Phần 1 (5)
Phần 1 (5)
hời nay con gái nhà giàu cũng vẫn cứ còn lãng mạn nhưng họ lãng mạn cách khác, sự lãng mạn tiến theo nhịp bước của thời gian, theo nhịp nhạc Rốc [41], nhưng thỉnh thoảng, trong vài trường hợp, một cô gái mặc đầm có lối tóc kiểu Sylvie Vartan lại lãng mạn y theo thời Tuyết Hồng lệ sữ của những cô má phấn răng đen.
Ðó là trường hợp của Liễu trong giây phút nầy.
Chỉ có khác là thời xưa họ dám bỏ cả, còn thời nay thì họ chừa lại một món, không thích hy sinh bao nhiêu. Món đó là tiện nghi sống. Mà chìa khóa của tiện nghi sống là tiền bạc. Và tiền bạc thì cha mẹ họ còn nắm trong tay, thế nên vấn đề thoát ly gia đình lại không thành vấn đề nghiêm trọng được.
Nhà giàu thời xưa lắm của nhiều tiền mà không hưởng thụ được cái gì cả. Họ chưa biết dùng máy lạnh, tủ lạnh xe Huê Kỳ, chưa thèm du lịch Nhựt Bổn, Ý Ðại Lợi, con gái của họ chưa xức nước hoa Chanel số năm, chưa biết may chiếc áo đầm hai ngàn bạc, chưa nghiện bồn tắm tráng men hường hai trăm ngàn đồng một cái. Họ có của mà đời sống vật chất của họ chỉ hơn nhà nghèo ở các bữa ăn cá thịt ê hề mà thôi, ngoài ra thì không hưởng gì hơn nhà nghèo cả.
Như vậy thì con gái nhà giàu thuở đó lìa lầu son gác tía, đâu có khổ bằng các cô bây giờ phải lìa cái buồng lạnh.
Thế nên cuộc hồi dương của cái mộng chết nơi Liễu, chỉ xảy ra trong khoảnh khắc mà thôi, rồi nó hấp hối trở lại để rồi chết luôn.
Liễu tự an ủi mình rằng chưa chắc Lưu đã vì ngại giàu sang của cha mẹ nàng mà không bước tới. Vả, nàng có bắt Lưu cưới hỏi gì đâu. Ấy đó cũng là một điểm khác nhau giữa con gái thời xưa và con gái thời nay. Con gái thời xưa, hễ yêu là nghĩ tới hôn nhơn trước hết. Nay thì yêu, đối với họ là yêu, chỉ giản dị có thế, hoặc rắc rối thì rắc rối vì những lý lẽ tế nhị nào, những khúc mắc nào trên con đường tiến triển yêu đương của họ, chớ không hề cho hôn nhơn một địa vị tối quan trọng như ngày trước.
Họ cho, sẵn lòng cho tất cả, không đắn đo, không giữ thế, cho người mà họ yêu tất cả những gì quý báu của họ, mà không đòi hỏi sự đền bù nào, hay ít lắm sự bảo đảm nào.
Liễu cũng không khác bạn đồng lứa của nàng bao nhiêu. Nếu cái đêm ngồi trên đầu bức tường song sứ thưa mà Lưu tỏ tình, chắc nàng đã nhận ngay. Không, sau đó nàng không có giựt mình sợ hãi những phút chờ đợi mà nàng suýt làm xằng. Nàng có hối hận thật đó, nhưng hối hận đã không đủ can đảm khuyến khích Lưu mà thôi chớ không phải hối hận vì mong đợi chuyện xằng.
Chưa chắc vì Lưu sợ giàu sang. Nàng chỉ đoán vậy thôi, không có căn cứ, mà trái lại, còn có nhiều bằng cớ chứng tỏ rằng đời nay, con trai cũng ham của y như đời xưa, mà còn trắng trợn hơn xưa nhiều, họ chạy chọt một đám vợ, như ngày xưa thanh niên chạy chọt làm quan, họ ra giá, họ đặt điều kiện không úp mở, không che đậy bằng bức khăn nhiễu điều nào đó cho nó ra vẻ một chút.
Nàng chỉ đoán như vậy thôi và hơi sợ hãi khi nghĩ về phía cha mẹ nàng. Không, Lưu không hy vọng gì đâu, chắc một trăm phần trăm như vậy, nếu chàng đã đỗ đạt đi nữa. Thiếu gì ông cử nhà giàu, hay tệ lắm cũng ông cử con cháu của gia đình tăm tiếng nào đó.
Không! Nghĩ tới đây Liễu càng không dám để cho ý nghĩ hôn nhơn lởn vởn nơi trí nàng. Nàng chỉ yêu và đợi được yêu. Nàng đâu có dè Lưu ở trong một trường hợp “đặc biệt của chim phải ná” nó ngăn chàng dám yêu ngoài vòng lễ giáo như bao nhiêu con trai khác.
Liễu bật cười và hột chùm ruột mà nàng lùa tới bên trong môi, toan nhả nó xuống một bàn tay xòe của nàng, bị bắn ra xa.
- Chị cười gì?
Bích hỏi và cũng cười, mặc dầu nàng chưa thấy gì làm cho Liễu vui.
- Tôi cười loài người kỳ dị.
- Ở chỗ nào?
- Tại sao ta không ăn đường lại biến trái chùm ruột thành đường rồi mới ăn.
- Ừ, tôi cũng nghĩ như chị, nên có lần tôi định làm mứt chùm ruột không ngọt lắm, để chừa một chút ít cái vị chua của nó. Nhưng ai cũng nói như vậy là bậy, nên tôi đành phải làm y theo mọi người.
- Sợ họ hiểu lẩm, ngỡ rằng mình không biết làm?
- Ừ.
Đôi bạn cười xòa.
Liễu vui cười với bạn mà vẫn không quên buồn cười cho ý nghĩ ngông cuồng của nàng khi nãy: “cuốn gói” theo về với Lưu.
“Có bằng cớ gì chắc chắn là người ta đã yêu mình đâu! Lại không có gì trở ngại, nếu người ta yêu mình. Thật là mình điên!”
Liễu không tự nói ra với nàng, chớ nàng còn thấy rằng nàng điên ở nhiều điểm khác nữa. Lưu học luật, hẳn chàng dè dặt về khoản “dụ dỗ” gái thơ lắm, chàng đâu có để cho nàng “cuốn gói” theo chàng, nếu tình thế bắt buộc phải như thế.
Và chưa chắc nàng sẽ sống được trong gia đình nầy. Lưu chưa có công ăn việc làm, mà cở có, sự ra riêng chắc chưa thực hiện được với đồng lương tập sự của chàng. Nếu không phải làm dâu như thời xưa, nàng vẫn ké né, vào ra e sợ, mà nàng thì đã quen được nhiều tự do.
Đôi bạn gái nầy, tuy thích nhau lắm, mừng, vui thật sự khi gặp lại nhau, nhưng cả hai đều rình nhau, cố dò biết sự thật qua một lời hớ nào của người kia. Bích thì tự hỏi không rõ anh nàng đã tỏ tình với Liễu chưa, còn Liễu thì muốn biết xem Lưu có nói gì về nàng với Bích hay không, có hỏi ý kiến Bích để biết cô em gái chàng chấm “đậu” hay chấm “rớt”.
Nàng bất cần ý kiến của Bích, nhưng nếu Lưu có hỏi thì tức là Lưu đã yêu nàng. Thiếu kinh nghiệm, lời nói và cử chỉ của Lưu hổm nay không đủ hùng biện đối với nàng. Một cô gái vừa vỡ lòng yêu, phải nghe được cái gì đích xác hơn kia.
Liễu liếc nhìn lên gác xép mà nàng đoán là của Lưu, rất muốn trần nhà bếp biến thành pha lê trong suốt để nàng được thấy những gì ở bên trong buồng của bạn.
Khám phá về đời sống riêng tư thân mật của người yêu là sở thích của cả trai lẫn gái, họ tìm thấy rất nhiều thú vị trong sự tò mò của họ, nhứt là trong sự phát kiến lần hồi những chỉ tiết nhỏ nhặt nó giúp họ biết rõ người bạn của họ hơn. Lưu cũng đã tò mò về nàng y như vậy, hắn lại còn tò mò hơn, tò mò cả về cuộc đời của thế hệ ông bà của nàng nữa là khác.
