← Quay lại trang sách

Những Kẻ Lạ (4) 5 – Tội Ác và Tình Yêu -

Tuần lễ cuối cùng, Phương căng thẳng với project số 5, cũng là project chót mà nàng phải hoàn tất. Phải tìm ai bây giờ? Thôi cứ phó thác cho may rủi! Biết đâu Phương lại gặp gỡ một ai đó và sẽ được nghe một câu chuyện thú vị!

Vẫn những chuyến xe điện ngầm quen thuộc chuyên chở bao tâm hồn gió bão, Phương nghĩ như thế và chờ đợi một người lạ nào đó có thể trở thành project cuối cùng của nàng!

Ngày chủ nhật toa xe điện vắng hẳn. Phương vẫn muốn đến Central Park vừa để được thư giãn trong không gian mênh mông và mở rộng với đất trời thoáng đãng, phần vừa muốn đi tìm đề tài. Chiếc xe điện thưa người nhưng dường như lại chạy chậm hơn thường lệ. Chắc chỉ do sự tưởng tượng của mình, Phương thầm nghĩ. Quanh nàng lác đác chỉ có vài hành khách, chẳng có gì đáng để nhớ. Tất cả chỉ có 6 người trong toa xe, kể cả Phương, không ai nhìn ai và có vẻ như tất cả đều ngủ hay họ chỉ nhắm mắt?

Tiếng máy của tàu điện rào rào như mưa quyện với những lắc lư chuyển động như một thứ ru hồn người đều đặn làm Phương cũng muốn.. ngủ! Đang lúc đầu óc mơ màng với nhịp điệu chung quanh đều đặn, Phương bỗng giật mình! Chỉ vì một cô gái da đen đang nhắm mắt ngủ chợt mở bừng mắt! Đó là một chuyển động nhỏ trong không gian chật hẹp này nhưng đã thay đổi hẳn vì có thêm người thức cùng với Phương!

Phương quan sát cô gái ngồi tuy đối diện nhưng hơi chếch về bên trái. Có lẽ cũng cỡ tuổi mình, Phương nghĩ như vậy! Đôi mắt cô ta đen và sáng trên nước da không đen lắm. Đôi mắt buồn nhưng êm ả, không sắc xảo. Lông mày tỉa gọn rất thanh hình vòng cung nhưng nhếch lên ở đoạn cuối. Mũi không đẹp lắm vì lớn quá nhưng làm cho cả khuôn mặt mạnh bạo hẳn lên. Thêm vào đôi môi dầy rất.. đúng y như những người Mỹ đen cùng chủng tộc! Nhưng khuôn mặt cô gái thon nhỏ. Mái tóc đen và thưa ngắn, không có gì hấp dẫn! Khuôn mặt cô gái có nhiều điểm đối chọi giữa sự mạnh mẽ và yếu đuối. Sự tương phản này làm Phương hiếu kỳ! Đây là một con người như thế nào? Cuộc đời cô ta ra sao? Không dễ mà làm quen với cô ta đâu!

Khi tầu điện dừng ở trạm, tất cả 6 người hành khách đều đi xuống rồi phân tán khắp nơi. Phương tiếc quá, cô gái này mà trở thành project thứ 5 của mình thì hay biết bao! Mọi chi tiết trên gương mặt cô ta đã đi vào trí nhớ của Phương, nhưng câu chuyện của cô ta chỉ như một tờ giấy trắng trống trơn! Chưa đủ để trở thành project thứ 5!

Lang thang ngoài Central Park một lúc, mắt đảo nhìn khắp nơi kiếm đề tài nhưng đầu của Phương cứ nghĩ đến cô gái da đen nọ trên chuyến tầu điện ngầm lúc nãy!

Một người đi xe đạp suýt nữa xô vào Phương. Cả nàng và người đi xe đạp đều ngã! Hay chỉ vì một bên thì cố tránh, một bên thì vô ý vì còn mải nghĩ bâng quơ! Phương và người đi xe đạp lồm cồm bò dậy! Đó là một ông già nhưng không già lắm! Cả hai người cùng hỏi nhau:

- Có sao không?

Phương lắc đầu tuy thấy cũng hơi đau ở đầu gối. May chiếc quần jean dầy đã bảo vệ, không làm xây sướt gì!

Ông già văng cả kính. Phương hỏi ông ta:

- Ông có sao không vậy?

Ông ta nhìn Phương:

- Cũng hơi đau chút thôi nhưng mà kính của tôi đâu mất rồi!

