Ước mơ của Thùy An
Nhi ngồi đọc đi đọc lại bài tập làm văn của Thùy An. Bài văn của em làm cho cô cảm thấy ray rứt về một nỗi đau. Nét chữ học trò mềm mại nằm nghiêng trên trang giấy mà như nhảy múa trước mắt cô. Hình ảnh Thùy An hiện lên trong ký ức của Nhi như một cuốn phim quay chậm khiến lòng cô cứ nôn nao. Suốt nửa năm qua gần như cô không quan tâm nhiều đến Thùy An vì thấy em học khá, tuy ít nói nhưng thường giúp dỡ bạn. Hôm nay đọc bài tập làm văn của Thùy An, cô mới hiểu thêm hoàn cảnh của em và thương em thật nhiều. Con bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi ngay từ lúc tuổi còn thơ vì nghịch cảnh cuộc đời, bởi giữa cha và mẹ
đã có chuyện “cơm không lành, canh không ngọt”. Mới hơn mười tuổi đầu mà những suy nghĩ, trăn trở của em làm Nhi cảm thấy xót xa. Nước mắt của Nhi làm nhòe đi mấy dòng chữ trên trang giấy học trò. Cô tự nhủ lòng:
- Mình sẽ phải quan tâm đến Thùy An nhiều hơn, phải giúp em hòa nhập với các bạn trong học tập, vui chơi để vượt qua những nỗi đau mà em đang gánh chịu.Dù đã cho bài của Thùy An mười điểm, Nhi vẫn muốn đọc lại một lần nữa, cô dự định sẽ đọc cho cả lớp cùng nghe để giới thiệu em với các bạn như một tấm gương biết vượt khó học tập.
Nhà em chỉ có hai người thôi, đó là em và mẹ. Ba thì đi đã lâu không thấy về. Mỗi bữa em nghỉ học, mẹ phải đi làm, em chỉ biết chơi quanh quẩn trong nhà với Mi-sen thôi. Mi-sen là con cún dễ thương mà mẹ đã đặt tên cho nó. Mẹ rất thương em và thương cả Mi-sen nữa. Mỗi buổi tối, sau bữa cơm mẹ và em vẫn thường giỡn với Mi-sen, mẹ bảo:
- Mỗi khi về nhà cùng chơi với Mi-sen và con mẹ mới cảm thấy vui thôi!
.
Em không hiểu biết nhiều về công việc của mẹ. Mẹ bảo với em và lối xóm là mẹ làm nghề viết báo. Trong túi xách của mẹ mỗi khi đi làm nào viết mực, chì màu đủ thứ! Sáng sớm mỗi ngày mẹ chở em đi học rồi đi làm luôn đến chiều mới ghé trường đón em về. Nấu cơm và ăn xong, cả mẹ, em và Mi-sen cùng vui đùa một tí rồi mẹ lại lúi húi vào bàn viết, còn em thì đi học bài. Khi em học xong bài mẹ mắc mùng cho em ngủ rồi lại quay ra bàn viết miệt mài với công việc. Có đêm em giật mình thức dậy thấy mẹ vẫn còn ngồi nơi bàn mắt nhìn xa xăm, buồn buồn.
Em thương mẹ lắm vì chỉ có mẹ mới thương yêu em thôi. Từ ngày ba bỏ đi không về, nhà em như buồn hơn, buồn nhất là mẹ, còn Mi-sen thì chẳng biết gì, lúc nào nó cũng quẫy đuôi đùa giỡn.
Những lúc ba còn ở nhà, em thấy mẹ phải tất bật với bao công việc vẫn bị ba rầy hoài. Ba thì chẳng thấy làm gì, mọi việc trong nhà mẹ lo hết. Lần ấy ba mẹ cãi nhau, ba vung tay vung chân làm em sợ, mẹ phải bảo em sang nhà hàng xóm chơi. Lúc em về thì ba đã đi. Đêm ấy mẹ nằm khóc mãi rồi ôm lấy em mà thủ thỉ:
- Ngày mai chỉ còn mẹ con mình ở nhà thôi. Con ráng ngoan và học giỏi cho mẹ vui nghen.Em hỏi mẹ:
- Thế ba đi đâu hả mẹ?