- Anh Lưu ở trên nầy hả chị? Liễu hỏi.
- Ừ, gác nầy mới làm sau đây, hồi anh Lưu học thi tú tài 2, cần ở riêng biệt để được vắng vẻ mà học.
Nhà bếp được phá nóc, làm trần bằng bê tông, trần nầy là nền của căn gác ấy. Nhưng vì gác nhỏ, không làm cho đủ cao được, nên trần của gác có lẽ thấp lắm. Liễu chỉ đoán thế thôi, và tin chắc là mình đoán đúng. Nói cho đúng ra thì không phải là trần thấp, vì trần thấp quá, chắc Lưu không chịu nổi đâu, mà chính cái khối không khí giữa nóc gác và trần, khối ấy nhỏ quá. Nó phải nhỏ vì gác không cao, nóc thấp! Nóc lại thấp mà trần lại cao, thì khối không khí ấy phải bị thu hẹp.
Nhà có trần, mát hay nóng gì đều do cả sự lớn hay nhỏ của khối không khí nói trên. Ðó là một thứ nệm vô hình, nó ngăn sức nóng từ nóc nhà truyền xuống trần.
Liễu tưởng tượng rằng nếu nàng về làm dâu ở đây, hẳn phải ở trong căn gác đó, và không biết nàng sẽ chịu đựng nổi hay không cái lò bát quái ấy, vì đã quen sống rộng rãi, mát mẻ từ thuở còn bé.
Không, nàng không mơ hôn nhơn nữa, và trước đây nàng cũng chỉ nghĩ sơ qua về hôn nhơn mà thôi. Nhưng tình yêu vẫn còn nguyên vẹn trong lòng nàng, đời sống tương đối lụm thụm của gia đình nầy hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm của nàng.
- Anh Lưu có thức khuya không chị?
- Cái đó cũng tùy. Thường thì ảnh thức khuya, không phải để học, mà để đọc sách, hoặc để đi chơi.
- Ảnh ưa đi chơi đêm lắm hả?
Bích giựt mình, lo 1ắng nhưng suy bụng ta ra bụng người, nàng an tâm trở lại. Người vị hôn phu của nàng cũng là kẻ đi chơi đêm, cặp bài trùng của Lưu, vậy mà nàng không thấy là hại lắm, và tin là Liễu cũng đồng quan niệm với nàng, nên thành thật đáp:
- Thì cũng thỉnh thoảng thôi, nhưng khi nào có bạn hữu rủ kìa, chớ ảnh không hề đi một mình.
Liễu yên dạ được. Như vậy là Lưu có thể đi trác táng với bạn, chớ chàng không có nhơn tình đâu.
Liễu không muốn Lưu bắt gặp nàng ở đây, nên ăn vài trái mứt chùm ruột xong, nàng uống nước rồi xin phép về. Nàng sẽ bối rối lắm nếu gặp Lưu ở đây. Lạnh lạt thì không lạnh lạt được, mà nồng ấm quá, không biết bà cụ sẽ nghĩ sao.
Lạ quá! Nàng có định làm dâu nhà nầy đâu, nhưng cứ sợ bà cụ. Mâu thuẫn nầy chứng tỏ rằng tuy nàng chỉ nghĩ đến yêu đương, nhưng tiềm thức của một cô gái nhà lành vẫn không quên nhắm tới cái lối ra của cuộc yêu đương.
Yêu rồi sẽ đi tới đâu? Một thiếu nữ con nhà, còn trong trắng, chắc chắn là không quan niệm rằng yêu thì cứ yêu cho vui, hết yêu rồi thì tìm anh con trai khác mà thế cho anh trước.
Tánh lãng mạn, ngây thơ của các cô chỉ cho phép các cô nghĩ đến hai tương lai: bị phu rãy rồi đau khổ, đi tu, hoặc lên xe hoa.
Về sau, trường trải rồi mà vẫn chưa lấy được chồng, có thể các cô sẽ “thả giàn”, nhưng giờ thì chưa đâu.
Liễu ra về độ nửa tiếng đồng hổ thì tiếng Lưu vang lên dưới nhà:
- Má ơi, thằng Bộ có ghé trả cuốn sách cho con không má?
- Không, tao không thấy đứa nào tới đây từ sáng đến giờ hết.
Lưu để xe ra ngoài vỉa hè, sợ chật nhà, xe nầy gần đi ngủ chàng mới cho vào trước cái tủ thấp giữa nhà. Đoạn chàng đi tuốt lên lầu.
Chàng bị phục kích ngay tại đầu trên của thang gác và Bích vừa điểm mặt anh, vừa nói:
- Chết anh rồi!
- Gì đó?
- Anh bị điều tra.
Lưu hơi lo, chau mày làm thinh một hồi rồi nói:
- Anh không có làm gì hết, cũng không có xin xuất ngoại. Chắc thằng nào nó khai bậy. Nhưng không sao đâu.
- Nguy lắm, đừng có tưởng là không sao.
- Em sợ hão. Đã bảo anh không có làm chánh trị mà!
Bích cười ngất khiến Lưu đoán hiểu đó là câu chuyện ngộ nghĩnh gì chớ không phải là chàng bị công an theo dõi như thoạt tiên chàng đã ngỡ.
Chàng cũng cười mà rằng:
- Cái con nầy! Gì mà coi bộ bí mật vậy?
- Anh bị liễu yếu đào tơ điều tra.
Lưu chợt hiểu, bật cười rồi hỏi:
- Nó có tới đây hả?
- Vừa mới ra khỏi nhà thì anh về.
Lưu mừng quá, và vui sướng vô cùng. Thì ra không có biến cố nào xảy ra cả, trong đêm Liễu dự tiếp tân. Chàng tin chắc như vậy. Nếu nàng bị tiếng sét do cậu nào đó đánh lần đầu, hay chưa bị, mà đã được một cậu săn đuổi mà cậu ấy hơn chàng, chắc Liễu không mò tới đây làm gì. Nàng tiếp tục rước chàng như một người bạn trai là đẹp lắm rồi đó, chớ không có cho ân huệ lớn như thề nầy đâu.
“Thì ra, chiến lược nằm nhà của mình, coi vậy mà hay”. Lưu tự khen mình và đắc chí hết sức.
Thấy anh nàng vui, Bích cũng vui. Nàng nói thật ra ý nghĩ của nàng:
- Vậy mà em cứ ngỡ chị ấy là nhơn tình của anh.
- Đâu có. Nhưng gì làm cho em biết sự thật?
- Thì nói qua nói lại một hơi, lòi ra hết.
- Bậy, em bậy. Ai lại hỏi những điều ấy.
- Anh tưởng em ngu sao! Em đâu có hỏi gì. Thấy chị ấy không biết nhiều chi tiết về anh, thì em hỏi, đâu cần phải hỏi mới biết.
- Nhưng nó điều tra hạnh kiểm hay tài sản?
- Chỉ hỏi anh có đi chơi đêm hay không?
- Em trả lời ra sao?
- Em nói anh lai rai, tức là nói sự thật.
- Có nhiều sự thật không nên nói ra.
- Đành vậy. Nhưng trường hợp nầy, em đứng về phe bạn gái.
- Dòi trong xương dòi ra. Em là nội tuyến nguy hiểm đó.
Hai anh em cười xòa:
- Em thẩy Liễu thế nào?
- Lý tưởng lắm.
- Khỉ khô.
Bích thỏ thẻ:
- Bề ngoài thì như vậy, chớ bên trong ta biết sao được. Nhưng trực giác của phụ nữ không lầm đâu, anh cứ tin em đi.
Lưu buồn cười quá. Phụ nữ họ cả tin nơi tình cảm, nơi trực giác của họ, và đứa em gái chàng vừa ra nhà thương điên, cũng vì trực giác của nó đã phản bội mà nó vẫn chưa tởn.
- Anh thì anh còn thấy nó dễ thương hơn là em thấy nữa, nhưng anh dè đặt.
- Anh sợ cái gì?
- Nó giàu lắm.
