← Quay lại trang sách

Zanzibar Tình ơi là tình

Thứ Hai là ngày đầu tuần! Khi cả thế giới hối hả bắt đầu một tuần làm việc mới thì tôi đang gà gật ngủ trên chuyến bay từ Kilimanjaro tới Zanzibar. Những chặng bay mệt mỏi khiến tôi chẳng buồn ngắm đỉnh núi hùng vĩ phủ tuyết. Tôi giữ nguyên tình trạng mắt nhắm mắt mở ấy trên quãng đường đầy ổ gà xóc nảy lửa từ sân bay về tới khách sạn. Xuống xe, dụi mắt đôi ba lần thì cứ như có điều kỳ diệu xảy ra. Trước mặt tôi là màu xanh ám ảnh và nhức nhối của biển Đại Tây Dương. Tôi không còn nằm mơ nữa, tôi đã thực sự ở đây rồi, “hòn đảo thiên đường”!

Zanzibar – Cái tên nghe đã rất tình! Nó gợi cho người ta nhớ tới những hòn đảo châu Phi xanh mướt một màu. Biển ở đây tuyệt đẹp, phẳng lặng, êm đềm như một dải lụa. Có mấy con thuyền lơ đễnh dềnh dang. Tôi bước chân trần trên cát, dịu mắt ngắm hoàng hôn buông. Mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa chìm dần xuống biển. Trời không tối hẳn mà là những dải màu xanh lam xen lẫn màu cam đan nhau thành từng vệt, rồi bóng tối từ từ lấn dần lúc nào chẳng biết. Nhắm mắt một tí, mở ra đã thấy những dải màu cam mờ dần rồi mất hẳn. Màn đêm xanh như nhung, trăng buông lơ lửng một góc! Cả một góc bãi biển vừa ồn ào tiếng tụi trẻ địa phương nô đùa đá bóng, giờ yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn mình tôi bơi giữa làn nước mênh mông trên biển, khi triều từ từ lên, trăng từ từ buông! Cảm giác thật là thần tiên.

Hôm sau tôi dậy từ tờ mờ sáng để đi một tour blue safari ngắm cá heo ở Kizimkazi. Chặng đi cano lúc đầu thật dễ chịu. Tôi miên man phóng tầm mắt ra xa, bốn bề là mặt biển phẳng lặng lúc sắc xanh thẫm lúc xanh lơ. Nhưng chỉ chừng sau mười phút ra xa bờ, biển không còn hiền hoà nữa. Những con sóng chồm lên khiến tôi chao đảo mặt mày. Đúng khi ấy, có tiếng ai reo lên “Cá heo kìa”. Ngay bên phải mạn thuyền của chúng tôi, là một đàn cá heo lên tới gần chục con. Lũ cá heo dễ thương bơi thành từng cặp, tung mình trên những con sóng. Có lúc đàn cá heo áp sát vào gần cano khiến tôi có cảm giác chỉ khoát tay xuống nước là sờ thấy được.

Sau ba ngày nghỉ ngơi ở biển, chiều nay tôi mới vào thị trấn. Thay vì gọi taxi, tôi quyết định đi bộ ra đường lớn và vẫy xe minibus như dân địa phương. Chiếc xe nhỏ xíu đã chật kín người nhưng phụ xe vẫn dừng cho tôi lên. Trên xe, những người phụ nữ theo đạo Hồi mặc váy dài tới gót và đeo khăn che kín mặt nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, tỏ rõ rằng tôi không thuộc về trong số họ, tôi là người ngoài. Nhưng chính những người phụ nữ ấy, dù im lặng không nói nửa lời, đã sẵn sàng ngồi nép lại, thu chân, bế đứa trẻ lên lòng, dẹp bớt cái bu gà vào một góc để tôi có một chỗ ngồi giữa bọn họ. Lần đầu tiên đặt chân tới một xứ sở mà đa phần người dân theo đạo Hồi, tôi thực sự cảm kích sự khiêm nhường ấy.

Stone Town - thủ phủ của Zanzibar là một nơi đặc biệt. Nằm bên bờ biển Ấn Độ Dương, nơi đây từng là cửa ngõ giao thương nhộn nhịp. Các công trình ở đây là sự pha trộn những nét văn hóa đặc sắc của Ba Tư, Ấn Độ, Ả Rập và châu Âu. Trung tâm của thị trấn có rất nhiều con hẻm nhỏ, đan xen vào nhau giống như một mê cung. Tôi thích cảm giác đi bộ trên những con đường nhỏ ở Stone Town, mỗi một ngã rẽ lại mở ra những điều bí ẩn. Đó có thể là một người phụ nữ mặc váy xanh biếc ngồi lơ đãng trên bậc thềm như thể một cảnh trong phim, một tiệm tạp hoá nhỏ bán đủ loại gia vị mà tôi ưa thích, những cửa hàng lưu niệm mang dấu ấn châu Phi, hay là lạc bước vào một xưởng mộc nho nhỏ nơi người thợ gần chín mươi tuổi chia sẻ với tôi ông đã đi từ Ấn Độ, sang Anh rồi tới Zanzibar như thế nào, hoặc ngỡ ngàng khi bước vào một khu vườn bí mật sau cánh cửa gỗ. Sau mấy ngày ở trong thị trấn, tôi thấy yêu Thành phố Đá lạ kỳ. Không phải những gì xa hoa, mà tôi yêu những mảng tường vôi cũ kỹ, những hoa văn trên tấm vải trải bàn, yêu những cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo, mấy thứ hoa quả xếp gọn gàng ở chợ, yêu luôn cả người đàn bà điên chọc ghẹo mình trên phố…

Zanzibar với tôi ngọt ngào như mật ong. Người ta đến đây để say sắc xanh của biển, say chút men rượu cocktail pina colada, say ít nắng rực rỡ, say chút tình mơ màng. Là nơi để người ta yêu nhau, để khi xa nhau thấy thương thương, nhớ nhớ, để người ta “chết ở trong lòng một ít”. Để khi về nhà thì biết rằng trong tim mình ít nhiều đã có một nơi đặc biệt, một nơi cho ký ức lẩn trốn, nơi cho những xao động trong lòng nương náu, để thỉnh thoảng có ai nhắc tới Zanzibar dù chẳng có gì đâu mà trong lòng vẫn cứ rộn lên một tí, mặt tươi lên một tí và nụ cười thoáng nở trên môi. Cái ngày hôm ấy biển xanh ơi là xanh và trời và mây và gió. Và tình ơi là tình, là hoàng hôn làm cho lòng người mênh mang, khiến kẻ lữ khách vốn đã quen với những chuyến đi xa bỗng thấy chùng lại, thấy cô đơn hơn một tí và cần trải lòng mình với ai đấy, cho rượu vơi đi, cho lòng bớt sầu, cho mắt thêm trong, cho tình thêm nồng, cho lửa thêm đượm và đời thêm yêu.