Chương 4 - Dagoberto Từ Băng Đảng Những Chuyên Gia Trên Mái Nhà.
Trong lúc làm quen với lối đi và cẩn trọng nép mình vào bức tường phía trong, Jason đã dần lấy lại được sự tự tin thường ngày của mình. Bước chân cậu bé trở nên kiên quyết hơn.
Ở bên cạnh cậu, Julia không nói gì nhiều. Cô ngắm cảnh đêm trải dài như biển đen không bờ bến dưới chân hai đứa. Và khi mặt trăng sáng vằng vặc lăn mình khỏi những dãy núi như quả bóng bi-a, cô bé thấy một cảnh tượng hoang vu trong thung lũng, không nhà cửa, không đường xá. Ngôi làng duy nhất được tạo nên bởi những ngôi nhà nhỏ trú ngụ dưới vách đá, nhìn giống như những chiếc hộp chồng ngược lên nhau.
Về phần mình, Jason chăm chú quan sát ánh trăng phủ bạc lên những nóc nhà, dinh thự, mái vòm, những bức tượng và đài phun nước, những ngọn tháp, những thân cây cổ thụ, những khoảng sân lớn nhỏ, những lối đi, ống khói và cửa sổ… ở bên trong tường thành.
Tới gần sân thượng thứ hai, hai chị em nghe thấy tiếng lách tách của một đống lửa khác. Bọn trẻ đi tiếp bằng cách bò trên mặt đất, lẳng lặng không nói một lời. Đến khi chỉ còn vài mét cuối cùng, chúng trườn xuống, ép bụng xuống sát đất.
Khi hai đứa trẻ ra tới sân thượng, luồng hơi nóng tỏa ra từ đống lửa chào đón chúng. Bọn trẻ đánh mắt quan sát và nhận thấy không có nguy hiểm nào: quả thật, ở phía đối diện, chúng nhìn thấy tay lính canh thứ hai đang nằm trên mặt đất.
“Người này cũng đang ngủ!” Jason kêu lên ngay khi vừa nhìn thấy.
Đằng sau anh ta là một cầu thang nhỏ: những bậc thang dốc được đẽo trên đá dẫn xuống một con đường phía trong.
“Chúng ta đi xuống đó chứ?”
“Em không biết nữa. Chúng ta thử ngó xem…”
Jason ngồi bệt xuống đất và mở cuốn sổ ghi chép của Ulysses Moore ra. Cậu bé bắt đầu lật giở các trang giấy, bỏ qua phần đầu và tập trung vào rất nhiều những tấm bản đồ nhỏ xíu ở phần giữa. Chúng là những con đường được phác thảo nhanh, với nét bút chì đỏ kéo qua mê cung các đường hầm, gian phòng, cầu thang và tầng hầm. Tại mỗi chỗ rẽ chỉ có vài từ miêu tả: bên phải, đi xuống dưới, tìm cánh cửa.
Mỗi con đường được đánh dấu bởi hai cái tên, tương ứng với từng đấy dấu X màu đỏ. Điểm xuất phát và điểm đến, giống như một cuộc đua vậy.
“Từ Cửa Hàng Tích Tắc đến Phòng Bếp Nghìn Lửa…” Jason vừa đọc vừa lật những trang giấy. “Từ Chỗ Dao Sắt đến Cầu Thang Của Người Quan Sát. Từ Phòng Đại Hội Đồng đến Thư Viện Than Thở… Đây là những chỗ quái quỉ nào vậy?”
Julia nhìn quanh, tìm kiếm một điểm quy chiếu bất kỳ. Cô bé chỉ cho cậu em hai ngọn tháp nhô lên trong bóng tối như kim đồng hồ.
Jason bắt đầu cuống quýt giở cuốn sổ ghi chép ra.
“Khu Vườn Những Chú Công, Tầng Hầm Nói Dối, Lò Sưởi Lớn, Phòng Khiêu Vũ Xám Xịt, Cung Điện Gối La Hét… Chẳng có ngọn tháp nào cả.”
