← Quay lại trang sách

Chương 22 - Thời Điểm Quyết Định.

Trong bóng tối của căn phòng, Jason nắm chặt chiếc khung, Rick hét lên và Maruk bắt đầu lớn tiếng cầu nguyện nhưng cứ nhỏ dần cho đến khi cô bé chỉ còn thì thào.

Bọn chúng đang bị vây quanh bởi một màn đêm nhung nhúc và đầy tiếng phì phì.

“Các cậu đứng yên!” Rick kêu lên, bắt đầu lục lọi trong cái bọc.

“Ai di chuyển chứ?” Maruk trả lời, cắt ngang bài cầu nguyện của mình một lúc.

Rick lục lọi thêm một chút, sau đó cuối cùng cũng bật được một que diêm lên.

Khuôn mặt hoảng sợ của cậu bé hiện lên dưới quầng ánh sáng run rẩy.

“Chúng ta phải thắp lại chiếc đèn! Jason, cậu chuyển nó cho Maruk mau!”

Jason cúi xuống trong bóng tối và dò dẫm túm lấy chân đèn. Khi que diêm tắt, Rick quẹt thêm chiếc thứ hai.

“Sao cậu không sớm đưa diêm cho tớ chứ?” Jason càu nhàu.

“Cố lên, chuyển nó cho Maruk!”

Jason bước một bước lên phía trước và đưa chiếc đèn cho cô bé.

“Lấy được rồi!” Cô bé vui mừng.

Que diêm trên tay Rick vụt tắt, và cậu bắt đầu lục lọi để quẹt thêm chiếc thứ ba.

“Maruk, bây giờ cậu hãy lùi một bước và chuyển cho tớ chiếc…”

Cậu bé không kịp nói hết. Một con rắn rơi đúng vào đầu Maruk, cô bé thét lên thất thanh và dùng chiếc đèn để hất con vật nhớt lạnh ra xa khỏi mình.

Chiếc đèn đập vào một trong những quan tài của Những Người Sáng Lập rồi vỡ tan, và Maruk bắt đầu vừa chạy vừa la hét về phía lối ra, lôi theo tất cả những gì mà cô bé gặp, bao gồm cả Rick.

“Chạy thôi!” Jason kêu lên, cả cậu cũng bắt đầu chạy.

Không ngừng la hét, ba đứa trẻ lao hối hả lên những bậc thang và thoát ra bình an vô sự trong khu vườn.

Nhưng khi vừa thoát ra ngoài, bọn trẻ không có cả thời gian để kịp vui mừng về việc vẫn còn sống, đối diện với bọn chúng là gã thanh niên người Ai Cập đang cầm trong tay con dao sáng bóng.

“Ta khuyên các ngươi hãy khôn ngoan và đứng yên đó, lũ nhóc.” Gã thanh niên đe dọa Maruk và Rick, bắt chúng đứng thành hàng dựa lưng vào thành bể.

Rồi hắn tóm lấy Jason đang cố luồn xuống dưới, và đẩy cậu đứng cạnh hai đứa trẻ kia.

“Tốt tốt!” Đằng sau gã thanh niên vang lên giọng của Oblivia Newton. “Những nhà thám hiểm anh hùng đã trở về từ sứ mệnh của mình rồi đây!”

Sau lưng cô ta, bầu trời đỏ như máu.

Oblivia hướng thẳng về phía Jason, cậu bé đang cố tìm mọi cách giấu sau lưng tấm bản đồ quý giá.

“Ta nhìn thấy gì đây? Cậu nhóc Jason Covenant!”

“Bà muốn gì?” Cậu bé nói, cố gắng lùi về mép bể một cách vô ích.

Oblivia cúi người về phía cậu.

“Thực sự là ngươi vẫn chưa hiểu sao?”

Bằng một cử chỉ, cô ta ra lệnh cho gã thanh niên người Ai Cập lấy tấm bản đồ.

“Không!” Jason hét lên, cố gắng chống lại bằng tất cả sức lực của mình.

Sau đó cậu bị đập một cú rất mạnh vào đầu và ngã quỵ xuống đất.

“Đồ hèn nhát!” Tới lúc đó Rick bật lại, nhưng chính cậu cũng phải hứng trọn một cú đá khiến cậu quằn quại trên đất.

Maruk cúi xuống để giúp những người bạn của mình, rồi ngước lên quát Obliva đầy khinh bỉ:

“ Quân ăn cướp!”

Quý cô từ Kilmore Cove giật lại chiếc khung từ tay người thanh niên và ném cho Maruk một cái nhìn khinh khỉnh.

“Còn ngươi là ai, với kiểu tóc nực cười đó? Julia trứ danh đó sao?”

“Ta là Maruk, con gái của Bậc thầy Thư lại.”

“Ồ, tệ thật, xin thứ lỗi!” Oblivia Newton kêu lên, trong khi vẫn tập trung vào những gì cô ta có trên tay.

