Phần 2
Phần 2
êm nay có trăng, cái hành lang đưa từ lầu trong ra buồng nhỏ của Lưu, cũng là cái sân thượng của nhà nầy, có để vài chậu bông, và cây cảnh để tạo không khí hoa viên.
Mà đêm trăng thì con gái cô đơn và khuê môn bất xuất như Bích không bỏ qua thưởng trăng nơi sân trong ấy được.
Bích nhắc ra đó bốn chiếc ghế sắt nhỏ chế tạo cho trẻ con, mặt ghế đan bằng dây nhựa plastic nhiều màu, loại ghế nầy rất thấp và rất nhỏ, để ở cái sân hẹp ấy, không choáng chỗ bao nhiêu.
Nhưng bà Phán còn bận coi nhà vì hiệu ba-da chưa đóng cửa, còn ông Phán thì đi nằm liền vì ông đau dạ dày, ăn rồi no hơi, ngồi nghe mệt.
Thành thử chỉ có hai chiếc ghế là được sử dụng.
Chậu hoa sói nhỏ xíu nhưng lại nặc nồng hương, khiến Lưu khó chịu, rinh nó để vào trong nhà, rồi lại sợ cha chàng khó chịu, bưng tuốt chậu ấy ra hàng hiên trước, cũng có mấy chậu cây cảnh nhỏ để biến hàng hiên ấy thành sân thượng thứ nhì.
Trở ra sau, chàng nói với em:
- Hương phải chỉ thoang thoảng thôi, em không nghe khó chịu hay sao?
- Nghe, nhưng em không biết làm sao để tránh.
- Hoa sói hương mạnh quá, làm ta nhức đầu.
- Nhưng nguyệt-quới hương cũng mạnh sao lại nghe dễ chịu hả anh?
- Là tại nguyệt-quới cây lớn, để trong nhà không được như sói, mà hễ nó ở xa thì ta chịu được.
Lưu ngồi lại với em rồi cũng ngắm trăng như em. Trăng Sàigòn, chỉ được vài người hiếm hoi biết đến mà thôi. Ða số, không có mảnh trời nào hết để mà nhìn lên. Một số người bận mê đèn màu các hộp đêm.
Mặc đầu vậy, trăng vẫn làm đỏm như thường, giống hệt một người biết tư trọng, ở trong nhà một mình cũng sạch sẽ từ thân thể lẫn tâm trí.
Ðêm nay cô Hằng làm dáng bằng mấy sợi mây trắng mỏng như một chiếc khăn ê-sạc [1] bằng lụa Cachemire thành thử không có cành tre để núp sau đó, nàng vẫn hấp dẫn như thường.
Cả hai anh em đều làm thinh, Bích bùi ngùi nhớ lại con trăng năm ngoái của nàng, con trăng có đôi, à không, con trăng được một nàng có đôi ngắm nó, con trăng ấy sao mà như là đẹp hơn, vui hơn nhiều. Chỉ mười hai con trăng qua, nhưng nghe sao như xa lắm rồi cái thời “trăng sáng vườn chè” ấy!
Nỗi buồn của nàng không thấm thía lắm, vì loại thuốc an thần mới đã giết chết nó gần hết rồi. Và nhứt là có lẽ nàng đang vui dạ vì một cuộc tình duyên mới, không phải của nàng mà của người anh thương mến của nàng.
Người phụ nữ tấm lòng họ to lớn lắm và tưởng người đàn ông nào cũng nên quí các bà mẹ, các người chị, các đứa em gái, mà cả các cô gái người dưng nước lã nữa vì phụ nữ họ biết vui trước hạnh phúc của người khác, tức họ có tình thương bao la như khoảng trời rộng trên kia.
Phụ nữ họ hay ghen, nghĩa là họ ích kỷ, nhưng họ chỉ ích kỷ trong độc một trường hợp thôi. Đừng ai động tới cục yêu của họ, thì họ vui mừng, sung sướng hộ cho mọi người, sung sướng sâu đậm y như sung sướng trước niềm vui của họ vậy.
Bích hình dung ra cảnh đêm trăng như thế nầy mà ngồi đây là ba người, người thứ ba là chị dâu của nàng mà cũng đồng thời là một người bạn gái của nàng, người ấy nàng chỉ mới quen đây thôi, mà đã nghe thương mến nhiều lắm.
Anh con trai ngồi bên cạnh Bích đang tức giận các nhà bác học họ cứ nhắc mãi rằng mặt trăng chỉ là một quả địa cầu chết, chàng biết nhưng quên đi, nay bị báo chí lập đi lập lại mãi cái sự thật không nên nói ấy làm cho lòng chàng hết thơ mộng được dưới ánh trăng.
Mặc đầu vậy, con người muôn thuở vẫn lấn được con người khô cằn vì khoa học, nên chàng lại nghĩ tới một con trăng thứ nhì, một “ông giăng của nhà ai” ở trong “Bà Chiểu”, đầu cầu hội đồng Sầm, ông giăng ấy không biết có được ai đang ngắm hay chăng?
Nếu ông giăng ấy có khả năng làm trại tiếp vận như vệ tinh Telsa, và nếu chàng có máy, chàng sẽ đánh thử lên đó một luồng điện vô tuyến xem luồng điện có được thâu nhận hay là không.
Có, có người ngắm ông trăng ấy và cũng đồng ý nghĩ ngộ nghĩnh về cái luồng điện ấy y như chàng, người ngắm thứ ba đang ngồi trên đầu rào trụ sứ để hồi tưởng lại cái đêm mà nàng suýt “được” cầm tay, cái đêm hồi hộp đầu tiên của một người con gái vỡ lòng yêu, nhưng sự hồi hộp không tiến đến độ nghẹt thở bởi người con trai đã bỏ cuộc một cách bất ngờ.
