Chương 22 - Tìm Kiếm Tuổi Trẻ Vĩnh Hằng.
Ngồi trong khu vực dành cho nam giới tại tiệm làm tóc của mình, Gwendaline đang nức nở qua điện thoại.
“Mẹ không hiểu đâu…” Cô nói lại không biết đã lần thứ bao nhiêu. “Con biết là đã muộn rồi, nhưng con không thể ngủ được. Con không tài nào ngủ được! Chỉ cần nhắm mắt lại thôi là con thấy bãi biển đó và…” Gwendaline sụt sịt. Rồi cô nghe thấy tiếng loảng xoảng ngoài cửa kính, bên cánh cửa treo những tấm rèm nhựa.
“Mẹ à, chờ con một chút… Con xin lỗi. Con nghĩ là có gì đó ở ngoài cửa hàng. Không, con không mở cửa hàng. Đêm rồi mà mẹ! Đương nhiên là chỗ con cũng đang là ban đêm! Mẹ chờ một chút…”
Cô thợ làm đầu đặt ống nghe điện thoại lên kệ bếp, rồi đến chỗ cánh cửa và liếc ra ngoài.
“Ôi quỷ thần ơi!” Cô thì thào.
Sau đó Gwendaline chạy nhanh về chỗ để điện thoại. “Mẹ… Con biết là mẹ sẽ không tin đâu nhưng… anh ta đang ở đây. Có nghĩa là… Vâng, con chắc chắn mà. Chỉ là anh ta ăn mặc rất kỳ lạ, như đang hóa trang vậy. Trông anh ta như một kỵ sĩ thời trung cổ ấy, với áo giáp và một cây mác. Một kỵ sĩ thực sự, mẹ ơi! Và anh ta ở ngay ngoài này. Đúng vào lúc này. Con sẽ gọi lại cho mẹ sau nhé! Mẹ chờ một lát thôi và con sẽ gọi lại cho mẹ.”
Gwendaline quay lại phía cửa và liếc mắt nhìn ra ngoài, cô sợ rằng những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác.
Nhưng cô đã không nhầm, Manfred thực sự đang đi tới đi lui trước cửa hàng. Và anh ta ăn mặc hệt một người lính thời Trung cổ!
“Chàng hiệp sĩ của tôi ơi, anh đang tính làm gì vậy?” Cô gái lẩm bẩm, lén nhìn trộm người đàn ông thêm vài giây nữa.
Cô thấy anh ta nhặt từ dưới đất lên vài viên sỏi rồi ném vào cửa sổ căn hộ của mình, như muốn đánh thức cô.
“Thật là ngọt ngào!” Cô thầm nghĩ.
Nhưng khi kích thước của những viên sỏi dần to hơn, Gwendaline bước ra khỏi cửa hàng.
“Chào anh.” Cô nói trong không khí ban đêm mát lạnh.
Manfred thả tất cả những viên sỏi xuống đất.
“Ồ!” Gã nói, rồi vô thức nhắc lại. “Ồ!”
Gwendaline bước ra ngoài trong chiếc áo ngủ.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Cô hỏi gã.
Manfred chỉ vào bộ áo giáp và đôi ủng của mình. “Anh đến lấy lại quần áo.”
Nghe thấy vậy, Gwendaline cười đầy vẻ căng thẳng. “Đến lấy quần áo sao? Hẳn rồi… anh có lý. Chúng ở trên nhà em.”
“Anh biết.” Manfred trả lời trong tiếng kêu loảng xoảng.
Cô gái cắn môi, rồi lắc đầu. Ai mà biết được cô đã tưởng tượng ra điều gì. “Anh đợi một chút… em sẽ mở cửa.”
“Được.” Manfred nói.
Cô thợ làm đầu quay vào, đi vòng quanh cửa hàng và mở cánh cửa dẫn tới căn hộ.
