← Quay lại trang sách

Chương 23 - Về Nhà.

Rick, Jason và Maruk đợi tới khi ông chủ cửa hàng đi khỏi, sau đó bọn chúng đến Nhà khách. Đoàn rước của Pharaon vẫn đang diễu hành trong vườn và không ai để ý đến chúng.

Rick và Jason nhìn bức tường thành của Ngôi nhà Sự sống nổi bật trên nền trời, lúc này đã tối hẳn, rồi đi xuống nhà kho dưới lòng đất.

Một khi đã ở dưới đó, bọn chúng sẽ đi theo những dấu hiệu mà Rick để lại và quay trở về căn phòng nơi mà chúng đã gặp Maruk.

Hai cậu bé dịch chuyển tấm ván và một lối đi hẹp giữa những viên gạch lại mở ra.

Bối rối vì sắp phải chia tay, chẳng ai nói câu nào cả.

“Tớ nghĩ là,” Maruk cất tiếng, khi lỗ thủng lần nữa mở ra, “chúng ta phải chia tay nhau tại đây rồi.”

Jason xoa đầu, cậu bé vẫn bị đau bởi cú đánh.

Rick nhìn xuống dưới đất, bối rối.

“Có vẻ là như thế…”

“Được rồi… Vậy thì…” Cô bé người Ai Cập tháo từ cổ ra chiếc vòng quý giá mang lại may mắn và chìa nó cho Rick và Jason, mỉm cười.

“Tớ không biết tặng ai trong hai cậu, nhưng… tớ muốn các cậu mang theo nó theo mình.”

Cuối cùng cô bé đặt nó vào trong tay Jason nhưng cậu bé phản đối nhận món quà bất ngờ đó.

“Không, Maruk… nó rất quan trọng với cậu.” Cậu bé nói, nhớ lại bao nhiêu lần cô bé đã sử dụng nó để cầu nguyện.

Maruk đặt một ngón tay lên môi cậu.

“Đó là món quà của tớ. Con mắt của thần Horus sẽ bảo vệ các cậu khỏi rủi ro và che chở cho các cậu trong cuộc sống, như nó đã bảo vệ chúng ta trong Căn phòng không tồn tại vậy.”

Jason vẫn khăng khăng phản đối.

“Hãy mang nó bên mình đến bất cứ nơi đâu các cậu tới,” Maruk nói, không để tâm đến sự phản đối của cậu bé.

Rick nghiến chặt răng, sau đó cậu bé đặt cái bọc xuống đất.

“Quà đổi quà,” cậu bé nói, rút ra từ trong bọc những que diêm cuối cùng còn sót lại. “Những thứ này để cậu nhớ về bọn tớ… và để làm bạn bè cậu ngạc nhiên nữa. Chắc chắn là chúng không có giá trị bằng chiếc vòng cổ của cậu, nhưng… chúng tớ không còn gì khác, ngoài vài mét dây.”

Maruk nhận những que diêm như một món quà quý giá nhất trên đời.

Sau đó ba đứa trẻ im lặng một lúc, cùng nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong buổi chiều khó tin này.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?” Maruk hỏi.

“Chắc chắn rồi,” Jason trả lời cô bé.

Rick mỉm cười.

“Chúng tớ sẽ trở lại, chắc chắn đấy.”

Ba đứa trẻ ôm lấy nhau.

“Tớ rất tiếc vì tấm bản đồ của các cậu,” Maruk thì thầm.

“Cậu đừng nghĩ đến nó nữa.”

“Chúng tớ sẽ tìm lại nó.”

Bọn trẻ buông nhau ra và tìm những từ cuối cùng để từ biệt.

“Cậu đi đi! Chị cậu đang đợi đấy, Jason. Còn cậu, Rick, đừng nghe theo cậu ấy quá nhiều, được chứ?”

“Cậu yên tâm, Maruk. Hãy bảo trọng. Và bảo vệ nơi này nếu cậu có thể.”

“Các cậu đi đi,” Maruk động viên hai cậu bạn. “Trước khi tớ có ý định đi theo các cậu qua cánh cửa đó.”

Rick và Jason vượt qua bức tường và đóng lối đi lại phía sau lưng. Bọn chúng cảm thấy Maruk đang làm điều tương tự và gõ lên những viên gạch thêm một lần nữa để chào tạm biệt.

Bọn trẻ xuống cầu thang, đi dọc hành lang và đến chỗ cánh cửa, nơi mọi việc bắt đầu.

“Chúng ta đến nơi rồi,” Rick nói.

Jason nhìn cánh cửa:

“Cậu có biết điều gì làm tớ tức nhất không?”

“Điều gì?”