- Chắc là ba về bên nội hay đi đâu mẹ cũng không biết nữa.
Mẹ rầu rầu trả lời em. Còn hàng xóm lại nói với em;
- Ba má mày ly dị nhau rồi đó Thùy An ơi! Tội nghiệp con bé mới tí tuổi mà phải chịu khổ sở thế này!
Thì ra ba bỏ nhà ra đi là ly dị đấy. Sao ba lại kỳ thế nhỉ?
Mẹ em vẽ rất đẹp, những hôm em ít bài tập mẹ thường dạy em vẽ. Em vẽ tuốt luốt hết, nào vịt Đônan, chuột Mickey, Bambi và vẽ cả công chúa, hoàng tử, bà tiên, đủ thứ!... Mẹ khen em có hoa tay, nhưng rồi có lúc mẹ lại chép miệng nói một mình:
- Mong sao khi lớn lên con đừng khổ như mẹ.
Nhiều lần các cô, các chú đến nhà chơi thường khen mẹ em vẽ đẹp, viết khỏe rồi gởi tiền công cho mẹ. Em cứ nghĩ mình cũng ráng học để mai mốt theo nghề của mẹ!
Bây giờ thì mẹ thường mang báo về cho em xem và chỉ những bài mẹ viết, tranh mẹ vẽ. Em đọc bài mẹ viết cứ thấy buồn buồn. Hèn chi thấy nhiều đêm mẹ ngồi không ngủ, nước mắt chảy quanh. Em càng thương mẹ hơn, em mong có một phép màu như của bà tiên trong truyện cổ tích em vẫn đọc để giúp cho mẹ đỡ khổ.
Trầm Luân dựng xe, tắt máy rồi lao vào cổng trường. Giờ tan học đã lâu, chị đón con chậm cả hai tiếng đồng hồ rồi. Thấy chị vào, bác bảo vệ kêu Thùy An:
- Thùy An! Má đến đón kìa!
- Mẹ! Thùy An reo lên, chạy ào đến bên mẹ rồi hỏi tiếp.
- Sao mẹ đón con muộn thế?
- Ừa, mẹ kẹt công chuyện con ạ! Chắc con đói rồi, để mẹ đưa con đi ăn nhé!
- Bác Tư bảo vệ cho con ăn rồi! Thôi mẹ chở con về đi!
Trầm Luân cám ơn bác bảo vệ rồi chở con về nhà trên chiếc xe PC cà tàng máy nổ nghe cứ ì ạch bắt mệt. Thành phố đã lên đèn. Dòng người và xe cộ lưu thông trên đường như suối chảy. Trời về đêm se lạnh, cái rùng mình dù rất khẽ của bé Thùy An chị vẫn cảm nhận được. Giảm ga cho xe chạy chậm lại, hai mẹ con ríu rít trò chuyện cùng nhau. Người đi đường có ai hiểu được mẹ con họ đang sống những ngày vất vả, cơ cực. Với đồng lương của nhà báo ít ỏi phải thuê nhà, nuôi con học hành chị phải dè xẻn từng đồng mới trang trải được sinh hoạt gia đình. Để con phải chờ đợi lâu, chị ân hận quá nhưng chị cũng không thể bỏ về ngang xương vì chiều nay cơ quan tổ chức họp mặt cuối năm. Nói đúng ra chị cũng tính về sớm một tí nhưng mọi người cứ níu kéo thành ra về hơi muộn. Uống vài ly bia, mặt nóng bừng, người cứ cảm thấy lâng lâng không dám phóng xe nhanh nên mới đón con chậm như thế. Mà cái xe cà khổ này có muốn chạy nhanh cũng không được. Vợ chồng chia tay đã mấy năm rồi, dù Thùy An còn bé nhưng nó vẫn cảm nhận được lỗ hổng tình cảm giữa ba và mẹ vì thế nên ít thấy nó vui. Trong suy nghĩ dù là nông cạn của một đứa bé, chị biết con mình vẫn thấy thiếu thốn tình cảm của ba mẹ dành cho mình và thèm muốn cuộc sống của lũ trẻ trong lối xóm có gia đình êm ấm.