- Vậy hả? Em đâu có biết. Chị ấy đến đây bằng tắc-xi, ăn mặc như em, mà có lẽ còn thua em nữa.
- Ừ, nó rất ít áo dài ta, vả lại nó còn trẻ quá, thân thể chưa đều, mặc áo ta coi xấu, nên nó không buồn may. Nó thường mặc đầm.
- Anh dè dặt là hữu lý. Nhưng em thấy chỉ cũng không có phách ra mặt hay ngấm ngầm gì hết.
- Ừ. Nhưng chưa, không có nghĩa là không.
- Dầu sao, em cũng thích có một người bạn như vậy, một người chị dâu hiền hiền như thế đó.
Con gái nhiều tình cảm, thích thương yêu lắm, và thương yêu mau lẹ lắm. Bích thương mến Liễu thật tình và xin anh:
- Chúa nhựt anh đưa em đi thăm chị ấy nhé.
- Có cần lắm không?
- Sao không, xe khó kiếm thì đi xe anh là tiện nhứt.
- Không, anh hỏi em có cần thăm nó lắm không?
- Sao lại không, phải thăm đáp lễ chớ. Chị ấy ra đây thăm em thì...
- Sao em nói nó đi điều tra anh.
- Có lẽ sự thật là như vậy. Nhưng chị ấy đã nói rằng ra đây để thăm em, thì em phải nhận là thế chớ biết sao.
- Nếu em thấy cần, em nên đi một mình.
- Cũng được. Nhưng sao anh lại muốn tránh? Chị ấy rủ em đi xi-nê và ao ước có anh cùng đi. Em thấy anh nên thân hơn với chị ấy. Mà đây là dịp hai người đi chung với nhau.
Lưu bật cười, Bích không biết rằng Liễu nó ao ước thế với Bích, chỉ để có dịp khai rằng giữa nó với chàng chưa có gì hết. Đó là sự khôn quỷ của một đứa con gái không phải thật thà như em gái của chàng.
Bích có biết đâu là hai người đã “bíc-nic” ở Thủ Ðức thì còn thân với nhau hơn là cùng đi xi- nê nữa.
- Anh muốn tránh là để cho em khỏi trách nhiệm đó.
- Trách nhiệm gì?
- Nếu ngày sau, nó với anh tuyệt giao với nhau, em sẽ khỏi nghe nó trách móc, khỏi bị nó đổ thừa vì có em nên nó mới thân với anh.
- Đổ thừa sao được. Hai người quen với nhau trước kia mà.
- Biết vậy nhưng người ngoài ai biết đâu. Có gì làm chứng. Còn em mà đứng trung gian cho hai người đi xi-nê với nhau, ngày sau em không thể chối.
- Bộ anh tính rồi sẽ bỏ rơi người ta sao?
Bích nói rồi ngoe nguẩy bỏ đi lại giường và tiếp lục đan len, sau khi xì một tiếng, tỏ vẻ thù hận lũ con trai lắm.
Lưu cười hiền lành, dựa lưng vào lan can đầu thang lầu mà nói:
- Chưa chi mà tình cảm em đã sôi nổi như là chuyện xảy ra rồi. Anh chỉ nói thí dụ vậy thôi chớ.
Bích còn căm giận, nên cứ làm thinh. Chàng dỗ em:
- Bích nè! Em nên giúp anh, mà đi một mình thử xem sao.
Bích ngẩng lên:
- Giúp anh chuyện gì?
Nàng vẫn chưa hết tức giận nhưng nghe nói đến một sự giúp đỡ, nàng phải nghe Lưu, vì đó là mục đích của nàng.
- Em đi một mình để dọ ý nó xem sao.
- Dọ về điểm nào?
- Xem nó có cảm tình với anh không.
Lưu gạt em chàng, để nó khỏỉ đòi hỏi lôi thôi chàng đưa nó đi, chớ chàng đã dư biết cả ruột gan của Liễu rổi.
- Thì em đã nói là chị ấy cảm tình với anh kia mà!
- Chưa chắc, hỏi anh có đi chơi đêm hay không, không có nghĩa là cảm tình.
- Không, chỉ còn hỏi đon hỏi ren nhiều chi tiết vụn vặt nữa, nào là anh ngủ ở buồng nào, nào là anh ưa ăn quà gì.
- Ừ, như vậy là có cảm tình. Nhưng cảm tình ấy tới mức nào ta chưa biết. Cảm tình với lại yêu, khác nhau xa lắm.
Vả lại nó với anh quen nhau mà nó chưa biết gia đình anh. Hôm nay là lần đầu nó thấy cái tiệm tạp hóa nghèo nàn của ta. Biết đâu tình cảm của nó lại không thay đổi.
- Ừ, anh nói có lý. Em quên mất rằng chị ấy giàu lắm.
- Ngoài đường, anh giống bất kỳ sinh viên nào và con một nhà xuất nhập cảng vẫn không hơn anh. Nhưng vào tiệm tạp hóa của ta, tự nhiên nó phải thấy anh khác đi.
- Rất có thể.
Lưu chỉ biện luận để thuyết phục em gái chàng đừng có bắt chàng làm khổ dịch đưa nó đi thăm bạn. Nhưng biện luận tới đây, chàng bỗng thấy lóe lên một sự thật mới. Vâng, tình cảm của Liễu có thể khác đi, sau khi nàng từ giả tiệm tạp hóa xép nầy.
Thành thử chiến lược nằm nhà của chàng, tuy có kết quả, mà vẫn còn phải áp dụng thêm một thời gian nữa, chớ chưa xong đâu. Nàng không gặp bồ đêm đó, đành vậy, nhưng có thể nàng đã hết thích bồ cũ rồi cũng nên.
Vì chỉ nhằm một cái đích duy nhứt là hôn nhơn, nên người con trai nầy mới bận tâm nhiều về tình cảm sâu xa của cô gái đường Hàng Thị, chớ nếu chỉ tính chuyện qua đường thì chàng đã cóc cần, cố gắng chinh phục bền dai thì thế nào cũng được, cho dẫu nàng có chê chàng nghèo đi nữa.
Chàng rất biết quan niệm luyến ái của phần đông con gái của thế hệ chàng. Lắm khi chúng nó không yêu lắm, không hài lòng lắm về anh chàng chinh phục chúng nó nhưng chúng nó cũng ưng thuận. Cho vui cuộc đời vậy mà.
Ừ, nếu chàng nỗ lực, thì chắc được, Liễu không phục chàng nhiều, không yêu chàng lắm thì rồi hai đứa sẽ xa nhau chớ có gì mà phải đắn đo.
° ° ° ° °
Bích ăn diện như để lên xe hoa. Nàng bị mặc cảm nghèo, từ lúc nghe anh nàng cho biết là Liễu giàu lắm. Ðể xóa bớt mặc cảm đó, nàng phải tự tin, mà muốn tự tin, phải nhờ bề ngoài phần nào.
Vả mang chài mang lưới mà đến với nhà giàu, có thể họ xấu mặt với làng nước rồi họ lạnh với mình thì tủi lắm.
Bích không cần nhà giàu, không chạy theo nịnh nhà giàu, nàng cũng có liêm sĩ tiểu tư sản như anh nàng, và nếu Liễu cách biệt với nàng thì nàng không chơi với Liễu nữa, chớ khỏi phải lo gì. Tuy nhiên, dầu sao cũng không để bị khinh rẻ ra mặt. Xem ý người ta rồi rút lui êm thắm là tốt hơn cả.
Vậy là sự làm đỏm của nàng, sự chưng diện của nàng trưa hôm nay chỉ có mục đích tránh bị bạc đãi ngay tại trận thôi, chớ không hề để mua chuộc cảm tình vĩnh viễn của Liễu, nếu Liễu là kẽ đánh giá con người bằng tiền của.
- Trời! Dữ hôn, trông chị từ sáng tới giờ.
Chính Liễu chạy ra mở cổng khi nghe nói có người bấm chuông và nàng nói lớn lên như vậy, từ lúc còn chạy trong sân.
Bích cười và giải thích, khi Liễu mở của ngõ:
- Thì chị đã rủ đi xi-nê mà xi-nê hồi sáng đâu có.