Cô gái da đen mà Phương ao ước sẽ trở thành project thứ 5 của nàng chợt xuất hiện. Tay cầm cặp kính, cô ta tiến đến gần ông già bị té rồi quỳ xuống ân cần hỏi ông ta:

- Ông có sao không? Kính này của ông phải không? Thấy văng ra ngoài kia kìa!

Ông già tay run run cầm cặp kính đeo vào mắt, nhìn cô gái da đen lắp bắp:

- Cám ơn cô nhé! Mất cặp kính này thì tôi chết!.. Còn chiếc xe đạp không biết ra sao nữa?

Cô ta nhìn sang Phương và nhận ra người đã đồng hành một đoạn trong toa xe điện ngầm. Hơi nhếch mép cười, cô gái hỏi Phương:

- OK không?

Phương mỉm cười đáp:

- Hơi đau chút thôi, không sao! Mình lại gặp nhau hả?

Cô ta chỉ nhếch mép chưa hẳn là một nụ cười để đáp trả cho câu nói của Phương.

Phương nâng chiếc xe đạp lên xem xét. Có lẽ không sao!

Nhưng cô gái nói cả với Phương và ông già:

- Phải dựng hẳn lên và xem bánh xe rồi đi thử coi sao!

Ông già nhìn hai cô gái và nghĩ thầm: Chắc chúng giúp mình được! Nghĩ như vậy và ông ta cứ ngồi yên.

Cả Phương và ông ta đều không hiểu vì sao lại xảy ra như vậy! Tại ai? Tại Phương hay tại ông già? Rõ ràng là nàng đang đi bộ cơ mà! Còn ông già thì cũng không nhớ nổi tại sao mình lại suýt tông vào cô gái này! Nhưng ông nhớ là vì mình tránh cô ta nên mới mất thăng bằng và té!

Xem ra cô gái da đen có vẻ thành thạo bên chiếc xe đạp. Cô ta cẩn thận xem xét từng chỗ rồi nói với ông già đang ngồi dưới đất:

- Xe đạp của ông không sao cả!.. Nhưng ông ngã có đau lắm không?

Ông già ngửng đầu lên nhìn cô gái trẻ da mầu trước mặt:

- Cám ơn cô nhiều lắm đó! Cô thật tử tế! Tôi không sao cả. Cũng may!

Ông ta đứng dậy, giơ tay giơ chân như kiểm tra.

- Không sao cả! Còn cô kia! Ngã có sao không? Đi đứng phải cẩn thận!

Phương gượng gạo cười:

- Xin lỗi ông.. Dạ.. cháu cũng không sao!

Ông già giơ tay chào Phương và cô gái da mầu rồi đạp xe đi.

Phương nói với cô ta:

- Cám ơn nhiều nhé! Tên tôi là Phương.. còn cô là..

- Natalie! Tình cờ mà chúng ta lại gặp lại..

Phương bắt chuyện ngay vì sợ cô ta sẽ bỏ đi:

- Cô có hay ra đây không?

Cô gái nhún vai:

- Thỉnh thoảng cuối tuần hay ngày nghỉ thôi! Còn cô thì sao?

- Tôi cũng thỉnh thoảng.. Thường chỉ lang thang một mình. Với bạn bè thì không ra đây!

- Tôi cũng vậy! Cô ở vùng nào?

- Tôi ở ngay Manhattan, gần phố tầu. Còn cô?

- Ở bên Bronx!

Phương nghĩ thầm học ở đây mấy năm mà mình không dám héo lánh sang Bronx vì đó là vùng không mấy an toàn và nhiều tội ác nhất, Phương nghe như vậy!

Natalie nhìn Phương rồi hỏi dò chừng:

- Chắc đang đi học hả?

Phương gật đầu:

- Ừ, đúng vậy! Chúng ta vừa đi bộ vừa nói chuyện đi!

Cả hai sánh bước bên nhau trên những con đường mòn quanh đây. Hóa ra Natalie cũng không khép kín như Phương đã nghĩ. Natalie gợi chuyện trước:

- Học gần xong chưa, mà học về ngành gì?

- Mỹ thuật! Tôi được học bổng nên theo đuổi ngành này dù biết trước tương lai sẽ rất bất định! Còn Natalie thì sao?

- Tôi hả? Tôi không có cái may mắn đó, chỉ học hết trung học rồi đi làm. Tôi bán hàng và làm sổ sách cho một cửa hàng. Nghỉ 1 ngày trong tuần nhưng cứ thay đổi luân phiên, lúc thì nghỉ ngày thường, lúc thì được nghỉ vào ngày chủ nhật.