“Rằng sau tất cả nỗ lực bỏ ra, chúng ta vẫn không biết được vì sao tấm bản đồ lại quan trọng đến thế… Trên đó có viết Kilmore Cove, và đầy những cái tên kỳ lạ… Nhưng tớ không hiểu lý do phải giấu nó ở đây. Và thêm nữa chúng ta chỉ cần thêm chút may mắn nữa là có thể khám phá ra điều đó rồi!”

“Thực tế là chúng ta đã có quá nhiều may mắn rồi, với đống rắn đấy…”

Jason gật đầu.

Cả hai đứa trẻ cảm thấy mình như những quân cờ trong một trò chơi mà bọn chúng vẫn chưa hiểu luật.

“Trò chơi vẫn tiếp tục,” Jason nói, đặt bàn tay lên Cánh cửa Thời gian. “Miễn là cánh cửa này đưa chúng ta tới Biệt thự Argo…”

“Hẳn rồi,” Rick nói. “Trò chơi vẫn tiếp tục.”

Và, sau khi hít một hơi thật sâu, bọn trẻ vượt qua ngưỡng cửa.

Nestor đưa Julia tránh xa khỏi vách đá.

“Chúng ta vào nhà thôi.” ông nói.

“Hắn có làm ông đau không?”

Người làm vườn lắc đầu.

“Không đâu. Hắn chỉ làm ta bầm tím thôi. Còn cháu thế nào?”

“Cháu chỉ sợ chút thôi ạ.”

“Tốt.”

“Ông có nghĩ là hắn… chết chưa ạ?” Julia thì thầm, nhìn ra biển.

Ánh hải đăng quay quay, bao quanh hai người đứng đối diện nhau trong im lặng, dưới cơn mưa.

“Ông nghĩ là hắn chết chưa ạ?” Julia lặp lại. “Với cú bay người như thế, từ trên cao…”

Nestor mím môi.

“Ông nghĩ cháu đã sai sao?” Cô bé nài nỉ. “Ông nghĩ đó là lỗi của cháu sao?”

Nestor không trả lời, ông đi tới chiếc ôtô của Manfred và mở cửa xe.

“Ông Nestor?” Julia gọi, cô bé đứng yên trước ngưỡng cửa. Ướt sũng. Và run rẩy. “Ông nói với cháu điều gì đó đi!”

“Hắn chưa chết đâu, cháu bình tĩnh… Những người như hắn có bảy mạng cơ, như mèo vậy.”

Ông ngồi vào sau vô lăng của chiếc xe.

“Bây giờ ông muốn làm gì vậy ạ?” Julia hỏi.

“Ta sẽ mang nó ra khỏi đây.”

Julia quay trở vào trong nhà, tiếp tục run rẩy như một chiếc lá. Cô bé thả người lên chiếc ghế bành của phòng ăn, co chân lên ngồi thu lu trong lòng ghế.

Cô bé nghe thấy ông Nestor khởi động ô tô của Manfred, sau đó tiếng động cơ xa dần.

Khi cô bé mở mắt ra, người làm vườn đang đứng trước mặt và nhìn cô.

“Cháu khỏe chứ?” Ông hỏi.

Julia dụi mắt.

“Ông đã để chiếc xe ở đâu ạ?”

“Ở dưới vách đá.” Nestor trả lời, nghiêm nghị và bí ẩn như mọi khi.

Julia không tài nào giữ mắt mở được. Cô bé mệt vô cùng. Mệt và khô ráo một cách kỳ lạ, cho dù đã hứng biết bao nhiêu nước mưa.

“Chúng ta sẽ không nói điều này cho bất cứ ai, phải không ạ?” cô bé thì thầm.

“Không ai hết.”

Julia gật đầu.

“Vậy là được. Chúng ta chỉ phải đợi Rick và em cháu trở về thôi… Bởi vì họ sẽ trở về, đúng không ạ?”

“Chắc chắn rồi. Họ sẽ trở về.”

Julia còn nói thêm điều gì đó, sau đó cô bé chìm sâu vào giấc ngủ. Bất ngờ cô bé cảm thấy nhẹ bẫng, như thể ai đó đang bế mình lên. Sau đó cô bé cảm thấy luồng khí lạnh của cầu thang trên da, cuối cùng là vòng tay ấm áp của lớp chăn đệm nặng.

Chúng nặng, rất nặng, như sự mệt mỏi của cô bé vậy.

Cô bé bắt đầu mơ, và trong giấc mơ cô nghe thấy tiếng Cánh cửa Thời gian mở ra và giọng nói của em cô kêu lên:

“Chúng ta về nhà rồi!”

Sau đó cô mơ thấy cả giọng nói của Rick, và của ông Nestor. Và tiếng bước chân trên cầu thang. Và mặc dù không tài nào mở nổi mắt ra, Julia có cảm giác rằng cơn bão ngoài kia đã kết thúc.