Với một động tác quyết đoán, cô ta xé chiếc khung làm đôi, rút ra tấm bản đồ và thỏa mãn trải nó ra trước mặt.

“Đúng là ngươi rồi… Ta đã tìm kiếm ngươi bao lâu, tấm bản đồ của Kilmore Cove! Độc nhất, quý giá… và cuối cùng là của ta!”

“Quân ăn cướp!” Maruk hét to hơn.

“Dìm chết con bé đi,” Oblivia ra lệnh cho gã thanh niên, vẫn không rời mắt khỏi bản in mà cô ta có trong tay. “Và vứt hai đứa còn lại làm mồi cho lũ rắn.”

Oblivia Newton cuộn tấm bản đồ lại và giấu nó dưới bộ quần áo.

Gã thanh niên giơ cao con dao và tiến lại gần Maruk một cách đầy hăm dọa. Jason nằm dưới đất bất tỉnh, trong khi Rick, sau cú đá mà cậu vừa hứng, chật vật đứng dậy.

“Dừng tay!” Một giọng nói hống hách vang lên.

Và ông già chủ Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên loạng choạng bước ra từ trong bóng tối.

“Thỏa thuận đã rõ ràng, ha!” Ông già gầm gừ, tiến lại gần trên đôi chân đau nhức. “Tấm bản đồ là của ngươi và lũ trẻ là của ta.”

“Hãy làm gì mà ông muốn, ông già,” Oblivia trả lời. “Đã đến lúc ta phải đi rồi.”

“Ha ha! Tuyệt! Thực sự tuyệt. Và nếu ngươi muốn biết, thì Talos và ta thực sự hy vọng rằng không bao giờ gặp lại ngươi nữa. Dìm chết cô bé, ha!”

Ông già quay về phía gã thanh niên và ném cho hắn một cái nhìn phẫn nộ.

“Sao người dám tuân theo một mệnh lệnh như thế? Chúng là trẻ con… Ha! Quy tắc 32: Phớt lờ trẻ con. Có lẽ ta chưa dạy ngươi chăng?”

Oblivia phá lên cười.

“Và ngươi đừng có cười, nữ tu. Ha! Ta để cho ngươi tấm bản đồ đó, chỉ là vì lời nói của ta vẫn còn có giá trị trong thành phố này.” Ông già duỗi một bàn chân sưng vù ra lay Lưỡi Sắc đang nằm sõng xoài trên đất. “Ha! Và bởi vì cậu nhóc này vẫn còn sống.”

Sau đó ông đối diện Obvilia với ánh nhìn nghiêm khắc nhất và nói với cô ta:

“Cút ra khỏi đây, trước khi ta thay đổi ý định và làm Talos hài lòng!”

“Hãy ra lệnh cho người của ông mang ta ra khỏi đây,” Oblivia trả lời, “và ông sẽ không bao giờ còn thấy ta nữa.”

Ông chủ Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên phẩy tay ra hiệu, và gã thanh niên cuốn gói cùng với cô ả.

Ông già cúi xuống cạnh Rick.

“Này, Tim Đá, thế nào rồi?”

Rick ho một chút trước khi có thể trả lời ông già:

“Tại sao ông lại để cho cô ta đi?”

“Ta đã hứa với cô ta, ha! Và cô ta đã trả công ta để tìm thấy tấm bản đồ.”

Trong lúc đó Maruk lấy một chút nước từ chiếc bể rảy lên mặt Jason.

“Cậu bạn của cậu đã hứng một cú đánh mạnh, Tim Đá à, nhưng…”

Khi vừa gặp nước, Jason ho và ngay lập tức tỉnh lại.

“Ha! Theo ta thì cậu ấy vẫn bình yên vô sự.”

“Bọn chúng đi đâu rồi?” Jason vừa hỏi vừa dụi mắt.

“Bọn chúng đã bỏ đi cùng tấm bản đồ rồi,” Maruk trả lời.

Ngay khi nhìn thấy ông già chủ cửa hàng, Jason giương mắt và công kích ông già:

“Còn ông làm gì ở đây? À, bây giờ cháu hiểu rồi… Là lỗi của ông nếu Oblivia Newton đã cướp tấm bản đồ của tụi cháu!”

Ông già giơ bàn tay lên trong tư thế phòng vệ.

“Ha, ta thấy là cú đánh không làm lưỡi cậu kém sắc đi chút nào… Ta không cướp tấm bản đồ của các cậu. Ta được trả công để tìm ra nó. Và như thường lệ ta đã làm được. Ha ha…”

Sau đó ông quay người về phía sau, nghiến chặt răng vì đau.

“Ha! Khi mặt trời lặn, đôi chân này càng làm ta đau hơn, các cậu có thể tin điều này!”

Ông già đến gần tấm chấn song che giấu chiếc cầu thang vẫn còn đang nâng lên.

