← Quay lại trang sách

Chương 5 - Khóa Đen.

Trong khi dẫn đường cho Jason và Julia, Dagoberto kể: “Người ta đồn rằng nhiều năm trước đây, các Tu viện trưởng của hội Trộm Cống và Những Chuyên Gia Trên Mái Nhà là bạn bè, làm việc cùng nhau như những người anh em tốt. Đó là lý do mà những ngôi nhà của họ vẫn nằm kề sát nhau. Mặc dù không dám chắc bây giờ họ có còn là bạn bè nữa hay không.”

“Họ đã cãi nhau à?” Jason hỏi, cố gắng theo sau cậu nhóc.

“Chuyện xảy ra từ nhiều năm trước rồi.” Tên trộm trả lời. “Tớ nghĩ nguyên nhân là do Linh mục.”

“Ý cậu muốn nói là Linh mục Gianni?”

“Còn ai vào đây nữa? Ông ấy là người kiểm soát toàn thành phố.”

Jason và Julia nhớ lại những điều ít ỏi đã đọc về Linh mục Gianni trong cuốn sổ ghi chép của Ulysses Moore: đó là một vị vua trong truyền thuyết có một vương triều tuyệt vời và phồn thịnh. Ngoài ra còn có một đài phun nước thần kỳ, có khả năng giúp con người trẻ mãi không già.

“Ông ấy là người như thế nào?” Julia hỏi.

“Đã ai nhìn thấy ông ta đâu.”

“Ý cậu là ông ấy không cho bất cứ ai nhìn thấy sao?”

“Ý tớ là chẳng ai biết ông ấy sống ở đâu cả.”

Ba đứa trẻ khom người luồn qua một mái vòm đỡ lấy bức tường bằng đá đen và đi vào một cầu thang tối, dốc, dẫn xuống con đường phía dưới.

“Có người nói ông ấy là một ông già hom hem. Lại có người cho rằng ông ấy là một kỵ sĩ mang vóc dáng vạm vỡ. Những người khác lại tin ông ấy đã chết và Hội đồng của Cấm Thành vờ rằng ông ấy vẫn còn sống để Thành trì không rơi vào tay chúng tớ. Hoặc vào tay băng Trộm Cống.”

“Thế cậu nghĩ sao?” Julia hỏi cậu nhóc.

“Tớ nghĩ Linh mục Gianni vẫn còn sống và ông ấy đang vui vẻ tận hưởng sau lưng chúng ta.”

“Đó hẳn là một người quyền lực.”

“Đúng thế. Tất cả mọi người đều tuân theo những luật lệ của ông ấy, dù chúng có vô lý thế nào đi nữa.” Dagoberto đột nhiên khựng lại. Cậu nhóc ra hiệu cho hai chị em sinh đôi im lặng, rồi nép vào tường, ghé mắt nhìn qua góc ngoặt và thì thào: “Lính canh đấy!”

Không để lỡ giây nào, cậu nhóc nhanh chóng quay gót, đi ngược lại con hẻm mà cả bọn vừa đi qua, sau đó tự tin rẽ sang một con đường lớn hơn. Cậu di chuyển từ bên này sang bên kia con đường và ẩn mình dưới bóng của một bức tượng voi.

Ba đứa trẻ đứng sát cạnh nhau, chờ cho tốp lính tuần đi qua, cách nơi ẩn náu của chúng chưa đầy năm mét.

Julia đặt tay lên cuốn sổ ghi chép.

Khi tốp lính đi khỏi, Dagoberto tiếp tục đi xuống, hướng về phía thành trì bên dưới.

“Còn xa nữa không?” Jason hỏi cậu nhóc.

“Không. Mặc dù…” Cậu nhóc chỉ lên bầu trời đầy sao. “Tớ hy vọng là Khóa Đen chưa ngủ.”

“Tại sao người này có tên như vậy?”