“Em không nghĩ anh sẽ trở lại…” Cô nói trong lúc dẫn đường cho gã dọc hành lang.
“Anh cũng vậy.” Manfred trả lời.
Khi đến tầng trên, tên tay sai của Oblivia tới chiếc đi-văng gã đã ngủ trên đó và lấy lại bộ quần áo.
“Anh có thể thay đồ ở đây được không?”
“À vâng... chắc chắn rồi…” Cô trả lời, rồi để gã ở lại một mình.
Cô đi tới phòng bếp, ấn nút gọi lại và đợi đúng một hồi chuông. “Mẹ à. Không, không có gì cả. Anh ta chỉ quên… một chiếc áo phông. À, đây rồi… con nghĩ là anh ta đang rời khỏi đây…”
Manfred xuất hiện trước ngưỡng cửa phòng bếp. Vết sẹo của gã bừng lên một vẻ hấp dẫn bí ẩn. Ánh mắt mệt mỏi của người đã trải qua không biết bao nhiêu chuyến phiêu lưu.
“Em có muốn ra đi cùng anh không?” Gã bất chợt hỏi Gwendaline.
Cô nắm chặt ống nghe và lắp bắp. “Mẹ, đ-đ-đợi con một chút… Con… con sẽ gọi lại sau…” Và cô gác máy.
Manfred vẫn đứng yên trên ngưỡng cửa.
“Xin lỗi, anh vừa nói gì thế?” Cô gái thì thầm.
“Anh hỏi em có muốn ra đi cùng anh không?”
“Ra đi ư? Nhưng… nhưng tới đâu kia chứ? Đến Zennor sao?” Gwendaline đùa, đó là nơi xa nhất cô từng tới, chỉ cách đó vài cây số.
“Em có thể chọn: Ai Cập, hoặc Venice.” Manfred trả lời, lần lượt giơ chiếc chìa khóa sư tử và mèo lên.
Gwendaline mở to mắt.
“Nhưng… chính xác thì khi nào anh muốn ra đi?”
“Trong năm phút nữa.” Manfred nói. “Em thích nơi nào hơn?”
Gwendaline hoài nghi, cô dựa người vào món đồ gỗ màu xanh da trời nhạt trong bếp.
“Em… em nghĩ là Ai Cập.”
“Tuyệt vời.” Manfred giải thích. “Nó ở gần đây thôi. Và anh nghĩ thời tiết ở đó nóng đấy.”
Sau khi đã quyết định cần phải làm gì, Nestor leo lên chiếc xe thùng để quay lại Biệt thự Argo, trong khi Rick và cha Phoenix sải bước về phía ga tàu.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy đầu tàu hỏa của Núi Lửa Đen dừng ở đường ray số một, cùng với Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đang chiêm ngưỡng nó dưới ánh đèn đường.
“Fred!”
“Cha Phoenix! Rick!”
Fred kể cho hai người về Manfred, và về cách gã đàn ông lao ra khỏi tàu ngay khi nó dừng lại.
“Cứ như thể anh ta sắp lỡ chuyến tàu trung chuyển ấy!” Fred đùa.
Cha Phoenix và Rick ngồi trên băng ghế ngoài nhà ga, trong khi Fred thẳng tiến về nhà, vừa đi vừa ngáp.
“Thật là một đêm đáng nhớ.” Rick nói. “Con nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được đêm nay.”
“Ta cũng vậy.” Vị linh mục gật đầu.
Họ chờ đợi.
Lúc này trời đang dần sáng. Chỉ còn vài tiếng nữa là tới bình minh. Những ngôi sao ở phía chân trời đã nhạt dần, khi tiếng ầm ầm của chiếc xe thùng vang lên báo hiệu Nestor đã quay trở lại. Ông đến từ Biệt thự Argo, cùng một bình đựng nước và Zan-zan.
