Chương 1 - Ngọn Nến Cuối Cùng.
Dó là một đêm đầy sao. Bầu trời mênh mông và tĩnh lặng trùm xuống chân trời bất tận của một vùng cao nguyên bao quanh là những đỉnh núi sắc nhọn.
Ở đó, nơi mà sự tồn tại của nó là vô hình với những ai không biết đường, hiện hữu Khu vườn của linh mục Gianni – một lâu đài lớn nằm cheo leo trên vách đá. Những thành lũy viền răng cưa, những mái vòm, cầu thang, thùng chứa và tường thành ép sát vào nhau như những đứa trẻ đang nép mình vì sợ hãi. Gió luồn qua khe hở những ô cửa sổ kính bọc chì lấp đầy không gian trống trải của các dãy hành lang dài. Tòa lâu đài rung chuyển nhè nhẹ. Ánh nước mờ nhạt lung linh phản chiếu qua những tấm lưới sắt ngầm. Than đỏ rực trong lò sưởi. Từ các ống khói, những làn khói lười biếng bốc lên một màu xam xám. Trong khu vườn lớn, bầy công đi lại trước cánh cổng chính, trông như những con bướm sặc sỡ khổng lồ.
Từ một ô cửa sổ cách xa lâu đài tỏa ra thứ ánh sáng tỏ mờ khiến người ta liên tưởng đến một căn phòng lớn được thắp sáng bằng những ngọn nến. Người đàn ông đứng trước bậu cửa sổ đang ngắm nhìn dãy mái vòm nối tiếp nhau ở phía bên kia khoảng sân. Vân vê râu, ông đọc lại tin nhắn trên miếng vải dài rủ tận xuống chân. Đó thực sự là một vật kỳ lạ: kết hợp giữa thảm và thứ mà nghìn năm sau được gọi là “điện tín”.
Tin nhắn viết:
Chà0 người bạn già,
Ông sắp đón những vị khách không mong đợi từ Biệt thự Arg0.
Chấm.
Hãy để mắt đến Cánh cửa Thời gian.
Chấm.
Và hãy ngăn chặn 0blivia một cách?ứt khoát.
Thân mến,
Peter
Những ngọn nến trong phòng khẽ lay động, báo hiệu ai đó đã mở cánh cửa duy nhất trong phòng. Người đàn ông nhận ra khuôn mặt góc cạnh của cô phụ tá người Trung Quốc. Họ cúi đầu chào nhau.
“Lời cảnh báo của ngài rất chính xác,” người phụ nữ nói. “Quân lính đã bắt được hai kẻ đột nhập.”
“Hai ư?” Người đàn ông lẩm bẩm, ngẫm nghĩ.
Ông kéo lê cuộn vải dài đến lò sưởi và vứt nó vào giữa đống lửa. Tấm vải chuyển màu sẫm, nhả khói đen lên ống khói.
“Vậy hai chúng ta phải đi thôi, bạn thân mến. Và ta e rằng đây sẽ là một chuyến đi dài.”
Giọng ông dường như chất chứa không ít những ký ức khó có thể giãi bày.
Ngọn lửa cuồng nhiệt trong lò sưởi đang tỏa ra những ánh vàng rực rỡ.
Cô phụ tá người Trung Quốc khẽ gật.
“Tôi sẽ đi chuẩn bị đồ.”
Chờ đến khi chỉ còn lại một mình, người đàn ông tắt bớt nến, chỉ để lại duy nhất một ngọn. Ông vén một bức tranh thảm, luồn tay vào một cái hốc, cẩn thận để không làm bật bất cứ chiếc bẫy bảo vệ nào và rút ra một chiếc hộp gỗ có khảm những họa tiết dát vàng. Ổ khóa tráng men bật mở.
Trong hộp có rất nhiều chìa khóa, tất cả đều có tay cầm hình động vật. Tuy nhiên thiếu mất bốn chiếc: mèo rừng, ác là, ốc sên và rắn.
Người đàn ông ngạc nhiên.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Ông tự hỏi và kiểm tra lại chiếc hộp.
Không thể tìm ra câu trả lời, người đàn ông tắt ngọn nến duy nhất và biến mất trong bóng tối.