Thằng Lé
Ở trong hẻm Xóm Chùa này không ai gọi tên khai sinh của nó. Người ta gọi tên nó theo diện mạo vốn có của nó là thằng Lé. Quả thật cái thằng đã lé xẹ lại còn thêm một cái hạt cườm trong mắt trái bự tổ chảng nên trông mặt nó vừa đần độn vừa dữ dằn. Thằng Lé ở cuối xóm, cái xóm nổi tiếng về đủ thứ tệ nạn. Gần như ngày nào cũng có đánh chửi nhau ì xèo: nhậu xỉn đánh nhau, thua bài đánh nhau, tụ tập đá gà, cá độ đánh nhau... Đám trẻ con loai choai phần đông cũng được cha mẹ cho đến trường để thoát khỏi cảnh dốt nát, mai kia mốt nọ góp mặt với đời cũng đỡ khổ. Tuy nhiên cũng còn không ít đứa nhà quá nghèo không được học lần nó phá phách quá, lối xóm đến méc, ba nó thường gầm lên:
- Mày hết chỗ dạy rồi! Cái thứ gì học thì ngu mà suốt ngày cứ tưng tửng thế kia thì chỉ có nước báo đời thôi!
Những lúc đó ông lôi nó vào nhà trút cơn giận lên tấm thân quặt quẹo và khờ khạo của nó. Má nó dù thương con cũng không dám ngăn cản chồng, bà sợ cơn giận của chồng lắm và càng can ngăn ông càng làm dữ hơn. Sau những trận đòn như vậy, thằng Lé thường bỏ đi cả mấy ngày không về. Lúc đầu má nó và đám anh chị em trong nhà còn lo lắng chia nhau đi tìm, riết rồi quen, nó đi đâu cũng mặc. Ba nó thì chẳng quan tâm nó có ở nhà hay không, ông còn thời gian đâu mà nghĩ đến sự hiện diện của thằng Lé. Khiêng vác cả ngày, tối về mệt đừ rồi, ăn cơm xong là ông đã đi ngủ.Thằng Lé sống ở gia đình cứ như một cái bóng, ngay chính nó cũng chẳng quan tâm gì đến ba mẹ và anh em. Thời gian nó ở nhà thật ít ỏi, nó thường tụ tập cùng đám bạn ở bến sông gần gầm cầu và quanh cổng mấy xí nghiệp xin xỏ, giật dọc đủ thứ. Cầm đầu băng của nó là thằng Út Rô - con bà Sáu ve chai. Cái thằng ranh ma quỉ quái nhất xóm. Băng của chúng cả chục đứa, mỗi bận có ghe cặp bến dỡ hàng, chúng hè nhau xán đến đứa xin, đứa khuân vác dùm, cả bọn nháo nhào quanh mấy ghe trái cây, ghe cá. Những lúc chủ hàng không để ý chúng chôm ngay một mớ rồi chạy vào các hẻm. Ai hơi đâu mà đuổi theo, hơn nữa các bà, các ông chủ hàng cũng ngán danh cái xóm Chùa này.
Trong đám, thằng Lé chậm chạp nhất, cũng đúng thôi vì mắt kém, chân tay chậm, sức lại yếu hơn đám bạn nên cái màn giật dọc nó thường không dám làm. Có lần thấy đám bạn giật được nhiều cá quá nó cũng cuống lên hùa theo. Lần đó nó bị bà chủ hàng túm được vừa chửi vừa đánh đau quá! Tự bấy đến giờ nó cạch luôn không dám giật đồ nữa.
