Chương 2 - Cầu Thang.
Jason ngăn chị gái lại.
“Suỵt!”
Julia đang đứng ở chính giữa cầu thang.
“Chuyện gì vậy?” Nhưng cái ấn tay của cậu em trai thuyết phục đến nỗi cô bé không đặt thêm câu hỏi nào khác.
Cầu thang hai đứa trẻ đi vào tối tăm, với những bức tường chật hẹp và trần nhà chìm trong bóng tối. Một ngọn đuốc cháy lách tách ở đầu cầu thang, cạnh cánh cửa lớn đóng kín, từ đó phát ra âm thanh nghe như tiếng kim loại cọ vào nhau: có người đang loay hoay vặn chốt cửa.
Hai đứa trẻ sinh đôi vội nhìn quanh: những bậc thang vừa đi qua không hề có chỗ nấp và còn quá nhiều bậc thang ở phía trước để đến được chỗ cánh cửa và trốn cạnh đó. Chỗ ẩn náu khả thi nhất giờ đây là hai cái hốc ở hai bên cầu thang, nơi có hai chiếc bình trồng đầy cây cỏ.
Jason chỉ cho chị gái chiếc bình đầu tiên, và cậu chọn chiếc còn lại.
Julia chui vào cái hốc, náu mình trong không gian chật hẹp giữa chiếc bình và bức tường. Trong khi đó, Jason nhảy cái rụp qua chiếc bình, khiến đám cây cỏ kêu sột soạt, và ngã huỵch về phía bên kia. Dù bị đau nhưng cậu bé không hé răng kêu tiếng nào.
Cánh cửa ở đầu cầu thang ồn ào mở ra với tiếng đinh tán kim loại đập ầm ầm vào tường. Một dòng thác ánh sáng đổ ào xuống những bậc cầu thang, tung ra những vệt vàng chớm chạm đến hai cái hốc. Julia nhận thấy một chiếc giày của Jason đang nhô ra cạnh chiếc bình trước mặt, nhưng cô không biết làm sao cảnh báo cho cậu em: ở đầu cầu thang xuất hiện bóng một người đàn ông vạm vỡ, ông ta bắt đầu đi hai bước một xuống cầu thang. Cô bé ẩn mình sâu hơn trong chỗ núp, lòng thầm cầu nguyện rằng ông ta không nhìn thấy hai chị em.
“Từ từ thôi, Zan-zan!” Giọng nói người đàn ông vang rền. “Ngươi muốn đánh thức cả lâu đài dậy hay sao?”
Zan-zan khép hờ cánh cửa lớn và theo người cha đỡ đầu của mình xuống cầu thang.
“Ngươi đã lấy hết mọi thứ chưa?” Người đàn ông hỏi mà không chờ đợi câu trả lời.
Zan-zan mang trên vai một chiếc túi lụa lớn màu xanh buộc bằng hai sợi dây dù chắc chắn.
“Và chúng ta đã đặt bẫy chưa vậy?” Người đàn ông hỏi tiếp.
Người phụ nữ, lại một lần nữa, không trả lời.
“Những con diệc? Những khe cửa hở? Còn những con thỏ thì sao? Ừm… đúng rồi. Phòng thí nghiệm đã an toàn.”
Hai người đi qua chỗ những chiếc bình. Ánh sáng của ngọn đuốc lay động chập chờn, và lần đầu tiên, người phụ nữ cất tiếng:
“Chờ một chút…” Người phụ nữ dừng lại, lẩm bẩm.
Julia nhắm mắt và giấu mặt giữa hai nắm tay khép chặt.
“Đừng để họ thấy chúng con… đừng để họ thấy chúng con…” Cô bé cầu nguyện bằng tất cả tâm nguyện.
Zan-zan lại gần chiếc bình mà Jason đang ẩn nấp đằng sau, và ngay cạnh nó, chiếc giầy thể thao của cậu bé đang thò ra.
