← Quay lại trang sách

Chương 15 - Câu Chuyện Ly Kỳ.

Căn nhà phụ của Nestor trở nên náo nhiệt. Sau màn giới thiệu, và mọi người cùng nhất trí rằng sự hiện diện gà gật của Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ không thành vấn đề, Núi Lửa Đen làm sáng tỏ tình hình.

“Mọi việc thế này. Ngày hôm qua, chiếc khung cửi của Peter đặt trong lâu đài bỗng hoạt động trong sự sợ hãi tột độ của Zan-zan.”

“Từ trước đến giờ nó chưa bao giờ hoạt động cả!” Người phụ nữ Trung Quốc thốt lên và ngồi xuống cạnh Rick.

“Thứ đi ra từ chiếc máy đó...” Black tiếp tục, “là một thông điệp nói rằng tôi sẽ sớm có những vị khách không mời mà tới.”

Những người khác cho ông xem bức thư của Peter mà Fred đã chuyển tới.

“Nhưng tôi chưa từng giữ chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên!” Núi Lửa Đen thốt lên.

“Ông Leonard nói rằng đã tìm thấy nó tối nay, trong một chiếc thuyền buồm đắm dưới biển cách khá xa bờ Kilmore Cove.” Rick xen vào.

“Con tàu Fiona.” Minaxo bổ sung, mắt ông sáng lấp lánh.

“Con tàu Fiona sao?” Núi Lửa Đen gần như la lên. “Vậy là chúng ta đã không nhầm! Cậu tìm thấy nó thật sao?”

Leonard gật đầu, rồi ngay sau đó trở nên buồn bã. “Nhưng tôi nghĩ mình không phải người đầu tiên tới đó. Rồi ông ra hiệu cho Black tiếp tục câu chuyện của mình.”

“Ngay khi nhận được thông điệp, tôi lên đường. Tôi đã lấy lại những chiếc chìa khóa…” Người đàn ông cho mọi người xem một chiếc hộp, bên trong lấp lánh những chiếc chìa khóa có tay cầm hình ngựa, cá voi, rồng, voi ma mút và khỉ. “Và như mọi người có thể thấy, đây là bí ẩn đầu tiên…” ông nhận xét. “Bởi vì khi ra đi, tôi mang theo mình cả bốn chiếc chìa khóa của Biệt thự Argo: mèo rừng, ác là, ốc sên và rắn. Tôi chưa từng mở chiếc hộp ra kể từ khi cất nó vào nơi an toàn và tôi hoàn toàn chắc rằng không ai khác có thể làm được điều này… Nhưng những chiếc chìa khóa đó đã biến mất.”

“Để lại xuất hiện tại Kilmore Cove.”

“Thật sao?” Núi Lửa Đen ngạc nhiên.

“Giống như lần trước vậy.” Leonard nói.

Nestor đặt tay lên đầu gối và đứng dậy. “Đúng thế. Giống như lần trước. Nhưng chúng ta có thể nghĩ tới những chiếc chìa khóa sau. Hiện giờ, tất cả chìa khóa còn thiếu hẳn đang ở chỗ Oblivia và những đứa trẻ ở… Khu vườn của Linh mục Gianni, nơi mà cậu vừa rời khỏi.”

“Và đây lại là một vấn đề khác.” Núi Lửa Đen nói tiếp. “Thông điệp của Peter đã nói về việc Oblivia đến từ cánh cửa của Biệt thự Argo.”

“Vậy chính xác là anh đã làm gì?” Leonard hỏi, trước đó ông đã phác họa vài hình vẽ trên một tờ giấy.

“Tôi đã cảnh báo quân lính về khả năng có người lạ xuất hiện. Họ đã bắt giữ không chỉ một, mà hai người. Do đó tôi bảo Zan-zan đi cùng tôi đến đây. Làm như thế, tôi nghĩ sẽ đóng cánh cửa lại mãi mãi.”

“Trái lại, làm như vậy,” Nestor xen vào, “cậu đã làm giảm một nửa cơ hội quay trở lại của Jason và Julia.”

“Bốn người đã đi…” Rick lẩm bẩm, “và hai người đã quay về.”

“Thực ra, còn một tấm vé thứ ba để quay trở về…” Leonard lên tiếng, kiểm tra những bức phác thảo của mình. “Black, cánh cửa mà anh dùng để rời khỏi Kilmore Cove có thể cho một người quay trở lại.”

“Ba cơ hội quay lại, và bốn hành khách.”

“Điều đó có nghĩa là một trong số họ… sẽ mãi mãi bị giam cầm trong Khu vườn của Linh mục Gianni.” Rick kết luận.

“Vậy mọi người có đề xuất gì không?” Black hỏi, lo lắng vuốt nhẹ bàn tay của cô trợ lý.

