Chương 30 - Tu Viện.
Khi cuối cùng cơn bão trong hang đã tan, Jason kiệt sức gượng dậy khỏi bánh lái. Julia nằm dài trên boong tàuMetis.
Cậu chạy đến bên chị gái, nhìn ra xung quanh nhưng không thấy ai khác.
“Julia? Chị ổn chứ?”
Chị gái cậu mở mắt.
“Nói với chị là chỉ có chúng ta đi.”
Đúng lúc đó có tiếng thân người rơi xuống nước và tiếng Manfred chửi bới:
“Chết tiệt! Mình suýt làm được…”
“Em nghĩ là không.” Jason cắn môi.
Hai đứa trẻ sinh đôi tới bên mạn tàu Metis và thấy Manfred đang cáu giận thất thểu từ mặt nước đi lên. Hắn đã hoàn thành cả chuyến đi bằng cách bám chặt vào tàu nhưng đúng phút cuối thì bị rơi xuống nước, ướt lướt thướt từ đầu tới chân. Oblivia đã trèo lên những bậc thang dẫn tới cánh cửa màu đen, cánh cửa nằm trên ba con rùa.
“Chào nhé!” Ả chào bọn trẻ đầy giễu cợt.
Julia định nhảy khỏi tàu Metis nhưng Jason đã ngăn cô chị lại.
“Tới lúc này, chúng ta không thể làm gì được nữa.”
Bọn trẻ nhìn Manfred nhỏ nước dọc theo các bậc thang và miễn cưỡng theo đuôi bà chủ của mình.
“Ngoại trừ việc có thể đưa trở lại đó hai người đầu tiên mà chúng ta gặp ở phía bên kia…” Julia thì thào. “Và nhốt bọn họ lại mãi mãi sau Cánh cửa Thời gian.”
“Nhưng bọn họ cũng có thể làm điều tương tự với chúng ta.”
Hai chị em nán lại trên tàu, trong lúc Oblivia tới chỗ cánh cửa và đẩy nó.
“Ồ, tuyệt vời làm sao!” Cô ta reo lên và nhìn sang phía bên kia. “Chúc tìm được chiếc Chìa khóa đầu tiên, lũ nhóc!”
“Cười người hôm trước hôm sau người cười!”
“Chúng mày có muốn ta nhắc lại chuyện ở Xứ Punt đã kết thúc thế nào không?”
Jason nắm chặt tay đầy tức giận.
“Chúng ta sẽ chờ đến lúc họ đi ra…” Chị gái cậu quyết định.
Oblivia biến mất ở phía bên kia cánh cửa đen. Manfred thì quay đầu lần cuối về phía bọn trẻ, nhìn chúng bằng ánh mắt hăm dọa rồi chỉnh lại ba lô trên vai, và cuối cùng đeo lên cặp kính râm tráng gương.
Rồi hắn đi.
Chỉ còn lại chúng, hai đứa trẻ sinh đôi bàn bạc xem phải làm gì.
“Chị mệt lắm rồi, Jason,” Julia thổ lộ. “Cả ngày chúng ta cứ chạy đi chạy lại từ chỗ này sang chỗ khác. Và quả thực, chị không biết có gì sau cánh cửa đó.”
Thật may cho chúng là Jason đã mang theo cuốn sổ với những ghi chép của Ulysses Moore.
“Dường như đó là giao điểm giữa thiên đàng trần gian và một lâu đài thời trung cổ…” Cậu nhận xét khi giở qua cuốn sổ.
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì em nghĩ chúng ta ít nhất nên ngó qua một chút.”
“Còn Rick?”
“Em không biết, Julia. Nhưng em cảm giác rằng lần này sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Julia thở dài, mệt mỏi và sợ hãi. Em trai cô đập nhẹ lên vai an ủi.
“Chúng ta có thể làm được mà chị gái yêu quý. Chúng ta chỉ phải mở cánh cửa đó ra, tìm Núi Lửa Đen và quay trở lại trước khi Oblivia làm được.”
Dù chẳng thấy thuyết phục tẹo nào, Julia vẫn theo chân Jason rời tàu Metis và bước dọc theo những bậc thang phủ đầy muối.
“Ba con rùa… hãy bảo vệ chúng tôi,” cậu em trai lẩm bẩm, đẩy cánh cửa. “Chị đi với em chứ?”
“Chị sẽ đi cùng em.” Julia đáp.
Phía bên kia có một đài phun nước đang hoạt động. Cánh cửa mở ra nằm trong hốc một cửa vòm được chạm trổ hoa lá, tại một tu viện có những cây cột nhỏ xíu màu trắng bao quanh. Trong không gian, chỉ nghe thấy tiếng nước và những tiếng la hét xa xăm.
Jason quay người về phía lối ra của tu viện và cậu nhìn thấy một số người đang quay lưng lại. Ngay lập tức, cậu ra hiệu cho Julia đi tìm chỗ náu và cả hai cùng nép sau hàng cột của tu viện.
Cách bọn trẻ chừng năm mươi bước có khoảng hai chục người lính mang vũ trang. Họ mang theo bên mình những món vũ khí bằng sắt sáng loáng và giáo mác nhọn hoắt.
“Hẳn phải có sự nhầm lẫn gì đó, tin tôi đi!” Oblivia Newton gào lên giữa bọn họ. Manfred nằm úp mặt xuống đất, cặp kính tráng gương vỡ vụn.
“Chẳng có nhầm lẫn nào hết, thưa ông!” Một trong những người lính quay về phía người có vẻ là cấp trên của anh ta. “Hai kẻ lạ mặt này vừa bị bắt quả tang ở trong tu viện.”
“Tôi có thể giải thích cho các vị!” Oblivia la toáng.
“Tống vào ngục!” Vị chỉ huy ra lệnh.
Jason đưa mắt nhìn Julia đầy thỏa mãn.
“Họ bị tóm rồi!” Cậu thì thầm.
“May là họ ra trước…”
Hai đứa trẻ sinh đôi men theo toàn bộ tu viện, tránh tầm nhìn của những người lính đang thờ ơ trước sự phản đối của Oblivia cùng Manfred mà dẫn họ ra ngoài.
Hai chị em băng qua một khu tối tăm với ý tưởng tìm đến một lối ra khác. Rồi chúng nhìn thấy một chiếc cầu thang dẫn lên phía trên. Jason nhìn những bậc thang mất hút trong bóng tối và hỏi cô chị:
“Chúng ta đi theo lối nào đây?”