“Sân thượng thì sao?” Julia đánh bạo hỏi.
“Sân Thượng Ướt Nhẹp? Ban Công Bốn Cơn Gió? Ban Công Diều Hâu Mệt Mỏi?”
“Tìm tu viện xem.”
“Ý kiến hay đó.”
“Ý kiến nào hay cơ?” Julia nói lớn.
“Tìm tu viện ấy.”
“Chị có bảo em tìm tu viện đâu!”
Jason rời mắt một lúc khỏi cuốn sổ ghi chép. “Dẫu vậy nó vẫn là một ý kiến hay.”
Đống lửa lách tách sau lưng hai đứa trẻ, người chúng đổ bóng thành một vệt đen dài.
“Tu Viện Thời Gian Bị Đánh Mất!” Jason hoan hỉ, gí cuốn sổ ghi chép vào mặt cô chị. “Chị thấy chưa?”
“Nhưng liệu có đúng là tu viện chúng ta cần tìm không?”
“Thời gian bị đánh mất… Cánh cửa Thời gian… Trong hình vẽ con đường đi qua những cầu thang của tường thành.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Và nó dẫn đến…” Jason xoay ngược cuốn sổ ghi ghép. “Miệng Dung Nham.”
“Thế chúng ta làm gì ở Miệng Dung Nham cơ chứ?”
“Có thể đó sẽ là điểm khởi hành để tìm Núi Lửa Đen.”
Julia nhún vai, tỏ vẻ hoài nghi.
“Hoặc là, khi tới đó…” Jason lật lại một vài trang giấy. “Chúng ta có thể đi theo con đường từ Miệng Dung Nham đến Lò Sưởi Lớn hoặc… đến chỗ Đài Phun Nước Tuổi Trẻ Vĩnh Hằng.”
“Jason này?” Cô chị hỏi cậu em.
“Gì vậy ạ?”
“Em cũng nghe thấy phải không?”
“Không. Nghe thấy gì cơ?”
“Giống như một…” Julia lắc đầu. “Thôi bỏ qua. Có lẽ chị nhầm.”
Jason đi xuống trước. Julia nhìn quanh lần cuối, rồi đi theo cậu em xuống những bậc thang hẹp đẽo trên đá.
Khi hai chị em vừa đi khỏi, từ phía vách đá tung lên một cái móc kim loại được nối với một sợi dây thừng chắc chắn. Cái móc mắc vào khe đá và sợi dây căng ra. Một bóng người nhỏ bé xuất hiện nơi khoảng trống hẹp giữa hai lỗ răng cưa trên tường thành. Người này kiểm tra xem xung quanh có ai không, sau đó nhảy lên sân thượng, thu lại móc bằng một động tác nhanh gọn và cuộn dây lại, khoác lên vai cùng những thứ khác.
Người này chỉ là một đứa trẻ. Khẽ khàng như nhện, cậu nhóc lại gần người lính gác đang say ngủ và lấy trộm túi tiền xu của anh ta.
Sau đó cậu tới chỗ những bậc thang, nheo mắt quan sát bóng tối phía dưới và dỏng tai nghe ngóng từng âm thanh nhỏ nhất. Cậu nhóc nghe thấy tiếng Jason bảo rẽ phải. Và đi theo.
Hai chị em rẽ ngang rẽ dọc không biết bao nhiêu lần, băng qua những khu vườn, đi dọc những hàng lang dài hoang vắng, những phòng lớn đổ nát và những xó xỉnh bị bỏ hoang, nơi mà ánh trăng không thể chạm tới. Bọn trẻ dừng lại mỗi khi nghe thấy tiếng ai đó đến gần. Có thể là một ông già cô độc lang thang tìm kiếm thứ gì đó không ai rõ. Hoặc một toán lính uể oải đi tuần.
Jason và Julia dùng cuốn sổ ghi chép cùng những tấm biển bằng đá ghi tên các tòa nhà, con đường, đại lộ và sân vườn để định hướng. Bóng tối đang cản trở việc nhận diện những cột mốc hữu hình. Ban đầu, tháp chuông dường như ở trên cao, sau vài ngã rẽ ngoằn ngoèo đã thấy hiện ra ở phía dưới, trong khi cánh cổng lớn trước đó nhìn có vẻ gần, thì sau mỗi cầu thang mới, nó lại ngày càng trở nên xa hơn.
