Chiều nghiêng nghiêng nắng ở Prague
Tháng Sáu, tôi vo tròn tất cả bận rộn của những ngày chớm hè ném qua cửa sổ toa tàu! Thấy lòng mình nhẹ tênh! Bắt đầu một chuyến đi mới!
Không háo hức sao được vì lần này tôi sẽ đến Prague – thành phố tình yêu. Không rộn ràng sao được vì Andrew bạn đồng hành của tôi đã hứa hẹn bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp “Chúng ta sẽ đi tàu điện lên núi ngắm lâu đài Prague, đón bình minh trên cầu Charles, ngắm hoàng hôn rơi xuống dòng Vltava, sẽ đi ăn dumbling, uống bia Tiệp và nghe những bản nhạc bất hủ dưới mái vòm tuyệt mỹ của một nhà thờ có kiến trúc Baroque”.
Mà hình như ở Prague, thực tế còn ngọt ngào hơn cả những giấc mơ. Ngay cả khi đã dạo bước trên những con đường lát đá cổ kính của thành phố này, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Ánh nắng chiều vàng suộm nhuộm màu óng ả lên những tòa tháp của hàng trăm nhà thờ. Những mái ngói màu đỏ tươi nổi bật trên nền trời xanh thăm thẳm. Dòng Vltava thanh bình miệt mài chảy qua năm tháng.
Thành phố cổ tích
Prague có một lịch sử phát triển trải dài từ những năm 200 trước Công nguyên. Tới thế kỷ XIV, Prague trở nên đặc biệt thịnh vượng dưới thời của nhà vua Charles IV - người đã biến Prague trở thành thủ đô lớn thứ ba ở châu Âu trong thời kỳ này, chỉ đứng sau thành Rome và Constantinople. Chính vua Charles IV cũng là người đặt những viên đá đầu tiên để xây dựng nên cây cầu tuyệt mỹ - cầu Charles và sáng lập nên trường đại học Charles - ngôi trường cổ nhất khu vực Trung Âu.
Vào thế kỷ XIX, nhà toán học Bernard Bolzano đã đếm được khoảng một trăm ngọn tháp trong thành phố và do đó Prague còn được biết đến với cái tên “Thành phố trăm ngọn tháp”. Ngày nay, Sở Du lịch của thành phố ước tính con số này là 500.
Prague đã thoát khỏi cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai một cách diệu kỳ khi cả thành phố không phải hứng chịu trận mưa bom nào và được bảo tồn gần như nguyên vẹn. Ngày nay, lịch sử hàng nghìn năm phát triển của Prague còn in dấu đậm nét trên những lâu đài, thành quách, nhà thờ nằm khắp nơi trong thành phố với đủ các trường phái kiến trúc từ Roman, Gothic, Baroque, Rococo cho tới Neoclasical.
Nổi bật nhất là cụm công trình lâu đài tráng lệ được xây dựng từ thế kỷ thứ IX dưới sự trị vì của hoàng đế Vratislav và con trai St Wenceslas. Sách kỷ lục Guinness đã ghi nhận đây là lâu đài cổ lớn nhất thế giới với tổng diện tích gần 70.000m² xấp xỉ diện tích của bảy sân bóng đá. Trong suốt 13 thế kỷ, cụm công trình này liên tục được xây dựng và hoàn thiện, trong đó bao gồm khu dinh thự hoàng gia, vườn và nhà thờ, nhưng hoành tráng nhất phải kể đến thánh đường St. Vitus.
Từ trên đỉnh đồi Strahov của lâu đài nhìn xuống, cả thành phố bừng lên trong ánh nắng sớm mai, dòng Vltava uốn mình như một dải lụa hững hờ. Vltava là khởi nguồn cảm hứng cho nhà soạn nhạc thiên tài Bedřich Smetana với nhạc phẩm “Đất mẹ”. Đây là dòng sông dài nhất Cộng hòa Séc chảy từ đầu nguồn vùng Sumava gần biên giới với Đức, xuôi mãi qua Český Krumlov, České Budějovice và Prague rồi sau đó hòa vào dòng Elbe ở Mělník.
Trên dòng sông có 18 cây cầu bắc qua mà nổi bật nhất là cầu Charles. Cây cầu này ban đầu có tên là Cầu Đá nhưng sau đó được đặt lại theo tên vua Charles IV, nối liền khu phố cổ với khu Lesser Town. Năm 1905 là năm cuối cùng người ta sử dụng xe ngựa là phương tiện chính di chuyển trên cầu, sau đó được thay thế bằng hệ thống xe điện, xe bus và trở thành cầu cho khách bộ hành như ngày nay. Cầu Charles được xem như một bảo tàng ngoài trời với 30 bức tượng mang phong cách Baroque ấn tượng.
Với những kẻ tuổi trẻ đang yêu, Charles không phải là một cây cầu bình thường nối hai bên bờ sông, nó còn là cầu hẹn hò, cầu Tình Yêu. Andrew và tôi cùng hòa mình theo dòng người nhộn nhịp bước qua cầu, vừa đi vừa lắng nghe tiếng nhạc rộn ràng của một nhóm nhạc công đang biểu diễn nhạc jazz.
