← Quay lại trang sách

Chương 1 - Tiếng Gọi.

Dã nhiều năm nay không còn ai nhìn thấy cá voi ở vùng Kilmore Cove. Nhưng tên gọi của vịnh biển lớn nhất làng vẫn vẹn nguyên trong ký ức: Whales Call – tiếng gọi của những chú cá voi. Bờ vịnh hé mở ở phía đông bến cảng, là một bãi cát dài kết thúc giữa những mỏm đá của vách Salton Cliff lởm chởm và sắc nhọn. Ở đó, trên dẻo đất cao nhất, nhô lên khu vườn của Biệt thự Argo và ngọn tháp của ngôi nhà cổ với những khung cửa sổ lớn im lìm. Phía dưới là biển cả gầm gào, tung bọt cao trắng xoá.

Tối hôm đó, như bao tối ngày lẻ trong tháng, cô thợ làm đầu Gwendaline Mainoff chạy bộ trên cát để giữ dáng. Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ và tiếng nhạc giao hưởng qua bộ tai nghe cũ kỹ của mình. Mặt trời đã lặn được nửa tiếng, nhưng bầu trời vẫn vương lại chút ánh sáng mơ hồ. Không khí tinh khôi, trong trẻo và bầu trời không một gợn mây.

Gwendaline không nhận ra ngay bóng đen đổ dài trên cát đó, cô vẫn chìm đắm vào bản nhạc và chạy lại gần.

Chỉ sau khi băng qua bãi biển tới vách đá đầu tiên, chạm tới mỏm đá của đích đến và quay người để trở về Kilmore Cove, Gwendaline mới dừng lại, hơi nhăn trán và tháo tai nghe ra.

“Cái đó là gì vậy nhỉ?” Cô thốt lên. “Một chú cá voi bị mắc cạn ư?”

Cô tiến vài bước trên bờ cát ẩm ướt, tìm nút điều khiển máy nghe nhạc và vặn nhỏ âm thanh xuống, nhưng thay vì trấn tĩnh, cô lại trở nên lo lắng hơn.

Nằm dài trên bãi cát là một người đàn ông, tay chân dang rộng như thể đã mệt lử sau một chặng bơi dài, quần bò yếm sờn cũ dính chặt vào cơ thể. Trông giống một xác chết bị sóng đánh dạt vào bờ. Gwendaline nhớn nhác nhìn ra biển để tìm kiếm sự trợ giúp nhưng cô chỉ thấy đường chân trời tối tăm đang chìm dần vào màn đêm. Kilmore Cove chờ đợi trong im lặng. Những người dân làng tụ tập trước đó bên quán hàng duy nhất còn mở giờ cũng đã về nhà, ánh đèn đã được nhen lên giữa những mái nhà xám xịt. Và chỉ lát nữa thôi, vài ngọn đèn đường hiếm hoi ven biển cũng sẽ được thắp sáng.

Gwendaline chờ một vài phút trước khi quyết định lại gần. Bước chân cô ngập ngừng trên cát như thể muốn trì hoãn.

Vừa lúc đó, có hai việc xảy ra gần như đồng thời: đầu tiên là ngọn hải đăng của Leonard Minaxo từ phía bên kia vịnh bật sáng đánh bụp một cái, như âm thanh của những chiếc máy ảnh cổ và phát ra xung quanh một quầng sáng trắng. Việc thứ hai xảy ra chỉ sau đó một tích tắc: người đàn ông nằm dài trên cát bật ho.

“Vậy là anh ta chưa chết…” Cô thợ làm đầu lẩm bẩm, bất giác chỉnh lại tai nghe quanh cổ.

Cô ngước nhìn ngọn hải đăng rồi tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa cô và người đàn ông lạ.

Anh ta bật ho lần thứ hai và làm một động tác kỳ quặc, như thể muốn sải tay bơi vì ngỡ mình vẫn đang trên biển.

“Anh ổn chứ?” Gwendaline cất tiếng hỏi khi còn cách người đàn ông chưa đầy một bước. Người anh ta ướt sũng và phủ đầy rong rêu, da tái nhợt không khác gì màu trứng thối, hai bàn chân khua khoắng trên không, tiếp tục bơi trong vô thức. “Xin lỗi? Anh có sao không?” Gwendaline quỳ xuống, tiếp tục hỏi.

Người đàn ông lại bất động. Rồi trong cơn ho không dứt, anh ta quay về phía Gwendaline, cô nhận ra mình đã từng thấy anh ta. Người đàn ông nhắm nghiền mắt, có một vết sẹo chạy dài trên cổ và biến mất sau lớp áo.

“Này, anh cần giúp gì không?” Cô gặng hỏi trong lúc đặt một tay lên vai anh ta.

Người đàn ông yếu ớt gật đầu, mở miệng thì thào. “Tôi nghĩ… là… có.”

“Anh đi được không? Cố lên nào, tôi sẽ giúp anh đứng dậy…” Cô tìm cách đỡ anh ta đứng lên trong đống quần áo ướt sũng.

Người đàn ông mắt vẫn nhắm nghiền, ngoan ngoãn nghe theo những lời chỉ dẫn của cô cho đến khi, bằng cách nào đó, tựa vào cô và đứng dậy được.

“Đi nào, lại đằng này…” Gwendaline vừa nói vừa lảo đảo bước về phía làng.

“Vâng…” Manfred lẩm bẩm, gắng gượng giữ thăng bằng.

Khi hé mở mắt, hắn mơ hồ nhận ra ánh đèn, rồi quay lại cố gắng nhận diện người đang giúp mình.

Vừa nhìn thấy Gwendaline, hắn liền nhắm mắt lại ngay lập tức.

“Cô ấy là một nàng tiên cá…” Hắn thầm nghĩ. “Ta đã được một nàng tiên cá cứu sống.”