay sát cạnh phòng bà. Anh này chờ nãy giờ lâu lắm để giao đồ cho bà đó.
Nhìn Phương và nghe nàng nói, bà ta có vẻ thoải mái ra vì cũng nhận ra cô gái ở cùng hành lang với mình.
Quay sang Sean, bà ta gật đầu:
- Được rồi! Cậu xách dùm tôi!
Sean hân hoan một tay xách giỏ, tay kia cầm chiếc hộp mà bạn gái đã nhờ để giao cho bà ngoại cô ta.
Phương hơi nhếch mép cười nhưng không ngờ bà ta lại nói với Phương như ra lệnh:
- Cô đi cùng với cậu này lên chỗ tôi luôn đi!
Phương chưng hửng! Tại sao nàng lại phải làm như vậy? Nhưng rồi cũng hơi tò mò muốn biết về bà già hàng xóm này. A biết đâu cả Sean và bà ta đều là những project mới của mình? Được đấy!
Nghĩ như thế nên Phương vui vẻ đi theo 2 người trở lại vào trong khu chung cư.
Cả ba cùng vào trong thang máy. Chẳng ai nói với ai câu nào. Có lẽ với sự có mặt của Phương, bà ta sẽ đỡ.. ngại về chàng thanh niên lạ mặt này chăng?
Ra khỏi thang máy, bà ta đi trước, Sean và Phương đi theo sau. Bà ta lấy chìa khóa nhưng chưa mở cửa mà còn dáo dác nhìn quanh. Một thói quen cẩn thận tốt!
Mở cửa, bà ta vào trước. Chờ Sean và Phương vào rồi, bà già lại thò đầu nhìn ra bên ngoài xem có kẻ gian nào rình núp hay không rồi mới đóng và khóa cửa lại.
Vẫn cái giọng ra lệnh cứng ngắc, bà ta nói:
- Hai người ngồi đi!
Sean vui vẻ:
- Cháu bỏ chiếc giỏ này ở đâu?
Bà ta chỉ vào trong bếp.
Phương quan sát để còn ghi nhận hình ảnh của bà già tầu mà nàng đang đặt tên trong đầu là project số 4. Cái mặt bà ta khó chịu thật! Cái mũi khá lớn, môi dầy vừa phải tiết kiệm nụ cười. Tóc cắt ngắn. Nhưng bà ta nói tiếng Anh cũng được lắm. Trông bà ta cứng nhắc như một con nộm! Nghĩ như vậy và Phương cười một mình.
Dè đâu bà ta tưởng nàng cười với bà ấy:
- Trông cô vui vẻ đấy! Bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ cháu sắp 22 tuổi!
Tự dưng bà ta nói một tràng tiếng tầu với Phương. Nàng lắc đầu:
- Cháu không hiểu, cháu không phải người Trung Hoa đâu!
Bà ta có vẻ thất vọng:
- Tôi thấy cô nhiều lần! Còn cậu kia thì sao, cậu ta là ai vậy?
- Cháu không biết! Cậu ấy là bạn của cô cháu gái bà!
- Ờ Helen!
Sean trở ra phòng khách, ngồi xuống ghế.
- Helen nhờ cháu đưa hộp này cho bà đó! Cháu cứ nghe Helen kể chuyện về bà nhiều lần lắm.
- Nó nói gì?
- Nói là bà là bà ngoại nhưng chẳng khác gì một người mẹ vì mẹ Helen đã mất.
Bà ta gật gù, gương mặt dịu hẳn lại.
- Còn cậu là ai?
- Cháu tên Sean.. cháu là bạn trai của Helen.
- Bạn trai hả? Học cùng trường sao?
- Dạ, cùng trường nhưng cháu học về quản trị kinh doanh còn Helen học về văn chương.
- Cha mẹ cậu làm gì?
Cả Phương và Sean cùng buồn cười quá! Đúng là bà ta đang điều tra lý lịch của Sean.
- Ba cháu là bác sĩ, mẹ cháu là cô giáo.
- Làm sao quen Helen?
- À.. Helen có cô bạn thân.. chết vì tai nạn xe hơi.. Trong khi đó mắt cháu có vấn đề cần phải ghép giác mạc nếu không sẽ bị mù. Cô bạn của Helen trước khi qua đời đã hiến tặng mọi thứ. Cháu ở trong danh sách chờ lâu nay và được gọi để được phẫu thuật mắt, thay thế những lớp mô bị bệnh của giác mạc bằng mô giác khỏe mạnh của người hiến tặng. Có thể nói qua người bạn của Helen mà chúng cháu quen nhau.
