Chương 16 - Những Người Lạ Mặt.
Ba bóng người ướt nhẹp bám lấy bậc thấp nhất của cầu thang được đào trong thành bể chứa và đu mình lên khỏi mặt nước. Người đầu tiên đi lom khom, nom hệt một bộ da rắn già nua. Julia đi ngay sau, cô bé vừa giúp Oblivia ra khỏi hồ nước ngầm hôi thối.
Họ lặng lẽ đi đến miệng bể, rồi bước vào một đường hầm khá hẹp kết thúc ở bức tường thành. Rigoberto chỉ cho họ một chiếc cầu thang thứ hai dẫn tới tấm lưới sắt, ánh sáng ban đêm hắt xuống tấm lưới tạo thành những ô vuông. Với Julia, việc lại được nhìn thấy bầu trời đầy sao, cho dù chỉ qua khe hở nhỏ đó đã là dấu hiệu của sự tự do thực sự.
“Chúng ta còn cách Tu viện không xa đâu…” Rigoberto nói và leo lên trước. Chiếc áo dài sợi đay của lão trượt trên đám rong rêu và rác rến hôi hám.
Khi ra được bên ngoài, cả ba đều run rẩy trong làn gió mát lạnh, và muốn bật cười lớn vì hạnh phúc. Sau đó họ nhìn hình bóng xấu xí của nhà tù và lâu đài phía trên, hỏi nhau xem có thể lấy lại những chiếc chìa khóa bằng cách nào. Và cứu Manfred.
“Ta thấy chúng ta nên ra ngay khỏi đây.” Oblivia quyết định. “Những chiếc chìa khóa có thể đợi được. Và Manfred có thể chết rục trong đó cũng được!”
“Không chỉ những chiếc chìa khóa đâu. Còn cả cuốn sổ ghi chép của tôi nữa!” Julia nhắc cô ả.
“Dù gì chúng ta cũng nên đi thôi,” Oblivia đề nghị, “và suy nghĩ về việc đó sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Cứ thế này thì cách cả cây số chúng ta vẫn bị đánh hơi thấy mất.”
“Điều này thì đúng.” Julia đồng tình.
“Đi đường này.” Rigoberto bắt đầu đi men theo bức tường thành.
Bước chân dưới bầu trời đêm mát lạnh đầy sao, Julia ngắm Oblivia Newton đang đi trước mình. Trong bộ dạng tồi tệ này, đối thủ lớn của bọn trẻ giờ hoàn toàn chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé cáu kỉnh, không vui vẻ chút nào vì đám bùn lầy nhớp nháp phủ từ đầu đến chân. Sau đó, cô bé nghĩ tới việc sắp gặp lại cậu em trai và mỉm cười hạnh phúc: cô bé hy vọng cậu em đang ở tu viện, hoặc ít nhất đã để lại một tin nhắn cho mình ở đó. Về những chiếc chìa khóa và quyển sổ tay bị mất…
“Chúng ta sẽ nghĩ từng việc một vậy.” Cô bé tự nói lớn với bản thân.
“Ngươi nói gì thế, gà con?” Oblivia hỏi trong lúc rảo bước phía trước cô bé.
“Tôi có thể hỏi cô một câu chứ?” Julia hỏi ngược lại, lờ đi từ “gà con”.
“Tất nhiên.”
“Có một điều mà tôi không hiểu được…” Cô bé bắt đầu. “Khi cô đánh cắp tấm bản đồ Kilmore Cove từ em trai tôi và Rick…”
“À!” Oblivia đột nhiên trở nên cảnh giác. “Nghe này, ta rất tiếc vì chuyện tấm bản đồ. Đó… đó là một lỗi giao tiếp, có thể ta ít tiếp xúc với trẻ con, nhưng…”
“Điều tôi không hiểu,” Julia cắt lời ả, “là làm thế nào cô biết có một tấm bản đồ tại Ai Cập cổ?”
Bọn trẻ đã rất vất vả mới biết được điều này, nhờ may mắn, nhờ Maruk và nhờ những đầu mối có trong cuốn sổ tay của Ulysses Moore.
“Ồ, mẹ ta đã kể lại, khi bà đưa cho ta chiếc chìa khóa.”
“Mẹ cô sao?” Julia ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi.” Oblivia trả lời. “Ngươi nghĩ vì sao ta lại đến sống ở một nơi nhỏ bé như Kilmore Cove? Người như ta, người đã tự mình gây dựng nên một đế chế trị giá hàng triệu bảng Anh.”
Theo sau cô ả trên những viên đá cuội, trong giây lát Julia mất thăng bằng. Trước đó cô bé vẫn nghĩ rằng Oblivia có chiếc chìa khóa con mèo là nhờ chị gái của bà Biggles, người từng là giáo viên phổ thông của ả, trong khi bây giờ Oblivia lại lái câu chuyện sang hướng khác.