Cuối cùng, con đường trong cuốn sổ tay kết thúc. Và bọn trẻ đã đến được Miệng Dung Nham.
Đó là căn phòng hình chữ nhật lớn, xám xịt, được chiếu sáng nhờ một ô cửa trên mái đang rọi một luồng sáng bạc hình nón xuống sàn. Trần nhà thấp ám đầy khói, ở phía cạnh dài của căn phòng có một bếp lò với ống hút khói khổng lồ. Trên đống than còn âm ỉ, hàng chục vỉ nướng tỏa ra mùi thịt và mỡ chảy.
“Hừm… chỗ này mới xinh xắn và vui vẻ làm sao…” Julia chán nản đưa mắt nhìn quanh, nhận xét.
“Nó lại khiến em cảm thấy đói bụng.” Jason nói và tiến đến gần bếp lò.
Than trong lò vẫn còn ấm nóng và trên những vỉ nướng cháy đen là những mẩu thịt chín bị bỏ lại.
“Jason…” cô chị khẽ gọi. Cô bé đi tới bức tường đối diện với bếp lò và khám phá ra một lối đi dẫn đến căn phòng thứ hai, từ nơi đó phát ra tiếng ngáy mơ hồ. Cô bé ngó vào và nhận ra hình dáng của khoảng mười người đang nằm sát nhau say sưa ngủ. Trên trần nhà, lơ lửng những chiếc móc nhọn hoắt đang uể oải đung đưa.
Đúng lúc đó, tấm lưới sắt ở lò sưởi phát ra tiếng lách cách, ngay sau là tiếng kêu nghèn nghẹt của Jason.
Julia lo lắng quay người lại, nhưng thật may những người đầu bếp vẫn ngủ say, chỉ trở mình trong chăn một cách lười biếng. Cô bé nhón chân rời đi, đến chỗ cậu em trai.
“Em bị điên sao?” Cô bé chỉ cánh cửa, quở trách cậu em. “Có ít nhất mười người trong đó.”
“Hơi cứng một chút, nhưng ngon tuyệt…” Jason nhai tóp tép, xé một miếng thịt dính lại trên khúc xương đã cháy đen và đưa cho chị gái. “Chị có muốn thử không?”
“Jason!”
“Sao nào?” Cậu bé tiếp tục. “Đó là thịt mà. Và em thì đang đói ngấu.”
Julia bình tĩnh thở sâu trong năm giây, rồi nhắc nhở cậu em trai.
“Chúng ta đến đây không phải để ăn.”
“Nhưng cũng không phải để chết một cách khổ sở! Nếu chị có ý tưởng nào hay hơn thì… Chúng ta cũng có thể ngủ, nếu chị thích. Hoặc chúng ta hỏi thông tin.”
“Để rồi bị bắt như Oblivia sao?”
Jason vật lộn trong vài giây với một miếng thịt cứng hơn.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Tốt hơn là em đưa cho chị xem cuốn sổ ghi chép đi.”
Cậu bé nghiêng hông bên phải, chìa túi quần về phía chị gái.
“Chị lấy đi. Tay em đang bẩn.”
Julia lấy quyển sổ ghi chép và đến ngồi dưới ánh trăng. “Chúng ta cần phải suy luận… Không thể cứ đi lại trong tòa lâu đài này mà không có kế hoạch nào cả.”
Jason chỉ gật đầu, cậu vẫn tập trung nhai miếng thịt.
Julia tiếp tục nói: “Chúng ta biết Núi Lửa Đen đã dùng cánh cửa ở Chuyến Tàu Tuổi Trẻ Vĩnh Hằng để đến được đây với tất cả những chiếc chìa khóa của Kilmore Cove.”
“Chính xác.”
“Trong khi chúng ta đã dùng Cánh cửa Thời gian ở Biệt thự Argo.”
