← Quay lại trang sách

Những ngôi làng cổ tích vùng Cinque Terre

Ba năm trước tôi nhận được một bưu thiếp in hình những ngôi nhà rực rỡ sắc màu cheo leo trên vách đá gửi từ miền Bắc nước Ý. Phía sau là nét bút quen thuộc: “Gửi em từ Riomaggiore, một ngôi làng nhỏ ở Cinque Terre. Nơi này đẹp như một giấc mơ, rồi em sẽ thích nó”.

Vậy đấy, có những chuyến đi của bạn bắt nguồn đơn giản từ một tấm bưu thiếp. Một sớm mai cầm chiếc vé tàu trong tay, máy ảnh quàng qua cổ, gửi một tin nhắn vu vơ: “Em đang trong những ngày rong ruổi trên đất Ý”, thế là lên đường, thấy lòng mình nhẹ tênh. Tuổi trẻ hào hứng và bồng bột, chỉ cần tích lũy những chuyến đi làm thứ tài sản có giá trị duy nhất cho mình!

Nước Ý là một xứ kỳ lạ! Tôi vẫn luôn cho là như thế. Tôi yêu nơi này bởi những công trình kiến trúc đồ sộ, những pho tượng được chạm khắc tỉ mỉ, những pháo đài nghìn năm nhưng vùng đất Ý nhất với tôi lại là ở những nơi mà vẻ đẹp đến từ những điều tự nhiên, từ đám cây dại mọc theo sườn đồi, từ giỏ hoa treo hững hờ bên cửa sổ, từ dây quần áo chăng phấp phới trên ban công, những ngôi nhà lô xô bên sườn núi, cửa hàng sơn màu lộn xộn, tiếng cười nói ríu ran trên quảng trường, dăm con thuyền chòng chành neo trên bến… Cinque Terre là nơi tiêu biểu cho vẻ đẹp Ý như thế. Và vì vậy mà người ta dễ yêu cái xứ này như phải lòng một người con gái từ cái nhìn đầu tiên.

Nằm trên bờ biển Riviera thơ mộng, Cinque Terre là cái tên được người dân địa phương đặt từ thế kỷ XV, dịch theo tiếng Italy nghĩa là “năm vùng đất”, bởi nơi đây có năm ngôi làng xinh đẹp gồm: Monterosso, Vernazza, Corniglia, Manarola và Riomaggiore. Năm ngôi làng với hàng trăm ngôi nhà nhỏ nằm chênh vênh trên núi. Đi lại giữa các làng có thể sử dụng tuyến đường sắt địa phương, phà hoặc đi bộ trên những con đường mòn tuyệt đẹp quanh co men theo vách núi.

Cách dễ nhất để khám phá Cinque Terre là cuốc bộ theo con đường mòn Sentiero Azzurro ngoằn ngoèo nối từ Riomaggiore tới Monterosso để được thỏa sức ngắm nhìn các ngôi làng từ trên cao khi chênh vênh giữa một bên là núi, một bên là biển. Dọc con đường này, qua nhiều thế kỷ, người ta đã xây dựng những thửa ruộng bậc thang để trồng nho và ô liu, giờ đây, chúng tạo thành những cảnh quan độc đáo.

Từ bao đời nay, người dân nơi đây đã vui với cuộc sống chài lưới và nghề sản xuất rượu vang. Chính họ đã làm ra sản phẩm rượu Sciacchetrà ngọt ngào. Ngày nay, khi du khách đổ về ngày một đông hơn, những quán cafe, khách sạn nhỏ, nhà hàng cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn… nhưng không vì thế mà nơi này đánh mất vẻ hoang sơ và cổ kính của mình.

Một ngày mới ở Riomaggiore bắt đầu với nhịp sống thật chậm. Những người phục vụ uể oải kéo bàn ra trước hiên một quán cafe, tụi trẻ con í ới trêu đùa nhau trên phố nhỏ, vài cụ già lững thững đi dạo đầy nhàn tản.