Ai tập sáo ở đâu đây và đang thổi bản Dạ khúc với những nốt lợ và những tiếng tắt nghẹn nửa chừng, nhưng người nhạc công vụng ấy cũng đủ làm cho Bích bâng khuâng sầu nhớ, nhưng biết phận nàng đã xong rồi, ít lắm là ở cái giai đoạn nầy, nên nàng nghĩ tới niềm sầu nhớ của người bạn gái mới, đường Hàng Thị. Nàng gọi:
- Anh Hai nè!
- Gì?
- Chị Liễu ấy cô đơn lắm!
- Vậy à? Nhưng chắc em chỉ tưởng tượng như vậy thôi, chớ còn...
- Không... chính chỉ thú nhận với em là chỉ cô đơn.
Lưu cười rồi nói:
- Có những người thích tỏ ra mình đặc biệt hơn người khác ở điểm nào đó, có người nói phách về đủ thứ tài giỏi của họ, và trái lại có người lại thảm kịch hóa thân phận của họ. Cô đơn là một lối thảm kịch hóa thơ mộng hơn hết, làm cho họ trở nên hay ho hơn, đáng chú ý hơn.
- Không, chơn thật hay giả dối đều không che giấu được vì giọng người luôn luôn tố cáo họ. Chính em đã nghe giọng chị ấy.
- Ừ, cũng có thể là nó chơn thật.
- Nhưng không phải chỉ cô đơn về tình bạn đâu...
Lưu không nói năng gì và Bích phải giải thích rõ hơn làm như anh nàng ngốc lắm:
- Chỉ cô đơn về tình... yêu.
- Nó nói rõ như vậy à? Lưu ngạc nhiên hỏi vặn.
- Không. Nghĩa là rõ, nhưng chỉ không có nói hẳn ra. Em hiểu giữa lời của chỉ.
Lưu lại làm thinh, khiến Bích tức giận lắm. Nàng định mặc kệ hai người nầy, chính nàng còn khổ hơn Liễu nhiều lắm, mà có kẻ nào thương vay cho nàng đâu, trừ người trong gia quyến nàng.
Nhưng lòng tốt của một người con gái giàu tình thương cứ xui nàng thài lai:
- Chỉ cô đơn về tình yêu và đang mơ yêu.
Lưu vẫn cứ làm thinh. Bích nổi giận xẳng giọng hỏi:
- Sao anh cứ không nói gì hết vậy?
Lưu cười hiền lành, đáp:
- Thì em đang nói, và anh đang nghe.
- Anh nghe mà không hề cho một tiếng vang, nghĩa là anh nghe một cách thờ ơ.
- Không, em nói hay lắm đó chớ.
- Em không cần được anh khen giả dối. Em nói không thể hay được bởi đó là những lời thông thường. Hay hay chăng là câu chuyện kìa.
- Câu chuyện của em cũng hay lắm: một người con gái cô đơn và mơ yêu. Hay như tiểu thuyết.
- Anh lại đùa và mỉa mai.
- Nào anh có đùa, có mỉa ma gì đâu.
- Chuyện là chuyện của anh, mà anh làm như là chuyện của em.
- Sao lại là chuyện của anh. Chuyện của Liễu kia chớ.
- Nhưng chị ấy là bạn của anh.
- Nó cũng là bạn của em, sao em không bảo đó là chuyện của em.
- Tức chết đi thôi. Chỉ mơ yêu anh đó.
Lưu lặng thinh không phải vì chàng quá sung sướng hay giả vờ ngạc nhiên. Chàng hơi thoáng thấy rằng Bích muốn làm áp lực. Và chàng đang tư lự, tự hỏi không biết thái độ của Bích có bị yêu cầu xa xôi nào của Liễu chi phối hay không. Chàng thích tự do quyết định và rất sợ một sự can thiệp của đệ tam nhân.
Bích hét hơi to, hét xong, hả giận, nàng bình tĩnh trở lại, và không hiểu sao, lại nhớ đến không khí Givral hồi chiều. Nàng thấy Liễu và có ảo tưởng như là Liễu đang ngồi đây hiện giờ, trước mặt nàng, y như hồi chiều.
Vui vẻ, nàng hỏi Lưu:
- Anh có ăn cơm, hoặc uống rượu, hay giải khát ở Givral hay không?
Lưu ngạc nhiên lắm trước câu hỏi không ăn nhằm gì với câu chuyện suýt làm cho anh em họ gây gổ nhau vừa rồi. Chàng nhìn sững Bích, ngỡ em gái của chàng sắp hóa điên trở lại, nhưng vẫn đáp:
- Có.
- Với ai?
Lưu bật cười mà rằng:
- Em hỏi y như mật thám điều tra. Biết chi tiết để làm gì mà hỏi tỉ mỉ dữ vậy?
- Em xin nói rõ thêm “Anh có vào đó với bạn trai hay bạn gái?”
- Bạn trai.
- Anh xấu lắm, không bao giờ đưa em tới đó hết, thành ra em thành nhà quê quá, trước mặt chị Liễu.
- À, giờ anh mới hiểu, té ra Liễu nó đưa em vô đó hả?
- Ừ, hồi chiều nầy. Chỉ bảnh quá.
- Ai có tiền là vào đó được chớ bảnh cái khỉ khô gì.
- Nhưng cỡ em có tiền, em cũng không dám vô đó.
- Ăn thua ở điểm quen hay không. Có lẽ nó thường vào đó với bạn hữu nó, hoặc với cha mẹ nó. Em sẽ dám khi nào em quen.
- Như vậy mới xứng đáng là vợ của ông luật sư.
Lưu cười ha hả rồi chế giễu em:
- Vợ một ông luật sư phải dám vô Givral?
- Phải dám tự ý, khỏi phải đợi ai hướng dẫn, vào những nơi công cộng sang trọng.