Chỉ mới có vài câu trò chuyện mà khoảng cách giữa hai người đã nhích lại khá gần và họ đã gọi tên nhau rất bình thường như đã quen lâu rồi.

- Phương từ đâu tới đây học?

- Texas!

- Ở đó chắc quanh năm chỉ thấy mặt trời và nắng?

- Nóng và ẩm ướt lắm! Không thích!

Natalie cười:

- Chắc không có 4 mùa như ở đây?

- Đúng vậy! Chỉ có mùa hè dài và mùa đông rất ngắn! Bằng phẳng và rộng mênh mông! Natalie chắc là ở đây?

- Ừ! Tôi sinh ra ở đây.. Chỉ biết mỗi chỗ này! Mà chắc cả đời cũng chỉ ở đây mà thôi!

- Sao vậy?

- Tại sao ư? Số phận mình như vậy thôi!

Câu nói đó từ một cô gái có đôi mắt buồn xa vắng nghe như một tiếng thở dài nhẹ như hơi thở. Natalie có giọng nói đục và trầm.

Vẫn giọng nói ấy, Natalie cất tiếng với vẻ như cố gắng làm vui:

- Thôi bỏ đi! Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!

Phương thắc mắc “chuyện đó” mà Natalie vừa nói đến là chuyện gì? Dĩ nhiên không phải là một chuyện vui rồi, Phương có thể đoán như thế.

- Lên đây học xa nhà có nhớ nhà không?

Phương cười:

- Không hề nhớ nhà chỉ trừ khi bị ốm lúc đó mới nhớ nhà!

Natalie cũng cười như thông cảm nỗi nhớ nhà mỗi khi bị ốm của Phương.

- Ở đây Phương có nhiều bạn không?

- Không có nhiều! Có cô bạn ở chung phòng người Đại Hàn, ba bốn người bạn khác cũng học cùng trường. Natalie thì sao?

- Cũng ít bạn lắm! Bạn học cùng lớp lên đại học rồi đi xa.. Vả lại bây giờ đi làm còn lo cho mẹ nên không có thì giờ.. Như ngày hôm nay là lúc cần thư giãn đầu óc và tay chân một chút cho được thoải mái yên ổn một chút nên mới đi ra đây. Lang thang một mình nhiều lúc rất tốt, hai chân thì bước rồi mọi thứ nặng nề bỗng dưng được buông bỏ.. dễ chịu lắm! Giống như những thứ đè nặng từ trên đầu đi xuống hai vai, qua trái tim rồi xuống hai chân, mỗi bước chân lại trút bỏ dần dần.. Cứ như vậy đến khi đi ra khỏi đây thì cái đầu nhẹ tênh!

Đó không phải là những điệu buồn sao? Phương đoán có lẽ cuộc đời của Natalie cũng không được êm ả!

- Vậy sao? Nghe buồn quá! Tuổi trẻ đâu có buồn như vậy?

- Tuổi trẻ của Phương chắc là tươi sáng và nhiều niềm vui lắm ư? Có bạn trai chưa?

- Bạn thì có nhưng bạn trai thì chưa! Vui thì cũng vui với bạn bè. Khám phá nhiều thứ mới mẻ khi ở đây. Thấy mình trưởng thành và tự tin hơn khi không còn sống với cha mẹ hay bị gò bó ép buộc điều gì mình không muốn. Bây giờ là lúc tìm hiểu xem mình muốn gì và những chọn lựa do mình quyết định.

- Coi chừng hối tiếc!

- Hối tiếc hả? Thì cũng có.. nhưng mà cứ tiếp tục thôi.. Còn Natalie thì sao?

-Rất ít chọn lựa cho bản thân! Ngay việc mình được sinh ra đời cũng đâu có phải là chọn lựa của mình phải không?

- Mình nghĩ có lẽ không phải cha mẹ nào cũng nhất quyết tìm kiếm và tạo cơ hội cho đứa con được sinh ra đời. Những người mong chờ hoài hủy để có được một đứa con chắc không có nhiều. Trường hợp Phương là không rồi đó vì mình có nhiều anh chị em lắm. Natalie có nhiều anh chị em không?

Không thấy Natalie trả lời, Phương ngạc nhiên liếc nhìn cô bạn mới quen.

- Chỉ có một mình, không có anh chị em nào hết!

- Vậy là nhất rồi đó, không phải chia sẻ với ai cả!

