Pangbourne Ngôi làng mộng mơ
Bức thư đầu tiên của Andy, một người bạn cũ đến với tôi ngày hôm qua, được viết vội giữa những cuộc phiêu lưu của anh: “Tôi viết cho em từ một xó nhỏ trên trái đất, một nơi nào đó ở gần cực Nam châu Mỹ, sáng nay tôi có thể ngắm một dòng sông băng chảy qua, còn tuần trước, chúng tôi đã ở một thị trấn nhỏ xinh đẹp của Argentine có cái tên thật kỳ quặc - Ushuaia. Người ta còn gọi nó là ‘nơi tận cùng của thế giới’. Tôi nhớ tới em và thế giới yên ả ở Pangbourne”.
Tôi không còn ở Pangbourne nữa nhưng tấm postcard của Andy khiến cho tôi nhớ ngôi làng nhỏ vùng Đông Nam nước Anh này hơn bao giờ hết.
Tôi biết rằng Pangbourne không phải một cái tên phổ biến trên bản đồ du lịch thế giới, càng không gợi ra những điều gì đó cuốn hút như Ushuaia hay muôn vàn những địa danh bí ẩn khác ở châu Mỹ xa xôi, nhưng là nơi cho tôi cảm giác thanh bình hiếm có sau những chuyến đi xa.
Lần đầu tiên tôi đến Pangbourne là khi tình cờ nghỉ lại đây trên những hành trình khám phá sông Thames từ hạ nguồn Greenwich, phía Đông London nơi con sông xuôi dòng đổ ra biển, ngược lên phía Tây vùng gần Kemble, quận Gloucestershire. Tôi dừng chân ở đây, yêu mảnh đất này, tiếp tục trở lại và sau đó có may mắn sống ở đây một thời gian đủ dài để đi xa thấy nhớ.
Điều ngạc nhiên hơn cả là tôi nhớ nơi này với cảm giác như nhớ nhà. Nhớ con đường đi dạo bên bờ sông, những chiếc ghế gỗ, bãi cỏ hay picnic cùng bạn bè, cây cầu Whitchurch thường đi xe đạp qua, nhớ những ngày chớm thu ngắm cây lá bắt đầu chuyển màu trong công viên Beale Park, nhớ nỗi buồn mùa đông, nhớ nhà thờ St James the Less, quán rượu Con Thiên Nga, những buổi tối ấm cúng nhâm nhi một ly rượu vang với cá nướng trong lò, khoai tây chiên, đậu hầm, và sốt tartare.
Pangbourne sở hữu tất cả những vẻ đẹp hiền hòa và duyên dáng mà người ta có thể tìm thấy ở vùng đồng quê phía Nam nước Anh với những ngôi nhà lợp mái rạ dày đen bóng, dòng sông xanh thẳm chảy hiền hòa và hàng liễu trầm ngâm soi bóng xuống mặt gương lấp loáng.
Nơi đây còn lưu giữ cây cầu nổi tiếng Whitchurch nối liền giữa Pangbourne và làng Whitchurch-on-Thames. Cây cầu sắt sơn trắng thanh tú này có nguồn gốc từ năm 1792. Nó là một trong hai cây cầu duy nhất ở nước Anh nơi mỗi lần lái xe qua, bạn phải trả 40 pence tiền phí. Người dân ở đây không thấy phiền hà với việc này, mà trái lại, còn vui vẻ nộp tiền vì họ muốn góp phần bảo tồn và lưu giữ cây cầu độc đáo này.
Nằm cuộn mình bên dòng Thames, Pangbourne này là nguồn cảm hứng cho nhiều nghệ sĩ trong đó có Kenneth Grahame, tác giả của “Gió qua rặng liễu”. Ông sống ở đây nhiều năm trong một ngôi nhà có tên Church Cottage. Câu chuyện thấm đẫm hương vị đồng quê của ông bắt nguồn từ những năm tháng gắn bó với mảnh đất bên bờ sông Thames và có dịp quan sát tinh tế cuộc sống đa dạng của những cư dân và thiên nhiên sông nước nơi này từ chuột nước, lũ chồn, rái cá, chim hoàng yến cho tới rặng liễu và đập nước.