Thay mặt tất cả mọi người, Leonard nói: “Việc đầu tiên cần làm là canh giữ cả hai cánh cửa. Nếu Obilvia, hoặc tên Manfred vô tình bước ra khỏi đó… thì chúng ta phải sẵn sàng làm chúng tê liệt.”

“Về việc này đã có Zan-zan!” Núi Lửa Đen reo lên. “Nhanh lên, hãy lấy những lọ thuốc ngủ của chúng ta ra!”

Cô gái nhỏ bé người Trung Quốc rút từ trong ba lô buộc dây năm lọ thủy tinh nhỏ chứa thứ chất lỏng màu xanh lá.

“Zan-zan rất giỏi với các loại thuốc nước làm từ cúc La Mã…” Cựu nhân viên đường sắt giải thích, đưa cho mỗi người một cái lọ. “Chỉ cần mở nắp, thổi khói vào mặt của nạn nhân và… thế là xong! Đây. Tôi giữ một lọ, Zan-zan cầm lọ, một lọ cho cậu, Leonard… cho anh, Nestor… và lọ cuối cùng cho cháu, cậu Banner bé nhỏ.”

Khi nói ra họ của Rick, dường như Black định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt dữ dội của Leonard đã ngăn ông lại.

“Cháu cảm ơn, ông Vulcano,” Rick trả lời, có chút ngượng ngùng. “Nhưng cháu… cháu nghĩ là bây giờ cháu phải về nhà để báo cho mẹ cháu. Cháu không muốn bà quá lo lắng.” Cậu nhóc thở dài. “Nhưng… ông Ulysses, cháu cũng muốn biết cả phần còn lại của câu chuyện.”

Nestor rụt đầu vào giữa hai vai, trong khi đó Black thốt lên: “Ulysses sao? À, được rồi!”

“Chúng ta phải chia nhau ra.” Leonard quyết định. “Tôi sẽ đến chỗ cánh cửa trên tàu hỏa, nếu tôi không nhầm nó dừng không quá xa đây…”

Rick gật đầu: “Nó vẫn ở dưới khu lăng mộ.”

“Tôi sẽ mang theo cả Fred nữa,” người gác ngọn hải đăng quyết định. “Ít nhất là tôi sẽ đưa anh ta rời khỏi chỗ này. Black, Nestor và Zan-zan sẽ canh chừng cánh cửa của Biệt thự Argo, trong khi Rick, cháu…”

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại bằng nhựa bakelit màu đen của Nestor đổ chuông.

“Có thể là ai vào giờ này được nhỉ?” Nestor vội vã trả lời. “A lô? Đúng rồi. Tôi đây. À, chào Phoenix.”

Những người khác nhìn nhau ngạc nhiên.

“Không. Rick ở đây với tôi. Cậu bé rất ổn. Không có vấn đề gì. Ôi, khỉ thật… Không, tôi không nghĩ vậy…” Nestor dùng bàn tay che ống nghe lại và hỏi Rick lần cuối cùng cậu bé liên lạc với mẹ là khi nào.

“Cháu đã thử gọi cho mẹ,” cậu bé giải thích, “nhưng mẹ không trả lời.”

“Phoenix?” Nestor tiếp tục. “Họ không liên lạc được với nhau. Được, hãy kể cho tôi nghe ngay khi chúng ta gặp nhau. Được, chắc chắn rồi. Chúng tôi đến ngay.” Ông nhanh chóng dập điện thoại và giải thích cho Rick. “Cha Phoenix đã lên nhà cháu vì ông ấy thấy tất cả đèn đều sáng và cửa mở toang. Nhưng mẹ cháu không có ở nhà.”

“Ồ.” Cậu bé nói.

Nestor lấy chiếc áo gió từ giá treo quần áo, mở ngăn kéo tóm lấy một móc chìa khóa và chuẩn bị bước ra ngoài.

“Chúng ta sẽ làm thế này: cậu và cô trợ lý ở lại canh giữ cánh cửa ở Biệt thự Argo. Rick và tôi sẽ xuống làng để tìm mẹ cậu bé.”

“Nhưng chúng ta xuống làng bằng cách nào ạ?” Rick hỏi trong lúc đi theo Nestor.

Ông lão làm vườn mở toang cánh cửa và bước đi khập khiễng về phía ga-ra cũ của Biệt thự Argo. Ông mở cánh cửa cuốn và nhấc tấm bạt phủ chiếc xe thùng cũ của Ulysses Moore, lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu đen cho Rick rồi nhắc cậu thắt dây an toàn.

“Nó vừa với Penelope,” ông nói. “Nó cũng sẽ vừa với cháu thôi.”