← Quay lại trang sách

Chương 23 - Buổi Sáng.

Cuối cùng, đêm dài dằng dặc đó cũng kết thúc.

Khi trời sáng, những tin đồn kỳ lạ đã lan truyền khắp Kilmore Cove. Tin đầu tiên đến từ những người đánh cá: ai đó đã trộm con thuyền máy của bác sĩ Bowen.

Vị bác sĩ cũng đã xác nhận: con thuyền P44 Hai Chân Vịt của ông thực sự đã biến mất khỏi nơi neo đậu.

Bà Bowen bắt đầu đổ lỗi cho ông chồng, vì ông có thói quen để chìa khóa lại trên con thuyền máy và việc ăn trộm nó thực sự dễ như bỡn.

Nhưng ai là người có thể làm điều này? Chắc chắn là một người ngoài. Bởi người duy nhất vắng mặt tại thị trấn là Ursus Marriet. Và mặc dù thật khó tin khi cho rằng ngài hiệu trưởng đã lấy trộm con thuyền máy để đi đến đâu không ai biết, thì sau đêm đó, cả con thuyền máy lẫn ngài hiệu trưởng đều không trở lại Kimore Cove nữa.

Nhưng trên thực tế, Ursus Marriet không phải người duy nhất biến mất bí ẩn vào đêm đó. Một tốp phụ nữ lo lắng tụ tập tại St. Patrick Large, nơi chỉ ngày hôm qua thôi, những tấm rèm cửa hàng của Gwendaline Mainoff vẫn còn bay phấp phới. Cô thợ làm đầu đã biến mất, và khi đám phụ nữ trong làng gọi điện cho mẹ cô hỏi thăm tin tức thì đều nhận được cùng một câu trả lời bí ẩn: “Con gái tôi đã bỏ đi cùng người đàn ông của đời nó rồi.”

Bà Biggles lo lắng hơn cả. Người phụ nữ tội nghiệp này chạy khắp những nẻo đường trong làng để tìm kiếm những con mèo yêu quý của mình, và bà cho rằng trong nhà mình có một con cá sấu khổng lồ.

Một tốp đàn ông đã đi kiểm tra, không có con cá sấu nào, mặc dù đúng là những con mèo trong nhà bà Biggles đã biến mất.

Tất cả lũ mèo đã biến mất, trừ Cesare, khi đó vẫn vắt vẻo trên một ngọn đèn đường.

Vào giữa buổi sáng, chiếc ô tô bán tải có biển số London của ông kiến trúc sư Homer thuộc hãng Homer & Homer rời làng. Việc ông ta rời đi khiến mọi người chú ý, bởi trước đó không ai hiểu chính xác vị khách đầu tiên (và cũng là duy nhất) của Quán Gió đến Kilmore Cove làm gì.

Trong khi ấy, Biệt thự Argo vẫn yên bình nằm trên vách đá.

Bên trong Biệt thự, một sự im lặng mơ hồ đang hiện hữu. Ông bà Covenant đã tỉnh lại sau khi bị Núi Lửa Đen thổi thuốc ngủ, hoàn toàn bối rối về những gì đã xảy ra.

Ông Covenant nhớ rõ rằng đã đi tắm và đi xuống nhà tìm lũ trẻ, nhưng ngay sau đó… ông không nhớ gì nữa.

“Có thể bố đã ăn phải thứ gì đó bị hỏng rồi…” Julia phỏng đoán, vờ tỏ vẻ thông cảm.

Nhưng ngài Covenant khăng khăng rằng mình chưa hề động đến đồ ăn. Và trên hết, ông không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại sử dụng những hai chiếc áo choàng tắm trong đêm đó.

Vợ ông thì nhớ là mình đã nấu ăn, nhưng bà không nhớ nổi đã làm gì suốt thời gian còn lại của buổi tối. Bà thấy mình nằm trên giường, một nửa người mặc áo tử tế, một nửa người mặc pijama. Thêm nữa, đó lại là bộ pijama mà bà không hề thích, như thể ai đó đã mặc quần áo cho bà và đặt bà lên giường.

Bà Covenant mơ hồ nhớ mình đã rất lo lắng vì lũ trẻ, nhưng bọn chúng lại cam đoan rằng chưa hề đi khỏi nhà.

“Tất cả bọn con ở chỗ ông Nestor.” Julia nói theo đúng kế hoạch mà tất cả đã cùng nhau vạch ra để sắp xếp mọi thứ trở về vị trí.

Ông Covenant chỉ đơn giản coi việc này có chút kỳ lạ, nhưng vợ ông vẫn hoài nghi.

“Nhìn xem!” Bà kêu lên khi đến kiểm tra tủ quần áo. “Bộ váy hoa của em biến mất rồi!”

“Có thể Jason đã lấy trộm nó rồi ạ…” Julia đùa.