Liễu bật cười:
- Ừ, đúng như vậy. Tôi lú lẫn như bà già, cứ mong chị, ngay từ sau bữa điểm tâm.
Thật ra là nàng trông đợi Lưu. Lẽ dĩ nhiên là nếu Lưu đến cũng có Bích đi theo, nhưng nàng chỉ trông có anh của cô khách nầy thôi, mà trông Lưu tới chơi vậy chớ cũng quên mất cái vụ đi coi chiếu bóng ấy nữa.
Bích thấy rõ là mặc dầu tươi cười, Liễu vẫn không giấu được một sự thất vọng, thất vọng về gì, nàng đã đoán được và biết chắc chắn khi nghe chủ nhà hỏi:
- Chị đi có một mình sao? Còn anh Lưu đâu?
- Anh ấy lười đi buổi trưa lắm. Ảnh sợ nắng ăn da, đen mặt rồi con gái nó chê đi.
Bích nói rồi cười giòn lên, nhưng không được tiếng vang nơi bạn nàng. Liễu buồn ra mặt, sánh vai với Bích mà vào nhà.
- Lâu lắm, anh Lưu không có tới đây chơi.
Hình như là Liễu gần như mếu khi thốt lên câu nầy. Bích nghe thương xót người bạn gái mới nầy quá và tức giận sao anh nàng lại lòng dạ sắt đá như vậy được.
Ðể an ủi bạn, nàng bịa chuyện:
- Nói chơi với chị chớ anh Lưu của tôi cảm cúm.
- Vậy hả? Liễu mừng rỡ hỏi.
Thật là mỉa mai. Nghe người yêu đau ốm mà lại mừng rỡ. Nhưng cũng thật là hữu lý: Lưu không đến chỉ vì hắn bịnh mà thôi, chớ không phải hắn quên nàng như nàng tưởng đâu.
- Ừ, ảnh bỏ học hai bữa nay.
- Trời, như vậy thì nặng lắm?
- Ðâu có. Ảnh sổ mũi, chảy nước mắt sống, ảnh sợ truyền lây vi trùng ra cho cả lớp học nên nằm nhà vậy thôi chớ.
- Hú vía!
Vô tới nhà Liễu gọi người nhà đem nước ra đãi khách liền và nàng nói:
- Nếu vậy ta nên đi ngay kẻo về tối. Bây giờ là hai giờ bốn lăm rồi, ra tới ngoài ấy là ba giờ mười lăm. Xem tới sáu giờ rưỡi là vừa. Thôi xin lỗi chị, để tôi đi thay áo nhé.
- Chị cứ tự tiện.
Vì không biết rằng cha mẹ Liễu ở riêng ngoài Sàigòn, trong một ngôi biệt thự đồ sộ, Bích hơi ngạc nhiên mà nhớ lại câu khoe Liễu giàu của anh nàng.
Kể ra thì ngôi biệt thự cũ như vầy cũng là một tài sản đáng kể và chủ của nó hẳn phải giàu hơn gia đình nàng. Nhưng nói “giàu lắm” thì thật khó tin.
Bàn ghế của phòng khách nầy rất xưa, đóng bằng gõ xen với gỗ mun, nhái kiểu Louis thập tứ một cách rất là ngây ngô vụng dại. Ðó là loại bàn ghế rất “ăng-vô-gơ” [42] của thế hệ trước, thuở Tây Tàu lộn xộn nơi tâm trí người mình, bỏ Tàu, nhưng chưa biết theo Tây cho đúng cách.
Bàn ghế nầy thường được nằm trong loại nhà mà người ta gọi là nhà lai, tức nhà kiến trúc theo Việt Nam muôn thuở, với cột kèo lu bù, nhưng mặt tiền lại xây bằng gạch, có cửa cuốn, trên nóc nhà gắn đủ thứ bông hoa bằng xi-măng, hoa hòe một cách dốt nát.
Nhà nầy chỉ hơn nhà lai ở chỗ nó là nhà Tây chánh hiệu thôi, còn bên trong thì vẫn lai như thường.
Liễu thay áo rất mau, có lẽ vì nàng vội cho khách khỏi sốt một, với lại vì nàng không có son phấn gì cả.
Quả đúng như anh nàng cho biết: Liễu mặc đầm, cũng cứ loại áo camisole mà Lưu thường thấy và Bích chỉ mới thấy đây thôi.
Liễu chưa nở nang đều, mặc đầm đẹp hơn mặc ta thật, và loại áo camiso1e cho nàng một tướng học trò trường đầm chánh hiệu.
Người tài xế đã đánh xe ra đường, mà Liễu nài nỉ Bích uống với nàng mỗi người một ly nước lọc. Liễu không có ý le [43] với bạn mà sử dụng xe nhà hôm nay. Nàng sợ đi trễ, về trễ, không biết có bất tiện cho Bích hay không, mà đón tắc-xi thì lâu quá, nên mới dùng chiếc Sima 9 của nàng.
Ra đường, thấy chiếc xe, Bích càng không tin là Liễu “giàu lắm”. Nhưng nhờ vậy mà nàng hết mặc cảm, nghe cảm tình với Liễu hơn.
Trên xe, Liễu hỏi người bạn mới:
- Anh Lưu thật không có sao hả chị?
- Không. Anh ấy mà, trời đánh cũng không chết. Có lẽ ảnh sợ nghẹt mũi, nói chuyện với chị coi kỳ, nên ảnh không đi vậy thôi.
Đôi bạn cười xòa, rồi Liễu nói:
- Anh ấy Tây lắm! Tây họ như vậy đó chị. Họ ho, hoặc nghẹt mũi, họ cố tránh ra giữa công chúng nhứt là trình diện với phụ nữ.
- Ta cũng vậy chớ.
- Đâu có.
- Có. Tôi có biết một người đàn bà đứng tuổi, bà ấy ăn sò biển nổi phong trên da mặt, trốn khách tới ba tháng trường.
- À, chị có biết chuyện Roméo và Juliette chớ?
- Biết.
- Ta xem phim đó.
- Nhưng rạp nào?
- Vĩnh Lợi. Tôi đã xem rồi hôm mấy tháng trước, chiếu ở Rex, nhưng cứ muốn xem lại hoài.
- Câu chuyện cảm động lắm, nhưng không biết phim có hay hay không?
- Dầu sao, có màu mè, coi cũng đỡ buồn được trong mấy tiếng đồng hồ. Thật ra là coi cho buồn ấy chớ. Họ nói “mua vui” nhưng mình lại đi “mua buồn” đây. Chị Bích nè, cái gì muôn thuở cũng hay cả. Nhưng sao những cái muôn thuở về đời người toàn là buồn không mà thôi vậy chị?
- Những cuộc đời vui vẻ, ai viết thành sách làm gì.
- Sao lạ vậy?
- Những cái muôn thuở về đời người, thật ra gồm đủ vui lẫn buồn. Nhưng vui là sự tự nhiên. Hai đứa yêu nhau, lấy nhau, sanh con đẻ cháu đầy nhà, thì còn lạ gì để phải viết ra.
- Chị nói đó là chuyện tự nhiên. Có chắc là hay không?
- Sao lại không, vì loài người cứ đông thêm mãi thì chắc chắn phần lớn các cuộc yêu đương đều thành công cả, chớ nếu không, họ đã tự tử hết ráo từ bao đời rồi như cô Juliette thì lấy ai mà đẻ con ra cho đông quá sức đông như bây giờ.
Ðôi bạn lại cười xòa. Liễu rất mừng mà thấy Bích được bình thường, hơn thế, triết lý về cuộc đời một cách thản nhiên, với khuynh hướng lạc quan.
Có lẽ mấy tháng điên loạn đã giúp nàng quên được chăng? Hoặc đau quá rồi chai lòng? “À, mà không. Liễu nghĩ không phải vậy. Hôm mình đi thăm chị ấy, chị ấy vẫn còn như buồn ngủ. Chị ấy kêu rằng hậu quả của loại thuốc an thần mới mà nhà thương Biên Hòa dùng cho bịnh nhơn, hậu quả ấy kéo dây dưa cả tháng sau khi con bịnh đã lành.