“Xin lỗi, nhưng mẹ cô là ai vậy?” Cô bé hỏi.
Núi Lửa Đen nhìn Nestor phóng đi trên chiếc xe thùng, và không lâu sau đó, ông chào tạm biệt Leonard rời đi cùng Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ vẫn đang ngái ngủ.
Ông trở lại Biệt thự Argo, cố gắng giải thích cho Zan-zan những gì họ vừa trải qua. Mới vài giờ trước, Zan-zan còn là một phụ nữ gốc Trung Quốc sống giữa thời Trung cổ, giờ đây cô rơi vào trong một thực tại hoàn toàn khó hiểu. Cho dù thông minh và có óc suy luận, người phụ nữ này thực sự bối rối khi đi qua nhà bếp, một không gian đầy những đồ vật kỳ lạ treo lơ lửng, ánh sáng giấu trong những chiếc tủ (tủ lạnh), những đường ống bất ngờ chảy ra nước (bồn rửa) và nút bấm kỳ lạ làm bùng lên ánh sáng trong những căn phòng (công tắc đèn).
Cô ngạc nhiên trước những đồ trang trí nội thất chồng chất trong phòng khách của Biệt thự Argo, và những chiếc đệm giường mềm mại. Cô cũng lạ lẫm trước những thứ ít bình thường hơn, như Cánh cửa Thời gian mà họ vừa đi ra từ đó.
“Bây giờ ta phải làm một việc…” Núi Lửa Đen nói với cô khi lên tới tầng trên.
Zan-zan đi theo ông vào một căn phòng bóng lộn, lát đá cẩm thạch sáng màu.
Black xem xét bồn tắm trong vài giây, rồi ông quyết định dùng vòi hoa sen.
“Ôi chao!” Ông thốt lên, đưa tay hứng tia nước. “Đây chắc chắn là điều cần làm nhất lúc này! Tắm! Tắm một cách sảng khoái!”
Black bắt đầu cởi bỏ chiếc áo thầy tu và đôi giày thể thao. “Ngươi có muốn thử trước không?”
Zan-zan lắc đầu, hoàn toàn không bị thiết bị bốc khói đó thu hút. Cô đang hoảng sợ nhìn hình ảnh của mình trong hai chiếc gương lớn đối diện nhau, làm tăng gấp nghìn lần hình ảnh phản chiếu của mình.
“Ta sẽ xong nhanh thôi.” Núi Lửa Đen đảm bảo, rồi đi vào dưới làn nước nóng, thốt lên sung sướng. “Aaa! Ngươi chỉ cần kiểm tra người phụ nữ tên Oblivia có đến không… và nếu có, hãy làm cô ta ngủ như những người aaa… khác.”
Zan-zan gật đầu và đi giật lùi ra khỏi phòng tắm của Biệt thự Argo.
“Một việc nữa!” Black gọi với theo, thò một cánh tay đầy lông ra khỏi buồng tắm đứng. “Ngươi có thể đưa giúp ta dầu gội đầu không?”
Ông già Rigoberto, Oblivia và Julia leo lên tường thành đến chỗ sân thượng, trên đó đám than hồng vẫn đang âm ỉ cháy, họ đẩy cánh cổng và đi xuống bậc thang lớn dẫn đến Tu Viện Thời Gian Bị Đánh Mất.
“Đây là nơi chúng tôi đã gặp Núi Lửa Đen và trợ lý của ông ấy.” Julia nhớ lại, khi họ đi qua hai chiếc bình lớn đặt trong hốc đá giữa cầu thang.
“Hiển nhiên rồi…” Oblivia trả lời vẻ lạnh nhạt.
Khi đi xuống, Julia nín thở, cô bé hy vọng sẽ thấy Jason bất thình lình xuất hiện. Nhưng khi họ đến nơi, cậu em trai không có ở đó.
“Giờ thì sao đây?” Julia thở dài, tìm kiếm xem liệu cậu em có để lại tin nhắn hay dấu hiệu nào không.
Oblivia dường như đã có kế hoạch rõ ràng. Ả phớt lờ cả cô bé lẫn ông già kinh khủng với khuôn mặt ếch, nhắm thẳng tới Cánh cửa Thời gian đang mở ra từ phía bên kia với ánh mắt sáng bừng.
Ả chỉ dừng lại một chút để nhìn dấu giày thể thao in trên lối đi rải sỏi phía trước cánh cửa.
“Giả thuyết đã được xác nhận.” Ả nói rất nhỏ. “Núi Lửa Đen đã quay về Biệt thự Argo.”
“Oblivia!” Đúng lúc đó Julia gọi to.
Cô bé và Rigoberto chạy đến chỗ ả. “Cô muốn làm gì vậy?”
“Biến khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.” Ả trả lời.
“Cô không thể làm như thế!” Julia phản đối. “Nếu không có những chiếc chìa khóa, chúng ta sẽ không thể trở lại đây được!”