- Ai cũng dám hết, miễn là quen vô ra các nơi đó, như anh đã nói.
- À, anh nghĩ sao?
- Anh nghĩ rằng hồi chiều nầy chắc Liễu trả tiền.
- Hổng phải vậy! Anh nghĩ sao về những điều... về nỗi lòng của chị Liễu đối với anh?
- Anh rất hãnh diện.
- Chỉ có thế thôi à?
- Còn nữa chớ! Anh muốn biết tại sao em lại băn khoăn hơi quá về nỗi lòng của Liễu, và anh muốn hỏi em xem nó có yêu cầu em điều gì hay không?
- Không, tuyệt nhiên không! Con gái, ai người ta lại yêu cầu như vậy. Nếu chỉ yêu cầu, em đã coi chỉ ra gì đâu và đâu có nói với anh cái gì từ nãy đến giờ. Vậy anh hãnh diện theo kiểu mấy thằng 1ấc khấc, chúng nó khoe rùm trời là được con nầy mê, con kia si?
- Đâu có. Em dư biết tánh anh chớ.
- Ừ, anh không khoe, như anh chỉ hãnh diện rồi thôi, thì cũng hơn gì lũ nó.
- Chớ em muốn bắt phải thế nào?
- Phải nói rõ tình cảm của anh đối với chị ấy.
- Nói với ai? Nói với nó à?
- Không, nói với em.
- Con nhỏ nầy độc tài thật. Mầy muốn làm quyền trong nhà nầy hả?
- Không, nhưng em có quyền, vì chị Liễu cũng là bạn của em.
- Quyền gì?
- Quyền buộc anh dứt khoát. Bộ anh tưởng khi khổng khi không người ta yêu anh hay sao? Hẳn anh đã có lời nào, hoặc cử chỉ gì...
Lưu giựt mình, sợ hãi. Trách nhiệm của chàng đã rõ rệt, không chối cãi được qua luận điệu của em gái chàng. Ðúng là khi khổng khi không, không cô gái nào, cho đến cả những cô gái xấu xí nhứt thế gian, lại đi yêu chàng.
“Chưa chi mà đã có trách nhiệm rồi đó! Lưu than thầm. Mình dè dặt, thật là đúng lý trí. Khổ lắm, cái chuyện lòng... thòng của loài người. Cho đến em gái của mình mà còn gài mình vào cái rọ trách nhiệm như vầy, huống chi là Liễu, là dư luận!”
Bị đẩy vào chơn tường, chàng làm lành lại với Bích:
- Ừ, em có quyền biết, và anh nói đây. Anh cảm tình với Liễu rất nhiều, và hơi hơi yêu Liễu nữa.
- Hoan hô! Vậy anh còn đợi gi?
- Đợi cho tánh cách hơi “hơi” trở thành “rất”.
- Nếu nó không thành “rất” được?
- Thì thật là phiền.
- Ừ, phiền. Bởi chỉ đã yêu anh nhiều lắm rồi đó.
- Tại nó vội yêu quá. Anh chưa hề tỏ tình, hoặc nói cái gì cho nó hiểu rõ là anh hơi hơi yêu nó.
- Em nhứt định không tin anh.
- Nhưng cũng chưa có gì đổ vỡ. Trời chưa sập, sao em vội làm rầy.
- Đợi trời sập rồi, thì em còn làm rầy sao cho kịp nữa.
Cả hai anh em nhà nầy đều bị con ngáo ộp “Lỡ duyên” dọa nạt thường xuyên nhưng phản ứng của họ lại trái ngược nhau: người anh thì dè dặt còn cô em lại nóng nảy, tựu trung cũng do thiện căn của họ chi phối thái độ họ.
° ° ° ° °
“Ông giăng” thứ nhì lên cao lắm rồi. Ðây là mùa trăng “tới”, cái mùa trăng mà Lưu đã đưa ra để an ủi Liễu khi Liễu trách chàng không đến chơi để hai người cùng thưởng trăng với nhau.
Mùa trăng đã tới, đã gần tàn mà người con trai ấy cũng vẫn chưa đến thêm bước nào cả.
Liễu ngắm trăng suông để nhai mối tình suông của mình, nó không đắng một vị đắng dễ ưa như vị đắng của trái khổ qua, không cay vị cay thú vị như vị cay của mứt gừng, nó làn lạt làm sao ấy, nhai mãi rồi không muốn nuốt nữa mà nhả đi thì lại cứ tiếc.
Yêu đơn phương không thể được. Có thể yêu trong sạch, trong tinh thần, nhưng vẫn phải song phương. Cái đối tượng của tình yêu không thể là mặt gỗ sơn đen đặt dưới ánh nắng. Nó phản chiếu lại những tia của thứ tình cảm đặc biệt ấy, nếu đối tượng ấy không được là mặt gương, một mảng nước, thì tệ lắm cũng phải là một món đồ màu trắng có tánh cách cho dội lại phần nào tình yêu mà nó bị tạt, chớ không dám nói là nó thu nhận nữa.
Liễu bắt đầu dậy thì không sớm lắm như nơi vài cô bé khác và mãi cho tới giữa năm nàng mười bốn tuổi, nàng mới có kinh lần đầu.
Nhưng thời kỳ dậy thì của nàng thật là trơn tru, không hề bị trục trặc vì biến chứng nào khác. Thế nghĩa là, theo y học, nội hạch sinh lý của nàng tốt lắm, không cần bắt đầu rồ máy quá sớm mà chỉ cần máy chạy đều.
Và vì máy chạy đều nên bộ máy đã được "rô-đa” [2] xong xuôi cả rồi. Ðã được “rô-đa”, động cơ có sức mạnh tối đa.
