← Quay lại trang sách

Chương 19 - Cha Và Con Gái.

Một sự hỗn loạn tuyệt đối bao trùm Biệt thự Argo. Oblivia Newton công kích Núi Lửa Đen, rồi sau một hồi cãi cọ kịch liệt nhưng không đi đến đâu, hai người họ bắt đầu nhìn nhau đầy thù địch. Trong khi đó, Julia lớn tiếng khẳng định đây là nhà mình, cô bé đi ra khỏi phòng khách nhỏ và gọi bố mẹ nhưng phát hiện ra họ đang say ngủ trên đi-văng, bao quanh là một làn khói nhẹ tỏa mùi cúc La Mã. Việc giải thích cho cô bé chuyện đã xảy ra thực sự không hề dễ dàng đối với Zan-zan.

Ông Nestor đã đi đâu? Còn Rick nữa? Cậu ấy có bị mắc kẹt trong những đường hầm dưới lòng đất không?

Trong khi cố gắng tìm câu trả lời, Julia quan sát xung quanh. Cô bé nhận thấy còn một người phụ nữ khác đang ngủ trên đi-văng ở hàng hiên mái vòm, và tới lúc này, cô bé thực sự cần một lời giải thích.

Nhưng mùi hôi thối tỏa ra từ Oblivia và Julia khó chịu đến mức ông Black yêu cầu hai người trước tiên phải đi tắm gội đã. Zan-zan dẫn Oblivia đến phòng tắm, chỉ cho cô ả vòi phun nước nóng và đưa ra những giải thích khó hiểu, Oblivia lạnh lùng đáp lại. “Cảm ơn, tôi biết cách tắm bằng vòi hoa sen như thế nào.”

Người trợ lý của Black đưa cho cô ả một bộ váy hoa mượn tạm từ tủ quần áo của bà Covenant và đi ra ngoài.

Trong khi Julia cũng đang tắm gội, Núi lửa Đen thở dài. Ông nhìn người phụ nữ đang ngủ trên đi-văng ở hàng hiên mái vòm và tự hỏi người này có thể là ai.

Khi thấy Zan-zan trở lại, ông quay về phía cô dợm hỏi điều gì đó, nhưng bất ngờ nhận được một cái tát nổ đom đóm mắt.

“Ôi chao!” Ông rú lên, sờ vào vết năm ngón tay đang đỏ ửng trên má. “Cô điên rồi sao?”

Gương mặt điềm tĩnh và dửng dưng của cô trợ lý người Trung Quốc đã chuyển sang dáng vẻ của một con rồng dữ tợn. Cô chỉ vào cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi đang phát ra tiếng xả nước.

“Vậy là ông có một cô con gái phải không?” Cô gái hét vào mặt Núi Lửa Đen, sau đó dỗi dằn ngồi xuống ghế bành.

Hai mươi phút sau, Black, Zan-zan, Oblivia và Julia ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn trong phòng bếp, đây là một trong số ít phòng còn lại không có người đang say ngủ. Vấn đề đầu tiên cần giải thích là tại sao Oblivia lại gọi Núi Lửa Đen là “bố”.

“Thực tế là…” Black bắt đầu nói, tỏ rõ vẻ bối rối. “... có lẽ tôi không phải người phù hợp để nói về việc này. Thật lòng thì, thưa bà Newton…”

“Hãy gọi tôi là cô.”

“Cô Newton… tôi không biết cô. Tất cả những gì tôi biết về cô đều do Peter kể lại. Và xin hãy tin tôi, chúng đều là những điều tốt đẹp. Nhưng bây giờ…” Black sờ vào bên má ửng đỏ. “Tôi thực sự không biết phải nghĩ gì nữa.”

Ông dừng lời, từ Cánh cửa Thời gian trong phòng khách phát ra những tiếng vang trầm trầm như thể ai đó từ phía bên kia đang đập cửa. “Ôi không... Lại chuyện gì xảy ra nữa đây?”

Nghe thấy những âm thanh đó, Julia hoảng sợ, nuốt nước bọt một cách khó nhọc, có lẽ nào Jason đang đập cửa từ phía bên kia? Trong khi mọi người đều im lặng, cô bé bật dậy và đến chỗ Cánh cửa Thời gian. Mặt gỗ ảm đạm và trầy xước như một tấm gương phản chiếu hoàn hảo tâm trạng của cô bé lúc này.