“Bởi vì những chiếc chìa khóa. Ông ấy có đến hàng nghìn chiếc dưới đó.”

“Em tin chắc đây chính là người chúng ta đang tìm.” Jason quay sang Julia.

Dagoberto bước thoăn thoắt đến bên một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi được quét sơn. Sau đó, cậu nhóc kiểm tra tấm biển ghi tên và đẩy cánh cửa, vào một hành lang được đào trực tiếp trong đá đi xuống theo hình xoắn ốc.

“Trong lâu đài này không có cánh cửa nào được khóa sao?” Julia ngạc nhiên thốt lên.

“Không đâu,” tên trộm trả lời. “Linh mục Gianni ra lệnh cấm dùng mọi chìa khóa và ổ khóa.”

Thực vậy, tất cả cánh cửa mà bọn trẻ thấy cho đến giờ đều mở.

“Bây giờ thì tớ hiểu tại sao có nhiều kẻ trộm như thế…”

“Đó là một nghề nguy hiểm.”

Julia và Dagoberto đi cạnh nhau, cùng bước phía trước Jason.

“Đó cũng là một nghề phạm pháp.”

“Nhưng ngay cả những tên trộm cũng có luật lệ riêng của họ.”

“Ví dụ như?”

“Luật của bọn tớ là bên ngoài. Còn luật của băng Trộm Cống là bên trong.”

“Nếu là luật,” Julia bình luận, “thì điều đó thật khó hiểu.”

Cậu nhóc phác một hình vuông lớn trong không khí.

“Đây là tòa thành nhé,” cậu nhóc nói. “Nếu là một người thuộc Chuyên Gia Mái Nhà như tớ, cậu có thể di chuyển bằng cách trèo vách đá và đi trên mái nhà. Còn nếu là người của Trộm Cống thì…” Cậu nhóc nhăn mặt vẻ kinh tởm. “Cậu sẽ bò trong những đường hầm dưới lòng đất của pháo đài, rồi nhảy khỏi giếng như một con cóc vậy.”

Bọn trẻ rẽ thêm một khúc nữa, rồi dừng chân trước một tấm lưới sắt chắn ngang hành lang. Trên đầu chúng, một ngọn đuốc chiếu sáng cánh cổng và rọi tới lối đi được đào trong núi đá.

“Đến nơi rồi.” Dagoberto nói.

“Mình cá là cánh cổng này cũng mở.” Jason lẩm bẩm, đưa tay thử đẩy cánh cổng.

Cậu nhóc ra hiệu Jason dừng lại rồi tiến gần tới một sợi dây mảnh treo bên cạnh tấm lưới sắt và kéo xuống. Một tiếng chuông yếu ớt từ xa vọng lại.

“Tốt hơn là nên thông báo trước một tiếng.” Dagoberto giải thích.

Cái chuông gần cổng kêu leng keng đáp lại và chỉ lúc đó, tên trộm nhí mới bước qua ngưỡng cửa.

Khi bước bên cạnh, Jason thấy cô chị nắm chặt cánh tay mình.

“Liệu có an toàn không?” Julia thầm thì với cậu em trai.

Tấm lưới sắt trên đầu chúng mang đầy vẻ hăm dọa với những chấn song lớn kiểu nhà tù và lối đi phía bên kia cũng không hề tạo cảm giác an lành. Dagoberto vẫn tiếp tục đi mà không đợi hai chị em.

“Chúng ta có lựa chọn nào khác sao?” Jason khẽ đáp lại qua kẽ răng.

“Nhưng chúng ta phải đi cạnh nhau đấy.”

“Em hứa.”

Sau khúc rẽ đột ngột sang phải, lối đi hẹp dần dần mở rộng ra, rồi trở thành một căn phòng mái vòm được đục sâu trong đá.