“Không còn thời gian để lãng phí nữa đâu!” Ông kêu lên, cho Rick và cha Phoenix xem chiếc chìa khóa hình ngựa mà ông lấy lại từ Black. “Con tàu ở trong nhà ga à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Người thợ làm vườn khập khiễng đi về phía đường ray.
“Tất cả chúng ta... cùng đi sao ạ?” Rick hỏi, đưa ánh mắt lo lắng về phía Zan-zan.
“Cô ấy muốn trở về nhà…” Nestor giải thích. “Và điều này sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho chúng ta. Có thể nói… cô ấy đã có một vài bất đồng quan điểm với Black.”
“Một đứa con gái!” Cô gái trẻ người Trung Quốc khó chịu kêu lên.
Cả bốn người leo lên con tàu Clio 1974. Nestor tra chiếc chìa khóa ngựa vào ổ và mở Cánh cửa Thời gian nằm ở cuối khoang tàu. Rồi họ lần lượt bước qua.
“Điều thú vị khi vừa là người đứng đầu vương quốc vừa là thủ lĩnh của những tên trộm…” Linh mục Gianni giãi bày, “... là mọi việc đều nằm dưới sự kiểm soát và ngươi tạo việc làm cho nhiều người bằng cách sử dụng cùng một nguồn tài nguyên, khi chúng chuyển dịch từ phía này sang phía bên kia như một vòng tròn liên tục, ngươi hiểu không?”
Jason gật đầu.
“Một trăm năm trước, khi nghĩ về điều này lần đầu tiên, ta đã tự nhủ: đây đúng là cách giải quyết cho nút thắt Gordian! Ngươi có biết nút thắt nổi tiếng mà không ai có khả năng tháo gỡ cho đến khi… Ừm… ai nhớ được nó kết thúc thế nào nhỉ? Chờ một chút, chúng ta kiểm tra trong khu về những câu thành ngữ xem sao.” Linh mục Gianni đi đi lại lại trong phòng, giữa hàng nghìn cuộn giấy, cho đến khi tìm được cuộn giấy mình cần. “Đây rồi, Gordian. Hẳn rồi, thật ngu ngốc! Khi họ nói với Alexander Đại đế rằng nút thắt đó không thể tháo được, ông ta đã rút kiếm ra và chém nó làm đôi. Đơn giản và hiệu quả. Chúng ta đang nói về điều gì nhỉ?”
“Ông đang nói với tôi về Đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng…”
“À, đúng rồi! Như ngươi thấy, đài phun nước đó đã phát huy tác dụng. Nó làm ngươi trẻ lại trong nháy mắt, nhưng với một khuyết điểm nhỏ: ngươi sẽ quên đi một phần khá lớn những điều mà ngươi đã học được. Không phải tất cả, nhưng một chút chỗ này, một chút chỗ kia. Do đó, nếu không ghi lại những điều quan trọng, sau khi uống nước và trẻ lại, mọi việc sẽ như thể ngươi bắt đầu lại từ đầu. Và điều này thực sự phiền toái, cũng bởi vì ngươi không quên hoàn toàn mọi thứ, chỉ là ký ức trở nên nhạt nhòa… Hãy tin ta, duy trì tuổi trẻ theo cách này thực sự rất mệt mỏi.”
Linh mục Gianni chỉ cho Jason xem đống giấy chất đầy xung quanh họ với những thông tin được ghi chép lại. Rồi sau đó, để giải thích thêm, ông ta nói. “Ngươi thấy khu này không? Nó chứa những câu chuyện mà theo ta là quan trọng nhất, những câu chuyện ta đã quên ít nhất một nửa rồi. Ví dụ như ai đã xây Kim tự tháp? Ta không biết. Nhưng nếu cần biết, ta đã viết nó ra. Hoặc bí mật vĩ đại của Thế kỷ. Một thỏa thuận giữa Con người và Thiên nhiên được gia hạn cứ trăm năm một lần. Có vẻ thú vị đấy chứ? Có thể một trăm năm trước ta sẽ nhớ chính xác nó là gì, nhưng bây giờ… cứ như nước tinh khiết vậy! Và đây, ngươi nhìn thấy những dòng trống trơn kia không? Ở trên đó có nói về những người tạo ra những cánh cửa. Nó có gợi cho ngươi điều gì không?”