“Có lẽ thuốc đã giúp chị ấy quên. À, đúng như vậy rổi. Nhớ chú Bảy mình chú kể chuyện chạm điện, một trị liệu cho bịnh điên, trước khi có thuốc mà bây giờ đây trong vài trường hợp vẫn còn dùng sự chạm điện, chỉ có một mục đích là làm cho con bịnh quên tất cả mọi chuyện cũ. Vâng, đúng là như thế. Chị ấy đã quên được, nhờ thuốc cũng như hồi tiền chiến họ quên được, nhờ chạm điện”.
- Chị nói nghe hữu lý lắm, Liễu tâm sự, nhưng không hiểu sao, đã đồng ý với chị rồi, mà tôi vẫn cứ còn thấy cuộc đời có lối ra buồn, cuộc đời của những kẻ yêu thương ấy. Vì vậy mà tôi thích mua buồn bằng phim nầy.
Tôi đã khóc chị à, xấu hổ quá, nhứt là xem ở các rạp lớn, vào giấc chín giờ đêm, mình phải ra lúc vãn hát, sáng đèn, thiên hạ thấy mặt mũi mình đỏ cả, thật mắc cỡ hết sức.
Bích vừa đọc xong một quyển sách nghiên cứu nhân vật Thúy Kiều đứng trên địa hạt phân tâm học của bác sĩ Ðàm Quang Thiện, và bất giác nàng liên tưởng đến mặc cảm cô Kiều, rồi thấy rằng Liễu cũng bị mặc cảm y như thế.
Cô Kiều bị ám ảnh bởi thuyết tài mạng tương đố, thuyết “trời xanh quen thói má hồng đánh ghen” rồi hành động theo cái tiềm thức bị tự kỷ ám thị của nàng nên mới phải bảy nổi ba chìm như vậy.
Coi bộ Liễu cũng bị ám ảnh bởi phim Roméo và Juliette không kém cô Kiều bị những thuyết lăng nhăng nói trên ám ảnh, và nàng rất lo cho tương lai của cô bạn gái dễ mến nầy.
Nàng biết nàng điên vừa khỏi nhưng nghĩ rằng nếu chỉ điên vài tháng rồi quên được, cũng chẳng sao. Sợ là sợ tai họa lớn lao hơn kia. Bích khỏi được bịnh, ngỡ y học giỏi lắm, chứng điên nào họ trị cũng được cả, nên cho rằng bịnh điên là một bịnh xoàng hơn là cúm nữa, bởi người cúm còn sốt rét, còn đau đầu, chớ người điên thì khỏi phải chịu đựng khó chịu nào hết.
- Chị khéo dư nước mắt khóc người đời xưa. Chuyện đó cũng chẳng qua là chuyện bịa thôi. À, chị có biết tác phẩm Kiều hay không?
- Biết.
- Hình như chị học Marie Curie mà?
- Ừ, nhưng tôi không vong bổn, những tác phẩm căn bản của Việt Nam, tôi đều biết rõ.
- Chị có biết hay không là cái vụ Đạm Tiên hiện hồn, họa thơ với Kiều, chỉ là mộng mị giữa ban ngày của cô Kiều?
- Ai nói như vậy?
- Một bác sĩ chuyên về phân tâm học, đã viết lên giấy trắng mực đen như vậy.
- Khó tin. Đạm Tiên hiện hồn về, có cả ba người thấy: Kiều, Vân, Quan.
- Nhưng ảo ảnh tập thể là một chuyện có thật. Ðó là mộng mị chung của cả ba người trẻ tuổi, hai người kia bị Kiều truyền lây ảnh hưởng bằng thần giao cách cảm.
- Nhưng chị muốn nói gì?
- Chị bị xúc động mạnh quá vì một câu chuyện chưa chắc có thật xảy ra hay không. Không tốt đâu nhé.
Liễu cười giòn mà rằng:
- Vài gờ-ram nước mắt, chắc không làm tôi giảm thọ được.
- Nếu chỉ giảm thọ thì may lắm đó. Tôi sợ không hay ở chỗ khác kia.
- Chỗ nào?
- Chị cứ bị ám ảnh mãi, cứ tin rằng sẽ không may trên đường tình, sẽ khổ, thì có thể chị hành động bất giác để ngã về hướng không may. Tôi đọc sách thuốc thấy họ nói đến một bịnh lạ lắm. Thật ra đó không phải hẳn là một bịnh, mà chỉ là khuynh hướng thôi. Có những người đứng trên cao, chẳng hạn đứng dựa bao lơn của từng lầu thứ sáu, họ nhìn xuống phố, và cứ nghe muốn nhảy xuống dưới ấy.
Xe đã tới nơi, Liễu đi mau để lấy vé và đôi bạn vô rạp.
Bữa nay họ hên quá, vì phim mới vô xuất nhì, quảng cáo chiếu chưa xong.
Ở đời có những cái “hạnh phúc” nho nhỏ mà được hưởng, cả người nhà giàu cũng lại mừng như trúng số. Chẳng hạn như đi xi-nê ở các rạp thường trực, hoặc ở các rạp lớn, vào buổi xế, mà khỏi phải đụng đầu với nửa chừng câu chuyện thì nó sung sướng y như là vừa đến trạm xe buýt là xe cũng vừa tới nơi.
Thưởng thức cái “hạnh phúc” nhiều nhứt là cô bé Liễu, cô dễ sầu cảm mà cũng dễ phấn khởi quá, chuyện rắc rối nho nhỏ cũng làm cho cô hoảng lên được mà thành công cỏn con cũng giúp cô hứng chí ghê lắm.
Nhờ vậy mà cô xem phim thời sự với một tấm lòng ăn nhịp với thời cuộc, quên mất thương vay người đời xưa.
Bích rất lấy làm kỳ cho người bạn gái của nàng, cô ta có những phản ứng thật khó hiểu, suốt buổi xem phim nầy. Bích có nghe Liễu hỉ mũi mấy lần, nhưng cái đó là cô bé mủi lòng rơi lệ chớ chẳng có cái gì lạ, lạ là mấy lần cô bé mò kiếm tay nàng và siết chặt lại trong khi trên kia không có gì cảm động, đau thương, được chiếu ra trên màn bạc cả.
Hai thanh niên thuộc hai họ thù địch, đánh nhau bằng đoản kiếm, đó là chuyện làm cho lũ con trai chúng nó nhao nhao lên bởi rất giựt gân đối với lũ nó, một thanh niên đâm vào bụng thanh niên khác, thanh niên nầy ôm bụng rồi ngã khuỵu xuống. Nếu Liễu không kêu rú lên trước mấy hình ảnh kinh khiếp đó thì thôi, chớ sao lại mò kiếm tay nàng mà siết chặt lại?
Bích không làm sao mà biết được ảo tưởng của Liễu trong buổi xem phim nầy. Liễu tưởng tượng là mình đi coi chiếu bóng với người yêu của nàng, và chính những lúc không có gì cảm động, nàng không buồn xem là những lúc mà ảo tưởng dấy lên, mạnh mẽ nhứt. Thảng có lúc nàng ý thức được rằng kẻ ngồi bên cạnh nàng chỉ là Bích thôi, nàng vẫn không hết thương mến, bởi nàng thương mến Bích qua cái bản sao thứ nhì của Lưu: anh em họ có những nét giống nhau kỳ lạ trên gương mặt.
Chị dâu với em chồng, có xung đột, có hiềm khích nhau hay không là về sau kia, khi mà cuộc sống chung làm nẩy nở ra nhiều đụng chạm nho nhỏ, chớ trong giai đoạn nầy thì họ thương yêu nhau vô cùng, nhứt là người chị hờ, chị ta thương hại người em nầy, thay cho tình thương mà chị ta chưa có được đối với vai chánh.
Những cái siết tay trong ảo tưởng còn có ý nghĩa khác hơn là biểu lộ thương mến nữa. Đó là cử chỉ trên bộc trong dâu biến thể, thương mến lẫn lộn với cái thương yêu và thương yêu lẫn lộn với sự tìm thỏa mãn xác thịt tưởng tượng.
° ° ° ° °
Xem phim đúng lúc như vậy thì ra khỏi rạp cũng đúng lúc, nghĩa là lúc đèn sáng lên để xả hơi, chớ không phải ra trong bóng tối.