“Đừng để họ nhìn thấy chúng con… đừng để họ nhìn thấy chúng con…” Julia thầm thì khẩn nài.
Zan-zan là một phụ nữ Trung Quốc nhỏ bé, đội chiếc mũ tròn kỳ cục và khoác áo choàng không tay màu xanh dương xòe rộng ra như một cái chuông. Trái lại, người đàn ông có đường nét phương Tây: khá vạm vỡ, không quá cao, râu sẫm màu, mặc chiếc áo thầy tu và mang một đôi giày hoàn toàn không ăn nhập. Julia chăm chú nhìn người đàn ông, ban đầu cô bé nghĩ chắc mình bị ánh sáng chập chờn của ngọn lửa đánh lừa, nhưng cuối cùng, cô khẳng định: người đàn ông đang mang một đôi giày thể thao Nike đã sờn.
Zan-zan thò tay vào bình và ngắt một nắm hoa cúc La mã.
“Tôi không chắc bằng này đã đủ hay chưa.” Cô ta nói.
Người cha đỡ đầu của cô gật đầu.
“Đi thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Và hai người tiếp tục đi xuống những bậc thang.
Julia rướn người ra phía trước vừa đủ để quan sát bọn họ: người linh mục với đôi giày thể thao đeo trên lưng một cái ba lô du lịch to đã sờn, được buộc chặt bởi hàng chục chiếc đai da. Và ông ta có khuôn mặt mà Julia ngờ ngợ đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Khi ánh sáng ngọn đuốc biến mất dưới chân cầu thang, cô bé chui ra khỏi cái hốc và gọi cậu em trai.
“Họ đi rồi!” Cô bé thông báo trong lúc len lén bước sang phía bên kia.
“Uiiiii!” Jason càu nhàu với giọng thì thào. “Đau quá!”
“Chui ra ngoài đi!” Julia bảo cậu bé.
“Nói thì dễ…” Cậu em trai lẩm bẩm, cố gắng cựa quậy tứ phía.
Bóng tối khiến Julia không hiểu làm thế nào cậu em của mình lại bị kẹt trong đó, nhưng từ những tiếng rên rỉ phát ra, cô bé suy đoán hẳn là một tình cảnh khá phức tạp.
Cuối cùng Jason cũng chui ra được từ phía bên trái, cậu bé nhặt chiếc giày tuột ra lúc nào không hay ở góc đối diện và cào cào mái tóc dính đầy lá non cùng mạng nhện.
“Cái hốc đó đúng là một cái bẫy thực sự.” Cậu bé nói.
Sau khi hội ý ngắn về việc có nên đi theo hai người kia không, Jason và Julia quyết định rằng việc đó quá nguy hiểm. Trước tiên bọn trẻ muốn tìm hiểu một chút về nơi mà chúng đang ở.
Hai đứa trẻ leo nốt những bậc thang còn lại và tới chỗ cánh cửa lớn ở đầu cầu thang.
“Hai người đó nói về một phòng thí nghiệm.” Julia lên tiếng khi đứng ở bậc thang trên cùng.
“Em cũng nghe thấy.”
“Và về những cái bẫy.”
“Và về những con diệc, gió lùa và thỏ. Em ghi nhớ hết rồi.”
“Điều đó liệu có nghĩa gì nhỉ?”
“Em không biết.” Jason quan sát cánh cửa cao gấp ba mình và thử di chuyển nó. “Nhưng chúng ta còn có việc khác cần làm. Chúng ta cần tìm ra Núi Lửa Đen càng sớm càng tốt. Và trở về Biệt thự Argo trước khi bố mẹ nhận ra sự biến mất của chúng ta. Vậy là chúng ta biết rằng ông Black đã ẩn náu tại nơi này sau khi thu thập được tất cả chìa khóa của Kilmore Cove…”
“Bao gồm cả chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.” Julia ngắt lời cậu bé, giọng căng thẳng. “Và chúng ta cũng cần tìm ra Rick nữa.”