“Có thể có.” Jason thừa nhận.
“Tuyệt vời! Ta biết là nói chuyện với ngươi là một việc làm đúng đắn mà. Không biết khi nào ta đã viết rằng, tại Thành Phố Đầu Tiên rất lâu về trước, một nhóm thợ thủ công đã được thành lập, được biết đến là ‘những người khởi tạo’, có khả năng kết nối hai địa điểm cách xa nhau chỉ bằng một cánh cửa cùng với chiếc chìa khóa tương ứng. Biểu tượng của họ là ba con rùa, bởi vì thành phố này nằm ở biển, trên một hòn đảo. Những con thú… Cho đến khi ta viết rằng, ngay trong Khu vườn của ta cũng có thể có một vài cánh cửa như thế. Sau khi khám phá ra điều này, ta đã ra lệnh tất cả những cánh cửa trong thành không được khóa, để có thể cử những… tên trộm… đi mở tất cả những cánh cửa đó. Ừm… ở đây có một ghi chú nhắc ta tìm đọc tại sao ta lại quyết định chia những tên trộm thành hai băng Mái Nhà và Cống… nhưng có lẽ không nên làm ngươi chán ngắt với những câu chuyện này. Vấn đề ở đây là những dòng trống trơn này, mỗi lần nhìn thấy chúng, ta lại nhận ra mình vẫn chưa giải quyết được vấn đề những cánh cửa đóng kín đó.” Linh mục Gianni cuộn cuộn giấy lại và bắt đầu đi quanh phòng. “Thế rồi đêm nay, Rigoberto đến báo tin về một cánh cửa không thể mở ra được. Và… Bang! Ngươi xuất hiện cùng với bốn chiếc chìa khóa có hình con thú. Giờ ngươi đã hiểu mối quan tâm của ta chưa?”
Jason cảm thấy lúng túng, và trong khoảnh khắc, cậu bé loại bỏ hàng ngàn câu trả lời có thể đưa ra, rồi quyết định liều một phen.
“Ông đã phát hiện ra tôi rồi.” Cậu bé thừa nhận.
“À, vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta đã phát hiện ra điều gì vậy?”
“Tôi là một trong những người tạo ra các cánh cửa.”
“Tuyệt vời!” Cậu nhóc mặc bộ đồ màu xanh da trời kêu lên. “Vậy ngươi sẽ mở cánh cửa cho ta chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Jason tiếp tục.
“Tuyệt. Chúng ta đi ngay đến tu viện thôi!”
Nhưng lúc này Jason cắt ngang. “À, không. Chúng ta phải đi tới cánh cổng nằm gần Đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng.”
Linh mục Gianni cười khẩy. “Ồ… ý này hay đấy. Và chúng ta đi tới đó bằng cách nào?”
“Tôi không biết. Ông là người rành đường cơ mà.” Jason phản bác.
“Chắc chắn là ta đã từng biết đường…” Cậu nhóc trả lời. “Thậm chí biết rất rõ là đằng khác. Nhưng, vì một vài nguyên do mà ta không nhớ, giờ ta không biết đường đến đó nữa. Những cuộn giấy ghi nhớ của ta cũng không có bất kỳ chỉ dẫn nào.”
“Ý ông là ông không biết đài phun nước của mình nằm ở đâu sao?”
“Chính xác.”
Jason rùng mình khi nghĩ tới kho báu vô giá mà cậu đã đưa cho tên trộm Dagoberto.