Tôi men theo con đường nhỏ dẫn thẳng ra bến cảng và dừng chân trên một mỏm đá hướng ra biển. Gió từ ngoài khơi Địa Trung Hải thổi vào ve vuốt. Vài chú hải âu sải cánh bay là là trên mặt nước rồi đậu trên ghềnh đá. Từ góc này có thể ngắm nhìn toàn bộ ngôi làng trên núi. Nhà cửa ở đây đều xây theo hình ống, nhà sau chồng cao hơn nhà trước để cửa sổ luôn hướng ra biển, mỗi ngôi nhà đều được sơn màu khác nhau từ hồng, cam tới đỏ; mới nhìn qua tưởng như lộn xộn mà tổng thể chúng duyên dáng tới lạ kỳ.

Vẻ đẹp của Riomaggiore nằm ở những chi tiết nhỏ: những con thuyền du lịch màu sắc sặc sỡ được chăng dây níu vào bờ đá, trông xa cứ như một tác phẩm sắp đặt, đôi bức tranh đã cũ bên ngoài một cửa hàng, tấm poster điện ảnh tình cờ dán trên lan can, và hoa, cơ man nào là hoa, hoa mọc trong chậu, hoa treo trước cửa nhà, hoa tràn trên tường, hoa rủ xuống từ ban công.

Tôi dừng lại ở Riomaggiore không lâu rồi lại bắt đầu di chuyển sang ngôi làng Manarola qua con đường nổi tiếng La Via dell’Amore. Con đường thơ mộng này dài chừng 1km chạy dọc theo sườn núi ven biển. Những người dân ở đây kể lại rằng trước kia Cinque Terre tương đối biệt lập và vì thế thanh niên trong vùng hiếm khi kết hôn với người ở nơi khác cho tới khi những tuyến đường đất đầu tiên xuất hiện. Tới đầu thế kỷ XX, trong quá trình hiện đại hóa tuyến xe lửa Genoa - La Spezia, những người công nhân đã làm một con đường mòn nối liền Riomaggiore và Manarola để thuận tiện cho việc xây dựng một đường hầm. Con đường mòn này trở thành nơi gặp gỡ, hẹn hò của các đôi nam nữ yêu nhau từ hai làng và do vậy được đặt tên là Đường Tình Yêu. Ngày nay, rất nhiều những đôi tình nhân vẫn còn cùng nhau khóa những ổ khóa ở đây rồi vứt chìa xuống biển.

Ở Manarola có những vịnh nước nhỏ trong veo ăn sâu trong lòng núi, nơi người dân địa phương và du khách có thể sưởi nắng và tắm biển trong làn nước êm đềm. Tôi đã đi qua nhiều thành phố biển khác nhau nhưng màu biển Địa Trung Hải của xứ này, cái màu xanh biếc của trời mây non nước hùng vĩ hòa cùng sóng biển dưới chân làm tôi không thôi mê mẩn.

Nằm giữa Cinque Terre là Corniglia, ngôi làng duy nhất không nằm gần mép biển, nhỏ hơn và cũng yên tĩnh hơn. Từ ga tàu Corniglia phải trèo 365 bậc để lên tới làng nằm trên đỉnh đồi, mỗi bậc tượng trưng cho một ngày trong năm. Con đường đá đi qua những vườn chanh, ruộng nho, những vườn rau và hoa đủ loại, thoang thoảng mùi hương trong mát. Còn Vernazza và Monterosso Al Mare là hai ngôi làng cuối cùng ở phía Bắc. Nếu như Corniglia là nơi tuyệt vời nhất để ngắm Cinque Terre từ trên cao thì Monterosso là ngôi làng lớn nhất với bãi biển dài, cát trắng mịn giống như một thành phố nghỉ dưỡng nhỏ với rất đông khách sạn, nhà hàng và các cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trời ngả về chiều cũng là lúc tôi phải nói lời chia tay với vùng Riviera của nước Ý, lên tàu về lại Milan.

Với những ngôi làng nằm cheo leo trên núi, giữa mênh mông sóng nước và màu xanh đằm thắm của trời biển, Cinque Terre đem đến cho người ta cái cảm giác vừa bình yên, vừa phóng khoáng để những ai từng đến đây một lần đều nhớ mãi. Từng ngôi làng lướt qua cửa sổ toa tàu đang lao đi vun vút nhưng chúng mãi lưu lại êm đềm trong tâm trí tôi như ký ức ngọt ngào của một giấc mơ cổ tích “1, 2, 3, 4, 5 Cinque Terre, Cinque Terre”.