“Chị đừng lo. Rồi chị xem, cậu ấy sẽ ổn thôi.”
“Nhưng…”
“Chị không cần lo lắng cho Rick. Khi chúng ta trở về Kilmore Cove, cậu ấy sẽ ở đó đợi chị, và…” Jason chu môi ra, tạo hình một nụ hôn nực cười.
“Vớ vẩn.” Julia huých cậu bé.
Cậu em trai đặt những ngón tay lên cánh cửa, nhẹ nhàng kéo.
“Họ không đóng chặt.” Cậu bé nói và mở hé cửa đủ để đi qua.
“Jason, em để ý đôi giày chứ?” Julia cắn môi.
“À ừm…” Jason đáp, trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác.
Bước qua cánh cửa, hai đứa trẻ nhận thấy chúng đang đứng trên một sân thượng lớn có lan can viền răng cưa, còn lại đống tàn tro ở giữa sân. Phía bên trái có một lối đi dích dắc quanh bức tường một thành trì kiên cố. Những đốm sáng nằm rải khắp sân thượng và cách đều nhau.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Jason đã đếm được có ít nhất hai mươi cái.
Không khí ban đêm khô ráo, không hề lạnh chút nào. Trăng tròn đang nhô dần lên phía chân trời, tỏa ra quầng ánh sáng màu ngọc trai chiếu sáng bầu trời.
“Em có nghe chị nói không thế?”
“Có chứ ạ.” Jason trả lời trong lúc tiến đến bên tường thành và đưa mắt nhìn xuống dưới qua khe hở. Chỉ một giây sau, cậu bé lập tức nhảy lùi về phía sau. “Ôi trời đất ơi!”
Julia lao đến bên cậu em trai và lập tức thấy khó thở bởi cảm giác trống trải. Sân thượng nằm trên một vách đá thăm thẳm. Ngoài bóng tối, tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì ở phía dưới chỗ bọn trẻ đang đứng. Cách xa hàng mét, cũng không thể nhận ra thứ gì khác ngoài bóng tối thẳng đứng, run rẩy và lơ lửng.
“Khỉ thật…” Cô bé lẩm bẩm. “Chúng ta hẳn đang ở một chỗ rất cao, phải không?”
Không giống như Jason, cô bé chế ngự được cảm giác chóng mặt và nhìn được rõ hơn địa hình nơi hai chị em đang đứng. Pháo đài trải dài trên một vách đá, như thể một con rắn lớn đang say ngủ, nằm thu mình trên đỉnh. Ở phía bên kia tường thành mở ra một vách núi cao vài trăm mét, bao quanh một thung lũng rộng mênh mông. Và ở dưới chân vách đá, leo lét vài ánh đèn, co cụm lại với nhau như những chú kiến. Những ánh đèn từ một thị trấn nhỏ nằm dưới vách đá.
“Jason, em còn đó chứ?”
Dưới ánh lửa, khuôn mặt màu trắng sữa của cậu bé giờ đang tái nhợt.
“Em ổn không?” Cô bé hỏi cậu em trai.
“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ,” cậu bé nói dối, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tại sao chị lại hỏi em như vậy?”
“Em có bị chóng mặt không?” Cô chị gặng hỏi.
Jason khoanh tay lại với vẻ cứng cỏi.
“Chị đùa đấy à?”
“Này, em đã nhìn thấy vách núi đó chưa? Chúng ta phải cách mặt đất một trăm đến hai trăm mét ấy. Gấp khoảng hai, ba lần vách đá ở Biệt thự Argo…”
“Julia, chị làm ơn…” Cậu em trai song sinh năn nỉ, trông ngày càng tái nhợt đi. “Em không nghĩ là mình thấy… ổn lắm.”
Julia chạy đến đỡ em trai.
“Em có thấy quay cuồng không?”
“Một chút ạ. Và… em thấy đau bụng nữa.”
“Em bị chứng sợ độ cao rồi.”