Không có bức tường phía cuối, vì căn phòng mở trực tiếp ra vách núi và bầu trời đầy sao. Có thể nhìn thấy đường viền của những dãy núi nhọn ở xa xa phía chân trời. Ngay trước khoảng không, hàng chục con cú trắng đậu trên những cây sào gỗ, đảo mắt không ngừng. Những cây sào được đỡ bởi một hệ thống dây dợ như mạng nhện trên trần. Một sợi dây nom không mấy chắc chắn đang đỡ một chân đèn nến khổng lồ hình bánh xe, trên đó, hai chục cây nến lớn sẫm màu đang cháy, chầm chậm nhỏ ra những dòng dài sáp nhũ.

Khóa Đen đang ngồi dưới suối ánh sáng lung linh, trên một chiếc ghế bành có phần tựa lưng đồ sộ, được bọc vải ghép lại từ nhiều mảnh. Trước mặt ông ta có khoảng mười chiếc chìa khóa vứt bừa bãi trên bàn gỗ dài. Những chiếc khác được treo trên đám đinh dài màu đen đóng cao thấp khác nhau trên vách tường phòng.

Tất cả vừa mang cảm giác đáng sợ của một chiếc lò nung, vừa mang vẻ hấp dẫn kỳ lạ của một chiếc lều xiếc.

“Ai đến quấy rầy Khóa Đen vậy?” Người đàn ông cất tiếng, giọng vang rền.

Cậu nhóc giơ tay chào.

“Chào ông Balthazar. Cháu là Dagoberto, thuộc băng Chuyên Gia Trên Mái Nhà.”

Người đàn ông dằn mạnh chiếc chìa khóa đang làm lên mặt bàn. Một con cú hoảng sợ tung cánh, vừa thảng thốt kêu vừa bay vụt ra ngoài.

“Một cậu nhóc từ mái nhà sao?” Balthazar kêu lên, đứng thẳng người dậy. “Đến đây ta xem nào.”

Sự thất vọng hiện rõ trong mắt Julia và Jason. Bởi rất ít khả năng người khổng lồ này là Núi Lửa Đen.

Balthazar là một người đàn ông bệ vệ, với mái tóc dài màu tro được buộc thành hai bím kỳ cục, bộ râu dài hoang dã có gắn những món trang sức mạ vàng, hai con mắt dữ tợn, chiếc mũi khoằm và nhọn như một thanh đao lớn.

Người đàn ông nhìn Dagoberto chăm chú như thể đang ấp ủ ý tưởng dùng cậu bé làm mồi cho đám cú của mình. Nhưng hẳn người này đã đổi ý bởi ông ta cất tiếng hỏi: “Còn hai ngươi là ai?”

“Họ là bạn của cháu,” cậu nhóc lên tiếng bảo vệ bọn trẻ.

“Lại đây xem nào.” Khóa Đen yêu cầu hai đứa trẻ.

Khi đến gần, Jason cố gắng tìm điểm giống nhau giữa cái mũi đó, đôi mắt tròn và sát nhau đó, mái tóc bù xù đó, với người nhân viên đường sắt của Kilmore Cove. Julia cũng không tài nào giải được bí ẩn này, cô bé thậm chí còn hoài nghi rằng mình đã rơi vào bẫy.

Bọn trẻ đứng phía bên kia chiếc bàn. Những chiếc chìa khóa đủ hình dạng và kích cỡ chiếm hết diện tích mặt bàn, giữa những núi sáp nóng chảy, phân cú và dụng cụ rèn. Balthazar không màng đến chuyện mời bọn trẻ ngồi, cũng bởi ngoại trừ chiếc ghế tựa bọc vải vụn của lão và một đống giẻ trải trên cỏ khô, trong hang không còn chỗ nào khác có thể ngồi được.

Gã khổng lồ râu tóc xồm xoàm buột cười mỉm. “Ta có thể biết vì sao một cậu nhóc mái nhà cùng với những người bạn lại đến tìm ta không?”

Dagoberto chỉ Julia, sau đó đến Jason.