Jason kiếm thêm một miếng thịt nữa.
“Vậy thì sao?”
“Vậy là… chúng ta đã đến Tu Viện Thời Gian Bị Đánh Mất. Trong khi đó ông Black…” Julia bắt đầu lật giở cuốn sổ ghi chép. “… Chắc hẳn đã đến một nơi nào đó khác rồi.”
“Nơi nào cơ?”
“Chúng ta thử suy luận xem,” Julia tiếp tục với giọng điệu của một người chị lớn mà cô không thường dùng. “Ví dụ, ở Ai Cập, chúng ta đã tới kho của Nhà Khách…”
“Đúng vậy, sau đó chị đã bỏ chạy mất.”
“Trong khi Oblivia đã đến đó qua cánh cửa của bà Biggles.”
“Đến đúng thời điểm để đánh cắp tấm bản đồ từ chúng ta.”
“Từ bọn em chứ.”
“Ái!” Jason rên rỉ, cúi người xuống lò.
“Mà em đang làm gì vậy?”
“Nóng quá!” Cậu bé trả lời, vẫn đang cố ngoạm một miếng sườn với lớp mỡ đông lại như sáp.
“Thật kinh khủng.”
“Chị nói tiếp đi.”
“Còn ở Venice: qua Cánh cửa Thời gian của Biệt thự Argo chúng ta đã đến Nhà Caboto…”
“Trong khi Oblivia dùng Cánh cửa của căn nhà Gương và đến một nơi hoàn toàn khác,” Jason tiếp lời. “Tuyệt, nhưng ý chị là gì?”
“Cánh cửa của Chuyến Tàu Tuổi Trẻ Vĩnh Hằng sẽ dẫn đến đâu trong tòa lâu đài này?”
Jason ngoạm tiếp miếng sườn. “Có thể đến đài phun nước Tuổi Trẻ Vĩnh Hằng chăng?”
“Có thể là vậy.” Julia tiếp tục lật giở cuốn sổ ghi chép. “Con đường em nhìn thấy trước đây ở đâu nhỉ?”
“Chị đừng quay người lại.” Cậu em đáp bằng giọng nói yếu ớt.
Julia từ từ ngước lên. “Sao cơ?”
“Em đếm đến ba…” Jason tiếp tục, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó sau lưng cô chị, “… thì chị chạy tới lối ra nhé!”
Julia đứng thẳng lưng, đầy lo lắng, nhưng cậu em trai không cho cô bé thời gian để quay người lại.
“Một… Chị đừng quay người lại! Hai…”
Đúng lúc đó một giọng ngái ngủ vang lên:
“Bọn kia! Chúng mày là lũ quái nào vậy?”
“Ba!” Đếm xong, Jason chạy hết tốc lực về phía lối ra.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt: hai chị em lao vào bóng tối trong khi người đàn ông ở Miệng Dung Nham hét toáng:
“Có trộm! Lũ trộm cắp đáng nguyền rủa! Bọn tao mà tóm được chúng mày…”
Tiếp sau đó là một sự hỗn loạn. Hai chị em chạy vào một con hẻm ngoằn ngoèo: Jason rẽ phải, Julia rẽ trái. Khi hai đứa trẻ nhận ra điều này, chúng dừng lại một chút, do dự không biết nên đi theo hướng nào.
“Hướng này!” Jason hét lên.
“Không, hướng này chứ!” Cô chị vặn lại.
“Trái lại, các cậu hãy đi theo tôi...” Một giọng nói thứ ba từ trên cao vọng xuống.
“Ai nói vậy?” Julia hỏi, nhìn xung quanh.
Một dáng người bé nhỏ đung đưa trên đầu bọn trẻ, sau đó rơi xuống mặt đường trải đá. “Nếu các cậu khẩn trương bám theo, tôi có thể giúp các cậu ẩn náu.”