Khi rời “ông giăng” Bà Chiểu để đi nghỉ, Liễu không còn mơ tưởng tới Lưu một cách trong sạch nữa. Nàng lâm vào tình trạng của Lưu sau cái đêm mà chàng đã không dám cầm tay Liễu, cố trong sạch nhưng sau đó lại phải nghĩ bẩn.
Đã bảo tình yêu gồm thêm một yếu tố thứ nhì, ngoài yếu tố tình cảm, yếu tố mà không ai có can đảm thú nhận vì sợ người ta khinh, mà kẻ không sợ ai khinh cũng nín đi, vì sợ làm vẩn đục một thứ gì cao nhã.
Yếu tố thứ nhì ấy luôn luôn đến với kẻ yêu, mà nhứt là kẻ mơ yêu, nó hành hạ kẻ ấy chớ không mơn trớn dịu nhẹ như là tình cảm đâu.
Lắm khi nó làm cho kẻ ấy đến hóa điên lên chớ chẳng vừa. Chính Liễu đang muốn hóa điên đây. Nàng nhứt định thay bực đổi ngôi, và chính nàng chinh phục Lưu chớ không đợi chờ sự e dè con gái nữa.
Ngoài ra, nàng sẽ bất kể tương lai, được Lưu cưới hay không, nàng cóc cần. Phải yêu cho được, và được yêu mới xong.
Liễu thấy hy vọng hôn nhơn mong manh quá. Chắc là Lưu bị mặc cảm, nàng đoán được điều đó, khi nhớ lại gia đình chàng, và nhứt 1à nhớ lại hình ảnh còn mới ràng ràng hồi chiều nầy, hình ảnh của một cô gái muốn làm đẹp, tuy cũng đẹp, nhưng hơi quê quê, mà y phục sang nhứt của cô ấy cũng xấu quá.
Nàng thương gia đình ấy chớ không khinh. Nhưng mặt khác, nàng cũng linh cảm được rằng cha mẹ nàng sẽ không có được ý tốt như nàng đâu.
Không, nàng không hờn Lưu nữa, vì thấy rằng Lưu có lý mà mặc cảm như thế.
Nhiều cô gái khác, không bừa bãi mà vẫn phải yêu liều, chắc cũng đồng trường hợp của Liễu chăng? Nhiều cô gái, không lẳng lơ, không quá quắt, vẫn cả gan bắt xác con trai, chắc cũng đồng cảnh ngộ như Liễu chăng?
° ° ° ° °
Bích sống theo nếp sống mà Tây gọi là “Conformisme” [3], nếp nầy, ta và Tây cũng đều giống nhau, là giữ lễ độ xã giao theo thường tình chớ không tiền phong như hạng nghệ sĩ và bạn trẻ bây giờ.
Vì vậy mà nàng đi thăm trả lễ Liễu trong tuần, cách đó bốn ngày, với một món cây nhà lá vườn.
Cây nhà lá vườn chỉ là một lối nói thôi, chớ nhà nàng đâu có cây, đâu có lá. Cây lá là xa xí phẩm thượng thặng của dân các thành phố lớn mà chỉ có bực triệu phú mới chơi được thôi.
Món quà ấy là mứt gừng kiểu nhà quê, làm theo cách cổ truyền là để y nguyên ảnh gừng lớn với những nhánh của nó trông giống như những ngón tay cùi, chớ không phải xắt ra từng sợi nhuyễn, nấu cho bớt chất cay như ngày nay người ta làm bán đầy chợ.
Kiểu mứt gừng nhà quê nầy, nàng học làm với bà ngoại nàng, biết rằng riêng nó, nó không đáng giá gì đối với Liễu, nhưng Liễu có thể thưởng thức tấm lòng của nàng giầm trong cách pha chế mứt, giầm chung với đường và một chút vị hương.
Bích tới chơi nhà bạn một sáng chúa nhựt vào hồi 10 giờ, theo phép lịch sự thì sai, vì không nên tới thăm ai vào buổi sáng, nàng biết vậy, nhưng sợ buổi chiều Liễu đi xi-nê, đi thăm bạn, hay đi dạo phố thì không thể gặp được Liễu.
Trên xe nàng tưởng tượng đến sự mừng rỡ của cô bạn mới của nàng, và đôi bạn sẽ ra sau vườn nhà mà tâm sự với nhau cho tới lúc gần giờ cơm trưa.
Nhưng nàng phải thất vọng vì Liễu đang có khách. Nàng muốn quay về, đợi ngày khác hãy đến nhưng không kịp nữa vì Liễu đã trông thấy nàng và chạy ra cổng để tiếp bạn.
- Chị cứ vào chơi. Anh ấy cũng chỉ là một người bạn thôi chớ không phải khách khứa gì đâu.
Vào tới buồng khách, thấy người bạn trai của Liễu, Bích muốn ra về ngay. Hắn để tóc dài, mặc áo sơ-mi ca-rô [4] bỏ ngoài, quần Texas, con người bấm ra sữa, mà miệng lại ngậm điếu thuốc, không buồn lấy ra khi chủ nhà giới thiệu hai người với nhau.
Bích thật không ngờ mà Liễu có bạn ca-líp hạ cấp như vậy. Bỗng dưng cảm tình với Liễu bị sụt thật lẹ nơi nàng, y như là nước trong một hình pha lê chế tạo tại Chợ Lớn, chất pha lê xấu, vô cớ nứt rã đáy thình lình, nước chứa trốn đi trong nháy mắt.
Bích không hề hay biết rằng trong xã hội ta hiện nay cả thanh niên có học, con nhà, vẫn ăn mặc bê bối như vậy, và đinh ninh rằng đó là một tên du đãng nào.
- Chị biếu em gì đó?
Liễu mỉm cười, trỏ bằng mắt và bằng một cái hất hàm thật thoáng qua, chiếc gói mà Bích vừa đặt lên bàn rồi hỏi bạn như vậy.
