Chương 24 - Tấm Ảnh Chụp Cả Lớp.
Ngôi trường tối om và yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh chói tai phát ra từ tầng một. Trong gian phòng học đã đóng cửa từ rất lâu ở cuối dãy, tay nắm một cánh cửa sổ đang kêu cọt kẹt. Kính bị đập vỡ và một sợi dây sắt được luồn ngang qua móc vào tay cầm. Ai đó từ bên ngoài đang cố mở cửa sổ ra.
Cạch! Cuối cùng cánh cửa sổ cũ kỹ cũng đầu hàng, bật tung vào phía bên trong.
Một bóng đen lăn vào lớp học, thu lại sợi dây, giấu những mảnh kính vỡ, đóng cửa sổ và dừng lại ở ngưỡng cửa lớp học để nghe ngóng.
Bóng đen quan sát cả hai bên hành lang và chỉ khi chắc chắn rằng không có một ai, nó mới dám đi tiếp.
Đó là Jason.
Đôi giày thể thao tạo nên những tiếng rin rít trên sàn nhà. Mọi cánh cửa lớp học đều đóng kín. Có mùi thuốc tẩy, mùi phấn và mùi mực. Những bức vẽ của đám trẻ được đính lên tường bằng đinh ghim. Những hàng móc treo quần áo trống trơn, chỉ còn sót lại một chiếc áo khoác không biết ai đã để quên.
Jason đi qua những tấm bản đồ thế giới và các tấm áp phích khó hiểu về khoáng chất ở nước Anh. Cậu bé đến chỗ cầu thang và cố nén lòng không trượt trên tay vịn để đi xuống.
Cậu bé bước hai bước một và dừng lại trước cánh cửa chính đang đóng kín. Rồi cậu bé quay lại, đến chỗ một cánh cửa nhỏ ở cạnh đấy.
Đó là văn phòng hiệu trưởng, bảng tên Ursus Marriet đang đơn côi hiện lên ngay chính giữa tấm kính mờ màu vàng.
Mặc dù Jason đã rất khẽ khàng, nhưng cánh cửa văn phòng hiệu trưởng vẫn kêu cót két, như thể tuân theo một thỏa thuận đã được ký kết trong sợ hãi từ hàng trăm năm trước.
Jason lia ánh đèn pin ra xung quanh, nhìn chiếc bàn làm việc của ông hiệu trưởng, chiếc quạt ngất ngưởng trên cao trông như một con cú và một tủ đựng hồ sơ ở trong góc. Cậu bé nhón chân bước đi. Cậu tìm ngăn kéo nằm dưới cùng và thử mở nó ra. Cậu phải dùng hết sức để kéo tay nắm ngăn kéo, nó mở toang cùng với âm thanh như voi rống.
“Đây rồi!” Jason nói lớn, nhận ra chiếc hộp đựng những đồ vật bị tịch thu.
Cậu bé dùng hai tay nhấc chiếc hộp và đặt nó lên bàn làm việc. Rồi cậu mở nó ra.
Ở bên trong có đủ mọi thứ. Một khẩu súng phun nước, hai quả óc chó được chạm khắc, bộ sưu tập những viên bi, một cuốn truyện tranh nhàu nhĩ, một chiếc đuôi cáo được nhuộm sơn đỏ, một đống danh thiếp đượm hương thơm, một cuộn dây chun, ba cây bút chì đỏ, và ở dưới đáy là…
“Mặt dây chuyền của Maruk!” Jason reo lên, lấy lại miếng bùa may mắn mà cậu được tặng tại Xứ Punt.
Sau những gì cậu đã trải qua tại Khu vườn của Linh mục Gianni, một chút may mắn là điều tối thiểu mà cậu bé cần.
Jason đóng chiếc hộp và đặt nó trở lại trong ngăn kéo. Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi mở nó ra và lấy lại cả khẩu súng phun nước. Sau đó cậu bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc của ông hiệu trưởng để không ai phát hiện ra đã có người đến đây.
Đó là lúc cậu nhìn thấy những tấm ảnh.
Có ba tấm ảnh đen trắng cũ kỹ, tấm đầu tiên là bức ảnh chụp tập thể lớp vào năm 1958, cùng chữ ký của tất cả học sinh ở phía sau. Tấm thứ hai là bức ảnh bị cháy sém chụp ngọn hải đăng, chính là bức cậu đã lấy được từ đám cháy ở phòng thí nghiệm của ông Peter trên Đảo Mặt Nạ.
Tấm thứ ba là một bản sao của tấm thứ hai, nhưng hoàn toàn nguyên vẹn. Trong tấm ảnh đó, bên cạnh Leonard và Peter còn có cả Nestor. Và ở phía sau tấm ảnh có viết:Peter Dedalus, Leonard Minaxo và Ulysses Moore.
