Chương 20 - Chủ Nhân Những Đường Ống Ngầm.
Jason bị cả chục bàn tay nhỏ bé giữ lại trong tu viện, và khi một vài bàn tay bịt miệng cậu bé lại, những giọng nói xung quanh vẫn không ngừng tranh cãi. “Chúng ta đã bắt được tên nhóc, nhưng tên lính đã chạy mất rồi! Để cho hắn ta đi! Đi theo hắn! Không, đừng đi theo hắn!”
Cậu bé cố gắng vùng vẫy một cách vô ích, chỉ thấy được những bàn chân trần của khoảng hai mươi tên trộm, tất cả đều mặc quần áo tối màu và hôi hám.
“Cho ta nhìn hắn nào!” Một giọng nói vang lên.
Ai đó xoay người Jason lại, nâng đầu cậu bé hướng lên cao. Một chiếc khăn tay bốc mùi thum thủm che miệng cậu bé lại và Jason thấy mình mặt đối mặt với một ông già nhỏ bé có đôi mắt ếch.
Người này nhìn chăm chú như thể biết cậu bé, sau đó nói với những người khác. “Đúng là cậu ta! Em trai của Julia.”
Nghe thấy tên người chị sinh đôi, Jason càng cố gắng vùng vẫy, nhưng những bàn tay dù nhớp nháp và đầy dầu mỡ vẫn không cho cậu bé có chút cơ hội để cử động.
Cậu bé cảm thấy những sợi dây thừng quấn quanh mình, rồi họ để cậu nằm dài trên mặt đất. Jason bị kéo lê trên mặt sỏi và cuối cùng được treo lên một cây gậy dài, như thể một cái xúc xích.
“Liệu tên nhóc có qua nổi không?” Một vài giọng nói cất tiếng hỏi.
“Chắc chắn là qua nổi chứ.”
“Tôi nghĩ là không đâu.”
“Nó béo như lợn con vậy.”
Nhiều bàn tay chạm vào Jason, trong khi những giọng nói tiếp tục đưa ra những ý kiến trái chiều.
Nhóm người bắt đầu đi về phía đường ống nước mưa của tu viện. Rồi những tên trộm nhỏ con lần lượt chui vào bên trong, sau đó họ nhồi thân người bó chặt của Jason vào, từ lúc đó, cậu bé không còn nhìn thấy gì nữa. Cậu chỉ cảm nhận thấy mình đi xuống, trượt đi, bị xô đẩy bởi cây gậy mình bị trói vào, qua những lối đi chật hẹp và góc cạnh. Sau một lúc bị đẩy mạnh và va đập theo cách đó, cuối cùng cậu bé ngất lịm đi.
Khi mở mắt, Jason thấy mình đang ở trong một căn phòng lờ mờ sáng. Mùi nhang dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi và không khí ám đầy khói. Jason đứng dậy, thấy dưới chân mình là sàn nhà phủ thảm và gối. Đầu cậu bé ong ong và cục u ở trán mà cậu tự gây ra cho mình ở phòng thí nghiệm đang làm cậu đau đớn.
Cậu bé chạy tới ô cửa sổ duy nhất trong phòng với những chấn song uốn lượn. Từ đó cậu thấy xung quanh mình là những tòa nhà khổng lồ và tối tăm đầy hăm dọa.
Cánh cửa căn phòng mở ra sau lưng cậu, một ông già nhỏ bé trông khá sạch sẽ bước vào.
“Xin chào.” Ông ta nói, giơ bàn tay lên.
“Ông là ai?” Jason hỏi.
“Ta là Rigoberto. Mời đi theo ta…” Ông già trả lời, rồi đưa cậu bé ra ngoài.
Jason kiểm tra túi quần áo và hoảng sợ phát hiện ra mọi thứ đã bị lấy sạch. “Những chiếc chìa khóa của tôi! Và những đồng xu của tôi nữa!”
“Nào xin mời, hãy đi theo ta nào. Chúng ta đã giao tất cả lại cho Chủ nhân rồi.” Ông già nói với Jason trong khi đi phía trước cậu.
“Chủ nhân của các người sao?”
“Giáo sĩ Đường hầm, Chủ nhân của Băng Trộm Cống.”
Hành lang này vượt xa những gì người ta có thể tưởng tượng về một đường ống cống. Nó có màu hoa cẩm quỳ thanh nhã và tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
“Tại sao các người lại bắt tôi?” Jason lên tiếng hỏi, đi theo sau ông già.
“Chị gái ngươi đã biến mất sau một cánh cửa mà không ai mở được.” Rigoberto trả lời. “Và ngươi cũng muốn đi qua chính cánh cửa ấy. Ta nghĩ rằng điều này khiến ngươi trở nên quan trọng.”
“Các người nhầm rồi!” Jason rên rỉ.
“Xin mời.” Rigoberto nói khi dừng lại dưới một mái vòm uốn cong và chỉ cho cậu bé căn phòng đang mở phía bên kia. “Chủ nhân đường ống ngầm đang đợi ngươi.”