Bích rất ngạc nhiên trước lối xưng hô kỳ lạ nầy, sự ngạc nhiên không bộc lộ, nhưng Liễu vẫn thấy được và cô bé tinh ranh nầy rất hài lòng mà gặp được cái phản ứng nhỏ nhoi ấy nơi Bích.
Liễu quen miệng xưng em với tất cả mọi người bạn của nàng, chỉ riêng với Bích, nàng mới xưng “tôi” mà còn có ý muốn gọi Bích bằng “cô” nữa là khác.
Lối xưng hô mới lạ hôm nay của nàng nằm trong một chương trình, một kế hoạch tổng quát, trong đó có người bạn trai mà nàng nhắn cho tới đây thăm nàng và nài nỉ đến mỗi chúa nhựt với lại mỗi đầu hôm.
Anh Nhựt nầy là bạn đồng lớp của nàng và nàng đã nhận rằng hắn là người si nàng nhứt trong lũ bạn trai cùng lớp. Hắn chỉ si ngầm thôi vì chưa hiểu Liễu nên chưa bao giờ dám “cua” [5] nàng cả. Liễu tinh nghịch đôi khi dữ tợn, mà nghiêm trang thì cũng đúng mực nghiêm trang, khiến hắn ngán, chưa dám nói gì cả.
Thình lình cách đây bốn hôm, hắn bỗng dưng đang theo dõi buổi phát thanh cuộc mở số kiến thiết trong máy thu thanh và nghe cô xướng ngôn viên đọc lên con số trúng độc đắc trùng với số của một vé của hắn, cô xướng ngôn viên ấy là cô nữ sinh viên đẹp nhứt lớp, nhứt trường, và con số ấy là: “Anh Nhựt, sao từ thuở giờ anh không tới nhà em chơi?”.
Nhựt không nhát gái nhưng hắn đứng chết sững rất lâu rồi bối rối hắn ấp úng đáp:
- Ơ... à... hơ... ừ... tôi sẽ đến... thăm chị.
- Mà cấm kêu em bằng chị đa nhé! Gọi nhau bằng tên có phải “văn minh” hơn không?
- Vâng, tôi sẽ tới thăm Liễu.
- Tối nay nhé!
Nhựt lại há miệng, trố mắt mà nhìn người bạn đồng song của hắn, không sao tin được rằng hắn đang sống giữa ban ngày vì sự may mắn nầy lớn quá, giống chuyện chiêm bao quá.
Rồi giây lát sau, cái nhìn của hắn lại mang hơi hướng ngờ vực và sợ hãi, hắn không biết sợ cái gì, nhưng cứ nghi nghi rằng Liễu chế giễu hắn, hoặc định cho hắn vào tròng để bọn con gái chúng nó cười với nhau trên đầu hắn.
- Tối nay nhà em có nấu chè nhãn, nhưn hột sen theo lối Huế, mà nghe bà cụ của anh là người gốc Huế, nhưng anh lại chưa về quê ngoại lần nào nên em muốn giúp anh khỏi mất gốc, bằng bữa chè ấy.
Cả lớp, ai cũng nói đến bà cụ ưa hút những điếu thuốc Cẩm Lệ rất dài và có cái tên còn dài hơn là điếu thuốc nữa, bà mẹ của Nhựt mà thân phụ hắn đã cưới thuở ông ấy du học ở Huế, cách đây hăm lăm năm.
Năm đó, không hiểu sao, học sinh trung học của các tư thục Sàigòn lại phát động phong trào đi du học ngoài Huế, một phong trào rất là khó hiểu bởi trung tâm văn hóa của Việt Nam thuở đó là Hà Nội, còn trung tâm thương mại là Sàigòn, không có lý do nào thúc đẩy cuộc đổ xô vô lý về cố đô Việt Nam cả.
Phong trào ấy đã tạo ra nhiều gia đình chồng Sàigòn vợ Huế, chưa bao giờ thấy ở miền Nam nầy.
- Hay lắm! Má tôi cứ nhắc mãi món quà ngọt đó, nhưng bà không buồn cho nấu vì bà chê nhãn miền Nam mỏng cơm lắm, nấu chè ăn không ngon.
- Chính vì em được một loại nhãn dầy cơm không kém nhãn Huế, nên em mới bày trò chè nhãn nầy.
- Loại nhãn đó ở đâu mà chị tìm được?
- Lại chị nữa. Biểu kêu bằng tên mà!
- Vâng lịnh.
- Nhãn Bà Rịa chớ cũng chẳng ở đâu xa, nhưng ngoài ấy cũng chỉ có một cây nhãn đặc biệt ấy thôi, quí lắm đó.
- Nhưng có nhưn hột sen chớ?
- Cố nhiên, nếu không, làm sao mà giống chè nhãn Huế được.
- Hoan hô! Vậy tối nay tôi sẽ đến thăm Liễu và thăm chè. Xin cho địa chỉ.
Liễu sắp đặt tài tình như một người đàn bà khôn ngoan và nhiều kinh nghiệm, khiến cuộc mời khách của nàng không còn gì bí mật và long trọng cho khách sợ cả, trái lại nó rất tự nhiên trong lối xử thế giữa bạn bè cùng lớp, ổn quá, tròn trịa quá sức.
Nếu nàng không nài nĩ người con trai si tình nầy tới chơi thường bữa, chắc hắn cũng cố lò mò tới, và hắn đến đây hôm nay là lần thứ tư rồi, ba lần trước, hắn vào đây ban đêm.
Bích suýt quên đáp lại câu hỏi của bạn, vì nàng bận nghĩ lung tung, nhứt là bận ghen. Vâng, nàng ghen giùm cho anh nàng, ghen với tư cách trung gian, gián tiếp, nhưng cũng ghen mãnh liệt lắm.