Mắt sáng như sói, gần như có màu trắng. Bàn tay nhỏ và nhanh nhẹn. Đó là một cậu nhóc chỉ khoảng chín, mười tuổi, đi chân trần, mặc một bộ đồ phức tạp gồm các mảnh vải được khâu lại với nhau. Quanh hông và vai cậu bé là các sợi dây sẫm màu có những chiếc móc nhỏ sắc nhọn.
Jason và Julia không để cậu bé nhắc lại đến lần thứ hai: bọn trẻ im lặng đi theo cậu nhóc trong bóng tối. Con hẻm dẫn tới một con hẻm khác còn chật hẹp hơn, chúng lại chạy qua một cánh cửa nhỏ giống miệng một con hà mã và leo lên một cầu thang xoắn ốc như cái mở nút chai. Người dẫn đường của chúng, nhanh nhẹn và lặng lẽ, nâng một cánh cửa sập lên và lẻn vào dưới một mái nhà có giàn khung đỡ, rồi khom lưng chạy qua những rầm gỗ đang đỡ lấy những phiến đá sẫm màu. Ở đó, cậu nhóc mở một ô cửa trên mái và thoát ra ngoài.
“Đừng có trượt chân đấy!” Người cứu nguy bí ẩn nói trong khi trèo lên mái nhà dốc.
Đằng sau cậu nhóc, Julia nhìn xuống phía dưới và lo lắng cho cơn chóng mặt của Jason. Nhưng cậu em trai dường như hoàn toàn bị cuốn theo những gì đang diễn ra đến mức không hề nhận ra mình đang chạy trên một mái nhà.
Cậu nhóc có đôi mắt màu trắng trèo lên tới đỉnh, rồi đến một ống khói lớn, bò xung quanh và nhảy lên một mái nhà khác dẫn đến một ngọn tháp hình vuông, trên đó mọc lên hai cây ô liu đen. Cậu nhóc đợi Jason và Julia lên đến nơi, sau đó với một chuyển động nhanh gọn, cậu gỡ một trong những sợi dây mình mang theo ra và tung lên cao, móc vào gờ của ngọn tháp.
Cậu nhóc chuyển sợi dây cho Julia, rồi tung sợi dây thứ hai cho mình và khéo léo leo lên như một con nhện.
“Chị lên đi.” Jason nói, ghì sợi dây thấp xuống.
Julia túm lấy sợi dây, đặt chân lên bức tường ngọn tháp, rồi bắt đầu leo lên.
Cô bé leo rất nhanh và trèo qua bức tường chắn, sau đó ngó ra nhìn Jason.
Vài giây sau, cả hai đều an toàn trên sàn của ngọn tháp nhỏ, dưới những cành cong của hai cây ô liu. Người cứu nguy của bọn trẻ lấy lại sợi dây thừng và nhanh nhẹn cuốn nó quanh người.
“Cho dù cậu là ai thì chúng tớ cũng xin cảm ơn.” Jason nói với cậu nhóc.
Cậu ta không trả lời, thu mình vào một góc quan sát những ngọn tháp, mái vòm và tòa nhà tối om của lâu đài. Sau khi hài lòng với việc thăm dò, cậu nhóc quay sang cặp song sinh.
“Các cậu là ai?” Cậu ta hỏi, ngồi bắt chéo chân.
“Còn cậu là ai?” Julia hỏi lại. “Và tại sao cậu lại giúp chúng tớ trốn thoát?”
“Tớ không thích đám lính của Linh Mục.” Cậu bé vừa trả lời vừa kiểm tra lại đầu kim loại của những chiếc móc. “Các cậu là kẻ trộm à?”
“Không phải!” Julia kêu lên.
Cậu nhóc nhướng lông mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Vậy thì các cậu là ai?”
“Chúng tớ chỉ là những du khách bình thường thôi.”
“Tớ là Jason.”
“Tớ là Dagoberto.” Cậu nhóc nói và nhìn Julia.
“Tớ là chị gái nó. Julia.”
“Các cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười một. Còn cậu?”
Cậu nhóc lắc đầu. “Tớ không biết.”
“Thế cậu làm gì ở đây hả Dagoberto?” Jason hỏi.