Bích liếc ngang, nhìn trộm bạn thì thấy Liễu như thường, mắt mũi không có đỏ.
Có lẽ vì Liễu xem phim nầy hôm nay là lần thứ ba, niềm đau tầm ruồng đã vơi đi nhiều quá rồi. Nhưng cũng vì Liễu đã được sung sướng trong những lúc mến thương cụ thể Bích, sung sướng ấy nó giúp nàng yêu đời. Lẽ thứ nhì ấy, Bích không biết mà cũng không thể đoán được, bởi nàng không có kinh nghiệm bản thân, nàng yêu vị hôn phu của nàng và đi xi-nê với anh ấy, không hề thèm anh ấy quá, qua em gái của anh ta.
- Bây giờ đi đâu chị Bích? - Liễu hỏi.
- Ai biết đi đâu, Bích cười mà đáp như vậy.
Nàng là gái khuê môn bất xuất, chỉ có dịp đi ra ngoài kể từ ngày chồng đi hỏi và luôn luôn vị hôn phu của nàng cho sáng kiến.
- Không lẽ lại về, còn sớm lắm.
- Ừ.
- Tôi còn ghiền chị lắm.
Bích lớn hơn Liễu đến ba tuổi, gương mặt già dặn hơn, nhưng nàng chỉ ngây thơ cười ngất khi Liễu nói câu ấy, mà không nghĩ gì sâu hơn, tế nhị hơn.
- Ðể xem nào? Không lẽ lại đi dạo phố! Hay ta đi ăn kem chị Bích nhá!
Bích châu mày. Các hiệu kem là nơi mà nàng đã ngồi hàng giờ với người vị hôn phu phản bội của nàng, nó sẽ gợi lên cho nàng nhiều kỷ niệm đau thương lắm.
Tuy nhiên nàng không từ chổi. Họ lên xe, giây lát sau, xe đậu lại ở cửa sau rạp Eden và đôi bạn đi bộ một vòng mãi cho đến khi Liễu đẩy cánh cửa kiếng thật nặng của hiệu Givral, Bích mới nghe nhẹ cả người.
Năng với vị hôn phu của nàng chỉ hưởng cuộc đời theo điệu cá kèo mà thôi, chớ nàng chưa ngồi Givral lần nào như cô bé con nhà giàu nầy. Và nhờ vậy, nơi chốn nầy không phải là nơi chốn quen thuộc gợi nhớ chuyện buồn.
Ðôi bạn ngồi đối diện với nhau ở một chiếc bàn con, kiểu bàn “Đôi ta” cạnh máy nhạc và Liễu hỏi:
- Có bao giờ anh Lưu đưa chị đi xi-nê không?
- Không.
- Anh mà xấu quá! Chắc ảnh để dành xe đặng chở bạn gái chớ gì?
- Ai biết đâu. Hình như là ảnh không có bạn gái.
Ðiều nầy Liễu đã gợi cho Bích cung khai rồi, giờ nàng muốn đi xa hơn, nhưng câu trả lời vẫn y như trước, khiến cô nữ họa sĩ thất vọng quá.
Giọng Bích rất thành thật, nhưng nàng cứ nói “hình như” mãi chớ không quả quyết điều gì, khiến Liễu cứ nghi ngờ.
Nàng thọc muỗng nhỏ vào cốc kem và than:
- Rất tiếc là bữa nay không có anh Lưu!
Bích vẫn không hiểu, và đôi bạn làm thinh mà thưởng thức món kem của hiệu Tây, cốc không tanh mùi kim khí như ở một vài hiệu ta.
Nếu con gái năm 1920 nghe ca Lưu Thủy Hành Vân hoặc Tứ Đại Oán thì mơ mộng viển vông, con gái năm 1940 nghe Vọng cổ là muốn sa nước mắt thì con gái năm 1965 nhớ thương bâng quơ khi nghe văng vẳng bản “Oh! Mon Prince Chéri!”
Máy nhạc sau lưng Liễu câm lặng nãy giờ, được ai bỏ dơ-tông [44] vào và bắt đầu rỉ một điệu nhạc buồn, không buồn chết người như nhạc thời 1ãng mạn, mà buồn cái nỗi buồn nhè nhẹ miêu tả cô đơn của con người thế kỷ hai mươi.
Chịu không thấu nữa, Liễu ngẩng lên:
- Tôi cô đơn lắm chị Bích ơi!
Bích bối rối, hiểu bạn, nhưng không biết phải nói gì. Nàng không dám làm thầy đời vì chính nàng cũng nghe cô đơn, mà biểu đồng tình, sao mà nàng mắc cỡ quá. Nàng không đủ can đảm thành thật một cách trắng trợn như Liễu.
- Tôi cần một tâm hồn bạn!
Liễu lại cứ nói, vẫn một mình, không có tiếng vang nào cả.
Rối nàng lại cúi trở xuống mà ăn, trong khi Bích ngồi đó, ngẩn ngơ tự hỏi không biết cô bé nầy khuyết điểm gì mà anh nàng không bước tới. Nàng thì nàng thấy Liễu đẹp và dễ thương lắm. Nếu nàng là con trai, nàng nghĩ, nàng đã yêu Liễu rồi, không còn phải đắn đo gì nữa.
Sự thú nhận lòng mình của Liễu, nếu như do miệng một cô gái nào khác, hoặc nếu như Liễu không thầm yêu Lưu, mà Bích đoán được, sự thú nhận ấy, Bích đã cho là của một đứa con gái lẳng lơ, trắc nết, vì nàng được giáo dục theo xưa, xem sự cởi mở là hư hèn.
Nhưng mặt khác, nàng lại biết rằng Liễu chỉ mơ yêu anh nàng thôi, nên nàng quên mất rằng đó là tác phong trăng hoa. Hễ tình yêu của anh mà hướng về người thân của ta thì có khuynh hướng công nhận nó ngay, bất kỳ nó trong hay đục.
Nếu kể đến cái khuyết điểm mà Bích cố tự tìm biết, thì Liễu vẫn có một khuyết điểm chưa bổ túc được. Không, không phải là sự dè dặt về dĩ vãng gia đình của nàng, nơi Lưu đâu.
Liễu còn bé quá!
Thanh niên ta mà có học, bị Âu hóa về đủ mặt, nhứt là về bề ngoài. Ngày xưa, họ ca ngợi gái thơ bao nhiêu thì ngày nay họ mê đàn bà bấy nhiêu.
Khiếu thẩm mỹ của họ đã thay đổi vì chịu ảnh hưởng giáo dục nghệ thuật Âu châu, chịu ảnh hưởng sách vở Âu châu. Con gái vừa mới xin được thẻ kiểm tra như Liễu, con người còn lép quá, thảng hoặc đôi khi có cô dậy thì sớm, trưởng thành sớm, cũng không sao địch nổi với đàn bà.
Mùi hoa dại cỏ đồng rất thanh tao thật đó, nhưng không 1àm ngây ngất người ta như mùi Chanel số 5 được.
Tất cả nơi người con gái thơ ngây đều kém đàn bà, dướí con mắt của bọn thanh niên có học, tức không còn thuần túy Việt Nam nữa. Thân thể của họ có đẹp chăng nữa, cũng chưa đến độ tột cùng của sự đẹp. Câu chuyện ngộ nghĩnh, trẻ trung, vui vẻ, của họ có hay thật, cũng không nghe say sưa bằng những lời kinh nghiệm của đàn bà khôn ngoan. Cho đến những thủ đoạn quyến rũ, tự nhiên mà phái nữ biết, khỏi đợi ai dạy cho, con gái 18 cũng không làm sao mà thạo cho bằng đàn bà hăm lăm, chính vì không có trường nào dạy cả, phải có sống mới sành được.
Trong tình yêu, có một yếu tố mà ai cũng không đủ can đảm nói ra: đó là sự thèm muốn. Mà đàn bà gợi thèm nhiều hơn con gái mấy bực, đối với con trai.
Khi con trai trở thành ông già rồi họ mới thèm con gái, nhưng vì lý do khác hơn là trường hợp con trai thèm đàn bà vì sự khiêu gợi của đàn bà.