Về đến nhà chị dừng xe lại cho con xuống. Nghe tiếng nổ quen thuộc của chiếc PC, con Mi-sen đã sủa lên những tiếng mừng vui, cuống quít. Nhịn đói từ sáng sớm đến bây giờ mới thấy cô chủ nhỏ trở về nó cuống lên là phải. Căn nhà nhỏ xíu, lặng lẽ, tối om trong cuối hẻm đến lúc này mới bừng sáng và có tiếng cười vui dù rất hiếm hoi. Hôm nay cả hai mẹ con không phải tất bật với bữa ăn tối vì Thùy An đã ăn cùng bác Tư bảo vệ, còn chị đến bây giờ vẫn cảm thấy nặng bụng vì mấy ly bia. Con Mi-sen thì đã có cơm nguội và thức ăn hôm qua còn lại. Tắm rửa xong, hai mẹ con ai vào việc nấy, còn Mi-sen thấy không còn ai chơi với mình nữa nên lẳng lặng vào góc nhà nằm quay đầu ra ngoài hẻm nhìn người ta nhộn nhịp qua lại đi mua sắm đồ Tết.
Thùy An đọc xong bài tập làm văn, cả lớp hoan hô vang dội. Đám trẻ ồn ào, náo loạn làm cô Nhi phải nhắc nhở nhiều lần mới ổn định được. Dù còn bé các em cũng hiểu và đồng cảm với hoàn cảnh thực tại của bạn. Sau một hồi náo nhiệt cả lớp lắng xuống nghe cô giáo giảng bài học mới. Nhi cảm thấy vui mừng vì tấm lòng của các em đối với bạn. Cô giảng bài say sưa, sinh động hơn và khi những cặp long lanh chăm chú nhìn lên bục cô càng thấy tự tin hơn bởi tấm lòng nhân ái của các em. Buổi tối về nhà Thùy An mang bài ra khoe với mẹ:
- Mẹ ơi! Cô khen bài của con hay và bảo con đọc cho cả lớp nghe đấy!
- Ồ cho mẹ xem nào! Ôi! Những mười điểm kia à!
Trầm Luân ôm con vào lòng, hôn nhẹ lên trán Thùy An, bảo con ngồi xuống bên cạnh rồi chăm chú đọc bài viết của con vừa khoe. Chị gần như sững người vì những suy nghĩ và cách đặt vấn đề của Thùy An trong bài viết. Bữa trước con gái có hỏi chị về cách làm bài tập này, dù Trầm Luân chỉ gợi cho con mấy ý thôi nào ngờ bài làm của Thùy An đã nhiều ý tưởng rất hay khiến chị ngạc nhiên.
.
Trầm Luân tự hỏi giá như ba của Thùy An đọc những dòng này anh ấy sẽ nghĩ gì về trách nhiệm của người cha? Dù Thùy An không một lời oán trách ba, nó chỉ tự hỏi mình nhưng Trầm Luân thấy đau nhói trong lòng. Có biết bao đứa bé như con của mình đang phải gánh chịu những tủi hờn khi cha mẹ chia tay nhau. Rồi chúng biết tin ai khi người lớn cứ chê bai, oán trách nhau thông qua lũ trẻ? Chị không muốn con mình phải khổ cực nên trong những ngày tháng qua, nước mắt nuốt ngược vào tim, Trầm Luân dành cho con tất cả tình thương, lo cho con ăn học, tạo cho con hành trang để lúc trưởng thành bước vào đời nó có đủ sức vượt qua mọi trở ngại. Dù không phải là người duy tâm nhưng vì con ngày nào chị cũng lầm rầm một câu cầu nguyện, và hôm nay chị cũng cầu như vậy:
- Mong Trời Phật phù hộ, độ trì để mai ngày Thùy An đừng khổ như con.Trên giường, Thùy An mơ thấy một điều gì đó chắc vui lắm nên đang cười rúc rích.
Nhìn nét mặt rạng rỡ trong mơ của con lòng chị như ấm lại, chị tin vào điều ước mơ của mình. Tắt đèn, lên giường nằm cạnh con Trầm Luân thấy lòng thanh thản trở lại và giấc ngủ dần dần đến thật sâu.
HẾT