Thằng Lé rất mê karaoké. Trong hẻm nhà nó có quán bà Tư ngày nào cũng ca hát xập xình. Đám thằng Lé vẫn thường tụ tập quanh đó nghe người lớn ca. Những lúc vắng khách đứa nào trong bọn chúng có tiền cũng ghé vào hát vài bài cho đỡ ghiền. Khi tụi trẻ ập vào, quán bà Tư cứ ì xèo như một cái chợ nhỏ. Thấy đám trẻ ham vui, đứa nào trông cũng tội nghiệp nên bà Tư thường tỏ ra dễ dãi với chúng. Thì cũng cháu con mấy người lối xóm cả ấy mà, tiền bà lấy của chúng chẳng qua là ví dụ thôi. Lúc đầu vào quán thằng Lé còn mắc cỡ không dám ca, con Út Chót thấy thế liền bảo nó:
- Ê Lé! Nhường cho mày ca một bản nè!
- Thôi, tao hổng ca đâu! Tụi bây cứ ca đi, tao nghe được rồi!
Con Út Chót biết tỏng thằng Lé không dám ca là vì sao. Nó dẩu mỏ ra nói với thằng Lé.
- Mày không đọc được chứ gì? Cứ ca đại đi! Tụi tao ca trước mày ca theo vài lần là thuộc ấy mà. Thôi vào ca đi mắc cỡ gì!
Út Chót dúi micrô vào tay thằng Lé ép nó phải ca. Mặt thằng Lé đỏ bừng, giọng ca hổn hển của nó ngắc ngứ cùng với giọng con Út Chót nghe thật tội nghiệp. Thì lần đầu tiên trong đời nó cầm micrô và ca cho thiên hạ nghe không “phô” sao được? Dù ngại ngùng mắc cỡ nhưng theo đám bạn ca vài lần thằng Lé cũng thấy thinh thích. Nó tự nhủ lòng là phải ráng học thuộc thật nhiều bài để cùng lũ bạn ra quán bà Tư ca hàng ngày mới đã.
.
Có một điều rất lạ là thằng Lé học chữ thì dở nhưng lời các bài ca thì nhớ rất nhanh. Nó thuộc lòng các bài ca và điệu nhạc, ca rất đúng nhịp và điệu bộ của nó khi ca thật ngộ. Dáng người dị hợm, nhỏ thó của nó đung đưa, cặp mắt đảo ngang đảo dọc làm đám bạn vừa ca theo vừa ôm bụng cười. Giọng ca của thằng Lé nghe nhừa nhựa như giọng ông Chín xích lô máy sau nhà những lúc xỉn về cự nự vợ con.
Con Út Chót có vẻ quý thằng Lé, dù sao thì nó cũng là thằng hiền lành nhất trong đám bạn chơi chung. Thấy thằng Lé say sưa ca nó kéo áo kêu:
- Mày ca bản “Hoa mười giờ” đi Lé! Bản ấy mày ca nghe mùi lắm đấy. Cho băng chạy qua bản này đi.
Nghe hai đứa nói với nhau, đám bạn nhao nhao phản đối:
- Thôi đi mày! Bộ để mình thằng Lé của mày ca hả? Để tụi tao ca khi nào đến bản “Hoa mười giờ” thì đưa micrô cho nó.
Chúng chuyền tay nhau ca tiếp. Những giọng ca non choẹt, rên rỉ toàn những bài ca yêu đương mùi mẫn nghe bắt mệt. Tuổi của chúng đáng lý ra đang ngồi ở lớp học chứ đâu phải tối ngày rên rỉ yêu đương. Mà chúng đã biết yêu đương là cái quái gì đâu.
Thằng Lé trông tướng bặm trợn nhưng mà nhát gan. Nói đúng ra bản tính hắn vốn hiền lành. Nếu được chăm chút chu đáo có lẽ nó cũng không đến nỗi nào. Không biết thằng Út Rô kiếm đâu được mớ lá bồ đà đem chia cho tụi bạn thưởng thức, nó nói:
- Cho tụi bay thưởng thức để biết mùi đời heng! Kéo mấy hơi là “phê” liền, đã lắm!