Sở dĩ anh con trai hăm ba là Lưu mà dè dặt được giỏi như một người đàn ông đứng tuổi, là vì sự vắng mặt của cái gợi thèm nói trên nhiều lắm, chớ con trai thì thường yêu điên dại, có đâu mà chín chắn quá mức như Lưu vậy.
Tình yêu không phải chỉ là thèm muốn xác thịt, nhưng chắc cũng không phải hoàn toàn là một tình cảm thanh cao. Nó gồm lẫn hai thứ, mà thứ trên chính là thứ châm ngòi cho lửa ái tình, chớ thứ dưới chỉ dùng để giữ lửa cho nó cháy bền lâu mà thôi.
Khắp nhân loại, không ai thú nhận như vậy cả mà sự thật nó là như vậy.
Ai có xem phim đầu của B.B. chưa? Cô ta đóng chung với tài tử thượng thặng Jean Marais, thủ một vai gái thơ, học viên kịch nghệ, si ông thầy, nhưng ông thầy không buồn ngó đến, mà chỉ mê đàn bà lớn tuổi thôi.
Ngưòi làm phim thật khéo chọn người, cô BB, thần tượng của hàng triệu con trai ngày nay, thuở ấy lép xẹp không ai buồn nhìn hết, mặc dầu đó là một cô gái “he hé đào tơ”.
Văn hào Maugham có viết một truyện ngắn kể chuyện một anh điêu khắc gia 25, si một bà già 55, chỉ vì cái “co” của bà ấy rất là lý tưởng. Đừng tưởng Maugham bịa dóc đâu. Lịch sử đã cho ta biết người tình của Ninon de Lenglos, năm mụ ấy 70 tuổi, là một con trai 28 tuổi, mà chính anh ta đã chinh phục mụ suốt mấy tháng trời mới được.
Bởi vậy trong xã hội Âu châu, người ta ít quan tâm đến chữ trinh của phụ nữ, bởi phụ nữ hóa đàn bà thật mới là điều họ thích kia mà!
Y học cho rằng phụ nữ chỉ thật trưởng thành, chỉ trổ hết khả năng thẩm mỹ của mình khi nào đã qua hai thời kỳ nầy: thời kỳ làm đàn bà và thời kỳ làm mẹ.
Và nghiệm ra, người mình cũng có một quan niệm y như Tây, ngay từ ngày xửa ngày xưa nào, cả ngàn năm nay, qua mấy câu tục ngữ: “Nhứt gái một con”, “Gái một con trông mòn con mắt”.
Ly nước ướp lạnh giúp Liễu nghe dễ chịu ra. Nàng cười hỏi Bích:
- Chị ưa phim vui hay phim buồn?
Nàng suýt gọi Bích bằng “cô” vì ảo tưởng mình là vợ của Lưu, vẫn còn mạnh.
- Em thích phim buồn.
Lạ quá, Bích cũng bị ảo tưởng ấy nên bất giác xưng “em” với Liễu. Mắt Liễu sáng lên. Mặc dầu ảo tưởng của Bích chỉ phù du, không giúp nàng bước thêm được bước nào nhưng ít ra nó cũng chứng tỏ sự ưng thuận ngấm ngầm của cô em gái của Lưu và Lưu có thể bị ảnh hưởng của em chàng.
Không có gì vui cả, nhưng Liễu lại cười giòn lên rồi hỏi:
- Sao lại thích phim buồn?
- Tôi cũng không biết sao.
Bích đã trở về lối xưng hô cũ và tiếp:
- Tôi thấy rằng buồn cũng thú lắm.
Lần nầy thì Liễu cười đã có lý! Cái lý đó là quan niệm của Bích mà nàng cho là bí hiểm, dị kỳ.
Bích tuy chỉ hơn Liễu có hai tuổi, nhưng nàng cảm nghĩ y như cô Tố Tâm năm 1930. Vì khuê môn bất xuất, nàng lãng mạn ngầm, lãng mạn theo sách vở. Hạng gái như vậy, điên vì tình, hoặc nhảy xuống hồ Hoàn Kiếm, xuống sông Bến Nghé từ trên cầu Bình Lợi, không có gì lạ cả.
Con gái ca-líp [45] của Liễu cũng lãng mạn ghê lắm, mà đây là một thứ “tân lãng mạn” chỉ sầu tình một tuần lễ thôi là đủ lắm rồi, không cần kéo dài mối sầu như nhân vật tiểu thuyết làm gì cho mệt.
Nếu Liễu mà vào nhà thương Biên Hòa, hoặc uống thuốc ngủ là vì lý do khác chớ không thể vì sầu tình, mặc dầu hiện giờ nàng tưởng tượng rằng nàng sẽ đau khổ suốt đời nếu không được Lưu yêu.
Đôi bạn trở lại chỗ đậu xe để về nhà.
Liễu tuy còn quá trẻ, vẫn khá khôn ngoan và tế nhị. Nàng đã làm một việc không đẹp mà rất hay, nàng xin lỗi bạn rồi bỏ bạn xuống trước cây xăng tại ngã tư Bát-Tơ [46] và Hùng Vương, cách nhà Lưu lối hai trăm thước chớ không đưa Bích về tận nhà, nói láo rằng mình bận một việc cấp bách lắm.
Liễu không muốn để gia đình Lưu bị mặc cảm thua sút nàng. Chiếc Simca 9 của nàng theo thời giá chỉ đáng sáu mươi ngàn thôi nhưng nó vẫn cứ là một chiếc ô-tô hạng xa xí, cái gia đình chuyên xê dịch bằng chơn và bằng xe hai bánh ấy hẳn phải khó chịu chớ không hãnh diện mà có khách ngồi ô-tô. Nếu là khách thường, có lẽ họ cũng hãnh diện đó chớ, nhưng đây là... một cô dâu “có thể” của họ, thì vấn đề đã khác xa rồi.
Liễu siết tay bạn thật chặt trước khi đôi bạn chia tay nhau, không phải siết theo lối “rua” [47] của đàn ông đâu, nàng siết theo điệu tuồng, thấy trên sân khấu cải lương, không giống Tây mà cũng chẳng phải ta, không thể tả được, nhưng quả có tình thương yêu rất nhiều trong đó.
Xong, nàng cho xe chạy thẳng lên đường Nguyễn Đình Chiểu để về nhà, qua ngã chợ Tân Ðịnh, phải đánh một vòng lớn như vậy để tránh chạy trước nhà Lưu.
° ° ° ° °
- Con Liễu là con nhà ai mà từ thuở giờ, tao không thấy nó tới chơi lần nào, rồi bỗng dưng nó thành thân dữ vậy?
Bà Phán hỏi con gái, khi gia đình ngồi lại bàn ăn.
Bích vừa mỉm cười hóm hỉnh, vừa ngước nhìn anh nàng, vừa đáp câu hỏi của mẹ:
- Bạn của anh Lưu đó má.
Bà Phán không ngạc nhiên, nhưng bà chợt hiểu cái gì, qua lối cười của con gái bà. Bà cũng mỉm cười rồi hỏi:
- Từ bao lâu rồi?
- Cũng chỉ mới quen đây thôi. Nó thân là thân với con Bích, mà nó mến từ khi quen biết với Bích.
- Con nhà ai vậy?
- Con cũng không biết nữa.
- Sao lại không biết?
Câu hỏi của bà Phán, người ngoài nghe thì cho là vô lý hết sức, bởi Lưu đâu có bắt buộc phải biết rõ tam đại của một người bạn quen sơ.
Nhưng thật ra thì không vô lý đâu. Bà Phán quan niệm theo ta, một lớp “ta” hơi kịp thời, cho phép trai gái đánh bạn với nhau, nhưng vẫn lạc hậu phần nào, là hiểu rằng lũ nó chỉ nên đánh bạn để tìm hiểu nhau hầu đi đến hôn nhơn. Mà như thế thì phải biết ““nàng” là con của ai trước hết mọi cái biết khác. Đó là điều kiện tiên quyết cho phép tiếp tục điều tra thêm, vì cha mẹ “nàng” mà hỏng thì phải xì-tốp [48] lại lập tức.
Lưu cũng quan niệm hơi hơi giống mẹ, nhưng không giống một trăm phần trăm, nên chàng bật cười và nói:
- Con đâu có cần biết rõ hết gia đạo của mọi người quen.