Và Jason bước vào.
Đó là một căn phòng dài màu xanh da trời. Mọi thứ đều có màu xanh da trời: sàn nhà, những tấm rèm được trang trí cầu kỳ, những tấm tranh thảm treo trên tường.
Giáo sĩ Đường hầm ngồi trên một chiếc ngai ở đầu đối diện với lối vào. Chiếc ngai là một loại bàn nhỏ, thấp kiểu phương Đông, trên đó có một người đàn ông ngồi bắt chéo chân.
Jason cẩn trọng tiến lại gần.
“Xin chào.” Chủ nhân ống ngầm lên tiếng với giọng điệu pha chút thích thú. “Ngươi khiến ta có một đêm không ngủ rồi đây.”
“Tôi nghĩ là có chút nhầm lẫn…” Jason phân trần, huơ tay về phía trước. Cậu bé tiến lại gần cho đến khi thấy một chiếc áo choàng ngủ màu xanh da trời bóng và tiếp đó là gương mặt của một cậu nhóc trạc tuổi mình.
Jason há hốc miệng, nhìn chăm chăm vào cậu ta.
“Nhầm lẫn gì cơ, cậu nhóc ngoại quốc?”
Jason cố gắng hiểu xem cậu nhóc đó có đang đùa mình hay không.
“Tôi… tôi không nghĩ là mình nhỏ tuổi hơn cậu đâu!” Jason thốt lên.
Cậu nhóc phá lên cười. “Ồ, không, không! Ngươi nhầm rồi! Ta già hơn ngươi rất nhiều. Thực sự rất nhiều. Nhưng ngươi đừng hỏi tuổi ta, bởi ta không nhớ đâu. Nếu ngươi muốn, chúng ta có thể cùng nhau đi xác minh lại.” Dứt lời, cậu chỉ cho Jason một trong những cửa ra.
Thấy Jason không trả lời, cậu nhóc chỉ những đồ vật xếp thẳng hàng trên chiếc bàn nhỏ cạnh ngai. “Những thứ kia chắc hẳn là của ngươi. Cứ lấy lại nếu chúng quan trọng với ngươi.”
Jason không để cậu nhóc nhắc lại đến lần thứ hai, cậu vội chộp lấy bốn chiếc chìa khóa và nhét chúng vào túi. “Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?”
Cậu nhóc mặc quần áo màu xanh da trời rời khỏi chiếc ngai. “Tại sao ư? Vì câu chuyện của ngươi khiến ta tò mò. Ta đã nghe kể về chị gái ngươi và cách cô bé đi qua một cánh cửa không thể mở ra được. Một cánh cửa mà người của ta không biết cách mở. Và ta nghĩ, ngay cả Balthazar cũng phải bó tay.”
“Cậu biết Balthazar sao?”
Chủ nhân Đường ống ngầm nghĩ ngợi một lúc. “Ta đã nói Balthazar sao? Vậy có nghĩa là ta biết ông ta. Ta nghĩ vậy. Balthazar. Ôi! Cùng với tuổi trẻ, người ta sẽ quên mất nhiều điều. Cậu nhóc ngoại quốc, hãy đi cùng và giải thích cho ta về cánh cửa không thể mở được đó!”
Cậu nhóc dẫn Jason vào một hành lang dài, sau đó đến một đại sảnh với hàng nghìn ngọn nến đang cháy. Đi qua đại sảnh, hai người tới căn phòng ngũ giác có năm cửa ra dẫn đến năm phòng lớn khác nhau.
Căn phòng trung tâm chất đầy những cuộn giấy dày đặc chữ viết. Những cuộn giấy chồng chất lên nhau và được sắp xếp theo một chuỗi những con số khó hiểu. Một vài cuộn giấy viết dang dở được trải trên những mặt bàn gỗ lớn. Trần nhà là những tấm gương dựng nghiêng đón lấy ánh nến thắp ở năm căn phòng nằm bên cánh.
“Đây là bàn làm việc của ta, và đây là những hồi ký của ta.” Chủ nhân Đường ống ngầm giải thích, chỉ cho Jason hàng nghìn cuộn giấy. “Chính bởi vì ta đã ghi lại mọi việc rất rõ ràng, ta nhớ rằng cách đây khá lâu, khi đến Đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng… ta đã tìm thấy một cánh cửa khác cũng không thể mở ra được.” Cậu nhóc nhanh chóng kiểm tra một cuốn sổ, và sau khi đọc một chú thích viết theo chiều dọc, cậu nói thêm. “Đây rồi, ngay cạnh đài phun nước, trong một căn nhà nhỏ bằng đá. Một cánh cửa giống như bao cánh cửa khác trong lâu đài, nhưng không thể mở được. Ngươi có biết gì về điều này không?”
“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì. Tôi cũng không biết cậu là ai, hiện tôi đang ở đâu, và tại sao!” Jason bực bội trả lời.