Julia dựa người vào cánh cửa và lắng nghe.

Nhưng cánh cửa lại trở nên im lìm.

Khi cô bé quay trở lại phòng bếp, Oblivia đã bắt đầu lên tiếng.

“Thứ duy nhất về bố mà tôi có là một bức ảnh trong ngăn kéo của mẹ tôi. Bà ấy không bao giờ nói về việc này. Và khi tôi hỏi, bà nói bố đã lên đường cho một chuyến đi dài, tôi nghĩ rằng ông ấy đã chết.”

“Và người đàn ông đó là tôi sao?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa.” Oblivia trả lời.

“Nhưng… nhưng… điều đó là không thể!” Núi Lửa Đen đỏ mặt.

Julia chuyển chỗ chiếc ghế đẩu trong phòng bếp bằng cách kéo lê nó trên sàn nhà. “Oblivia, có lẽ cô nên nói cho ông ấy biết mẹ cô là ai.”

“Clitennestra Biggles.”

“Ôi, chết tiệt. Vậy thì có thể rồi.” Người đàn ông lẩm bẩm.

Zan-zan cho người đàn ông cái tát thứ hai.

“Dừng lại!” Julia can thiệp, mặc dù cô bé hiểu rõ thái độ ghen tuông của cô gái. Julia giữ lấy cô gái trẻ người Trung Quốc và dẫn cô ra khỏi phòng bếp, tới khu vườn của ngôi biệt thự. “Đây là một vấn đề tế nhị… Chúng ta hãy để họ nói chuyện với nhau!”

Giờ đây Zan-zan đang khóc nức nở vì tức giận, xen lẫn tiếng khóc là những câu nói ngắn, rời rạc. “Ông ấy đã không nói gì với tôi… lừa dối tôi… và giờ tôi phát hiện ra… một người phụ nữ khác… cả một cô con gái…”

“Được rồi, được rồi… Cô hãy bình tĩnh lại…” Julia cố an ủi cô gái, trong khi bản thân đang xao nhãng vì những lo lắng khác. Những bóng cây quen thuộc trong vườn, cây sung dâu to lớn và những con sóng cuộn dưới vách đá giúp cô bé thấy thư giãn đôi chút. “Đàn ông giống nhau cả mà,” cô bé bắt chước một câu nói đã được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng trên thực tế cô bé không nghĩ vậy.

Julia nghĩ tới Jason, người không hề giống với bất kỳ ai khác.

Và cô bé nghĩ tới Rick, độc nhất và không thể thay thế được, giống như em trai cô.

Khi chỉ còn lại hai người trong phòng bếp, Oblivia nhìn Núi Lửa Đen với con mắt đầy căm hờn. “Mẹ tôi đã không rời Kilmore Cove vì bà muốn thế. Bà bỏ đi vì buộc phải làm như thế. Và bà xấu hổ vì ông. Bà xấu hổ đến nỗi không dám kể cho cả chị gái mình điều gì đã xảy ra.”

Black đóng tủ lạnh lại, áp lên má một hộp thức ăn đông lạnh. “Cả ta cũng không biết điều đó… Nhưng, xin hãy tin ta… ta đã từng yêu mẹ con.”

“Có vẻ bà ấy không nghĩ thế. Tôi được sinh ra ở Cheddar mà không có bố, và tôi đã lớn lên cùng mẹ. Chỉ mẹ mà thôi.”

“Ôi, ta rất tiếc. Nhưng ta đã không thể tưởng tượng…”

“Tôi đã học, đã làm việc. Một mình. Luôn luôn một mình. Và tôi đã trở nên giàu có.”

“Ta lấy làm mừng cho con… Nhưng mẹ con…”

“Sự ra đi của bà ấy đã giúp ông gỡ bỏ một mối phiền toái còn gì!”

“Không! Ta đã rất nhớ bà ấy! Ta… Ta luôn luôn nghĩ đến bà ấy. Ta cũng đã dành tặng cho bà ấy chiếc đầu máy xe lửa của mình!” Ông Black bào chữa.

“Vậy tại sao trong ba mươi năm trời ông không hề liên lạc? Tại sao ông không bao giờ đến tìm bà ấy?”

“Bà ấy không muốn vậy.” Ông giải thích. “Chuyện giữa chúng ta… nói thế nào nhỉ… là một vở bi kịch của việc không thể giao tiếp được.”