Tôi đã từng say mê những nhân vật thân thuộc của “Gió qua rặng liễu” như Chuột Chũi, bác Lửng, Chuột Nước cùng ngài Cóc từ thuở nhỏ và bây giờ khi ở Pangbourne, tôi nhận thấy những người bạn ấy đang ở gần mình hơn bao giờ hết. Tôi yêu con đường nhỏ nằm sát bên mép nước, rẽ từ phía sau nhà thờ St James the Less, nơi mỗi buổi chiều sau khi viết xong một thứ gì đó, tôi thường dành hàng giờ đi dạo. Dòng Thames ở đây dịu dàng và hiền hậu, soi bóng những rặng liễu mùa hạ ra lá xanh um. Thật khó tưởng tượng được rằng dòng sông nhỏ, mềm mại này cũng chính là con sông rộng và đục ngầu màu đất phía hạ lưu London. Trời càng về chiều càng vắng. Không hiểu sao, tôi cứ tin rằng hẳn Grahame cũng đã đi trên con đường này nhiều lần để tìm nguồn tài liệu sống cho những trang sách của mình.
Con đường trở nên thân thuộc với tôi hơn mỗi ngày. Thậm chí tôi đã quen với việc phải tinh mắt để tránh không giẫm phải những cây tầm gai vốn mọc nhiều trên những triền cỏ bên sông, và nếu lỡ chạm phải, cũng biết cách tìm lá cây chút chít để xoa cho khỏi ngứa. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn những rặng cây xanh mướt mát, lắng nghe lũ vịt trời và thiên nga quạt nước lười biếng trên sông, bình thản như thể không gì ngăn nổi chúng thưởng thức một buổi hoàng hôn êm ả. Và có thể nếu tôi chăm chú nhìn một chút thôi, thì sẽ thấy phía sau rặng cây kia là lâu đài nguy nga của ngài Cóc, có tiếng ô tô bíp bíp vọng lại, Chuột Nước đang say mê chèo thuyền trên sông và đi xa một chút nữa thôi là có thể tôi sẽ lạc vào Rừng Hoang và sẽ gõ cửa hỏi thăm nhà bác Lửng.
Cuộc sống ở Pangbourne diễn ra đều đặn và yên ả như trong cổ tích khiến cho ký ức về những ngày sôi động ở London mờ dần. Tôi hạnh phúc sống giữa những ngày hè thanh bình của Pangbourne, cảm nhận cái im lìm, tĩnh mịch từ bao đời giữa những đêm dát đầy trăng, ngắm nhìn những hàng cây xanh rì, một cơn gió nhẹ, bầu trời khoáng đạt và đón nhận thứ hương trong lành, dìu dịu, mát mẻ của trời đất.
Nhưng rồi, chuyện cổ tích nào cũng kết thúc. Sau những tháng mùa hè, tôi phải trở lại với công việc bận rộn của mình ở thành thị, tạm biệt Pangbourne và dòng sông hiền hòa. Từ trên cầu Whitchurch, tôi phóng tầm mắt xuôi về hướng Tây, ngắm nhìn con sông vẫn miệt mài chảy, để ngày mai hòa vào biển lớn.
“Giống như dòng Thames, cuộc đời mỗi người cũng như một dòng sông, luôn vượt qua mọi thác ghềnh để vươn ra biển lớn của tình yêu”. Tôi đã viết cho Andy như thế: “Hẹn khi nào anh về lại Pangbourne, chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo dọc bờ sông Thames, sưởi nắng trong công viên Beale, uống bia tươi ở Swan và xem phim, những hạnh phúc giản dị thường ngày trước khi anh hoặc em, chúng mình lại bắt đầu những cuộc phiêu lưu mới”.