“Ta đã giải thích cho ngươi lý do tại sao. Việc ta là ai… phụ thuộc vào lối ra mà ta lựa chọn. Nếu ta đi ra từ phía bên kia… ta là Giáo sĩ Đường hầm, Chủ nhân của băng Trộm Cống. Trái lại, nếu ta đi ra từ phía bên này, ta trở thành Tu viện trưởng Tu Viện Gác Mái, của băng Những Chuyên Gia Trên Mái Nhà… Đó cũng là hai việc thú vị nhất mà ta từng làm. Còn nếu đi theo hướng đó, ta là Linh mục Gianni.”
“Cậu là Linh mục Gianni sao?” Jason ngơ ngác hỏi.
“Chính là ta.” Cậu nhóc mặc trang phục màu xanh da trời mỉm cười. “Sao vậy? Ngươi biết ta ư?”
“Nhưng… đó là một người rất quan trọng.”
“Ta chắc là ngươi không muốn biết có gì ở hai lối ra còn lại…” Cậu nhóc cau mày.
“Không thể là cậu được, cậu chỉ là một cậu nhóc!”
“Này nhóc, vậy ngươi nghĩ Đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng dùng để làm gì chứ?”
Calypso áp tai lên cánh cửa phía sau thư viện và nhắm mắt lại. Không nghe thấy tiếng gọi nào nữa. Cô nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay lên mặt gỗ như thể vuốt ve nó, trong khi một nỗi sầu muộn xâm chiếm tâm hồn cô. Cánh cửa cá voi lại một lần nữa im lìm.
“Giờ thì họ đã tìm ra nó rồi…” Calypso lẩm bẩm, như thể đang trò chuyện với ai đó ở phía bên kia. “Họ đã tìm ra chiếc chìa khóa. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Nếu thật sự có ai đó ở phía bên kia cánh cửa, người đó cũng không thể trả lời. Và Calypso cũng không thể bước qua cánh cửa. Thiếu chiếc chìa khóa cá voi, cánh cửa đó không thể mở được. Cũng không thể đập vỡ, hay phá hủy. Đó là một Cánh cửa Thời gian.
Tuy nhiên, trong sự im lặng đằng sau mặt gỗ và trong bóng tối vô tận mà nó che giấu, Calypso nghe được tiếng gì đó, một câu trả lời, một lời thì thầm, một bài ca xa xôi đến từ biển khơi. Cô áp mặt vào cánh cửa và nói. “Bây giờ thì bảo vệ để làm gì chứ? Chiếc chìa khóa đã được tìm thấy rồi. Hãy đi đi. Hãy quay trở về biển sâu. Đi đi.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết.” Một giọng nói phía sau cô cất tiếng trả lời.
Calypso hét lên.
Khi quay người lại, cô thấy Leonard Minaxo đang đứng trước mặt mình. Ông đã vào thư viện mà không hề làm rung chiếc chuông ở lối vào. Một việc mà chỉ có ông ấy mới biết làm.
Ông đứng đó, cách cô vài bước.
“Leonard…” Calypso lắp bắp.
Ông tiến hai bước về phía cô và lặp lại. “Tôi sẽ không đi đâu hết.”
Và không để cô có thời gian trấn tĩnh lại, cũng như không kịp lên tiếng hay hít thở, Leonard Minaxo ôm lấy và nhẹ nhàng nâng cô lên, rồi hôn cô theo cách mà ông luôn luôn muốn làm.
Calypso cố gắng đẩy ông ra, nhưng rồi trong chớp mắt, cô không còn muốn che giấu mong muốn thầm kín của mình nữa.
Ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc, cô thủ thư chìm đắm vào nụ hôn ấy, cái ôm ấy, để cho mình được nâng niu và che chở.
“Leonard, chúng ta không thể…” Cô thì thầm vào tai Leonard. “Tôi là…”
“Tôi biết em là ai.” Người đàn ông trả lời, áp má vào cô.
Calypso nhìn qua cánh cửa kính thư viện bé nhỏ của mình, nhìn quảng trường nhỏ với đài phun nước và văn phòng bưu điện ở phía đối diện.
Leonard nhìn Cánh cửa Thời gian ở phía sau Calypso. Giờ thì ông chắc chắn rằng cô ấy biết rõ những cánh cửa đó hơn bất kỳ ai khác.
“Em phải nói với anh một chuyện…” Người phụ nữ thì thầm.
“Em sẽ nói điều đó cho anh nghe sau.” Người gác ngọn hải đăng trả lời, hôn người phụ nữ lần thứ hai.
Vây quanh họ là màn đêm nóng ấm, được canh gác bằng những bí ẩn, những câu chuyện tình yêu và những vị anh hùng nằm giữa những kệ sách. Trong khi hai người đang ôm chặt nhau, từ khe hở tại cánh cửa sau lưng họ, một dòng nước biển chầm chậm thấm qua.