Jason chạy như tên bắn ra khỏi phòng. Cậu bé bỏ lại sau lưng cánh cửa văn phòng hiệu trưởng vẫn để ngỏ, mở toang cánh cửa sổ mà cậu đã trèo qua trước đó để vào trong, dùng sợi dây sắt đóng nó lại, trong khi trống ngực đập thình thịch, rồi cậu bắt đầu chạy trên những nẻo đường làng.
Cậu bé dừng lại dưới một ngôi nhà sơn trắng, và với tất cả hơi trong cổ họng, cậu hét to. “RIIIIIICK!”
Vậy là hai đứa trẻ lại một lần nữa lên xe và đạp như tên bắn trên những khúc quanh của con đường trên vách đá. Rick đi trước, đứng trên bàn đạp như bố cậu vẫn luôn làm, ông ấy đã từng đạp xe khắp nước Anh. Jason đi sau, thở hổn hển trên chiếc xe đạp lọc cọc màu hồng của con gái nhà Bowen, nhưng dù vậy, cậu vẫn quyết hét to hết cỡ có thể trong suốt đoạn lên dốc. “Chính ông ấy là người mà Peter Dadalus đã chỉ cho Oblivia, không phải Leonard! Đó là bằng chứng xác nhận mà chúng ta cần!”
Rick đạp mạnh hơn nữa. “Cậu đã báo cho Julia chưa?” Cậu bé hỏi lúc vào cua.
“Chị ấy ở nhà.”
“Mọi việc với bố mẹ cậu ổn cả chứ?”
“Ổn cả. Họ quên hết mọi thứ rồi!”
“Cậu đã dùng bao nhiêu nước từ đài phun nước tuổi trẻ vĩnh hằng vậy?”
“Mỗi người nửa cốc, như ông Nestor đã dặn. “Còn cậu thì sao? Với mẹ cậu ấy?”
Rick quay đầu lại, cười lớn. “Một cốc!”
“Một cốc? Cậu điên rồi!” Jason há hốc miệng. “Ông Black đã bảo chúng ta không được dùng quá liều! Thêm nữa… tớ đã kể cho cậu về Linh mục Gianni, vì liên tục uống loại nước ấy mà giờ ông ta đã trở thành một đứa nhóc không nhớ gì hết!”
“Nhưng giờ đây mẹ tớ trở nên trẻ trung và xinh đẹp hơn!” Rick trả lời.
“Bà ấy đã nói với cậu rằng bà ấy đã làm gì với chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên chưa?”
“Tuyệt nhiên không! Chúng tớ đã nói về chuyện này được một tuần rồi. Nhưng… vẫn không biết thêm gì cả.”
“Không gì cả sao?”
“Mẹ tớ nhớ là đã từng có nó, nhưng lại không nhớ đã đưa nó cho ai.”
“Nếu việc bà ấy quên là do lỗi của cậu thì…”
“Jason, tớ sẽ làm mọi điều có thể. Cậu nghĩ gì chứ? Tớ không thể ngày nào cũng hỏi mẹ về chiếc chìa khóa được! Tuy nhiên, lần cuối cùng nói chyện với tớ, mẹ nhớ mang máng rằng đã tặng nó làm phần thưởng cho một chương trình xổ số từ thiện…”
“Xổ số sao?” Jason rên rỉ, gục người lên ghi đông xe.
“Thôi nào, đi tiếp đi!” Rick giục. “Hay cậu lại muốn bị đánh bại giống mọi lần?”
“Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở một chương trình xổ số từ thiện!” Cậu bạn lặp lại. “Tớ không thể tin nổi…”
“Hãy tin vào điều đó đi. Nhưng cậu yên tâm, không có Oblivia lảng vảng xung quanh, chúng ta có thể bình tĩnh tìm kiếm chiếc chìa khóa. Ông Nestor cũng nói như vậy…”
“Ý cậu là Ulysses!”
“Chúng ta đua xem ai đến Biệt thự trước không?”
“Đồng ý!”
Khi Jason phì phò như đầu tàu hỏa đến được sân Biệt thự Argo, Julia và Rick đang quấn quít bên nhau như đôi chim bồ câu nhỏ.
“Hai người dừng lại ngay đi, làm ơn…”
Julia nắm chặt bàn tay Rick, giơ nó lên. “Chỉ là một bàn tay thôi mà Jason! Có phải bệnh chết người đâu!”
Cậu em trai thảy chiếc xe đạp xuống đất và đi thẳng tới căn nhà phụ của người làm vườn.
“Em đi đâu thế?”
“Em muốn nói chuyện với ông Nestor.”
“Ông ấy không có ở đây.”
“Ông ấy đi đâu rồi?”
“Tới lăng mộ.”