“Tớ đã đi theo các cậu.”
“Tại sao?”
“Các cậu khiến tớ tò mò. Và suýt giết tớ ở chỗ tường thành.”
“Sao thế được?”
“Lúc các cậu làm rơi cái kích vào người tớ ấy.”
“Lúc đó cậu đang ở bên ngoài bức tường thành sao?”
“Tất nhiên rồi.” Dagoberto trả lời, khẽ đu đưa những chiếc móc kim loại kêu leng keng.
Julia đứng dậy, chạm tay vào thân cây ô liu.
“Đây là đâu vậy?” Cô bé hỏi.
“Tháp Hòa Bình.” Dagobert đáp.
“Cậu biết rõ tòa lâu đài nhỉ!”
“Cũng không rõ hơn những cộng sự của tớ. Mỗi người đều biết một chút, và đều có chỗ trú ẩn bí mật của riêng mình.” Dagoberto hít hít không khí. “Tớ không hiểu. Các cậu không bốc mùi hôi tanh của cống rãnh.”
“Tại sao chúng tớ phải bốc mùi?”
Cậu nhóc khịt mũi, tỏ vẻ sốt ruột. “Các cậu không phải người của chúng tớ, do đó các cậu hẳn phải thuộc băng Trộm Cống.”
“Trộm Cống? Thế người của cậu thuộc băng nào?”
“Những Chuyên Gia Trên Mái Nhà.” Cậu nhóc đáp đầy tự hào.
Julia cảm thấy bực mình bởi lý luận này. “Cậu là một tên trộm chứ gì?”
“Ở năm leo trèo thứ năm.”
Cô bé mở to mắt: “Nghĩa là sao cơ?”
“Có nghĩa là Tu viện trưởng Tu Viện Ống Khói đã dạy tớ leo trèo bằng dây được năm năm rồi. Và kể từ đó đến giờ tớ chưa bao giờ làm ông ấy thất vọng.”
Hai chị em nhìn nhau đầy lo lắng.
“Tu viện trưởng Tu Viện Ống Khói sao?”
“Quý Ông Mái Nhà. Bây giờ hãy nói cho mình biết về các cậu đi.” Cậu nhóc đề nghị.
Julia lựa chọn một câu trả lời thoái thác. “Như tớ đã nói với cậu đấy, chúng tớ là du khách. Và chúng tớ tới đây để tìm một người.”
“Du khách? Vậy các cậu làm thế nào để lên được thành? Các cậu có giấy thông hành sao?”
“Không hẳn vậy.”
“Tớ không tin. Nhưng dù thế nào thì các cậu cũng không có vẻ là phái viên của nhà thờ, và cũng bởi vì cậu là con gái nữa.” Dagoberto suy luận, chăm chú nhìn Julia.
Cô bé chỉ khịt mũi.
“Tớ biết rồi!” Tên trộm nhí tiếp tục nói. “Các cậu là con của thương gia phải không? Nhưng buôn bán gì vậy: hạt tiêu à? Cà phê? Hay nô lệ?”
“Chúng tớ là…” Jason xen vào, nhưng bị cô chị ngăn lại.
“Rõ rồi.” Cậu nhóc suy luận. “Khi những thương gia không muốn nói ra, họ luôn là những nhà buôn lụa.”
“Thực ra chúng tớ đang đi vi hành…” Julia cố gắng nói ngắn gọn.
Dagoberto dò xét gương mặt căng thẳng của Jason, trông cậu bé dường như sắp kể ngọn ngành mọi chuyện mà hai chị em đang làm.
“Các cậu nói là đang tìm một người…”
“Đúng vậy.” Julia đáp dè chừng.
“Nếu các cậu tìm người này vào ban đêm, khi lệnh giới nghiêm có hiệu lực, thì chứng tỏ việc tìm người rất cấp bách với các cậu.”
“Đúng thế.”
“Hơn nữa các cậu lại không thông thuộc thành trì…” Dagoberto đứng dậy và bắt đầu bước vòng quanh tòa tháp. “Do đó các cậu cần một người biết rõ nó! Và tớ chính là người đó.”