“Họ đang tìm kiếm một người. Và cháu nghĩ người đó là ông.”

“Ta ư? Chà!” Balthazar cười lớn khiến hai chị em sinh đôi giật mình. “Tại sao vậy?”

“Thực ra cháu nghĩ là chúng cháu đã nhầm ạ,” Julia lí nhí. “Và sau khi đã làm phiền ông, cháu nghĩ bọn cháu sẽ đi khỏi đây ạ.”

“Chờ đã! Sao vội vàng thế!” Balthazar phản đối. Nghe tiếng lão, hai con cú đập cánh, bay sang chỗ đậu khác để quan sát rộng hơn. “Các cháu đang tìm ai?”

“Một người đàn ông cao lớn, có râu, yêu lửa, những chiếc chìa khóa và phụ nữ đẹp ạ.” Dagoberto nhanh nhảu trả lời dưới ánh mắt sắc lẹm của Julia.

Balthazar bật cười sằng sặc.

“Với tất cả những cái chốt cửa làm chứng, đó rõ ràng là ta rồi!” Gã khổng lồ đùa cợt, luồn tay vào bộ râu. Ông rút ra từ đó một cái xương nhỏ và lơ đễnh ném nó xuống cuối bàn.

“Ông không phải là Núi Lửa Đen.” Jason nói thẳng.

Đôi mắt của người đàn ông nheo lại hẹp như cái đinh, rồi lại giãn ra.

“Không. Ta không phải người đó. Tên ta là Balthazar. Mọi người gọi ta là Khóa Đen do công việc thôi: ta tháo bỏ những chiếc chìa khóa và ổ khóa từ hàng triệu cánh cửa của lâu đài rộng mênh mông này…” Ông chỉ những chiếc chìa nằm trên bàn và treo trên tường. “Rồi ta bán chúng cho những ai muốn mua. Mặc dù dạo này việc đó bị cấm.”

“Vâng. Vậy thì đã đến lúc bọn cháu phải ngưng làm phiền ông rồi.” Julia vẫn cương quyết.

“Vội vàng quá đó, cô gái nhỏ của ta!” Balthazar nói oang oang. Ông tựa vào lưng ghế và lại thọc tay vào bộ râu. “Để ta nghĩ xem nào… cháu đã thử hỏi Tu viện trưởng tu viện của mình chưa?”

“Không thể quấy rầy ngài ấy vào ban đêm ạ.”

“Việc tìm kiếm này có khẩn cấp không?”

“Vô cùng khẩn cấp ạ.” Jason buột miệng.

Julia húng hắng ho, tỏ vẻ bực mình. “Em cháu thường không kiềm chế được bản thân khi lo lắng. Ý bọn cháu là… chúng cháu rất muốn gặp người này, nhưng…”

Khóa Đen đưa tay ra khỏi mớ râu và chỉ vào từng đứa trẻ sinh đôi. “Nói tóm lại, việc này có khẩn cấp hay không?”

“Có khác biệt gì sao ạ?” Julia liều hỏi, khẽ tựa người vào bàn.

“Chắc chắn là khác rồi, cô bé! Bởi nếu không khẩn cấp, cháu có thể tìm kiếm người này trong những ngày tới, trong ánh sáng ban ngày. Nhưng trái lại, nếu việc tìm kiếm rất cấp bách với các cháu, phải tranh thủ bóng tối… thì ta có thể dùng tiền để mua chuộc ai đó có thể giúp các cháu. Hoặc nhờ tìm người này từ những người bạn đêm của ta.”

Những con cú vui vẻ nhún nhảy trên chỗ đậu. Một con vươn ra mổ vào chùm chìa khóa, khiến chúng kêu leng keng.

“Bọn chúng giống những con cú ở Ngôi Nhà Gương.” Jason mỉm cười.

“Cháu nói gì cơ?” Balthazar hỏi.