Gần 12 giờ trưa, chúng tôi dừng chân ở quảng trường trung tâm thành phố, ngẩng cổ lên đợi thời khắc giữa ngày khi chiếc đồng hồ ở nhà thờ Con Gà thong thả đổ chuông và một sân khấu nhỏ diễn ra: một chú gà trống bước ra từ tòa tháp cao nhất, những vị thần lần lượt đi qua ô cửa nhỏ. Trên quảng trường, hàng nghìn ánh mắt dõi theo thích thú…
Thành phố đương đại
Prague không chỉ gây ấn tượng mạnh mẽ với những kiến trúc cổ kính mà còn hấp dẫn nhờ những kiến trúc hiện đại rất phá cách trong đó có thể kể tới tới tòa nhà Nhảy Múa. Với thiết kế độc đáo, nhiều người hình dung tòa nhà này là một cặp nam nữ đang nắm tay và cuốn mình nhảy theo điệu nhạc. Chính vì thế mà tòa nhà này còn được biết tới dưới cái tên Ginger & Fred, tên của cặp nghệ sĩ múa huyền thoại Ginger Rogers và Fred Astair.
Nằm trên góc phố giữa Rasinovo Nabrezi và Resslova, dọc theo dòng Vltava, tòa nhà Nhảy Múa là sự đối lập thú vị với những kiến trúc truyền thống mang phong cách Baroque của thành phố.
Nhắc tới một Prague hiện đại, không thể không kể tới những sáng tạo độc đáo của nghệ sĩ điêu khắc David Cerny. Các công trình của ông nằm ở khắp nơi trong thành phố đã góp phần tạo nên một Prague đa dạng hơn, hiện đại hơn và nhiều màu sắc hơn. Có thể kể tới tác phẩm “Những em bé đang bò - Baby Cranling” trên tòa tháp Zizokov TV, “Entropa”, tác phẩm sắp đặt tại tòa nhà của Ủy ban châu Âu. Đã nghe nhiều về David Cerny, thậm chí đã từng xem triển lãm của ông ở London, nhưng tôi vẫn bất ngờ khi xem tác phẩm độc đáo của ông ở trung tâm Prague.
Chiều hôm ấy, khi chúng tôi đang đi bộ dưới trời mưa sầm sì ở gần đường Vodickova, Andrew kéo tay tôi bảo: “Vào đây đi, Lucerna kìa!”. Lucerna là tòa nhà có kiến trúc cổ kính như bao tòa nhà đẹp khác ở thành phố này. Bên trong có một phòng hòa nhạc, một rạp chiếu phim, một số bar, cafe, nhà hàng cao cấp và các quầy lưu niệm xa xỉ. Thật ra, nếu chỉ có vậy thì tôi không quan tâm lắm, vì tôi không định dành thời gian để shopping.
Nhưng vừa bước chân vào sảnh tòa nhà, đập vào mắt tôi là một công trình điêu khắc hoành tráng, treo lơ lửng từ trên nóc, khắc họa chân dung một kỵ sĩ tay cầm giáo đang cưỡi một chú ngựa chiến.
Công trình này của David Cerny tuân theo tất cả nguyên tắc của một tác phẩm điêu khắc chuẩn mực thường gặp: kích thước hợp lý, cân đối, các chi tiết được khắc họa tỉ mỉ theo đúng nguyên mẫu ngoài đời... chỉ duy nhất có một điểm khác thường khiến nó trở nên nổi (tai) tiếng: thay vì đàng hoàng cưỡi trên lưng ngựa, nay con ngựa bị lộn ngược, chàng kỵ sĩ (nguyên mẫu là vua Wenceslas) lại ngồi trên bụng ngựa.
Tôi bật cười bảo Andrew, bình thường tôi không mặn mà gì lắm với nghệ thuật đương đại, nhưng con ngựa ngược đời của David Cerny khiến tôi vô cùng thích thú. Hình ảnh một kỵ sĩ oai phong trên lưng ngựa vốn quen thuộc bấy lâu, nay vẫn ông kỵ sĩ hùng dũng ấy, lại chễm chệ trên bụng ngựa như một sự châm biếm mỉa mai, đi ngược lại mọi quy chuẩn thông thường. Mà trong cuộc sống xô bồ này, vốn dĩ chẳng đầy rẫy những sự ngược đời đó sao?
Chúng tôi tạm biệt Prague bằng việc thưởng thức loại bia nổi tiếng X-Beer 33 ở nhà hàng U Medvidku. Loại bia sẫm màu được lên men trong 6 tháng trong những thùng gỗ sồi này quả thực đã khiến tôi chếnh choáng say. Mà không phải, kỳ thực là những mộng mơ ở thành phố này khiến người ta đến một lần rồi đi không dứt.
Ngoài kia, nắng chiều lấp loáng trên dòng Vltava hẹn tôi ngày trở lại.