Oblivia cười cay đắng. “Còn với tôi thì vở bi kịch đó là thế này: mẹ tôi qua đời còn ông có một người phụ nữ mới.”

“Cô ấy chỉ là trợ lý của ta!” Black giải thích. “Hơn nữa, một người đàn ông lớn tuổi như ta sống một mình cũng không ổn…”

“Cũng đâu có ổn khi để một bé gái lớn lên mà không có bố chứ. Hoặc để nó tưởng tượng và mơ mộng rằng bố nó tuyệt vời hơn so với con người thực của ông ta.”

“Hãy kính trọng bố của con một chút! Khỉ thật…” Black lẩm bẩm, đặt hộp thức ăn đông lạnh lên bàn bếp. “Ai có thể tưởng tượng ra việc này chứ. Tuy nhiên ta có chút tò mò, ai đã chọn tên cho con vậy?”

“Tôi đã tự chọn nó cho mình, để lập nghiệp tại những nơi quan trọng. Tại London!”

“Rõ rồi.” Black lắc đầu. “Bây giờ ta đã hiểu vì sao con có chiếc chìa khóa… Thật điên rồ. Clitennestra. Và con gái ta. Cũng là người đã liều mình đính hôn với Peter!”

“Tôi đã không đính hôn với Peter! Tôi không muốn nghe gì về ông ta cả!”

“À, thế thì tốt.” Ông bố thốt lên. “Đừng bao giờ quá ràng buộc mình với một người nào khác!”

“Bố!”

“Xin lỗi. Ta đùa thôi. Chỉ là… nếu trước đấy chúng ta nói chuyện với nhau, khi con tìm cách khám phá ra bí mật của những cánh cửa, thì…” Ông Black cắn môi.

“Tôi có thể làm gì khác được sao? Chiếc chìa khóa đó là kỷ vật duy nhất mà tôi có về mẹ!”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi… quả thực là…”

“Còn nữa… thực ra tôi đang đi tìm ông. Ông không phải người đã thu thập tất cả những chiếc chìa khóa và mang chúng đi sao?”

“Không phải tất cả. Còn thiếu chiếc chìa khóa của con... và của Peter. Nhưng Ulysses đã đúng.” Núi Lửa Đen gãi râu. “Những chiếc chìa khóa có cuộc sống của riêng chúng. Chúng tự quyết định mình sẽ thuộc về ai và sẽ được tìm thấy trong ngăn kéo nào.”

Oblivia lo lắng gõ những chiếc móng tay còn sót lại của mình lên mặt bàn. “Thế còn chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên trứ danh thì sao?”

“Ta chưa bao giờ có nó.” Người bố trả lời, không chút đắn đo.

“Vậy là nó không tồn tại.”

“Chắc chắn là nó có tồn tại chứ.”

Oblivia nhìn ông với ánh mắt trách móc.

“Ta không đùa đâu.” Black nói. “Mặc dù giờ chẳng ai trong chúng ta còn tin vào điều đó nữa… nhưng Leonard đã tìm thấy nó. Sau hai mươi năm.”

“Nó ở đâu?” Đôi mắt Oblivia lóe lên vẻ dữ tợn.

“Hừm… ta nghĩ bây giờ không phải là lúc để nói về việc này.”

“Trái lại, tôi nghĩ bây giờ chính là lúc để nói về chuyện này đấy.”

Núi Lửa Đen chắp tay sau lưng, đi hai vòng quanh cái bàn.

“Chà! Xét cho cùng con vẫn là con gái ta, phải không?”

“Nó ở đâu?”

Người đàn ông dựa vào bàn. “Trước khi con xuất hiện... Leonard đang kể rằng ông ấy đã tìm thấy nó ngoài biển, và con thuyền của ông ấy vẫn đang thả neo ở đó. Ta không biết ông ấy đã lấy lại nó hay chưa.”

Oblivia bật dậy như lò xo. “Tại sao các người không làm gì hết? Các người đã tìm thấy chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên và vẫn ở đây nói về những thứ tào lao vớ vẩn sao? Khỉ thật! Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên là thứ quan trọng nhất!”

Núi Lửa Đen mỉm cười với cô con gái, cố gắng tỏ ra là người bố tốt. “Oblivia, giờ ta đã tìm thấy con…”

“Quỷ tha ma bắt ông đi!” Đáp lại, cô nàng kêu lên, đẩy Black ra và lao khỏi phòng bếp.