Không phải Bích quá theo xưa như các cụ, thấy con gái đánh bạn với con trai là nghĩ quấy, nhưng không hiểu sao, nàng cứ nghe như là Liễu không có quyền có bạn trai nữa, từ ngày nàng tin rằng Liễu và anh nàng thầm yêu nhau.
Mà cái anh con trai nầy coi bộ là khách quí, khách thân đây, chớ không thuộc loại tạp khách chút nào vì hắn đang xem một tập ảnh của Liễu.
Bích giựt nẩy mình khi nghe bạn hỏi như vậy, rồi ấp úng đáp:
- Một chút quà nhà quê.
- Quà nhà quê? Hay lắm. Chị mới về quê?
- Không, quà tôi làm nhưng theo lối nhà quê.
- À, em quên hỏi chị sanh đẻ ở đây, hay ở tỉnh?
- Ở tỉnh, cố nhiên.
- Sao lại cố nhiên?
Bích bối rối không đáp được, chỉ cười trừ thôi. Thân phụ nàng là công chức đã được thuyên chuyển từ tỉnh nầy sang tỉnh khác, mãi cho đến lúc gần về hưu mới chạy chọt xin về Sàigòn.
Vâng, ngày nay người ta thích hưu trí ở Sàigòn hơn là ở làng như ngày xưa, vì thôn xóm bất an.
Nàng cứ tưởng ai cũng thế, hơn nữa, cứ ngỡ Liễu cũng cùng địa vị với nàng, tức con của một công chức bực trung.
Bích bối rối vì chợt nhận ra mình đã nói lên hai tiếng “cố nhiên” ấy một cách hết sức vô lý, và đồng thời nàng cũng hơi buồn tủi vì sự thật bỗng xuất hiện cùng một lúc với cái chợt thấy kia, sự thật là Liễu không phải là người đồng đẳng với gia đình nàng.
Anh con trai mặc quần Texas ống tròn như hai ống tre và nhầu nát cả, đứng lên, rồi bước lại bàn, tự nhiên mở gói quà ra làm như là chủ nhà, vừa mở hắn vừa nói:
- Để xem chị Bích biếu quà gì mà gọi là quà nhà quê.
Cái gói, bên ngoài là giấy màu hồng, loại tờ lớn, bán cho học trò bao tập. Giấy hồng bọc một cái bọc bằng nhựa trong suốt, khiến cả hai đều thấy được ngay những ảnh gừng còn nguyên vẹn.
Nhưng là dân đô thị lớn, con nhà giàu, lại thiếu óc tò mò, cả hai đều chưa hề thấy ảnh gừng lần nào cả, những ảnh gừng nguyên như thế nầy có bán khắp chợ đô thành, mà họ thì không bao giờ đi chợ, cũng không bao giờ xuống nhà bếp.
- A rong bể. Nhựt reo lên!
Cho đến Bích cũng bật cười, chớ không riêng gì Liễu. Quả ảnh gừng giống hệt một cây rong bể, thứ vẽ trong sách, chớ không phải thứ thật, bởi rong bể thật mỏng lắm, và mảnh mai lắm, chớ đâu có mà mập ú và có bề thế lực lưỡng như ảnh gừng.
- Con mắt họa sĩ có khác! Liễu nói đùa sau trận cười, ở đâu anh Nhựt cũng thấy toàn các mẫu tranh vẽ, y như là thầy phù thủy thấy ma khắp nơi, và y sĩ thấy vi trùng ngay cả ở miệng chén ăn cơm.
Em thì em đoán đó là mứt vì nếu vẫn không phải là thức ăn có tẩm đường, chị Bích đã không bỏ nó vào học nhựa trong cho khỏi dính giấy gói. Nhưng ai lại làm mứt với rong biển bao giờ.
- Có chớ, Nhựt cãi, nghĩa là rất có thể có. Các cô thì bất kỳ thứ gì các cô cũng làm mứt được hết. Tôi có một người chị họ, chị ấy làm tới mứt cùi mít nữa. Dầu sao những miếng mứt nầy mà vẽ ra thì hay lắm.
- Ăn, hẳn phải hay hơn. Liễu cãi, nàng tháo sợi dây cao su cột cái bọc, rồi thò tay vào đó rút ra một ảnh gừng rồi cắn một miếng thật lớn.
- Ý! Bích kêu lên.
Nhưng Liễu chưa kịp ngạc nhiên vì tiếng kêu ấy và Bích chưa kịp giải thích gì thì cô chủ nhà tham ăn đã kêu, còn to hơn Bích nữa:
- Trời ơi, cay xé họng. Chị Tư ơi, cho một ly nước lạnh mau lên.
Bích cười ngất và quên ghen.
- Gì đó, Nhựt hỏi.
Nhưng Liễu đã đứng dậy chạy đi, vì đợi nước không được nữa, Nhựt hỏi Bích:
- Mứt gì đó chị?
- Mứt gừng, nguyên ảnh.
- Hèn chi. Nhưng ảnh là gì?
- Ảnh là củ. Người ta không nói củ gừng mà nói ảnh gừng.
- Hay quá, bữa nay tôi học được tới hai thứ ảnh - cũ. Và nhà quê làm mứt gừng nguyên ảnh.
Liễu đã xoa dịu lưỡi bằng nước lạnh, nhưng trở ra đây nàng vẫn còn hít hà và lau nước mắt sống bằng khăn mu-soa [6]. Nàng nói:
- Còn cay hơn cà-ry chà-và nữa?
- Không cay hơn, Bích cải chánh, nhưng ăn cà-ry chà, chị đã biết trước rằng nó cay, còn trong trường hợp nầy chị đang chờ đợi một vị ngọt, bùi, vân vân... nên mới...
Nhựt đứng lên và nói:
- Tôi xin phép về, kẻo tôi thấy Liễu chảy nước mắt, tôi lại muốn vẽ chơn dung Liễu.