Với Julia, việc phải dính dáng tới tên trộm nhí này bắt đầu làm cô bé thấy khó chịu.
“Nhưng, nếu muốn tớ giúp đỡ, các cậu phải thuyết phục được tớ.”
“Thôi nào!” Jason thử rủ rê. “Sẽ vui lắm đấy…”
“Tớ không ở đây để chơi bời.” Dagoberto đáp lại. “Tớ làm việc vào buổi đêm. Và ai làm việc thì cần được trả công.”
“Cậu muốn gì nếu giúp bọn tớ?” Julia hỏi.
“Các cậu có tiền xu không?”
“Chẳng ai nói với một tên trộm là đang có đầy tiền trong túi cả.”
“Đúng thế! Nhưng theo tớ thì các cậu cũng chẳng có lấy một đồng đâu.”
Julia cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm gương mặt của Jason lại trả lời thay cho cả hai chị em. “Vậy thì sao?”
Dagoberto ẩn trong bóng tối trước khi trả lời.
“Các cậu không có tiền… Không có trang sức…” Cậu nhóc đưa một ngón tay lên môi, vờ như suy nghĩ. “Các cậu có thể đưa tớ cuốn sổ đen mà các cậu đọc ban nãy.”
Julia bất giác cho tay vào túi, nơi trước đó cô bé đã nhét cuốn sổ của Ulysses Moore vào.
“Cái này thì không được. Chúng tớ không thể cho cậu.”
Cậu nhóc tung một sợi dây ra ngoài tòa tháp. “Tiếc thật. Vậy thì e là tớ phải nói lời chào tạm biệt các cậu rồi…”
“Chờ đã!” Jason gọi, khiến cậu nhóc dừng lại. “Cuốn sổ đó không phải của chúng tớ. Nó là của một người bạn, và người này sẽ nổi giận lôi đình nếu chúng tớ làm mất nó. Nhưng chúng tớ có thể… cho cậu đọc nó.”
Dagoberto nghĩ ngợi một lúc, một chân cậu nhóc đã ở trên không. Sau đó cậu bé quay trở lại tòa tháp và trả lời: “Tớ đồng ý. Nói cho tớ xem các cậu đang tìm ai.”
Jason quay sang chị gái ra hiệu cô bé trả lời.
“Núi Lửa Đen.” Julia thầm thì, tỏ vẻ miễn cưỡng.
“Núi Lửa Đen sao?” Tên trộm nhí nhắc lại. “Núi Lửa Đen...”
“Cậu biết người này ư?”
“Nói thêm thông tin đi. Có khi tớ lại biết người này dưới một cái tên khác.”
“Chúng tớ không biết gì thêm cả.” Jason thú nhận. “Ông ấy hẳn phải là một người cao lớn, có râu dài và đến đây sống được vài năm rồi.”
“Có hàng ngàn người như thế.”
“Ông ấy thích lửa. Và máy móc. Những đồ cơ khí có thể tự di chuyển. Ông đã từng là nhân viên đường sắt.”
“Vậy ông ta làm việc với sắt thép, như kiểu… thợ rèn ấy hả?”
“Tương tự như thế, nhưng với máy móc khổng lồ.”
“Ông ta mê phụ nữ…” Julia ngượng ngùng thì thầm.
Tên trộm với đôi mắt sói điểm lại những thông tin nhận được trên đầu ngón tay: “Cao lớn, có râu, thích lửa, sắt và phụ nữ. Để tìm một người, thông tin như vậy là không nhiều.”
“Chìa khóa.” Julia bổ sung thêm, như thể việc nói ra từ này tốn nhiều công sức. “Có thể ông ta dính dáng tới những chiếc chìa khóa.”
Lúc đó, khuôn mặt Dagoberto trở nên rạng rỡ và đôi mắt sáng của cậu nhóc lấp lánh dưới ánh trăng.
“Phải rồi! Giờ tớ đã biết người này là ai! Chúng ta đi thôi. Tớ biết làm cách nào để đến chỗ ông ấy!”