“Không thể nào! Trước kia em chưa bao giờ bị…”
“Có thể nó chỉ xảy ra trong chốc lát. Có thể sau khi em ngã…”
“Có lẽ vậy…” Đôi chân Jason vẫn còn run rẩy và cô chị phải dìu cậu tới bức tường phía trong.
“Em dựa vào đây. Mở lòng bàn tay ra. Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Em thấy tảng đá này vững chắc thế nào rồi đấy: không xảy ra chuyện gì được đâu. Và cái đó cũng không hẳn là một vách đá đâu. Nó chỉ là… một vách núi nhỏ thôi mà.”
“Chị Julia…” Cậu em trai thì thào và chỉ vào thứ gì đó ở phía trước.
“Cái gì vậy?” Cô chị hỏi rồi sau đó nhảy dựng lên, lấy tay che miệng. “Ôi khỉ thật!”
Cách hai đứa trẻ vài bước là một xác chết. Người này ăn vận như lính gác thời Trung cổ, người dựa vào bức tường của lối đi, đầu ngả trên vai, chân duỗi dài, bàn tay nắm chặt cán một cây kích[1].
“Đó là lính canh à?” Jason lắp bắp.
“Hai người kia đã giết anh ta!” Julia phỏng đoán. “Có thể họ là những sát thủ…”
“Sát thủ đi thu lượm hoa cúc La Mã sao? Lạ thật.”
“Ông ta đi giày thể thao.”
“Phải rồi. Và ông ta có cả điện thoại di động nữa.”
“Chị không đùa đâu! Chúng giống như đôi giày Nike của em vậy đó!”
Jason hít thở, mặt dần lấy lại được chút khí sắc. “Nhưng chị đã nhìn xung quanh chưa vậy? Chị có thấy người này ăn mặc thế nào không? Chúng ta đang ở thời Trung cổ đấy!”
“Chị đang nói với em là…”
Cậu bé đứng dậy và lại gần người lính.
“Chị nhìn xem: quân phục, áo choàng, áo giáp và thanh đao.”
“Đó là cái kích chứ.” Julia chỉnh lại. “Em đang làm gì vậy?”
“Em kiểm tra xem có phải anh ta đã chết rồi không.” Jason đặt bàn tay lên bộ áo giáp. Sau đó, cáu kỉnh vì không cảm nhận được gì, cậu bé nắm lấy cổ tay của người lính, khiến cái kích trượt ra rồi dừng lại nằm thăng bằng giữa hai răng cưa trên tường thành. Cậu bé kéo nhẹ cánh tay của người lính, nâng nó lên, rồi sau đó khẳng định:
“Anh ta chưa chết. Em nghe thấy tim đập.” Cậu bé cúi người xuống, ngửi hơi thở của người lính. Có mùi cúc La Mã. “Anh ta chỉ đang ngủ thôi.”
“Chị nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây trước khi anh ta tỉnh dậy.”
Jason gật đầu. “Ý kiến hay đó. Chúng ta đi đâu đây?”
Chị gái cậu chỉ vào lối đi.
“Nếu chúng ta không muốn quay lại tu viện thì đó là hướng khả thi duy nhất.”
“Được!” Cậu bé lóng ngóng rời khỏi chỗ người lính và đụng phải cán kích.
“Jason! Cẩn thận!”
Thứ vũ khí đó nảy lên và rơi khỏi tường thành.
“Ôi không!” Jason hét lên, lao ra cố túm lấy nó. Nhưng vừa mới nhìn ra ngoài, cậu bé lại lập tức cảm thấy chóng mặt.
Jason loạng choạng lùi về phía sau, ngã phịch xuống đất. Cậu bé bám lấy chị gái và cố gắng đứng lên, lắp bắp. “Nó trượt khỏi tay em…”
“Không sao. Không có chuyện gì xảy ra hết.”
“Vâng, không xảy ra chuyện gì…” cậu bé lặp lại, đầy lo lắng. “Em ổn rồi. Để em thở một chút và rồi… chúng ta có thể đi khỏi đây.”