- Ra vậy! Nhưng bây giờ mắt cậu tốt chứ?
- Dạ sau khi được ghép giác mạc, mắt cháu bây giờ tốt lắm!
- Vậy không những bạn Helen mà ngay chính nó cũng cứu cậu đấy!
- Đúng như vậy! Bây giờ Helen nói gì cháu cũng nghe. Helen còn nói cô bạn của cô ấy đang sống trong cháu. Cô bạn của Helen không chỉ sống mà còn nhìn cuộc đời, nhìn mọi người chung quanh cùng với cháu. Helen nói đó là một sự kết hợp tuyệt vời.
- Bao giờ cậu học xong?
- Dạ, đến hè này cháu học xong. Cháu đã có nơi nhận làm, ra trường là có việc ngay.
- Tốt rồi! Còn cô?
Phương đang lắng nghe câu chuyện của Sean, thấy bà ta quay sang hỏi mình, nàng ngỡ ngàng:
- Cháu hả? À.. cháu là sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật!
- Nghề này ra trường làm gì để sống?
Cả Phương và Sean cùng cười phá lên trước câu hỏi ngộ nghĩnh của bà tầu.
Phương thành thật trả lời:
- Dạ.. chỉ có đi dậy học hay vẽ tranh..
Bỗng dưng bà ta cười hóm hỉnh khi nói với Phương:
- Hay tìm lấy một ông chồng giầu!
Lần này thì cả ba cùng cười ngất! Nhưng Phương nghĩ bà này có lý quá! Tuy nhiên tìm đâu ra một ông chồng giầu có?
Thấy bà ta nói đùa, đến phiên Phương thử trêu chọc:
- Còn bà thì sao?
- Tôi hả? Truyện của tôi dài lắm!
Phương nói liền:
- Tụi cháu muốn nghe truyện của bà!
Hết nhìn Sean rồi lại nhìn Phương, bà tầu hỏi lại:
- Muốn nghe thật không?
Sean hoan hỉ:
- Bà kể đi!
Bà ta trầm ngâm, gương mặt như hơi tối lại, vết hằn hai bên mũi và khóe miệng như trũng sâu hơn. Đôi mắt dang xa hai bên lại có vẻ như xích lại gần hơn với sự chú ý nhớ lại của bà ta.
- Tôi không có nhiều con, có mình mẹ của Helen. Tụi tôi chỉ buôn bán mà sống. Khi mẹ của Helen lập gia đình.. chúng tôi phản đối cuộc hôn nhân này dữ dội.
Sean ngạc nhiên:
- Tại sao vậy bà?
- Mẹ của Helen tên là Thế Nghi. Con gái tôi học giỏi lắm nhưng cuộc đời nó bị hủy hoại chỉ vì một người đàn ông!
Nói tới đó bà ta nhìn Sean và Phương rồi hỏi tới:
- Muốn nghe kể tiếp không?
Cả Sean và Phương đều gật đầu chăm chú nghe.
- Người con rể tôi làm ăn phi pháp, chuyên buôn bán ma túy và cần sa. Làm sao Thế Nghi và chồng nó gặp nhau chúng tôi không hề biết. Người đàn ông đó là một thanh niên Trung Hoa như chúng tôi, đẹp trai, rắn rỏi và.. dữ tợn! Thế Nghi hiền lành nhưng lại bị lôi cuốn rồi nhất quyết lấy anh chàng này. Hắn ta kiếm rất nhiều tiền nhưng cuộc đời hắn là một chuỗi những phong ba, không kể những lần vào tù ra khám. Cũng may Thế Nghi và hắn chỉ có mỗi mình Helen! Từ khi lấy chồng, Thế Nghi thay đổi hoàn toàn và xa cách chúng tôi. Những lúc Thế Nghi mang Helen về thăm chúng tôi đều biếu tiền bạc nhưng chúng tôi từ chối nhận những đồng tiền dơ bẩn đó. Gặp con thì mừng nhưng giận! Tôi không thể hiểu vì sao chúng có thể nuôi dưỡng Helen, một con bé xinh đẹp, can đảm và thông minh trong một môi trường như vậy được! Môi trường tội phạm nẩy sinh một hạt giống tốt lành! Ngày Thế Nghi và cha nó qua đời do một cuộc thanh toán và tranh chấp của một nhóm khác chỉ vì quyền lợi, Helen đã trở thành một trẻ mồ côi! Chúng tôi đã nuôi dưỡng nó từ ngày đó! Còn chồng tôi buồn quá nhưng đổ bệnh.. rồi cũng qua đời vài năm sau! Cửa hàng tôi đã bán đi và chỉ sống bằng tiền để dành suốt đời mình.