“Ngươi hiểu vấn đề của ta chứ?” Trong khi ấy, Linh mục Gianni tiếp tục nói, chỉ cho Jason một cuộn giấy khác. “Ở đây ta viết rằng, ta đã nói về đài phun nước với một thương gia người Venice tên là Ulysses Moore, ông ấy là một nhà thiết kế tài năng. Nhưng sau đó, ngay lập tức, ta không nói về nó nữa. Và như thể đài phun nước cũng biến đi đâu mất.”
“Có ai biết chúng ta đang ở đâu không ạ?” Rick hỏi, khi tất cả đang ở trên một bãi cỏ rộng lớn với những con đom đóm bay lòng vòng.
Mặt trăng gần như đã biến mất sau thung lũng, và từ phía đối diện, ánh bình minh đang rạng.
“Cháu không được uống nước ở đây đâu đấy!” Nestor dặn Rick khi ông đặt chiếc bình rỗng dưới dòng nước chảy nhỏ giọt.
“Dù vì bất cứ lý do nào cũng không được uống.”
“Vì sao ạ?”
“Nó chỉ tốt cho những bông hoa thôi.” Người thợ làm vườn nói dối.
Rick không đặt thêm câu hỏi. Mọi người rời xa ngôi nhà nhỏ bằng đá và đi bộ trên cỏ.
“Chúng không phải rất đẹp sao?” Cha Phoenix thốt lên, quan sát những con đom đóm.
“Nhìn giống như đom đóm ở trong hang của Biệt thự Argo vậy.” Rick bình phẩm.
“Chúng chính là những con đom đóm ở trong hang của Biệt thự Argo đấy.” Nestor nói, dẫn mọi người đi theo con đường mòn, rồi từ đó đến tòa nhà cùng chuồng ngựa. Khi họ đến nơi, lần đầu tiên Rick nhìn thấy khối thành trì to lớn với những ngọn tháp, những bức tường thành và mê cung bất tận.
“Ôi không!” Cậu rền rĩ. “Làm thế nào tìm ra Jason bây giờ?”
Nestor lắc đầu. “Cậu bé sẽ là người tìm ra chúng ta.”
Ông quay về phía Zan-zan và bảo cô lôi từ trong ba lô ra những quả pháo hoa.
Quả pháo hoa đầu tiên bừng sáng trên thành trì, vẽ lên bầu trời một chữ J lớn trong từ Jason.
Nghe thấy tiếng nổ lớn, Jason chạy ra cửa sổ để quan sát.
“Ta rất thích pháo hoa!” Linh mục Gianni kêu lên, đi theo sau cậu bé.
Khi nhìn ra chữ cái, Jason hiểu ngay rằng quả pháo hoa đó dành cho mình.
“Họ là những người bạn của tôi.” Và khi cậu nhóc mặc bộ đồ màu xanh da trời hỏi những người bạn của cậu là ai, cậu bé nói dối. “Họ là những người chế tạo ra những cánh cửa khác.”
Một toán người được nhóm lại, và chưa đầy một tiếng sau, họ đã tới nơi những quả pháo hoa được bắn lên.
“Jason!”
“Rick! Ông Nestor!”
Những người bạn thốt lên khi nhận ra nhau.
“Linh mục Gianni.”
“Linh mục Phoenix.”
Sau khi kể vắn tắt mọi chuyện, nhóm người đi về phía con đường mòn, đến ngôi nhà đá nằm giữa bãi cỏ. Tại đây, Nestor lấy lại chiếc bình đựng nước, trong khi Jason chỉ cho Linh mục Gianni cách vận hành của Cánh cửa Thời gian.
Sau đó từng người một bước qua, đóng cánh cửa lại sau lưng.
“Linh mục Gianni, vĩnh biệt.” Nestor là người cuối cùng đi qua cánh cửa, cất tiếng chào.
Và ông đóng cánh cửa sau lưng lại.
Từ phía bên kia, cậu nhóc mặc bộ đồ màu xanh da trời không tài nào mở cánh cửa ra được nữa.