← Quay lại trang sách

Chương 31 - Sự Thật.

Xe của ông Covenant vừa đỗ trong sân Biệt thự Argo được một lát. Rick đi qua cánh cổng của ngôi nhà và thẳng tiến về phía căn nhà phụ của ông Nestor.

Cậu bước lên bậc thềm và giận dữ gõ cửa.

Ra mở cửa cho cậu là ông Leonard Minaxo, người gác ngọn hải đăng. Ông cuốn chiếc khăn tắm tối màu quanh mình, tóc ướt nhẹp dính trên trán.

“Cậu làm gì ở đây?” Ông hỏi Rick.

“Cháu có thể hỏi ông câu hỏi tương tự. Ông Nestor có nhà không ạ?”

Người làm vườn của Biệt thự Argo đi cà nhắc sau lưng Leonard.

“A, Rick. Là cháu à. Vào đi, Leonard và ta đang… trò chuyện phiếm.”

Ông ra hiệu cho Leonard rời khỏi ngưỡng cửa và mời chàng trai trẻ nhà Banner vào.

“Jason và Julia đâu?”

“Hai bạn ấy đã vào trong rồi.” Rick trả lời dứt khoát.

Có gì đó rất lạ trong giọng nói của Nestor.

“Sao cơ?” Nestor tái nhợt. “Vào lúc này ư? Nhưng bố mẹ chúng sẽ phát hiện ra mất!”

“Và họ không chỉ có hai người.”

“Cháu nói thế là ý gì?” Ông lão làm vườn dò dẫm tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, trong khi Leonard tiến vài bước chậm chạp tới bên cạnh Rick.

Ông tựa người vào bồn rửa được gắn vào tường và nói:

“Cháu đổ mồ hôi kìa!”

“Cháu đã chạy.” Rick trả lời ngắn gọn, rồi trở lại nhìn chằm chằm vào ông Nestor. Trong đôi mắt cậu là sự bực tức vô vọng. Là yêu cầu được biết sự thật một cách cấp bách. “Có cả Oblivia và Manfred.”

Nestor há hốc mồm rồi khép lại. Ông ấn những ngón tay vào đầu gối cho đến khi chúng tái nhợt.

“Họ đã ở trong nhà. Họ tấn công khiến bọn cháu bị bất ngờ từ phía sau và ép bọn cháu bước vào Cánh cửa Thời gian.”

Ông lão làm vườn lắc đầu mà không thốt nổi một lời.

Ông Leonard đấm tay xuống bồn rửa. “Lại còn cả việc này nữa! Nhưng làm thế nào mà bọn chúng lại vào được?”

“Chúng cháu cũng tự hỏi như vậy.”

“Không phải lúc nào ông cũng ở đây, trong vườn sao?” Ông Leonard nói tiếp. “Và còn cả bà Covenant trong nhà cơ mà?”

“Cô thợ làm đầu!” Nestor chợt la lên, hướng về phía cả hai người. “Chúng đến cùng với cô thợ làm đầu. Cô ta… khốn kiếp, thật là ngu ngốc! Cô ta có một gã giúp việc.”

“Là Manfred.” Rick suy luận.

“Oblivia hẳn đã trốn trong xe. Tôi… tôi không nghĩ đến việc kiểm tra.” Rồi ông quay sang Rick. “Nhưng làm thế nào mà cháu lại ở đây?”

“Cháu đã chạy trốn. Cháu vào một trong những hành lang dẫn tới cái chết.”

“Còn Jason và Julia?”

“Cháu không biết. Cháu tin rằng họ đã tới chỗ con tàu Metis…”

“Còn…”

“Cháu không biết.”

Nestor đứng dậy, đi về phía cửa sổ và nhìn vào những ngọn đèn đang bật sáng của Biệt thự Argo. “Chúng ta phải thông báo cho ông bà Covenant.”

Rick chờ ai đó trong hai người đàn ông lên tiếng, rồi vì chẳng có ai làm việc đó, cậu nói: “Các ông biết rõ có gì dưới vách đá phải không? Các ông biết tất cả về những cái hang, về chuyến tàu của tuổi trẻ vĩnh hằng, về những đường hầm dưới lòng đất… Các ông biết cả về khu vườn…”

Chẳng có câu trả lời nào cả.

“Và các ông biết là cháu đi qua đâu để ra ngoài. Không phải vậy ư? Các ông biết điều đó phải không?”

“Cháu đã đi qua cây cầu ư?” Ông Leonard Minaxo hỏi cậu bé.

“Phải ạ.” Rick đáp. “Và cháu đã trông thấy những bông hoa.”

Hai người đàn ông lo lắng nhìn nhau một hồi lâu.

“Ai đã mang chúng tới?”

Im lặng.

“Ai trong hai ông là Ulysses Moore?”

“Rick…” Ông Leonard thì thào, nhưng không nói thêm gì nữa.

“Không, giờ thì đủ rồi. Giờ cháu phải biết tất cả! Cháu đã phát hiện ra rằng bố của người chủ cũ đã sống ở Venice để bà Penelope có thể kết hôn! Cháu đã phát hiện ra ngôi mộ của bà Penelope trống rỗng! Và cả ngôi mộ của ông Ulysses cũng vậy! Tại sao? Các ông có muốn nói cho cháu biết không?”

Nestor lùi ra xa vài bước, ông cúi đầu và lấy ra từ phía dưới chiếc đi-văng một mảnh vải cũ kỹ của một bức tranh được cuộn tròn.

“Julia đang ở dưới đó, với Oblivia…” Rick bắt đầu nức nở. “Và cả Jason nữa. Cháu không biết phải làm gì, cháu không biết phải làm gì nữa!”

“Nếu bọn họ lên tàu thì không có cách nào để vào đó.” Leonard quay về phía Nestor. “Tôi nói đúng chứ?”

Rick đưa cặp mắt ngân ngấn nước nhìn về phía người làm vườn già.

“Ai trong các ông là Ulysses Moore?” Cậu lặp lại câu hỏi.

Nestor khập khiễng bước tới trước mặt cậu, ông tựa người vào bàn và lặng lẽ mở cuộn vải của bức tranh ra.

Rick nhìn gương mặt được khắc họa. Mảnh vải đã bị xé rách và sau đó được khâu lại. Cậu lấy mu bàn tay gạt nước mắt. “Đây là bức tranh còn thiếu trên cầu thang ư?”

“Phải.” Ông Leonard Minaxo đáp.

Rick đưa ngón tay lên cái tên được vẽ ở phía cuối bức chân dung.

Ulysses Moore.

“Vậy là ông sao?” Cậu thì thầm.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ rầm rầm vào cửa ngôi nhà phụ. Nestor cuộn bức chân dung lại và nhìn Leonard, người đang chạy lại phía cánh cửa.

Đó là Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.

“Ồ, Fred!” Gã khổng lồ gác ngọn hải đăng reo lên. “Ngọn gió nào đưa anh tới đây?”

“Tôi có một lời nhắn cho Nestor!” Ông ta bập bẹ. “Một lời nhắn cho Nestor!”

“Một lời nhắn ư?” Ông Leonard hỏi. “Từ ai cơ?”

“Peter Dedalus!” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ la lên và vẫy vẫy tờ giấy còn tươi màu mực.