Lối xưng hô thân mật của người khách nầy lại khiến Bích nghe khó chịu trở lại. Nhưng được cái là hắn xin về thì cũng đỡ phiền.
Nàng thật tình nói:
- Anh ở chơi chớ. Tôi cũng sắp về đây. Tôi rất phiền mà đã vô tình quấy rầy anh.
- Ðâu có, tôi tới đã lâu rồi, mời chị cứ ở, và tôi cũng xin phép chị.
Liễu xin lỗi Bích rồi tiễn khách, không quên nói to:
- Tối nay hay tối mai, anh tới chơi nhé.
Hai người còn nói vài câu tại cổng, khiến Bích lại càng ghen hơn, vì nàng không nghe được họ nói với nhau những gì, nên cứ tưởng tượng mà kẻ ghen thì dĩ nhiên là tưởng tượng người ta trao đổi với nhau những lời lẽ vô cùng âu yếm.
Giây lát sau, độ chừng Bích bắt đầu sốt ruột thì Liễu mới chịu buông tha cho ông bạn cao-bồi [7] của nàng về, và trở vào với cô bạn gái bị đẩy vào cái thế làm nữ gián điệp theo kế hoạch của cô gái tinh ranh, con cháu của những nhân vật không quá khờ khạo trong xã hội.
- Thế nào chị Bích, Liễu hỏi, có gì lạ?
- Cũng chẳng có gì.
- Chúa nhựt đi xi-nê nữa chớ?
- Xin để khi khác.
- Chị không ghiền chiếu bóng à?
- Không.
- Em thì khổ. Em ghiền trò giải trí ấy lắm, nhưng đi một mình buồn quá.
- Chớ bạn chị không rủ chị đi sao? Chẳng hạn như anh Nhựt khi nãy.
Giọng Bích không có gì mỉa mai hết. Nàng nói thật tình, không thể dè rằng Liễu ít bạn.
- À, anh Nhựt! Chị nói em mới nhớ ra. Anh ấy có rủ chớ. Nhưng để xem.
Bích không ở lâu như nàng đã định. Nàng không biết nói với Liễu gì nữa, khi mà lòng nàng không an. Thương mến đã mòn lần rồi, còn rơi rớt lại chút nào, nàng hờn dỗi không muốn rót qua cái bình bên kia.
Trước sau, nàng thăm bạn có nửa tiếng đồng hồ mà thời gian ngắn ngủi ấy lại gồm rất nhiều “chỗ nghỉ” như là trong một bản nhạc có những hồi im lặng.
° ° ° ° °
Bọn gián điệp chánh hiệu rất sung sướng mà biết được một chuyện mới lạ để có mà làm báo cáo phúc trình. Người nữ gián điệp bất đắc dĩ là Bích lại buồn xo trên đường về nhà.
Cái bí mật nguyên tử mà nàng vừa khám phá ra ấy, nàng không muốn tiết lộ ra cho trung ương tình báo Lưu biết chút nào.
Nàng sợ Lưu phải đau, mà ruột thịt với nhau thì hễ anh đau, em cũng nghe lòng như bị dần.
Đau lắm là suốt buổi viếng thăm của nàng, Liễu không hỏi thăm hoặc nhắc sơ đến Lưu một tiếng.
Tuy nhiên không muốn tiết lộ mà nàng lại thấy rằng mình phải nói ra sự thật cho anh nàng biết. Bích có cảm tưởng như Lưu là một anh chồng đã bị mọc sừng rồi vậy và trong một trường hợp như thế, bạn hữu kia mà họ còn không nín được thay.
Mà đừng nói chi là bằng hữu. Có những kẻ bàng quang, không ăn nhằm gì hết với đương sự, vậy mà họ ngứa miệng muốn bép xép lắm, bởi chụp được một cái “tuy-dô” [8] giựt gân là họ sướng mê tơi, mà sự gởi gắm cái tuy-dô ấy cho đương sự còn làm cho họ sướng gấp mườí lần hơn.
Có kẻ tào lao mà nhát gan, không dám rỉ hơi, đi đến chỗ gởi thơ nặc danh cho các ông chồng bị mọc sừng nữa là khác.
Không muốn nói mà lại thấy mình có bổn phận soi sáng một người anh còn mù mờ, Bích lo nghĩ, và sự lo nghĩ cộng lại với nỗi buồn của nàng, làm cho nàng héo sầu đến trông là thấy ngay.
Bà Phán, suốt bữa cơm trưa, cứ len lén nhìn con mà lo sợ. Bà e Bích lại nhớ mối sầu cũ và không khéo lại rơi vào cái vực sâu và tối của điên loạn thì nguy.
Trên đời, thân nhau nhứt là vợ với chồng, rồi mới đến mẹ với con. Vậy mà bà Phán rất là rối trí, không biết tính sao. Bà sợ hỏi thì càng rắc rối hơn, bởi hỏi tức là gợi nhớ. Nhưng không hỏi, để cho con bà thầm lặng nhai mãi niềm riêng thì nó sẽ bị nén tâm mất.
Bích ăn xong, đi lên lầu ngay, chớ không tham gia vào câu chuyện của gia đình sau mỗi bữa cơm, câu chuyện nầy vào giấc tối có khi kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, còn giữa trưa, ngắn lắm cũng mười lăm phút.
Những gia đình tốt, luôn luôn xem bữa cơm gia đình, nhứt là buổi nói chuyện sau bữa cơm, rất là quan trọng vì giáo dục gia đình chỉ có thể thực hiện vào những lúc ấy thôi, bao nhiêu thì giờ khác, ai cũng bận làm việc cả, không ai nói với ai cái gì cho nhiều, cho nghiêm trang được.
Truyền thống dân tộc, nền nếp gia đình được trao gởi từ thế hệ nầy qua thế hệ khác, đích là trong những bữa cơm gia đình như thế, nhứt là bữa cơm đêm, dưới đèn, quanh bếp lửa.