“Các cậu… các cậu… đã làm điều mà ta không bao giờ ngờ tới,” ông lắc đầu nói. “Dưới đài phun nước của thần Hathor! Thật không thể tin nổi. Ha ha!”

Rời khỏi bức tường thành, Oblivia Newton chào từ biệt người dẫn đường của mình và nhanh chóng rời đi. Cô ta dừng lại nhiều lần để nhìn về phía sau, nhưng có vẻ như cô ta không bị theo đuôi.

Để chắc chắn, cô ta đã thay đổi lộ trình ít nhất năm lần, cứ mỗi lần lại quay lại để nhìn ngó xung quanh.

Khi hoàn toàn chắc chắn rằng gã thanh niên của cửa hàng đã mất hút, cô ta quyết định đi lên phía khu phố thầy thuốc.

Như một sự cẩn trọng cuối cùng, cô ta dừng lại ở góc đối diện con đường đáng lẽ phải đi vào và chờ đợi, đếm giây trôi qua, trong tâm trạng bị thiêu đốt bởi sự điên cuồng được trở về nhà để nghiên cứu tấm bản đồ của Kilmore Cove mà cô ta đang nắm chặt trong tay.

Nhưng, dù mong muốn biến khỏi đây thật nhanh, Oblivia vẫn biết rõ rằng cô ta không thể mạo hiểm để bị phát hiện được.

Rồi cô ta quyết định là đã chờ đủ lâu: cô ta rời khỏi chỗ ẩn náu, băng qua đường hướng về tòa nhà hai tầng không tên, nó dường như đã trải qua thời kỳ huy hoàng nhất.

Cô ta liếc mắt lần cuối sang phải và sang trái, rồi bước vào.

Bên trong, sự im lặng đang ngự trị. Tòa nhà này trong quá khứ từng là một văn phòng thuế, nhưng đã bị bỏ hoang nhiều năm. Danh tiếng của nó khiến chẳng ai muốn đến đây để dòm ngó: không gì tốt hơn một tòa nhà thuế vụ, để khiến mọi người tránh xa.

Trong hầm, đằng sau một đống chum vỡ và những bó cói, có giấu một cánh cửa bằng gỗ. Ulysses Moore đã cố giấu và đóng kín cả cánh cửa này lại.

“Bây giờ mình sẽ tìm ra tất cả.” Oblivia lầm bầm, nắm chặt tấm bản đồ.

Cô ta đá vào một chiếc bàn chắn ngang và tiến lại gần cánh cửa, sau đó cầm trong tay chiếc chìa khóa với tay cầm hình con mèo và đưa nó gần lại ổ khóa.

Tuy nhiên cô ta không phải sử dụng đến nó, vì cánh cửa đã được mở.

“Vậy là chìa khóa chỉ dùng để mở từ phía bên kía…” Oblivia ghi nhớ trong đầu.

Điều này thực sự thú vị, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó tìm ra cánh cửa?

Oblivia thấy rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Cô ta đẩy cánh cửa gỗ và bước qua ngưỡng cửa, đi vào ngôi nhà của bà Cleopatra Biggles.

Những con mèo bắt đầu chạy và kêu như điên trong khi Oblivia đi giữa bọn chúng mà không thèm liếc mắt đến.

“Manfred?”

Chiếc đồng hồ của cô ta đã chạy trở lại kêu vo vo.

Cleopatra Biggles vẫn đang ngủ trên đi-văng, miệng há ra và con mèo Cesare đang cuộn tròn ở khuỷu tay bà.

Oblivia nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn tối thui và u ám. Những chiếc máng đầy ứ nước.

“Manfred!” Cô ta gọi lần nữa, hướng về phía cửa ra vào ngôi nhà.

Ở bên ngoài không còn chiếc ô-tô nữa.

“Khỉ thật! Có thể biết được ngươi đã đi chỗ quái quỷ nào không?”

Oblivia chuẩn bị nổi cơn giận dữ như thường lệ thì chợt nhớ ra tấm bản đồ cô ta đang có trong người.

Cô ta mở nó ra, vừa làm, vừa bắt đầu cười.

Cô ta cười lớn dần, càng lúc càng lớn dần…

Mặc dù người lái xe thân tín và chiếc ô-tô không còn ở đây nữa.

Rồi cô ta ngoảnh mặt lại lần cuối về phía phòng khách, quay gót và nhặt từ dưới đất lên chiếc áo lông thú, cởi đôi dép đi trong nhà dưới chân bà Biggles ra và xỏ nó vào chân.

Trong lúc đi ra ngoài, cô ta tắt đèn.

“Chúc ngủ ngon, bà Biggles…”

Cô ta xuống đường và đi bộ trên con đường ướt nhẹp.

Bất chấp cơn mưa và đôi dép trong nhà quá khổ, Oblivia Newton vẫn cảm thấy thật tuyệt vời.