Người bạn mới quen đang cùng bước bên cạnh làm Natalie chợt muốn kể về những điều mà nàng chưa hề nói với ai.. Có thể nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Phương, nhưng ngày hôm nay Natalie thấy mình có nhu cầu cần chia sẻ với một ai đó về mình.

- Mẹ mình là một người tàn tật! Hai chân mẹ bị xuội lơ từ nhỏ. Ông bà ngoại của mình chỉ có mình mẹ là con gái. Năm mẹ được 16 tuổi.. mẹ bị.. cưỡng hiếp bởi một người lạ.. Natalie có mặt trên cuộc đời này từ đó! Mình được hình thành trong bụng mẹ do bởi ham muốn nhục thể của một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông thấp hèn đó đã để sự thèm muốn xác thịt của ông ta trở thành một tội ác khi cưỡng dâm một thiếu nữ tàn tật vô phương chống cự. Tội ác kinh khủng mạnh bạo đó chỉ được thể hiện không những chỉ vì ham muốn của thể xác nhưng còn vì sự yếu hèn bệnh hoạn chỉ có thể được bầy tỏ trên một hình hài bất lực nhỏ bé là mẹ của Natalie! Mình đã được tạo dựng trong lòng mẹ và được sinh ra đời không phải vì tình yêu giữa người nam và một người nữ.

Chỉ còn tiếng bước chân của Phương và Natalie vẫn dẫm đều trên mặt đường. Có tiếng xôn xao của cây lá chuyển mình. Xa xa có những tiếng động trong công viên. Và đúng như Natalie đã nói trước đó, từng bước chân, từng bước chân đã rũ bỏ bớt những điều nặng nề chất chứa đầy ngập trong đầu, trong tâm hồn nàng.

Bỗng dưng Phương thấy mình ngượng nghịu và xấu hổ về những thứ có thể nói là may mắn trong cuộc đời mình. Những dư thừa êm ả của mình nên bị tước bỏ bớt và san sẻ cho Natalie để những bước chân đang đi cạnh nhau sẽ đều đặn hơn.

Nhưng Natalie vẫn tiếp tục nói về mình. Hay đây là cơ hội duy nhất trong đời được nói ra cho đến khi nào gặp được một người con trai, một người đàn ông hiểu và yêu mình. Natalie nghĩ như vậy.

- Nhưng mẹ mình đã bỏ qua nỗi đau và nhục nhã ê chề đó mà sống vui khi đứa con ra đời. Mình là tất cả của mẹ! Không phải Thượng Đế đã rộng lượng và nhân hậu khi mang hình hài bé nhỏ là mình đến cho mẹ sao? Mình cũng đã cố suy nghĩ như vậy để có thể phần nào tha thứ cho tội ác mà người đàn ông kia đã gây ra. Nhưng may mắn thay đó là một người đàn ông vô danh. Tội ác đó đến từ một người vô danh được gọi là đàn ông trong thân xác nhưng vô tri đần độn trong tâm tưởng. Có phải trên đời này không cần có mặt những loại sinh vật nửa người nửa thú vật không nhỉ? Chỉ làm chật đất và bẩn mắt! Nhưng nói như thế thì dù muốn dù không trong Natalie cũng mang hơi hướm của giống loài nửa người nửa thú ấy! Nên những lần lang thang ở đây là để gội rửa bớt giống loài đó ra khỏi thân phận mình!

Phương chợt nắm tay Natalie:

- Kể từ ngày hôm nay mình là bạn nhé! Bạn tốt đó! Mình trao đổi số điện thoại đi! Hãy đi chơi với nhau hay đi ăn với nhau khi có thể!

Natalie dừng bước, bàn tay vẫn đề yên trong cái nắm tay của Phương. Nhìn Phương, mặt Natalie dường như rạng rỡ hơn:

- Ừ, mình làm vậy đi!

Và họ đã trở thành bạn tốt từ ngày hôm đó.

Project số 5 của Phương là hình ảnh của Natalie nhưng câu chuyện thật về cuộc đời của Natalie không được ghi lại. Chỉ có câu chuyện tai nạn xe đạp đã đưa đẩy cho Phương có một người bạn mới. Người bạn mới có nước da ngăm đen, đôi mắt buồn tương phản với những nét mạnh bạo khác trên khuôn mặt cô ấy. Nhưng nếu không có những nét mạnh mẽ đó liệu Natalie có sống sót? Hay chính vì đôi mắt buồn nhưng rất dịu dàng của Natalie đã đưa cô ta qua khỏi những oán hận căm thù của một tội ác để đi đến tình yêu và lòng trắc ẩn?

MẶC BÍCH

.