Thằng Lé làm mấy hơi thuốc thấy đầu óc quay mòng, trời đất chao đảo. Không tự kiềm chế nổi hành vi của mình, đang ca nó quăng micrô quờ quạng, quậy tưng cả quán bà Tư. Lúc ấy bà mới hốt hoảng kêu lên:
- Tụi bay quậy gì dữ vậy hả? Bể hết ly tách rồi kìa. Thôi, giải tán đi. Bày đặt hút sách chi cho khổ!
Bà vội vàng tắt máy, dẹp ly tách rồi dọn quán. Bọn trẻ nhào ra đường, đứa nọ đổ tại đứa kia rồi gây gổ đánh nhau nháo nhào.
Mãi đến lúc anh Hường công an đường phố và một số bà con gần đó đến giải tán cuộc ẩu đả của chúng mới chấm dứt. Cả chục đứa bị điệu lên gặp Trưởng công an phường. Líu ríu ngồi đợi ở ngoài phòng tiếp dân thằng nào cũng ngán. Riêng thằng Út Rô mặt vẫn tỉnh queo, trông nó có vẻ lì đòn lắm. Gặp công an phường với nó gần như cơm bữa ấy mà. Thấy thằng nào mặt cũng ngơ ngác anh trưởng công an đã đoán biết việc gì đã xảy ra với chúng rồi. Anh nhẹ nhàng hỏi cả bọn:
- Các cháu xài lá bồ đà có phải không? Đứa nào mang mấy thứ này cho các bạn nào?
Lũ trẻ im lặng. Đứa nào cũng ngán thằng Út Rô. Cái thằng thù dai lắm, ghét ai nó tìm mọi cách phá bằng được huống chi đám bạn nhóc này. Tuy chúng không nói nhưng nhìn các ánh mắt lấm lét liếc về phía Út Rô anh trưởng công an đã hiểu. Hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Út Rô, anh bảo nó:
- Nào Út Rô! Cậu kiếm đâu ra mấy thứ đó phải nói ngay ra!Mặt Út Rô xám ngoét, miệng lúng búng:
- Cháu... cháu có lấy gì đâu ạ!
- Thôi! Cậu đừng quanh co nữa, hãy nói ra đi!
Quay sang người sĩ quan trực ban anh nói tiếp:
- Đồng chí cho các cháu về nhà và nhớ gặp gia đình bàn việc giáo dục, quản lý các cháu. Riêng Út Rô hãy ở lại.
Lũ trẻ lục tục ra về, thằng Lé và Út Chót ra sau cùng. Nó lôi thằng Lé ra gánh cháo huyết gần đấy kêu hai tô. Cháo nóng, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm làm sôi réo cơn đói đang trào lên trong bụng hai đứa. Chúng xì xụp vừa húp cháo vừa hít hà nghe thật đã.
Sau vụ lộn xộn của đám trẻ ở quán bà Tư, công an mời bà lên phường nhắc nhở. Các băng ca nhạc ngoài luồng được phường thu về, bà Tư cam kết chấp hành các qui định. Bà làm thiệt, bà bán dàn karaoké, quán bà bây giờ chỉ bán ăn sáng và cà phê thôi. Lũ trẻ không còn tụ họp hàng ngày ở quán của bà nữa, chúng đi tìm thú vui ở những nơi khác. Tuy phường cũng đã có chủ trương trong việc tập họp các em lại học tập văn hóa ban đêm và lo việc làm cho chúng, nhưng có lẽ cũng còn lâu mới thực hiện được. Riêng Út Chót và thằng Lé vẫn thường qua lại quán của bà Tư. Nhà chúng ở gần đấy nên lâu lâu chúng lại qua phụ bà lúc đông khách. Con Út Chót dạo này trông có vẻ phổng phao hơn, nó muốn cùng thằng Lé tách khỏi đám bạn theo lời khuyên của bà Tư. Thực tình bà Tư cũng nhận thấy con Út nhanh nhẹn, tháo vát mà tính tình cũng không đến nỗi nào nên bà muốn cho nó phụ việc. Một bữa bà nói với cả hai đứa:
- Con Út không đi học thì phụ dì bán cà phê, tháng dì trả lương đàng hoàng. Còn thằng Lé cũng kiếm việc gì đó mà làm phụ má bây chứ cứ lêu lổng hoài hư thân.