Thế nên sự rút lui của Bích là một biến cố, chớ không phải là chuyện mà các gia đình bê bối xem là thường, những gia đình mà ông cha chạy theo tiền hoặc theo gái, bà mẹ mê ngồi lê, hoặc mê tứ sắc hơn là giáo dục con em, những gia đình mà tới bữa ăn, thường khi vắng mặt đến phân nửa số người trong nhà, những gia đình chỉ biết đổ lỗi cho phim, cho báo chí mà không hề nghĩ rằng “sự có mặt”, “sự họp mặt” hằng ngày trong nhà là yếu tố quan trọng hơn hết, ngăn con em họ hư đốn.
Biến cố ấy, làm cho ba người còn lại, lặng lẽ nhìn nhau bằng mắt:
- Mầy có thấy gì không Lưu? Bà Phán hỏi.
- Con cũng lo lắm, y như má.
- Nhưng hôm đó mầy có hỏi thăm nhà thương...
- Cố nhiều là họ nói phân hai, bởi vì mỗi cá tánh mỗi khác. Có người quên được luôn, có người không, y học không sao biết trước được ai khỏi hẳn, ai sẽ trở lại nhà thương.
- Bây giờ làm sao đây?
Ông Phán nãy giờ chỉ làm thinh, theo thói quen của ông, bây giờ mới lên tiếng:
- Cốt là giúp cho nó quên.
- Hay lắm, bà khen, nhưng giúp cách nào?
- Thì làm cho nó vui.
- Nó không tham gia câu chuyện suốt bữa ăn, ông có thấy chớ?
- À, khi sáng nó đi đâu? Ông hỏi.
- Nó nói nó đi thăm bạn nó, mà cũng là bạn của thằng Lưu.
- Vậy à? Lưu hỏi mẹ.
- Ừ, nó thăm con bé tên là Liễu ấy.
- Nhưng trước khi nó ra đi, má thấy nó thế nào?
- Nó vui như thường. Sáng ra nó đi chợ mua đồ ăn rất vội. Xong nó giao cả cho chị bếp, rồi trang điểm để ra đi.
- Và lúc nó về?
Câu nầy của ông Phán.
- Nó về tới, tôi thấy mặt nó buồn xo.
- Đích thị là nó đi đâu ấy, chớ không có đi thăm con Liễu nào hết, ông Phán đề quyết như vậy.
Bà cãi lại:
- Không, nó đã làm mứt gừng nói là để biếu con Liễu và nó có đem gói mứt gừng theo.
- Ðó không phải là một bằng cớ. Nó có thể ghé qua nhà bạn nó hai phút để tặng quà, rồi đi nơi khác.
- Ông đoán là nó đi đâu?
- Tôi biết sao được.
Lưu hết cả hồn vía. Chàng biết chắc rằng Bích không có đi đâu khác hơn là vào thăm Liễu thật. Chàng đoán là Liễu đã nói hớ cái gì vì dại dột. Chàng khổ tâm quá. Chàng đã tiên đoán ngay từ đầu rằng sự quen thân của hai cô gái nầy sẽ gây rắc rối về sau, muốn ngăn trở mà bất lực và bây giờ, chưa chi đã sanh sự rồi đây.
Chàng muốn xế nầy dông tuốt vô Gia Ðịnh để hỏi Liễu cho biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại thôi. Giặt áo trong nhà tốt hơn. Nên điều tra khéo léo ngay nơi Bích là thượng sách. Vả lại kế hoạch của chàng là ngưng tới lui với Liễu một thời gian kia mà.
Quả Liễu đã đích thân tìm chàng sau cái đêm đầu tiên nàng theo cha mẹ để tập sự giao thiệp nhưng điều ấy cũng không chứng tỏ cái gì rõ rệt. Có thể ngày Liễu tới đây để rủ Bích đi xi-nê, ngày ấy ông hoàng tử đẹp trai chưa kịp săn đuổi nàng, mà nay thì hẳn đã khởi chiến rồi và tình thế đã khác cả rồi.
Cá tánh của Lưu không thích tranh đấu trên địa hạt tình ái. Đánh nhau giành người đẹp là một trò khỉ dại dột mà có kẻ cho rằng rất tác phong hiệp sĩ, nhưng chàng lại thấy là vô lý, giống hệt hồi thượng cổ, hai ông ăn lông ở lổ giành nhau một con thịt để dụ cho “người đẹp” mê họ bằng cách hạ kẻ kia, dâng thịt cho người đẹp.
Cái người đẹp thời thượng cổ ấy còn tha thứ được, còn yêu được khi “nàng” mê thịt, tôn thờ sức mạnh, chớ người đẹp ngày nay mà cũng thế thì rất xoàng...
Người đẹp của năm 1965, theo chàng, thì phải biết phân biệt giá trị của hai hoặc nhiều người và tự do lựa chọn mà không bị ảnh hưởng của cuộc săn đuổi ráo riết nào cả.
Quan niệm nầy có thể làm cho chàng ế vợ như chơi, và ế nhơn tình chắc chắn vì giá trị của mỗi người, thật là khó thấy, các chàng biết tính sao giờ, thôi thì cứ thằng nào khoe tài nghe có thể tin được, thằng nào tới lui thường thì chọn nó phứt cho xong kẻo cau trổ muộn, già hết duyên thì cũng buồn.
- Mầy tính sao Lưu?
- Má để đó cho con.
Chàng nói vậy cho an lòng mẹ, chớ thật ra chàng chưa biết tính sao cả. Lẽ dĩ nhiên là điều tra tại chỗ rồi. Nhưng hỏi nó cách nào cho nó chịu khai đây chớ?
Sưu tầm: casau
Nguồn: Nguồn: binhnguyenloc
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 7 năm 2012