Bà Phán hơi thất vọng. Người của thế hệ bà, rất ham lên chức bà nội, bà ngoại. Bà vừa thoáng thấy cái may mắn ấy thì lời của người trưởng nam của bà cho bà biết rằng Liễu chỉ là một người bạn thật sự.
Bà càng thất vọng vì không hiểu sao, mà nghe bà có cảm tình với cô bé Liễu ấy ghê lắm.
Con gái không xấu xí, không xấu nết, thì mới quen biết, ai cũng thương mến họ cả, bởi họ dịu hiền vì bản chất mà cũng cố dịu hiền để ra vẻ, phương chi Liễu càng cố dịu hiền hơn bất kỳ cô gái nào khác mà bước vào nhà nầy, vì nàng có mục đích. Cảm tình của bà Phán là do lẽ đó.
- Coi bộ con nhỏ dễ thương chớ, Bích? Bà hỏi ý con.
- Dạ, dễ thương lắm.
- Nó mấy tuổi?
- Dạ mười tám.
- Tuổi Tây chớ?
- Dạ.
- Vậy tuổi ta là 19, tuổi Hợi. Thằng Lưu tuổi Ngọ, Ngọ với Hợi có xung khắc hay không?
Ông Phán, từ nãy giờ làm thnh, vụt cười ha hả lên rồi nói đùa:
- Con ngựa với con heo, cả hai con đều là thứ ở chuồng thì đồng chí lắm đó.
Cả nhà cười rộ lên:
- Chưa chi đã lo coi tuổi! Ông Phán phê bình nhẹ bà.
- Phải coi chớ! Nếu không được thì ta nên ngăn thằng Lưu đừng cho nó tiếp tục giao thiệp.
À, tiên quyết là điều kiện nầy, còn tam đại chỉ là hậu quyết thôi. Cha mẹ “nàng” tốt, mà tuổi cô cậu không hạp nhau, cũng chẳng xong.
Cả Lưu lẫn Bích đều cảm động trước thiện chí của bà mẹ thương yêu gia đình của họ. Bà Phán chỉ lo cô cậu xung khắc về tuổi tác mà thôi, chớ các cụ khác, họ còn cần cho hai tuổi thật hạp với nhau, để làm giàu làm có về sau. Bà rất muốn có dâu, và rất khoáng đạt về khoa lý dịch, mặc dầu còn tin nhảm, theo khoa ấy.
- Má đừng lo, Lưu trấn an mẹ, nó đã thân với con Bích hơn là thân với con rồi, thì nó là bạn của con Bích.
- Thì tao cũng hỏi cho biết vậy mà.
Lưu bỗng nghe thương mẹ quá. Nếu vạn nhứt chàng cầu hôn, bên ấy người ta từ chối thì kẻ đau tủi nhiều hơn hết chắc là mẹ chàng chớ không phải chàng đâu. Chàng không mặc cảm nghèo, và kẻ nào khinh chàng nghèo mà không khinh ra mặt để sỉ nhục chàng, chàng sẽ phớt đi được vì chàng khinh lại họ được. Mẹ chàng biết có đồng nhơn sinh quan với chàng hay không?
Bà có một đứa con gái vừa lỡ duyên, bây giờ mà số mạng đánh bồi thêm vào gia đình một vố nữa chắc bà không chịu đựng được.
“Không, không nên trèo đèo với Liễu”, Lưu tự nhủ thầm như vậy và nhứt định lát nữa, sau bữa ăn, không dọ ý Liễu qua lời kể của Bích như chàng đã định.
Chú thích:
[1] xì-cút-tơ = scooter: xe gắn máy bánh nhỏ
[2] camisole: áo chẽn, bó thân người
[3] tussor-shantung: một loại hàng dệt ròng bằng tơ tằm từ Sơn Đông
[4] camisole de force: áo bó không cho cựa quậy, dùng áp chế người điên
[5] ta-lông = talon: gót giày; nguyên / y ta-lông: gót giày cao đúng mức cao nhứt; đờ-mi ta-lông = demi-talon: gót cao lưng chừng, bằng nửa gót nguyên ta-lông
[6] trộm cướp như rươi: Con rươi là một loại trùng ở dưới nước giống như con ruốc, bắt về để làm mắm. Vì chúng nhiều vô số nên người ta hớt bằng vợt, đổ đầy cả xuồng hay phải dùng thùng lớn để chứa.
[7] sa-lông = salon: bộ ghế để trong phòng khách
[8] bờ-lu-din = blue jeans: quần cao-bồi, quần din, quần bò màu xanh
[9] ghi-đông = guidon: tay láy xe hai bánh
[10] goách = gouache, một loại màu vẽ tranh
[11] nốt = note: dấu nhạc
[12] phăng-te-di = fantaisie: theo trí tưởng tượng, ngoài khuôn khổ, kiểu cọ, kỳ lạ
[13] cà-vạt = cravatte
[14] ga-ra = garage: nhà để xe
[15] sô-cô-la = chocolade
[16] bê-tông = béton
[17] ba-da = basar: tiệm hàng xén, tiệm tạp hóa
[18] xì-căn-đan = scandale: sự tai tiếng, sự xấu xa
[19] ruy-băng = ruban: dải lụa hay vải dài, dùng để thắt cột trang trí
[20] mông-đen = mondaine: thuộc về xã giao, lịch thiệp
[21] Hít-cốc = Hitchcock: nhà làm phim trinh thám tâm lý nghẹt thở
[22] sà-bông = sabon
[23] cu-ly = cooly, couli: 1) giai cấp thấp nhứt của người Ấn Độ; 2) lao công, phu khuân vác ở Mỹ và các nước thuộc địa thời xưa.
[24] “mà”: vùng Sông Tiền gọi “nước lớn đầy (rồi) mà” khi nước lớn tới mức tột cùng, còn vùng Sông Hậu thì gọi là “nước đứng lớn”; cả hai cách nói đều có nghĩa là nước lên mức cao nhứt, bắt đầu ròng.
[25] cây lồng bóng: (từ câu 174 trong truyện Kiều) Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân.
[26] bi-da-ma = pyjama: áo quần ngủ, ở Việt Nam cũng là áo quần mặc trong nhà suốt nhiều thập niên
[27] tốc tốc = (nói tắc của chữ) toqué: dỡ hơi, gàn, khùng điên.
[28] bahut: tủ bahut đựng chén dĩa, ly tách
[29] rua= abat jour: những sợi dây tua
[30] mô-đen = modèle: theo mốt, theo kiểu mẫu
[31] duýp = jupe: váy đầm, củng
[32] din = jeans, xem chữ bờ-lu-din
[33] Braque = Georges Braque: họa sĩ Pháp (1882) chuyên vẽ lập thể và tĩnh vật
[34] bíc-níc = picnic: cuộc đi chơi có ăn cơm ngoài trời, bữa cơm ngoài trời
[35] doan = joint: (nghĩa bóng): mánh khóe, bí quyết; (nghĩa đen): bộ phận tiếp nối; vòng đệm kín
[36] godautre = Pháp-hóa thành ngữ “gõ-đầu-trẻ”, để chỉ thầy/cô giáo dạy tiểu học
[37] vết-pa = vespa: một loại xe gắn máy bánh nhỏ, sản phẩm của Ý.
[38] việt-vị: từ ngữ dùng trong trận banh, tiền đạo vượt qua tất cả hậu vệ địch trước khi được giao banh.
[39] cơi = làm rộng ra, làm dài ra
[40] cua = cours: lớp hay khóa học - cúp cua = couper le cours: trốn học
[41] rốc = rock: nhạc rock
[42] ăng-vô-gơ = en vogue: đang thịnh hành
[43] le = l’air: bộ, dáng - lấy le: làm bộ, làm tàng
[44] dơ-tông = jeton: thẻ có dạng đồng tiền để bỏ vào máy
[45] ca-líp = calibre: hạng, thứ, loại; độ lớn của lòng súng
[46] Bát-tơ = Pasteur
[47] rua = bonjour: bắt tay chào
[48] xì-tốp = stop: ngưng, ngừng lại.
Sưu tầm: casau
Nguồn: Nguồn: binhnguyenloc
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 7 năm 2012