- Con thì làm được việc gì ạ?
Thằng Lé ngơ ngác hỏi dì Tư, bà cười bảo nó:
- Nói má bây nhận vé số về đi bán cũng kiếm được tiền xài đấy con ạ!
- Con ngại lắm dì Tư ơi! Nhỏ đến giờ có buôn bán gì đâu. Chẳng biết mời chào, mắc cỡ thấy mồ. Với lại tiền đâu mà mua vé số, ai người ta đưa không vé cho mình?
- Nếu con chịu làm, dì sẽ có cách con ạ! Tối dì vô bàn với má bây lo tiền đặt cọc cho đại lý, thiếu đâu dì bù cho.
Thế là thằng Lé đi bán vé số còn Út Chót phụ dì Tư bán cà phê ngay tại quán. Ngày đầu đi bán vé số, đôi chân nó bước đi cứ líu ríu vì mắc cỡ và lo lắng nếu bán ế thì nguy. Nó chỉ dám loanh quanh mấy con đường trong quận, gần nhà. Rồi cuối ngày nó cũng bán được hết số vé, tiền lời đại lý trả mang hết về đưa cho má, nó nói với bà:
- Hôm nay con chỉ bán được năm chục vé thôi! Ngày mai có khi con phải đi xa để bán được nhiều hơn má ạ!
Má nó rơm rớm nước mắt nhận tiền từ tay đứa con tật nguyền vì tưởng đời nó không có cơ hội nào làm ra được đồng tiền. Bà đưa lại cho thằng Lé mấy ngàn và dịu giọng:
- Con cầm lấy đi uống nước, nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm.
Thằng Lé vào nghề bán vé số đến nay đã được hơn một năm nên bây giờ thì nó thành thạo lắm. Dù không biết chữ nhưng nó cũng đủ thông minh để hiểu mình nên mời ai mua vé số và tránh xa những hạng người nào. Sáng nay cũng vậy, thằng Lé đi hết các con đường quen thuộc rồi qua cầu sang hướng quận bên với tập vé số trên tay. Tuy buổi sáng trời se lạnh nhưng nó vẫn đi rất sớm. Các quán phở, quán cà phê giờ này đang đông khách chính là lúc bán được nhiều nhất. Mặt trời vừa vượt lên khỏi rặng phố lầu tỏa ánh nắng vàng rực, ấm áp, bước đi của thằng Lé cũng như nhanh hơn vì hôm nay nó gặp hên, số vé bán đã gần hết. Nhìn dòng người và xe cộ ồn ào, náo nhiệt trên đường phố như dòng sông cuộn chảy lòng nó thấy vui vui. Nhưng có lẽ niềm vui lớn nhất của nó là đã làm ra được tiền giúp ba má trang trải việc gia đình, các em nó vì thế sẽ có điều kiện để học hành thêm. Dù sao thì nó cũng đã biết sống có ích hơn. Bất giác nó nghĩ đến con Út Chót, chắc giờ này Út cũng đã vãn việc rồi. Lâu rồi chưa rủ Út đi chơi, phần vì bận rộn, phần cũng thấy ngài ngại. Nó còn nhớ như in cái ngày đầu khi bán vé số về ghé lại quán dì Tư, con Út sà đến hỏi ngay:
- Anh Tuấn bán hết vé số hôn?
Thằng Lé ngớ người vì bất ngờ và một cảm giác êm ái ngọt ngào lan tỏa khắp tâm hồn nó. Lần đầu tiên nó được một người bạn gái gọi đúng với cái tên thực của nó - cái tên mà dường như đám bạn đã lãng quên. Nghĩ đến đây bất giác thằng Lé mỉm cười và lẩm bẩm ca bài “Hoa mười giờ” mà nó và Út Chót cùng yêu thích.