Cảm thấy bực mình vì bị một đứa nhóc ra lệnh, Oblivia vẻ căng thẳng xua tay và đưa ra lời giải thích cuối cùng. “Nghe này, cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng ta nghĩ đã đến lúc tạm biệt nhau rồi. Ta sẽ quay trở về nhà nhanh nhất có thể. Còn ngươi hãy ở lại đây để tìm cậu em trai và lấy lại những chiếc chìa khóa. Kể cả những chiếc của ta nữa. Nếu ngươi không tìm thấy chúng, hãy hỏi Ulysses Moore, Peter, Núi Lửa Đen hoặc kẻ quỷ tha ma bắt nào đó mà ngươi muốn. Còn ta không muốn biết thêm gì nữa.”
Không hẳn là như vậy, bởi nếu Black đã quay trở về Kilmore Cove cùng chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên, chỉ nó thôi cũng đủ để mở tất cả những cánh cửa. Nhưng Oblivia thấy không cần phải đưa ra lời giải thích cho những việc làm của mình. Ả mãn nguyện tựa người vào cánh cửa, tiếp lời: “Và nếu muốn, ngươi có thể sử dụng Manfred. Ta vui lòng để hắn lại cho ngươi.”
“Oblivia!” Julia hét lên.
Nhưng người phụ nữ đã bước qua Cánh cửa Thời gian và biến mất ở phía bên kia.
Đứng ngoài phòng tắm của Biệt thự Argo, Zan-zan nghe thấy âm thanh vọng lên từ phía dưới. Ngay sau là tiếng một phụ nữ gọi ai đó. Còn Black đang thư thái ngân nga dưới vòi hoa sen, cả người phủ đầy bọt.
Thế là cô trợ lý trẻ tóm lấy lọ thuốc ngủ và đi nhanh xuống cầu thang. Cô lại nghe thấy giọng phụ nữ, cô vội nép mình trong bóng tối.
Người phụ nữ ở ngay phía ngoài hàng hiên bằng kính.
Zan-zan không nghĩ ngợi thêm. Cô tiến đến sát cánh cửa và liếc nhìn.
Giờ người phụ nữ chỉ cách cô vài bước, và đang nhìn quanh như thể tìm kiếm ai đó.
Zan-zan mở hé cánh cửa kính để dụ người phụ nữ đi vào. Đợi đến khi bà ta vào tầm phun thuốc ngủ, cô thổi vào mặt đối phương một làn khói màu xanh lá cây.
“Rick à?” Bà Patricia Banner thốt lên, trước khi lịm đi và ngã xuống đất.
Từ phía bên kia Cánh cửa Thời gian, Julia quay về phía Rigoberto và gắt. “Tôi không thể tin cô ta thực sự đã làm chuyện đó.”
“Ta chẳng thấy cô ta làm điều gì khủng khiếp cả…” ông già nhún vai, tiến lại gần cánh cửa.
“KHÔNG!” Julia thét lên. “Đừng mở nó!”
“Tại sao không?” Ông già ngạc nhiên hỏi. “Cánh cửa này có gì đặc biệt?”
“Bây giờ không phải lúc để giải thích, hãy tin tôi đi.”
Trong đầu Julia đang chứa đầy những suy tính mâu thuẫn.
Giả thiết thứ nhất: đi theo Oblivia. Ở Biệt thự Argo, bố mẹ sẽ giúp cô. Nhưng cô bé sẽ ngăn cản Rigoberto đi theo bằng cách nào? Còn Jason thì sao? Cô bé có thể bỏ mặc cậu em ở nơi này một mình không?
Giả thiết thứ hai: đợi Jason và cùng cậu bé lấy lại những chiếc chìa khóa cùng cuốn sổ ghi chép. Trong lúc đó, còn phải thuyết phục Rigoberto giúp mình và không đi qua Cánh cửa Thời gian.
Giả thiết thứ ba: thoát khỏi chốn này, và tắm một cái.
Trong lúc Julia suy nghĩ, Rigoberto quan sát nền nhà và lối đi xung quanh.
“Có thể nói rằng chỗ này có khá nhiều người lui tới…” Lão bình luận, cúi người xuống nhìn kỹ dấu vết để lại trên sỏi. “Có ít nhất… một, hai, ba người.”
“Ba người là sao?” Julia hỏi, trong khi giả thiết thứ tư lóe lên trong đầu cô bé: Núi Lửa Đen, người trợ lý Trung Quốc của ông ấy và Oblivia Newton đã đi qua cánh cửa. “Chỉ còn một chỗ nữa thôi…” Cô bé tự nhủ, mắt nhìn chăm chăm vào Cánh cửa Thời gian.
“Sao cơ?” Rigoberto ngẩng đầu lên hỏi.
Ông già chớp chớp mắt, ngạc nhiên. Cô bé đã biến mất.
Lão lại gần cánh cửa, thử đẩy nó. Rồi kéo.
Cánh cửa đã đóng chặt.