Trong khu vườn của Biệt thự Argo, Zan-zan đang khóc nức nở tại khoảng sân trong lát gỗ. Julia liếc nhìn căn nhà phụ của ông Nestor. Bên trong không có ai, đèn đóm đều đã tắt.

Cô bé đi một vòng bên ngoài ngôi nhà, sau đó đặt tay lên cánh cửa và đẩy nhẹ. Cửa mở.

Julia bước vào căn phòng của ông Nestor, có chút lưỡng lự. Cô bé bật đèn lên.

Nhìn vị trí những chiếc ghế, Julia đoán rằng một cuộc thảo luận hẳn đã diễn ra tại đây trước đó không lâu. Cô bé thấy một chiếc đồng hồ bỏ lại trên bàn. Đó là một chiếc đồng hồ lặn, có hình con cú và chữ ký của Peter Dadalus.

“Rick sao?” Cô bé thì thầm, nắm chặt chiếc đồng hồ. Nhưng cô bé không cảm nhận được điều gì về cậu bạn tóc đỏ từ đồ vật đó cả. Julia đi quanh căn phòng lát gỗ, thử đoán xem cậu bé đã ngồi trên chiếc ghế nào. Cô bé đến chỗ chiếc đi-văng ở phía cuối phòng, những chiếc gối vẫn còn in dấu một người đã nằm ngủ ở đó.

Rồi bàn làm việc của Nestor. Những đồ dùng của ông ấy được xếp thẳng hàng cẩn thận, ngoại trừ một mảnh giấy ló ra từ chiếc rương đặt dưới đất.

Tò mò, Julia tiến lại gần và mở nắp rương, tờ giấy đó là một tấm bản đồ lớn được gấp lại, trên đó vẽ những cái hang trong thị trấn. Cô bé rút tờ giấy ra, phát hiện thêm một bức vẽ cuộn phía dưới.

Khi nhận ra khuôn mặt của Ulysses Moore, cô bé cảm thấy choáng váng.

“Nestor ư?” Cô bé lớn tiếng tự hỏi.

Dường như có phép màu, những mảnh ghép còn thiếu trong câu chuyện tự động ghép đúng vào vị trí của chúng: Nestor là người biết tất cả những bí mật của Kilmore Cove, luôn biết cần tham khảo cuốn sách nào trong thư viện, là người dẫn chúng tới phòng gác mái chỗ làm việc của Penelope… cũng chính là của vợ ông ấy! Nestor là người sắp xếp lại đồ đạc trong căn nhà, nếu có ai lỡ dịch chuyển chúng. Nestor là người sống trong khu vườn, để không phải từ bỏ nơi ông đã dành cả cuộc đời ở đó. Nestor là người giấu đi bức chân dung của Ulysses để không ai có thể phát hiện ra.”

Dưới bức chân dung có vài cuốn sổ ghi chép đã cũ. Trên bìa sổ đều ghi tên Ulysses Moore.

Cô bé mở chúng ra.

Những cuốn sổ ghi chép được viết bằng tay, như một cuốn nhật ký dài, với những nét chữ khó đọc. Thậm chí không thể đọc được. Chúng được viết bằng mật mã, hoặc bằng ngôn ngữ mà phải dùng đến cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên mới hiểu được.

Julia rút ra vài quyển và lật nhanh những trang giấy. Mật mã. Mật mã. Tất cả đều là mật mã và rất nhiều hình vẽ. Cô bé mở quyển sổ cuối cùng và thấy bức chân dung của Rick. Ở quyển sổ áp chót, có hình Julia và Rick được vẽ trên một trang giấy. Cô bé bắt đầu sắp xếp những cuốn nhật ký cạnh nhau, cố gắng hiểu xem những hình vẽ đó nói lên điều gì.

Đó là câu chuyện về Biệt thự Argo.

Julia ngẩng đầu, nhận ra tim mình đang đập mạnh.

Rồi cô bé nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bếp đóng sầm lại. Oblivia đang la hét gì đó. Núi Lửa Đen thì kêu lên. “Dừng lại! Con muốn làm gì vậy?”

Những tiếng bước chân trên sỏi. Tiếng cánh cửa ô tô mở ra rồi đóng lại.

Julia chạy ra ngoài căn nhà phụ.

Đã quá muộn. Oblivia Newton đã khởi động chiếc ô tô của bố cô bé và điên cuồng phóng đi, làm sỏi văng tung tóe.