“Không ạ.” Julia xen vào. “Chúng cháu không nghĩ là…”

“Cháu đã nhìn thấy những con cú giống như ở đây tại nhà một người bạn.” Jason giải thích, cậu đã chán ngấy việc bị cô chị chặn ngang. “Thực ra, người này không phải bạn của chúng cháu, mà là bạn của người mà chúng cháu đang tìm kiếm. Một người thợ đồng hồ tên là Peter Dedalus ạ.”

Balthazar nhăn trán. “Liệu có phải một người đàn ông nhỏ thó cao chừng này… với hai vòng sắt quanh mắt giống như thứ này không?” Ông lục lọi trên bàn và rồi rút ra một cặp kính tròn, giống y hệt cặp kính mà người thợ đồng hồ Kilmove Cove hay đeo.

“Cặp kính của Peter!” Jason phấn khích kêu lên.

Đến lúc này, Balthazar cảm thán một cách mạnh mẽ, khiến cả ba đứa trẻ phải lùi lại.

“Thật tuyệt vời! Các cháu biết Thầy tu Pietro! Thật không thể tin được! Hãy nhìn xem chúng ta đã làm gì cùng nhau…” Ông ta cúi xuống nhặt một đầu rất nhỏ của sợi dây xích phủ sáp nến. Ông xỏ nó vào bên trong tay cầm của một chiếc chìa khoá trên mặt bàn và giật mạnh, khiến chiếc chìa khóa văng đến cuối bàn, ra khỏi phòng, rồi lao vào khoảng không.

Chiếc chìa khóa biến mất trong một chùm tia sáng lấp lánh, dưới cái nhìn sửng sốt của ba đứa trẻ. Balthazar cười khoái trá:

“Cần vài giây để nó đạt đúng tốc độ, sau đó thì… nó quay lại đây rồi!”

Chiếc chìa khóa lại hiện ra trên trần nhà, đống dây xích bao quanh trần kêu xủng xoẻng. Ngay sau đó, một vài bộ phận máy móc nhỏ khởi động và chiếc chìa khóa bắt đầu di chuyển giữa rất nhiều dây xích nhỏ rồi sau đó nhanh chóng luồn vào một trong những chiếc đinh đóng trên tường.

“Máy sắp xếp chìa khóa tự động do Thầy tu Pietro thiết kế đó!” Balthazar vẫn oang oang. “Và nó đã được Balthazar Khóa Đen thực hiện một cách đơn giản.”

Jason và Julia nhìn nhau đầy phấn khích. Rõ ràng người thiết kế chiếc máy kỳ cục đó không thể ai khác ngoài Peter.

Dagoberto xoa tay hài lòng trước diễn biến của cuộc trò chuyện. Balthazar, trái lại, chợt sầm mặt và đặt chân lên chiếc tủ sắt của mình.

“Chờ chút! Không phải các ngươi tình cờ đến đây để thu nốt khoản tiền đó chứ?”

“Khoản tiền nào cơ? Ồ, không ạ. Không phải như vậy.” Julia và Jason ngớ người.

Gương mặt hăm dọa của Balthazar lập tức giãn ra.

“À, thế thì tốt. Vậy thì: ông già Pietro có khỏe không? Nhưng… gượm đã… người bạn của ông ấy tên là gì nhỉ, người có cái mũ buồn cười với cái mỏ neo trắng ấy?”

“Người có một miếng bịt mắt ấy ạ?” Jason hỏi, cậu nghĩ ngay tới Leonard Minaxo.

Balthazar lắc đầu.

“Không phải. Nếu ta nhớ không nhầm, người này không đeo miếng bịt mắt nào cả. Mà đã quá lâu rồi kể từ khi ta gặp họ, có khi các ngươi bằng tuổi con của họ ấy! À phải rồi, Ulysses. Tên người đó là Ulysses. Có khi nào các ngươi cũng tình cờ quen biết người này không?”