Không thấy bà ta kể thêm, Sean ôn tồn nói với bà tầu:
- Helen nói bà mới chính là mẹ của cô ấy! Nhưng sao.. Helen không ở với bà?
- Nó thích bạn bè! Thích tự lập như cậu biết đó nên muốn ở chung với bạn bè. Ở với một bà già như tôi thì chán chết! Ngoài chuyện học nó còn đi làm thêm, con bé giỏi lắm! Thường thì vài tuần lễ nó mới về thăm tôi một lần. Lần này hơi lâu, không biết nó bận gì? Nhưng nó cũng thường gọi điện thoại hỏi thăm xem tôi ra sao. Cậu có biết dạo này nó bận gì nhiều như vậy không? Hay tại vì.. cậu mà nó không còn nhớ đến bà ngoại nó nữa?
Sean lắc đầu:
- Không phải vậy đâu! Helen hiện giờ đang có một công việc làm thêm kiếm khá tiền nhờ viết về những câu chuyện để người ta làm game. Từ đó cô ấy khám phá ra một thị trường có nhu cầu. Công việc làm thêm của Helen không giống với những người viết chuyên nghiệp được thuê để viết truyện cho các studio làm game. Helen chuyên viết cho người chơi game GTA Online. Trong phiên bản trò chơi này có một số server yêu cầu người chơi nộp câu chuyện phía sau của mỗi nhân vật ảo để được phép tham gia. Nên cô ấy làm việc cho những người chơi game GTA online. Cô ấy bận lắm, nhưng không phải vì cháu đâu!
Bà tầu quay sang hỏi Phương:
- Cô nghe có hiểu việc Helen đang làm là gì không? Cái gì mà nhân vật ảo.. Tôi chẳng hiểu gì cả!
Phương cười:
- Bà cũng đâu cần hiểu làm chi! Bây giờ những trò game này đang thịnh hành lắm! Miễn sao công việc tốt đem lại lợi nhuận cho cô ấy là được rồi! Vậy là cô cháu bà giỏi lắm đó! Còn cháu vẫn sống nhờ ba mẹ cháu nuôi đây!
Phương hỏi Sean:
- Helen giỏi quá hả! Khách hàng của Helen chắc chỉ toàn những người trẻ phải không?
- Không đâu! Theo lời Helen nói với tôi khách hàng của cô ấy rất đa dạng, từ những người cha 50 tuổi đến những cậu nhóc 15 tuổi! Nhiều người viết chuyên nghiệp kiếm hàng chục ngàn đô la hàng tháng!
Phương gật gù:
- Thật sao!
Nhưng không hẹn mà cả Phương và Sean cùng đứng lên. Cả hai nhìn nhau trong cùng một ý nghĩ từ giã người thiếu phụ trung niên này.
Sean nói trước và cúi đầu chào bà ngoại của Helen như cô ta đã căn dặn đây là phong tục của người Hoa.
- Chào bà, cháu về!
Phương cũng nói luôn:
- Chào bà! Cháu cũng phải đi chợ!
Bà ta gật đầu:
- Cám ơn hai người! Này cậu, nói với Helen tôi rất nhớ nó! À.. lần tới đi cùng với Helen tới đây nghe! À quên! Tên tôi là Sarah!
Sean tươi cười gật đầu lần nữa:
- Dạ!
Sean và Phương cùng đi vào thang máy xuống nhà.
Sean nói với Phương:
- Cám ơn cô nhé!
- Có gì đâu mà phải cám ơn! Helen chắc là một cô gái đáng yêu lắm?
- Rất đáng yêu! Thông minh, mạnh mẽ và tốt lắm! Cô biết không trong con người tôi bây giờ có nhiều giòng máu lắm!
Nói xong Sean cười.
Phương ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh nói vậy là sao?