Trong khi ấy, em trai cô bé sau khi được Rick, ông Nestor và cha Phoenix tìm thấy tại Khu vườn của Linh mục Gianni, đã dứt khoát cự tuyệt kể lại việc mình đã đến được chỗ họ bằng cách nào và cậu bé đã ngủ một mạch suốt hai ngày.

Bà Banner tỉnh dậy trên chiếc giường trong ngôi nhà của mình. Rick đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Người phụ nữ chớp mắt, cố gắng nhớ lại việc gì đã xảy ra, nhưng không tài nào làm được, rồi bà rời khỏi giường.

“Chào mẹ!” Cậu bé bình tĩnh lên tiếng.

“Chào con!” Bà Banner trả lời, đi qua chiếc gương.

Khi bà chuẩn bị uống một cốc nước thì Rick giật lấy nó với tốc độ nhanh như chớp và đổ nước vào bồn rửa bát.

“Ấy, cái này thì không được ạ!” Cậu bé kêu lên, nở một nụ cười kỳ quặc.

“Sao lại không?”

“Con thấy hôm nay mẹ tuyệt lắm.” Rick không trả lời câu hỏi của mẹ. “Trông mẹ như thể trẻ lại vậy.”

Patricia nhìn vào gương và đã liệu trước sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng và lúc nào cũng mệt mỏi của mình. Nhưng bà ngạc nhiên khi thấy con trai mình nói đúng. Trông bà thực sự trẻ trung hơn.

“Hôm nay con không đến trường sao?”

Rick lắc đầu. “Sau khi thầy hiệu trưởng biến mất, nhà trường đóng cửa trong vài ngày ạ.”

“Thầy hiệu trưởng biến mất sao?”

“Mẹ không nghe thấy những tin đồn ạ?”

Những lời bàn tán giờ đã trở nên không thể kiểm soát. Có người thề rằng đã nghe thấy tiếng tàu hỏa chạy qua, và vài người cất công đi kiểm tra đã tìm thấy dấu lốp xe của một chiếc xe thùng trên bãi cỏ mọc um tùm, và nhất là Núi Lửa Đen đã trở về sống tại nhà ga.

Sau đó một tin khác cũng được truyền tai nhau: một con cá voi già đã mắc cạn cách Kilmore Cove mười hai cây số về phía Tây. Con cá voi bị sóng đánh lên bãi cát và nằm chờ chết. Thân hình khổng lồ của nó được tất cả những tờ báo của Cornovaglia chụp lại. Nó cao bằng một nửa vách đá Salton Cliff và đôi mắt lớn buồn bã cho thấy nó đã có tuổi. Nhiều người tình nguyện đã tập hợp trên bờ để hắt những xô nước biển lên mình cá voi, trong khi những người đánh cá đã thành lập một đội thuyền nhỏ để tìm cách đưa con cá voi trở lại biển. Nhưng tất cả đều vô ích.

Con cái voi thở mỗi lúc một chậm hơn. Làn da của nó cứng khô lại dưới ánh nắng mặt trời. Trái tim đập từng nhịp trầm thấp. Nhiều cư dân trong làng, bao gồm cả bọn trẻ, đã đến vuốt ve làn da thô và chai cứng của nó, thầm thì những lời ngọt ngào.

Khi con vật chết, một tàu săn cá voi từ Iceland được gọi tới và lo liệu nốt.

Trong những tấm sừng hàm to lớn găm đầy vỏ sò của con cá voi, người ta tìm thấy vỏ một chiếc xuồng máy, một chiếc P44 Hai Chân Vịt.

Thứ Bảy sau đó, cha Phoenix dán một mẩu giấy trắng lên bảng thông tin của nhà thờ Thánh Jacobs. Đó là thông báo về hôn lễ giữa Leonard Minaxo và người quản lý thư viện Calypso.

Tin tức này khiến mọi người choáng váng và trong nháy mắt, tất cả người dân đổ xô đến thư viện, một điều chưa từng xảy ra trước đây. Khi biết tin, Jason, Julia và Rick lập tức đến chúc mừng người phụ nữ, đồng thời mang tới một chú chó lông xù trắng như một món quà.

Cô Calypso kéo chúng ra một bên, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm khắc và nói với bọn trẻ. “Các cháu đừng nghĩ là sẽ thoát được dễ dàng như thế! Khi ta đưa cho các cháu bốn chiếc chìa khóa, chúng ta đã có một thỏa thuận: mỗi người phải đọc một quyển sách mỗi tuần. Và một tuần sắp trôi qua rồi! Các cháu đã đọc chưa?”

Ba đứa trẻ bỏ chạy khỏi thư viện, vừa chạy vừa cười lớn.

Sau đó, một vài chuyện nhỏ khác xảy ra mà gần như không ai để ý tới.

Gần như không một ai.