- Ba tôi là người Tây Ban Nha, mẹ tôi là người Mỹ, còn bây giờ tôi được ghép giác mạc của một cô gái Trung Hoa hiến tặng. Cha mẹ tôi cho tôi được sinh ra đời, còn cô bạn của Helen cho tôi được cặp mắt, được nhìn thấy mọi sự, được hạnh phúc là mình không phải bị mù lòa. Người bị mù bẩm sinh không hề biết đến ánh sáng và những thứ chung quanh đẹp đẽ như thế nào, không biết đến sự khác biệt mà so sánh! Còn tôi không bị mù bẩm sinh nhưng nếu không được ghép giác mạc thì tôi sẽ bị mù lòa, mất thị giác! Từ ánh sáng mà lại phải đi vào bóng đêm, không phải là bất hạnh lắm sao? Có quá nhiều giòng máu trong tôi không phải sao nhỉ?
Phương mỉm cười không nói gì.
Ra đến đường, Sean và Phương chia tay. Nhưng Phương đã nhớ nhiều chi tiết trên gương mặt Sean, project thứ ba của nàng. Còn bà tầu hàng xóm tên Sarah đã trở thành project thứ 4!
Khi Sean và cô gái đã rời khỏi, bà Sarah trở lại ngồi trong chiếc ghế bành cũ kỹ quen thuộc mang từ ngôi nhà cũ đầy kỷ niệm với chồng bà và Helen.. rồi Thế Nghi! Tất cả những vết lún trên ghế càng ngày càng sâu hơn theo năm tháng, theo sức nặng vì mệt mỏi và buồn phiền! Bà lại nhớ đến những điều lúc nãy đã kể cho 2 người lạ mặt trẻ tuổi. Tại sao mình lại đi kể chuyện gia đình mình cho họ làm gì nhỉ? Hay vì bà cũng cần nói với một ai đó? Cũng chẳng còn có ai để mà nói!
Nhìn tấm hình gia đình để trên chiếc bàn nhỏ kế bên, bỗng bà thấy buồn vô hạn! Phải chi bây giờ còn có chồng bà bên cạnh! Đã bảo với nhau nắm tay nhau đi cùng với nhau đến cuối đời.. mà không được vậy!
Ký ức không bao giờ chịu ngủ quên lại trở về.. với những mảnh rời rạc đứt đoạn mà luôn luôn là hình ảnh chồng bà gập người rồi ưỡn người, tay đưa lên cần cổ, miệng há ra, mắt trợn ngược lên.. Ông ta lên cơn suyễn và không thở được như mọi lần! Nhưng bao nhiêu bình thuốc xịt vào cổ họng đã bị ông ấy ném hết đi khi không còn muốn sống nữa!
Bà còn nhớ chồng mình đã van nài và dặn dò vợ hãy để ông ấy đi thật nhanh khi căn bệnh ung thư đã đến giai đoạn chót và làm ông ấy đau đớn khổ sở! Bà đã hứa.. để cho chồng mình được giải thoát!
Nhưng bà.. đã không giữ được lời hứa ấy! Làm sao… làm sao bà có thể khoanh tay ngồi nhìn chồng mình chìm ngập trong ranh giới sống và chết như thế được? Làm sao bà có thể bỏ mặc ông ấy như bà đã hứa? Dù biết chồng mình đã vất hết những lọ thuốc suyễn nhưng bà đã giấu đi một bình thuốc. Phải cứu chồng bà.. sống.. cho dù hành động đó đi ngược với lời hứa của bà!
Không còn một giọt nước mắt nào nhỏ ra cho ký ức đau buồn đó nhưng bà biết trái tim mình đang nhỏ lệ, những giọt lệ không trong suốt nhưng đỏ như máu. Khi chồng bà đã hạ suyễn, hai vợ chồng đã ôm nhau run rẩy! Bà nhớ mình đã lắp bắp nói với chồng:
- Em.. xin lỗi anh.. em không làm được! Không thể làm được!
Bà và chồng bà cùng khóc, những giọt nước mắt mang bao nhiêu là ý nghĩa cho tình vợ chồng, tình người..
Ngồi đây mà nhớ đến những chuyện đó nào ích gì! Bà Sarah tì hai tay vào thành ghế đứng dậy. Bà ra bếp để làm những chuyện lặt vặt mà bà vẫn làm thường nhật để quên.. Không chỉ quên những ký ức đau buồn mà còn để quên là mình vẫn còn vất vưởng sống trên thế gian này!